Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 379: Ưu thế áp đảo tuyệt đối.

Phục Túy

11/09/2015

Diệp Dương Thành an ủi qua điện thoại thật lâu, khó khăn lắm Lâm Mạn Ny mới bình tĩnh lại. Diệp Dương Thành cố ý né đề tài phụ mẫu ruột, chọn vài câu chuyện dí dỏm, chọc cười Lâm Mạn Ny trong một tiếng đồng hồ.

Hai người tỉ tê tâm sự mùi mẫn một lúc sau mới cúp máy. Diệp Dương Thành giơ máy thông tin, lắc đầu, đứng dậy gom hành lý. Đêm nay Diệp Dương Thành sẽ quay về tỉnh Chiết Giang.

Về vấn đề phụ thân ruột của Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành không lừa nàng, hắn thật sự khinh thường loại nam nhân này. Nếu năm xưa chọn phong lưu thì nên chịu trách nhiệm món nợ đa tình. Tuy chỉ là quan hệ tình nhân nhưng đã sinh con, dù không cới đối phương ít ra phải mua nhà ở gì đó nuôi hai mẫu tử mới đúng.

Có năng lực kiếm tình nhân, Diệp Dương Thành không tin gã không có tiền mau nhà. Có thể là giám đốc công ty nào đó trong Ôn Nhạc huyện, nuôi hai mẫu tử suốt đời không có gì khó khăn.

Tất nhiên đây chỉ là cảm giác chủ quan của Diệp Dương Thành, hắn không có cách nào xen vào chuyện cũ thế hệ Lâm Đông Mai. Nói đi phải nói lại, quá khứ của Lâm Đông Mai làm Diệp Dương Thành rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của Diệp Dương Thành thì Lâm Đông Mai là viện trưởng Quang Minh cô nhi viện lương thiện, ý chí kiên cường, người mở đường sự nghiệp từ thiện trong Ôn Nhạc huyện.

Không ngờ Lâm Đông Mai có quá khứ không dám quay đầu như vậy.

Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ lung tung, tay thì nhanh nhẹn nhét laptop, dao cạo râu vân vân vào Cửu Tiêu không gian. Diệp Dương Thành nhấc va li rỗng dùng để ngụy trang bước ra khỏi phòng.

Diệp Dương Thành làm thủ tục trả phòng tại quầy, hắn nhận vé máy bay nhờ tiếp tân đăng ký giúp. Diệp Dương Thành lên chiếc xe taxi đậu trước cửa chạy hướng sân bay Quý Dương.

Bốn giờ rưỡi chiều, Diệp Dương Thành lên máy bay. Tám giờ tối, Diệp Dương Thành đến sân bay Khánh Châu thị. Diệp Dương Thành không báo cho Lâm Mạn Ny biết hắn đã về, hắn ra bãi đỗ xe lấy xe. Diệp Dương Thành ghé vào một tiệm bán mì qua loa ăn bữa tối, lại vội vã chạy đi Động Thương huyện.

Tính tình của Diệp Dương Thành là nghĩ gì làm nấy, bây giờ chưa thể xác định trong vùng biển khu vực mình quản lý có mực đại vương hay không, dù có thì tiêu chuẩn của hắn là dài mười lăm thước trở lên, tăng mức độ khó cho việc tìm kiếm.

Bởi vậy Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến anh dũng lâu dài. Nếu chờ năm tiếng ở chỗ cũ mà không có mực đại vương phù hợp điều kiện xuất hiện, Diệp Dương Thành sẽ trình diễn trò biển rộng tìm kiếm một lần nữa.

Diệp Dương Thành đậu xe ven đường bên ngoài cảnh khu di tích pháo đài, tựa như lần trước, hắn lén lút trèo tường vào phạm vi cảnh khu. Diệp Dương Thành nhìn phương hướng, chạy tới bãi cát nhỏ lần trước hắn cường hóa cua móng ngựa.

Lần này Diệp Dương Thành học khôn, máy bay vừa vào phạm vi tỉnh Chiết Giang là hắn đã ra lệnh mực đại vương dài hơn mười lăm thước trong hải vực tỉnh Chiết Giang tập hợp gần bờ cát. Chờ Diệp Dương Thành đến bãi cát nhỏ đã qua hơn hai tiếng từ khi ra lệnh.

Rào rào rào!



Sóng biển vỗ bờ cát, Diệp Dương Thành nhảy xuống vách núi đạp trên cát mềm. Diệp Dương Thành giương mắt nhìn, mặt biển trước mắt vô cùng bình tĩnh. Trên bờ cát đừng nói là mực đại vương, thậm chí không có một con cá nhỏ. Có mấy bình nước suối rỗng bị sóng đẩy vào bờ.

Diệp Dương Thành nhìn lướt qua mặt biển, hắn khẽ thở dài:

- Xem ra hy vọng xa vời.

Diệp Dương Thành xoay người lấy lều cắm trại ra khỏi Cửu Tiêu không gian, dựng chỗ nghỉ đơn sơ xong xuôi hắn khom lưng chui ra khỏi lều.

Diệp Dương Thành giơ tay giữa không trung, búng cái chóc.

- Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi, trung đội cua móng ngựa, tất cả tập hợp!

Nửa tiêng sau, mặt biển vang tiếng rào rào. Mười một con cua móng ngựa vỏ ngoài nâu sẫm và thủ lĩnh màu xám bạc xuất hiện trong tầm mắt Diệp Dương Thành. Mười hai con cua móng ngựa chen chúc nhau, nhìn thoáng qua sẽ làm người ta nhìn lầm là thêm một hòn dảo.

Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi phóng lên cao khỏi mặt biển, thân hình thon dài xinh đẹp dưới ánh trăng lấp lánh thật mộng ảo.

Bùm bùm!

Hai tiếng vang khẽ, Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi nhảy lên cao lại quay về vòng tay biển ca. Vài giây sau, cái đầu dài của Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi ló lên mặt biển cách Diệp Dương Thành gần ba thước. Hai cái đầu gật lắc như đang làm nũng.

Diệp Dương Thành liếc mười hai con cua móng ngựa, lại nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi nghịch ngợm làm nũng, hắn mỉm cười. Diệp Dương Thành xoay người vào lều, chọn nhập xác Tiểu Hôi.

Rất nhanh thị giác của Diệp Dương Thành chuyển thành Tiểu Hôi. Dường như Tiểu Tuyết cảm nhận được Diệp Dương Thành bám xá Tiểu Hôi, toàn thân trắng tinh của Tiểu Tuyết thân thiết bơi lại gần, ma sát cơ thể Tiểu Hôi. Tiểu Tuyết phát ra tiếng kêu chít chít rất vui vẻ.

Diệp Dương Thành ngồi xếp bằng trong lều, vừa thúc giục lực lượng linh hư tiếp tục hấp thu linh thể trong Cửu Tiêu thần cách, vừa sử dụng thần quyền tỏa định vị trí bắc Thái Bình Dương.

- Mục tiêu bắc Thái Bình Dương, toàn thể xuất phát!



Diệp Dương Thành nhắm mắt ra lệnh:

- Tiến tới thành hàng ngang, giữa mỗi cua móng ngựa cách nhau năm mươi thước. Tiểu Tuyết theo bên ta, chú ý chặt chẽ tung tích mực đại vương. Một khi phát hiện mực đại vương lập tức phát tín hiệu ngay!

Tiểu Tuyết phát hiện tiếng kêu chít chít nhẹ nhàng:

- Chít chít chít . . .

Mười hai con cua móng ngựa chậm rãi chìm xuống, điều chỉnh đội hình theo lệnh Diệp Dương Thành.

Mười hai con cua móng ngựa viễn cổ xếp hàng ngang dài gần 1 km, nghe có vẻ rất dài nhưng thật ra đối với biển cả thì chiều dài 1 km hầu như bằng không. Tựa như bản đồ thế giới rộng năm thước bày dưới đất, có người cầm một cây kim, kim di chuyển trên bản đồ.

Tuy biết làm như vậy rất tốn thời gian, tốn công sức nhưng bây giờ Diệp Dương Thành chỉ có năng lực định vị phương hướng, không có năng lực định vị sinh vật bên ngoài khu vực quản lý. Biết làm như vậy rất tốt sức nhưng Diệp Dương Thành không còn lựa chọn nào khác.

Xếp hàng dài 1 km cộng với tốc độ trên trăm hải lý một giờ, rất nhanh Diệp Dương Thành bám xác Tiểu Hôi dẫn đội rời khỏi khu vực mình quản lý. Hơn hai tiếng sau, Diệp Dương Thành rời khỏi hải vực Trung Quốc đi vào vùng biển Nhật Bản.

Sự thật chứng minh từ sau khi cua móng ngựa ảo cảnh tu di chung cực rồi lại cường hóa lần hai, chúng nó cực kỳ nhẹ nhàng lặn sâu xuống đáy biển mấy ngàn thước. Trong môi trường tối đen cả đoàn qua đảo cung cổ Nhật Bản, khi đến phạm vi biển Philippines, xảy ra chuyên làm Diệp Dương Thành ngạc nhiên.

Tiểu Tuyết toàn thân trắng tinh bỗng lóe ánh sáng trắng, nhìn như ngoài người nó có vầng huỳnh quang. Ánh sáng trắng không chói mắt nhưng dưới đáy biển xòe tay không thấy năm ngón này chút ánh sáng đó đủ khiến nhiều kẻ ăn mồi đáy biển chú ý.

Nhìn thấy ánh sáng trắng trên người Tiểu Tuyết, Diệp Dương Thành biết hành động đợt này nâng cao xác xuất gặp mực đại vương lên nhiều, song song đó có lẽ sẽ hấp dẫn đến . . .

Diệp Dương Thành ngồi trong lều trên bờ cát Động Thương huyện xa xôi, hắn cười khổ nói:

- . . . Thật lạ nghĩ gì có nấy.

Một con cá mập trắng to dài hơn bảy thước đập vào mắt Diệp Dương Thành

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chấp Chưởng Thần Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook