Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng
Chương 79
Dữu Nhất Chỉ Lê
26/09/2024
Thành phố H, khu thương mại trung tâm nằm trên mảnh đất vàng, văn phòng chủ tịch cấp cao của Sử Nguyên International.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Toàn bộ tầng trên cùng im lặng, các thư ký của văn phòng chủ tịch cũng đang làm việc thận trọng, cơn giận dữ lan ra từ phòng chủ tịch và có xu hướng thiêu rụi toàn bộ tòa nhà bốn mươi tám tầng.
“Phó Chủ tịch Bùi, tôi đã nói thứ tôi muốn là một vệ sĩ nữ, anh im lặng ký cái gì vậy? Nhìn thông tin này đi, giới tính là nam, anh không biết chữ sao”
Người phụ nữ nữ mặc một bộ lễ phục màu trắng với gương mặt trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ rực và ánh mắt rực lửa.
Cô quăng tài liệu trên tay.
Bùi Minh cười nhã nhặn, “Đừng tức giận, đừng tức giận, hoàn cảnh của cô rất đặc biệt, tôi nhất định phải tìm một vệ sĩ tốt nhất ở thành phố H cho cô.”
Anh ta đề nghị mạnh mẽ: “Công ty này là công ty đứng đầu trong ngành. Ông chủ của họ nghe nói là người của quân đội, tôi nghe nói có mối liên hệ chặt chẽ với khu vực quân sự. Những người tài năng sau khi rút khỏi đó đều ở đây. Anh ta đang ở đây, người này là người mạnh nhất ở đó mà họ đã đưa một lần. Tất nhiên người tôi muốn là người mạnh nhất.”
“Mặc dù đắt hơn nhưng lại tốt hơn.”
Đường Thời Ngữ ném tài liệu lên bàn, giấy đập vào mép bàn, thất thường rơi vãi xuống đất.
Ngoại trừ khoảng trống dành cho bức ảnh, phần còn lại của tờ giấy chỉ toàn là chữ viết. Đặc biệt là trong kinh nghiệm cá nhân, hàng ngàn từ đã được viết ra một cách hùng hồn. Nét chữ mạnh mẽ, trong mát và đẹp mắt, nội dung là những phần thưởng và thành tựu hữu hình, không có chút lỗi sai nào.
Bùi Minh khiêm tốn nhặt mảnh giấy trên mặt đất lên, chỉ vào cái tên “Cố Từ Uyên”, rồi hùng hồn thuyết phục cô: “Người này là tốt nhất rồi, là bộ đội đặc công về hưu. Hình như anh ấy là đội trưởng của lực lượng đặc biệt. Trong thời gian phục vụ của anh ấy, thể lực và khả năng chiến đấu là ưu tiên hàng đầu và có đầu óc thông minh.”
“Nghe nói là bởi vì tai nạn mà phải giải nghệ. Bằng không, một sĩ quan xuất sắc như vậy, làm sao có thể cam tâm buông tha.”
“Hừ.”
Bùi Minh biết Đường Thời Ngữ không thích từ xuất sắc, dù sao thì người ở trước mặt này cũng cực kỳ tốt. Nữ chủ tịch trẻ tuổi nhất thành phố H, từng lọt vào danh sách doanh nhân giàu có, và được biết đến là doanh nhân triển vọng nhất.
“Tiểu tổ tông của tôi, lúc này cô có coi trọng nữ hơn nam làm gì!” Bùi Minh vừa quỳ xuống, “Lúc này đừng có chọn lựa. Vụ án cũng đã được mở ra để điều tra. Trong khoảng thời gian này, an toàn của cô là quan trọng nhất. Đương nhiên là tôi muốn tìm người mạnh nhất cho cô. Nhìn xem, bộ đội đặc công về hưu không phải tốt hơn những người khác sao?”
Anh ta không ngừng nhặt giấy lên, nghiến răng nói thật: “ Dù sao tôi đã ký hợp đồng rồi. Cô phải chấp nhận!”
Bùi Minh cho rằng sự xuất hiện của mình là heo chết không sợ nước sôi, khiến người phụ nữ đang tức giận lập tức nguôi giận.
Vẻ mặt càng bình tĩnh thì cô càng tức giận.
Đường Thời Ngữ nhướng mày cười: “Tôi đang tìm vệ sĩ riêng, ăn ở với tôi, ngủ cùng tôi.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Từ “ngủ cùng tôi” được cô nhấn mạnh.
Bùi Minh: “……. Ôi thật nhục nhã.”
Đôi lông mày quyến rũ của người phụ nữ tràn ra một tia nghiêm nghị nhàn nhạt, cô chế nhạo, chỉ tay về phía anh ta: “Anh tìm cho tôi một người đàn ông, thế anh muốn anh ta nằm cùng tôi sao?”
Bùi Minh khẽ giật mình, ngượng nghịu cười, “Chuyện này…….Cô không nói cho tôi biết, a ha ha, ha, ha ha…”
Đương Thời Ngữ nhếch miệng cười, nhìn anh ta.
Bùi Minh suy sụp, “…..Tôi xin lỗi, tôi đã sai.”
Đường Thời Ngữ xoay người đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, hờ hững nhìn ra bên ngoài.
Ở độ cao của tầng 48, mọi thứ trên mặt đất đều nhỏ đến mức cô có thể cầm mọi thứ bằng một tay.
Cô thức trắng đêm đó, như thể cô nhìn thấy bóng người vượt qua bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, biệt thự của cô ở mức độ an ninh rất cao, có ai đó đã đột nhập phòng ngủ của cô ở trên tầng ba.
Nếu cô không thức dậy kịp thời và bấm chuông báo động thì cô đã bị sát hại.
“Tôi thức dậy vào đêm hôm đó và xem lại màn ám sát. Đó không phải là ảo ảnh, người đó thật sự muốn đột nhập qua cửa sổ.”
Bùi Minh im lặng.
Đi dạo trong trung tâm thương mại, không sợ đối thủ làm khó, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ gặp phải những kẻ xấu xa, chẳng hạn như những kẻ không quan tâm đến pháp luật.
Lúc trước, Đường Thời Ngữ có nói đến một chuyện lớn, có lẽ là một số người cản đường, tháng sau luôn nhận được thư đe dọa, chuột chết, sổ máu. Gần đây, còn thường xuyên nhận được những lời đe dọa qua điện thoại.
Cô đã báo cảnh sát và người đó đã bị bắt nhưng bên kia không đe dọa quá mức đến sự an toàn cá nhân của cô nên cảnh sát không cử người bảo vệ cô. Cô chỉ có thể tìm một vệ sĩ riêng để bảo vệ mình trong vòng 24 giờ cho đến khi tên tội phạm bị bắt.
Cha cô vẫn đang ở nước ngoài điều trị, Sử Nguyên International hiện tại chỉ dựa vào một mình cô để chống đỡ, cô không thể nghỉ chứ đừng nói là bị tai nạn.
“Lại gặp rồi sao?” Bùi Minh chua chát hỏi.
Cuối cùng, anh đã được anh ta yêu cầu vào phòng riêng của sảnh đối diện.
Bùi Minh nhìn tin nhắn trên điện thoại:
— Tôi vừa mới tới.
Bùi Minh thở dài.
Qua lớp kính trong suốt, Đường Thời Ngữ bình tĩnh nhìn những tòa nhà cao tầng dưới chân mình đằng xa, chạm ngón tay mình lên mặt kính từ từ vẽ lên đó chữ “người”.
“Đi xem.”
Đi xem người bị Bùi Minh thổi bay lên trời trông như thế nào nhé.
Đường Thời Ngữ và Bùi Minh đi thang máy của chủ tịch xuống tầng một, các nhân viên trong nhóm lần lượt cúi chào.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Chủ tịch Đường, ngài Bùi.”
Đường Thời Ngữ lạnh lùng gật đầu, nhưng Bùi Minh lại nở nụ cười với mọi người, giống như một người xã giao.
Đường Thời Ngữ liếc sang, nụ cười của Bùi Minh đông cứng lại trên mặt, anh ta sờ lên cổ một cách mất tự nhiên.
Tự lẩm bẩm rằng người phụ nữ này thực sự rất ác liệt.
Đại sảnh đối diện với Sử Nguyên International, cách nhau một cột đèn giao thông, hai người chỉ cần đi qua mà không lái xe.
Bây giờ là hai giờ chiều giữa tháng Bảy, trời rất nóng.
Sau khi đợi đèn giao thông, Đường Thời Ngữ có chút chóng mặt vì nắng.
“Tôi biết trong lòng anh đang mắng tôi.”
Bùi Minh cười khúc khích, “Làm sao có thể được, chủ tịch của tôi, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“A, hành động trước báo cáo sau[1], làm tốt lắm.”
[1] Từ “先斬後奏” theo Baidu là một thành ngữ, là act first and report afterwards. Nguồn gốc của nó (theo pedia.cloud.edu.tw): Ngày xưa, những vị quan có quyền hành cao, trong trường hợp tái phạm nhiều lần, trước hết phải thi hành pháp luật, sau đó mới đem về triều đình xét xử. Ẩn dụ sau này thực hiện quyết định trước, sau đó báo cáo lại cấp trên, hoặc thực hiện trước rồi mới báo cáo.【Ví dụ】 Vì không liên lạc được với bạn nên trước tiên tôi phải cắt rồi mới chơi.
Trong câu trên, vì từ ‘cắt rồi mới chơi’ hơi thô nên mình dịch thành ‘hành động trước báo cáo sau’.
Bùi Minh sắp chui xuống lỗ.
Anh ta nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Chắc người ta nhìn cũng được, có nằm chung với cũng không khổ…”
Đường Thời Ngữ liếc anh ta một cái, chán ghét nói: “Điên rồi à? Anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Bùi Minh: “…”
“Tôi không theo quy tắc ‘bất thành văn’ của cấp dưới,huống chi là đối tác ‘bất thành văn’.”
Bùi Minh ngượng nghịu cười: “Chị Đường dũng mãnh, chị Đường ngay thẳng, ahaha…”
Anh ta nhìn chằm chằm vào những con số màu đỏ ngày càng nhỏ dần trên đèn giao thông, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
Đèn xanh bật sáng, cả hai tiếp tục đi về phía trước.
Với ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu, sự cáu kỉnh của Đường Thời Ngữ càng tăng thêm một chút. May mắn thay, sau khi đèn giao thông bật sáng thì chỉ cần rẽ vào một góc là đến nơi cần đến.
Vừa bước vào cổng đại sảnh, điều hòa không khí đủ dùng trong tòa nhà đã lao thẳng về phía cô, Đường Thời Ngữ gần như thoải mái, thở dài một hơi.
“Chào cô Đường, vị khách đã đến phòng riêng của cô.”
Người quản lý đã đợi sẵn ở sảnh, khi nhìn thấy người phụ nữ bước vào, cô ấy đã mỉm cười chào hỏi.
Đường Thời Ngữ lịch sự bắt tay với quản lý, “Cảm ơn, cô có việc bận, không cần lo cho chúng tôi.”
“Được, nếu cô Đường có việc thì cứ gọi.”
Đường Thời Ngữ và Bùi Minh bước vào thang máy, và cô ấy bấm lên tầng bốn.
Cửa thang máy đóng lại, cô đột nhiên nói:
“Nếu tôi không hài lòng thì anh có thể đến chi nhánh Tây Nam với bộ đồ ngủ của mình vào tuần sau.”
Bùi Minh: “….???”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Đừng, cô Đường!!!”
Đường Thời Ngữ nhướng mày nhìn anh ta, “Tại sao? Chẳng phải anh luôn muốn mở rộng lãnh thổ, thể hiện tham vọng của mình sao? Tôi sẽ cho anh cơ hội này.”
“Chuyện mà cô nhắc tới, cô Đường, đều là chuyện cũ trước kia đều không phải như vậy!”
Cửa thang máy mở ra, Đường Thời Ngữ nện bước trên giày cao gót,, đi về phía phòng riêng của mình.
Bùi Minh vội vàng chạy theo, “Như cô biết, tôi 29 tuổi, tuổi còn trẻ, còn chưa có mục tiêu. Mẹ tôi đã ra lệnh tử hình với tôi rằng, nếu tôi không kết hôn thì bà già của tôi sẽ lao tới giết tôi a!”
Mẹ của Bùi Minh đã vô địch Judo khi bà còn nhỏ, Judo của Đường Thời Ngữ được học từ mẹ của Bùi Minh.
“Giết tôi còn chưa xong, tôi còn buộc phải có một cuộc hẹn hò điên rồ với con gái nhỏ của những bạn bè của bà ấy!”
Đường Thời Ngữ dừng lại, “Và?”
Bùi Minh cũng dừng lại, nhìn cánh cửa phòng riêng đang đóng, thấp giọng nói: “Nói thật với cô, đầu năm tôi đã có bạn gái. Nhà của cô gái nhỏ ở đây, trường đại học cũng vậy. Nếu đi Tây Nam thì chắc không còn đường về với em ấy nữa, hơn nữa, mẹ tôi không muốn tôi đi xa lắm. Nếu lúc này cô ủng hộ tôi thì đừng để tôi dài dòng nữa. Cô có muốn mối quan hệ bất hòa khi tôi già đi không? Cô có chịu không?”
Đường Thời Ngữ bấm nút dừng ghi âm trên điện thoại, lên hộp thư rồi gửi tập tin.
Cô nheo mắt cười như hồ ly, “Anh họ à, sau khi nghe lời tâm sự thật lòng của anh, liệu bà ấy có mời cô gái bé bỏng của anh đi uống trà không? Rốt cuộc bà ấy đã trông đợi con dâu lâu như vậy rồi.”
Bùi Minh ứa máu cổ họng, kinh hãi nhìn cô.
Đường Thời Ngữ mỉm cười, tiếp nhận điện thoại di động, đặt tay lên nắm cửa phòng riêng, ngượng ngùng cười nhìn anh ta, “Đừng trách tôi, anh Bùi, về nhiệm vụ sáng nay dì giao cho tôi.”
Bảo là hành động trước báo cao sau, ai mà chịu?
Cạch, cửa phòng đã đóng lại trước mặt.
Bùi Minh: “…”
Đúng là một người phụ nữ độc ác.
Đường Thời Ngữ đứng ở cửa, dựa vào cánh cửa.
Căn phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, mùi vị có chút giống mùi thuốc Bắc, rất đặc biệt, rất nhẹ khiến tim cô không khỏi đập nhanh.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Từ từ điều chỉnh hô hấp của mình.
Bức bình phong cổ kính đang chắn trước cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn trong nhà, quay lưng ra cửa.
Ngay lúc đó, một điều kỳ lạ chợt lóe lên trong lòng.
Nhịp tim của cô tăng nhanh một cách khó hiểu, cô hồi hộp như thể sắp gặp một người rất quan trọng.
Cô đã lâu không thấy hồi hộp, từ khi tiếp quản công ty sau khi tốt nghiệp đại học, đã lăn lộn trên thương trường sáu năm, cô đã trải qua đủ loại tình huống khó khăn, chưa bao giờ hồi hộp như vậy.
Tại sao.
Không để cơ nghĩ ngợi gì, người đàn ông ngồi trên ghế đứng dậy đi về hướng cửa.
Bước chân đều đặn và mạnh mẽ, mỗi bước đi dường như điều hướng vào trái tim cô.
Đường Thời Ngữ đứng thẳng lưng, như thể đối mặt với kẻ thù mạnh.
Người đàn ông đi qua bình phong và đứng trước mặt cô, với một tia sáng sâu thẳm trong đôi mắt tĩnh lặng của anh.
Có cũng nhìn rõ anh.
Quần quân đội ngụy trang, tay áo ngắn màu đen, cơ bắp gợi cảm, kích thích hoang dã dần dần lan vào trong căn phòng yên tĩnh.
Rất cao, đẹp trai và……. quen thuộc.
Thân thuộc?
Đường Thời Ngữ cau mày.
Đôi mắt người đàn ông rất bình tĩnh, cả người có cảm giác hướng nội và vững vàng, khi nhìn thấy thì có cảm thấy an toàn và thoải mái.
“Chào cô Đường.” Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, đưa tay về phía cô.
Giọng anh cũng rất hay, có chút khàn, trầm và sâu như tiếng đàn Cello.
“Xin chào.” Cô đáp lại một cách lịch sự.
Đường Thời Ngữ ngước lên nhìn anh, và bắt gặp đôi mắt đen và tĩnh lặng của anh.
“Anh…..Chúng tôi……” Cô Đường, Người luôn gây hấn trên bàn đàm phán, nhất thời không nói nên lời, đối mặt với người đàn ông cao lớn đẹp trai này, cô không biết phải nói gì.
Thế nhưng, người đàn ông nghiêng người rồi làm một động tác nhẹ nhàng “Xin mời”: “Chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện.”
Cô lo lắng không thể giải thích được, nhưng có vẻ anh thoải mái và bình tĩnh.
Đường Thời Ngữ có chút khó chịu, mím môi đi về phía bàn ăn.
Cố Từ Uyên đi theo sau cô, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn. Cái cắn môi đó của người phụ nữ cứ lởn vởn trong tâm trí anh.
Anh rất muốn nếm thử hương vị của đôi môi đỏ mọng ấy.
________________________________________________
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Toàn bộ tầng trên cùng im lặng, các thư ký của văn phòng chủ tịch cũng đang làm việc thận trọng, cơn giận dữ lan ra từ phòng chủ tịch và có xu hướng thiêu rụi toàn bộ tòa nhà bốn mươi tám tầng.
“Phó Chủ tịch Bùi, tôi đã nói thứ tôi muốn là một vệ sĩ nữ, anh im lặng ký cái gì vậy? Nhìn thông tin này đi, giới tính là nam, anh không biết chữ sao”
Người phụ nữ nữ mặc một bộ lễ phục màu trắng với gương mặt trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ rực và ánh mắt rực lửa.
Cô quăng tài liệu trên tay.
Bùi Minh cười nhã nhặn, “Đừng tức giận, đừng tức giận, hoàn cảnh của cô rất đặc biệt, tôi nhất định phải tìm một vệ sĩ tốt nhất ở thành phố H cho cô.”
Anh ta đề nghị mạnh mẽ: “Công ty này là công ty đứng đầu trong ngành. Ông chủ của họ nghe nói là người của quân đội, tôi nghe nói có mối liên hệ chặt chẽ với khu vực quân sự. Những người tài năng sau khi rút khỏi đó đều ở đây. Anh ta đang ở đây, người này là người mạnh nhất ở đó mà họ đã đưa một lần. Tất nhiên người tôi muốn là người mạnh nhất.”
“Mặc dù đắt hơn nhưng lại tốt hơn.”
Đường Thời Ngữ ném tài liệu lên bàn, giấy đập vào mép bàn, thất thường rơi vãi xuống đất.
Ngoại trừ khoảng trống dành cho bức ảnh, phần còn lại của tờ giấy chỉ toàn là chữ viết. Đặc biệt là trong kinh nghiệm cá nhân, hàng ngàn từ đã được viết ra một cách hùng hồn. Nét chữ mạnh mẽ, trong mát và đẹp mắt, nội dung là những phần thưởng và thành tựu hữu hình, không có chút lỗi sai nào.
Bùi Minh khiêm tốn nhặt mảnh giấy trên mặt đất lên, chỉ vào cái tên “Cố Từ Uyên”, rồi hùng hồn thuyết phục cô: “Người này là tốt nhất rồi, là bộ đội đặc công về hưu. Hình như anh ấy là đội trưởng của lực lượng đặc biệt. Trong thời gian phục vụ của anh ấy, thể lực và khả năng chiến đấu là ưu tiên hàng đầu và có đầu óc thông minh.”
“Nghe nói là bởi vì tai nạn mà phải giải nghệ. Bằng không, một sĩ quan xuất sắc như vậy, làm sao có thể cam tâm buông tha.”
“Hừ.”
Bùi Minh biết Đường Thời Ngữ không thích từ xuất sắc, dù sao thì người ở trước mặt này cũng cực kỳ tốt. Nữ chủ tịch trẻ tuổi nhất thành phố H, từng lọt vào danh sách doanh nhân giàu có, và được biết đến là doanh nhân triển vọng nhất.
“Tiểu tổ tông của tôi, lúc này cô có coi trọng nữ hơn nam làm gì!” Bùi Minh vừa quỳ xuống, “Lúc này đừng có chọn lựa. Vụ án cũng đã được mở ra để điều tra. Trong khoảng thời gian này, an toàn của cô là quan trọng nhất. Đương nhiên là tôi muốn tìm người mạnh nhất cho cô. Nhìn xem, bộ đội đặc công về hưu không phải tốt hơn những người khác sao?”
Anh ta không ngừng nhặt giấy lên, nghiến răng nói thật: “ Dù sao tôi đã ký hợp đồng rồi. Cô phải chấp nhận!”
Bùi Minh cho rằng sự xuất hiện của mình là heo chết không sợ nước sôi, khiến người phụ nữ đang tức giận lập tức nguôi giận.
Vẻ mặt càng bình tĩnh thì cô càng tức giận.
Đường Thời Ngữ nhướng mày cười: “Tôi đang tìm vệ sĩ riêng, ăn ở với tôi, ngủ cùng tôi.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Từ “ngủ cùng tôi” được cô nhấn mạnh.
Bùi Minh: “……. Ôi thật nhục nhã.”
Đôi lông mày quyến rũ của người phụ nữ tràn ra một tia nghiêm nghị nhàn nhạt, cô chế nhạo, chỉ tay về phía anh ta: “Anh tìm cho tôi một người đàn ông, thế anh muốn anh ta nằm cùng tôi sao?”
Bùi Minh khẽ giật mình, ngượng nghịu cười, “Chuyện này…….Cô không nói cho tôi biết, a ha ha, ha, ha ha…”
Đương Thời Ngữ nhếch miệng cười, nhìn anh ta.
Bùi Minh suy sụp, “…..Tôi xin lỗi, tôi đã sai.”
Đường Thời Ngữ xoay người đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, hờ hững nhìn ra bên ngoài.
Ở độ cao của tầng 48, mọi thứ trên mặt đất đều nhỏ đến mức cô có thể cầm mọi thứ bằng một tay.
Cô thức trắng đêm đó, như thể cô nhìn thấy bóng người vượt qua bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, biệt thự của cô ở mức độ an ninh rất cao, có ai đó đã đột nhập phòng ngủ của cô ở trên tầng ba.
Nếu cô không thức dậy kịp thời và bấm chuông báo động thì cô đã bị sát hại.
“Tôi thức dậy vào đêm hôm đó và xem lại màn ám sát. Đó không phải là ảo ảnh, người đó thật sự muốn đột nhập qua cửa sổ.”
Bùi Minh im lặng.
Đi dạo trong trung tâm thương mại, không sợ đối thủ làm khó, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ gặp phải những kẻ xấu xa, chẳng hạn như những kẻ không quan tâm đến pháp luật.
Lúc trước, Đường Thời Ngữ có nói đến một chuyện lớn, có lẽ là một số người cản đường, tháng sau luôn nhận được thư đe dọa, chuột chết, sổ máu. Gần đây, còn thường xuyên nhận được những lời đe dọa qua điện thoại.
Cô đã báo cảnh sát và người đó đã bị bắt nhưng bên kia không đe dọa quá mức đến sự an toàn cá nhân của cô nên cảnh sát không cử người bảo vệ cô. Cô chỉ có thể tìm một vệ sĩ riêng để bảo vệ mình trong vòng 24 giờ cho đến khi tên tội phạm bị bắt.
Cha cô vẫn đang ở nước ngoài điều trị, Sử Nguyên International hiện tại chỉ dựa vào một mình cô để chống đỡ, cô không thể nghỉ chứ đừng nói là bị tai nạn.
“Lại gặp rồi sao?” Bùi Minh chua chát hỏi.
Cuối cùng, anh đã được anh ta yêu cầu vào phòng riêng của sảnh đối diện.
Bùi Minh nhìn tin nhắn trên điện thoại:
— Tôi vừa mới tới.
Bùi Minh thở dài.
Qua lớp kính trong suốt, Đường Thời Ngữ bình tĩnh nhìn những tòa nhà cao tầng dưới chân mình đằng xa, chạm ngón tay mình lên mặt kính từ từ vẽ lên đó chữ “người”.
“Đi xem.”
Đi xem người bị Bùi Minh thổi bay lên trời trông như thế nào nhé.
Đường Thời Ngữ và Bùi Minh đi thang máy của chủ tịch xuống tầng một, các nhân viên trong nhóm lần lượt cúi chào.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Chủ tịch Đường, ngài Bùi.”
Đường Thời Ngữ lạnh lùng gật đầu, nhưng Bùi Minh lại nở nụ cười với mọi người, giống như một người xã giao.
Đường Thời Ngữ liếc sang, nụ cười của Bùi Minh đông cứng lại trên mặt, anh ta sờ lên cổ một cách mất tự nhiên.
Tự lẩm bẩm rằng người phụ nữ này thực sự rất ác liệt.
Đại sảnh đối diện với Sử Nguyên International, cách nhau một cột đèn giao thông, hai người chỉ cần đi qua mà không lái xe.
Bây giờ là hai giờ chiều giữa tháng Bảy, trời rất nóng.
Sau khi đợi đèn giao thông, Đường Thời Ngữ có chút chóng mặt vì nắng.
“Tôi biết trong lòng anh đang mắng tôi.”
Bùi Minh cười khúc khích, “Làm sao có thể được, chủ tịch của tôi, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“A, hành động trước báo cáo sau[1], làm tốt lắm.”
[1] Từ “先斬後奏” theo Baidu là một thành ngữ, là act first and report afterwards. Nguồn gốc của nó (theo pedia.cloud.edu.tw): Ngày xưa, những vị quan có quyền hành cao, trong trường hợp tái phạm nhiều lần, trước hết phải thi hành pháp luật, sau đó mới đem về triều đình xét xử. Ẩn dụ sau này thực hiện quyết định trước, sau đó báo cáo lại cấp trên, hoặc thực hiện trước rồi mới báo cáo.【Ví dụ】 Vì không liên lạc được với bạn nên trước tiên tôi phải cắt rồi mới chơi.
Trong câu trên, vì từ ‘cắt rồi mới chơi’ hơi thô nên mình dịch thành ‘hành động trước báo cáo sau’.
Bùi Minh sắp chui xuống lỗ.
Anh ta nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Chắc người ta nhìn cũng được, có nằm chung với cũng không khổ…”
Đường Thời Ngữ liếc anh ta một cái, chán ghét nói: “Điên rồi à? Anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Bùi Minh: “…”
“Tôi không theo quy tắc ‘bất thành văn’ của cấp dưới,huống chi là đối tác ‘bất thành văn’.”
Bùi Minh ngượng nghịu cười: “Chị Đường dũng mãnh, chị Đường ngay thẳng, ahaha…”
Anh ta nhìn chằm chằm vào những con số màu đỏ ngày càng nhỏ dần trên đèn giao thông, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
Đèn xanh bật sáng, cả hai tiếp tục đi về phía trước.
Với ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu, sự cáu kỉnh của Đường Thời Ngữ càng tăng thêm một chút. May mắn thay, sau khi đèn giao thông bật sáng thì chỉ cần rẽ vào một góc là đến nơi cần đến.
Vừa bước vào cổng đại sảnh, điều hòa không khí đủ dùng trong tòa nhà đã lao thẳng về phía cô, Đường Thời Ngữ gần như thoải mái, thở dài một hơi.
“Chào cô Đường, vị khách đã đến phòng riêng của cô.”
Người quản lý đã đợi sẵn ở sảnh, khi nhìn thấy người phụ nữ bước vào, cô ấy đã mỉm cười chào hỏi.
Đường Thời Ngữ lịch sự bắt tay với quản lý, “Cảm ơn, cô có việc bận, không cần lo cho chúng tôi.”
“Được, nếu cô Đường có việc thì cứ gọi.”
Đường Thời Ngữ và Bùi Minh bước vào thang máy, và cô ấy bấm lên tầng bốn.
Cửa thang máy đóng lại, cô đột nhiên nói:
“Nếu tôi không hài lòng thì anh có thể đến chi nhánh Tây Nam với bộ đồ ngủ của mình vào tuần sau.”
Bùi Minh: “….???”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Đừng, cô Đường!!!”
Đường Thời Ngữ nhướng mày nhìn anh ta, “Tại sao? Chẳng phải anh luôn muốn mở rộng lãnh thổ, thể hiện tham vọng của mình sao? Tôi sẽ cho anh cơ hội này.”
“Chuyện mà cô nhắc tới, cô Đường, đều là chuyện cũ trước kia đều không phải như vậy!”
Cửa thang máy mở ra, Đường Thời Ngữ nện bước trên giày cao gót,, đi về phía phòng riêng của mình.
Bùi Minh vội vàng chạy theo, “Như cô biết, tôi 29 tuổi, tuổi còn trẻ, còn chưa có mục tiêu. Mẹ tôi đã ra lệnh tử hình với tôi rằng, nếu tôi không kết hôn thì bà già của tôi sẽ lao tới giết tôi a!”
Mẹ của Bùi Minh đã vô địch Judo khi bà còn nhỏ, Judo của Đường Thời Ngữ được học từ mẹ của Bùi Minh.
“Giết tôi còn chưa xong, tôi còn buộc phải có một cuộc hẹn hò điên rồ với con gái nhỏ của những bạn bè của bà ấy!”
Đường Thời Ngữ dừng lại, “Và?”
Bùi Minh cũng dừng lại, nhìn cánh cửa phòng riêng đang đóng, thấp giọng nói: “Nói thật với cô, đầu năm tôi đã có bạn gái. Nhà của cô gái nhỏ ở đây, trường đại học cũng vậy. Nếu đi Tây Nam thì chắc không còn đường về với em ấy nữa, hơn nữa, mẹ tôi không muốn tôi đi xa lắm. Nếu lúc này cô ủng hộ tôi thì đừng để tôi dài dòng nữa. Cô có muốn mối quan hệ bất hòa khi tôi già đi không? Cô có chịu không?”
Đường Thời Ngữ bấm nút dừng ghi âm trên điện thoại, lên hộp thư rồi gửi tập tin.
Cô nheo mắt cười như hồ ly, “Anh họ à, sau khi nghe lời tâm sự thật lòng của anh, liệu bà ấy có mời cô gái bé bỏng của anh đi uống trà không? Rốt cuộc bà ấy đã trông đợi con dâu lâu như vậy rồi.”
Bùi Minh ứa máu cổ họng, kinh hãi nhìn cô.
Đường Thời Ngữ mỉm cười, tiếp nhận điện thoại di động, đặt tay lên nắm cửa phòng riêng, ngượng ngùng cười nhìn anh ta, “Đừng trách tôi, anh Bùi, về nhiệm vụ sáng nay dì giao cho tôi.”
Bảo là hành động trước báo cao sau, ai mà chịu?
Cạch, cửa phòng đã đóng lại trước mặt.
Bùi Minh: “…”
Đúng là một người phụ nữ độc ác.
Đường Thời Ngữ đứng ở cửa, dựa vào cánh cửa.
Căn phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, mùi vị có chút giống mùi thuốc Bắc, rất đặc biệt, rất nhẹ khiến tim cô không khỏi đập nhanh.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Từ từ điều chỉnh hô hấp của mình.
Bức bình phong cổ kính đang chắn trước cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn trong nhà, quay lưng ra cửa.
Ngay lúc đó, một điều kỳ lạ chợt lóe lên trong lòng.
Nhịp tim của cô tăng nhanh một cách khó hiểu, cô hồi hộp như thể sắp gặp một người rất quan trọng.
Cô đã lâu không thấy hồi hộp, từ khi tiếp quản công ty sau khi tốt nghiệp đại học, đã lăn lộn trên thương trường sáu năm, cô đã trải qua đủ loại tình huống khó khăn, chưa bao giờ hồi hộp như vậy.
Tại sao.
Không để cơ nghĩ ngợi gì, người đàn ông ngồi trên ghế đứng dậy đi về hướng cửa.
Bước chân đều đặn và mạnh mẽ, mỗi bước đi dường như điều hướng vào trái tim cô.
Đường Thời Ngữ đứng thẳng lưng, như thể đối mặt với kẻ thù mạnh.
Người đàn ông đi qua bình phong và đứng trước mặt cô, với một tia sáng sâu thẳm trong đôi mắt tĩnh lặng của anh.
Có cũng nhìn rõ anh.
Quần quân đội ngụy trang, tay áo ngắn màu đen, cơ bắp gợi cảm, kích thích hoang dã dần dần lan vào trong căn phòng yên tĩnh.
Rất cao, đẹp trai và……. quen thuộc.
Thân thuộc?
Đường Thời Ngữ cau mày.
Đôi mắt người đàn ông rất bình tĩnh, cả người có cảm giác hướng nội và vững vàng, khi nhìn thấy thì có cảm thấy an toàn và thoải mái.
“Chào cô Đường.” Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, đưa tay về phía cô.
Giọng anh cũng rất hay, có chút khàn, trầm và sâu như tiếng đàn Cello.
“Xin chào.” Cô đáp lại một cách lịch sự.
Đường Thời Ngữ ngước lên nhìn anh, và bắt gặp đôi mắt đen và tĩnh lặng của anh.
“Anh…..Chúng tôi……” Cô Đường, Người luôn gây hấn trên bàn đàm phán, nhất thời không nói nên lời, đối mặt với người đàn ông cao lớn đẹp trai này, cô không biết phải nói gì.
Thế nhưng, người đàn ông nghiêng người rồi làm một động tác nhẹ nhàng “Xin mời”: “Chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện.”
Cô lo lắng không thể giải thích được, nhưng có vẻ anh thoải mái và bình tĩnh.
Đường Thời Ngữ có chút khó chịu, mím môi đi về phía bàn ăn.
Cố Từ Uyên đi theo sau cô, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn. Cái cắn môi đó của người phụ nữ cứ lởn vởn trong tâm trí anh.
Anh rất muốn nếm thử hương vị của đôi môi đỏ mọng ấy.
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.