Chương 112: Trời sập có ta chống.
Phục Túy
02/08/2015
Tiểu đội trưởng đi đằng trước nhất mười một tên du côn, gã cầm điện thoại di động cung kính nói với người phụ trách đầu dây bên kia:
- Bên chúng ta rất bình thường. Đúng vậy, đang tới gần mục tiêu, dự tính khoảng ba phút sẽ đến mục đích.
- Được, ta biết . . .
Tiểu đội trưởng cúp điện thoại, tên du côn khoảng hai mươi bảy, tám tuổi nhét di động vào túi.
Tên du côn nghiêng đầu nói với các đội viên:
- Nâng cao tinh thần lên, ngó bộ dáng của các ngươi xem?
Một tên du côn tóc nhuộm màu xanh và đỏ, tay cầm ống tuýp bước ra khỏi hàng, nhăn nhở hỏi tiểu đội trưởng:
- Kiệt ca, hôm qua bên Lại tử đụng vào một nữ nhân, chúng ta có thể làm vậy không?
Tên du côn được gọi là Kiệt ca vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Các ngươi không thấy Lại tử gặp chuyện gì sao?
Nhưng trước khi nói dứt câu Kiệt ca móc ra một hộp đồ ra khỏi túi, lắc lư cái hộp nói:
- Cầm đi, thấy hợp mắt nhớ đừng làm bậy, đeo mũ . . .
Đám tên du côn không nhận bao cao su Kiệt ca lấy ra, thi nhau móc túi của mình lôi ra số bao cao su hoặc nhiều hoặc ít.
- Hì hì, Kiệt ca, các huynh đệ đã tự mình chuẩn bị!
Đám tên du côn nhìn nhau, cười dâm uế.
Không khí tiểu đội này rất hòa hợp, vừa có tiền xài vừa có thể làm bậy, thấy ai không thích thì đánh nó. Bên trên có sếp lớn, xảy ra chuyện gì không lẽ bắt tôm tép như bọn họ?
Càng tuyệt vời là có thể làm bậy với nữ nhân! Đám tên du côn không thèm suy nghĩ cấp trên có ý gì, điều duy nhất bọn họ nghĩ là chút nữa đánh người như thế nào, thấy nữ nhân nào đẹp làm sao lột sạch quần áo.
Lỡ cuối cùng vụ việc bị lộ . . . Trời sập có Lục gia chống, pháp luật không trách tội dân đông. Có nhiều có thể như vậy chẳng lẽ chính phủ bắt đi hết? Dù có bắt thì làm sao quyết định mức phạt? Xử án phạt ra sao? Vì cả đám đeo bao cao su.
Không có chứng cứ thì ngươi làm sao bắt ta?
Đám tên du côn ôm tâm lý may mắn, tự tin mù quáng, chúng từng bước đến gần cái chết.
Bọn họ không chú ý thấy khi cả đám xuyên qua ngõ nhỏ, hớn hở thảo luận chút nữa giết người thế nào, cưỡng hiếp ra sao thì một con ruồi trâu biến dị sặc sỡ nhiều màu, hai mươi ong vàng uy phong lẫm lẫm xuất hiện trên đầu đám du côn.
Diệp Dương Thành nghe mười một tên du côn hăng hái thảo luận, hắn nằm trên giường phòng trọ siết chặt nắm đấm. Triệu Dung Dung ngạc nhiên nhìn hắn chửi thầm.
- Khốn nạn, chết đi!
Diệp Dương Thành nhanh chóng ra lệnh. Ruồi trâu Đại Ca vọt lên cao đầu tiên, nó quẹo cua tựa mũi tên bay khỏi dây cung quay đầu lao hướng tên du côn thảo luận hưng phấn nhất. Ruồi trâu lao nhanh xuống, cơ thể mau chóng trướng to lộ ra hình dạng đáng sợ,
Tên du côn hưng phấn phát ngôn một nửa bỗng nhiên hét lên:
- Theo ta thấy chờ chút nữa nếu gặp cô nàng nào đẹp thì chơi tập thể đi, bao gồm hậu môn, và . . . A!
Tên du côn bản năng giơ tay tự tát vào má mình.
Bốp!
Nếu ruồi trâu Đại Ca là một con ruồi trâu bình thường thì cú tát như thế chắc làm nó tan xươn nát thịt. Nhưng Đại Ca là con ruồi trâu biến dị được Diệp Dương Thành cường hóa chung cực, bàn tay đó chỉ gãi ngứa, không đem lại hiệu quả gì.
Ruồi trâu chích mạnh vào má trái tên du côn một cái, độc tố thấm vào máu thịt. Sự việc xảy ra đột ngột, đám côn đồ không kịp phản ứng. Tên du côn tự tát mình một cái bỗng nhiên da mặt đen, môi tím lịm rồi mặt mày xanh mét, té xuống đất tắt thở.
- Cái . . . Này là . . .
Tình huống đột ngột khiến mười tên du côn còn lại luốn cuống tay chân, mờ mịt nhìn đối diện, không hiểu ra sao. Đám người đứng ngây như phỗng không dám nhúc nhích.
Diệp Dương Thành không có chút tình cảm với đám cặn bã này, hắn sẽ không bỗng nhiên từ bi tha cho lũ lưu manh một đường sống. Ruồi trâu chích chết một tên du côn lại vọt lên cao, quay sang hướng Kiệt ca, không chút nương tay.
Cùng lúc đó, hai mươi con ong vàng cường hóa sơ giai xếp đội trong không trung lao xuống theo Diệp Dương Thành.
- A!
Trong ngõ nhỏ chật hẹp liên tục vang tiếng gào rú truyền đi thật xa.
Đội cảnh sát do Trần Thiếu Thanh dẫn dắt đang rón rén đi trong con hẻm gần nhất rất nhanh nghe tiếng hét thảm thiết. Trần Thiếu Thanh biến sắc mặt, gã từ bỏ quyết định đánh lén, co giò chạy nhanh hướng phát ra tiếng hét.
Một cảnh sát nhân dân, sáu hiệp cảnh ngây người giây lát rồi cũng nhấc chân theo Trần Thiếu Thanh lao nhanh hướng ngã rẽ với ngõ hẻm đằng trước.
Rất nhanh Trần Thiếu Thanh cùng bảy dâ cảnh, hiệp cảnh xuất hiện ở chỗ giao nhau hai con hẻm, vụt quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng hét thảm. Trần Thiếu Thanh hút ngụm khí lạnh.
Cách Trần Thiếu Thanh gần hai umươi thước, trong ngõ nhỏ rộng chưa đến một thước rưỡi có hơn mười người nằm ngang nằm dọc. Xung quanh yên lặng, không thấy bóng dáng hung thủ đâu.
Ong vàng cường hóa sơ giai không có năng lực chích một cái chết người, cộng với Diệp Dương Thành cố ý trốn Trần Thiếu Thanh, thời gian không kịp chích mười mấy mũi. Cho nên mười một tên du côn không chết hết, còn lại bảy, tám tên lưu manh hôn mê, tức là Trần Thiếu Thanh một lần nữa nhặt công.
Trần Thiếu Thanh đứng ở nơi giao nhau hai con hẻm, liên tục biến sắc mặt, trừng bước đi hướng mười một tên du côn. Rất nhanh tám người Trần Thiếu Thanh thanh lý đám lưu manh.
Một dân cảnh ngồi xuống kiểm tra, ngước lên nói với Trần Thiếu Thanh:
- Trần sở trưởng, bốn người chết, bảy người hôn mê. Xem bộ dáng bị trúng độc nhưng không quá nghiêm trọng.
Trần Thiếu Thanh không nhúc nhích, gã ngây ngốc nhìn cục u trên cánh tay, gò má mười một tên du côn, gã bỗng nhớ đến vụ án giết người ở Lâu Phường thôn, lưng đệ đệ kia sưng lên. Còn có ong vò vẽ tấn công người trong miếu Quan Âm Quả Tử Câu. Lục Thế Minh bị ruồi trâu, ruồi bọ tập kích, Lục Vĩnh Huy bị muỗi chích.
Trần Thiếu Thanh suy đoán:
- Chẳng lẽ chân quân ra tay?
Trần Thiếu Thanh càng nghĩ càng thấy đúng, bởi vì gã vô tình kể cho Diệp Dương Thành nghe chuyện lưu manh tụ tập trong Bảo Kinh Trấn. Diệp Dương Thành nghe được, không có lý nào Ngự Long chân quân trong người hắn không nghe thấy.
Trần Thiếu Thanh xác định dũng sĩ trong chuyện này, tâm tình của gã thả lỏng hẳn ra.
Trần Thiếu Thanh phất tay nói:
- Người chết thì đưa đi nhà tang lễ giữ xác, chưa chết thì đưa vào bệnh viện chữa trị. Phái vài người đi bệnh viện trông chừng, không để tên nào chạy thoát! Những người còn lại . . .
Trần Thiếu Thanh ngừng giây lát, cắn reăng nói:
- Triệu tập toàn bộ cảnh sát, hiệp cảnh thanh lý toàn bộ lưu manh trong trấn. Trong đồn không nhốt hết thì chỗ đồn công an làm việc ban đầu còn trống, nhốt tạm bên đó đi.
Nghe Trần Thiếu Thanh ra lệnh, dân cảnh trợn tròn mắt:
- Trần sở trưởng, cái này . . .
Cảnh sát nhân dân này mơ hồ biết nguyên nhân các tên côn đồ lần này tụ tập lại. Thanh lý tất cả tên du côn từ ngoài vào Bảo Kinh Trấn, đây chẳng phải là muốn trực tiếp trở mặt với Lục gia?
Trần Thiếu Thanh thấy dân cảnh kia do dự thì trợn to mắt nói:
- Đây là mệnh lệnh!
Trần Thiếu Thanh tức giận quát:
- Trời sập có ta chống, ngươi do dự cái khỉ gì?
Dân cảnh ngần ngừ rồi gật đầu, nói:
- Cái này . . . Vâng, ta biết rồi!
Bên Diệp Dương Thành, sau khi giải quyết tiểu đội lưu manh xong hắn đã nắm bắt tâm tình trước mắt của bọn chúng. Diệp Dương Thành biết rõ nếu để mặt thì đám côn đồ này sẽ dấy lên gió tanh mưa máu trong Bảo Kinh Trấn.
Không có cấp trên trói buộc, đám lưu manh sẽ ngày càng táo tợn hơn. Xui xẻo gặp họa trừ những người bị Lục Đức Tường chú trọng thanh tra ra, ai bảo đảm đám lưu manh không đục nước béo cò xuống tay với những người vô tội khác?
Diệp Dương Thành chưa từng cho rằng hắn là người tốt gì nhưng tuyệt đối phủ nhận chính mình là người xấu. Kêu Diệp Dương Thành trơ mắt nhìn đám lưu manh hoành hành trong địa bàn của mình chẳng khác nào tát mạnh vào mặt hắn.
Tối hôm qua Diệp Dương Thành định mang sáu mươi ong vàng cường hóa sơ giai tuần tra Bảo Kinh Trấn, phát hiện tên du côn nào làm ác thì trừng trị, cho bên Lục Đức Tường như ngồi bàn chông.
Nhưng bây giờ Diệp Dương Thành đổi ý, hắn không đợi đám lưu manh làm ác xong mới mất bò lo làm chuồng, xuống tay trước là hơn. Dù trong đám lưu manh hiếm hoi có một, hai người tốt thì Diệp Dương Thành sẽ không chùn tay, huống chi khả năng này có thể không?
Giải quyết mười một tên du côn xong Diệp Dương Thành nhận được gợi ý thấp nhất là thành công trị nghiêm khắc kẻ ác, biến tướng đánh vỡ trói buộc cuối cùng, hắn hoàn toàn thả lỏng.
Một con ruồi trâu sặc sỡ cường hóa chung cực, sáu mươi ong vàng cường hóa sơ giai uy phong lẫm lẫm như đội quân cơ động hiệu suất cao xuyên toa trên cao trăm thước Bảo Kinh Trấn. Mỗi khi chúng nó từ trên trời giáng xuống là phía dưới sẽ vang lên tiếng gào rú thảm thiết.
Cùng lúc đó, trong đồn công an Bảo Kinh Trấn, Trần Thiếu Thanh chuẩn bị thanh lý. Trong đồn công an Bảo Kinh Trấn trừ bỏ sở trưởng, phó sở trưởng, chỉ đạo viên ra có hai mươi bảy dân cảnh chính thức, bốn mươi mốt hiệp cảnh. Tổng cộng sáu mươi tám người tụ tập đông đủ.
Trần Thiếu Thanh nói sơ nhiệm vụ sau đó vung tay lên, trầm giọng nói:
- Bắt đầu hành động!
Sáu mươi tám người kính lễ Trần Thiếu Thanh:
- Tuân lệnh!
Đám người tự đi hướng xe cảnh sát, xe máy của mình, rồ ga chạy ra đồn công an, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ Trần Thiếu Thanh giao cho.
Đồn công an trừ phó sở trưởng Trần Thiếu Thanh ra, sở trưởng Lâm Phong, chỉ đạo viên, phó sở trưởng Trương Bảo Khang ăn cơm uống rượu trong phòng riêng một tiệm ăn Bảo Kinh Trấn. Nhìn biểu tình của ba người rất là thoải mái.
- Bên chúng ta rất bình thường. Đúng vậy, đang tới gần mục tiêu, dự tính khoảng ba phút sẽ đến mục đích.
- Được, ta biết . . .
Tiểu đội trưởng cúp điện thoại, tên du côn khoảng hai mươi bảy, tám tuổi nhét di động vào túi.
Tên du côn nghiêng đầu nói với các đội viên:
- Nâng cao tinh thần lên, ngó bộ dáng của các ngươi xem?
Một tên du côn tóc nhuộm màu xanh và đỏ, tay cầm ống tuýp bước ra khỏi hàng, nhăn nhở hỏi tiểu đội trưởng:
- Kiệt ca, hôm qua bên Lại tử đụng vào một nữ nhân, chúng ta có thể làm vậy không?
Tên du côn được gọi là Kiệt ca vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Các ngươi không thấy Lại tử gặp chuyện gì sao?
Nhưng trước khi nói dứt câu Kiệt ca móc ra một hộp đồ ra khỏi túi, lắc lư cái hộp nói:
- Cầm đi, thấy hợp mắt nhớ đừng làm bậy, đeo mũ . . .
Đám tên du côn không nhận bao cao su Kiệt ca lấy ra, thi nhau móc túi của mình lôi ra số bao cao su hoặc nhiều hoặc ít.
- Hì hì, Kiệt ca, các huynh đệ đã tự mình chuẩn bị!
Đám tên du côn nhìn nhau, cười dâm uế.
Không khí tiểu đội này rất hòa hợp, vừa có tiền xài vừa có thể làm bậy, thấy ai không thích thì đánh nó. Bên trên có sếp lớn, xảy ra chuyện gì không lẽ bắt tôm tép như bọn họ?
Càng tuyệt vời là có thể làm bậy với nữ nhân! Đám tên du côn không thèm suy nghĩ cấp trên có ý gì, điều duy nhất bọn họ nghĩ là chút nữa đánh người như thế nào, thấy nữ nhân nào đẹp làm sao lột sạch quần áo.
Lỡ cuối cùng vụ việc bị lộ . . . Trời sập có Lục gia chống, pháp luật không trách tội dân đông. Có nhiều có thể như vậy chẳng lẽ chính phủ bắt đi hết? Dù có bắt thì làm sao quyết định mức phạt? Xử án phạt ra sao? Vì cả đám đeo bao cao su.
Không có chứng cứ thì ngươi làm sao bắt ta?
Đám tên du côn ôm tâm lý may mắn, tự tin mù quáng, chúng từng bước đến gần cái chết.
Bọn họ không chú ý thấy khi cả đám xuyên qua ngõ nhỏ, hớn hở thảo luận chút nữa giết người thế nào, cưỡng hiếp ra sao thì một con ruồi trâu biến dị sặc sỡ nhiều màu, hai mươi ong vàng uy phong lẫm lẫm xuất hiện trên đầu đám du côn.
Diệp Dương Thành nghe mười một tên du côn hăng hái thảo luận, hắn nằm trên giường phòng trọ siết chặt nắm đấm. Triệu Dung Dung ngạc nhiên nhìn hắn chửi thầm.
- Khốn nạn, chết đi!
Diệp Dương Thành nhanh chóng ra lệnh. Ruồi trâu Đại Ca vọt lên cao đầu tiên, nó quẹo cua tựa mũi tên bay khỏi dây cung quay đầu lao hướng tên du côn thảo luận hưng phấn nhất. Ruồi trâu lao nhanh xuống, cơ thể mau chóng trướng to lộ ra hình dạng đáng sợ,
Tên du côn hưng phấn phát ngôn một nửa bỗng nhiên hét lên:
- Theo ta thấy chờ chút nữa nếu gặp cô nàng nào đẹp thì chơi tập thể đi, bao gồm hậu môn, và . . . A!
Tên du côn bản năng giơ tay tự tát vào má mình.
Bốp!
Nếu ruồi trâu Đại Ca là một con ruồi trâu bình thường thì cú tát như thế chắc làm nó tan xươn nát thịt. Nhưng Đại Ca là con ruồi trâu biến dị được Diệp Dương Thành cường hóa chung cực, bàn tay đó chỉ gãi ngứa, không đem lại hiệu quả gì.
Ruồi trâu chích mạnh vào má trái tên du côn một cái, độc tố thấm vào máu thịt. Sự việc xảy ra đột ngột, đám côn đồ không kịp phản ứng. Tên du côn tự tát mình một cái bỗng nhiên da mặt đen, môi tím lịm rồi mặt mày xanh mét, té xuống đất tắt thở.
- Cái . . . Này là . . .
Tình huống đột ngột khiến mười tên du côn còn lại luốn cuống tay chân, mờ mịt nhìn đối diện, không hiểu ra sao. Đám người đứng ngây như phỗng không dám nhúc nhích.
Diệp Dương Thành không có chút tình cảm với đám cặn bã này, hắn sẽ không bỗng nhiên từ bi tha cho lũ lưu manh một đường sống. Ruồi trâu chích chết một tên du côn lại vọt lên cao, quay sang hướng Kiệt ca, không chút nương tay.
Cùng lúc đó, hai mươi con ong vàng cường hóa sơ giai xếp đội trong không trung lao xuống theo Diệp Dương Thành.
- A!
Trong ngõ nhỏ chật hẹp liên tục vang tiếng gào rú truyền đi thật xa.
Đội cảnh sát do Trần Thiếu Thanh dẫn dắt đang rón rén đi trong con hẻm gần nhất rất nhanh nghe tiếng hét thảm thiết. Trần Thiếu Thanh biến sắc mặt, gã từ bỏ quyết định đánh lén, co giò chạy nhanh hướng phát ra tiếng hét.
Một cảnh sát nhân dân, sáu hiệp cảnh ngây người giây lát rồi cũng nhấc chân theo Trần Thiếu Thanh lao nhanh hướng ngã rẽ với ngõ hẻm đằng trước.
Rất nhanh Trần Thiếu Thanh cùng bảy dâ cảnh, hiệp cảnh xuất hiện ở chỗ giao nhau hai con hẻm, vụt quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng hét thảm. Trần Thiếu Thanh hút ngụm khí lạnh.
Cách Trần Thiếu Thanh gần hai umươi thước, trong ngõ nhỏ rộng chưa đến một thước rưỡi có hơn mười người nằm ngang nằm dọc. Xung quanh yên lặng, không thấy bóng dáng hung thủ đâu.
Ong vàng cường hóa sơ giai không có năng lực chích một cái chết người, cộng với Diệp Dương Thành cố ý trốn Trần Thiếu Thanh, thời gian không kịp chích mười mấy mũi. Cho nên mười một tên du côn không chết hết, còn lại bảy, tám tên lưu manh hôn mê, tức là Trần Thiếu Thanh một lần nữa nhặt công.
Trần Thiếu Thanh đứng ở nơi giao nhau hai con hẻm, liên tục biến sắc mặt, trừng bước đi hướng mười một tên du côn. Rất nhanh tám người Trần Thiếu Thanh thanh lý đám lưu manh.
Một dân cảnh ngồi xuống kiểm tra, ngước lên nói với Trần Thiếu Thanh:
- Trần sở trưởng, bốn người chết, bảy người hôn mê. Xem bộ dáng bị trúng độc nhưng không quá nghiêm trọng.
Trần Thiếu Thanh không nhúc nhích, gã ngây ngốc nhìn cục u trên cánh tay, gò má mười một tên du côn, gã bỗng nhớ đến vụ án giết người ở Lâu Phường thôn, lưng đệ đệ kia sưng lên. Còn có ong vò vẽ tấn công người trong miếu Quan Âm Quả Tử Câu. Lục Thế Minh bị ruồi trâu, ruồi bọ tập kích, Lục Vĩnh Huy bị muỗi chích.
Trần Thiếu Thanh suy đoán:
- Chẳng lẽ chân quân ra tay?
Trần Thiếu Thanh càng nghĩ càng thấy đúng, bởi vì gã vô tình kể cho Diệp Dương Thành nghe chuyện lưu manh tụ tập trong Bảo Kinh Trấn. Diệp Dương Thành nghe được, không có lý nào Ngự Long chân quân trong người hắn không nghe thấy.
Trần Thiếu Thanh xác định dũng sĩ trong chuyện này, tâm tình của gã thả lỏng hẳn ra.
Trần Thiếu Thanh phất tay nói:
- Người chết thì đưa đi nhà tang lễ giữ xác, chưa chết thì đưa vào bệnh viện chữa trị. Phái vài người đi bệnh viện trông chừng, không để tên nào chạy thoát! Những người còn lại . . .
Trần Thiếu Thanh ngừng giây lát, cắn reăng nói:
- Triệu tập toàn bộ cảnh sát, hiệp cảnh thanh lý toàn bộ lưu manh trong trấn. Trong đồn không nhốt hết thì chỗ đồn công an làm việc ban đầu còn trống, nhốt tạm bên đó đi.
Nghe Trần Thiếu Thanh ra lệnh, dân cảnh trợn tròn mắt:
- Trần sở trưởng, cái này . . .
Cảnh sát nhân dân này mơ hồ biết nguyên nhân các tên côn đồ lần này tụ tập lại. Thanh lý tất cả tên du côn từ ngoài vào Bảo Kinh Trấn, đây chẳng phải là muốn trực tiếp trở mặt với Lục gia?
Trần Thiếu Thanh thấy dân cảnh kia do dự thì trợn to mắt nói:
- Đây là mệnh lệnh!
Trần Thiếu Thanh tức giận quát:
- Trời sập có ta chống, ngươi do dự cái khỉ gì?
Dân cảnh ngần ngừ rồi gật đầu, nói:
- Cái này . . . Vâng, ta biết rồi!
Bên Diệp Dương Thành, sau khi giải quyết tiểu đội lưu manh xong hắn đã nắm bắt tâm tình trước mắt của bọn chúng. Diệp Dương Thành biết rõ nếu để mặt thì đám côn đồ này sẽ dấy lên gió tanh mưa máu trong Bảo Kinh Trấn.
Không có cấp trên trói buộc, đám lưu manh sẽ ngày càng táo tợn hơn. Xui xẻo gặp họa trừ những người bị Lục Đức Tường chú trọng thanh tra ra, ai bảo đảm đám lưu manh không đục nước béo cò xuống tay với những người vô tội khác?
Diệp Dương Thành chưa từng cho rằng hắn là người tốt gì nhưng tuyệt đối phủ nhận chính mình là người xấu. Kêu Diệp Dương Thành trơ mắt nhìn đám lưu manh hoành hành trong địa bàn của mình chẳng khác nào tát mạnh vào mặt hắn.
Tối hôm qua Diệp Dương Thành định mang sáu mươi ong vàng cường hóa sơ giai tuần tra Bảo Kinh Trấn, phát hiện tên du côn nào làm ác thì trừng trị, cho bên Lục Đức Tường như ngồi bàn chông.
Nhưng bây giờ Diệp Dương Thành đổi ý, hắn không đợi đám lưu manh làm ác xong mới mất bò lo làm chuồng, xuống tay trước là hơn. Dù trong đám lưu manh hiếm hoi có một, hai người tốt thì Diệp Dương Thành sẽ không chùn tay, huống chi khả năng này có thể không?
Giải quyết mười một tên du côn xong Diệp Dương Thành nhận được gợi ý thấp nhất là thành công trị nghiêm khắc kẻ ác, biến tướng đánh vỡ trói buộc cuối cùng, hắn hoàn toàn thả lỏng.
Một con ruồi trâu sặc sỡ cường hóa chung cực, sáu mươi ong vàng cường hóa sơ giai uy phong lẫm lẫm như đội quân cơ động hiệu suất cao xuyên toa trên cao trăm thước Bảo Kinh Trấn. Mỗi khi chúng nó từ trên trời giáng xuống là phía dưới sẽ vang lên tiếng gào rú thảm thiết.
Cùng lúc đó, trong đồn công an Bảo Kinh Trấn, Trần Thiếu Thanh chuẩn bị thanh lý. Trong đồn công an Bảo Kinh Trấn trừ bỏ sở trưởng, phó sở trưởng, chỉ đạo viên ra có hai mươi bảy dân cảnh chính thức, bốn mươi mốt hiệp cảnh. Tổng cộng sáu mươi tám người tụ tập đông đủ.
Trần Thiếu Thanh nói sơ nhiệm vụ sau đó vung tay lên, trầm giọng nói:
- Bắt đầu hành động!
Sáu mươi tám người kính lễ Trần Thiếu Thanh:
- Tuân lệnh!
Đám người tự đi hướng xe cảnh sát, xe máy của mình, rồ ga chạy ra đồn công an, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ Trần Thiếu Thanh giao cho.
Đồn công an trừ phó sở trưởng Trần Thiếu Thanh ra, sở trưởng Lâm Phong, chỉ đạo viên, phó sở trưởng Trương Bảo Khang ăn cơm uống rượu trong phòng riêng một tiệm ăn Bảo Kinh Trấn. Nhìn biểu tình của ba người rất là thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.