Chấp Niệm Của Hôn Phu Lại Thích Tôi
Chương 12
Nghiên Thuỷ
07/10/2023
21.
Sau khi cắt bánh kem, tôi và Trần Gia Hân đứng cách đó không xa nghỉ ngơi, cô ấy lắc ly rượu trắng trong suốt như pha lê, nhưng cũng không biết suy nghĩ của mình đã đi đâu.
Một vài người đàn ông giàu có ngà ngà say đi ngang qua, uống quá chén thì nói chuyện thoải mái, có lẽ người ta luôn rất nhạy cảm với tên của chính mình, nên tôi lại “vô tình” nghe được tên mình từ họ.
"Để tôi nói nhỏ cho bạn biết, Cố Đình chia tay với Ngụy Giai Giai vì anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài. Đừng nghĩ cuộc chia tay êm đềm như những mà họ nói. Bên ngoài thiếu gì người xinh đẹp, tài giỏi và dịu dàng hơn cô ta." Một thanh niên áo hồng, sắc mặt đỏ bừng vì uống rượu, cười khinh thường nói.
Người đàn ông thắt cà vạt lệch bên cạnh đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức trả lời: "Thôi, đừng có nói nhảm, Ngụy Giai Giai còn chưa đủ đẹp sao? Không thể kiếm được người như cô ta đâu"
Nam nhân tựa hồ không hiểu, đứng ở bên cạnh bàn thở dài và nói, "Người ăn không hết, kẻ lần không ra. Nhưng nếu như Ngụy gia sẵn sàng đến nói chuyện với gia đình chúng tôi. Thì có lẽ tôi có thể tính đến việc kết hôn với cô ấy."
“Khen em đẹp.” Tôi trêu.
Trần Gia Hân vô cảm nhấp một ngụm rượu, "Chờ đã, sao chị còn cười?"
"Chị quen rồi. Chị đã nghe quá nhiều. Chị chả quan tâm nữa, có quá nhiều tin đồn như vậy. Kể từ khi Cố Đình đính hôn với chị vài tháng trước, đến giờ nó vẫn chưa dừng lại."
Thực ra, lúc đầu tôi cũng rất lo lắng, nhưng dần dần, sau khi nghe một thời gian dài mà không có bất ngờ nào, nó cũng trở nên quen.
Nhưng cái nhíu mày của cô ấy ngày càng chặt hơn, và lời nói của họ ngày càng khó chịu hơn.
"Làm thế quái nào mà nó lan ra được, thật là ghê tởm." Trần Gia Hân lẩm bẩm.
Lúc đầu Cố Đình không quan tâm, anh ấy không có ý kiến gì, và tôi cũng không thèm quan tâm đến điều đó, nhưng bây giờ nó đã lan truyền là Cố Đình phản bội trước, tôi không thể giữ được đàn ông, v.v.
“Thật sự không giận sao?” Cô ấy tiếp tục hỏi tôi.
Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó thuận tay cầm bình rượu lên, "Em nói cũng đúng, chị đang nghĩ cách trả thù."
Cô ấy đột nhiên mỉm cười với tôi và dừng động tác của tôi lại, đưa chiếc cốc cho tôi: “Chị ơi, cầm hộ em, em đi một lát rồi quay lại ngay.”
Tôi vô cớ cầm lấy chiếc cốc, nhìn cô ấy duyên dáng xắn tay áo bước tới giữa đám thiếu gia.
"Này, người đẹp này là ai vậy, tôi chưa từng gặp qua." Người đàn ông nói xong, vừa định đưa tay ôm lấy eo cô ấy.
Nhưng trước khi quá muộn, Trần Gia Hân đã nắm lấy cổ tay anh ta và vặn mạnh nó ra sau, sau đó, tay còn lại ấn ngay đầu anh ta vào miếng bánh chưa ăn hết trên bàn, đối mặt với miếng bánh phủ đầy kem. Cô ấy với khuôn mặt lạnh lùng nói: "Ai cho anh dũng khí tung tin đồn nhảm? Anh chán sống rồi đúng không?"
Sắc mặt lập tức đỏ bừng, hắn nhảy dựng lên, vội vàng cầm bừa một chiếc khăn lông lên lau mặt, tức giận chỉ vào Trần Gia Hân: "Cô dám làm vậy với tôi?! Cô biết bố tôi là ai không??"
Trần Gia Hân cũng phủi tay như không có chuyện gì, "Tôi biết, là lỗi của ông ta không biết dạy con, đã thế thì để bà đây dạy cho anh một bài học."
Điều này khiến anh ta tức giận đến mức giơ tay muốn tát Trần Gia Hân, nhưng Trần Gia Hân đã né kịp thời và nhân tiện cho anh ta một cú đá vào hạ bộ, anh ta nằm trên mặt đất và ôm cậu nhỏ của mình rên la.
Tôi thấy xấu hổ thay cho anh ta giữa đám đông.
"Chậc, bẩn quá." Sau khi anh ta ngã xuống, Trần Gia Hân thực sự chán ghét thở dài để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thấy ồn ào sắp kết thúc, em trai tôi cũng bước nhanh về hướng này, tôi cũng tiến lên hai bước đưa khăn giấy cho Trần Gia Hân.
Mấy người vừa mới tụ tập nói xấu tôi nhìn tôi với ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt từ áy náy chuyển sang hoảng sợ, càng ngày càng có nhiều người tiến lên xem, muốn tìm cái lỗ chui vào trước.
“Chị, sao vậy?” Ngụy Gia Huân bối rối hỏi khi nhìn thấy cảnh lộn xộn.
Tôi đếm số người, "Mấy người này, lát nữa cậu tập trung lo liệu."
Ngụy Gia Huân lập tức hiểu ý tôi: "Vậy không phải em sẽ xử bọn họ cho chị sao? Em giỏi nhất khoản này."
“Không cần giáo huấn bọn họ, bọn họ thật sự còn tưởng rằng mình vĩnh viễn trẻ, nước mắt lưng tròng, luôn được bố mẹ bao bọc bảo vệ cho nên chị không chấp bọn họ.” Tôi cười nói.
Sau khi cắt bánh kem, tôi và Trần Gia Hân đứng cách đó không xa nghỉ ngơi, cô ấy lắc ly rượu trắng trong suốt như pha lê, nhưng cũng không biết suy nghĩ của mình đã đi đâu.
Một vài người đàn ông giàu có ngà ngà say đi ngang qua, uống quá chén thì nói chuyện thoải mái, có lẽ người ta luôn rất nhạy cảm với tên của chính mình, nên tôi lại “vô tình” nghe được tên mình từ họ.
"Để tôi nói nhỏ cho bạn biết, Cố Đình chia tay với Ngụy Giai Giai vì anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài. Đừng nghĩ cuộc chia tay êm đềm như những mà họ nói. Bên ngoài thiếu gì người xinh đẹp, tài giỏi và dịu dàng hơn cô ta." Một thanh niên áo hồng, sắc mặt đỏ bừng vì uống rượu, cười khinh thường nói.
Người đàn ông thắt cà vạt lệch bên cạnh đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức trả lời: "Thôi, đừng có nói nhảm, Ngụy Giai Giai còn chưa đủ đẹp sao? Không thể kiếm được người như cô ta đâu"
Nam nhân tựa hồ không hiểu, đứng ở bên cạnh bàn thở dài và nói, "Người ăn không hết, kẻ lần không ra. Nhưng nếu như Ngụy gia sẵn sàng đến nói chuyện với gia đình chúng tôi. Thì có lẽ tôi có thể tính đến việc kết hôn với cô ấy."
“Khen em đẹp.” Tôi trêu.
Trần Gia Hân vô cảm nhấp một ngụm rượu, "Chờ đã, sao chị còn cười?"
"Chị quen rồi. Chị đã nghe quá nhiều. Chị chả quan tâm nữa, có quá nhiều tin đồn như vậy. Kể từ khi Cố Đình đính hôn với chị vài tháng trước, đến giờ nó vẫn chưa dừng lại."
Thực ra, lúc đầu tôi cũng rất lo lắng, nhưng dần dần, sau khi nghe một thời gian dài mà không có bất ngờ nào, nó cũng trở nên quen.
Nhưng cái nhíu mày của cô ấy ngày càng chặt hơn, và lời nói của họ ngày càng khó chịu hơn.
"Làm thế quái nào mà nó lan ra được, thật là ghê tởm." Trần Gia Hân lẩm bẩm.
Lúc đầu Cố Đình không quan tâm, anh ấy không có ý kiến gì, và tôi cũng không thèm quan tâm đến điều đó, nhưng bây giờ nó đã lan truyền là Cố Đình phản bội trước, tôi không thể giữ được đàn ông, v.v.
“Thật sự không giận sao?” Cô ấy tiếp tục hỏi tôi.
Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó thuận tay cầm bình rượu lên, "Em nói cũng đúng, chị đang nghĩ cách trả thù."
Cô ấy đột nhiên mỉm cười với tôi và dừng động tác của tôi lại, đưa chiếc cốc cho tôi: “Chị ơi, cầm hộ em, em đi một lát rồi quay lại ngay.”
Tôi vô cớ cầm lấy chiếc cốc, nhìn cô ấy duyên dáng xắn tay áo bước tới giữa đám thiếu gia.
"Này, người đẹp này là ai vậy, tôi chưa từng gặp qua." Người đàn ông nói xong, vừa định đưa tay ôm lấy eo cô ấy.
Nhưng trước khi quá muộn, Trần Gia Hân đã nắm lấy cổ tay anh ta và vặn mạnh nó ra sau, sau đó, tay còn lại ấn ngay đầu anh ta vào miếng bánh chưa ăn hết trên bàn, đối mặt với miếng bánh phủ đầy kem. Cô ấy với khuôn mặt lạnh lùng nói: "Ai cho anh dũng khí tung tin đồn nhảm? Anh chán sống rồi đúng không?"
Sắc mặt lập tức đỏ bừng, hắn nhảy dựng lên, vội vàng cầm bừa một chiếc khăn lông lên lau mặt, tức giận chỉ vào Trần Gia Hân: "Cô dám làm vậy với tôi?! Cô biết bố tôi là ai không??"
Trần Gia Hân cũng phủi tay như không có chuyện gì, "Tôi biết, là lỗi của ông ta không biết dạy con, đã thế thì để bà đây dạy cho anh một bài học."
Điều này khiến anh ta tức giận đến mức giơ tay muốn tát Trần Gia Hân, nhưng Trần Gia Hân đã né kịp thời và nhân tiện cho anh ta một cú đá vào hạ bộ, anh ta nằm trên mặt đất và ôm cậu nhỏ của mình rên la.
Tôi thấy xấu hổ thay cho anh ta giữa đám đông.
"Chậc, bẩn quá." Sau khi anh ta ngã xuống, Trần Gia Hân thực sự chán ghét thở dài để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thấy ồn ào sắp kết thúc, em trai tôi cũng bước nhanh về hướng này, tôi cũng tiến lên hai bước đưa khăn giấy cho Trần Gia Hân.
Mấy người vừa mới tụ tập nói xấu tôi nhìn tôi với ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt từ áy náy chuyển sang hoảng sợ, càng ngày càng có nhiều người tiến lên xem, muốn tìm cái lỗ chui vào trước.
“Chị, sao vậy?” Ngụy Gia Huân bối rối hỏi khi nhìn thấy cảnh lộn xộn.
Tôi đếm số người, "Mấy người này, lát nữa cậu tập trung lo liệu."
Ngụy Gia Huân lập tức hiểu ý tôi: "Vậy không phải em sẽ xử bọn họ cho chị sao? Em giỏi nhất khoản này."
“Không cần giáo huấn bọn họ, bọn họ thật sự còn tưởng rằng mình vĩnh viễn trẻ, nước mắt lưng tròng, luôn được bố mẹ bao bọc bảo vệ cho nên chị không chấp bọn họ.” Tôi cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.