Chương 50
Dạ Man
09/07/2020
Trong ấn tượng của Tống Hoài Thừa, Chu Hảo Hảo là người con gái xinh đẹp lương thiện.
Khi cha của anh vừa mới qua đời, có một khoảng thời gian, Tống Hoài Thừa không mở miệng nói chuyện. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Tống Hoài Thừa.
Mất đi người cha giống như sét đánh giữa trời, cuộc đời anh trong phút chốc tràn ngập bóng tối.
Ông Chu đưa cô ta đến thăm anh, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy sự đồng cảm của cô ta, lại dùng những ngôn ngữ vụng về để an ủi anh, “Hoài Thừa, anh bớt đau lòng. Chú Tống ở trên trời nhìn anh, ông sẽ luôn đi theo anh. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn nhìn theo ông.”
Nửa tháng sau, Tống Hoài Thừa đi học lại. Ánh nắng của người con trai lúc trước bỗng chốc biến mất, bài tập không làm, cũng không cùng ai nói chuyện. Tự khép mình lại không để ý đến ai.
Ông cụ Tống không còn cách nào đành phải đưa anh đi theo bên người. Lúc đó ông cụ Tống vừa bận bịu việc công ty vừa chăm sóc cháu trai, nhà họ Chu đã giúp nhà họ Tống không ít.
Chu Hảo Hảo mỗi tuần đều tới thăm anh, mang bài tập cho anh, nói cho anh biết thầy giáo dạy cái gì, bạn học ở trường chơi cái gì. Nhưng Tống Hoài Thừa đều không mở miệng nói một lời.
Nhưng Chu Hảo Hảo lại không cảm thấy phiền chút nào, “Hoài Thừa, lúc nào anh sẽ đi học lại?” Cô ta kéo cánh tay của anh, lấy từ trong cặp sách ra một bao kẹo mạch nha, “Mua ở trước cổng trường đấy, hì hì, em để cho anh. Anh ăn vào sẽ vui vẻ ngay.” Cô ta liếm khóe miệng, “Anh nếm thử đi…”
Hai cái răng cửa của cô ta rất to, rất đột ngột thế nhưng cả đời Tống Hoài Thừa đều nhớ rõ, cô ta đã mang đến sự ấm áp cho anh.
Chu Hảo Hảo giống như tên của cô ta, cho người khác một cảm giác rất tốt.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa trầm xuống, Tào Thạc giải thích, quan hệ của nhà họ Chu với anh là như thế nào, mà Chu Hảo Hảo lại đã từng là vị hôn thê của anh.
“Tra được ai trong nhà họ Chu làm không?” Tống Hoài THừa trầm giọng hỏi.
“Sự việc ở phòng vẽ tranh là do đệ tử của Chu XX làm.” Có một số việc không cần nói cũng biết.
Tào Thạc suy nghĩ, “Chuyện này chúng tôi cũng không biết Chu Hảo Hảo có tham dự hay không.” Anh biết Tống Hoài Thừa không muốn thấy kết cục này nhất.
Tống Hoài Thừa nghiêm mặt, “Chuyện này giúp em tra rõ chút.”
“Nếu như chuyện này có liên quan đến cô ấy thì chú định làm thế nào?” Dáng vẻ của Tào Thạc có phần lo lắng, chuyện này tra ra được là tốt hay không đây.
Dù sao đã là việc của bốn năm trước, Cố Niệm cũng chỉ là vợ trước của Tống Hoài Thừa. Anh ta không hiểu tại sao Tống Hoài Thừa lại để ý đến vợ trước như vậy. Nhiều năm như thế, ở thành phố D này không có chút tin tức nào.
Ánh mắt Tống Hoài Thừa yên tĩnh, rất lâu không mở miệng, khóe môi mím thành một đường mỏng.
Tào Thạc nhếch mép, anh ta đứng lên, “Chú yên tâm đi, anh sẽ nhanh chóng điều tra giúp chú.”
Ngược lại Lê Hạ lại không nghĩ việc này có liên quan tới Chu Hảo Hảo, “Chẳng lẽ Hảo Hảo lại tìm người để gây phiền phức cho Cố Niệm sao?” Hắn sửng sốt, nghĩ tới tay phải của Cố Niệm, lúc cầm bút tay cô vẫn còn run rẩy.
Nhìn mặt Tống Hoài Thừa trắng bệch, hắn làm bộ cười cười, “Cũng không chắc mà. Hảo Hảo là người tốt.”
Sau khi Chu Hảo Hảo bị thương, trong đài truyền hình lại vừa vặn có một tiết mục mới, liền giao cho cô ta làm nữ MC.
Mọi người đều nói cô ta trong họa có phúc, cô ta cũng không nói gì.
Lúc Chu Hảo Hảo nhìn thấy tin tức thì rất ngạc nhiên. Không ai có thể nghĩ bức tranh của Cố Niệm ở nước ngoài lại nhận được đánh giá cao như vậy. Không phải tay của cô bị phế rồi sao, làm sao còn có thể đoạt giải. Chẳng lẽ mắt của họa sĩ nước ngoài có vấn đề?
Thế nhưng lúc cô ta biết Cố Niệm muốn đi Pháp, cô ta bỗng nhiên có chút vui mừng.
Cho tới lúc này, cô ta đều hi vọng Cố Niệm có thể rời khỏi nơi này. Có lẽ, đây chính là cơ hội.
Buổi tối, lúc cô ta cùng lãnh đạo trong đài truyền hình tham gia một bữa tiệc, không nghĩ tới có thể gặp Tống Hoài Thừa. Vốn dĩ công ty của anh là nhà tài trợ. Sao lại như vậy? Việc này là đền bù cho cô ta sao?
Cô ta nhìn anh, cố kìm chế tâm tình đi tới gần.
Người biên đạo tiết mục trong đài truyền hình không biết sự việc chia tay của hai người nên vẫn chào hỏi Tống Hoài Thừa nhiệt tình như cũ, “Tống tổng, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Tống Hoài Thừa lướt qua Chu Hảo Hảo ở một bên.
Chu Hảo Hảo cởi chiếc áo khoác lông dê màu lam nhạt, bên trong là một chiếc váy liền thân, lộ ra thần thái hoạt bát phong nhã như cũ của cô ta.
“Hảo Hảo, tối này uống với Tống tổng vài chén, lần này phần tài trợ trong đài truyền hình đều là của Tống tổng đó.”
Chu Hảo Hảo che khóe miệng, cười nhẹ nhàng, “Anh ấy luôn hào phóng như vậy.” Lời nói vô thưởng vô phạt, người khác nghe cũng không nghĩ gì nhiều.
Sau khi ngồi xuống, mọi người cố ý sắp xếp cho CHu Hảo Hảo ngồi cạnh Tống Hoài Thừa. Chu Hảo Hảo bình thản ung dung, thuần thục giúp anh lấy bát đũa.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa nhìn chiếc nhẫn đính hôn của cô ta trên ngón tay áp úp, lông mày khẽ nhíu lại.
Bầu không khí náo nhiệt, mọi người anh một lời tôi một câu.
“Tống tổng, em mời anh một chén.” Anh nhìn Chu đại mỹ nữ bưng chén rượu lên.
Tống Hoài Thừa giật nhẹ khóe miệng, cũng bưng chén lên, “Khách sáo rồi.”
Chu mỹ nữ cười yếu ớt nói, “Tống tổng, em nghe chị Chu nói anh tửu lượng rất tốt, sao anh lại uống trà? Chẳng lẽ không để lại cho em chút mặt mũi nào sao?”
Nhà họ Chu và Tống Hoài Thừa trên phương diện làm ăn cũng có qua lại.
Chu Hảo Hảo ngước mắt nhìn Chu mỹ nữ, hai người ở trong đài truyền hình đều tranh đấu với nhau rất gay gắt, “Julie, uống rượu phải biết thương thân, em cũng uống ít một chút.”
“Ôi, xem chị Chu quản chặt chưa kìa.” Julie cười khanh khách.
Một bàn như vậy, mọi người đều có suy nghĩ, một mặt xem trò vui. Đương nhiên bọn họ biết việc chia tay của Tống Hoài Thừa và Chu Hảo Hảo. Mọi người ở đây đều có ánh mắt tinh tường.
Tống Hoài THừa mặt không thay đổi, lạnh lùng giải thích, “Lúc trước bị một tai nạn xe nhỏ, bác sĩ bảo tôi trong thời gian này không được uống rượu.”
“Ra vậy.” Julie hiểu ra, “Vậy hôm nay chúng ta lấy nước thay rượu vậy.” Julie đổi một cốc nước, không xấu hổ chút nào, “Anh trai em hay nhắc đến anh. Trước kia không có cơ hội gặp anh, có lẽ phải đợi đến đám cưới của anh với chị Chu em mới có thể uống với anh một chén.” Cô ta cười hì hì một tiếng.
Sắc mặt của Chu Hảo Hảo xám xịt, cái ly trước mặt bị cô ta đụng nhẹ một cái, nước trong ly liền đổ ra, cô ta có chút bối rối đứng lên, trước mặt là một mảng hỗn độn, “Ngại quá, tôi đi toilet một chút.”
Gương mặt của Julie lộ ra một tia đắc ý. Hừ, cô ta còn có kịch đang muốn hát nữa. Ghét nhất thể loại người làm ra vẻ đáng thương thuần khiết.
Sau đó Julie cũng vào toilet.
Nhà vệ sinh xa hoa, chiếc đèn trước gương tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Chu Hảo Hảo rửa mặt, tay của cô ta chống trên bồn rửa tay, những giọt nước trên mặt chậm rãi rơi xuống.
Julie đi giày cao gót từng bước đến gần, đứng sau lưng cô ta, “Có cần giúp gì không?”
Đôi mắt Chu Hảo Hảo nghiêm túc, “Julie, cuối cùng là cô muốn làm gì?”
Julie nhẹ nhàng nói, “Chị hiểu lầm tôi rồi.”
Chu Hảo Hảo cắn răng, “Cô đừng giả bộ.”
Julie nhìn qua mặt cô ta, “Tôi chỉ đơn giản là nhìn chị không vừa mắt vậy thôi.” Nói xong cô ta rửa tay rồi rời đi.
Tống Hoài Thừa đứng ở hành lang, Julie tiến đến, “Anh Tống, anh đến tìm chị Chu à? Chị ấy đang ở bên trong.”
Tống Hoài Thừa đánh giá cô ta, con gái nhà họ Chu này anh cũng có nghe nói đến, tùy hứng vô cùng.
Julie thấy anh không để ý tới mình, cô ta khẽ cắn môi, “Anh Tống, nghe nói anh có con gái?”
Tống Hoài Thừa thu lại vẻ mặt, “Cô muốn nói cái gì?”
Julie mất hứng, “Em biết Cố Niệm, em cảm thấy cô ấy là người tốt, anh và cô ấy ly hôn, là tổn thất của anh.”
Tống Hoài Thừa nhíu mày, cũng không tức giận, “Ừ, cảm ơn lời khuyên của cô.”
“Anh!” Trong nháy mắt Julie không có lời nào để nói.
Tống Hoài Thừa chờ Chu Hảo Hảo, anh đứng ở đằng kia, trong tay đốt một điếu thuốc. Thật sự với thân thể anh bây giờ căn bản không thích hợp hút thuốc lá, nhưng khói thuốc lúc này là một thứ tốt.
Chu Hảo Hảo đi ra liền thấy anh, “Hoài Thừa, anh đang chờ em sao?”
Tống Hoài Thừa ngước mắt, vẻ mặt không hề che giấu sự dò xét, “Hảo Hảo, phòng vẽ tranh bị đập có phải do em làm không?”
Chu Hảo Hảo có cảm giác bị người ta tàn nhẫn tát cho một cái, “Anh có ý gì?” Trong nháy mắt, gương mặt cô ta hiện lên sự oan ức, “Anh hoài nghi em tìm người gây phiền phức cho Cố Niệm sao?”
Mặt Tống Hoài Thừa lạnh đi, không thể hiện chút cảm xúc gì, “Người bạn của tôi tra được có người cố ý tìm những tên côn đồ kia.”
Ánh sáng lướt qua, gương mặt Chu Hảo Hảo đầy vẻ bi thương, cô ta trống rỗng nói, “Thế nhưng có liên quan gì đến em? Anh dựa vào cái gì mà chất vấn em? Anh có chứng cứ gì nói là em làm không?” Chu Hảo Hảo đang đánh cược, cô ta cược Tống Hoài Thừa không tra ra được.
“Tống Hoài Thừa, anh không thể biết em yêu anh nên có thể tùy ý chà đạp lên tình cảm của em được. Em đã có lỗi gì chứ?” Chu Hảo Hảo chất vấn từng câu một. Nước mắt rơi trên gương mặt, bởi vì tức giận và đau lòng, hô hấp của cô ta trở nên khó khăn.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa u ám, “Tay của Cố Niệm là bị mấy tên đó làm bị thương, những tên đó cô ấy nhớ rất kĩ.”
Chu Hảo Hảo nắm chặt lấy tay, một mực khóc, không ngẩng đầu lên.
Lông mày Tống Hoài Thừa nhíu chặt, “Tôi sẽ tìm ra. Tôi hi vọng người đó sẽ không phải là em.”
Chu Hảo Hảo cắn răng, “Tống Hoài Thừa, anh đối xử với em như vậy là không công bằng!” Cô ta đưa tay lên, dùng sức đấm mạnh vào ngực anh. Cô dùng sự phẫn nộ của mình để che dấu đi sự lo lắng. Cô ta sợ, sợ sẽ mãi mất đi anh.
Người đàn ông một khi đã yêu người khác, đối xử với người con gái của anh sao có thể nói đến công bằng.
Huống gì, Tống Hoài Thừa đã không còn tình cảm với cô ta nữa.
Lúc hai người đi vào lần nữa, bầu không khí bao trùm vẻ quái dị. Chỉ có Julie tâm tình tốt vẫn uống rượu, nói chuyện, “Hảo Hảo, sao sắc mặt của chị không tốt vậy? Có phải Tống tổng bắt nạt chị không?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tống Hoài Thừa đột nhiên lộ ra nụ cười áy náy, “Mọi người hiểu lầm rồi, quan hệ của tôi và Hảo Hảo chỉ là tình thân và tình bạn thôi, Hảo Hảo giống như em gái của tôi vậy, về sao mong mọi người quan tâm nhiều hơn.” Anh uyển chuyển nói.
Mọi người cười ha hả, lại náo loạn mất một lúc.
Điện thoại của Tống Hoài Thừa vang lên, anh cầm lên xem, sắc mặt thay đổi thất thường.
Chủ nhiệm đài truyền hình phát hiện ra, “Tống tổng, nếu cậu có việc thì cứ đi đi.”
Tống Hoài Thừa gật đầu, “Không có gì, điện thoại của con gái tôi, tôi đi về trước. Mọi người tiếp tục đi.”
Anh vừa đi, trong quán mọi người đều nổ tung.
“Cậu ấy nói là con gái của cậu ấy? Nói như vậy, sự việc lần trước được đưa tin là sự thật rồi?”
Julie híp mắt nhìn vẻ mặt u ám của Chu Hảo Hảo. Trong nhà Julie có bức tranh của Cố Niệm vẽ, ấn tượng của cô ta đối với Cố Niệm rất tốt.
Chu Hảo Hảo hồn bay phách lạc về đến nhà, mẹ Chu thấy bộ dạng này của cô, “Sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“Mẹ! Hoài Thừa, anh ấy biết, anh ấy biết rồi.” Chu Hảo Hảo khóc lớn.
Mẹ Chu cắn răng, mạnh mẽ nắm lấy tay cô ta, “Con khóc cái gì? Không phải còn có mẹ ở đây sao?”
“Không phải.” Chu Hao Hảo lắc đầu, đầu tóc rối bời.
Mẹ Chu nhìn gương mặt đầy vẻ hoảng hốt của cô, “Còn có chuyện gì nữa?”
“Bốn năm trước, con tìm người gây phiền phức cho Cố Niệm, cánh tay của Cố Niệm chính là bị tàn phế vào lúc đó.”
Mẹ Chu hoảng sợ, “Con có nói với ai chuyện này nữa không?”
“Không, con chưa hề nói với ai cả.” Mắt Chu Hảo Hảo đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch. Cô ta không dám nghĩ đến sắc mặt của Tống Hoài Thừa khi nói với cô ta những lời hôm nay.
“Con tìm ai?”
Chu Hảo Hảo lắc đầu, “Con không biết. Hôm ấy, con nhìn thấy Cố Niệm đi từ bệnh viện ra, sau đó con đi theo cô ta. Đầu óc của con rất loạn…”
Chu Hảo Hảo run rẩy trên đường nửa ngày, sau đó cô ta lái xe đâm phải một người đàn ông. Người đàn ông kia hung dữ tới gõ cửa sổ xe cô ta. Cô ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ manh động, “Anh muốn bồi thường bao nhiêu?”
Người đàn ông không nghĩ cô ta dễ nói chuyện như vậy, “Năm ngàn.”
“Anh giúp tôi làm một việc, tôi cho anh năm vạn.”
“Chuyện gì?” Người đàn ông lặng lẽ nhìn qua cô ta.
“Giúp tôi dạy dỗ một người.” Trong khoảnh khắc này, Chu Hảo Hảo hoàn toàn biến thành một người khác, máu lạnh hung tàn. Căn bản Chu Hảo Hảo không nhớ ra được dáng vẻ tên lưu manh kia.
Buổi tối hôm đó, cô ta luôn ở trên đường. Chờ đợi, máu trong người đều đang sôi trào, những phần độc ác tùy tiện bao phủ cả người cô ta.
Cô ta sợ hãi, bất an, cơ thể không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Tên lưu manh vươn tay, Chu Hảo Hảo nhìn thấy trên ngón tay của anh có vết máu khô, “Làm xong rồi?”
“Ừ, cắt đứt gân tay của cô ta, như vậy cảnh sát cũng chỉ tưởng là cướp bóc thôi. Đưa tiền đi!”
Chu Hảo Hảo đưa thẻ cho hắn, “Trong này có năm vạn, mật mã là 112233.”
Tên lưu manh nhận lấy, không nói thêm gì liền đi luôn.
Chu Hảo Hảo nghĩ như thế này cũng tốt, sẽ không gặp nhau nữa. Chuyện này xem như chưa từng xảy ra.
Nhưng vì sao lại trùng hợp như vậy? Chu XX cũng tìm người này.
“Mẹ, con chỉ thích anh ấy, tại sao lại phạm sai lầm đến mức này?” Chu Hảo Hảo đau khổ nói.
Mẹ Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành, thế nhưng bây giờ có nói gì cũng không thể giải quyết được vấn đề, “Con đừng suy nghĩ quá nhiều, con cũng không nhớ rõ tên lưu manh kia, hắn ta cũng không thấy rõ con. Còn nữa, có mẹ và cha con ở đây. Cố Niệm bây giờ đang làm gì? Ở đâu?”
“Cô ta đi nước ngoài rồi.”
Mẹ Chu thở phào, “Hoài Thừa cũng chưa chắc có thể quay lại với cô ta. Con không cần phải nói gì, mẹ của cậu ta cũng không hài lòng với Cố Niệm. Nhưng, nhiều người như vậy sao lần này đến lần khác con đều thích cậu ta vậy?”
Chu Hảo Hảo chỉ cảm thấy bản thân hiện tại rất đau, cô ta không biết nguyên nhân là gì, đại khái chỉ là mình có những hành động điên rồ mà thôi.
Yêu, có.
Hận, cũng có.
Bây giờ, cô ta lại càng yêu hơn, thứ tình yêu điên cuồng không thể khống chế được.
Tối nay, Tống Hoài Thừa chỉ thăm dò mà thôi, ban đầu anh tính toán sẽ không đi đến bữa tiệc này. Nhưng khi anh biết Chu Hảo Hảo cũng sẽ tới, anh liền đổi ý.
Trưa mai anh muốn bay qua Pháp, anh vẫn chưa xác định được Chu Hảo Hảo cuối cùng có tham dự vào việc này hay không.
Hôm đó Tào Thạc hỏi anh, nếu như Chu Hảo Hảo có liên quan đến việc này, anh sẽ làm thế nào.
Anh không trả lời.
Bởi vì anh cảm thấy người đáng hận nhất chính là anh.
Thế nhưng anh cũng sẽ không bỏ qua cho người đã làm tổn thương cô.
Khi cha của anh vừa mới qua đời, có một khoảng thời gian, Tống Hoài Thừa không mở miệng nói chuyện. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Tống Hoài Thừa.
Mất đi người cha giống như sét đánh giữa trời, cuộc đời anh trong phút chốc tràn ngập bóng tối.
Ông Chu đưa cô ta đến thăm anh, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy sự đồng cảm của cô ta, lại dùng những ngôn ngữ vụng về để an ủi anh, “Hoài Thừa, anh bớt đau lòng. Chú Tống ở trên trời nhìn anh, ông sẽ luôn đi theo anh. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn nhìn theo ông.”
Nửa tháng sau, Tống Hoài Thừa đi học lại. Ánh nắng của người con trai lúc trước bỗng chốc biến mất, bài tập không làm, cũng không cùng ai nói chuyện. Tự khép mình lại không để ý đến ai.
Ông cụ Tống không còn cách nào đành phải đưa anh đi theo bên người. Lúc đó ông cụ Tống vừa bận bịu việc công ty vừa chăm sóc cháu trai, nhà họ Chu đã giúp nhà họ Tống không ít.
Chu Hảo Hảo mỗi tuần đều tới thăm anh, mang bài tập cho anh, nói cho anh biết thầy giáo dạy cái gì, bạn học ở trường chơi cái gì. Nhưng Tống Hoài Thừa đều không mở miệng nói một lời.
Nhưng Chu Hảo Hảo lại không cảm thấy phiền chút nào, “Hoài Thừa, lúc nào anh sẽ đi học lại?” Cô ta kéo cánh tay của anh, lấy từ trong cặp sách ra một bao kẹo mạch nha, “Mua ở trước cổng trường đấy, hì hì, em để cho anh. Anh ăn vào sẽ vui vẻ ngay.” Cô ta liếm khóe miệng, “Anh nếm thử đi…”
Hai cái răng cửa của cô ta rất to, rất đột ngột thế nhưng cả đời Tống Hoài Thừa đều nhớ rõ, cô ta đã mang đến sự ấm áp cho anh.
Chu Hảo Hảo giống như tên của cô ta, cho người khác một cảm giác rất tốt.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa trầm xuống, Tào Thạc giải thích, quan hệ của nhà họ Chu với anh là như thế nào, mà Chu Hảo Hảo lại đã từng là vị hôn thê của anh.
“Tra được ai trong nhà họ Chu làm không?” Tống Hoài THừa trầm giọng hỏi.
“Sự việc ở phòng vẽ tranh là do đệ tử của Chu XX làm.” Có một số việc không cần nói cũng biết.
Tào Thạc suy nghĩ, “Chuyện này chúng tôi cũng không biết Chu Hảo Hảo có tham dự hay không.” Anh biết Tống Hoài Thừa không muốn thấy kết cục này nhất.
Tống Hoài Thừa nghiêm mặt, “Chuyện này giúp em tra rõ chút.”
“Nếu như chuyện này có liên quan đến cô ấy thì chú định làm thế nào?” Dáng vẻ của Tào Thạc có phần lo lắng, chuyện này tra ra được là tốt hay không đây.
Dù sao đã là việc của bốn năm trước, Cố Niệm cũng chỉ là vợ trước của Tống Hoài Thừa. Anh ta không hiểu tại sao Tống Hoài Thừa lại để ý đến vợ trước như vậy. Nhiều năm như thế, ở thành phố D này không có chút tin tức nào.
Ánh mắt Tống Hoài Thừa yên tĩnh, rất lâu không mở miệng, khóe môi mím thành một đường mỏng.
Tào Thạc nhếch mép, anh ta đứng lên, “Chú yên tâm đi, anh sẽ nhanh chóng điều tra giúp chú.”
Ngược lại Lê Hạ lại không nghĩ việc này có liên quan tới Chu Hảo Hảo, “Chẳng lẽ Hảo Hảo lại tìm người để gây phiền phức cho Cố Niệm sao?” Hắn sửng sốt, nghĩ tới tay phải của Cố Niệm, lúc cầm bút tay cô vẫn còn run rẩy.
Nhìn mặt Tống Hoài Thừa trắng bệch, hắn làm bộ cười cười, “Cũng không chắc mà. Hảo Hảo là người tốt.”
Sau khi Chu Hảo Hảo bị thương, trong đài truyền hình lại vừa vặn có một tiết mục mới, liền giao cho cô ta làm nữ MC.
Mọi người đều nói cô ta trong họa có phúc, cô ta cũng không nói gì.
Lúc Chu Hảo Hảo nhìn thấy tin tức thì rất ngạc nhiên. Không ai có thể nghĩ bức tranh của Cố Niệm ở nước ngoài lại nhận được đánh giá cao như vậy. Không phải tay của cô bị phế rồi sao, làm sao còn có thể đoạt giải. Chẳng lẽ mắt của họa sĩ nước ngoài có vấn đề?
Thế nhưng lúc cô ta biết Cố Niệm muốn đi Pháp, cô ta bỗng nhiên có chút vui mừng.
Cho tới lúc này, cô ta đều hi vọng Cố Niệm có thể rời khỏi nơi này. Có lẽ, đây chính là cơ hội.
Buổi tối, lúc cô ta cùng lãnh đạo trong đài truyền hình tham gia một bữa tiệc, không nghĩ tới có thể gặp Tống Hoài Thừa. Vốn dĩ công ty của anh là nhà tài trợ. Sao lại như vậy? Việc này là đền bù cho cô ta sao?
Cô ta nhìn anh, cố kìm chế tâm tình đi tới gần.
Người biên đạo tiết mục trong đài truyền hình không biết sự việc chia tay của hai người nên vẫn chào hỏi Tống Hoài Thừa nhiệt tình như cũ, “Tống tổng, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Tống Hoài Thừa lướt qua Chu Hảo Hảo ở một bên.
Chu Hảo Hảo cởi chiếc áo khoác lông dê màu lam nhạt, bên trong là một chiếc váy liền thân, lộ ra thần thái hoạt bát phong nhã như cũ của cô ta.
“Hảo Hảo, tối này uống với Tống tổng vài chén, lần này phần tài trợ trong đài truyền hình đều là của Tống tổng đó.”
Chu Hảo Hảo che khóe miệng, cười nhẹ nhàng, “Anh ấy luôn hào phóng như vậy.” Lời nói vô thưởng vô phạt, người khác nghe cũng không nghĩ gì nhiều.
Sau khi ngồi xuống, mọi người cố ý sắp xếp cho CHu Hảo Hảo ngồi cạnh Tống Hoài Thừa. Chu Hảo Hảo bình thản ung dung, thuần thục giúp anh lấy bát đũa.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa nhìn chiếc nhẫn đính hôn của cô ta trên ngón tay áp úp, lông mày khẽ nhíu lại.
Bầu không khí náo nhiệt, mọi người anh một lời tôi một câu.
“Tống tổng, em mời anh một chén.” Anh nhìn Chu đại mỹ nữ bưng chén rượu lên.
Tống Hoài Thừa giật nhẹ khóe miệng, cũng bưng chén lên, “Khách sáo rồi.”
Chu mỹ nữ cười yếu ớt nói, “Tống tổng, em nghe chị Chu nói anh tửu lượng rất tốt, sao anh lại uống trà? Chẳng lẽ không để lại cho em chút mặt mũi nào sao?”
Nhà họ Chu và Tống Hoài Thừa trên phương diện làm ăn cũng có qua lại.
Chu Hảo Hảo ngước mắt nhìn Chu mỹ nữ, hai người ở trong đài truyền hình đều tranh đấu với nhau rất gay gắt, “Julie, uống rượu phải biết thương thân, em cũng uống ít một chút.”
“Ôi, xem chị Chu quản chặt chưa kìa.” Julie cười khanh khách.
Một bàn như vậy, mọi người đều có suy nghĩ, một mặt xem trò vui. Đương nhiên bọn họ biết việc chia tay của Tống Hoài Thừa và Chu Hảo Hảo. Mọi người ở đây đều có ánh mắt tinh tường.
Tống Hoài THừa mặt không thay đổi, lạnh lùng giải thích, “Lúc trước bị một tai nạn xe nhỏ, bác sĩ bảo tôi trong thời gian này không được uống rượu.”
“Ra vậy.” Julie hiểu ra, “Vậy hôm nay chúng ta lấy nước thay rượu vậy.” Julie đổi một cốc nước, không xấu hổ chút nào, “Anh trai em hay nhắc đến anh. Trước kia không có cơ hội gặp anh, có lẽ phải đợi đến đám cưới của anh với chị Chu em mới có thể uống với anh một chén.” Cô ta cười hì hì một tiếng.
Sắc mặt của Chu Hảo Hảo xám xịt, cái ly trước mặt bị cô ta đụng nhẹ một cái, nước trong ly liền đổ ra, cô ta có chút bối rối đứng lên, trước mặt là một mảng hỗn độn, “Ngại quá, tôi đi toilet một chút.”
Gương mặt của Julie lộ ra một tia đắc ý. Hừ, cô ta còn có kịch đang muốn hát nữa. Ghét nhất thể loại người làm ra vẻ đáng thương thuần khiết.
Sau đó Julie cũng vào toilet.
Nhà vệ sinh xa hoa, chiếc đèn trước gương tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Chu Hảo Hảo rửa mặt, tay của cô ta chống trên bồn rửa tay, những giọt nước trên mặt chậm rãi rơi xuống.
Julie đi giày cao gót từng bước đến gần, đứng sau lưng cô ta, “Có cần giúp gì không?”
Đôi mắt Chu Hảo Hảo nghiêm túc, “Julie, cuối cùng là cô muốn làm gì?”
Julie nhẹ nhàng nói, “Chị hiểu lầm tôi rồi.”
Chu Hảo Hảo cắn răng, “Cô đừng giả bộ.”
Julie nhìn qua mặt cô ta, “Tôi chỉ đơn giản là nhìn chị không vừa mắt vậy thôi.” Nói xong cô ta rửa tay rồi rời đi.
Tống Hoài Thừa đứng ở hành lang, Julie tiến đến, “Anh Tống, anh đến tìm chị Chu à? Chị ấy đang ở bên trong.”
Tống Hoài Thừa đánh giá cô ta, con gái nhà họ Chu này anh cũng có nghe nói đến, tùy hứng vô cùng.
Julie thấy anh không để ý tới mình, cô ta khẽ cắn môi, “Anh Tống, nghe nói anh có con gái?”
Tống Hoài Thừa thu lại vẻ mặt, “Cô muốn nói cái gì?”
Julie mất hứng, “Em biết Cố Niệm, em cảm thấy cô ấy là người tốt, anh và cô ấy ly hôn, là tổn thất của anh.”
Tống Hoài Thừa nhíu mày, cũng không tức giận, “Ừ, cảm ơn lời khuyên của cô.”
“Anh!” Trong nháy mắt Julie không có lời nào để nói.
Tống Hoài Thừa chờ Chu Hảo Hảo, anh đứng ở đằng kia, trong tay đốt một điếu thuốc. Thật sự với thân thể anh bây giờ căn bản không thích hợp hút thuốc lá, nhưng khói thuốc lúc này là một thứ tốt.
Chu Hảo Hảo đi ra liền thấy anh, “Hoài Thừa, anh đang chờ em sao?”
Tống Hoài Thừa ngước mắt, vẻ mặt không hề che giấu sự dò xét, “Hảo Hảo, phòng vẽ tranh bị đập có phải do em làm không?”
Chu Hảo Hảo có cảm giác bị người ta tàn nhẫn tát cho một cái, “Anh có ý gì?” Trong nháy mắt, gương mặt cô ta hiện lên sự oan ức, “Anh hoài nghi em tìm người gây phiền phức cho Cố Niệm sao?”
Mặt Tống Hoài Thừa lạnh đi, không thể hiện chút cảm xúc gì, “Người bạn của tôi tra được có người cố ý tìm những tên côn đồ kia.”
Ánh sáng lướt qua, gương mặt Chu Hảo Hảo đầy vẻ bi thương, cô ta trống rỗng nói, “Thế nhưng có liên quan gì đến em? Anh dựa vào cái gì mà chất vấn em? Anh có chứng cứ gì nói là em làm không?” Chu Hảo Hảo đang đánh cược, cô ta cược Tống Hoài Thừa không tra ra được.
“Tống Hoài Thừa, anh không thể biết em yêu anh nên có thể tùy ý chà đạp lên tình cảm của em được. Em đã có lỗi gì chứ?” Chu Hảo Hảo chất vấn từng câu một. Nước mắt rơi trên gương mặt, bởi vì tức giận và đau lòng, hô hấp của cô ta trở nên khó khăn.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa u ám, “Tay của Cố Niệm là bị mấy tên đó làm bị thương, những tên đó cô ấy nhớ rất kĩ.”
Chu Hảo Hảo nắm chặt lấy tay, một mực khóc, không ngẩng đầu lên.
Lông mày Tống Hoài Thừa nhíu chặt, “Tôi sẽ tìm ra. Tôi hi vọng người đó sẽ không phải là em.”
Chu Hảo Hảo cắn răng, “Tống Hoài Thừa, anh đối xử với em như vậy là không công bằng!” Cô ta đưa tay lên, dùng sức đấm mạnh vào ngực anh. Cô dùng sự phẫn nộ của mình để che dấu đi sự lo lắng. Cô ta sợ, sợ sẽ mãi mất đi anh.
Người đàn ông một khi đã yêu người khác, đối xử với người con gái của anh sao có thể nói đến công bằng.
Huống gì, Tống Hoài Thừa đã không còn tình cảm với cô ta nữa.
Lúc hai người đi vào lần nữa, bầu không khí bao trùm vẻ quái dị. Chỉ có Julie tâm tình tốt vẫn uống rượu, nói chuyện, “Hảo Hảo, sao sắc mặt của chị không tốt vậy? Có phải Tống tổng bắt nạt chị không?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tống Hoài Thừa đột nhiên lộ ra nụ cười áy náy, “Mọi người hiểu lầm rồi, quan hệ của tôi và Hảo Hảo chỉ là tình thân và tình bạn thôi, Hảo Hảo giống như em gái của tôi vậy, về sao mong mọi người quan tâm nhiều hơn.” Anh uyển chuyển nói.
Mọi người cười ha hả, lại náo loạn mất một lúc.
Điện thoại của Tống Hoài Thừa vang lên, anh cầm lên xem, sắc mặt thay đổi thất thường.
Chủ nhiệm đài truyền hình phát hiện ra, “Tống tổng, nếu cậu có việc thì cứ đi đi.”
Tống Hoài Thừa gật đầu, “Không có gì, điện thoại của con gái tôi, tôi đi về trước. Mọi người tiếp tục đi.”
Anh vừa đi, trong quán mọi người đều nổ tung.
“Cậu ấy nói là con gái của cậu ấy? Nói như vậy, sự việc lần trước được đưa tin là sự thật rồi?”
Julie híp mắt nhìn vẻ mặt u ám của Chu Hảo Hảo. Trong nhà Julie có bức tranh của Cố Niệm vẽ, ấn tượng của cô ta đối với Cố Niệm rất tốt.
Chu Hảo Hảo hồn bay phách lạc về đến nhà, mẹ Chu thấy bộ dạng này của cô, “Sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“Mẹ! Hoài Thừa, anh ấy biết, anh ấy biết rồi.” Chu Hảo Hảo khóc lớn.
Mẹ Chu cắn răng, mạnh mẽ nắm lấy tay cô ta, “Con khóc cái gì? Không phải còn có mẹ ở đây sao?”
“Không phải.” Chu Hao Hảo lắc đầu, đầu tóc rối bời.
Mẹ Chu nhìn gương mặt đầy vẻ hoảng hốt của cô, “Còn có chuyện gì nữa?”
“Bốn năm trước, con tìm người gây phiền phức cho Cố Niệm, cánh tay của Cố Niệm chính là bị tàn phế vào lúc đó.”
Mẹ Chu hoảng sợ, “Con có nói với ai chuyện này nữa không?”
“Không, con chưa hề nói với ai cả.” Mắt Chu Hảo Hảo đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch. Cô ta không dám nghĩ đến sắc mặt của Tống Hoài Thừa khi nói với cô ta những lời hôm nay.
“Con tìm ai?”
Chu Hảo Hảo lắc đầu, “Con không biết. Hôm ấy, con nhìn thấy Cố Niệm đi từ bệnh viện ra, sau đó con đi theo cô ta. Đầu óc của con rất loạn…”
Chu Hảo Hảo run rẩy trên đường nửa ngày, sau đó cô ta lái xe đâm phải một người đàn ông. Người đàn ông kia hung dữ tới gõ cửa sổ xe cô ta. Cô ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ manh động, “Anh muốn bồi thường bao nhiêu?”
Người đàn ông không nghĩ cô ta dễ nói chuyện như vậy, “Năm ngàn.”
“Anh giúp tôi làm một việc, tôi cho anh năm vạn.”
“Chuyện gì?” Người đàn ông lặng lẽ nhìn qua cô ta.
“Giúp tôi dạy dỗ một người.” Trong khoảnh khắc này, Chu Hảo Hảo hoàn toàn biến thành một người khác, máu lạnh hung tàn. Căn bản Chu Hảo Hảo không nhớ ra được dáng vẻ tên lưu manh kia.
Buổi tối hôm đó, cô ta luôn ở trên đường. Chờ đợi, máu trong người đều đang sôi trào, những phần độc ác tùy tiện bao phủ cả người cô ta.
Cô ta sợ hãi, bất an, cơ thể không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Tên lưu manh vươn tay, Chu Hảo Hảo nhìn thấy trên ngón tay của anh có vết máu khô, “Làm xong rồi?”
“Ừ, cắt đứt gân tay của cô ta, như vậy cảnh sát cũng chỉ tưởng là cướp bóc thôi. Đưa tiền đi!”
Chu Hảo Hảo đưa thẻ cho hắn, “Trong này có năm vạn, mật mã là 112233.”
Tên lưu manh nhận lấy, không nói thêm gì liền đi luôn.
Chu Hảo Hảo nghĩ như thế này cũng tốt, sẽ không gặp nhau nữa. Chuyện này xem như chưa từng xảy ra.
Nhưng vì sao lại trùng hợp như vậy? Chu XX cũng tìm người này.
“Mẹ, con chỉ thích anh ấy, tại sao lại phạm sai lầm đến mức này?” Chu Hảo Hảo đau khổ nói.
Mẹ Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành, thế nhưng bây giờ có nói gì cũng không thể giải quyết được vấn đề, “Con đừng suy nghĩ quá nhiều, con cũng không nhớ rõ tên lưu manh kia, hắn ta cũng không thấy rõ con. Còn nữa, có mẹ và cha con ở đây. Cố Niệm bây giờ đang làm gì? Ở đâu?”
“Cô ta đi nước ngoài rồi.”
Mẹ Chu thở phào, “Hoài Thừa cũng chưa chắc có thể quay lại với cô ta. Con không cần phải nói gì, mẹ của cậu ta cũng không hài lòng với Cố Niệm. Nhưng, nhiều người như vậy sao lần này đến lần khác con đều thích cậu ta vậy?”
Chu Hảo Hảo chỉ cảm thấy bản thân hiện tại rất đau, cô ta không biết nguyên nhân là gì, đại khái chỉ là mình có những hành động điên rồ mà thôi.
Yêu, có.
Hận, cũng có.
Bây giờ, cô ta lại càng yêu hơn, thứ tình yêu điên cuồng không thể khống chế được.
Tối nay, Tống Hoài Thừa chỉ thăm dò mà thôi, ban đầu anh tính toán sẽ không đi đến bữa tiệc này. Nhưng khi anh biết Chu Hảo Hảo cũng sẽ tới, anh liền đổi ý.
Trưa mai anh muốn bay qua Pháp, anh vẫn chưa xác định được Chu Hảo Hảo cuối cùng có tham dự vào việc này hay không.
Hôm đó Tào Thạc hỏi anh, nếu như Chu Hảo Hảo có liên quan đến việc này, anh sẽ làm thế nào.
Anh không trả lời.
Bởi vì anh cảm thấy người đáng hận nhất chính là anh.
Thế nhưng anh cũng sẽ không bỏ qua cho người đã làm tổn thương cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.