Chương 303: Tử thần đã giáng xuống.
Phục Túy
18/08/2015
Tử thần đã giáng xuống. (Thượng)
Kết quả sự việc bị lộ, hai ngày trước khi quốc gia định tóm Chung Tú Hoa thì không biết là ai để lộ tin tức, ngay đêm đó nàng bỏ trốn không còn tung tích. Theo ghi chép thì Chung Tú Hoa đi nước nào đó ở Châu Âu, không ngờ nàng cũng trốn trong Las Vegas.
Diệp Dương Thành khẽ hừ thầm nghĩ:
- Đụng phải mình coi như ả ta may mắn!
Mặc dù Chung Tú Hoa là nữ nhân nhưng đáng bị phân thây.
Diệp Dương Thành nhận ra Hùng Đại Bằng, Chung Tú Hoa, Đậu Kiến Đức, những nam nữ còn lại hắn không cần suy nghĩ nhiều. Bọn họ chắc chắn toàn là quan tham lớn khốn kiếp cuỗm đi tiền của quốc gia, dân chúng, nên xuống mười tám tầng địa ngục.
Diệp Dương Thành rất muốn điều khiển hai con con ong vàng cường hóa chung cực xông lên chích ba mươi mấy đồ khốn này thành đầu heo, nhưng lý trí ngăn cản hắn xúc động.
Diệp Dương Thành nhìn ba mươi mấy quan tham lớn ra khỏi khu VIP, hắn nhìn Đậu Kiến Đức nói cười với Hùng Đại Bằng đi đằng trước nhất. Trực giác bảo với Diệp Dương Thành là chờ chút, đợi thêm một lúc nữa, có lẽ lát nữa sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Diệp Dương Thành ôm tâm tình này dẫn dắt hai con ong vàng cường hóa chung cực lặng lẽ bay nhanh nhất chui vào túi xách LV bán số lượng có hạng trong tay Chung Tú Hoa. Diệp Dương Thành rất tò mò, đám quan tham lớn lẩn trốn khỏi đất nước chẳng lẽ có một tổ chức quan tham lớn sao?
Nếu không thì tại sao đám người này tụ tập lại một chỗ?
Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ vấn đề này, tâm tình của hắn trở nên kích động. Nếu trong khách sạn Metro Gold tồn tại một tổ chức quan tham lớn, nghĩa là Diệp Dương Thành có thể thông qua ảo cảnh tu di khảo vấn chỗ ở của những người khác.
Chỉ cần biết gian phòn của đám quan tham lớn, đêm nay Diệp Dương Thành sẽ lần lượt tìm từng tên, khiến bọn họ trả giá những gì đã làm trong nước. Ít ra khiến đám quan tham lớn hối hận sai lầm đã làm trước khi bọn họ chết.
Đám người Đậu Kiến Đức chạy lên tầng tám không bao giờ ngờ trong túi xách LV của Chung Tú Hoa ẩn núp một con ruồi trâu rắp tâm hại người. Bọn họ sẽ không đoán được Chung Tú Hoa không chỉ cầm một túi xách LV mà là tử thần chết chóc làm bọn họ hét chói tai, đau khổ, tuyệt vọng.
Đám quan tham lớn sẽ không giở túi xách của Chung Tú Hoa ra xem, cho nên . . .
Ba mươi mấy người cùng lên tầng tám, Đậu Kiến Đức gõ cánh cửa to dành để tổ chức tiệc lớn, diện tích khoảng năm trăm thước vuông nằm ở ngoài cùng tầng tám.
Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn đại sảnh mở tiệc:
- Nơi này là địa điểm tổ chức tiệc tối nay.
Đậu Kiến Đức mỉm cười giới thiệu cho Hùng Đại Bằng:
- Đây là bữa tiệc tổ chức một trăm sáu mươi lăm lần. Trước kia nhiều người nhất đột phá con số trăm, nhưng đêm nay chắc chỉ khoảng hơn tám mươi người.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu thì mắt sáng rực.
- Tiệc?
Diệp Dương Thành liên tưởng đến tình huống đám quan tham lớn cùng nhau lên tầng tám.
Trong phòng ngủ một tiểu khu Ôn Nhạc huyện Khánh Châu thị Trung Quốc xa xôi mấy vạn km.
- Nếu đúng là vậy . . .
Diệp Dương Thành nở nụ cười nói:
- Ta không ngại cho các ngươi cùng nhau tham gia . . . Dạ tiệc chết chóc.
Sảnh tiệc đang phát khúc nhạc Diệp Dương Thành nghe không hiểu, hắn biết đây là bài piano, khá dễ nghe.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách LV của Chung Tú Hoa, hắn lắng nghe mọi thanh âm bên ngoài. Đậu Kiến Đức giới thiệu cho Hùng Đại Bằng, nghe những tham quan ô lại xưng hô lão ca, lão đệ này nọ. Cuối cùng Diệp Dương Thành hoàn toàn khẳng định.
Mọi người tụ tập trong đại sảnh bữa tiệc này đều là tham quan ô lại từ Trung Quốc trốn đến Las Vegas.
Nếu không thấy tận mắt, nghe tận tai thì Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng đám tham quan ô lại cụp đuôi trốn khỏi quốc gia lại sống xa hoa, lãng phí như thế ở nước ngoài. Bản thân Diệp Dương Thành cũng không hưởng thụ sinh hoạt xa hoa như vậy.
Nhân lúc mọi người trò chuyện với nhau, Diệp Dương Thành dẫn hai con con ong vàng cường hóa chung cực bay ra khỏi túi xách LV của Chung Tú Hoa, lao nhanh như tia chớp bám vào tâm rèm che trong yến tiệc. Diệp Dương Thành không vội vã hành động, hắn yên lặng nhìn, nghe.
Diệp Dương Thành không hiểu nhiều về đám tham quan ô lại tụ tập tại khách sạn Metro Gold, không thể khẳng định những tham quan ô lại núp trong Las Vegas có mặt đầy đủ tại bữa tiệc này không? Vì vậy Diệp Dương Thành phải kiên nhẫn chờ, đợi bữa tiệc bắt đầu mới là thời cơ tốt nhất cho hắn ra tay.
Diệp Dương Thành không hy vọng vì nóng nảy một phút mà buông tha một tham quan ô lại không kịp đến tham gia bữa tiệc.
Sự thật chứng minh Diệp Dương Thành chờ đợi là đúng.
Diệp Dương Thành vào bữa tiệc khoảng mười hai phút, lục tục có khoảng mười mấy nam nữ vào đại sảnh. Thấy mười mấy nam nữ kia đẩy cửa bước vào, một nam nhân hơn năm mươi tuổi luôn nói cười với mọi người gật đầu ra hiệu.
Nam nhân hơn năm mươi tuổi nói:
- Được rồi, đã đến đông đủ, đóng cửa đi.
Cánh cửa gỗ dày nặng khép lại phát ra tiếng vang trầm đục.
Rầm!
Một nam nhân trung niên mới vào đại sảnh rất nhanh chú ý thấy Hùng Đại Bằng đứng gần đó.
Nam nhân trung niên mỉm cười hỏi:
- Vị này là . . .
Nghe nam nhân trung niên mở miệng hỏi, Đậu Kiến Đức đang cười nói với mấy nam nữ vội ngẩng đầu lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Để ta giới thiệu cho hai người.
Đậu Kiến Đức cười nói:
- Vị này là Hùng Đại Bằng, lúc trước làm phó huyện trưởng thanh Sơn huyện Khánh Châu thị, hôm trước vừa đến khách sạn. Sau này Hùng Đại Bằng sẽ thường ở trong khách sạn . . .
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, nam nhân trung niên lộ vẻ hiểu ra, mỉm cười nói một câu khách sáo:
- A? Thanh Sơn huyện là chỗ tốt.
Nam nhân trung niên lễ phép gật đầu cười với Hùng Đại Bằng xem như chào hỏi, sau đó phớt lờ gã nhấc chân đi hướng mấy nam nhân tụ tập với nhau đứng gần đó.
Nhận được ánh mắt ý hỏi của Hùng Đại Bằng, Đậu Kiến Đức bước tới gần hơn một bước.
Đậu Kiến Đức nhỏ giọng giới thiệu:
- Vị này trước kia là phó thị trưởng Ninh Ba thị, quan lớn xếp năm hàng đầu trong khách sạn. Nghe nói còn liên lạc với trong nước, đoạn thời gian trước có về nước một chuyến, nhân vật thông thiên ngút trời. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc này trong nước chắc có người đang hoạt động thay hắn, rồi . . . Ha ha.
Đậu Kiến Đức vỗ vai Hùng Đại Bằng, gã toát ra biểu tình hâm mộ. Tuy rằng không thể quang minh chính đại trở lại, tuy rằng khách sạn Metro Gold này đủ xa hoa, thoải mái nhưng ở mãi một chỗ lâu sẽ nhớ nhà. Đây là quyến luyến quê hương của người Trung Quốc, mặc kệ là quan tham hay quan tốt.
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, Hùng Đại Bằng lộ vẻ mặt hiểu ra, gật gù. Phó thị trưởng Ninh Ba, chẳng lẽ là vị kia bỏ trốn vì vụ án buôn lậu cỡ lớn?
Nghĩ đến đây Hùng Đại Bằng hâm mộ nhìn nam nhân trung niên, gã không hâm mộ nam nhân trung niên có hy vọng quay về nước mà là tài sản. Nghe đồn tay chân phó thị trưởng đại nhân rất dài, khẩu vị siêu to. Tử thần đã giáng xuống. (Hạ)
Hơn mười năm qua nam nhân trung niên từ phó khu trưởng ngồi vào ghế phó thị trưởng, nghe nói trước khi gã trốn ra Trung Quốc có di chuyển số tài sản mấy chục ức ra nước ngoài. Nam nhân trung niên là quan tham lớn nhất trong các quan viên phạm tội.
Hùng Đại Bằng nghe Đậu Kiến Đức kể xong, hình như trong vòng tròn còn người có khẩu vị lớn hơn nam nhân trung niên. Hùng Đại Bằng quét mắt từng góc buổi tiệc, cảm xúc hối hận dâng lên trong lòng gã. Tại sao lúc trước gã không tham nhiều hơn?
Bữa tiệc hội hữu ái này chính thức bắt đầu sau khi mười mấy người nguyên phó thị trưởng Ninh Ba đến. Ánh đèn sáng ngời bị cố ý điều chỉnh tối đi, đại sảnh mông lung.
Khi Hùng Đại Bằng không biết làm sao hòa nhập vào bữa tiệc thì Đậu Kiến Đức vỗ vai gã, nhỏ giọng khuyên:
- Bữa tiệc chưa từng có khiêu vũ hay lớn tiếng ồn ào. Đây là bình đài để mọi người giao lưu với nhau, tùy tiện tìm ai cũng được, miễn có thể bắt chuyện là ổn.
Hùng Đại Bằng lấy lại tinh thần, gật gù:
- À ừ . . .
Hùng Đại Bằng cảm ơn liếc Đậu Kiến Đức, nhấc chân đi hướng sofa nằm trong góc gần đó. Không phải Hùng Đại Bằng không muốn tìm người trò chuyện mà vì đây là lần đầu tiên tham gia, trong khi gã chưa phản ứng lại thì đám người đã tụm năm tụm ba, nhỏ giọng trò chuyện.
Lỗ mãng quấy rầy người ta nói chuyện là cấm kỵ hàng đầu trong buổi tiệc, Hùng Đại Bằng bất đắc dĩ đành chọn sofa tạm thời không có người ngồi, làm quen quy tắc kỳ lạ trong bữa tiệc kỳ lạ này rồi tính.
Cơ hội!
Khi Diệp Dương Thành thấy một mình Hùng Đại Bằng ngồi xuống sofa trong góc tường, hắn biết cơ hội luôn chờ đợi đã đến. Diệp Dương Thành sẽ không đơn giản cho con ong vàng cường hóa chung cực dùng chất độc kịch liệt đưa đám tham quan ô lại đi chầu trời.
Đối với Hùng Đại Bằng, mục tiêu chủ yếu của chuyến đi Diệp Dương Thành càng không để gã chết tốt. Trước tiên cho Hùng Đại Bằng nếm mùi làm Hán gian, bán nước cầu vinh là như thế nào, sau đó . . .
Ong ong ong ong ong!
Diệp Dương Thành lên kế hoạch đại khái các khâu dạ tiệc tử vong đêm nay, hắn điều khiển Đại Ca ruồi trâu bay khỏi rèm che hướng tới Hùng Đại Bằng.
Hùng Đại Bằng không hề hay biết tử thần buông xuống. Lúc này Hùng Đại Bằng ngồi trên sofa, cầm ly rượu tây gã không biết tên. Hùng Đại Bằng lười biếng tựa lưng sofa, mắt quét căn phòng.
Hùng Đại Bằng đang tìm mục tiêu thứ nhất trong hội hữu nghị đêm nay. Chờ Hùng Đại Bằng phát hiện có ai một mình là gã sẽ không chút do dự đứng lên, treo nụ cười giả tạo làm người buồn nôn sải bước nghênh đón.
Ít ra đó là ý định của Hùng Đại Bằng.
Tiếc rằng Hùng Đại Bằng không có cơ hội bắt chuyện làm thân với ai.
Khi ánh mắt Hùng Đại Bằng từ chiếc sofa bên trái chuyển sang chiếc sofa khác nằm bên phải, gã loáng thoáng thấy một đốm đen nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Hùng Đại Bằng thấy rõ hình dạng đốm đen đó, một con côn trùng sặc sỡ nhiều màu lạ lùng chưa từng thấy.
Trong đầu Hùng Đại Bằng hiện lên nhiều thảm án xảy ra tại Ôn Nhạc huyện, Long Khẩu Khu, Âu Dương khu. Mặt Hùng Đại Bằng trắng bệch, gã há mồm muốn hét to. Nhưng con côn trùng lạ lơ lửng cách đôi mắt Hùng Đại Bằng gần 10cm, gã bản năng nhìn nó một cái sau đó . . .
Thanh âm chói tai như còi tàu vang rõ ràng bên tai Hùng Đại Bằng.
- Rốt cuộc đã tỉnh.
Khi Hùng Đại Bằng mở đôi mắt ra, gã trông thấy khuôn mặt người có thanh âm the thé kia.
Một lão nhân bảy mươi mấy tuổi, cao gầy, da nhăn nhúm thành các khe rãnh trên khuôn mặt. Tóc trắng rối xù làm bộ dạng của lão nhân đáng sợ như thây khô trong phim kinh dị.
Hùng Đại Bằng nghe thanh âm the thé, nhìn lão nhân làm người ta sợ teo tim, gã phản xạ hét lên:
- A!!!!
Hùng Đại Bằng vùng vẫy hết sức.
Giãy dụa được một lúc, Hùng Đại Bằng giật mình phát hiện bị sợi xích thô cố định trên bức tường. Trừ vặn vẹo cơ thể, đầu nhúc nhích một chút ra gã không thể vùng thoát khỏi sợi xích.
Nhìn Hùng Đại Bằng vùng vẫy, lão nhân bật cười, tiếng cười sắc nhọn như đồ tể mài dao.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao?
Hùng Đại Bằng sợ hãi não rỗng:
- Ngươi . . . Ta . . .
Trong gian phòng đầy mùi hôi mốc moe, thứ chiếu sáng duy nhất là bóng đen vàng vọt tối tăm. Lão nhân trước mắt làm Hùng Đại Bằng cảm nhận khí thế đáng sợ.
Người Hùng Đại Bằng run rẩy, gã nhìn lão nhân, khóe môi giật giật hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi là ai?
Nghe Hùng Đại Bằng hỏi, lão nhân lẩm bẩm lặp lại:
- Ta là ai?
Giọng lão nhân cực kỳ trầm thấp nói:
- Ta ở đây mười mấy năm, đã giải quyết khoảng ba trăm tên khốn kiếp như thế này . . . Ha ha, ta là ai . . .
Đôi mắt đục ngầu nhìn mặt Hùng Đại Bằng chằm chằm, lão nhân lạnh lùng nói:
- Ta là bộ trưởng ngành điệp viên Trung Hoa nhân dân cộng hòa quốc.
Lão nhân rất nhẹ nhàng nhưng thốt ra lời làm Hùng Đại Bằng sợ hãi hồn vía lên mấy:
- Nhưng đó là chueyẹn mười mấy năm trước, sau khi về hưu ta chuyên môn phụ trách xử lý quân bán nước, chó Hán gian giống như ngươi.
Hùng Đại Bằng run run hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi muốn thế nào?
Giờ phút này, trong hoàn cảnh này, Hùng Đại Bằng không thể nghi ngờ gì, lời lão nhân nói không có gì đáng nghi ngờ.
Nghe Hùng Đại Bằng run rẩy hỏi, lão nhân chỉ cười cười.
Lão nhân run run quay người, giọng the thé nói:
- Nâng mấy thứ kia vào đi.
Két két két két két!
Cửa gỗ cũ kỹ bị mở ra, hai thanh niên trẻ mặc quân phục mới tinh nâng một cái hòm lớn vào phòng. Hai thanh niên mặt không biểu tình, không nói không rằng buông hòm xuống sau đó ra khỏi phòng.
Lão nhân lấy một cái lưới đánh cá kích cỡ khe hở nhỏ bốc mùi tanh tưởi, một lưỡi dao mỏng như cánh ve loang lổ vết máu.
Lão nhân cầm hai thứ này, quay đầu lại, mỉm cười xin lỗi Hùng Đại Bằng:
- Hơn ba năm chưa dùng đao, không biết còn cắt được một ngàn miếng thịt không. Ngươi tạm chấp nhận, hưởng thụ đi.
- A!!!
Con ngươi Hùng Đại Bằng co rút, gã không thể kiềm nén nỗi sợ hãi hét to:
- Không, đừng!!!
Hùng Đại Bằng tựa như thiếu nữ bị nam nhân vạm vỡ hung dữ đè trên giường sắp bị lấy trinh, gã khóc sướt mướt gào thét:
- Đừng . . . Đừng cắt ta! Đừng!
Lão nhân mỉm cười nói:
- Đừng sợ, không sao.
Lão nhân thong thả đi tới trước mặt Hùng Đại Bằng, đặt lưới đánh cá xuống mặt bàn bên cạnh.
Lão nhân nói với Hùng Đại Bằng:
- Ngươi càng sợ, càng căng thẳng thì cơ bắp càng cứng, chút nữa cắt càng đau. Thả lỏng, bình tĩnh là tốt nhất.
- Đừng . . . Đừng đừng đừng đừng!!!
Nghe lão nhân nói làm Hùng Đại Bằng càng không thể thả lỏng, gã vùng vẫy điên cuồng. Thế nhưng xiềng xích cố định Hùng Đại Bằng trên tường cực kỳ chắc chắn, gã không giật ra được.
Hùng Đại Bằng muốn đập đầu vào tường tự sát tránh cho đau đớn bị lăng trì, nhưng bức tường sau đầu gã lót bông mềm và dày. Hùng Đại Bằng không cách nào đập đầu vào tường được.
Trong tình huống kinh hoàng tột cùng đó, Hùng Đại Bằng khóc nức nở hét to:
- Ta sai rồi, ta biết sai! Tha ta đi, cho ta chét ngay đi, hu hu . . . Cầu xin ngươi, xin ngươi!
Kết quả sự việc bị lộ, hai ngày trước khi quốc gia định tóm Chung Tú Hoa thì không biết là ai để lộ tin tức, ngay đêm đó nàng bỏ trốn không còn tung tích. Theo ghi chép thì Chung Tú Hoa đi nước nào đó ở Châu Âu, không ngờ nàng cũng trốn trong Las Vegas.
Diệp Dương Thành khẽ hừ thầm nghĩ:
- Đụng phải mình coi như ả ta may mắn!
Mặc dù Chung Tú Hoa là nữ nhân nhưng đáng bị phân thây.
Diệp Dương Thành nhận ra Hùng Đại Bằng, Chung Tú Hoa, Đậu Kiến Đức, những nam nữ còn lại hắn không cần suy nghĩ nhiều. Bọn họ chắc chắn toàn là quan tham lớn khốn kiếp cuỗm đi tiền của quốc gia, dân chúng, nên xuống mười tám tầng địa ngục.
Diệp Dương Thành rất muốn điều khiển hai con con ong vàng cường hóa chung cực xông lên chích ba mươi mấy đồ khốn này thành đầu heo, nhưng lý trí ngăn cản hắn xúc động.
Diệp Dương Thành nhìn ba mươi mấy quan tham lớn ra khỏi khu VIP, hắn nhìn Đậu Kiến Đức nói cười với Hùng Đại Bằng đi đằng trước nhất. Trực giác bảo với Diệp Dương Thành là chờ chút, đợi thêm một lúc nữa, có lẽ lát nữa sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Diệp Dương Thành ôm tâm tình này dẫn dắt hai con ong vàng cường hóa chung cực lặng lẽ bay nhanh nhất chui vào túi xách LV bán số lượng có hạng trong tay Chung Tú Hoa. Diệp Dương Thành rất tò mò, đám quan tham lớn lẩn trốn khỏi đất nước chẳng lẽ có một tổ chức quan tham lớn sao?
Nếu không thì tại sao đám người này tụ tập lại một chỗ?
Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ vấn đề này, tâm tình của hắn trở nên kích động. Nếu trong khách sạn Metro Gold tồn tại một tổ chức quan tham lớn, nghĩa là Diệp Dương Thành có thể thông qua ảo cảnh tu di khảo vấn chỗ ở của những người khác.
Chỉ cần biết gian phòn của đám quan tham lớn, đêm nay Diệp Dương Thành sẽ lần lượt tìm từng tên, khiến bọn họ trả giá những gì đã làm trong nước. Ít ra khiến đám quan tham lớn hối hận sai lầm đã làm trước khi bọn họ chết.
Đám người Đậu Kiến Đức chạy lên tầng tám không bao giờ ngờ trong túi xách LV của Chung Tú Hoa ẩn núp một con ruồi trâu rắp tâm hại người. Bọn họ sẽ không đoán được Chung Tú Hoa không chỉ cầm một túi xách LV mà là tử thần chết chóc làm bọn họ hét chói tai, đau khổ, tuyệt vọng.
Đám quan tham lớn sẽ không giở túi xách của Chung Tú Hoa ra xem, cho nên . . .
Ba mươi mấy người cùng lên tầng tám, Đậu Kiến Đức gõ cánh cửa to dành để tổ chức tiệc lớn, diện tích khoảng năm trăm thước vuông nằm ở ngoài cùng tầng tám.
Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn đại sảnh mở tiệc:
- Nơi này là địa điểm tổ chức tiệc tối nay.
Đậu Kiến Đức mỉm cười giới thiệu cho Hùng Đại Bằng:
- Đây là bữa tiệc tổ chức một trăm sáu mươi lăm lần. Trước kia nhiều người nhất đột phá con số trăm, nhưng đêm nay chắc chỉ khoảng hơn tám mươi người.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu thì mắt sáng rực.
- Tiệc?
Diệp Dương Thành liên tưởng đến tình huống đám quan tham lớn cùng nhau lên tầng tám.
Trong phòng ngủ một tiểu khu Ôn Nhạc huyện Khánh Châu thị Trung Quốc xa xôi mấy vạn km.
- Nếu đúng là vậy . . .
Diệp Dương Thành nở nụ cười nói:
- Ta không ngại cho các ngươi cùng nhau tham gia . . . Dạ tiệc chết chóc.
Sảnh tiệc đang phát khúc nhạc Diệp Dương Thành nghe không hiểu, hắn biết đây là bài piano, khá dễ nghe.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách LV của Chung Tú Hoa, hắn lắng nghe mọi thanh âm bên ngoài. Đậu Kiến Đức giới thiệu cho Hùng Đại Bằng, nghe những tham quan ô lại xưng hô lão ca, lão đệ này nọ. Cuối cùng Diệp Dương Thành hoàn toàn khẳng định.
Mọi người tụ tập trong đại sảnh bữa tiệc này đều là tham quan ô lại từ Trung Quốc trốn đến Las Vegas.
Nếu không thấy tận mắt, nghe tận tai thì Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng đám tham quan ô lại cụp đuôi trốn khỏi quốc gia lại sống xa hoa, lãng phí như thế ở nước ngoài. Bản thân Diệp Dương Thành cũng không hưởng thụ sinh hoạt xa hoa như vậy.
Nhân lúc mọi người trò chuyện với nhau, Diệp Dương Thành dẫn hai con con ong vàng cường hóa chung cực bay ra khỏi túi xách LV của Chung Tú Hoa, lao nhanh như tia chớp bám vào tâm rèm che trong yến tiệc. Diệp Dương Thành không vội vã hành động, hắn yên lặng nhìn, nghe.
Diệp Dương Thành không hiểu nhiều về đám tham quan ô lại tụ tập tại khách sạn Metro Gold, không thể khẳng định những tham quan ô lại núp trong Las Vegas có mặt đầy đủ tại bữa tiệc này không? Vì vậy Diệp Dương Thành phải kiên nhẫn chờ, đợi bữa tiệc bắt đầu mới là thời cơ tốt nhất cho hắn ra tay.
Diệp Dương Thành không hy vọng vì nóng nảy một phút mà buông tha một tham quan ô lại không kịp đến tham gia bữa tiệc.
Sự thật chứng minh Diệp Dương Thành chờ đợi là đúng.
Diệp Dương Thành vào bữa tiệc khoảng mười hai phút, lục tục có khoảng mười mấy nam nữ vào đại sảnh. Thấy mười mấy nam nữ kia đẩy cửa bước vào, một nam nhân hơn năm mươi tuổi luôn nói cười với mọi người gật đầu ra hiệu.
Nam nhân hơn năm mươi tuổi nói:
- Được rồi, đã đến đông đủ, đóng cửa đi.
Cánh cửa gỗ dày nặng khép lại phát ra tiếng vang trầm đục.
Rầm!
Một nam nhân trung niên mới vào đại sảnh rất nhanh chú ý thấy Hùng Đại Bằng đứng gần đó.
Nam nhân trung niên mỉm cười hỏi:
- Vị này là . . .
Nghe nam nhân trung niên mở miệng hỏi, Đậu Kiến Đức đang cười nói với mấy nam nữ vội ngẩng đầu lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Để ta giới thiệu cho hai người.
Đậu Kiến Đức cười nói:
- Vị này là Hùng Đại Bằng, lúc trước làm phó huyện trưởng thanh Sơn huyện Khánh Châu thị, hôm trước vừa đến khách sạn. Sau này Hùng Đại Bằng sẽ thường ở trong khách sạn . . .
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, nam nhân trung niên lộ vẻ hiểu ra, mỉm cười nói một câu khách sáo:
- A? Thanh Sơn huyện là chỗ tốt.
Nam nhân trung niên lễ phép gật đầu cười với Hùng Đại Bằng xem như chào hỏi, sau đó phớt lờ gã nhấc chân đi hướng mấy nam nhân tụ tập với nhau đứng gần đó.
Nhận được ánh mắt ý hỏi của Hùng Đại Bằng, Đậu Kiến Đức bước tới gần hơn một bước.
Đậu Kiến Đức nhỏ giọng giới thiệu:
- Vị này trước kia là phó thị trưởng Ninh Ba thị, quan lớn xếp năm hàng đầu trong khách sạn. Nghe nói còn liên lạc với trong nước, đoạn thời gian trước có về nước một chuyến, nhân vật thông thiên ngút trời. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc này trong nước chắc có người đang hoạt động thay hắn, rồi . . . Ha ha.
Đậu Kiến Đức vỗ vai Hùng Đại Bằng, gã toát ra biểu tình hâm mộ. Tuy rằng không thể quang minh chính đại trở lại, tuy rằng khách sạn Metro Gold này đủ xa hoa, thoải mái nhưng ở mãi một chỗ lâu sẽ nhớ nhà. Đây là quyến luyến quê hương của người Trung Quốc, mặc kệ là quan tham hay quan tốt.
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, Hùng Đại Bằng lộ vẻ mặt hiểu ra, gật gù. Phó thị trưởng Ninh Ba, chẳng lẽ là vị kia bỏ trốn vì vụ án buôn lậu cỡ lớn?
Nghĩ đến đây Hùng Đại Bằng hâm mộ nhìn nam nhân trung niên, gã không hâm mộ nam nhân trung niên có hy vọng quay về nước mà là tài sản. Nghe đồn tay chân phó thị trưởng đại nhân rất dài, khẩu vị siêu to. Tử thần đã giáng xuống. (Hạ)
Hơn mười năm qua nam nhân trung niên từ phó khu trưởng ngồi vào ghế phó thị trưởng, nghe nói trước khi gã trốn ra Trung Quốc có di chuyển số tài sản mấy chục ức ra nước ngoài. Nam nhân trung niên là quan tham lớn nhất trong các quan viên phạm tội.
Hùng Đại Bằng nghe Đậu Kiến Đức kể xong, hình như trong vòng tròn còn người có khẩu vị lớn hơn nam nhân trung niên. Hùng Đại Bằng quét mắt từng góc buổi tiệc, cảm xúc hối hận dâng lên trong lòng gã. Tại sao lúc trước gã không tham nhiều hơn?
Bữa tiệc hội hữu ái này chính thức bắt đầu sau khi mười mấy người nguyên phó thị trưởng Ninh Ba đến. Ánh đèn sáng ngời bị cố ý điều chỉnh tối đi, đại sảnh mông lung.
Khi Hùng Đại Bằng không biết làm sao hòa nhập vào bữa tiệc thì Đậu Kiến Đức vỗ vai gã, nhỏ giọng khuyên:
- Bữa tiệc chưa từng có khiêu vũ hay lớn tiếng ồn ào. Đây là bình đài để mọi người giao lưu với nhau, tùy tiện tìm ai cũng được, miễn có thể bắt chuyện là ổn.
Hùng Đại Bằng lấy lại tinh thần, gật gù:
- À ừ . . .
Hùng Đại Bằng cảm ơn liếc Đậu Kiến Đức, nhấc chân đi hướng sofa nằm trong góc gần đó. Không phải Hùng Đại Bằng không muốn tìm người trò chuyện mà vì đây là lần đầu tiên tham gia, trong khi gã chưa phản ứng lại thì đám người đã tụm năm tụm ba, nhỏ giọng trò chuyện.
Lỗ mãng quấy rầy người ta nói chuyện là cấm kỵ hàng đầu trong buổi tiệc, Hùng Đại Bằng bất đắc dĩ đành chọn sofa tạm thời không có người ngồi, làm quen quy tắc kỳ lạ trong bữa tiệc kỳ lạ này rồi tính.
Cơ hội!
Khi Diệp Dương Thành thấy một mình Hùng Đại Bằng ngồi xuống sofa trong góc tường, hắn biết cơ hội luôn chờ đợi đã đến. Diệp Dương Thành sẽ không đơn giản cho con ong vàng cường hóa chung cực dùng chất độc kịch liệt đưa đám tham quan ô lại đi chầu trời.
Đối với Hùng Đại Bằng, mục tiêu chủ yếu của chuyến đi Diệp Dương Thành càng không để gã chết tốt. Trước tiên cho Hùng Đại Bằng nếm mùi làm Hán gian, bán nước cầu vinh là như thế nào, sau đó . . .
Ong ong ong ong ong!
Diệp Dương Thành lên kế hoạch đại khái các khâu dạ tiệc tử vong đêm nay, hắn điều khiển Đại Ca ruồi trâu bay khỏi rèm che hướng tới Hùng Đại Bằng.
Hùng Đại Bằng không hề hay biết tử thần buông xuống. Lúc này Hùng Đại Bằng ngồi trên sofa, cầm ly rượu tây gã không biết tên. Hùng Đại Bằng lười biếng tựa lưng sofa, mắt quét căn phòng.
Hùng Đại Bằng đang tìm mục tiêu thứ nhất trong hội hữu nghị đêm nay. Chờ Hùng Đại Bằng phát hiện có ai một mình là gã sẽ không chút do dự đứng lên, treo nụ cười giả tạo làm người buồn nôn sải bước nghênh đón.
Ít ra đó là ý định của Hùng Đại Bằng.
Tiếc rằng Hùng Đại Bằng không có cơ hội bắt chuyện làm thân với ai.
Khi ánh mắt Hùng Đại Bằng từ chiếc sofa bên trái chuyển sang chiếc sofa khác nằm bên phải, gã loáng thoáng thấy một đốm đen nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Hùng Đại Bằng thấy rõ hình dạng đốm đen đó, một con côn trùng sặc sỡ nhiều màu lạ lùng chưa từng thấy.
Trong đầu Hùng Đại Bằng hiện lên nhiều thảm án xảy ra tại Ôn Nhạc huyện, Long Khẩu Khu, Âu Dương khu. Mặt Hùng Đại Bằng trắng bệch, gã há mồm muốn hét to. Nhưng con côn trùng lạ lơ lửng cách đôi mắt Hùng Đại Bằng gần 10cm, gã bản năng nhìn nó một cái sau đó . . .
Thanh âm chói tai như còi tàu vang rõ ràng bên tai Hùng Đại Bằng.
- Rốt cuộc đã tỉnh.
Khi Hùng Đại Bằng mở đôi mắt ra, gã trông thấy khuôn mặt người có thanh âm the thé kia.
Một lão nhân bảy mươi mấy tuổi, cao gầy, da nhăn nhúm thành các khe rãnh trên khuôn mặt. Tóc trắng rối xù làm bộ dạng của lão nhân đáng sợ như thây khô trong phim kinh dị.
Hùng Đại Bằng nghe thanh âm the thé, nhìn lão nhân làm người ta sợ teo tim, gã phản xạ hét lên:
- A!!!!
Hùng Đại Bằng vùng vẫy hết sức.
Giãy dụa được một lúc, Hùng Đại Bằng giật mình phát hiện bị sợi xích thô cố định trên bức tường. Trừ vặn vẹo cơ thể, đầu nhúc nhích một chút ra gã không thể vùng thoát khỏi sợi xích.
Nhìn Hùng Đại Bằng vùng vẫy, lão nhân bật cười, tiếng cười sắc nhọn như đồ tể mài dao.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao?
Hùng Đại Bằng sợ hãi não rỗng:
- Ngươi . . . Ta . . .
Trong gian phòng đầy mùi hôi mốc moe, thứ chiếu sáng duy nhất là bóng đen vàng vọt tối tăm. Lão nhân trước mắt làm Hùng Đại Bằng cảm nhận khí thế đáng sợ.
Người Hùng Đại Bằng run rẩy, gã nhìn lão nhân, khóe môi giật giật hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi là ai?
Nghe Hùng Đại Bằng hỏi, lão nhân lẩm bẩm lặp lại:
- Ta là ai?
Giọng lão nhân cực kỳ trầm thấp nói:
- Ta ở đây mười mấy năm, đã giải quyết khoảng ba trăm tên khốn kiếp như thế này . . . Ha ha, ta là ai . . .
Đôi mắt đục ngầu nhìn mặt Hùng Đại Bằng chằm chằm, lão nhân lạnh lùng nói:
- Ta là bộ trưởng ngành điệp viên Trung Hoa nhân dân cộng hòa quốc.
Lão nhân rất nhẹ nhàng nhưng thốt ra lời làm Hùng Đại Bằng sợ hãi hồn vía lên mấy:
- Nhưng đó là chueyẹn mười mấy năm trước, sau khi về hưu ta chuyên môn phụ trách xử lý quân bán nước, chó Hán gian giống như ngươi.
Hùng Đại Bằng run run hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi muốn thế nào?
Giờ phút này, trong hoàn cảnh này, Hùng Đại Bằng không thể nghi ngờ gì, lời lão nhân nói không có gì đáng nghi ngờ.
Nghe Hùng Đại Bằng run rẩy hỏi, lão nhân chỉ cười cười.
Lão nhân run run quay người, giọng the thé nói:
- Nâng mấy thứ kia vào đi.
Két két két két két!
Cửa gỗ cũ kỹ bị mở ra, hai thanh niên trẻ mặc quân phục mới tinh nâng một cái hòm lớn vào phòng. Hai thanh niên mặt không biểu tình, không nói không rằng buông hòm xuống sau đó ra khỏi phòng.
Lão nhân lấy một cái lưới đánh cá kích cỡ khe hở nhỏ bốc mùi tanh tưởi, một lưỡi dao mỏng như cánh ve loang lổ vết máu.
Lão nhân cầm hai thứ này, quay đầu lại, mỉm cười xin lỗi Hùng Đại Bằng:
- Hơn ba năm chưa dùng đao, không biết còn cắt được một ngàn miếng thịt không. Ngươi tạm chấp nhận, hưởng thụ đi.
- A!!!
Con ngươi Hùng Đại Bằng co rút, gã không thể kiềm nén nỗi sợ hãi hét to:
- Không, đừng!!!
Hùng Đại Bằng tựa như thiếu nữ bị nam nhân vạm vỡ hung dữ đè trên giường sắp bị lấy trinh, gã khóc sướt mướt gào thét:
- Đừng . . . Đừng cắt ta! Đừng!
Lão nhân mỉm cười nói:
- Đừng sợ, không sao.
Lão nhân thong thả đi tới trước mặt Hùng Đại Bằng, đặt lưới đánh cá xuống mặt bàn bên cạnh.
Lão nhân nói với Hùng Đại Bằng:
- Ngươi càng sợ, càng căng thẳng thì cơ bắp càng cứng, chút nữa cắt càng đau. Thả lỏng, bình tĩnh là tốt nhất.
- Đừng . . . Đừng đừng đừng đừng!!!
Nghe lão nhân nói làm Hùng Đại Bằng càng không thể thả lỏng, gã vùng vẫy điên cuồng. Thế nhưng xiềng xích cố định Hùng Đại Bằng trên tường cực kỳ chắc chắn, gã không giật ra được.
Hùng Đại Bằng muốn đập đầu vào tường tự sát tránh cho đau đớn bị lăng trì, nhưng bức tường sau đầu gã lót bông mềm và dày. Hùng Đại Bằng không cách nào đập đầu vào tường được.
Trong tình huống kinh hoàng tột cùng đó, Hùng Đại Bằng khóc nức nở hét to:
- Ta sai rồi, ta biết sai! Tha ta đi, cho ta chét ngay đi, hu hu . . . Cầu xin ngươi, xin ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.