Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng
Chương 58
Dữu Nhất Chỉ Lê
26/09/2024
Đường mẫu nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
“Con nghĩ gì về cha mẹ ruột của A Uyên?”
Trong lòng Đường Thời Ngữ lộp bộp một chút, tay khẽ run lên, trên mặt vân đạm phong khinh, trấn định nói: “Ý của mẫu thân là gì?”
“Ai, nhiều năm như vậy, hắn không cầu chúng ta giúp đỡ đi tìm, ta cũng nhìn ra, hắn đại khái là không muốn tìm, không muốn rời khỏi con.” Đường mẫu cũng có chút đau lòng thay Cố Từ Uyên, tuổi còn nhỏ đã lẻ loi một mình lưu lạc bên ngoài kiếm sống, thật không dễ dàng.
Năm đó Đường Thời Ngữ ngoài ý muốn đi lạc, Đường mẫu tìm được am Thanh Tâm, phản ứng đầu tiên của tiểu thiếu niên nhìn thấy bà chính là bảo vệ trước mặt nữ nhi, ánh mắt cảnh giác mà hung ác, liếc mắt một cái kia đúng là chấn động bà, người đã gặp qua sóng to gió lớn, tại chỗ một hồi lâu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lấy chân thành cùng tình cảm hết sức thuần túy che chở thì ai mà nỡ lòng nào lay chuyển được.
Mấy năm nay, cho dù là hai hài tử ở am Thanh Tâm xa xôi, bà cũng cách ba năm năm phái người đưa đồ qua, sợ hai người sống không tốt.
Bà chiếu cố Từ Uyên, ngoại trừ vì nữ nhi, còn có một tầng nguyên nhân nữa mà không ai biết.
Đó là quá khứ được chôn sâu trong ký ức của bà.
Bà luôn có ảo giác, mỗi lần nhìn thấy Cố Từ Uyên, hình như luôn có thể xuyên qua hắn mà nhìn thấy một người khác.
Đường mẫu bất tri bất giác, lâm vào trầm tư.
Đường Thời Ngữ nhíu mày, “Mẫu thân?”
Đường mẫu hoàn hồn, mệt mỏi phất phất tay, “Ta nhớ kỹ chuyện này, giao cho ta đi.”
Đường Thời Ngữ lo lắng nhìn bà.
“Không có việc gì, con về đi, ngày mai dậy sớm một chút, đừng chậm trễ.”
Đường Thời Ngữ biết mẫu thân không muốn nói nữa, nhẹ giọng đáp.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng quay đầu lại nhìn. Đường mẫu còn ngồi ở trước bàn xuất thần.
Sống lưng thẳng tắp sụp xuống, bóng lưng lộ ra cảm giác bi thương.
Cũng không biết mẫu thân nhớ tới ai.
Lắc lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chờ nàng trở lại viện tử của mình, Cố Từ Uyên sớm đã thu dọn đồ đạc.
Thiếu niên đang ngồi trên bậc thềm dưới hành lang, tay nâng má, nhìn mái hiên xa xa ngẩn người.
Tiểu Bạch và Đại Bạch đang dựa vào nhau cách hắn một trượng.
Gió nhẹ thổi qua, dây cột tóc gấm màu đen bay theo gió, hoa văn tiểu cẩu phía trên trông rất sống động.
Lực tai của thiếu niên hơn người, khi nàng tới gần thì hắn trước tiên nhìn qua.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên nở nụ cười vô cùng xán lạn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Mắt hoa đào hơi giương lên, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng ngời, con ngươi trong sáng trong suốt, con ngươi đen kịt sâu thẳm, bên trong điểm xuyết tinh quang chói mắt.
Hắn đứng lên, nhếch khóe miệng, mặt mày mỉm cười, đi về phía nàng.
Vừa tới gần, mùi thuốc nồng đậm lại bao lấy nàng.
Đường Thời Ngữ tâm niệm vừa động, chủ động nghênh đón, nhào vào trong ngực hắn.
Nụ cười của thiếu niên cứng đờ ở khóe miệng, sững sờ tại chỗ.
Trong viện còn có tiểu nha hoàn đang làm việc, cả đám mặt đỏ tai hồng lui ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, đã dọn đi sạch.
“Tỷ tỷ… Nàng…” Cố Từ Uyên chỉ thất thần một lát, rất nhanh khép hai tay lại, đem người vững vàng ôm vào trong ngực.
Ánh sáng trong con ngươi đen dần dần tối đi.
“A Uyên…” Nàng đỏ mặt, bên miệng cũng mang theo ý cười nồng đậm.
Mới vừa rồi nói những lời kia với mẫu thân, hậu tri hậu giác*, vô cùng thẹn thùng.
*hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ có mình mình không biết, mãi sau này mới phát hiện ra.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đây là điều đặc biệt nhất mà nàng đã làm khi nàng gần mười bảy tuổi.
Nhưng nàng thật sự rất vui vẻ, trong lòng ngọt ngào như bôi mật.
Vừa nghĩ đến sau này có thể cùng A Uyên chung tay suốt quãng đời còn lại, có một cảm giác thuộc về và cảm giác định mệnh vô cùng mãnh liệt bao bọc nàng.
“Gả cho chàng”, câu nói này hình như thật sự đã chờ rất lâu.
Cố Từ Uyên đang hoảng hốt trong giây lát, hình như hắn lại ngửi được hương ngọt của hoa đào tràn ngập trong không khí.
Một số ít lý trí còn lưu lại, ở đáy lòng hắn lặng lẽ phản bác, rõ ràng thời kỳ nở hoa đã qua, sao còn có hương hoa ở đây?
Hắn hơi cúi đầu, chóp mũi chạm vào lỗ tai nàng, khi môi lướt qua vành tai nàng, hắn cảm nhận được người trong ngực nhẹ nhàng run rẩy.
Thiếu niên thấp giọng cười, tiếng cười sung sướng, chậm rãi hít vào, trong khoang mũi đều là hương ngọt của nàng.
Đúng, không phải hương thơm của hoa, nó là một cái gì đó thơm hơn so với hoa mà hắn ngửi thấy nó trong lòng của mình.
Thuộc về hắn.
“A Ngữ, vẫn là ban ngày.” Thanh âm thiếu niên khàn khàn, đè nén tuyến âm thanh, yết hầu khẽ lăn, “Chờ buổi tối được không?”
Dứt lời, không nhịn được mà ngậm vành tai nàng vào miệng.
Dùng sức mút một cái.
Đường Thời Ngữ lập tức nổi da gà!
Nàng đỏ mặt, tay chống lên lồng ngực thiếu niên, đẩy người ra, mặt đỏ tai hồng chạy vào phòng.
Cố Từ Uyên cúi đầu, nhìn bóng dáng dưới ánh hoàng hôn, thuận theo mỉm cười.
Sau bữa tối, hai người như thường lệ đi tiêu thực trong viện, rồi ngắm trăng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“A Uyên, đưa ta bay đi, ta muốn lên đó!” Đường Thời Ngữ đột nhiên hưng phấn chỉ vào nóc nhà nàng.
“……”
Cố Từ Uyên rất ít khi không tiếp được lời của nàng.
Nhưng yêu cầu của A Ngữ, hắn luôn luôn làm theo, bất luận là cái gì.
Vì thế hắn tiến lên một bước rồi ôm người vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của nàng, thấp giọng nói: “Ôm chặt.”
Nàng làm theo, ngoan ngoãn đến nỗi không thể chịu đựng được.
Thân hình thiếu niên dừng một chút, hai tròng mắt u ám, hôn lên trán nàng, cúi người nói nhỏ: “Đừng sợ.”
“Ừm! Nhanh lên!” Mặt mày nàng cong cong, nóng lòng muốn thử.
“……”
Mũi chân điểm nhẹ, hắn ôm người, trong chớp mắt liền đến nóc nhà.
Muôn vàn cảnh sắc thu hết vào đáy mắt, Đường Thời Ngữ cực kỳ khoa trương “Oa” một tiếng.
Thiếu niên bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nàng đang ở trong lòng hắn, đôi mắt háo hức nhìn về phía cảnh đêm xa xôi.
“A Uyên, chàng buông tay ra đi, phía trên rất rộng rãi!”
Cố Từ Uyên liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Không được.”
“…… A, thật mất hứng.”
“……”
Chuyện gì xảy ra với nàng tối nay vậy?
Cố Từ Uyên yên lặng cúi đầu, nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của nàng, lâm vào trầm tư.
“A Uyên chàng có thể nhìn bao xa a? Xung quanh tối quá…”
Tối nay nói nhiều như vậy cũng không giống nàng.
Đã qua giờ Tuất, vị trí Đường phủ cách phố xá náo nhiệt có một đoạn, Đường Thời Ngữ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh lửa, mà lại không thấy rõ ràng.
Cố Từ Uyên trả lời qua loa: “Có thể nhìn thấy Hướng nam đến phố Tây.”
Chẳng lẽ là bởi vì ngày mai muốn tiến cung, cho nên hưng phấn như vậy?
“Wow! A Uyên thật lợi hại!”
“……”
Cố Từ Uyên nhìn người bên cạnh cười đến sắp không nhìn thấy ánh mắt, trong lòng không khỏi bối rối.
Sau khi đi ra từ trong viện Đường mẫu, cả người của Đường Thời Ngữ đều ở trong tâm tình cực kỳ hưng phấn, Cố Từ Uyên không hiểu nàng cùng Quận chúa nói cái gì mà có thể làm cho nàng vui vẻ kéo dài lâu như vậy.
Còn chưa mở miệng hỏi, đã thấy A Ngữ giống như biến sắc, đột nhiên quay đầu về phía hắn, thu lại nụ cười.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, “A Uyên.”
Thiếu niên cũng không hiểu sao khẩn trương, nuốt nước bọt, “Ừ?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Hôm nay mẫu thân hỏi đến phụ mẫu của chàng.”
Thiếu niên hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ừm, như thế nào?”
“Không như thế nào, nếu mẫu thân biết chàng là hài tử của Yến vương, chỉ sợ sẽ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì có thể tiết kiệm cho ngài không ít công sức.”
Cố Từ Uyên không nghe hiểu, “Cái gì?”
Đường Thời Ngữ cau mày, “Chính là muốn tìm cho chàng dưỡng phụ mẫu có một gia thế trong sạch, dù sao lúc thành hôn, cũng không thể đem chàng từ phòng của chàng đến phòng của ta chứ? Điều này thật là thái quá!”
Nếu Đường mẫu biết A Uyên biết rõ cha ruột của mình là ai, chỉ sợ bà sẽ trực tiếp xông tới cửa, đi đàm phán điều kiện với Yến vương.
Thiếu niên ngây ngốc tại chỗ ước chừng một khắc đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này Đường Thời Ngữ đã khôi phục lại nhiệt huyết ngắm trăng.
Nàng vui vẻ tựa vào lòng A Uyên nhìn trăng sao, nhìn cũng có chút mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng thiếu niên thấp giọng mở miệng.
“…… Cái gì… Thành hôn?”
Đêm quá yên tĩnh, ngay cả một chút gió cũng không có.
“Hả? Hôn sự của chàng và ta.” Nữ hài mỉm cười ngượng ngùng, rũ mắt xuống, xấu hổ nhìn hắn, “Ta đã đề cập với mẫu thân ta, ta muốn thành hôn với chàng. Nếu chàng không muốn nhận lại Yến vương, vậy chờ cho chàng tìm dưỡng phụ mẫu tốt thì chúng ta có thể theo quy trình đi nghị thân.”
Giọng nói của nàng trôi nổi trên không trung rất lâu, vang vọng trên tai hắn.
Nàng vẫn đang đếm quá trình thành hôn.
Nói một nửa, thấy đối phương vẫn im lặng không lên tiếng, đột nhiên tức giận, hờn dỗi nói: “Chẳng qua Cố công tử ủy khuất vào Đường gia ta, lúc trước chàng đã nói nguyện ý, không thể đổi ý a a…”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lời nói chưa hết thì bị thiếu niên mất đi lý trí nuốt vào bụng.
Hắn đột nhiên phát điên –
Cánh tay bên hông càng siết chặt, siết chặt đến mức nàng không thở nổi, nàng thậm chí có loại ảo giác lục phủ ngũ tạng đều bị tách rời.
Đôi môi đỏ mọng bị người ngậm trong miệng mút liên tục, hắn giống như một con thú nóng nảy, ôm nàng gặm cắn, thậm chí khiến nàng có chút đau đớn, so với lần đầu hôn còn không có quy luật hơn.
Hắn dường như hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, cũng không còn bộ dáng kiềm chế như xưa.
Đường Thời Ngữ sớm đã biết, ngày thường A Uyên biểu hiện sự nhiệt tình chỉ có một nửa, một nửa còn lại đều bị hắn đè nén ở đáy lòng.
Nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy nhận thức của mình là sai lầm, hơn nữa còn sai rất nhiều.
Không phải một nửa.
Có lẽ chỉ là một trong mười nóng bỏng được hắn phóng thích ra.
Đường Thời Ngữ hoảng hốt nghĩ, lúc này, hắn phát tiết ra bao nhiêu tình cảm chân thành nhiệt liệt đây?
Trên môi đau đớn, con sói bất mãn cắn nàng một cái.
Hắn lùi về sau nửa tấc, hô hấp dồn dập, hai mắt sáng ngời nhìn vào mắt nàng.
Đường Thời Ngữ cười, đáy mắt còn hiện lên một tia gian xảo.
Còn có thể nhận thấy nàng phân tâm, xem ra vẫn chưa làm cho hắn hoàn toàn mất khống chế.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng đang đắc ý, sau một khắc liền không cười nổi.
Đuôi lông mày thiếu niên nhướng lên, trong con ngươi màu mực đang trào dâng. Hắn đột nhiên ôm lấy người.
Thân thể trở nên nhẹ nhàng, một trận gió thổi qua, hắn ôm nàng rơi xuống đất.
Cửa phòng đóng lại.
Đường Thời Ngữ nhìn giường càng ngày càng gần, lúc này mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, nàng kinh hoảng thất thố: “A, A Uyên!”
“Ừm.”
Thiếu niên bước đi vững vàng, giày đạp trên mặt đất, rõ ràng không có thanh âm, thế nhưng Đường Thời Ngữ tựa như nghe được từng chút từng chút tiếng gõ, mỗi một bước đều đạp lên tim nàng như đánh trống.
Bùm bùm, trái tim muốn nhảy ra, cổ họng khô khốc đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút đau.
“Chàng——”
Nàng bị người nhẹ nhàng đặt trên giường, sau đó, dán người lên.
Không giống như vừa rồi, thiếu niên không hề không có chừng mực, không còn thô bạo nữa.
Nụ hôn dày đặc của hắn nhẹ nhàng hạ xuống, kéo dài đến cực điểm.
Hắn nhẹ nhàng liếm láp, mang theo từng đợt run rẩy.
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm hình như sâu thẳm không đáy, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, chỉ là chỉ nhìn nàng, thật giống như muốn hút linh hồn trong thân thể nàng ra.
Nàng bị đôi mắt xinh đẹp lại yêu mị kia dụ dỗ, vạn vật trong đôi mắt dần dần mờ mịt, chỉ có khuôn mặt của hắn, vô cùng rõ ràng, nàng si ngốc nhìn từng tấc da của hắn, đáy lòng vô số yêu thương cũng muốn phun ra.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tại sao lại có loại cảm giác đã từng quen biết.
Rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hình như bọn họ cũng từng nhìn nhau như vậy, quen thuộc đến mức hình như bọn họ đã yêu nhau mấy trăm năm.
Trong giây lát, tâm trí của Cố Từ Uyên tỉnh táo, hắn khàn giọng thì thào: “A Ngữ…”
Đường Thời Ngữ kìm lòng không được muốn đáp ứng, hàm răng đóng chặt chủ động mở ra, đôi mắt màu mực thiếu niên càng đậm, hắn giống như con sói đói chỉ nhìn chằm chằm vào mỹ vị, chỉ cần một sơ hở là có thể tiến thẳng vào, không có người lại ngăn cản.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng thở bỗng nặng nề hơn một chút.
Bên tai là hơi thở nóng bỏng không ngừng phun ra của hắn, cùng tiếng gọi trầm thấp gợi cảm.
Nàng đã chuẩn bị tốt, và cũng nguyện ý.
Sau nụ hôn đặc biệt nóng bỏng, triền miên, khi mở mắt ra, trên người nàng chỉ còn lại một cái quần lót.
Trung y của hắn cũng bị ném xuống đất và quấn lấy nàng.
Nụ cười của thiếu niên không còn thuần lương nữa, thay vào đó là vẻ quyến rũ tột cùng, Đường Thời Ngữ chưa bao nhìn thấy vẻ mặt mê người trên người hắn như vậy.
Thân thể cường tráng của hắn sưởi ấm cho nàng, dường như còn có thể cảm nhận được một tầng mồ hôi mỏng.
Có thể cảm nhận được nhịp tim cường tráng mạnh mẽ của hắn, một tiếng càng nhanh hơn một tiếng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đại khái là đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng, nàng loáng thoáng có thể nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của hắn.
Đầu ngón tay hơi lạnh của nàng nhẹ nhàng dừng lại trên những đường nét đó, thân thể dưới ngón tay chậm lại, càng lúc càng căng thẳng, vận sức chờ phát động.
Đôi môi nóng bỏng của thiếu niên dán vào người nàng, nhẹ giọng mê hoặc: “Tỷ tỷ, đừng sợ, ta dùng phương thức khác làm cho tỷ vui vẻ.”
Hắn đọc sách y học, hiển nhiên giờ phút này đã đến lúc khoe khoang học vấn.
“Cái khác…”
Nàng cho rằng tối nay bọn họ sẽ viên phòng, nhưng thiếu niên nói “cái khác”, hiển nhiên không có tính toán như vậy.
Đường Thời Ngữ hiểu một nửa về chuyện nam nữ, cũng chỉ là nhìn qua một ít ở trên sách, nàng không biết còn có thể có phương thức “khác”, không rõ hắn sẽ làm cái gì, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, giao cho hắn.
“Cái… Ô…”
Quanh năm luyện võ, tay hắn mang theo vết chai hơi mỏng, khi chạm đến nội hạch mềm mại của nàng, mang đến linh hồn nàng một kích trí mạng, nàng tan vỡ, muốn chạy trốn, nhưng bất luận trốn như thế nào, cũng càng không ra khỏi lòng bàn tay của thiếu niên.
Đường Thời Ngữ nhớ rõ hắn cầm một tay đao hoa xinh đẹp, trước kia đã cảm thấy cổ tay và ngón tay A Uyên đều cực kỳ linh hoạt.
Rồi đến lúc này ——
Nàng xác nhận rằng nó thực sự là như nàng nghĩ.
Cúi đầu khóc nức nở, tiếng hít thở nặng nề, còn có từng đợt cảm giác sung sướng cùng thỏa mãn vươn thẳng về phía Thiên Linh Cái, là ký ức cuối cùng trước khi nàng mê man.
Nhanh chóng bị kéo vào giấc mơ.
Trong mộng, nàng luôn cảm thấy mình đang ở trong một biển lửa, cả người nướng đến khó chịu.
Nàng giống như ngồi trên hỏa côn, hỏa côn kia dường như đã thành tinh, và nàng thực sự tự mình di chuyển!
Nó để phía sau lưng nàng, mài qua mài lại, mài đến khi người ta đổ mồ hôi.
Nàng xoay người, muốn ném hỏa côn kia đi, lúc bắt được nó, hỏa côn tinh dường như phát ra thanh âm.
“Có đau không?” Trong giấc mơ, nàng hỏi một cách ngây thơ.
Không nhận được câu trả lời, nàng nắm chặt hơn một chút.
“Hơi lớn một chút nha… Cầm không được.” Nàng tò mò nhìn chằm chằm cây gậy một lúc lâu, cảm thấy không thú vị, tiện tay ném đi.
Sắc trời bắt đầu sáng, tiếng chim hót lên.
Đường Thời Ngữ bị một cỗ vũ lực đánh thức.
Lúc mở mắt ra, thiếu niên đang ôm nàng từ sau lưng, vùi ở bên cổ nàng thở dốc thật sâu, mà giữa hai chân nàng một mảnh ướt át, nóng bỏng.
“…………”
Cố Từ Uyên nhận thấy được thân thể cứng ngắc của người trong ngực trong nháy mắt, mở nửa mắt ra, âm thanh thỏa mãn, giọng điệu mỉm cười: “Đánh thức tỷ tỷ? Ai bảo nàng trêu chọc ta.”
Hắn có thể chịu đựng được, nhưng nàng lại cầm lấy không buông tay.
Bàn tay nhỏ bé yếu đuối không xương, bóp nghẹt cổ họng của hắn.
Mạng sống của hắn nằm trong tay nàng.
Cố Từ Uyên tự giác không phải là hạng người lương thiện gì, là nàng tự mình phóng thích dục vọng của hắn, nếu nàng đã nếm trải vị ngọt của hắn, nên không dễ dàng rút ra rời đi như vậy.
Có trách được ai đâu?
Đường Thời Ngữ còn đưa lưng về phía hắn, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
Thiếu niên lười biếng ngồi dậy, thò đầu qua, tay chống lên bên tai nàng, rũ mắt nhìn sườn mặt xấu hổ của nàng, nhẹ giọng cười.
Sau đó lại ngồi trở về, ngồi ở bên giường, hoàn toàn cởi quần của mình.
Y phục bẩn nằm trên mặt đất, không thể dùng, chỉ có cái này trên người hắn miễn cưỡng sạch sẽ.
Đường Thời Ngữ nghe được tiếng vải vóc ma sát, muốn xoay người lại.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Đừng nhúc nhích.”
Sau cơn phóng túng, thanh âm thiếu niên càng thêm trầm thấp khàn khàn, càng có hương vị nam tử trưởng thành.
Nàng xấu hổ đến cực điểm, tùy ý để hắn rửa sạch, toàn bộ hành trình nhắm chặt hai mắt lại.
Mí mắt run rẩy, cánh môi bị nàng cắn chặt.
Cố Từ Uyên nhìn thấy lúc này đôi chân trắng nõn đỏ lên một mảnh, trong lòng dấy lên áy náy cùng đau lòng sâu sắc.
“Tỷ tỷ, có đau không?”
“…… Không.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
Không dám nhìn nhiều chỗ đường mòn âm u kia, quay đầu lại, dựa vào cảm giác lung tung lau chùi, động tác nhẹ nhàng đến mức làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Đường Thời Ngữ nhịn chua xót, nhẹ nhàng cho hắn một cước.
“Đi ra ngoài.”
Thiếu niên nhanh chóng mặc quần vào, không biết xấu hổ lại ôm người vào trong ngực từ sau lưng.
“Ôm lại một lát, van cầu nàng, tỷ tỷ…”
“…… Ừm.”
“Con nghĩ gì về cha mẹ ruột của A Uyên?”
Trong lòng Đường Thời Ngữ lộp bộp một chút, tay khẽ run lên, trên mặt vân đạm phong khinh, trấn định nói: “Ý của mẫu thân là gì?”
“Ai, nhiều năm như vậy, hắn không cầu chúng ta giúp đỡ đi tìm, ta cũng nhìn ra, hắn đại khái là không muốn tìm, không muốn rời khỏi con.” Đường mẫu cũng có chút đau lòng thay Cố Từ Uyên, tuổi còn nhỏ đã lẻ loi một mình lưu lạc bên ngoài kiếm sống, thật không dễ dàng.
Năm đó Đường Thời Ngữ ngoài ý muốn đi lạc, Đường mẫu tìm được am Thanh Tâm, phản ứng đầu tiên của tiểu thiếu niên nhìn thấy bà chính là bảo vệ trước mặt nữ nhi, ánh mắt cảnh giác mà hung ác, liếc mắt một cái kia đúng là chấn động bà, người đã gặp qua sóng to gió lớn, tại chỗ một hồi lâu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lấy chân thành cùng tình cảm hết sức thuần túy che chở thì ai mà nỡ lòng nào lay chuyển được.
Mấy năm nay, cho dù là hai hài tử ở am Thanh Tâm xa xôi, bà cũng cách ba năm năm phái người đưa đồ qua, sợ hai người sống không tốt.
Bà chiếu cố Từ Uyên, ngoại trừ vì nữ nhi, còn có một tầng nguyên nhân nữa mà không ai biết.
Đó là quá khứ được chôn sâu trong ký ức của bà.
Bà luôn có ảo giác, mỗi lần nhìn thấy Cố Từ Uyên, hình như luôn có thể xuyên qua hắn mà nhìn thấy một người khác.
Đường mẫu bất tri bất giác, lâm vào trầm tư.
Đường Thời Ngữ nhíu mày, “Mẫu thân?”
Đường mẫu hoàn hồn, mệt mỏi phất phất tay, “Ta nhớ kỹ chuyện này, giao cho ta đi.”
Đường Thời Ngữ lo lắng nhìn bà.
“Không có việc gì, con về đi, ngày mai dậy sớm một chút, đừng chậm trễ.”
Đường Thời Ngữ biết mẫu thân không muốn nói nữa, nhẹ giọng đáp.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng quay đầu lại nhìn. Đường mẫu còn ngồi ở trước bàn xuất thần.
Sống lưng thẳng tắp sụp xuống, bóng lưng lộ ra cảm giác bi thương.
Cũng không biết mẫu thân nhớ tới ai.
Lắc lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chờ nàng trở lại viện tử của mình, Cố Từ Uyên sớm đã thu dọn đồ đạc.
Thiếu niên đang ngồi trên bậc thềm dưới hành lang, tay nâng má, nhìn mái hiên xa xa ngẩn người.
Tiểu Bạch và Đại Bạch đang dựa vào nhau cách hắn một trượng.
Gió nhẹ thổi qua, dây cột tóc gấm màu đen bay theo gió, hoa văn tiểu cẩu phía trên trông rất sống động.
Lực tai của thiếu niên hơn người, khi nàng tới gần thì hắn trước tiên nhìn qua.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên nở nụ cười vô cùng xán lạn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Mắt hoa đào hơi giương lên, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng ngời, con ngươi trong sáng trong suốt, con ngươi đen kịt sâu thẳm, bên trong điểm xuyết tinh quang chói mắt.
Hắn đứng lên, nhếch khóe miệng, mặt mày mỉm cười, đi về phía nàng.
Vừa tới gần, mùi thuốc nồng đậm lại bao lấy nàng.
Đường Thời Ngữ tâm niệm vừa động, chủ động nghênh đón, nhào vào trong ngực hắn.
Nụ cười của thiếu niên cứng đờ ở khóe miệng, sững sờ tại chỗ.
Trong viện còn có tiểu nha hoàn đang làm việc, cả đám mặt đỏ tai hồng lui ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, đã dọn đi sạch.
“Tỷ tỷ… Nàng…” Cố Từ Uyên chỉ thất thần một lát, rất nhanh khép hai tay lại, đem người vững vàng ôm vào trong ngực.
Ánh sáng trong con ngươi đen dần dần tối đi.
“A Uyên…” Nàng đỏ mặt, bên miệng cũng mang theo ý cười nồng đậm.
Mới vừa rồi nói những lời kia với mẫu thân, hậu tri hậu giác*, vô cùng thẹn thùng.
*hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ có mình mình không biết, mãi sau này mới phát hiện ra.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đây là điều đặc biệt nhất mà nàng đã làm khi nàng gần mười bảy tuổi.
Nhưng nàng thật sự rất vui vẻ, trong lòng ngọt ngào như bôi mật.
Vừa nghĩ đến sau này có thể cùng A Uyên chung tay suốt quãng đời còn lại, có một cảm giác thuộc về và cảm giác định mệnh vô cùng mãnh liệt bao bọc nàng.
“Gả cho chàng”, câu nói này hình như thật sự đã chờ rất lâu.
Cố Từ Uyên đang hoảng hốt trong giây lát, hình như hắn lại ngửi được hương ngọt của hoa đào tràn ngập trong không khí.
Một số ít lý trí còn lưu lại, ở đáy lòng hắn lặng lẽ phản bác, rõ ràng thời kỳ nở hoa đã qua, sao còn có hương hoa ở đây?
Hắn hơi cúi đầu, chóp mũi chạm vào lỗ tai nàng, khi môi lướt qua vành tai nàng, hắn cảm nhận được người trong ngực nhẹ nhàng run rẩy.
Thiếu niên thấp giọng cười, tiếng cười sung sướng, chậm rãi hít vào, trong khoang mũi đều là hương ngọt của nàng.
Đúng, không phải hương thơm của hoa, nó là một cái gì đó thơm hơn so với hoa mà hắn ngửi thấy nó trong lòng của mình.
Thuộc về hắn.
“A Ngữ, vẫn là ban ngày.” Thanh âm thiếu niên khàn khàn, đè nén tuyến âm thanh, yết hầu khẽ lăn, “Chờ buổi tối được không?”
Dứt lời, không nhịn được mà ngậm vành tai nàng vào miệng.
Dùng sức mút một cái.
Đường Thời Ngữ lập tức nổi da gà!
Nàng đỏ mặt, tay chống lên lồng ngực thiếu niên, đẩy người ra, mặt đỏ tai hồng chạy vào phòng.
Cố Từ Uyên cúi đầu, nhìn bóng dáng dưới ánh hoàng hôn, thuận theo mỉm cười.
Sau bữa tối, hai người như thường lệ đi tiêu thực trong viện, rồi ngắm trăng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“A Uyên, đưa ta bay đi, ta muốn lên đó!” Đường Thời Ngữ đột nhiên hưng phấn chỉ vào nóc nhà nàng.
“……”
Cố Từ Uyên rất ít khi không tiếp được lời của nàng.
Nhưng yêu cầu của A Ngữ, hắn luôn luôn làm theo, bất luận là cái gì.
Vì thế hắn tiến lên một bước rồi ôm người vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của nàng, thấp giọng nói: “Ôm chặt.”
Nàng làm theo, ngoan ngoãn đến nỗi không thể chịu đựng được.
Thân hình thiếu niên dừng một chút, hai tròng mắt u ám, hôn lên trán nàng, cúi người nói nhỏ: “Đừng sợ.”
“Ừm! Nhanh lên!” Mặt mày nàng cong cong, nóng lòng muốn thử.
“……”
Mũi chân điểm nhẹ, hắn ôm người, trong chớp mắt liền đến nóc nhà.
Muôn vàn cảnh sắc thu hết vào đáy mắt, Đường Thời Ngữ cực kỳ khoa trương “Oa” một tiếng.
Thiếu niên bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nàng đang ở trong lòng hắn, đôi mắt háo hức nhìn về phía cảnh đêm xa xôi.
“A Uyên, chàng buông tay ra đi, phía trên rất rộng rãi!”
Cố Từ Uyên liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Không được.”
“…… A, thật mất hứng.”
“……”
Chuyện gì xảy ra với nàng tối nay vậy?
Cố Từ Uyên yên lặng cúi đầu, nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của nàng, lâm vào trầm tư.
“A Uyên chàng có thể nhìn bao xa a? Xung quanh tối quá…”
Tối nay nói nhiều như vậy cũng không giống nàng.
Đã qua giờ Tuất, vị trí Đường phủ cách phố xá náo nhiệt có một đoạn, Đường Thời Ngữ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh lửa, mà lại không thấy rõ ràng.
Cố Từ Uyên trả lời qua loa: “Có thể nhìn thấy Hướng nam đến phố Tây.”
Chẳng lẽ là bởi vì ngày mai muốn tiến cung, cho nên hưng phấn như vậy?
“Wow! A Uyên thật lợi hại!”
“……”
Cố Từ Uyên nhìn người bên cạnh cười đến sắp không nhìn thấy ánh mắt, trong lòng không khỏi bối rối.
Sau khi đi ra từ trong viện Đường mẫu, cả người của Đường Thời Ngữ đều ở trong tâm tình cực kỳ hưng phấn, Cố Từ Uyên không hiểu nàng cùng Quận chúa nói cái gì mà có thể làm cho nàng vui vẻ kéo dài lâu như vậy.
Còn chưa mở miệng hỏi, đã thấy A Ngữ giống như biến sắc, đột nhiên quay đầu về phía hắn, thu lại nụ cười.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, “A Uyên.”
Thiếu niên cũng không hiểu sao khẩn trương, nuốt nước bọt, “Ừ?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Hôm nay mẫu thân hỏi đến phụ mẫu của chàng.”
Thiếu niên hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ừm, như thế nào?”
“Không như thế nào, nếu mẫu thân biết chàng là hài tử của Yến vương, chỉ sợ sẽ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì có thể tiết kiệm cho ngài không ít công sức.”
Cố Từ Uyên không nghe hiểu, “Cái gì?”
Đường Thời Ngữ cau mày, “Chính là muốn tìm cho chàng dưỡng phụ mẫu có một gia thế trong sạch, dù sao lúc thành hôn, cũng không thể đem chàng từ phòng của chàng đến phòng của ta chứ? Điều này thật là thái quá!”
Nếu Đường mẫu biết A Uyên biết rõ cha ruột của mình là ai, chỉ sợ bà sẽ trực tiếp xông tới cửa, đi đàm phán điều kiện với Yến vương.
Thiếu niên ngây ngốc tại chỗ ước chừng một khắc đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này Đường Thời Ngữ đã khôi phục lại nhiệt huyết ngắm trăng.
Nàng vui vẻ tựa vào lòng A Uyên nhìn trăng sao, nhìn cũng có chút mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng thiếu niên thấp giọng mở miệng.
“…… Cái gì… Thành hôn?”
Đêm quá yên tĩnh, ngay cả một chút gió cũng không có.
“Hả? Hôn sự của chàng và ta.” Nữ hài mỉm cười ngượng ngùng, rũ mắt xuống, xấu hổ nhìn hắn, “Ta đã đề cập với mẫu thân ta, ta muốn thành hôn với chàng. Nếu chàng không muốn nhận lại Yến vương, vậy chờ cho chàng tìm dưỡng phụ mẫu tốt thì chúng ta có thể theo quy trình đi nghị thân.”
Giọng nói của nàng trôi nổi trên không trung rất lâu, vang vọng trên tai hắn.
Nàng vẫn đang đếm quá trình thành hôn.
Nói một nửa, thấy đối phương vẫn im lặng không lên tiếng, đột nhiên tức giận, hờn dỗi nói: “Chẳng qua Cố công tử ủy khuất vào Đường gia ta, lúc trước chàng đã nói nguyện ý, không thể đổi ý a a…”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lời nói chưa hết thì bị thiếu niên mất đi lý trí nuốt vào bụng.
Hắn đột nhiên phát điên –
Cánh tay bên hông càng siết chặt, siết chặt đến mức nàng không thở nổi, nàng thậm chí có loại ảo giác lục phủ ngũ tạng đều bị tách rời.
Đôi môi đỏ mọng bị người ngậm trong miệng mút liên tục, hắn giống như một con thú nóng nảy, ôm nàng gặm cắn, thậm chí khiến nàng có chút đau đớn, so với lần đầu hôn còn không có quy luật hơn.
Hắn dường như hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, cũng không còn bộ dáng kiềm chế như xưa.
Đường Thời Ngữ sớm đã biết, ngày thường A Uyên biểu hiện sự nhiệt tình chỉ có một nửa, một nửa còn lại đều bị hắn đè nén ở đáy lòng.
Nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy nhận thức của mình là sai lầm, hơn nữa còn sai rất nhiều.
Không phải một nửa.
Có lẽ chỉ là một trong mười nóng bỏng được hắn phóng thích ra.
Đường Thời Ngữ hoảng hốt nghĩ, lúc này, hắn phát tiết ra bao nhiêu tình cảm chân thành nhiệt liệt đây?
Trên môi đau đớn, con sói bất mãn cắn nàng một cái.
Hắn lùi về sau nửa tấc, hô hấp dồn dập, hai mắt sáng ngời nhìn vào mắt nàng.
Đường Thời Ngữ cười, đáy mắt còn hiện lên một tia gian xảo.
Còn có thể nhận thấy nàng phân tâm, xem ra vẫn chưa làm cho hắn hoàn toàn mất khống chế.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng đang đắc ý, sau một khắc liền không cười nổi.
Đuôi lông mày thiếu niên nhướng lên, trong con ngươi màu mực đang trào dâng. Hắn đột nhiên ôm lấy người.
Thân thể trở nên nhẹ nhàng, một trận gió thổi qua, hắn ôm nàng rơi xuống đất.
Cửa phòng đóng lại.
Đường Thời Ngữ nhìn giường càng ngày càng gần, lúc này mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, nàng kinh hoảng thất thố: “A, A Uyên!”
“Ừm.”
Thiếu niên bước đi vững vàng, giày đạp trên mặt đất, rõ ràng không có thanh âm, thế nhưng Đường Thời Ngữ tựa như nghe được từng chút từng chút tiếng gõ, mỗi một bước đều đạp lên tim nàng như đánh trống.
Bùm bùm, trái tim muốn nhảy ra, cổ họng khô khốc đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút đau.
“Chàng——”
Nàng bị người nhẹ nhàng đặt trên giường, sau đó, dán người lên.
Không giống như vừa rồi, thiếu niên không hề không có chừng mực, không còn thô bạo nữa.
Nụ hôn dày đặc của hắn nhẹ nhàng hạ xuống, kéo dài đến cực điểm.
Hắn nhẹ nhàng liếm láp, mang theo từng đợt run rẩy.
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm hình như sâu thẳm không đáy, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, chỉ là chỉ nhìn nàng, thật giống như muốn hút linh hồn trong thân thể nàng ra.
Nàng bị đôi mắt xinh đẹp lại yêu mị kia dụ dỗ, vạn vật trong đôi mắt dần dần mờ mịt, chỉ có khuôn mặt của hắn, vô cùng rõ ràng, nàng si ngốc nhìn từng tấc da của hắn, đáy lòng vô số yêu thương cũng muốn phun ra.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tại sao lại có loại cảm giác đã từng quen biết.
Rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hình như bọn họ cũng từng nhìn nhau như vậy, quen thuộc đến mức hình như bọn họ đã yêu nhau mấy trăm năm.
Trong giây lát, tâm trí của Cố Từ Uyên tỉnh táo, hắn khàn giọng thì thào: “A Ngữ…”
Đường Thời Ngữ kìm lòng không được muốn đáp ứng, hàm răng đóng chặt chủ động mở ra, đôi mắt màu mực thiếu niên càng đậm, hắn giống như con sói đói chỉ nhìn chằm chằm vào mỹ vị, chỉ cần một sơ hở là có thể tiến thẳng vào, không có người lại ngăn cản.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng thở bỗng nặng nề hơn một chút.
Bên tai là hơi thở nóng bỏng không ngừng phun ra của hắn, cùng tiếng gọi trầm thấp gợi cảm.
Nàng đã chuẩn bị tốt, và cũng nguyện ý.
Sau nụ hôn đặc biệt nóng bỏng, triền miên, khi mở mắt ra, trên người nàng chỉ còn lại một cái quần lót.
Trung y của hắn cũng bị ném xuống đất và quấn lấy nàng.
Nụ cười của thiếu niên không còn thuần lương nữa, thay vào đó là vẻ quyến rũ tột cùng, Đường Thời Ngữ chưa bao nhìn thấy vẻ mặt mê người trên người hắn như vậy.
Thân thể cường tráng của hắn sưởi ấm cho nàng, dường như còn có thể cảm nhận được một tầng mồ hôi mỏng.
Có thể cảm nhận được nhịp tim cường tráng mạnh mẽ của hắn, một tiếng càng nhanh hơn một tiếng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đại khái là đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng, nàng loáng thoáng có thể nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của hắn.
Đầu ngón tay hơi lạnh của nàng nhẹ nhàng dừng lại trên những đường nét đó, thân thể dưới ngón tay chậm lại, càng lúc càng căng thẳng, vận sức chờ phát động.
Đôi môi nóng bỏng của thiếu niên dán vào người nàng, nhẹ giọng mê hoặc: “Tỷ tỷ, đừng sợ, ta dùng phương thức khác làm cho tỷ vui vẻ.”
Hắn đọc sách y học, hiển nhiên giờ phút này đã đến lúc khoe khoang học vấn.
“Cái khác…”
Nàng cho rằng tối nay bọn họ sẽ viên phòng, nhưng thiếu niên nói “cái khác”, hiển nhiên không có tính toán như vậy.
Đường Thời Ngữ hiểu một nửa về chuyện nam nữ, cũng chỉ là nhìn qua một ít ở trên sách, nàng không biết còn có thể có phương thức “khác”, không rõ hắn sẽ làm cái gì, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, giao cho hắn.
“Cái… Ô…”
Quanh năm luyện võ, tay hắn mang theo vết chai hơi mỏng, khi chạm đến nội hạch mềm mại của nàng, mang đến linh hồn nàng một kích trí mạng, nàng tan vỡ, muốn chạy trốn, nhưng bất luận trốn như thế nào, cũng càng không ra khỏi lòng bàn tay của thiếu niên.
Đường Thời Ngữ nhớ rõ hắn cầm một tay đao hoa xinh đẹp, trước kia đã cảm thấy cổ tay và ngón tay A Uyên đều cực kỳ linh hoạt.
Rồi đến lúc này ——
Nàng xác nhận rằng nó thực sự là như nàng nghĩ.
Cúi đầu khóc nức nở, tiếng hít thở nặng nề, còn có từng đợt cảm giác sung sướng cùng thỏa mãn vươn thẳng về phía Thiên Linh Cái, là ký ức cuối cùng trước khi nàng mê man.
Nhanh chóng bị kéo vào giấc mơ.
Trong mộng, nàng luôn cảm thấy mình đang ở trong một biển lửa, cả người nướng đến khó chịu.
Nàng giống như ngồi trên hỏa côn, hỏa côn kia dường như đã thành tinh, và nàng thực sự tự mình di chuyển!
Nó để phía sau lưng nàng, mài qua mài lại, mài đến khi người ta đổ mồ hôi.
Nàng xoay người, muốn ném hỏa côn kia đi, lúc bắt được nó, hỏa côn tinh dường như phát ra thanh âm.
“Có đau không?” Trong giấc mơ, nàng hỏi một cách ngây thơ.
Không nhận được câu trả lời, nàng nắm chặt hơn một chút.
“Hơi lớn một chút nha… Cầm không được.” Nàng tò mò nhìn chằm chằm cây gậy một lúc lâu, cảm thấy không thú vị, tiện tay ném đi.
Sắc trời bắt đầu sáng, tiếng chim hót lên.
Đường Thời Ngữ bị một cỗ vũ lực đánh thức.
Lúc mở mắt ra, thiếu niên đang ôm nàng từ sau lưng, vùi ở bên cổ nàng thở dốc thật sâu, mà giữa hai chân nàng một mảnh ướt át, nóng bỏng.
“…………”
Cố Từ Uyên nhận thấy được thân thể cứng ngắc của người trong ngực trong nháy mắt, mở nửa mắt ra, âm thanh thỏa mãn, giọng điệu mỉm cười: “Đánh thức tỷ tỷ? Ai bảo nàng trêu chọc ta.”
Hắn có thể chịu đựng được, nhưng nàng lại cầm lấy không buông tay.
Bàn tay nhỏ bé yếu đuối không xương, bóp nghẹt cổ họng của hắn.
Mạng sống của hắn nằm trong tay nàng.
Cố Từ Uyên tự giác không phải là hạng người lương thiện gì, là nàng tự mình phóng thích dục vọng của hắn, nếu nàng đã nếm trải vị ngọt của hắn, nên không dễ dàng rút ra rời đi như vậy.
Có trách được ai đâu?
Đường Thời Ngữ còn đưa lưng về phía hắn, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
Thiếu niên lười biếng ngồi dậy, thò đầu qua, tay chống lên bên tai nàng, rũ mắt nhìn sườn mặt xấu hổ của nàng, nhẹ giọng cười.
Sau đó lại ngồi trở về, ngồi ở bên giường, hoàn toàn cởi quần của mình.
Y phục bẩn nằm trên mặt đất, không thể dùng, chỉ có cái này trên người hắn miễn cưỡng sạch sẽ.
Đường Thời Ngữ nghe được tiếng vải vóc ma sát, muốn xoay người lại.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Đừng nhúc nhích.”
Sau cơn phóng túng, thanh âm thiếu niên càng thêm trầm thấp khàn khàn, càng có hương vị nam tử trưởng thành.
Nàng xấu hổ đến cực điểm, tùy ý để hắn rửa sạch, toàn bộ hành trình nhắm chặt hai mắt lại.
Mí mắt run rẩy, cánh môi bị nàng cắn chặt.
Cố Từ Uyên nhìn thấy lúc này đôi chân trắng nõn đỏ lên một mảnh, trong lòng dấy lên áy náy cùng đau lòng sâu sắc.
“Tỷ tỷ, có đau không?”
“…… Không.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
Không dám nhìn nhiều chỗ đường mòn âm u kia, quay đầu lại, dựa vào cảm giác lung tung lau chùi, động tác nhẹ nhàng đến mức làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Đường Thời Ngữ nhịn chua xót, nhẹ nhàng cho hắn một cước.
“Đi ra ngoài.”
Thiếu niên nhanh chóng mặc quần vào, không biết xấu hổ lại ôm người vào trong ngực từ sau lưng.
“Ôm lại một lát, van cầu nàng, tỷ tỷ…”
“…… Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.