Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng
Chương 82
Dữu Nhất Chỉ Lê
26/09/2024
1. Người chưa thành niên không được uống rượu.
Cố Từ Uyên cầm chiếc ô, lắc những giọt nước trên đó, một bên vác cặp sách đầy bài tập hè, rồi từ từ nhấn thang máy đi lên.
Ding, thang máy dừng ở tầng ba.
“Mày thật sự làm tao thất vọng quá nhiều.” Cơn giận dữ bị kìm nén của người đàn ông trung niên phát ra từ căn phòng khép hờ.
“Người phụ nữ đó không sinh con trai cho ông sao? Chỉ cần cô ta hứa hẹn là được.” Cô gái khinh thường nói.
Giọng của người đàn ông đột nhiên tăng lên: “Đường Thời Ngữ! Thái độ của mày là gì thế! Tôi là lão tử của mày! Cái người phụ nữ kia! Là dì của mày!”
Cô gái giễu cợt, “Ngay sau khi ông và mẹ tôi ly hôn, người phụ nữ đó đã đưa em trai tới cửa, em trai nhỏ hơn tôi một tuổi.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Người đàn ông như bị bóp nghẹt cổ họng.
Ông nói với lương tâm cắn rứt: “Quyền giám hộ của mày nằm trong tay tao, mày…”
“Ừ, vậy gọi điện thoại cho tôi xin tiền sinh hoạt như đã hẹn, người ta không cần xuất hiện, chân ái của ông sẽ không muốn nhìn tôi trở về nhà của ông, đúng không, bố.”
Từ “bố” vô cùng chế giễu.
Người đàn ông câm miệng.
Đứng ở lối vào thang máy, Cố Từ Uyên tái mặt, nhìn chằm chằm vào vết bùn bắn lên trên đôi giày thể thao màu trắng, nắm chặt các góc của bộ đồng phục học sinh.
“Mày không cần tới tìm tao nữa. Tao sống một mình năm năm cũng đã quen từ lâu. Trừ mỗi lần thu được kết quả, mày cũng chưa từng quan tâm đến tao.”
Giọng nói lạnh lùng của cô gái như một nhát dao sắc bén: “Tôi luôn là người làm đến cuối cùng, hãy từ bỏ tôi đi. Đừng nói với tôi rằng ông đang nghĩ đến việc để tôi quay lại và kế thừa công ty của ông. Tôi không có hứng thú, người phụ nữ kia sẽ không đồng ý với tôi đâu. Giành vị trí đó cho con trai của cô ta đi.”
“Ngoài ra, tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy ông.”
Bầu không khí căng thẳng, cạnh tranh nhau.
Giọng người đàn ông đột nhiên mất sức, “Sắp là năm thứ ba trung học rồi, mày…”
“Không, ông đừng tới nữa.”
“…”
Người đàn ông bỏ đi.
Cố Từ Uyên nhìn bóng lưng của người đàn ông mặc vest và giày da, môi cậu mím chặt hơn.
Đường Thời Ngữ nhìn căn phòng trống rộng, đôi vai gục xuống lúc nào không hay, tự giễu nở nụ cười. Khi bước vào cửa, đóng lại, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người thanh niên.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Quay lại rồi.”
“Ừm.”
Hai tay Đường Thời Ngữ đút vào túi quần, chậm rãi lắc lư ở trước mặt hắn, nghiêng đầu ngẩng đầu nhìn anh, “Sợ sao?”
Đôi mắt đen của chàng trai nhìn chăm chú vào cô, một lúc lâu, cậu mới chậm rãi lắc đầu.
Đường Thời Ngữ nhướng mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của anh, khéo miệng tinh nghịch cong lên.
Cô lười biếng quay lại, vẫy tay chào.
Cánh cửa đóng lại, Cố Từ Uyên đứng một lúc rồi quay người bước vào phòng đối diện.
*
Khi cậu vừa làm gì đó để ăn vào buổi tối, Đường Thời Ngữ đã ném rác ra cửa. Cánh cửa đối diện hé mở, ánh đèn vàng ấm áp lọt ra ngoài.
Ngoài ra còn có giọng nói ấm áp từ người hàng xóm ở đối diện.
Đường Thời Ngữ thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại.
Ngày sau đó, cánh cửa đối diện được mở ra, cậu bé đứng ở ngưỡng cửa ngơ ngác nhìn túi rác.
Mẹ của Cố nói với anh, “Con đang nhìn gì thế?”
Cậu bé đóng cửa lại, “Không có gì đâu ạ.”
Nói xong, quay vào phòng.
“Chà, con trai anh thật kỳ quái.”
Bố Cố nhìn chằm chằm trò chơi, lơ đễnh: “Kết quả kiểm tra không tốt lắm, làm gì có chuyện kỳ quái.”
“Tôi không thấy cảm giác của con như vậy, tôi là…Ầy, quên đi, nói cho ông nghe cũng không hiểu.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Về đến nhà nói không đóng cửa, nói ngoài trời mưa, trong nhà chán quá.
Điều hòa trong phòng đã ngột ngạt, mở cửa ra không thấy càng ẩm và càng ngột ngạt hơn?
Mẹ Cố lầm bầm “tính khí kỳ cục” rồi lấy thìa ghim miếng dưa hấu để ăn,.
“Này, Đường lão gia lại tới rồi.”
“Bắn đẹp!!”
“Tôi đang nói chuyện với ông đấy!”
“Ô, wao, đến rồi.”
Mẹ Cố thở dài, “Thời Ngữ đã sống ở đây năm năm, không ai quan tâm. Bố con bé sẽ đến đây mỗi khi con bé cố gắng đạt kết quả sau kỳ thi, rồi cãi vã qua lại, mẹ con bé không thể gặp ai cả năm. Đứa trẻ này cũng thật đáng thương…”
“…”
Mưa tạnh.
Cố Từ Uyên đứng bên cửa sổ, nhìn màn đêm từ trong cao ốc đi ra, chậm rãi lấy tay che vị trí trái tim mình.
Cậu cầm chiếc ô to màu đen, bước ra khỏi phòng.
Mẹ Cố ngơ ngác nhìn con trai, “Muộn thế này rồi còn đi đâu thế?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cậu bé thay giày ở cửa, sau đó cười đáp, “Chợt nhớ ra là quên mua sách bài tập.”
“Ồ, vậy con đi từ từ, nhớ mang theo điện thoại.”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Cậu thay một đôi giày thể thao màu đen, mang theo ô, vội vàng đuổi theo sau lưng cô gái.
Tốc độ quá nhanh, trong lòng chậm rãi sinh ra cảm giác ngưng đọng, có chút đau đớn.
Cậu đuổi theo đến cánh cửa của cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy cô qua cửa kính.
Đường Thời Ngữ ném mấy lon bia vào trong giỏ, muốn tiếp tục cầm, nhưng tay lại bị cậu giữ lại.
Cô nhìn dọc theo đốt ngón tay trắng nõn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, liền mỉm cười.
“Cái gì?”
Thiếu niên cau mày, “Chưa đủ tuổi không được uống rượu.”
Cô bật cười, “Đang kiểm soát tôi đấy à?”
Chàng trai mím môi không nói nữa.
Đường Thời Ngữ khịt mũi, gạt tay cậu ra rồi ném bia vào giỏ.
Trả tiền xong, cả hai lần lượt rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Này, cậu làm gì tôi vậy?”
Cố Từ Uyên lặng lẽ nhìn cô gái cách đó năm bước, nhìn cánh cổng của khu phố đang đóng chặt trong tầm tay.
Còn hai bước nữa, cô đi ra ngoài.
Đường Thời Ngữ một tay đút túi, vẻ mặt lười biếng, đáy mắt mang theo ý cười.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng cô. Chiếc áo len cỡ lớn giúp cô trông mảnh mai hơn, gầy hơn.
“Không an toàn, ở cùng cậu.”
Đường Thời Ngữ nhấc đôi mắt hoa đào kia lên nhìn xuống thân ảnh yếu ớt của chàng trai, ánh mắt như muốn nói: “Chỉ mình cậu?”
Cô cười xấu xa, “Sợ tôi đi đánh?”
Cậu bé gật đầu.
Cậu và Đường Thời Ngữ học cùng trường cấp 3, tuy chênh nhau một tuổi nhưng lại học cùng lớp.
Trước kỳ thi tuyển sinh trung học, cô đã đánh nhau với một người, bị gãy hai xương sườn, gãy xương bắp chân, vì vậy cô đã trượt kỳ thi tuyển sinh trung học, học lại một năm, và trở thành bạn cùng lớp với cậu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cậu biết khi nào cô ốm, khi nào cô đau, khi nào cô buồn, khi nào cô cười chân thành.
Cậu biết mọi thứ về cô.
Đường Thời Ngữ nổi tiếng là không vâng lời ở trường. Bỏ học, đánh nhau, vi phạm nội quy của trường, ngoại trừ việc yêu chó con và hút thuốc.
“Đừng lo, không đánh nhau, tôi sẽ về.” Mang theo một bao bia, cô bước đi.
Cố Từ Uyên cảm thấy nhẹ nhõm, đi theo.
Cô đi chậm rãi phía trước, cậu cũng chậm rãi đi theo sau cô.
Hôm nay có kết quả thi cuối học kì II cấp 3, cô là người xếp cuối.
Cô nằm trong lớp cạnh tranh, nhưng cô là người đứng cuối cùng trong lớp.
Và, cậu đứng ở vị trí thứ 10 trong lớp như bình thường.
Cố Từ Uyên cụp mắt xuống.
Cậu thì bình thường nhưng cô luôn chói lóa.
Cố Từ Uyên biết cô rất giỏi, nhưng cô không muốn lần cũng phải đi thi.
Mặc dù điểm của cô luôn đếm ngược, nhưng cô là củ khoai nóng của lớp cạnh tranh.
Trong các cuộc thi khoa học trong thành phố, cô đều giành vị trí nhất toàn khối, đã giành được vô số danh hiệu. Nhưng trong bài kiểm tra ở trường và bài kiểm tra đầu vào giữa kì I, luôn luôn đứng cuối.
Mời bố mẹ, không ai đến. Nói chuyện với cô khiến cô có thái độ đúng đắn trong kì thi, cô cũng tỏ ra thờ ơ, các thầy cô cũng không còn cách nào để giúp cô.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ là người duy nhất không bị đuổi ra khỏi lớp vì kết quả thi kém.
Cố Từ Uyên cũng là người duy nhất không vào lớp cạnh tranh ngay cả khi câu đã làm ot61t trong kỳ thi, bởi vì cậu không được tốt, không thể chịu được việc học hành dày đặc của lớp cạnh tranh.
Hai người bước vào thang máy trong im lặng, lên đến tầng ba.
“Chúng ta trở về đi.”
Cố Từ Uyên đi tới gần hai bước, nắm lấy chiếc túi trong tay cô, siết chặt, kiên trì nhìn cô.
Cô liếc nhìn anh, sau đó nhìn khớp ngón tay đã gồng đến mức trắng bệch của anh, nụ cười trong mắt cô biến mất.
Sự thờ ơ, thù địch trong ánh mắt của cô bé đã làm tổn thương đôi mắt của cậu.
Trái tim Cố Từ Uyên ngưng trệ, sắc mặt cậu trong phút chốc trở nên tái nhợt, lấy tay che tim mình, vẻ mặt đau khổ.
Đường Thời Ngữ buông tay, để cậu giật túi, cáu kỉnh khịt mũi, “Tôi gặp rắc rối rồi, cho cậu.”
Cố Từ Uyên mím môi cười nhẹ.
Vào phòng, cô lấy đôi giày thường đi, mang vào chân, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ấm áp của chàng trai, khiến cô buồn bực.
Chiếc răng nanh nhỏ của cậu lộ ra, nụ cười của cậu rất đẹp, ngây thơ, trong sáng. Khi cậu cười, cả người cậu như bừng sáng, rất ấm áp.
Đường Thời Ngữ quen cô đơn rồi, không khỏi muốn lại gần.
Rót cho cậu một cốc nước ấm, lấy lon bia trong túi.
Cạch, xì. Cô ngẩng đầu lên, uống vài ngụm.
Nụ cười của chàng trai nheo lại, đôi mắt đen của cậu nhìn thẳng vào cô.
Đường Thời Ngữ nhấp một ngụm bia, nấc lên một tiếng, sau đó mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của thiếu niên.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô đã nhìn thấy biểu cảm này trong vài năm.
Cô khó chịu nhất là khi nhìn ánh mắt của cậu, nếu người khác nhìn theo cách này, cô đã đạp một phát từ lâu rồi. Nhưng cô không thể giận cậu.
“Hôm nay, tâm trạng của tôi không tốt. Nếu cậu quan tâm tôi, hãy rời đi.”
Khóe miệng thiếu niên dần dần cụp xuống, đôi mắt hơi rũ xuống.
Một cái nhìn rất đau khổ.
Đường Thời Ngữ đổ phần bia còn lại vào bụng, dùng một tay bóp nát cái lon rỗng rồi ném vào thùng rác.
Lấy một lon bia khác ra từ trong túi.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cứng cỏi, cố chấp của cậu thiếu niên, tay cầm lon bia khẽ run, khiến lòng cô rối bời.
Cạch, bia được đặt lên bàn.
“Không sao cả, cậu đừng uống nữa được không? Thật sự là tổ tông cậu.”
Cô cáu kỉnh, vò mái tóc dài của mình, ủ rũ ôm gối trên ghế sô pha.
Phiền qua, bây giờ rất muốn tìm người đánh!
Người thanh niên lén lút liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, sợ cô phát hiện, anh cố nén nụ cười lại.
“Chờ.” Cố Từ Uyên xách bia ra ngoài.
Cậu lấy chìa khóa mở cửa nhà mình, dưới sự theo dõi của mẹ Cố, cậu xách bia trở về phòng và lấy ra một túi kẹo trong ngăn kéo. Trong cái nhìn của mẹ Cố lần nữa, anh vào bếp pha một cốc nước mật ong rồi cầm cốc và kẹo ra khỏi nhà.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi quay lại, cô gái co người nằm trên sô pha, vùi đầu vào gối, thân thể khẽ run lên.
Cố Từ Uyên im lặng đóng cửa, đứng ở cửa, nắm chặt tay. Trong lòng lại có chút khó chịu, cậu nhắm mắt lại.
Từ từ bước đến, ngồi bên cạnh cô.
Chậm rãi đặt hai tay lên đỉnh đầu cô.
Nhẹ nhàng chạm vào.
Cơ thể cô gái cứng đờ.
Cố Từ Uyên mím môi, xoa xoa.
Đường Thời Ngữ vỗ tay cậu.
“Tôi buồn ngủ, cậu có thể đi được rồi.”
Cậu bé không nói gì, lại xoa xoa. Cậu không quan tâm mu bàn tay của mình có bị cô tát không.
Đường Thời Ngữ vùi đầu vào trong gối, khó chịu kêu một tiếng, “Cậu thật phiền phức, đi đi!”
Chàng trai thở dài, rồi quay lưng rời đi.
Trong bóng tối, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước mật ong và kẹo trên bàn.
2. Làm ơn, tiểu tổ tông của tôi.
Cuối cùng, mấy lon bia đó được mẹ Cố làm món vịt om bia.
Sau bữa tối, Cố Từ Uyên bưng một nửa con vịt om bia đến gõ cửa nhà đối diện.
Cánh cửa mở ra.
“Có chuyện gì?” Vẫn còn vài giọt nước nhỏ trên tóc cô gái, cô đang dùng khăn lau tóc bằng một tay.
Mùi dầu gội, sữa tắm thơm thoang thoảng, Cố Từ Uyên chậm rãi chớp mắt, “Vịt om bia mẹ tôi làm, còn đây là bài tập về nhà mùa hè của cậu.”
Cậu không đợi cô cùng nhau về nhà, mà liền đến lớp ôn thi tìm cô, mới biết rằng cô vẫn chưa đến.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Ồ.” Đường Thời Ngữ hất cằm, “Để trong nhà giúp, tay tôi không rảnh.”
Sau đó, cô quay người, không thèm đếm xỉa đến cậu, quay vào phòng tắm gội đầu.
“Ừ.”
Cố Từ Uyên đi theo vào cửa, đặt món vịt om bia và bài tập về nhà lên bàn.
Khi Đường Thời Ngữ đi ra, nhìn thấy chàng trai ngoan ngoan ngồi trên sô pha, nhìn thẳng vào đầu chồng giấy có viết bài toán 15 điểm trên đó.
Cô xoay mái tóc dài cười: “Chưa từng thấy bài kiểm tra 15 điểm à?”
Cậu lấy tờ giấy ra, xem qua.
“Cậu cố tình tránh ghi đáp án đúng.”
Đường Thời Ngữ cười nhìn cậu, “Tôi viết không được.”
Cố Từ Uyên lắc đầu.
15 điểm là câu hỏi cuối cùng mà cô làm được trong hai câu hỏi lớn.
“À, tin hay không thì tùy.” Cô ném tờ giấy lên bàn cà phê, xoay người đi rót nước.
“Vẫn chưa đi?”
Cố Từ Uyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, im lặng.
“Này.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên.
Đường Thời Ngữ nhếch miệng, nhưng trong mắt không có ý cười, “Cậu muốn cái gì.”
Học sinh là người của thiên hạ, là học sinh giỏi, sức khỏe không tốt, là mối quan tâm hàng đầu của thầy cô và các bậc phụ huynh.
Và cô là một cô gái có vấn đề, nổi loạn, cô độc, làm theo cách riêng của mình.
Đường Thời Ngữ kể lại rằng vào năm thứ ba trung học, khi cô nhìn thấy Cố Từ Uyên bị một tên xã hội đen chặn lại, đòi tiền bên ngoài trường, cô đã nhận ra Cố Từ Uyên, hàng xóm của cô.
Trong ba năm đầu khi đến sống ở đây, cô không một lần nói chuyện với hàng xóm.
Lúc này, cô vừa cãi nhau với bố xong, tâm trạng đang không vui.
Đường Thời Ngữ nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu nhóc, bước tới, đá cho tên khốn khiếp kia một cước.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sau đó, tên côn đồ đó bị đánh đến hôn mê, còn cô bị gãy xương sườn và gãy chân.
Cố Từ Uyên sợ đến mức suýt đổ bệnh.
Đường Thời Ngữ uy hiếp cậu: “Tránh xa tôi ra, biết chưa?”
Cậu bé bình tĩnh lắc đầu.
“…Tùy cậu.” Nói xong liền quay lại trong nhà, đóng sầm cửa lại, giống như là đang chạy trốn.
*
Kỳ nghỉ hè bắt đầu, Đường Thời Ngữ không có kế hoạch làm bài tập.
Cô ngủ đến trưa, đi ăn cơm rồi về nhà chơi game.
Vào một giờ chiều, cô gặp lại Cố Từ Uyên ở cửa nah2 cô.
“…”
Cậu nhóc xấu hổ, gãi đầu, “Bố mẹ không có ở nhà, đi vứt rác rồi bị nhốt ở ngoài.”
“…Cậu có ngốc không?”
Cậu bé bẽn lẽn cười.
“Tôi có điện thoại đi động. Gọi cho cô chú của cậu đi.”
“Tôi không nhớ số.” Cậu nói dối.
“…Vậy thì cậu muốn gì?”
“Tôi không khỏe, cậu có thể cho tôi xin ở nhà cậu cho đến khi bố mẹ tôi về được không?” Ánh mắt Cố Từ Uyên lóe lên, “Tôi rất yên tĩnh, sẽ không quấy rầy cậu.”
“…”
Cô có thể nói gì đây? Có thể quan tâm đến một người bệnh không?
Không thể.
Hơn nữa, khuôn mặt của cậu thực sự rất tệ.
“Vào đi.”
Hai người vào phòng, Đường Thời Ngữ mặc kệ cậu, vào phòng làm việc chơi game.
Cố Từ Uyên đã làm theo những gì mà cậu nói, không làm phiền cô. Vì vậy cậu nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
Đường Thời Ngữ lơ đễnh, đã thắng hai ván, tâm trạng của cô không hề cải thiện một chút nào.
Cô tắt máy, bước ra ngoài.
Trên ghế sofa trong phòng khách, thiếu niên nằm sấp trên ghế sofa, ngủ tiếp đi.
Đường Thời Ngữ Nhìn chằm chằm vào mặt của cậu một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng.
Ngủ trong nhà người khác, quả là có gan lớn.
Cô lấy điện thoại di động ra, tắt tiếng, ngồi trên thảm, dựa vào ghế sofa và chơi theo nhịp điệu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi Cố Từ Uyên mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái, hàng mi dài, và đôi môi đỏ mọng.
Nhịp tim tăng nhanh đột ngột.
Cậu rũ mắt xuống, lấy tay che trái tim mình.
Đường Thời Ngữ nhìn thoáng qua động tác, ngẩng đầu, vừa thấy động tác của cậu, trong lòng hoảng sợ.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Thiếu niên yên lặng gật đầu.
“Vậy, tôi… tôi phải làm gì?”
Cố Từ Uyên từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi cơn hồi hộp qua đi.
Cậu mở mắt ra lần nữa, thấy cô căng thẳng, nhịp tim ổn định lại gần như mất trật tự.
Cậu cười dịu dàng, “Không sao, cứ từ từ.”
Cố Từ Uyên đã đi về.
Cô một mình quay lại phòng mình.
Đường Thời Ngữ nằm tại nơi mà cậu vừa mới nằm xuống, trên ghế geh16 sofa da vẫn còn giữ hơi nóng từ thân nhiệt của cậu.
Rõ ràng lúc đó cũng yên tĩnh như vậy, nhưng sao lại khác với sự yên tĩnh lúc này?
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Rõ ràng môi trường yên tĩnh như vậy là môi trường cô quen thuộc nhất.
Đường Thời Ngữ cười lãnh đạm, quay mặt vào trong, nhắm mắt lại.
**
Ngày hôm sau, 9 giờ sáng.
Chuông của Đường Thời Ngữ vang lên không biết mệt mỏi,
Đang ôm bụng tức hừng hực, cô ra mở cửa với mái tóc bù xù của mình.
Sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé.
Lời truyền đến môi, bị cô nuốt trở lại.
“Sớm!” Cậu bé nhiệt tình chào hỏi.
Đường Thời Ngữ nhìn cặp sách trong tay cậu bé, nhìn khuôn mặt tươi trẻ của cậu bé, thở dài.
Cơn giận nguôi đi một chút, bất lực chiếm trọn trái tim cô.
“Tổ tông, có chuyện gì?”
Cố Từ Uyên cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo sáng ngời, “Bố mẹ tôi phải đi làm ban ngày, không có ai ở nhà. Ban ngày, tôi có thể làm bài tập ở nhà cậu được không?”
Đường Thời Ngữ hơi sửng sốt, “Tại sao?”
Tại sao? Cô không phải là dì trông trẻ.
Chàng trai môi tái nhợt nhưng mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Sợ tôi té xỉu ở nhà, không ai biết.”
Đường Thời Ngữ im lặng.
Chàng trai mỉm cười, không lộ chút khuyết điểm.
Khi cận kề cái chết, cậu vẫn cười đối mặt với nó, vẫn lạc quan, tỏa sáng.
Đường Thời Ngữ hơi nhích sang một bên, “Mời vào.”
Có thêm một người trong nhà, nhịp sống của cô cũng không bị gián đoạn, chỉ để Cố Từ Uyên ở lại phòng khách, trở về phòng đi ngủ.
“Tự mình làm đi, đừng gọi tôi.”
Cố Từ Uyên nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt của cô, nói chuyện rất ngoan ngoãn.
Bữa trưa được mẹ Cố chuẩn bị vào buổi sáng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn.
Cô ngủ có chút choáng váng, ngẩn người bước ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy thiếu niên đang hâm nóng thức ăn trong bếp.
Lúc đó, cô hơi bối rối.
Đã lâu rồi không thấy người thứ hai trong nhà.
Cố Từ Uyên nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi đi ăn.”
Cô bị nụ cười làm cho sững sờ, ngây người gật đầu, “Ờ.”
Từ ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, Cố Từ Uyên đã yêu cô.
Đường Thời Ngữ đã dành ba ngày để tiêu hóa sự thật này.
Khi chuông cửa reo lên vào buổi sáng thứ tư, cô ném chiếc chìa khóa dự phòng của nhà mình vào tay thiếu niên một cách cáu kỉnh.
Cô nhìn nụ cười nhiệt tình của chàng trai mà nghiến răng nghiến lợi.
Cố nén giọng nói, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai tự mình mở cửa đi, cậu đừng cãi với tôi nữa, phụ lòng tiểu tổ tông cậu.”
Cậu thực sự là tiểu tổ tông, không thể mắng, không thể đánh, không thể lớn tiếng.
Giống như thủy tinh dễ vỡ.
Cố Từ Uyên bắt lấy chìa khóa trong tiềm thức, không phản ứng kịp.
Cậu nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại, lắc chiếc chìa khóa trong tay, nheo mắt cười.
Cố Từ Uyên cầm chiếc ô, lắc những giọt nước trên đó, một bên vác cặp sách đầy bài tập hè, rồi từ từ nhấn thang máy đi lên.
Ding, thang máy dừng ở tầng ba.
“Mày thật sự làm tao thất vọng quá nhiều.” Cơn giận dữ bị kìm nén của người đàn ông trung niên phát ra từ căn phòng khép hờ.
“Người phụ nữ đó không sinh con trai cho ông sao? Chỉ cần cô ta hứa hẹn là được.” Cô gái khinh thường nói.
Giọng của người đàn ông đột nhiên tăng lên: “Đường Thời Ngữ! Thái độ của mày là gì thế! Tôi là lão tử của mày! Cái người phụ nữ kia! Là dì của mày!”
Cô gái giễu cợt, “Ngay sau khi ông và mẹ tôi ly hôn, người phụ nữ đó đã đưa em trai tới cửa, em trai nhỏ hơn tôi một tuổi.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Người đàn ông như bị bóp nghẹt cổ họng.
Ông nói với lương tâm cắn rứt: “Quyền giám hộ của mày nằm trong tay tao, mày…”
“Ừ, vậy gọi điện thoại cho tôi xin tiền sinh hoạt như đã hẹn, người ta không cần xuất hiện, chân ái của ông sẽ không muốn nhìn tôi trở về nhà của ông, đúng không, bố.”
Từ “bố” vô cùng chế giễu.
Người đàn ông câm miệng.
Đứng ở lối vào thang máy, Cố Từ Uyên tái mặt, nhìn chằm chằm vào vết bùn bắn lên trên đôi giày thể thao màu trắng, nắm chặt các góc của bộ đồng phục học sinh.
“Mày không cần tới tìm tao nữa. Tao sống một mình năm năm cũng đã quen từ lâu. Trừ mỗi lần thu được kết quả, mày cũng chưa từng quan tâm đến tao.”
Giọng nói lạnh lùng của cô gái như một nhát dao sắc bén: “Tôi luôn là người làm đến cuối cùng, hãy từ bỏ tôi đi. Đừng nói với tôi rằng ông đang nghĩ đến việc để tôi quay lại và kế thừa công ty của ông. Tôi không có hứng thú, người phụ nữ kia sẽ không đồng ý với tôi đâu. Giành vị trí đó cho con trai của cô ta đi.”
“Ngoài ra, tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy ông.”
Bầu không khí căng thẳng, cạnh tranh nhau.
Giọng người đàn ông đột nhiên mất sức, “Sắp là năm thứ ba trung học rồi, mày…”
“Không, ông đừng tới nữa.”
“…”
Người đàn ông bỏ đi.
Cố Từ Uyên nhìn bóng lưng của người đàn ông mặc vest và giày da, môi cậu mím chặt hơn.
Đường Thời Ngữ nhìn căn phòng trống rộng, đôi vai gục xuống lúc nào không hay, tự giễu nở nụ cười. Khi bước vào cửa, đóng lại, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người thanh niên.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Quay lại rồi.”
“Ừm.”
Hai tay Đường Thời Ngữ đút vào túi quần, chậm rãi lắc lư ở trước mặt hắn, nghiêng đầu ngẩng đầu nhìn anh, “Sợ sao?”
Đôi mắt đen của chàng trai nhìn chăm chú vào cô, một lúc lâu, cậu mới chậm rãi lắc đầu.
Đường Thời Ngữ nhướng mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của anh, khéo miệng tinh nghịch cong lên.
Cô lười biếng quay lại, vẫy tay chào.
Cánh cửa đóng lại, Cố Từ Uyên đứng một lúc rồi quay người bước vào phòng đối diện.
*
Khi cậu vừa làm gì đó để ăn vào buổi tối, Đường Thời Ngữ đã ném rác ra cửa. Cánh cửa đối diện hé mở, ánh đèn vàng ấm áp lọt ra ngoài.
Ngoài ra còn có giọng nói ấm áp từ người hàng xóm ở đối diện.
Đường Thời Ngữ thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại.
Ngày sau đó, cánh cửa đối diện được mở ra, cậu bé đứng ở ngưỡng cửa ngơ ngác nhìn túi rác.
Mẹ của Cố nói với anh, “Con đang nhìn gì thế?”
Cậu bé đóng cửa lại, “Không có gì đâu ạ.”
Nói xong, quay vào phòng.
“Chà, con trai anh thật kỳ quái.”
Bố Cố nhìn chằm chằm trò chơi, lơ đễnh: “Kết quả kiểm tra không tốt lắm, làm gì có chuyện kỳ quái.”
“Tôi không thấy cảm giác của con như vậy, tôi là…Ầy, quên đi, nói cho ông nghe cũng không hiểu.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Về đến nhà nói không đóng cửa, nói ngoài trời mưa, trong nhà chán quá.
Điều hòa trong phòng đã ngột ngạt, mở cửa ra không thấy càng ẩm và càng ngột ngạt hơn?
Mẹ Cố lầm bầm “tính khí kỳ cục” rồi lấy thìa ghim miếng dưa hấu để ăn,.
“Này, Đường lão gia lại tới rồi.”
“Bắn đẹp!!”
“Tôi đang nói chuyện với ông đấy!”
“Ô, wao, đến rồi.”
Mẹ Cố thở dài, “Thời Ngữ đã sống ở đây năm năm, không ai quan tâm. Bố con bé sẽ đến đây mỗi khi con bé cố gắng đạt kết quả sau kỳ thi, rồi cãi vã qua lại, mẹ con bé không thể gặp ai cả năm. Đứa trẻ này cũng thật đáng thương…”
“…”
Mưa tạnh.
Cố Từ Uyên đứng bên cửa sổ, nhìn màn đêm từ trong cao ốc đi ra, chậm rãi lấy tay che vị trí trái tim mình.
Cậu cầm chiếc ô to màu đen, bước ra khỏi phòng.
Mẹ Cố ngơ ngác nhìn con trai, “Muộn thế này rồi còn đi đâu thế?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cậu bé thay giày ở cửa, sau đó cười đáp, “Chợt nhớ ra là quên mua sách bài tập.”
“Ồ, vậy con đi từ từ, nhớ mang theo điện thoại.”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Cậu thay một đôi giày thể thao màu đen, mang theo ô, vội vàng đuổi theo sau lưng cô gái.
Tốc độ quá nhanh, trong lòng chậm rãi sinh ra cảm giác ngưng đọng, có chút đau đớn.
Cậu đuổi theo đến cánh cửa của cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy cô qua cửa kính.
Đường Thời Ngữ ném mấy lon bia vào trong giỏ, muốn tiếp tục cầm, nhưng tay lại bị cậu giữ lại.
Cô nhìn dọc theo đốt ngón tay trắng nõn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, liền mỉm cười.
“Cái gì?”
Thiếu niên cau mày, “Chưa đủ tuổi không được uống rượu.”
Cô bật cười, “Đang kiểm soát tôi đấy à?”
Chàng trai mím môi không nói nữa.
Đường Thời Ngữ khịt mũi, gạt tay cậu ra rồi ném bia vào giỏ.
Trả tiền xong, cả hai lần lượt rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Này, cậu làm gì tôi vậy?”
Cố Từ Uyên lặng lẽ nhìn cô gái cách đó năm bước, nhìn cánh cổng của khu phố đang đóng chặt trong tầm tay.
Còn hai bước nữa, cô đi ra ngoài.
Đường Thời Ngữ một tay đút túi, vẻ mặt lười biếng, đáy mắt mang theo ý cười.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng cô. Chiếc áo len cỡ lớn giúp cô trông mảnh mai hơn, gầy hơn.
“Không an toàn, ở cùng cậu.”
Đường Thời Ngữ nhấc đôi mắt hoa đào kia lên nhìn xuống thân ảnh yếu ớt của chàng trai, ánh mắt như muốn nói: “Chỉ mình cậu?”
Cô cười xấu xa, “Sợ tôi đi đánh?”
Cậu bé gật đầu.
Cậu và Đường Thời Ngữ học cùng trường cấp 3, tuy chênh nhau một tuổi nhưng lại học cùng lớp.
Trước kỳ thi tuyển sinh trung học, cô đã đánh nhau với một người, bị gãy hai xương sườn, gãy xương bắp chân, vì vậy cô đã trượt kỳ thi tuyển sinh trung học, học lại một năm, và trở thành bạn cùng lớp với cậu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cậu biết khi nào cô ốm, khi nào cô đau, khi nào cô buồn, khi nào cô cười chân thành.
Cậu biết mọi thứ về cô.
Đường Thời Ngữ nổi tiếng là không vâng lời ở trường. Bỏ học, đánh nhau, vi phạm nội quy của trường, ngoại trừ việc yêu chó con và hút thuốc.
“Đừng lo, không đánh nhau, tôi sẽ về.” Mang theo một bao bia, cô bước đi.
Cố Từ Uyên cảm thấy nhẹ nhõm, đi theo.
Cô đi chậm rãi phía trước, cậu cũng chậm rãi đi theo sau cô.
Hôm nay có kết quả thi cuối học kì II cấp 3, cô là người xếp cuối.
Cô nằm trong lớp cạnh tranh, nhưng cô là người đứng cuối cùng trong lớp.
Và, cậu đứng ở vị trí thứ 10 trong lớp như bình thường.
Cố Từ Uyên cụp mắt xuống.
Cậu thì bình thường nhưng cô luôn chói lóa.
Cố Từ Uyên biết cô rất giỏi, nhưng cô không muốn lần cũng phải đi thi.
Mặc dù điểm của cô luôn đếm ngược, nhưng cô là củ khoai nóng của lớp cạnh tranh.
Trong các cuộc thi khoa học trong thành phố, cô đều giành vị trí nhất toàn khối, đã giành được vô số danh hiệu. Nhưng trong bài kiểm tra ở trường và bài kiểm tra đầu vào giữa kì I, luôn luôn đứng cuối.
Mời bố mẹ, không ai đến. Nói chuyện với cô khiến cô có thái độ đúng đắn trong kì thi, cô cũng tỏ ra thờ ơ, các thầy cô cũng không còn cách nào để giúp cô.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ là người duy nhất không bị đuổi ra khỏi lớp vì kết quả thi kém.
Cố Từ Uyên cũng là người duy nhất không vào lớp cạnh tranh ngay cả khi câu đã làm ot61t trong kỳ thi, bởi vì cậu không được tốt, không thể chịu được việc học hành dày đặc của lớp cạnh tranh.
Hai người bước vào thang máy trong im lặng, lên đến tầng ba.
“Chúng ta trở về đi.”
Cố Từ Uyên đi tới gần hai bước, nắm lấy chiếc túi trong tay cô, siết chặt, kiên trì nhìn cô.
Cô liếc nhìn anh, sau đó nhìn khớp ngón tay đã gồng đến mức trắng bệch của anh, nụ cười trong mắt cô biến mất.
Sự thờ ơ, thù địch trong ánh mắt của cô bé đã làm tổn thương đôi mắt của cậu.
Trái tim Cố Từ Uyên ngưng trệ, sắc mặt cậu trong phút chốc trở nên tái nhợt, lấy tay che tim mình, vẻ mặt đau khổ.
Đường Thời Ngữ buông tay, để cậu giật túi, cáu kỉnh khịt mũi, “Tôi gặp rắc rối rồi, cho cậu.”
Cố Từ Uyên mím môi cười nhẹ.
Vào phòng, cô lấy đôi giày thường đi, mang vào chân, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ấm áp của chàng trai, khiến cô buồn bực.
Chiếc răng nanh nhỏ của cậu lộ ra, nụ cười của cậu rất đẹp, ngây thơ, trong sáng. Khi cậu cười, cả người cậu như bừng sáng, rất ấm áp.
Đường Thời Ngữ quen cô đơn rồi, không khỏi muốn lại gần.
Rót cho cậu một cốc nước ấm, lấy lon bia trong túi.
Cạch, xì. Cô ngẩng đầu lên, uống vài ngụm.
Nụ cười của chàng trai nheo lại, đôi mắt đen của cậu nhìn thẳng vào cô.
Đường Thời Ngữ nhấp một ngụm bia, nấc lên một tiếng, sau đó mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của thiếu niên.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô đã nhìn thấy biểu cảm này trong vài năm.
Cô khó chịu nhất là khi nhìn ánh mắt của cậu, nếu người khác nhìn theo cách này, cô đã đạp một phát từ lâu rồi. Nhưng cô không thể giận cậu.
“Hôm nay, tâm trạng của tôi không tốt. Nếu cậu quan tâm tôi, hãy rời đi.”
Khóe miệng thiếu niên dần dần cụp xuống, đôi mắt hơi rũ xuống.
Một cái nhìn rất đau khổ.
Đường Thời Ngữ đổ phần bia còn lại vào bụng, dùng một tay bóp nát cái lon rỗng rồi ném vào thùng rác.
Lấy một lon bia khác ra từ trong túi.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cứng cỏi, cố chấp của cậu thiếu niên, tay cầm lon bia khẽ run, khiến lòng cô rối bời.
Cạch, bia được đặt lên bàn.
“Không sao cả, cậu đừng uống nữa được không? Thật sự là tổ tông cậu.”
Cô cáu kỉnh, vò mái tóc dài của mình, ủ rũ ôm gối trên ghế sô pha.
Phiền qua, bây giờ rất muốn tìm người đánh!
Người thanh niên lén lút liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, sợ cô phát hiện, anh cố nén nụ cười lại.
“Chờ.” Cố Từ Uyên xách bia ra ngoài.
Cậu lấy chìa khóa mở cửa nhà mình, dưới sự theo dõi của mẹ Cố, cậu xách bia trở về phòng và lấy ra một túi kẹo trong ngăn kéo. Trong cái nhìn của mẹ Cố lần nữa, anh vào bếp pha một cốc nước mật ong rồi cầm cốc và kẹo ra khỏi nhà.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi quay lại, cô gái co người nằm trên sô pha, vùi đầu vào gối, thân thể khẽ run lên.
Cố Từ Uyên im lặng đóng cửa, đứng ở cửa, nắm chặt tay. Trong lòng lại có chút khó chịu, cậu nhắm mắt lại.
Từ từ bước đến, ngồi bên cạnh cô.
Chậm rãi đặt hai tay lên đỉnh đầu cô.
Nhẹ nhàng chạm vào.
Cơ thể cô gái cứng đờ.
Cố Từ Uyên mím môi, xoa xoa.
Đường Thời Ngữ vỗ tay cậu.
“Tôi buồn ngủ, cậu có thể đi được rồi.”
Cậu bé không nói gì, lại xoa xoa. Cậu không quan tâm mu bàn tay của mình có bị cô tát không.
Đường Thời Ngữ vùi đầu vào trong gối, khó chịu kêu một tiếng, “Cậu thật phiền phức, đi đi!”
Chàng trai thở dài, rồi quay lưng rời đi.
Trong bóng tối, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước mật ong và kẹo trên bàn.
2. Làm ơn, tiểu tổ tông của tôi.
Cuối cùng, mấy lon bia đó được mẹ Cố làm món vịt om bia.
Sau bữa tối, Cố Từ Uyên bưng một nửa con vịt om bia đến gõ cửa nhà đối diện.
Cánh cửa mở ra.
“Có chuyện gì?” Vẫn còn vài giọt nước nhỏ trên tóc cô gái, cô đang dùng khăn lau tóc bằng một tay.
Mùi dầu gội, sữa tắm thơm thoang thoảng, Cố Từ Uyên chậm rãi chớp mắt, “Vịt om bia mẹ tôi làm, còn đây là bài tập về nhà mùa hè của cậu.”
Cậu không đợi cô cùng nhau về nhà, mà liền đến lớp ôn thi tìm cô, mới biết rằng cô vẫn chưa đến.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Ồ.” Đường Thời Ngữ hất cằm, “Để trong nhà giúp, tay tôi không rảnh.”
Sau đó, cô quay người, không thèm đếm xỉa đến cậu, quay vào phòng tắm gội đầu.
“Ừ.”
Cố Từ Uyên đi theo vào cửa, đặt món vịt om bia và bài tập về nhà lên bàn.
Khi Đường Thời Ngữ đi ra, nhìn thấy chàng trai ngoan ngoan ngồi trên sô pha, nhìn thẳng vào đầu chồng giấy có viết bài toán 15 điểm trên đó.
Cô xoay mái tóc dài cười: “Chưa từng thấy bài kiểm tra 15 điểm à?”
Cậu lấy tờ giấy ra, xem qua.
“Cậu cố tình tránh ghi đáp án đúng.”
Đường Thời Ngữ cười nhìn cậu, “Tôi viết không được.”
Cố Từ Uyên lắc đầu.
15 điểm là câu hỏi cuối cùng mà cô làm được trong hai câu hỏi lớn.
“À, tin hay không thì tùy.” Cô ném tờ giấy lên bàn cà phê, xoay người đi rót nước.
“Vẫn chưa đi?”
Cố Từ Uyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, im lặng.
“Này.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên.
Đường Thời Ngữ nhếch miệng, nhưng trong mắt không có ý cười, “Cậu muốn cái gì.”
Học sinh là người của thiên hạ, là học sinh giỏi, sức khỏe không tốt, là mối quan tâm hàng đầu của thầy cô và các bậc phụ huynh.
Và cô là một cô gái có vấn đề, nổi loạn, cô độc, làm theo cách riêng của mình.
Đường Thời Ngữ kể lại rằng vào năm thứ ba trung học, khi cô nhìn thấy Cố Từ Uyên bị một tên xã hội đen chặn lại, đòi tiền bên ngoài trường, cô đã nhận ra Cố Từ Uyên, hàng xóm của cô.
Trong ba năm đầu khi đến sống ở đây, cô không một lần nói chuyện với hàng xóm.
Lúc này, cô vừa cãi nhau với bố xong, tâm trạng đang không vui.
Đường Thời Ngữ nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu nhóc, bước tới, đá cho tên khốn khiếp kia một cước.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sau đó, tên côn đồ đó bị đánh đến hôn mê, còn cô bị gãy xương sườn và gãy chân.
Cố Từ Uyên sợ đến mức suýt đổ bệnh.
Đường Thời Ngữ uy hiếp cậu: “Tránh xa tôi ra, biết chưa?”
Cậu bé bình tĩnh lắc đầu.
“…Tùy cậu.” Nói xong liền quay lại trong nhà, đóng sầm cửa lại, giống như là đang chạy trốn.
*
Kỳ nghỉ hè bắt đầu, Đường Thời Ngữ không có kế hoạch làm bài tập.
Cô ngủ đến trưa, đi ăn cơm rồi về nhà chơi game.
Vào một giờ chiều, cô gặp lại Cố Từ Uyên ở cửa nah2 cô.
“…”
Cậu nhóc xấu hổ, gãi đầu, “Bố mẹ không có ở nhà, đi vứt rác rồi bị nhốt ở ngoài.”
“…Cậu có ngốc không?”
Cậu bé bẽn lẽn cười.
“Tôi có điện thoại đi động. Gọi cho cô chú của cậu đi.”
“Tôi không nhớ số.” Cậu nói dối.
“…Vậy thì cậu muốn gì?”
“Tôi không khỏe, cậu có thể cho tôi xin ở nhà cậu cho đến khi bố mẹ tôi về được không?” Ánh mắt Cố Từ Uyên lóe lên, “Tôi rất yên tĩnh, sẽ không quấy rầy cậu.”
“…”
Cô có thể nói gì đây? Có thể quan tâm đến một người bệnh không?
Không thể.
Hơn nữa, khuôn mặt của cậu thực sự rất tệ.
“Vào đi.”
Hai người vào phòng, Đường Thời Ngữ mặc kệ cậu, vào phòng làm việc chơi game.
Cố Từ Uyên đã làm theo những gì mà cậu nói, không làm phiền cô. Vì vậy cậu nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
Đường Thời Ngữ lơ đễnh, đã thắng hai ván, tâm trạng của cô không hề cải thiện một chút nào.
Cô tắt máy, bước ra ngoài.
Trên ghế sofa trong phòng khách, thiếu niên nằm sấp trên ghế sofa, ngủ tiếp đi.
Đường Thời Ngữ Nhìn chằm chằm vào mặt của cậu một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng.
Ngủ trong nhà người khác, quả là có gan lớn.
Cô lấy điện thoại di động ra, tắt tiếng, ngồi trên thảm, dựa vào ghế sofa và chơi theo nhịp điệu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi Cố Từ Uyên mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái, hàng mi dài, và đôi môi đỏ mọng.
Nhịp tim tăng nhanh đột ngột.
Cậu rũ mắt xuống, lấy tay che trái tim mình.
Đường Thời Ngữ nhìn thoáng qua động tác, ngẩng đầu, vừa thấy động tác của cậu, trong lòng hoảng sợ.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Thiếu niên yên lặng gật đầu.
“Vậy, tôi… tôi phải làm gì?”
Cố Từ Uyên từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi cơn hồi hộp qua đi.
Cậu mở mắt ra lần nữa, thấy cô căng thẳng, nhịp tim ổn định lại gần như mất trật tự.
Cậu cười dịu dàng, “Không sao, cứ từ từ.”
Cố Từ Uyên đã đi về.
Cô một mình quay lại phòng mình.
Đường Thời Ngữ nằm tại nơi mà cậu vừa mới nằm xuống, trên ghế geh16 sofa da vẫn còn giữ hơi nóng từ thân nhiệt của cậu.
Rõ ràng lúc đó cũng yên tĩnh như vậy, nhưng sao lại khác với sự yên tĩnh lúc này?
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Rõ ràng môi trường yên tĩnh như vậy là môi trường cô quen thuộc nhất.
Đường Thời Ngữ cười lãnh đạm, quay mặt vào trong, nhắm mắt lại.
**
Ngày hôm sau, 9 giờ sáng.
Chuông của Đường Thời Ngữ vang lên không biết mệt mỏi,
Đang ôm bụng tức hừng hực, cô ra mở cửa với mái tóc bù xù của mình.
Sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé.
Lời truyền đến môi, bị cô nuốt trở lại.
“Sớm!” Cậu bé nhiệt tình chào hỏi.
Đường Thời Ngữ nhìn cặp sách trong tay cậu bé, nhìn khuôn mặt tươi trẻ của cậu bé, thở dài.
Cơn giận nguôi đi một chút, bất lực chiếm trọn trái tim cô.
“Tổ tông, có chuyện gì?”
Cố Từ Uyên cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo sáng ngời, “Bố mẹ tôi phải đi làm ban ngày, không có ai ở nhà. Ban ngày, tôi có thể làm bài tập ở nhà cậu được không?”
Đường Thời Ngữ hơi sửng sốt, “Tại sao?”
Tại sao? Cô không phải là dì trông trẻ.
Chàng trai môi tái nhợt nhưng mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Sợ tôi té xỉu ở nhà, không ai biết.”
Đường Thời Ngữ im lặng.
Chàng trai mỉm cười, không lộ chút khuyết điểm.
Khi cận kề cái chết, cậu vẫn cười đối mặt với nó, vẫn lạc quan, tỏa sáng.
Đường Thời Ngữ hơi nhích sang một bên, “Mời vào.”
Có thêm một người trong nhà, nhịp sống của cô cũng không bị gián đoạn, chỉ để Cố Từ Uyên ở lại phòng khách, trở về phòng đi ngủ.
“Tự mình làm đi, đừng gọi tôi.”
Cố Từ Uyên nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt của cô, nói chuyện rất ngoan ngoãn.
Bữa trưa được mẹ Cố chuẩn bị vào buổi sáng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn.
Cô ngủ có chút choáng váng, ngẩn người bước ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy thiếu niên đang hâm nóng thức ăn trong bếp.
Lúc đó, cô hơi bối rối.
Đã lâu rồi không thấy người thứ hai trong nhà.
Cố Từ Uyên nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi đi ăn.”
Cô bị nụ cười làm cho sững sờ, ngây người gật đầu, “Ờ.”
Từ ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, Cố Từ Uyên đã yêu cô.
Đường Thời Ngữ đã dành ba ngày để tiêu hóa sự thật này.
Khi chuông cửa reo lên vào buổi sáng thứ tư, cô ném chiếc chìa khóa dự phòng của nhà mình vào tay thiếu niên một cách cáu kỉnh.
Cô nhìn nụ cười nhiệt tình của chàng trai mà nghiến răng nghiến lợi.
Cố nén giọng nói, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai tự mình mở cửa đi, cậu đừng cãi với tôi nữa, phụ lòng tiểu tổ tông cậu.”
Cậu thực sự là tiểu tổ tông, không thể mắng, không thể đánh, không thể lớn tiếng.
Giống như thủy tinh dễ vỡ.
Cố Từ Uyên bắt lấy chìa khóa trong tiềm thức, không phản ứng kịp.
Cậu nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại, lắc chiếc chìa khóa trong tay, nheo mắt cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.