Chương 295: Trấn thủ một phương
Phục Túy
17/08/2015
Diệp Dương Thành ngước mặt lên nói với Tiểu Thương Ưu Tử:
- Kêu Hình Tuấn Phi đến đây, cả đám Sở Minh Hiên nữa, qua hết đi.
Tiểu Thương Ưu Tử khom người, mỉm cười nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử thướt tha bay đi.
Vài giây sau, Hình Tuấn Phi, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên, và Ngô Chấn Cương mới trở về cùng nhau đến trước mặt Diệp Dương Thành.
Bọn họ khom lưng đồng thanh kêu lên:
- Chủ nhân!
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm! Ngồi xuống hết đi.
Diệp Dương Thành phất tay ra hiệu nhóm Hình Tuấn Phi, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương ngồi xuống hai bên sofa cạnh mình. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử cũng ngồi xuống sofa, sáu người có mặt đông đủ.
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát, nói:
- Khu vực quản lý lại mở rộng, chắc các người đều biết?
Khi khu vực Diệp Dương Thành quản lý mở rộng thì đám người Hình Tuấn Phi, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử cảm nhận được ngay.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, mọi người gật đầu, nói:
- Vâng thưa chủ nhân.
Cả đám chưa biết suy nghĩ trong lòng Diệp Dương Thành là gì.
Khu vực quản lý năm vạn km vuông, nếu không có thuộc hạ giúp đỡ, dựa vào một mình Diệp Dương Thành sẽ bận như con quay. Trong lòng Diệp Dương Thành hơi khó chịu nhưng cuối cùng vẫn nói với đám người Triệu Dung Dung.
- Lần này diện tích khu vực quản lý mở rộng đến năm vạn km vuông, có ba cấp thành thị thuộc quyền quản lý, không bao gồm mấy khu Hàng Châu. Ba chỗ đó là Khánh Châu, Lệ Hải, Đài Châu, cộng với nhân khẩu lưu động, tổng nhân số đã đột phá hai ngàn vạn.
Diệp Dương Thành ngước nhìn Hình Tuấn Phi, hỏi:
- Muốn quản lý khu vực hiện nay thật tốt, ngươi cảm thấy nên chọn dùng cách gì thích hợp hơn?
Hình Tuấn Phi trầm ngâm nói:
- Bẩm chủ nhân, lão bộc cho rằng . . .
Hình Tuấn Phi dứt khoát trả lời:
- Muốn quản lý tốt khu vực hiện nay có cách hiệu quả nhất là trong khu quản lý lấy tiêu chuẩn khu huyện một cấp. Mỗi khu hoặc mỗi huyện sắp xếp một thần sử đóng giữ quản lý, chia khu quản lý có hiệu quả tốt nhất.
Hình Tuấn Phi nói mấy câu này trúng tim Diệp Dương Thành, nhưng mà . . .
- Ta chỉ có thuộc hạ là mấy người các ngươi. Một khu hoặc một huyện đóng giữ một thần sử? Ngươi cảm thấy điều này làm được không?
Cục diện không có người dùng làm Diệp Dương Thành rất bất đắc dĩ.
Nhưng Diệp Dương Thành hiểu cách của Hình Tuấn Phi có hiệu quả tốt nhất hiện nay, chỉ có sắp xếp như vậy mới giải phóng chính hắn. Nếu không mỗi ngày các việc trong khu vực quản lý đủ làm Diệp Dương Thành nhức đầu.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi ngược lại, Hình Tuấn Phi cười khổ nói:
- Cái này . . .
Hình Tuấn Phi chọn cách trung hòa:
- Hay mỗi cấp thị chủ nhân sắp xếp ba thần sử? Vương Minh Kỳ trở về thăng lên thần sử cho đóng giữ Hàng Châu . . .
Diệp Dương Thành có tổng cộng mười thuộc hạ, bù qua đắp lại cuối cùng hắn thành quang can tư lệnh.
Bất đắc dĩ Diệp Dương Thành hoàn hoàn toàn không lý do phản đối cách trung hòa này. Một bên là giao công tác trừng ác khu vực quản lý cho thuộc hạ làm, mình thì chỉ cần an tâm phát triển Dương Thành hội quỹ từ thiện, tiếp tục sáng tạo tăng thu nhập công đức huyền điểm cho bản thân. Bây giờ có cơ hội được công đức huyền điểm ngoài khu vực Diệp Dương Thành quản lý, hành động tiếp theo sẽ càng lúc càng lớn chứ không nhỏ đi được.
Bên kia là Diệp Dương Thành thói quen có Triệu Dung Dung Tiểu Thương Ưu Tử hầu hạ. Một khi phái thuộc hạ thần sử, Triệu Dung Dung và Tiểu Thương Ưu Tử chắc chắn sẽ đi ra ngoài đi nhậm chức, trấn thủ một phương cho Diệp Dương Thành.
Huống chi đây là ba mảnh đất cấp thị chứ không phải huyện cấp thị. Nếu quản lý tốt ba thành thị này, Hình Tuấn Phi, Tiểu Thương Ưu Tử sẽ phải chọn lựa quan viên thích hợp nhập xác. Theo Diệp Dương Thành được biết, thư ký thị uy của Lệ Hải thị là một nữ nhân hơn năm mươi tuổi, thị trưởng Đài Châu thị cũng là nữ nhân.
Diệp Dương Thành muốn hưởng thụ Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử phục vụ là vô cùng khó khăn.
Một bên là ý nghĩ cấm luyến, bên kia là sứ mệnh khu vực quản lý. Tuy Diệp Dương Thành rất muốn giữ Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử lại, nhưng trước chuyện như vậy hắn còn tỉnh táo chia rõ bên nhẹ bên nặng.
Diệp Dương Thành nghĩ thông điều này, biểu tình rối rắm dần giãn ra, hắn đã đặt quyết định.
Diệp Dương Thành đứng lên khỏi sofa, biểu tình nghiêm túc nói:
- Thông báo cho Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập ngay, kêu bọn họ chạy về đây nhanh nhất.
Đẳng cấp thần sử được Diệp Dương Thành cho phép có thể xây dựng ảo cảnh tu di, có năng lực thẩm phán thiện ác. Nghĩa là nếu Diệp Dương Thành sắp xếp mười thuộc hạ đến Khánh Châu thị, Đài Châu thị, Lệ Hải thị làm quan lớn ngành chính phủ ba thành thị này, không chỉ giám thị chặt chẽ quan trường còn có thể sử dụng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác. Hoặc điều động hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực cho mỗi người để thực thi xóa sổ kẻ khốn kiếp tội ác tày trời.
Nghĩa là Diệp Dương Thành phái hết thuộc hạ ra ngoài, đa số sự kiện trừng ác trong khu vực quản lý có thể giao cho nhóm Triệu Dung Dung làm. Diệp Dương Thành chỉ cần ngồi chờ công đức huyền điểm tăng trưởng là xong, bản thân hắn thoát khỏi đống công việc bùi nhùi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Dương Thành rảnh rỗi. Ngược lại bây giờ Diệp Dương Thành đã có thể lấy công đức huyền điểm ngoài khu vực quản lý.
Tuy thăng cấp thần cách bát giai cần có tám trăm vạn công đức huyền điểm nhưng Diệp Dương Thành tự tin đây không phải mục tiêu xa xôi. Chỉ cần đám người Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Sở Minh Hiên nhậm chức, bọn họ sẽ kiếm thêm nhiều công đức huyền điểm cho Diệp Dương Thành. Càng đừng nói Lâm Mạn Ny lo bên Dương Thành hội quỹ từ thiện, bản thân Diệp Dương Thành cố gắng, tám trăm vạn chỉ là là một chuỗi con số khá nhiều.
Gần hai tiếng sau, trừ Dương Đằng Phi ở Ôn Nhạc huyện ra, chín linh sử, thần sử thuộc hạ của Diệp Dương Thành đều tụ tập đông đủ. Diệp Dương Thành nhìn bốn người xếp hàng ngang trước mặt mình, hắn hít sâu, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn quét mặt từng người.
- Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử bước ra khỏi hàng.
Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Hai nàng bước ra một bước tới trước mặt Diệp Dương Thành, khom lưng nói:
- Xin chủ nhân ra lệnh.
Giờ phút này, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đã đoán được sắp nhận nhiệm vụ gì. Hai nàng sẽ phải rời xa Diệp Dương Thành, hắn có thể chia rõ quan hệ lợi hại trong đó thì Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử cũng hiểu rất rõ. Trừ hơi khó thích ứng ra hai nàng không có nhiều cảm xúc phản đối.
Ánh mắt Diệp Dương Thành cực kỳ dịu dàng nhìn Triệu Dung Dung:
- Dung Dung hãy mang máy thông tin này đi Lệ Hải thị nhậm chức, mục tiêu là thư ký thị ủy Nhâm Mỹ Anh.
Diệp Dương Thành xoay người lấy máy thông tin Phó Diệc Chi hiếu kính vốn đặt trên bàn trà, hắn đưa cho Triệu Dung Dung cầm, mở miệng nói:
Sau khi nhậm chức ta trao quyèn cho nàng có thể xây dựng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác, phân phối hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực để xóa sổ kẻ tội ác tày trời. Ngoài ra cố gắng làm tốt chức vụ thư ký thị ủy đi.
Triệu Dung Dung nhận lấy máy thông tin Diệp Dương Thành đưa qua, nàng hiểu rõ khi nhận lấy cái máy này, lần sau bản thể gặp mặt hắn không biết là khi nào.
Triệu Dung Dung vẫn dứt khoát nhận máy thông tin:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung khom lưng nói:
- Dung Dung tuyệt đối sẽ không khiến chủ nhân thất vọng!
Triệu Dung Dung dứt lời, nàng biến mất.
Diệp Dương Thành giao máy thông tin thứ hai vào tay Tiểu Thương Ưu Tử:
- Ưu Tử, nàng cũng mang theo máy thông tin đi Đài Châu thị nhậm chứ, mục tiêu là thị trưởng Liễu Ân Hồng.
Diệp Dương Thành nghiêm túc nói:
- Sau khi nhậm chức ta cũn trao quyèn cho nàng có thể xây dựng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác, phân phối hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực để xóa sổ kẻ tội ác tày trời. Cố gắng làm tốt công việc.
Tiểu Thương Ưu Tử cung kính khom lưng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử nhận lấy máy thông tin, biến mất tại chỗ, đi hướng Đài Châu thị.
Dặn dò Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử xong, biểu tình Diệp Dương Thành giãn ra nhiều. Diệp Dương Thành nhìn hướng Trương Ngọc Thiến bám xác Lý Đan Hồng, Tống Lâm Lập bám xác Ngô Kiến Vinh, hắn bỗng nhớ đến Dương Đằng Phi.
Diệp Dương Thành đau lòng cơ mặt giật giật, ngoắc tay:
- Há miệng ra.
Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập sớm chuẩn bị tâm lý nghe lời há mồm phát ra tiếng a dài:
- A!
Vù vù vù vù vù!
Một chuỗi linh châu liên tục bắn ra từ tay Diệp Dương Thành bay vào miệng Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập.
Đúng như Diệp Dương Thành dự đoán, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập bám xác người hao phí hơn một vạn bốn ngàn điểm linh lực của Diệp Dương Thành mới thẳng lên thần sử. Đám người Hình Tuấn Phi thì khoảng một vạn điểm linh lực. Nghĩa là Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập tiêu hao số linh lực đủ cho thêm một linh sử thăng cấp thành thần sử.
May mắn Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tâm lý đợt thăng cấp này, huống chi thực lực thuộc hạ càng cao càng giúp ích nhiều cho hắn. Chờ khi cả đám nhậm chức, những linh lực bị tiêu hao sẽ biến thành công đức huyền điểm liên miên bất tận quay về tay Diệp Dương Thành.
Đây xem như đầu tư lâu dài. Diệp Dương Thành nhìn số đếm linh lực tụt dốc vù vù, chỉ có thể thầm an ủi mình như vậy.
Lần này thăng cấp từ buổi chiều kéo dài đến tối. Bảy giờ tối, trứng vịt Hình Tuấn Phi có khe nứt trước, sau đó là phản ứng dây chuyền, trứng vịt của đám người Sở Minh Hiên, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên cũng nứt ra.
Năm phút sau, bảy người hoàn thành thăng cấp thần sử nhất giai cùng quỳ xuống trước mặt Diệp Dương Thành, cao giọng nói:
- Thần sử nhất giai Hình Tuấn Phi (Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương) khấu kiến chủ nhân, chủ nhân dồi dào sức khẻo.
Diệp Dương Thành nhìn bảy huộc hạ vừa thăng cấp thần sử nhất giai, hắn cười vừa lòng.
Diệp Dương Thành gật đầu, giơ tay ra hiệu mọi người đứng dậy:
- Đứng lên hết đi.
Bắt đầu từ bây giờ mười thuộc hạ của Diệp Dương Thành đều là thần sử nhất giai. Không nói gì khác, chỉ tính thực lực của Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương, Hình Tuấn Phi, Dương Đằng Phi, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử nếu tính phạm vi quốc tế đủ làm bất cứ thế lực nào theo dõi, kinh hoàng.
Diệp Dương Thành không có ý định tranh bá thiên hạ, cũng không cần tranh giành. Thần cách không ngừng thăng cấp là được, Diệp Dương Thành có cần chơi trò tranh bá không?
Diệp Dương Thành buồn cười thầm nghĩ, đưa mắt nhìn Hình Tuấn Phi, đại âm mưu gia này, hắn trầm ngâm hồi lâu sau.
Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Hình Tuấn Phi đi Đài Châu nhậm chức, giúp đỡ Tiểu Thương Ưu Tử. Chọn mục tiêu nhập xác thì tùy ngươi, thích hợp là được.
Diệp Dương Thành không tin Hình Tuấn Phi sẽ chịu thiệt. Lão già bụng đầy âm mưu quỷ kế không ăn hiếp người đã nên cảm tạ trời đất. Hình Tuấn Phi là người thông minh, một người có trí tuệ thì không cần nói nhiều, đều tự hiểu.
Nghe Diệp Dương Thành chỉ định thành thị, quả nhiên Hình Tuấn Phi không nói gì nhiều, nhận lây máy thông tin, cung kính khom người hành lễ.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Hình Tuấn Phi biến mất, làm người thứ hai đi Đài Châu thị nhậm chức sau Tiểu Thương Ưu Tử.
- Ngô Chấn Cương.
Ngô Chấn Cương mới từ Long Khẩu Khu trở về lên tiếng:
- Có tiểu phó!
Ngô Chấn Cương khom lưng, chờ đợi Diệp Dương Thành ra lệnh.
Diệp Dương Thành dưa một máy thông tin cho Ngô Chấn Cương:
- Ngươi cũng đi Đài Châu làm việc.
Diệp Dương Thành nhìn Ngô Chấn Cương một lúc sau nói:
- Hãy chú ý cục công an Đài Châu, nếu có vấn đề gì thì liên lạc với Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, cùng nhau bàn bạc.
Ngô Chấn Cương gật đầu cung kính nói:
- Tiểu phó đã hiểu.
Ngô Chấn Cương biến mất.
- Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên bước ra một bước, khom lưng:
- Có lão bộc!
Diệp Dương Thành sờ cằm:
- Ngươi đi Lệ Hải thị, cũng chú ý chức vụ cục công an.
Diệp Dương Thành do dự giây lát sau nghiêm túc nói:
- Trông chừng Triệu Dung Dung nhiều chút, ừm, chỉ có thế.
Sở Minh Hiên là cáo già thành tinh, biết ngay trong lòng Diệp Dương Thành tính toán điều gì.
Sở Minh Hiên gật đầu:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Trước khi đi Sở Minh Hiên không quên hỏi một câu:
- Chủ nhân, bên Dương Thành công ty điện tử . . .
Diệp Dương Thành chợt nhớ ra vấn đề này, hắn nói:
- Ngươi đi tìm mấy chục công ty điện khí, xưởng điện khí dàn xếp đơn đặt hàng.
Sở Minh Hiên cười nói:
- Lão bộc đã hiểu.
Sở Minh Hiên biến mất.
- Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, hai người giữ nguyên như cũ, về đi.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập lĩnh mệnh rời đi.
Diệp Dương Thành nhìn Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ còn đứng trong phòng khách.
Diệp Dương Thành hít sâu, phẩy tay nói:
- Đường Thái Nguyên đi nhậm chức Lệ Giang thị, Vương Minh Kỳ trở lại đóng giữ Hàng Châu đi.
Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Hai người lắc mình biến mất.
Diệp Dương Thành nhìn phòng khách trống rỗng, cười khổ nói:
- Thật sự thành bàn tay trắng.
Diệp Dương Thành mơ hồ ngủ trên sofa một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thói quen mở miệng hỏi:
- Dung Dung . . . Mấy giờ rồi?
Thanh âm mềm nhẹ ngày thường không vang lên, căn phòng tĩnh lặng.
Trong phút chốc Diệp Dương Thành ngây người.
Nhung Cầu chạy ra khỏi phòng cất tiếng sủa ai oán:
- Gâu gâu!!!
Diệp Dương Thành bị tiếng chó sủa làm tỉnh táo lại, hình như đêm qua hắn phái cả đám đi ra ngoài làm quan, trấn thủ một phương thay hắn. Giờ thì hay rồi, sáng thức dậy không có bữa sáng, phải tự mình giặt đồ, chiếc giường to lớn . . . Buổi tối chỉ một người ngủ.
Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn Nhung Cầu, gãi mũi, hắn rất bất đắc dĩ. Nếu Diệp Dương Thành nhớ đúng thì toàn Triệu Dung Dung một tay lo thức ăn cho Nhung Cầu.
- Sống an nhàn sung sướng, sống an nhàn sung sướng, ài . . .
Diệp Dương Thành lắc dầu đứng dậy, hắn thở dài thườn thượt:
- Bắt đầu từ bây giờ nên hích ứng sinh hoạt độc thân là vừa.
Diệp Dương Thành nhấc chân bước tới trước mặt Nhung Cầu, xoa đầu chó to.
- Kêu Hình Tuấn Phi đến đây, cả đám Sở Minh Hiên nữa, qua hết đi.
Tiểu Thương Ưu Tử khom người, mỉm cười nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử thướt tha bay đi.
Vài giây sau, Hình Tuấn Phi, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên, và Ngô Chấn Cương mới trở về cùng nhau đến trước mặt Diệp Dương Thành.
Bọn họ khom lưng đồng thanh kêu lên:
- Chủ nhân!
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm! Ngồi xuống hết đi.
Diệp Dương Thành phất tay ra hiệu nhóm Hình Tuấn Phi, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương ngồi xuống hai bên sofa cạnh mình. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử cũng ngồi xuống sofa, sáu người có mặt đông đủ.
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát, nói:
- Khu vực quản lý lại mở rộng, chắc các người đều biết?
Khi khu vực Diệp Dương Thành quản lý mở rộng thì đám người Hình Tuấn Phi, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử cảm nhận được ngay.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, mọi người gật đầu, nói:
- Vâng thưa chủ nhân.
Cả đám chưa biết suy nghĩ trong lòng Diệp Dương Thành là gì.
Khu vực quản lý năm vạn km vuông, nếu không có thuộc hạ giúp đỡ, dựa vào một mình Diệp Dương Thành sẽ bận như con quay. Trong lòng Diệp Dương Thành hơi khó chịu nhưng cuối cùng vẫn nói với đám người Triệu Dung Dung.
- Lần này diện tích khu vực quản lý mở rộng đến năm vạn km vuông, có ba cấp thành thị thuộc quyền quản lý, không bao gồm mấy khu Hàng Châu. Ba chỗ đó là Khánh Châu, Lệ Hải, Đài Châu, cộng với nhân khẩu lưu động, tổng nhân số đã đột phá hai ngàn vạn.
Diệp Dương Thành ngước nhìn Hình Tuấn Phi, hỏi:
- Muốn quản lý khu vực hiện nay thật tốt, ngươi cảm thấy nên chọn dùng cách gì thích hợp hơn?
Hình Tuấn Phi trầm ngâm nói:
- Bẩm chủ nhân, lão bộc cho rằng . . .
Hình Tuấn Phi dứt khoát trả lời:
- Muốn quản lý tốt khu vực hiện nay có cách hiệu quả nhất là trong khu quản lý lấy tiêu chuẩn khu huyện một cấp. Mỗi khu hoặc mỗi huyện sắp xếp một thần sử đóng giữ quản lý, chia khu quản lý có hiệu quả tốt nhất.
Hình Tuấn Phi nói mấy câu này trúng tim Diệp Dương Thành, nhưng mà . . .
- Ta chỉ có thuộc hạ là mấy người các ngươi. Một khu hoặc một huyện đóng giữ một thần sử? Ngươi cảm thấy điều này làm được không?
Cục diện không có người dùng làm Diệp Dương Thành rất bất đắc dĩ.
Nhưng Diệp Dương Thành hiểu cách của Hình Tuấn Phi có hiệu quả tốt nhất hiện nay, chỉ có sắp xếp như vậy mới giải phóng chính hắn. Nếu không mỗi ngày các việc trong khu vực quản lý đủ làm Diệp Dương Thành nhức đầu.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi ngược lại, Hình Tuấn Phi cười khổ nói:
- Cái này . . .
Hình Tuấn Phi chọn cách trung hòa:
- Hay mỗi cấp thị chủ nhân sắp xếp ba thần sử? Vương Minh Kỳ trở về thăng lên thần sử cho đóng giữ Hàng Châu . . .
Diệp Dương Thành có tổng cộng mười thuộc hạ, bù qua đắp lại cuối cùng hắn thành quang can tư lệnh.
Bất đắc dĩ Diệp Dương Thành hoàn hoàn toàn không lý do phản đối cách trung hòa này. Một bên là giao công tác trừng ác khu vực quản lý cho thuộc hạ làm, mình thì chỉ cần an tâm phát triển Dương Thành hội quỹ từ thiện, tiếp tục sáng tạo tăng thu nhập công đức huyền điểm cho bản thân. Bây giờ có cơ hội được công đức huyền điểm ngoài khu vực Diệp Dương Thành quản lý, hành động tiếp theo sẽ càng lúc càng lớn chứ không nhỏ đi được.
Bên kia là Diệp Dương Thành thói quen có Triệu Dung Dung Tiểu Thương Ưu Tử hầu hạ. Một khi phái thuộc hạ thần sử, Triệu Dung Dung và Tiểu Thương Ưu Tử chắc chắn sẽ đi ra ngoài đi nhậm chức, trấn thủ một phương cho Diệp Dương Thành.
Huống chi đây là ba mảnh đất cấp thị chứ không phải huyện cấp thị. Nếu quản lý tốt ba thành thị này, Hình Tuấn Phi, Tiểu Thương Ưu Tử sẽ phải chọn lựa quan viên thích hợp nhập xác. Theo Diệp Dương Thành được biết, thư ký thị uy của Lệ Hải thị là một nữ nhân hơn năm mươi tuổi, thị trưởng Đài Châu thị cũng là nữ nhân.
Diệp Dương Thành muốn hưởng thụ Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử phục vụ là vô cùng khó khăn.
Một bên là ý nghĩ cấm luyến, bên kia là sứ mệnh khu vực quản lý. Tuy Diệp Dương Thành rất muốn giữ Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử lại, nhưng trước chuyện như vậy hắn còn tỉnh táo chia rõ bên nhẹ bên nặng.
Diệp Dương Thành nghĩ thông điều này, biểu tình rối rắm dần giãn ra, hắn đã đặt quyết định.
Diệp Dương Thành đứng lên khỏi sofa, biểu tình nghiêm túc nói:
- Thông báo cho Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập ngay, kêu bọn họ chạy về đây nhanh nhất.
Đẳng cấp thần sử được Diệp Dương Thành cho phép có thể xây dựng ảo cảnh tu di, có năng lực thẩm phán thiện ác. Nghĩa là nếu Diệp Dương Thành sắp xếp mười thuộc hạ đến Khánh Châu thị, Đài Châu thị, Lệ Hải thị làm quan lớn ngành chính phủ ba thành thị này, không chỉ giám thị chặt chẽ quan trường còn có thể sử dụng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác. Hoặc điều động hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực cho mỗi người để thực thi xóa sổ kẻ khốn kiếp tội ác tày trời.
Nghĩa là Diệp Dương Thành phái hết thuộc hạ ra ngoài, đa số sự kiện trừng ác trong khu vực quản lý có thể giao cho nhóm Triệu Dung Dung làm. Diệp Dương Thành chỉ cần ngồi chờ công đức huyền điểm tăng trưởng là xong, bản thân hắn thoát khỏi đống công việc bùi nhùi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Dương Thành rảnh rỗi. Ngược lại bây giờ Diệp Dương Thành đã có thể lấy công đức huyền điểm ngoài khu vực quản lý.
Tuy thăng cấp thần cách bát giai cần có tám trăm vạn công đức huyền điểm nhưng Diệp Dương Thành tự tin đây không phải mục tiêu xa xôi. Chỉ cần đám người Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Sở Minh Hiên nhậm chức, bọn họ sẽ kiếm thêm nhiều công đức huyền điểm cho Diệp Dương Thành. Càng đừng nói Lâm Mạn Ny lo bên Dương Thành hội quỹ từ thiện, bản thân Diệp Dương Thành cố gắng, tám trăm vạn chỉ là là một chuỗi con số khá nhiều.
Gần hai tiếng sau, trừ Dương Đằng Phi ở Ôn Nhạc huyện ra, chín linh sử, thần sử thuộc hạ của Diệp Dương Thành đều tụ tập đông đủ. Diệp Dương Thành nhìn bốn người xếp hàng ngang trước mặt mình, hắn hít sâu, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn quét mặt từng người.
- Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử bước ra khỏi hàng.
Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Hai nàng bước ra một bước tới trước mặt Diệp Dương Thành, khom lưng nói:
- Xin chủ nhân ra lệnh.
Giờ phút này, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đã đoán được sắp nhận nhiệm vụ gì. Hai nàng sẽ phải rời xa Diệp Dương Thành, hắn có thể chia rõ quan hệ lợi hại trong đó thì Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử cũng hiểu rất rõ. Trừ hơi khó thích ứng ra hai nàng không có nhiều cảm xúc phản đối.
Ánh mắt Diệp Dương Thành cực kỳ dịu dàng nhìn Triệu Dung Dung:
- Dung Dung hãy mang máy thông tin này đi Lệ Hải thị nhậm chức, mục tiêu là thư ký thị ủy Nhâm Mỹ Anh.
Diệp Dương Thành xoay người lấy máy thông tin Phó Diệc Chi hiếu kính vốn đặt trên bàn trà, hắn đưa cho Triệu Dung Dung cầm, mở miệng nói:
Sau khi nhậm chức ta trao quyèn cho nàng có thể xây dựng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác, phân phối hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực để xóa sổ kẻ tội ác tày trời. Ngoài ra cố gắng làm tốt chức vụ thư ký thị ủy đi.
Triệu Dung Dung nhận lấy máy thông tin Diệp Dương Thành đưa qua, nàng hiểu rõ khi nhận lấy cái máy này, lần sau bản thể gặp mặt hắn không biết là khi nào.
Triệu Dung Dung vẫn dứt khoát nhận máy thông tin:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung khom lưng nói:
- Dung Dung tuyệt đối sẽ không khiến chủ nhân thất vọng!
Triệu Dung Dung dứt lời, nàng biến mất.
Diệp Dương Thành giao máy thông tin thứ hai vào tay Tiểu Thương Ưu Tử:
- Ưu Tử, nàng cũng mang theo máy thông tin đi Đài Châu thị nhậm chứ, mục tiêu là thị trưởng Liễu Ân Hồng.
Diệp Dương Thành nghiêm túc nói:
- Sau khi nhậm chức ta cũn trao quyèn cho nàng có thể xây dựng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác, phân phối hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực để xóa sổ kẻ tội ác tày trời. Cố gắng làm tốt công việc.
Tiểu Thương Ưu Tử cung kính khom lưng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử nhận lấy máy thông tin, biến mất tại chỗ, đi hướng Đài Châu thị.
Dặn dò Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử xong, biểu tình Diệp Dương Thành giãn ra nhiều. Diệp Dương Thành nhìn hướng Trương Ngọc Thiến bám xác Lý Đan Hồng, Tống Lâm Lập bám xác Ngô Kiến Vinh, hắn bỗng nhớ đến Dương Đằng Phi.
Diệp Dương Thành đau lòng cơ mặt giật giật, ngoắc tay:
- Há miệng ra.
Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập sớm chuẩn bị tâm lý nghe lời há mồm phát ra tiếng a dài:
- A!
Vù vù vù vù vù!
Một chuỗi linh châu liên tục bắn ra từ tay Diệp Dương Thành bay vào miệng Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập.
Đúng như Diệp Dương Thành dự đoán, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập bám xác người hao phí hơn một vạn bốn ngàn điểm linh lực của Diệp Dương Thành mới thẳng lên thần sử. Đám người Hình Tuấn Phi thì khoảng một vạn điểm linh lực. Nghĩa là Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập tiêu hao số linh lực đủ cho thêm một linh sử thăng cấp thành thần sử.
May mắn Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tâm lý đợt thăng cấp này, huống chi thực lực thuộc hạ càng cao càng giúp ích nhiều cho hắn. Chờ khi cả đám nhậm chức, những linh lực bị tiêu hao sẽ biến thành công đức huyền điểm liên miên bất tận quay về tay Diệp Dương Thành.
Đây xem như đầu tư lâu dài. Diệp Dương Thành nhìn số đếm linh lực tụt dốc vù vù, chỉ có thể thầm an ủi mình như vậy.
Lần này thăng cấp từ buổi chiều kéo dài đến tối. Bảy giờ tối, trứng vịt Hình Tuấn Phi có khe nứt trước, sau đó là phản ứng dây chuyền, trứng vịt của đám người Sở Minh Hiên, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên cũng nứt ra.
Năm phút sau, bảy người hoàn thành thăng cấp thần sử nhất giai cùng quỳ xuống trước mặt Diệp Dương Thành, cao giọng nói:
- Thần sử nhất giai Hình Tuấn Phi (Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương) khấu kiến chủ nhân, chủ nhân dồi dào sức khẻo.
Diệp Dương Thành nhìn bảy huộc hạ vừa thăng cấp thần sử nhất giai, hắn cười vừa lòng.
Diệp Dương Thành gật đầu, giơ tay ra hiệu mọi người đứng dậy:
- Đứng lên hết đi.
Bắt đầu từ bây giờ mười thuộc hạ của Diệp Dương Thành đều là thần sử nhất giai. Không nói gì khác, chỉ tính thực lực của Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương, Hình Tuấn Phi, Dương Đằng Phi, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử nếu tính phạm vi quốc tế đủ làm bất cứ thế lực nào theo dõi, kinh hoàng.
Diệp Dương Thành không có ý định tranh bá thiên hạ, cũng không cần tranh giành. Thần cách không ngừng thăng cấp là được, Diệp Dương Thành có cần chơi trò tranh bá không?
Diệp Dương Thành buồn cười thầm nghĩ, đưa mắt nhìn Hình Tuấn Phi, đại âm mưu gia này, hắn trầm ngâm hồi lâu sau.
Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Hình Tuấn Phi đi Đài Châu nhậm chức, giúp đỡ Tiểu Thương Ưu Tử. Chọn mục tiêu nhập xác thì tùy ngươi, thích hợp là được.
Diệp Dương Thành không tin Hình Tuấn Phi sẽ chịu thiệt. Lão già bụng đầy âm mưu quỷ kế không ăn hiếp người đã nên cảm tạ trời đất. Hình Tuấn Phi là người thông minh, một người có trí tuệ thì không cần nói nhiều, đều tự hiểu.
Nghe Diệp Dương Thành chỉ định thành thị, quả nhiên Hình Tuấn Phi không nói gì nhiều, nhận lây máy thông tin, cung kính khom người hành lễ.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Hình Tuấn Phi biến mất, làm người thứ hai đi Đài Châu thị nhậm chức sau Tiểu Thương Ưu Tử.
- Ngô Chấn Cương.
Ngô Chấn Cương mới từ Long Khẩu Khu trở về lên tiếng:
- Có tiểu phó!
Ngô Chấn Cương khom lưng, chờ đợi Diệp Dương Thành ra lệnh.
Diệp Dương Thành dưa một máy thông tin cho Ngô Chấn Cương:
- Ngươi cũng đi Đài Châu làm việc.
Diệp Dương Thành nhìn Ngô Chấn Cương một lúc sau nói:
- Hãy chú ý cục công an Đài Châu, nếu có vấn đề gì thì liên lạc với Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, cùng nhau bàn bạc.
Ngô Chấn Cương gật đầu cung kính nói:
- Tiểu phó đã hiểu.
Ngô Chấn Cương biến mất.
- Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên bước ra một bước, khom lưng:
- Có lão bộc!
Diệp Dương Thành sờ cằm:
- Ngươi đi Lệ Hải thị, cũng chú ý chức vụ cục công an.
Diệp Dương Thành do dự giây lát sau nghiêm túc nói:
- Trông chừng Triệu Dung Dung nhiều chút, ừm, chỉ có thế.
Sở Minh Hiên là cáo già thành tinh, biết ngay trong lòng Diệp Dương Thành tính toán điều gì.
Sở Minh Hiên gật đầu:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Trước khi đi Sở Minh Hiên không quên hỏi một câu:
- Chủ nhân, bên Dương Thành công ty điện tử . . .
Diệp Dương Thành chợt nhớ ra vấn đề này, hắn nói:
- Ngươi đi tìm mấy chục công ty điện khí, xưởng điện khí dàn xếp đơn đặt hàng.
Sở Minh Hiên cười nói:
- Lão bộc đã hiểu.
Sở Minh Hiên biến mất.
- Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, hai người giữ nguyên như cũ, về đi.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập lĩnh mệnh rời đi.
Diệp Dương Thành nhìn Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ còn đứng trong phòng khách.
Diệp Dương Thành hít sâu, phẩy tay nói:
- Đường Thái Nguyên đi nhậm chức Lệ Giang thị, Vương Minh Kỳ trở lại đóng giữ Hàng Châu đi.
Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Hai người lắc mình biến mất.
Diệp Dương Thành nhìn phòng khách trống rỗng, cười khổ nói:
- Thật sự thành bàn tay trắng.
Diệp Dương Thành mơ hồ ngủ trên sofa một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thói quen mở miệng hỏi:
- Dung Dung . . . Mấy giờ rồi?
Thanh âm mềm nhẹ ngày thường không vang lên, căn phòng tĩnh lặng.
Trong phút chốc Diệp Dương Thành ngây người.
Nhung Cầu chạy ra khỏi phòng cất tiếng sủa ai oán:
- Gâu gâu!!!
Diệp Dương Thành bị tiếng chó sủa làm tỉnh táo lại, hình như đêm qua hắn phái cả đám đi ra ngoài làm quan, trấn thủ một phương thay hắn. Giờ thì hay rồi, sáng thức dậy không có bữa sáng, phải tự mình giặt đồ, chiếc giường to lớn . . . Buổi tối chỉ một người ngủ.
Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn Nhung Cầu, gãi mũi, hắn rất bất đắc dĩ. Nếu Diệp Dương Thành nhớ đúng thì toàn Triệu Dung Dung một tay lo thức ăn cho Nhung Cầu.
- Sống an nhàn sung sướng, sống an nhàn sung sướng, ài . . .
Diệp Dương Thành lắc dầu đứng dậy, hắn thở dài thườn thượt:
- Bắt đầu từ bây giờ nên hích ứng sinh hoạt độc thân là vừa.
Diệp Dương Thành nhấc chân bước tới trước mặt Nhung Cầu, xoa đầu chó to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.