Chương 16: Miễn là có thể thoát khỏi hắn
Cung Tỏa Băng Tâm
13/09/2023
Còn người khác cuối cùng cũng thấy được bộ mặt trơ trẽn của Tịch Nhan, đánh giá con người cô ta hệt như cái danh phận tình nhân của cô ta.
"Đúng là không biết xấu hổ!
Tiểu tam mà cứ tưởng mình là chính thất!"
Lời nói mỉa mai to rõ, Yên Đới Nam nhìn thấy đám phu nhân của những Tổng Tài khác đang tò te hú hí với nhau, là cố tình cho hắn nghe. Trong đó có cả cô gái được Vỹ Điệp tặng hoa lần trước cũng ra sức nói vài câu.
"Yên chủ, đàn ông trăng hoa là bản chất, người khác không thể xen vào nhưng người phụ nữ sống kiếp chồng chung còn bị chèn ép như vậy chưa chắc sẽ còn muốn ở bên anh đâu."
Yên Đới Nam không điếc, cũng không ngu để hiểu ý, vụ việc lần này hắn không còn gì để bao biện cho một ả đàn bà tâm địa độc ác như Tịch Nhan.
Thái độ của hắn thay đổi rất nhanh, để làm lắng xuống dư luận từ những người xung quanh, và muốn sửa lỗi với Yến Vỹ Điệp, hắn không ngần ngại hất hủi Tịch Nhan.
"Đem cô ta về dinh thự, nhốt trong phòng xử phạt, chờ tôi kết thúc kì nghỉ sẽ giải quyết!
Nhớ! Không được cho cô ta chết!"
Giọng nói man rợ, hắn không một chút nhân từ đứng dậy quay bước, mặc cho Tịch Nhan ở sau hét lên van cầu.
Uyên Hà chứng kiến thừa biết lần này Tịch Nhan 1 chết 2 bị thương, không có chuyện người đàn ông kia sẽ nương tay.
Đám người đang tụ tập cũng rất nhanh giải tán, chỉ duy nhất những ánh mắt phán xét vẫn còn đang hướng vào bóng lưng của Yên Đới Nam. Thiên vị có, ghét bỏ có, thờ ơ cũng có, nhưng đa phần những ác cảm đều đến từ những người phụ nữ thấy tội nghiệp cho Vỹ Điệp.
Người ta biết rằng, những gì hắn đối tốt với vợ mình bấy lâu chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng cũng không ai có quyền xen vào, hắn là người có địa vị, giữa họ chỉ là làm ăn xã giao, chuyện riêng vẫn nên để hắn tự giải quyết.
Yên Đới Nam gấp gáp tìm đến Vỹ Điệp để hòa giải, nội tâm hắn nóng bừng như lửa đốt, đây là lần đầu hắn thấy sợ, sợ tổn thương lần này đạt giới hạn cuối cùng của Vỹ Điệp, người sẽ tìm cách biến mất khỏi cuộc đời hắn mãi mãi.
Cô gái nhỏ nằm trong liều, hướng lưng ra cửa liều đã đóng, trước đây mỗi lần ấm ức cô đều khóc, nhưng hiện tại thì không còn nữa.
Vỹ Điệp nằm đó nhắm mắt trông như đang ngủ điềm nhiên thư thái, bỗng có tiếng động rục rịch, trong lòng thừa biết kẻ đến là ai, cô cũng chẳng thèm quan tâm, nằm im xem xung quanh như vô thanh vô tức.
Người đàn ông mò vào trong, cẩn thận kéo cửa lại, hắn trông thấy cô nằm im biết cô đang rất giận, giận đến mức hắn có thể cảm nhận được, chầm chậm tiến tới, cánh tay hữu lực đặt lên bả vai ngọc, the thé.
"Vỹ Điệp..."
Vỹ Điệp hất tay hắn ra, không hề xoay mặt lại, hắn mặt dày nằm xuống cạnh cô, cánh tay rắn chắc lần nữa tự do ôm hông nhỏ, thỏ thẻ.
"Vỹ Điệp..."
Cô gái vẫn không trả lời, hắn lại gọi thêm lần nữa nhưng cô vẫn im bặt, nội tâm hắn day dứt khó chịu đến mức cực hạn.
Hắn không do dự ôm chặt chẽ cơ thể nhỏ bé, cằm tinh tế đặt lên vai cô, ở nơi người không nhìn thấy tỏ ra hối lỗi.
"Vỹ Điệp, xin lỗi em, xin lỗi vì đã không điều tra rõ ràng đã trách móc em!"
"Anh có thể ra ngoài!"
Vỹ Điệp chán ghét không muốn nghe, vẫn nằm yên thinh thích nhắm mắt, đáp.
Thanh âm nặng nề, hơi thở trì trệ chưa từng có, hắn cảm nhận được cô tức đến run người, làm hắn phải tự hỏi.
Một năm nay đã có bao nhiêu uất ức cô phải chịu đựng ?
Yên Đới Nam cũng không rõ, mỗi lần có chuyện gây nhau giữa phụ nữ, hắn lại thờ ơ không suy xét. Chung quy hắn luôn cho rằng Vỹ Điệp đang gây sự vô cớ để rời xa hắn, kết quả hắn không ngờ chỉ có mình hắn ích kỷ, luôn luôn đổ lỗi cho cô, đổ lỗi cho chính người con gái hắn yêu nhất.
"Vỹ Điệp, em có thể giận, có thể hận...
Nhưng tôi không cho phép em rời xa tôi!
Vỹ Điệp, em ghét tôi cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh tôi, em ghét đến mấy tôi cũng chấp nhận!"
"Vỹ Điệp, vợ à, tôi hứa sẽ không để em chịu thiệt nữa!"
Hắn nằm cạnh cô nói rất nhiều, cô vẫn điềm nhiên không đá động đến, hắn lại chồm người sang quan sát, thật sự thấy cô buồn hắn không nói nữa, nằm đó tự nhiên duỗi tay ôm cô vào lòng.
Cô mặc hắn ôm, hoàn toàn coi hắn như người vô hình, bởi trái tim đã hóa đá, yêu cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ còn là muôn ngàn mối hận.
Hiện tại đã không còn chút hy vọng nào, bản thân cô tự biết khó thoát khỏi hắn, nhưng cô không từ bỏ, chẳng những phải thoát khỏi hắn còn phải bắt hắn hối hận cho những chuyện xấu gây ra, ăn năn cho thời gian cô uổng phí vì hắn.
....
Chuyến du lịch vẫn diễn ra bình thường, theo lịch trình sẽ ở lại thêm một ngày nữa, Uyên Hà sau khi biết Vỹ Điệp là con người cẩn thận nên không dám ức hiếp người lộ liễu như Tịch Nhan, an phận âm thầm quan sát.
Sáng sớm tinh mơ, trong liều còn chút hơi lạnh, cô gái nhỏ ngủ say như phong miên, hắn ôm cô cả một đêm, tỉnh giấc lại thấy bộ dạng mơ màng của cô thì thêm yêu chiều.
Hắn khẽ hôn lên trán nhỏ, thỏ thẻ đánh thức cô dậy bắt đầu cho ngày thứ 2 du lịch.
Đúng 6h, cả đoàn người di chuyển đến một ngọn núi gần khu cắm trại, cùng nhau leo núi tận hưởng một ngày lương trần với khung cảnh thiên nhiên mơ mộng.
Vỹ Điệp cũng phải đi cùng, từ hôm qua đến giờ cô vẫn không có gì khác thường, vẫn hòa đồng với người khác, cũng không thấy cô giận dỗi chuyện cũ hay nhắc đến để trách móc.
Ai hỏi gì, nói gì cô cũng chỉ cười, một nụ cười khó hiểu và quỷ dị.
Linh tính luôn mách bảo chuyện bất an nhưng Yên Đới Nam vẫn không nhìn ra Vỹ Điệp khác thường chỗ nào, cô so với mọi hôm vẫn thế, không nhiều lời, trầm lắng như cây cỏ ven đường, không có gì đặc biệt.
Đường leo lên đỉnh núi khá khó khăn, có chỗ còn có phong lam xót lại, làm tăng độ khó có phần cheo leo, đi theo đoàn nên ai nấy cũng hộ trợ nhau chinh phục ngọn núi dễ dàng hơn.
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần rất ít người đến đây leo núi, phải lên đến đỉnh mới thấy vài tốp. Cả đám lên đến thì cũng gần giữa trưa, mọi người bắt đầu ăn uống rồi đi dạo chụp quang cảnh.
Vỹ Điệp cũng không ngoại lệ, cô chú ý đến sườn dốc có phần gồ ghề, trong đầu vốn đang có ý định kết thúc với Yên Đới Nam, nhìn thấy dốc núi vô tình lóe lên một kế hoạch lệch lạc.
- Nếu té xuống đó...liệu có chết không ?
- Không, miễn là có thể thoát khỏi hắn ! Mình phải kết thúc tấn bi kịch này....
"Đúng là không biết xấu hổ!
Tiểu tam mà cứ tưởng mình là chính thất!"
Lời nói mỉa mai to rõ, Yên Đới Nam nhìn thấy đám phu nhân của những Tổng Tài khác đang tò te hú hí với nhau, là cố tình cho hắn nghe. Trong đó có cả cô gái được Vỹ Điệp tặng hoa lần trước cũng ra sức nói vài câu.
"Yên chủ, đàn ông trăng hoa là bản chất, người khác không thể xen vào nhưng người phụ nữ sống kiếp chồng chung còn bị chèn ép như vậy chưa chắc sẽ còn muốn ở bên anh đâu."
Yên Đới Nam không điếc, cũng không ngu để hiểu ý, vụ việc lần này hắn không còn gì để bao biện cho một ả đàn bà tâm địa độc ác như Tịch Nhan.
Thái độ của hắn thay đổi rất nhanh, để làm lắng xuống dư luận từ những người xung quanh, và muốn sửa lỗi với Yến Vỹ Điệp, hắn không ngần ngại hất hủi Tịch Nhan.
"Đem cô ta về dinh thự, nhốt trong phòng xử phạt, chờ tôi kết thúc kì nghỉ sẽ giải quyết!
Nhớ! Không được cho cô ta chết!"
Giọng nói man rợ, hắn không một chút nhân từ đứng dậy quay bước, mặc cho Tịch Nhan ở sau hét lên van cầu.
Uyên Hà chứng kiến thừa biết lần này Tịch Nhan 1 chết 2 bị thương, không có chuyện người đàn ông kia sẽ nương tay.
Đám người đang tụ tập cũng rất nhanh giải tán, chỉ duy nhất những ánh mắt phán xét vẫn còn đang hướng vào bóng lưng của Yên Đới Nam. Thiên vị có, ghét bỏ có, thờ ơ cũng có, nhưng đa phần những ác cảm đều đến từ những người phụ nữ thấy tội nghiệp cho Vỹ Điệp.
Người ta biết rằng, những gì hắn đối tốt với vợ mình bấy lâu chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng cũng không ai có quyền xen vào, hắn là người có địa vị, giữa họ chỉ là làm ăn xã giao, chuyện riêng vẫn nên để hắn tự giải quyết.
Yên Đới Nam gấp gáp tìm đến Vỹ Điệp để hòa giải, nội tâm hắn nóng bừng như lửa đốt, đây là lần đầu hắn thấy sợ, sợ tổn thương lần này đạt giới hạn cuối cùng của Vỹ Điệp, người sẽ tìm cách biến mất khỏi cuộc đời hắn mãi mãi.
Cô gái nhỏ nằm trong liều, hướng lưng ra cửa liều đã đóng, trước đây mỗi lần ấm ức cô đều khóc, nhưng hiện tại thì không còn nữa.
Vỹ Điệp nằm đó nhắm mắt trông như đang ngủ điềm nhiên thư thái, bỗng có tiếng động rục rịch, trong lòng thừa biết kẻ đến là ai, cô cũng chẳng thèm quan tâm, nằm im xem xung quanh như vô thanh vô tức.
Người đàn ông mò vào trong, cẩn thận kéo cửa lại, hắn trông thấy cô nằm im biết cô đang rất giận, giận đến mức hắn có thể cảm nhận được, chầm chậm tiến tới, cánh tay hữu lực đặt lên bả vai ngọc, the thé.
"Vỹ Điệp..."
Vỹ Điệp hất tay hắn ra, không hề xoay mặt lại, hắn mặt dày nằm xuống cạnh cô, cánh tay rắn chắc lần nữa tự do ôm hông nhỏ, thỏ thẻ.
"Vỹ Điệp..."
Cô gái vẫn không trả lời, hắn lại gọi thêm lần nữa nhưng cô vẫn im bặt, nội tâm hắn day dứt khó chịu đến mức cực hạn.
Hắn không do dự ôm chặt chẽ cơ thể nhỏ bé, cằm tinh tế đặt lên vai cô, ở nơi người không nhìn thấy tỏ ra hối lỗi.
"Vỹ Điệp, xin lỗi em, xin lỗi vì đã không điều tra rõ ràng đã trách móc em!"
"Anh có thể ra ngoài!"
Vỹ Điệp chán ghét không muốn nghe, vẫn nằm yên thinh thích nhắm mắt, đáp.
Thanh âm nặng nề, hơi thở trì trệ chưa từng có, hắn cảm nhận được cô tức đến run người, làm hắn phải tự hỏi.
Một năm nay đã có bao nhiêu uất ức cô phải chịu đựng ?
Yên Đới Nam cũng không rõ, mỗi lần có chuyện gây nhau giữa phụ nữ, hắn lại thờ ơ không suy xét. Chung quy hắn luôn cho rằng Vỹ Điệp đang gây sự vô cớ để rời xa hắn, kết quả hắn không ngờ chỉ có mình hắn ích kỷ, luôn luôn đổ lỗi cho cô, đổ lỗi cho chính người con gái hắn yêu nhất.
"Vỹ Điệp, em có thể giận, có thể hận...
Nhưng tôi không cho phép em rời xa tôi!
Vỹ Điệp, em ghét tôi cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh tôi, em ghét đến mấy tôi cũng chấp nhận!"
"Vỹ Điệp, vợ à, tôi hứa sẽ không để em chịu thiệt nữa!"
Hắn nằm cạnh cô nói rất nhiều, cô vẫn điềm nhiên không đá động đến, hắn lại chồm người sang quan sát, thật sự thấy cô buồn hắn không nói nữa, nằm đó tự nhiên duỗi tay ôm cô vào lòng.
Cô mặc hắn ôm, hoàn toàn coi hắn như người vô hình, bởi trái tim đã hóa đá, yêu cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ còn là muôn ngàn mối hận.
Hiện tại đã không còn chút hy vọng nào, bản thân cô tự biết khó thoát khỏi hắn, nhưng cô không từ bỏ, chẳng những phải thoát khỏi hắn còn phải bắt hắn hối hận cho những chuyện xấu gây ra, ăn năn cho thời gian cô uổng phí vì hắn.
....
Chuyến du lịch vẫn diễn ra bình thường, theo lịch trình sẽ ở lại thêm một ngày nữa, Uyên Hà sau khi biết Vỹ Điệp là con người cẩn thận nên không dám ức hiếp người lộ liễu như Tịch Nhan, an phận âm thầm quan sát.
Sáng sớm tinh mơ, trong liều còn chút hơi lạnh, cô gái nhỏ ngủ say như phong miên, hắn ôm cô cả một đêm, tỉnh giấc lại thấy bộ dạng mơ màng của cô thì thêm yêu chiều.
Hắn khẽ hôn lên trán nhỏ, thỏ thẻ đánh thức cô dậy bắt đầu cho ngày thứ 2 du lịch.
Đúng 6h, cả đoàn người di chuyển đến một ngọn núi gần khu cắm trại, cùng nhau leo núi tận hưởng một ngày lương trần với khung cảnh thiên nhiên mơ mộng.
Vỹ Điệp cũng phải đi cùng, từ hôm qua đến giờ cô vẫn không có gì khác thường, vẫn hòa đồng với người khác, cũng không thấy cô giận dỗi chuyện cũ hay nhắc đến để trách móc.
Ai hỏi gì, nói gì cô cũng chỉ cười, một nụ cười khó hiểu và quỷ dị.
Linh tính luôn mách bảo chuyện bất an nhưng Yên Đới Nam vẫn không nhìn ra Vỹ Điệp khác thường chỗ nào, cô so với mọi hôm vẫn thế, không nhiều lời, trầm lắng như cây cỏ ven đường, không có gì đặc biệt.
Đường leo lên đỉnh núi khá khó khăn, có chỗ còn có phong lam xót lại, làm tăng độ khó có phần cheo leo, đi theo đoàn nên ai nấy cũng hộ trợ nhau chinh phục ngọn núi dễ dàng hơn.
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần rất ít người đến đây leo núi, phải lên đến đỉnh mới thấy vài tốp. Cả đám lên đến thì cũng gần giữa trưa, mọi người bắt đầu ăn uống rồi đi dạo chụp quang cảnh.
Vỹ Điệp cũng không ngoại lệ, cô chú ý đến sườn dốc có phần gồ ghề, trong đầu vốn đang có ý định kết thúc với Yên Đới Nam, nhìn thấy dốc núi vô tình lóe lên một kế hoạch lệch lạc.
- Nếu té xuống đó...liệu có chết không ?
- Không, miễn là có thể thoát khỏi hắn ! Mình phải kết thúc tấn bi kịch này....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.