Chương 1057: Thế giới này quá kinh khủng.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 1000: Thế giới này quá kinh khủng.
Ý niệm trong đầu chuyển động tới đây, Diệp Dương Thành liền ngừng thở, đôi mắt nhìn thẳng về vị trí Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng đứng lúc trước, xuyên thấu qua tro bụi đầy trời mơ hồ thấy được hai bóng dáng khổng lồ.
Khiếu Thiên Thư không cử động nữa, Liệt Thiên Miếng tựa hồ cũng bị đóng băng, không cách nào nhúc nhích, Diệp Dương Thành nhanh chóng thu hồi Oanh Lăng kính và Diệt Thế kính, từ từ hạ xuống mặt đất.
Lúc này, tro bụi bao phủ khắp nơi từ từ tản đi, thân hình khổng lồ của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng rõ ràng hiện lên trước mặt Diệp Dương Thành, chỉ có điều hai con dị thú này cứ ngây ngốc đứng ở đó, không nhúc nhích.
Nhìn bên ngoài không thấy có bất kỳ thương thế nào, thậm chí kim quang lượn lờ xung quanh Khiếu Thiên Thư cũng đang tiếp tục lóe lên, nhìn qua giống như còn sống, nhưng trên thực tế. . .
- Đã chết hết rồi.
Diệp Dương Thành thở dài một hơi, cả người từ từ buông lỏng. . .
Hắn có thể cảm giác được, khí tức trên người Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng đang nhanh chóng giảm bớt, tính mạng của bọn chúng đã tiến vào giờ khắc cuối cùng, không biết tại sao, Diệp Dương Thành bỗng nhiên có loại vui sướng sống sót.
Không nghi ngờ chút nào đây là lần chiến đấu nguy hiểm nhất của hắn từ trước tới nay, cũng là lần đầu tiên đối mặt với dị thú cấp bậc Thú Vương, Thú Hoàng mà cuối cùng thành công giết chết.
Nếu như không phải cuối cùng vận dụng mười tám Trấn điện thần kính, chỉ dựa vào thủ đoạn của Diệp Dương Thành muốn giết chết ba con dị thú này là vô cùng khó khăn, không khác gì hiện tại Diệp Dương Thành đi đánh chết một vị thần cao đẳng thật sự.
Nhưng bất kể quá trình như thế nào thì Thú Vương, Thú Hoàng rốt cục cũng mất mạng rồi, còn Diệp Dương Thành thì sống sót.
- Cũng may trong tay còn có mười tám Trấn điện thần kính, nếu không hôm nay sẽ là ngày kết vận mệnh của ta.
Diệp Dương Thành có chút sợ hãi nhìn diện mạo dữ tợn của Khiếu Thiên Thư, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt bỗng nhiên hiện ra nụ cười thản nhiên.
- Không ngờ Diệt Thế kính sau khi chịu hạn chế của cấm chế còn có thể phát huy ra lực công kích kinh khủng như vậy, trong nháy mắt đánh chết một con Thú Vương và một con Thú Hoàng... Điều này thật sự quá hung hãn!
Diệp Dương Thành vừa suy nghĩ, vừa đi tới bên cạnh thi thể Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng.
Không biết tại sao khi Diệp Dương Thành xuất hiện tại vị trí trước mặt Khiếu Thiên Thư chưa đầy hai thước, đang định đưa tay đẩy ngã Khiếu Thiên Thư vẫn đứng yên, trong lòng hắn chợt dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ. . .
. . .
- Vù vù vù!
Điểm sáng màu đỏ vô cùng dày đặc, lớn như đậu tương đột nhiên từ trong đôi mắt Khiếu Thiên Thư phun ra, ngay sau đó. . .
- Ùng ùng!
Tiếng nổ lớn phát sinh trước mặt Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành không có bất kỳ chuẩn bị phòng hộ nào, tựa hồ trong nháy mắt, bị lực nổ mãnh liệt kia thổi bay ra ngoài!
- Phụt!
Trong nháy mắt, Diệp Dương Thành phun ra một ngụm máu ngân sắc, ngũ tạng trong cơ thể tựa hồ cũng hỗn loạn, loại cảm giác đau đớn cực độ vặn vẹo này, làm hắn không tự chủ được phát ra một tiếng kêu rên thống khổ:
- Khốn khiếp. . .
Thua thiệt lớn.
Khiếu Thiên Thư trước khi chết đã chôn giấu một tia ý niệm cuối cùng dẫn bạo đôi mắt của nó, cũng không ai biết, trong đôi mắt màu đỏ như máu của Khiếu Thiên Thư lại ẩn chứa lực lượng vô cùng hung hãn!
Khiếu Thiên Thư lấy máu huyết dị thú làm thức ăn, mà máu huyết trong cơ thể dị thú lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, tất cả đều bị nó lưu giữ trong đôi mắt đỏ như máu, ngọn lửa vô hình gầm thét phát ra chẳng qua chỉ là một trong nhiều thủ đoạn công kích của Khiếu Thiên, phương thức công kích chân chính kinh khủng, thật ra chính là ẩn núp trong đôi mắt của nó.
Nhưng nó hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Dương Thành lại có nhiều thủ đoạn ly kỳ cổ quái bảo vệ tánh mạng như vậy, càng không nghĩ tới Diệt Thế kính trong tay Diệp Dương Thành lại có thể kinh khủng như thế... Dưới tình huống không kịp đề phòng bị Diệp Dương Thành đánh lén thành công, nhưng dù sao cũng là một con dị thú cấp Thú Hoàng, trước khi Khiếu Thiên Thư chết, còn để lại cho Diệp Dương Thành một tai hoạ ngầm lớn như vậy, hoặc là nói là. . . bẫy rập?
Tròng mắt phát sinh tiếng nổ lớn trực tiếp thổi tung Diệp Dương Thành, cũng đánh Diệp Dương Thành bị trọng thương, đồng thời khiến chiếc đầu của Khiếu Thiên Thư nổ tung hóa thành huyết vụ đầy trời, hoàn toàn biến mất trong không khí.
- Phanh! Phanh! Phanh !
Đồng thời với lúc Diệp Dương Thành rơi xuống đất, thi thể của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng cũng lập tức ngã xuống, Diệp Dương Thành ngã xuống vị trí cách đó mấy thước, không nhịn được lại ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi ngân sắc.
- Súc sinh này thật đúng là tàn nhẫn!
Nghĩ đến vụ nổ phát sinh ngay trước mặt lúc trước, Diệp Dương Thành chỉ có thể giơ tay lên lau miệng, cười khổ một trận, hôm nay liên tiếp gặp gỡ tai họa thiếu chút nữa ép mình lên tuyệt lộ, không ngờ tới cuối cùng đã đánh chết con Khiếu Thiên Thư xong còn có thể bị nó ám toán!
Đây rốt cuộc là vận khí không tốt, hay là kinh nghiệm quá non nớt, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mặc dù Diệp Dương Thành không muốn thừa nhận, nhưng hắn phải tin tưởng, đây chính là kết quả do thiếu kinh nghiệm tạo thành.
- Nhưng, ít nhất nó cũng đã chết.
Một mình ngồi trên bãi cỏ mềm mại khôi phục, mặc dù miệng vẫn mơ hồ đau, nhưng vì tránh cho thi thể bị những dị thú khác nuốt trọn đưa đến tiền mất tật mang, hắn lại không thể không cắn răng đứng lên, nhanh chóng trở lại hiện trường Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng tử vong.
Lúc này, đã có khá nhiều dị thú cấp bảy cấp tám vây quanh, nhưng có thể bị cái chết thảm của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng hù dọa, không dám can đảm tiến lên phía trước.
Kết quả là Diệp Dương Thành vội vàng chạy về, từ xa nhìn thoáng qua những dị thú vây quanh kia, Diệp Dương Thành tạm thời bỏ qua ý nghĩ săn giết, lấy tốc độ nhanh nhất cất xong thi thể của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng, sau đó cắn răng điều động Cửu Tiêu lực trong cơ thể, dùng tốc độ nhanh nhất trước mắt chạy như điên ra ngoài thú lâm.
Sự thật chứng minh lựa chọn của Diệp Dương Thành là vô cùng chính xác, bởi vì sau khi hắn mang theo thi thể của Khiếu Thiên Thư nhanh chóng thoát đi không bao lâu, một con quái vật thân cao hơn bảy mươi thước, thân dài quá 180 thước đã vội vàng nhảy ra trong rừng rậm, trong nháy mắt xuất hiện tại địa điểm Khiếu Thiên Thư tử vong.
Con quái vật này có hình dạng giống như ngựa, trên người bao trùm lân phiến màu đỏ, ánh lửa lượn lờ quanh người hết sức dọa người, nếu lúc này Diệp Dương Thành vẫn còn ở đây, tuyệt đối có thể nhìn ra, con quái vật này chính là Khiếu Thiên Thư, nhưng so với con Khiếu Thiên Thư bị hắn giết chết, tựa hồ cường đại hơn vô số lần. . .
Khiếu Thiên Thư hình thể khổng lồ xuất hiện ở vị trí lúc trước con Khiếu Thiên Thư tử vong, nó dùng móng vuốt bền chắc sắc bén của mình nặng nề đào trên mặt đất ra một hố sâu cực đại, tiện đà ngửa mặt lên trời gầm thét:
- Rống!
Ý niệm trong đầu chuyển động tới đây, Diệp Dương Thành liền ngừng thở, đôi mắt nhìn thẳng về vị trí Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng đứng lúc trước, xuyên thấu qua tro bụi đầy trời mơ hồ thấy được hai bóng dáng khổng lồ.
Khiếu Thiên Thư không cử động nữa, Liệt Thiên Miếng tựa hồ cũng bị đóng băng, không cách nào nhúc nhích, Diệp Dương Thành nhanh chóng thu hồi Oanh Lăng kính và Diệt Thế kính, từ từ hạ xuống mặt đất.
Lúc này, tro bụi bao phủ khắp nơi từ từ tản đi, thân hình khổng lồ của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng rõ ràng hiện lên trước mặt Diệp Dương Thành, chỉ có điều hai con dị thú này cứ ngây ngốc đứng ở đó, không nhúc nhích.
Nhìn bên ngoài không thấy có bất kỳ thương thế nào, thậm chí kim quang lượn lờ xung quanh Khiếu Thiên Thư cũng đang tiếp tục lóe lên, nhìn qua giống như còn sống, nhưng trên thực tế. . .
- Đã chết hết rồi.
Diệp Dương Thành thở dài một hơi, cả người từ từ buông lỏng. . .
Hắn có thể cảm giác được, khí tức trên người Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng đang nhanh chóng giảm bớt, tính mạng của bọn chúng đã tiến vào giờ khắc cuối cùng, không biết tại sao, Diệp Dương Thành bỗng nhiên có loại vui sướng sống sót.
Không nghi ngờ chút nào đây là lần chiến đấu nguy hiểm nhất của hắn từ trước tới nay, cũng là lần đầu tiên đối mặt với dị thú cấp bậc Thú Vương, Thú Hoàng mà cuối cùng thành công giết chết.
Nếu như không phải cuối cùng vận dụng mười tám Trấn điện thần kính, chỉ dựa vào thủ đoạn của Diệp Dương Thành muốn giết chết ba con dị thú này là vô cùng khó khăn, không khác gì hiện tại Diệp Dương Thành đi đánh chết một vị thần cao đẳng thật sự.
Nhưng bất kể quá trình như thế nào thì Thú Vương, Thú Hoàng rốt cục cũng mất mạng rồi, còn Diệp Dương Thành thì sống sót.
- Cũng may trong tay còn có mười tám Trấn điện thần kính, nếu không hôm nay sẽ là ngày kết vận mệnh của ta.
Diệp Dương Thành có chút sợ hãi nhìn diện mạo dữ tợn của Khiếu Thiên Thư, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt bỗng nhiên hiện ra nụ cười thản nhiên.
- Không ngờ Diệt Thế kính sau khi chịu hạn chế của cấm chế còn có thể phát huy ra lực công kích kinh khủng như vậy, trong nháy mắt đánh chết một con Thú Vương và một con Thú Hoàng... Điều này thật sự quá hung hãn!
Diệp Dương Thành vừa suy nghĩ, vừa đi tới bên cạnh thi thể Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng.
Không biết tại sao khi Diệp Dương Thành xuất hiện tại vị trí trước mặt Khiếu Thiên Thư chưa đầy hai thước, đang định đưa tay đẩy ngã Khiếu Thiên Thư vẫn đứng yên, trong lòng hắn chợt dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ. . .
. . .
- Vù vù vù!
Điểm sáng màu đỏ vô cùng dày đặc, lớn như đậu tương đột nhiên từ trong đôi mắt Khiếu Thiên Thư phun ra, ngay sau đó. . .
- Ùng ùng!
Tiếng nổ lớn phát sinh trước mặt Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành không có bất kỳ chuẩn bị phòng hộ nào, tựa hồ trong nháy mắt, bị lực nổ mãnh liệt kia thổi bay ra ngoài!
- Phụt!
Trong nháy mắt, Diệp Dương Thành phun ra một ngụm máu ngân sắc, ngũ tạng trong cơ thể tựa hồ cũng hỗn loạn, loại cảm giác đau đớn cực độ vặn vẹo này, làm hắn không tự chủ được phát ra một tiếng kêu rên thống khổ:
- Khốn khiếp. . .
Thua thiệt lớn.
Khiếu Thiên Thư trước khi chết đã chôn giấu một tia ý niệm cuối cùng dẫn bạo đôi mắt của nó, cũng không ai biết, trong đôi mắt màu đỏ như máu của Khiếu Thiên Thư lại ẩn chứa lực lượng vô cùng hung hãn!
Khiếu Thiên Thư lấy máu huyết dị thú làm thức ăn, mà máu huyết trong cơ thể dị thú lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, tất cả đều bị nó lưu giữ trong đôi mắt đỏ như máu, ngọn lửa vô hình gầm thét phát ra chẳng qua chỉ là một trong nhiều thủ đoạn công kích của Khiếu Thiên, phương thức công kích chân chính kinh khủng, thật ra chính là ẩn núp trong đôi mắt của nó.
Nhưng nó hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Dương Thành lại có nhiều thủ đoạn ly kỳ cổ quái bảo vệ tánh mạng như vậy, càng không nghĩ tới Diệt Thế kính trong tay Diệp Dương Thành lại có thể kinh khủng như thế... Dưới tình huống không kịp đề phòng bị Diệp Dương Thành đánh lén thành công, nhưng dù sao cũng là một con dị thú cấp Thú Hoàng, trước khi Khiếu Thiên Thư chết, còn để lại cho Diệp Dương Thành một tai hoạ ngầm lớn như vậy, hoặc là nói là. . . bẫy rập?
Tròng mắt phát sinh tiếng nổ lớn trực tiếp thổi tung Diệp Dương Thành, cũng đánh Diệp Dương Thành bị trọng thương, đồng thời khiến chiếc đầu của Khiếu Thiên Thư nổ tung hóa thành huyết vụ đầy trời, hoàn toàn biến mất trong không khí.
- Phanh! Phanh! Phanh !
Đồng thời với lúc Diệp Dương Thành rơi xuống đất, thi thể của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng cũng lập tức ngã xuống, Diệp Dương Thành ngã xuống vị trí cách đó mấy thước, không nhịn được lại ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi ngân sắc.
- Súc sinh này thật đúng là tàn nhẫn!
Nghĩ đến vụ nổ phát sinh ngay trước mặt lúc trước, Diệp Dương Thành chỉ có thể giơ tay lên lau miệng, cười khổ một trận, hôm nay liên tiếp gặp gỡ tai họa thiếu chút nữa ép mình lên tuyệt lộ, không ngờ tới cuối cùng đã đánh chết con Khiếu Thiên Thư xong còn có thể bị nó ám toán!
Đây rốt cuộc là vận khí không tốt, hay là kinh nghiệm quá non nớt, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mặc dù Diệp Dương Thành không muốn thừa nhận, nhưng hắn phải tin tưởng, đây chính là kết quả do thiếu kinh nghiệm tạo thành.
- Nhưng, ít nhất nó cũng đã chết.
Một mình ngồi trên bãi cỏ mềm mại khôi phục, mặc dù miệng vẫn mơ hồ đau, nhưng vì tránh cho thi thể bị những dị thú khác nuốt trọn đưa đến tiền mất tật mang, hắn lại không thể không cắn răng đứng lên, nhanh chóng trở lại hiện trường Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng tử vong.
Lúc này, đã có khá nhiều dị thú cấp bảy cấp tám vây quanh, nhưng có thể bị cái chết thảm của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng hù dọa, không dám can đảm tiến lên phía trước.
Kết quả là Diệp Dương Thành vội vàng chạy về, từ xa nhìn thoáng qua những dị thú vây quanh kia, Diệp Dương Thành tạm thời bỏ qua ý nghĩ săn giết, lấy tốc độ nhanh nhất cất xong thi thể của Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng, sau đó cắn răng điều động Cửu Tiêu lực trong cơ thể, dùng tốc độ nhanh nhất trước mắt chạy như điên ra ngoài thú lâm.
Sự thật chứng minh lựa chọn của Diệp Dương Thành là vô cùng chính xác, bởi vì sau khi hắn mang theo thi thể của Khiếu Thiên Thư nhanh chóng thoát đi không bao lâu, một con quái vật thân cao hơn bảy mươi thước, thân dài quá 180 thước đã vội vàng nhảy ra trong rừng rậm, trong nháy mắt xuất hiện tại địa điểm Khiếu Thiên Thư tử vong.
Con quái vật này có hình dạng giống như ngựa, trên người bao trùm lân phiến màu đỏ, ánh lửa lượn lờ quanh người hết sức dọa người, nếu lúc này Diệp Dương Thành vẫn còn ở đây, tuyệt đối có thể nhìn ra, con quái vật này chính là Khiếu Thiên Thư, nhưng so với con Khiếu Thiên Thư bị hắn giết chết, tựa hồ cường đại hơn vô số lần. . .
Khiếu Thiên Thư hình thể khổng lồ xuất hiện ở vị trí lúc trước con Khiếu Thiên Thư tử vong, nó dùng móng vuốt bền chắc sắc bén của mình nặng nề đào trên mặt đất ra một hố sâu cực đại, tiện đà ngửa mặt lên trời gầm thét:
- Rống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.