Chương 220: Xảy ra chuyện lớn
Phục Túy
09/08/2015
- Chỉ là tăng lên năng lực các phương diện của người thường sao?
Trầm ngâm thật lâu sau, trong lòng Diệp Dương Thành có chút không yên ổn, quay đầu nhìn Sở Minh Hiên, hỏi:
- Ngươi đã giao thủ cùng bọn họ, nên biết một ít nội tình chứ?
- Việc này…
Nghe được câu hỏi của Diệp Dương Thành, Sở Minh Hiên sững sờ, lập tức cười khổ lắc đầu nói:
- Chủ nhân, lão bộc chưa giao thủ qua với bọn họ…
- Đầu của Trương Chí Nghiễm không phải bị một quyền oanh phát nổ sao?
Diệp Dương Thành ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao ngươi lại nói chưa từng giao thủ?
Dựa theo người thường lý giải, nếu nói như vậy xem như Sở Minh Hiên cũng đã giao thủ với siêu cấp chiến sĩ kia, nhưng vấn đề là…
- Chủ nhân.
Sở Minh Hiên khom người, thập phần biệt khuất đáp:
- Lão bộc như vậy sao tính là giao thủ với bọn họ đây? Vừa đối mặt lập tức bị bọn hắn thủ tiêu thân thể của Trương Chí Nghiễm, đó là ngược sát, hoàn toàn là ngược sát!
- …
Diệp Dương Thành nhất thời không nói gì, sờ sờ chóp mũi, cũng không biết nên nói thế nào, Sở Minh Hiên uất ức hắn nhìn thấy được, nhưng có năng lực thế nào? Chẳng lẽ để cho hắn một mình đi tìm hai nam nhân quân trang kia chiến đấu một trận?
Đứng nguyên tại chỗ cân nhắc hơn một phút thời gian, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ khoát tay, giao cho Sở Minh Hiên ba viên linh châu để cho hắn đi xuống điều dưỡng khôi phục.
Bất kể nói thế nào Trương Chí Nghiễm đã chết, Triệu Hợp Đức trọng thương, siêu cấp chiến sĩ quân đội cũng đã có dấu vết, tuy rằng tạm thời còn chưa có biện pháp đi xác định siêu cấp chiến sĩ có năng lực ra sao, nhưng Diệp Dương Thành cũng không để vào trong lòng.
Dù sao hiện tại thân phận của hắn còn chưa bộc lộ ra, chỉ cần không bại lộ, như vậy mọi chuyện dễ thương lượng.
Một khi đã như vậy còn đi suy nghĩ lo lắng nhiều chuyện để làm gì? Đây không phải tự mình tìm cực khổ hay sao?
Nhếch khóe môi cười nhẹ một tiếng như tự giễu, Diệp Dương Thành nhìn Triệu Dung Dung cùng Ưu Tử vẫy tay nói:
- Hai người đi theo ta ra ngoài một chuyến.
- Không hợp cách.
Một gã toàn thân bao phủ trong áo choàng đen đứng bên dưới đèn treo, thoáng dừng chốc lát, lại như cưỡi ngựa xem hoa, đi qua một loạt nữ nhân lâm vào trạng thái hôn mê nằm dưới đất, thanh âm bén nhọn lại chói tai làm cho không người nào suy đoán được rốt cục người này là nam hay nữ?
Mà mỗi khi nghe được câu nói “không hợp cách”, hai lão giả chừng hơn năm mươi đi theo sau lưng hắn liền nâng tay đánh ra hai đạo lưu quang một đỏ một lam, nữ nhân bị phán không hợp cách lập tức tan thành mây khói, chỉ lưu lại chút bột phấn màu trắng cổ quái, đều trực tiếp giết chết những nữ nhân kia, căn bản không hề có chút ý thương hại.
- Không hợp cách…không hợp cách…không hợp cách…
Ba chữ kia cơ hồ giống như ma chú, không ngừng vang lên bên trong lòng núi chỉ rộng chừng 400m2, mỗi khi hắn nói ra một tiếng lại có một nữ nhân biến mất tại chỗ!
Từ lối vào đi đến tận cùng, ước chừng hơn ba trăm nữ nhân nhưng không có một người nào đủ tư cách, mà những nữ nhân hôn mê đều phi thường xinh đẹp!
Mà những nữ nhân vô cùng xinh đẹp kia đều biến thành tro tàn, mãi đến chết cũng không biết mình vì sao mà chết.
Rất nhanh hơn hai trăm nữ nhân hàng thứ hai cũng bị phủ định, ngay khi hai lão giả nghĩ sẽ không công mà lui, gã kia chợt ồ lên một tiếng, mang theo vẻ vui mừng:
- Di!
Hai lão giả lần đầu tiên nghe được lời này trong suốt mười mấy năm qua, mà gã mặc áo choàng cũng biến mất ở địa phương đang đứng thẳng.
Mà một nữ nhân nằm hàng thứ ba trên mặt đất đã hư không tiêu thất, thật hiển nhiên hơn mười năm chờ đợi, rốt cục xuất hiện một nữ nhân đủ tư cách!
Hai lão giả nhìn nhau, cũng không chứng kiến vẻ vui sướng trong mắt đối phương, ngược lại còn toát ra tia lo lắng.
Suốt mấy trăm năm thời gian thánh chủ cho tổ chức Dị Sát bắt người cướp của không dưới ba vạn nam nhân tuổi trẻ lực tráng cùng không dưới tám ngàn nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi, rốt cục hắn muốn làm cái gì?
Những nam nhân bị bắt tới sau khi đưa lên đảo liền vô ảnh vô tung biến mất, ngay cả Long Thủ của tổ chức Dị Sát cũng không biết bọn họ bị đưa đi đâu, làm gì, mà những nữ nhân xinh đẹp ngoại trừ nữ nhân bị lựa chọn hôm nay, còn lại đều chết hết, nguyên nhân là vì các nàng không hợp cách.
Giết chết toàn bộ nữ nhân còn chưa được xem xét, hai lão giả vội vã rời khỏi nơi đó, mấy phút sau bọn hắn đã xuất hiện trong đại điện xa hoa…
- Tìm được rồi?
Nghe hai lão giả hội báo, nam tử đang ngồi trên bảo tọa dưỡng thần nhảy dựng lên, trên mặt đầy vẻ phức tạp:
- Lại nhanh như vậy tìm được rồi…
Nghe câu nói này, hai lão giả theo bản năng nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc, nghe lời của nam tử hình như cũng biết được chút gì đó, nhưng không nhiều lắm.
- Chuyện này dừng ở đây, ra ngoài không cho phép tiết lộ.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, vị Long Thủ hít sâu một hơi thản nhiên nói:
- Mặt khác, thông tri tân nhậm phụ trách phân bộ Châu Á, lập tức tập hợp toàn bộ sát thủ cấp cao phân bộ Châu Á cùng các thành viên khác, bao vây huyện Ôn Nhạc Trung Quốc, tùy thời đợi lệnh.
- Vậy…dạ.
Hai lão giả thoáng kinh ngạc, liền cung kính quỳ xuống:
- Tuân, Long Thủ lệnh!
Khoát tay cho hai lão giả rời khỏi đại điện, nhìn lướt qua đại điện vắng vẻ, nam tử thở dài, quay người ngồi xuống bảo tọa, trên mặt hiện lên vẻ thê lương khó hiểu…
Vì tin tức Triệu Hợp Đức bị ám sát được đúng lúc phong tỏa, không tạo thành chấn động quá lớn, chỉ truyền lưu trong phạm vi nhỏ, cũng không làm cho dân chúng bình thường chú ý.
Chẳng qua án kiện huyện Ôn Nhạc bị dị nhân làm loạn đã được đặt lại trên bàn, chuẩn bị tiếp tục điều tra.
Ngày hôm sau Triệu Hợp Đức bị ám sát, tổ chuyên án do sở công an tỉnh Chiết Giang thành lập lại đi tới huyện Ôn Nhạc, triển khai điều tra càng thêm tường tận cùng bí mật.
Nhưng mặc kệ bọn hắn bí ẩn thế nào, nhưng làm sao có thể che giấu được hiểu biết của bí thư huyện ủy huyện Ôn Nhạc?
Dương Đằng Phi nghe tin, lập tức hồi báo cho Diệp Dương Thành, do Hình Tuấn Phi trù tính an bài, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Khi, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương, Trương Ngọc Thiến nhanh chóng được phái ra ngoài, dùng thời gian ngắn nhất xóa sạch tai họa ngầm mà Diệp Dương Thành lưu lại, hoàn toàn không còn lưu chút manh mối cho tổ chuyên án điều tra.
Kết quả tổ chuyên án hoạt động liên tục trong huyện nhưng không tìm được chút manh mối nào, không cách nào điều tra tiếp tục, bởi vì manh mối đã hoàn toàn hỗn loạn, càng tra xét càng mơ hồ, cuối cùng không thể tiếp tục điều tra thêm được nữa!
Về phần Diệp Dương Thành lại nương khoảng thời gian bình tĩnh khó được này, thuận lợi thúc đẩy quỹ từ thiện thành lập, được Lâm Đông Mai cực lực ủng hộ, quỹ từ thiện đặt tên Dương Thành, làm cho hắn thật có chút dở khóc dở cười.
Đã đến trung tuần tháng mười, ngay lúc hết thảy nhìn qua như bình tĩnh, mỗi ngày Diệp Dương Thành bôn ba giữa công ty cùng quỹ từ thiện, nhìn thấy công đức huyền điểm gia tăng lặng lẽ cười, một cuộc điện thoại thình lình đã đánh vỡ sự yên lặng này, làm cho hắn ngửi được chân khí mưa gió nổi lên.
- Lão Diệp? Tôi là tiểu Điền Kê.
Bên kia điện thoại truyền ra thanh âm luống cuống của tiểu Điền Kê:
- Cậu nhanh về trấn đi, xảy ra chuyện lớn!
- Tiểu Điền Kê?
Đột nhiên nhận được điện thoại bạn học cũ, Diệp Dương Thành thoáng ngây người, lập tức nhíu mày hỏi:
- Trong trấn xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta không phải xây mộ cho Lưu Tuyết Oánh sao?
Tiểu Điền Kê căm giận nói:
- Đêm qua không biết kẻ nào thiếu lương tâm, lại đào mộ, toàn bộ đồ vật mai táng không còn, cậu nhanh chóng về xem đi, tôi…a…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức bên kia truyền ra tạp âm di động rơi xuống đất…
Diệp Dương Thành ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.