Chương 1065: Tấn chức vị thần trung đẳng! (Hạ)
Phục Túy
24/10/2016
Chương 1005: Tấn chức vị thần trung đẳng! (Hạ)
- Sư tôn Kreis Baer đã nói với ta, khi ta ở trình độ vị thần sơ giai, cũng đã có thân thể hằng cổ vị thần trung đẳng mới có thể có.
- Như vậy, hiện tại ta sắp tấn chức vị thần trung đẳng rồi, thân thể của ta cũng sắp biến thành thân thể bất diệt, cũng không biết so với thân thể hằng cổ, đắp nặn thân thể bất diệt có giảm bớt thống khổ hay không. . . A…. Đclmm!
Không đợi Diệp Dương Thành nghĩ xong, Cửu Tiêu Thần Cách đã hoàn toàn thay thế trái tim đã lấy tần số mỗi giây vượt qua ba mươi lần điên cuồng nhảy lên, hơn nữa biên độ to lớn, tựa hồ trong chốc lát đã giằng co lục phủ ngũ tạng trong ổ bụng Diệp Dương Thành thành cám vụn.
Loại cảm giác đau đớn này, làm Diệp Dương Thành thật sự muốn nôn mửa.
Đủ loại biến hóa tiếp theo, khiến hắn như muốn ngất xỉu.
Tâm, gan, tỳ, phổi cho tới đại tràng ruột non, thật giống như trong nháy mắt biến thành củi khô bị thiêu đốt, cứ như vậy loại cảm giác nóng rực muốn chết truyền khắp ổ bụng của hắn.
Sau đó, khi tất cả khí quan tràng đạo bên trong ổ bụng đều bị hoả táng, xương cốt của hắn tựa hồ cũng tới tham gia náo nhiệt, cảm giác nóng rực tiếp tục lan tràn toàn thân, hơn nữa tốc độ rất chậm, mỗi một tấc khuếch tán, mang tới cho Diệp Dương Thành một loại cảm giác đau đớn như bị bóp nát.
Tất cả xương cốt, gan, tràng đạo đều biến thành bó củi khô bị đốt cháy, còn máu giống như xăng, càng giúp ngọn lửa thiêu đốt tăng cao, đây tuyệt đối là một loại thống khổ làm cho người ta không thể chịu được.
Cho dù đã trải qua mấy lần thoát thai hoán cốt, Diệp Dương Thành tựa hồ cũng muốn sụp đổ.
Nếu như lúc này có người xuất hiện trong phòng tu luyện, nhất định có thể phát hiện cả người Diệp Dương Thành lúc này đã trở nên đỏ bừng, giống như bị nấu chín.
Mồi hỏa diễm từ bên trong ổ bụng bắt đầu dấy lên, tiện đà truyền khắp toàn thân bao gồm lông, da cho tới móng tay, tất cả đều bị hừng hực thiêu đốt.
Diệp Dương Thành đột nhiên nghĩ tới phượng hoàng, là thần thú có thể sống lại từ ngọn lửa trong truyền thuyết.
- Tình huống bây giờ của ta cũng giống như phượng hoàng sao?
Hắn cay đắng nghĩ đến.
- A...
Một đoàn hỏa diễm xông vào đầu, Diệp Dương Thành phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, tiếp theo, hắn rốt cục bất tỉnh.
Mỗi một tế bào, mỗi một tổ chức, trong ngọn lửa yêu dị đã trải qua vô số lần hủy diệt và trọng sinh, nhất là tế bào trong đại não, lại càng dùng tốc độ mỗi giây mấy trăm lần nhiều lần tiến hành hủy diệt và trọng sinh.
Trong quá trình này, linh hồn của Diệp Dương Thành cũng bắt đầu bị cháy, đồng thời dưới sự thiêu đốt của ngọn hỏa diễm dần dần thoát khỏi thân thể của hắn, lóe lên trên không trung cách thân thể của hắn 30cm.
Linh hồn chi hỏa trong linh hồn dần dần tản ra, trải rộng cả linh thể, còn linh hồn chi hạch dưới sự thiêu đốt biến thành điểm điểm tinh quang, dung nhập vào trong linh thể.
Sau khi linh hồn của Diệp Dương Thành bị hoàn toàn phân giải, giống như một nắm kim phấn bị người ta rải ra, từ trên không trung bồng bềnh rơi xuống, một lần nữa dung nhập vào trong thể xác.
Từ đó, Diệp Dương Thành không có linh hồn, hoặc là nói linh hồn của hắn đã không phải một mình tồn tại, mà hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể, tan ra làm một thể với thân thể của hắn.
Thân thể bất diệt, linh hồn và thân thể hợp hai làm một!
Màu đỏ bừng bên ngoài thân thể dần dần nhạt đi, mồ hôi vốn trải rộng toàn thân Diệp Dương Thành cũng chầm chậm biến mất.
Sau hơn 10 giờ như người chết té ngã trên mặt đất lạnh như băng, ý thức hoàn toàn tiêu tán, Diệp Dương Thành mới một lần nữa ngưng tụ thần thức, theo bản năng mở hai mắt ra.
Trong đôi mắt lóe ra một đạo ngân sắc tinh quang chói mắt, một luồng thần uy bàng bạc bỗng nhiên xuất hiện tại mỗi góc của tầng 2 hội sở tu luyện dưới đất!
Năng lượng giữa thiên địa dưới cảm giác nhạy cảm của thân thể không cách nào che dấu, Diệp Dương Thành không thể dùng ngôn ngữ miêu tả trạng thái và cảm giác lúc này của mình, hắn cảm thấy, mình giống như biến thành một phần của thế giới này, mặc dù chỉ là loại râu ria..., nhưng cũng khiến cho hắn càng thêm trực quan thấy được toàn cảnh của thế giới này.
Cửu Tiêu lực trong cơ thể đã theo lộ tuyến hành công tầng thứ mười ba không chút trở ngại thông thuận vận hành, đây là một loại vui sướng mới mẻ, đây cũng là một loại cảm giác cường đại!
- Vị thần trung đẳng. . . chính là như vậy sao?
Theo bản năng giơ lên cánh tay phải, nắm chặt thành quả đấm, Diệp Dương Thành có chút si mê rồi.
Hắn không biết bởi vì hắn thành công tấn chức vị thần trung đẳng, thần uy tản mát một khắc trước khi mở mắt, đã tạo ra vô số chuyện ở khắp thành thị số ba. . .
. . .
- Đó là. . .
Hơn mười vị võ giả loài người ở những khu vực bất đồng nhất tề nhìn về phương hướng hội sở tu luyện, trên mặt hiện đầy vẻ khiếp sợ, áp lực bàng bạc chợt lóe qua lúc trước, tựa hồ muốn áp bọn họ trực tiếp quỳ xuống!
Cũng may luồng áp lực này chỉ xuất hiện một giây liền vô ảnh vô tung biến mất, nếu như lưu lại thêm một giây, đoán chừng bọn họ sẽ không chịu nổi loại áp lực phảng phất đến từ chỗ sâu linh hồn, mà trực tiếp quỳ gối xuống, mặc dù bọn họ không biết mình đang quỳ lạy người nào.
Nhưng võ giả có thể thừa nhận được áp lực trong nháy mắt kia, còn dân thường hoàn toàn không có năng lực miễn dịch, mấy trăm vạn dân thường của thành thị số ba đều theo bản năng điều khiển quỳ xuống mặt đất, cho đến khi bọn họ quỳ xuống đất, mới phản ứng, tại sao mình lại vô cớ quỳ xuống?
Thần uy, là thứ sau khi Diệp Dương Thành tiến vào vùng đất lưu vong số 308 bất cứ lúc nào cũng phải ghi nhớ không được tùy ý tiết lộ, một loại hơi thở trực tiếp tác dụng tới uy nghiêm trong linh hồn, đây là khí tức chưa bao giờ xuất hiện ở vùng đất lưu vong số 308.
Cũng may thần uy của hắn chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi vô ảnh vô tung biến mất, chỉ sợ người có tâm muốn điều tra, cũng căn bản không thể nào tra ra.
Dân chúng của tòa thành thị số ba cũng đang suy đoán, tình huống lúc trước rút cuộc là như thế nào?
Dưới loại tình huống lòng hiếu kỳ điều khiển, bất luận là võ giả hay là dân thường, đều theo bản năng lựa chọn lái xe phi hành của mình chạy tới hội sở tu luyện của thành thị số ba.
Chỉ trong chốc hội sở tu luyện của thành thị số ba đã chen chúc vô số xe phi hành, mấy vạn người tụ tập lại một chỗ, kiễng chân ngóng trông người khiến cho bọn họ theo bản năng quỳ xuống.
Diệp Dương Thành hiển nhiên không nghĩ tới thần uy trong lúc vô tình lộ ra của mình sẽ tạo thành oanh động cực lớn như thế, nhưng khi hắn thu hồi cánh tay, khẽ cau mày, chỉ sau chốc lát đã biết ngoại giới bởi vì tấn chức của hắn mà ba động như thế nào.
- Thần uy, đối với người ở Vũ Không đại lục là một thứ hoàn toàn xa lạ.
- Nhưng đối với những dị thú bị trục xuất, lại là khí tức khiến bọn chúng vô cùng thống hận.
- Cho nên sư tôn Kreis Baer đã nói với ta, khi ở vùng đất lưu vong số 308 cần phải ghi nhớ, không được tùy ý tiết lộ thần uy, để tránh trêu chọc tới phiền toái không cần thiết.
- Sư tôn Kreis Baer đã nói với ta, khi ta ở trình độ vị thần sơ giai, cũng đã có thân thể hằng cổ vị thần trung đẳng mới có thể có.
- Như vậy, hiện tại ta sắp tấn chức vị thần trung đẳng rồi, thân thể của ta cũng sắp biến thành thân thể bất diệt, cũng không biết so với thân thể hằng cổ, đắp nặn thân thể bất diệt có giảm bớt thống khổ hay không. . . A…. Đclmm!
Không đợi Diệp Dương Thành nghĩ xong, Cửu Tiêu Thần Cách đã hoàn toàn thay thế trái tim đã lấy tần số mỗi giây vượt qua ba mươi lần điên cuồng nhảy lên, hơn nữa biên độ to lớn, tựa hồ trong chốc lát đã giằng co lục phủ ngũ tạng trong ổ bụng Diệp Dương Thành thành cám vụn.
Loại cảm giác đau đớn này, làm Diệp Dương Thành thật sự muốn nôn mửa.
Đủ loại biến hóa tiếp theo, khiến hắn như muốn ngất xỉu.
Tâm, gan, tỳ, phổi cho tới đại tràng ruột non, thật giống như trong nháy mắt biến thành củi khô bị thiêu đốt, cứ như vậy loại cảm giác nóng rực muốn chết truyền khắp ổ bụng của hắn.
Sau đó, khi tất cả khí quan tràng đạo bên trong ổ bụng đều bị hoả táng, xương cốt của hắn tựa hồ cũng tới tham gia náo nhiệt, cảm giác nóng rực tiếp tục lan tràn toàn thân, hơn nữa tốc độ rất chậm, mỗi một tấc khuếch tán, mang tới cho Diệp Dương Thành một loại cảm giác đau đớn như bị bóp nát.
Tất cả xương cốt, gan, tràng đạo đều biến thành bó củi khô bị đốt cháy, còn máu giống như xăng, càng giúp ngọn lửa thiêu đốt tăng cao, đây tuyệt đối là một loại thống khổ làm cho người ta không thể chịu được.
Cho dù đã trải qua mấy lần thoát thai hoán cốt, Diệp Dương Thành tựa hồ cũng muốn sụp đổ.
Nếu như lúc này có người xuất hiện trong phòng tu luyện, nhất định có thể phát hiện cả người Diệp Dương Thành lúc này đã trở nên đỏ bừng, giống như bị nấu chín.
Mồi hỏa diễm từ bên trong ổ bụng bắt đầu dấy lên, tiện đà truyền khắp toàn thân bao gồm lông, da cho tới móng tay, tất cả đều bị hừng hực thiêu đốt.
Diệp Dương Thành đột nhiên nghĩ tới phượng hoàng, là thần thú có thể sống lại từ ngọn lửa trong truyền thuyết.
- Tình huống bây giờ của ta cũng giống như phượng hoàng sao?
Hắn cay đắng nghĩ đến.
- A...
Một đoàn hỏa diễm xông vào đầu, Diệp Dương Thành phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, tiếp theo, hắn rốt cục bất tỉnh.
Mỗi một tế bào, mỗi một tổ chức, trong ngọn lửa yêu dị đã trải qua vô số lần hủy diệt và trọng sinh, nhất là tế bào trong đại não, lại càng dùng tốc độ mỗi giây mấy trăm lần nhiều lần tiến hành hủy diệt và trọng sinh.
Trong quá trình này, linh hồn của Diệp Dương Thành cũng bắt đầu bị cháy, đồng thời dưới sự thiêu đốt của ngọn hỏa diễm dần dần thoát khỏi thân thể của hắn, lóe lên trên không trung cách thân thể của hắn 30cm.
Linh hồn chi hỏa trong linh hồn dần dần tản ra, trải rộng cả linh thể, còn linh hồn chi hạch dưới sự thiêu đốt biến thành điểm điểm tinh quang, dung nhập vào trong linh thể.
Sau khi linh hồn của Diệp Dương Thành bị hoàn toàn phân giải, giống như một nắm kim phấn bị người ta rải ra, từ trên không trung bồng bềnh rơi xuống, một lần nữa dung nhập vào trong thể xác.
Từ đó, Diệp Dương Thành không có linh hồn, hoặc là nói linh hồn của hắn đã không phải một mình tồn tại, mà hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể, tan ra làm một thể với thân thể của hắn.
Thân thể bất diệt, linh hồn và thân thể hợp hai làm một!
Màu đỏ bừng bên ngoài thân thể dần dần nhạt đi, mồ hôi vốn trải rộng toàn thân Diệp Dương Thành cũng chầm chậm biến mất.
Sau hơn 10 giờ như người chết té ngã trên mặt đất lạnh như băng, ý thức hoàn toàn tiêu tán, Diệp Dương Thành mới một lần nữa ngưng tụ thần thức, theo bản năng mở hai mắt ra.
Trong đôi mắt lóe ra một đạo ngân sắc tinh quang chói mắt, một luồng thần uy bàng bạc bỗng nhiên xuất hiện tại mỗi góc của tầng 2 hội sở tu luyện dưới đất!
Năng lượng giữa thiên địa dưới cảm giác nhạy cảm của thân thể không cách nào che dấu, Diệp Dương Thành không thể dùng ngôn ngữ miêu tả trạng thái và cảm giác lúc này của mình, hắn cảm thấy, mình giống như biến thành một phần của thế giới này, mặc dù chỉ là loại râu ria..., nhưng cũng khiến cho hắn càng thêm trực quan thấy được toàn cảnh của thế giới này.
Cửu Tiêu lực trong cơ thể đã theo lộ tuyến hành công tầng thứ mười ba không chút trở ngại thông thuận vận hành, đây là một loại vui sướng mới mẻ, đây cũng là một loại cảm giác cường đại!
- Vị thần trung đẳng. . . chính là như vậy sao?
Theo bản năng giơ lên cánh tay phải, nắm chặt thành quả đấm, Diệp Dương Thành có chút si mê rồi.
Hắn không biết bởi vì hắn thành công tấn chức vị thần trung đẳng, thần uy tản mát một khắc trước khi mở mắt, đã tạo ra vô số chuyện ở khắp thành thị số ba. . .
. . .
- Đó là. . .
Hơn mười vị võ giả loài người ở những khu vực bất đồng nhất tề nhìn về phương hướng hội sở tu luyện, trên mặt hiện đầy vẻ khiếp sợ, áp lực bàng bạc chợt lóe qua lúc trước, tựa hồ muốn áp bọn họ trực tiếp quỳ xuống!
Cũng may luồng áp lực này chỉ xuất hiện một giây liền vô ảnh vô tung biến mất, nếu như lưu lại thêm một giây, đoán chừng bọn họ sẽ không chịu nổi loại áp lực phảng phất đến từ chỗ sâu linh hồn, mà trực tiếp quỳ gối xuống, mặc dù bọn họ không biết mình đang quỳ lạy người nào.
Nhưng võ giả có thể thừa nhận được áp lực trong nháy mắt kia, còn dân thường hoàn toàn không có năng lực miễn dịch, mấy trăm vạn dân thường của thành thị số ba đều theo bản năng điều khiển quỳ xuống mặt đất, cho đến khi bọn họ quỳ xuống đất, mới phản ứng, tại sao mình lại vô cớ quỳ xuống?
Thần uy, là thứ sau khi Diệp Dương Thành tiến vào vùng đất lưu vong số 308 bất cứ lúc nào cũng phải ghi nhớ không được tùy ý tiết lộ, một loại hơi thở trực tiếp tác dụng tới uy nghiêm trong linh hồn, đây là khí tức chưa bao giờ xuất hiện ở vùng đất lưu vong số 308.
Cũng may thần uy của hắn chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi vô ảnh vô tung biến mất, chỉ sợ người có tâm muốn điều tra, cũng căn bản không thể nào tra ra.
Dân chúng của tòa thành thị số ba cũng đang suy đoán, tình huống lúc trước rút cuộc là như thế nào?
Dưới loại tình huống lòng hiếu kỳ điều khiển, bất luận là võ giả hay là dân thường, đều theo bản năng lựa chọn lái xe phi hành của mình chạy tới hội sở tu luyện của thành thị số ba.
Chỉ trong chốc hội sở tu luyện của thành thị số ba đã chen chúc vô số xe phi hành, mấy vạn người tụ tập lại một chỗ, kiễng chân ngóng trông người khiến cho bọn họ theo bản năng quỳ xuống.
Diệp Dương Thành hiển nhiên không nghĩ tới thần uy trong lúc vô tình lộ ra của mình sẽ tạo thành oanh động cực lớn như thế, nhưng khi hắn thu hồi cánh tay, khẽ cau mày, chỉ sau chốc lát đã biết ngoại giới bởi vì tấn chức của hắn mà ba động như thế nào.
- Thần uy, đối với người ở Vũ Không đại lục là một thứ hoàn toàn xa lạ.
- Nhưng đối với những dị thú bị trục xuất, lại là khí tức khiến bọn chúng vô cùng thống hận.
- Cho nên sư tôn Kreis Baer đã nói với ta, khi ở vùng đất lưu vong số 308 cần phải ghi nhớ, không được tùy ý tiết lộ thần uy, để tránh trêu chọc tới phiền toái không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.