Chương 37
Dạ Y Tịch Tử
04/09/2024
Từng dòng kí ức ồ ạt tuôn qua đại não Tịch Trác Tuyền theo lời nói của
Dạ Cố, mặc dù lúc lấy nội đan của Bạch Dương ra khỏi cơ thể Dạ Hiểu Y
hắn đã cảm nhận được một phần khí tức kì lạ trong cơ thể y lóe lên, hắn
không khỏi đoán mò chân tướng nên đánh đại chủ ý mờ ám lên ngưòi Dạ Cố
biết đâu sẽ tra ra thứ gì. Không ngờ khi sự thật được phơi bày ra lại
khiến hắn nhất thời không thể chấp nhận được.
Dạ Hiểu Y hắn là con của Mặc Ngõa và Bạch Dương, nhưng rõ ràng năm đó Bạch Uyên không thương tiếc mà ra tay lên đứa nhỏ, không có khả năng nó có thể sống được.
Trong lúc Tịch Trác Tuyền đang rơi vào đống suy nghĩ hỗn loạn của mình thì Dạ Cố lên tiếng.
"Có phải ngươi đang thắc mắc vì sao nó vẫn còn sống đúng không?"
Không để Tịch Trác Tuyền lên tiếng, y nhanh chóng nói tiếp.
"Năm đó sau khi Bạch Uyên xuống tay với bào thai đó, Bạch Dương không lâu sao liền phát hiện thai có vấn đề. Nàng nói với Dạ Cố nhưng y lại có vẻ không muốn giúp vì nghĩ dòng máu của hung thú nếu không cần thiết thì tốt nhất nên bỏ. Nhưng nàng ta cố chấp cứng đầu không từ bỏ, mặc cho ta có ngăn cản nàng ta vẫn vượt muôn ngàn hiểm nguy đi khắp nơi để tìm cách. Cuối cùng nàng ta nhờ sự chỉ dẫn của Lưu Niên mà tìm được ca ca của hắn.
Lưu Tinh Tuế mạnh mẽ giúp Bạch Dương dùng hết tu vi cả đời chuyển thành nội đan giữ lại một sự sống nhỏ bé cho đứa nhỏ. Sau ngày đó, bào thai ấy được ta nuôi dưỡng từng chút mà lớn lên."
"Đó cũng là lí do vì sao Bạch Dương lại đột ngột ở ẩn, không tiếp xúc người ngoài, thực chất là do nàng ta không thể xuất hiện."
Nghe tới đây Tịch Trác Tuyền nhất thời không tin vào chính mình, hắn chậm rãi lùi dần về phía sau, luôn miệng phản bác lời nói của Dạ Cố.
Dạ Cố trên giường chật vật chống tay lên ngực mà ho khan, lúc nãy do đau lòng quá đỗi mà y bị bạo ngược linh lực nôn ra máu. Bây giờ lại từng chút mà đem kí ức đau đớn chôn dấu bấy lâu nói ra chân tướng khiến Dạ Cố nhất thời không kìm nén thêm được cảm xúc trực tiếp nôn ra thêm một ngụm máu.
Tịch Trác Tuyền thấy người trước mặt cơ hồ sắp ngã, hắn nhất thời hoàn hồn chạy đến ôm lấy cơ thể Dạ Cố vào lòng.
"Cố Cố, ngươi đừng giận ta. Ta không muốn như vậy, ta thực sự không muốn mọi chuyện đi đến bướcc này."
Càng nói giọng hắn càng run rẫy uất nghẹn, vốn dĩ thâm tâm hắn luôn cho rằng năm xưa Dạ Cố đối với hắn chỉ là chơi đùa nhất thời, khiến cho một kẻ có tâm tư chiếm hữu cực đoan như hắn bị lừa dối.
Giây phút Dạ Cố không khoan nhượng mà dứt áo rời đi, hắn còn tự nhủ rằng bản thân Dạ Cố chỉ là tức thời nóng giận nhưng sự thật phía sau đó đã làm cho hắn hoàn toàn chết tâm.
Cái ngày mà hắn chạy khỏi lễ đường tìm đến người ấy, hắn mặc kệ cho phụ thân trách phạt vẫn bất chấp đi tìm khi nghe người nói Dạ Cố đã âm thầm đi khỏi hôn lễ. Hắn đã chạy khắp nơi để tìm y, hắn sợ y sẽ đau lòng, sợ y thương tâm quá độ mà làm ra việc dại dột, hắn muốn đến chứng minh rõ một lần nữa cho y biết trái tim hắn thực sự chỉ có một mình Dạ Cố y.
Đến lúc nhìn thấy người ấy thì cảnh tượng hiện ra trước mắt như một cái tác đánh thẳng vào mặt hắn, Dạ Cố đang sa vào lòng Lưu Niên, hai người quấn quýt không rời. Lúc đó cảm giác bị lừa dối, ruồng bỏ trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của hắn. Nó mạnh mẽ đâm thủng bên trong, ngang ngạnh khuấy đảo từng chút một.
Hắn đau đến tê tâm liệt phế, rõ ràng chỉ cần y chịu ủy khuất một chút bỏ qua việc đó thì cả hai sẽ có được kết quả như mong muốn. Nhưng hành động của y lại nói cho hắn biết, Dạ Cố đối với hắn là do không có tình cảm nên mới dứt khoác rời đi, Dạ Cố luôn luôn không đặt hắn trong trái tim.
Lúc đó hắn đã nghĩ nếu như có thể, hắn muốn đem trái tim của ngươi kia moi ra xem bên trong rốt cuộc có một góc nhỏ nào cho bản thân không.
"Cố Cố, ngươi tha thứ cho ta có được không? Ta thực sự xin lỗi."
Tịch Trác Tuyền lúc này không biết, từ bao giờ nước mắt đã của hắn đã thấm ướt bờ vai của Dạ Cố, ấy mà người phía sau vẫn im lặng không nói một lời mặc cho hắn cứ liên tục xin lỗi.
Trở lại Mạc Quy Sơn giáo, bên trong phòng Dạ Hiểu Y lúc này Tịch Hạ Nhiên chậm rãi mở cửa đi vào, trên tay hắn mang theo một đĩa điểm tâm xinh xắn.
Dạ Hiểu Y đang nửa ngồi trên giường lật lật mấy quyển y thư, thấy người vào y không thèm ngẩn đầu lên nhìn mà nói.
"Ta định hai hôm nữa sẽ rời khỏi đây."
Tịch Hạ Nhiên tiến đến đặt đĩa bánh lên bàn sao đó đáp.
"Có việc gì cần làm sao?"
Dạ Hiểu Y lúc này mới gập quyển y thư lại ngẩng đầu lên nhìn Tịch Hạ Nhiên.
"Nơi đây dù sao cũng không tiện cho ta nương nhờ lâu dài, không khéo lại liên lụy Tử Thanh."
Tịch Hạ Nhiên chậm rãi lấy một miếng bánh hoa quế từ trên bàn sau đó đi đến trước mặt Dạ Hiểu Y đưa cho y.
"Vậy đệ muốn đi đâu?"
Dạ Hiểu Y không nhận lấy mà trực tiếp gặm lấy miếng bánh từ tay của Tịch Hạ Nhiên, cảm xúc ướt át nhè nhẹ khi đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay khiến cho tay hắn chậm nhiệt mà truyền nhẹ đến cơn ngứa ngáy.
Dạ Hiểu Y từ tốn nhai nuốt miếng bánh sau đó đáp lời.
"Việc đó sau này hẳn nói, bây giờ ta có việc quan trọng hơn nói với huynh"
Dứt lời Dạ Hiểu Y vương tay kéo Tịch Hạ Nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, y mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của Tịch Hạ nhiên mà nói.
"Tịch Hạ Nhiên, huynh có thực sự yêu ta không?"
Cứ nghĩ việc quan trọng gì hóa ra lại là mấy câu hỏi đơn giản này, Tịch Hạ Nhiên không suy nghĩ liền ngay thẳng đáp.
"Ta đương nhiên là thực sự yêu đệ"
Nghe được đáp án muốn nghe, tâm trạng Dạ Hiểu Y ngay lập tức bắt đầu trở nên có chút kích động.
"Vậy nếu như sau này, ta làm ra việc gì đó sai trái khiến huynh hận ta, vậy huynh có còn yêu ta không?"
Tịch Hạ Nhiên bấy giờ cũng hơi sửng sốt với câu hỏi này của y, hắn nghĩ nghĩ sau đó vuốt ve khuôn mặt của y đáp.
"Đệ hỏi gì vậy, sao ta lại hận đệ, ta còn đang sợ không biết phải làm sao để yêu đệ còn không hết."
Lúc này Dạ Hiểu Y mới nở một nụ cười nhẹ, sườn mặt y cọ cọ nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn bao giờ hết mà nói.
"Tịch Tử, ta không cần biết ngươi nghĩ thế nào về ta, càng không muốn biết ngươi có thực sự yêu ta không. Ta chỉ muốn ngươi biết một điều là ta yêu ngươi là thật, ta vĩnh viễn sẽ không làm bất cứ việc gì bất lợi hay tổn hại đến ngươi. Nên là sau này cho dù ta có làm ra việc gì đi nữa thì cũng xin ngươi đừng nghi ngờ tình cảm của ta."
Đột nhiên Dạ Hiểu Y thốt ra mấy lời nói này, lại thay đổi xưng hô bất chợt khiến Tịch Hạ Nhiên hơi hoang mang không biết phải nói gì, mãi im lặng được một lúc hắn mới cười một cái mà đáp lại.
"Đệ lại nói ngu ngốc gì vậy, ta luôn luôn tin tưởng đệ, càng không có việc sẽ phản bội đệ."
Nghe vậy Dạ Hiểu Y gật gật đầu, cười tươi như hoa.
Sau đó hai người nói chuyện thêm một lúc thì có người tiến vào nói Diệp Tử Thanh có việc cần tìm Tịch Hạ Nhiên nên hắn liền rời đi, không lâu sau Vũ Vấn Vấn Kỳ cũng đi vào. Hắn không nhanh không chậm ngồi xuống nhìn về phía Dạ Hiểu Y với ánh mắt phán xét.
"Ta thấy bước đi sau này của người e là sẽ khó thêm một bậc rồi."
Dạ Hiểu Y lại tiếp tục lật sách, không quan tâm đến lời nói của Vũ Vấn Kỳ.
Bị đối phương bơ nhẹ, Vũ Vấn Kỳ cũng không tỏ vẻ gì vẫn chậm rãi mà nói.
"Quá khứ của ta và Nam Cung Uyển có lẽ vẫn chưa đủ để làm nhân chứng sống cho người nhỉ?"
"Hay là ta lại tìm thêm một Nam Cung Uyển thứ hai để diễn tiếp cho người xem."
Nghe đến đây Dạ Hiểu Y mới có chút phản ứng, liếc nhẹ ánh mắt về phía đối phương sau đó thu liễm cảm xúc, lật sang một trang sách khác.
"Việc ta làm, tự ta có tính toán."
Thấy đối phương tỏ thái độ với mình, Vũ Vấn Kỳ lúc này hơi tức giận mà đứng dậy đi đến trước mặt Dạ Hiểu Y, nhanh thoăng thắn lấy tay giữ mặt đối phương đối mặt với mình mà nói.
"Dạ Tuyệt ngươi rốt cuộc có nói lí không hả, ngươi thì giỏi rồi. Lúc nào cũng luôn miệng nói ta không được động tâm, không được để tình cảm che mờ lí trí, bây giờ bản thân mình thì sao hả. Chẳng phải hiện tại đã u mê cái tên Tịch Hạ Nhiên đến phát ngốc rồi không?"
Trong lúc nói bàn tay hắn cũng không yên phận thừa cơ hội mà nhéo nhéo lấy hai cái má trắng nõn của Dạ Hiểu Y.
Ánh mắt Dạ Hiểu Y khẽ nhíu lại, gạt tay Vũ Vấn Kỳ ra, sờ sờ hai cái má bị nhéo đến ửng đỏ của mình.
"Chẳng phải ngươi cũng cùng tên Diệp Tử Thanh kia yêu đương sao? Bây giờ lại muốn quản ta."
Vũ Vấn Kỳ nghe nói vậy hai lỗ tai liền hơi đỏ lên, hắn ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh mẽ đứng đó phản kháng.
"Ta không giống ngươi, ngươi không thể đem ta ra so sánh được. Hơn nữa ngươi cùng Tịch Hạ Nhiên ở chỗ đó lại hạ thấp mình chịu thiệt, uổng công cho ta chăm sóc ngươi ngần ấy năm cuối cùng lại để cho hắn chiếm hết tiện nghi."
Lúc này Dạ Hiểu Y cũng không chịu thua kém đứng bật dậy đối diện với ánh mắt Vũ Vấn Kỳ, ngang ngược mà đáp trả.
"Ngươi chê ta sao ngươi không tự coi lại bản thân ngươi xem. Chí ích với Tịch Hạ Nhiên vẫn được xem là nam nhân tuấn mỹ phong lãng , duyên trời tác hợp, ngươi nhìn lại ngươi xem. Hạ mình chịu thiệt lại chọn một ông già hơn mình ngần ấy tuổi thượng, ngươi nói xem ngươi hơn ta chỗ nào?"
Hai ngươi bên trong càng nói càng lôi khuyến điểm đối phương ra cãi, đến lúc Diệp Tử Thanh và Tịch Hạ Nhiên đi đến trước cửa phòng đứng một lúc lâu ở đó xem kịch vẫn không hay biết.
Lúc này thấy tình hình hai ngươi sắp sửa đụng tay chân, nếu như không có ai cản thì hai ngươi sợ là sẽ đánh nhau mất thôi, ngay lập tức cả hai tiến vào kéo tâm can bảo bối của đối phương vào lòng.
"Tịch Hạ Nhiên ngươi buông ta ra, để ta tẩn chết tên nghịch đồ phản chủ này."
Bên kia Vũ Vấn Kỳ cũng không chịu thua, hắn cố giãy dụa ra khỏi người Diệp Tử Thanh mà nói.
"Ta sợ ngươi chắc, đến đây hai ta so chiêu xem kẻ nào hơn kẻ nào."
Sau câu nói hai người lại tiếp tục náo loạn, đến lúc mệt rã rời mới ngừng tay lại. Cả bốn người đồng đều ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong phòng, ánh mắt của Dạ Hiểu Y và Vũ Vấn Kỳ nhìn nhau vẫn đằng đằng lệ khí.
Ngẫm thấy không khí hơi ngột ngạt, Diệp Tử Thanh liền lên tiếng gột rửa bầu không khí u ám này.
"Ta nghe nói, ngươi sắp rời khỏi đây"
Dạ Hiểu Y phía đối diện lúc này sắc mặt hơi dịu lại đôi chút, y chậm rãi rót một chén trà sau đó đáp lời.
"Đúng vậy"
Nghe Dạ Hiểu Y nói thế, Vũ Vấn Kỳ ngay lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt u ám khó coi khi nãy đã bay biến từ lúc nào, hắn cất giọng nói hơi khẩn trương hỏi.
"Người định đi đâu, sao không nói với ta"
Bên này Dạ Hiểu Y sao khi thưởng thức xong chén trà trên tay, y nhẹ nhàng hạ chén, ánh mắt tỏ vẻ bình thản mà đáp.
"Chuyện này ngươi không cần thiết phải biết, ngươi cứ ở lại đây một thời gian chờ ta là được."
Vũ Vấn Kỳ kích động đứng bật dậy.
"Sao có thể được, ta không thể để người đi một mình được."
"Ta có nói ta đi một mình sao"
Nói xong ánh mắt y khẽ liếc nhìn Tịch Hạ Nhiên ngồi bên cạnh, sao đó lại hờ hững thưởng trà.
Bên này Vũ Vấn Kỳ thấy động tác của y cũng đoán được ý tứ bên trong, hắn dịu lại cơn kích động nhưng vẫn mạnh mẽ phản kháng.
"Dù sao ta cũng nên đi theo người, có thêm một người chẳng phải càng tốt sao."
Dạ Hiểu Y lắc lắc đầu phản đối, sao nó y nhìn thẳng vào mắt đối phương, bàn tay làm động tác gõ gõ nhẹ lên bàn. Sao khi thấy ám hiệu của y, Vũ Vấn Kỳ biết y đã quyết có nói cũng không được, đành bất lực mà nghe theo, ngoan ngoãn ở lại đợi y.
Dạ Hiểu Y hắn là con của Mặc Ngõa và Bạch Dương, nhưng rõ ràng năm đó Bạch Uyên không thương tiếc mà ra tay lên đứa nhỏ, không có khả năng nó có thể sống được.
Trong lúc Tịch Trác Tuyền đang rơi vào đống suy nghĩ hỗn loạn của mình thì Dạ Cố lên tiếng.
"Có phải ngươi đang thắc mắc vì sao nó vẫn còn sống đúng không?"
Không để Tịch Trác Tuyền lên tiếng, y nhanh chóng nói tiếp.
"Năm đó sau khi Bạch Uyên xuống tay với bào thai đó, Bạch Dương không lâu sao liền phát hiện thai có vấn đề. Nàng nói với Dạ Cố nhưng y lại có vẻ không muốn giúp vì nghĩ dòng máu của hung thú nếu không cần thiết thì tốt nhất nên bỏ. Nhưng nàng ta cố chấp cứng đầu không từ bỏ, mặc cho ta có ngăn cản nàng ta vẫn vượt muôn ngàn hiểm nguy đi khắp nơi để tìm cách. Cuối cùng nàng ta nhờ sự chỉ dẫn của Lưu Niên mà tìm được ca ca của hắn.
Lưu Tinh Tuế mạnh mẽ giúp Bạch Dương dùng hết tu vi cả đời chuyển thành nội đan giữ lại một sự sống nhỏ bé cho đứa nhỏ. Sau ngày đó, bào thai ấy được ta nuôi dưỡng từng chút mà lớn lên."
"Đó cũng là lí do vì sao Bạch Dương lại đột ngột ở ẩn, không tiếp xúc người ngoài, thực chất là do nàng ta không thể xuất hiện."
Nghe tới đây Tịch Trác Tuyền nhất thời không tin vào chính mình, hắn chậm rãi lùi dần về phía sau, luôn miệng phản bác lời nói của Dạ Cố.
Dạ Cố trên giường chật vật chống tay lên ngực mà ho khan, lúc nãy do đau lòng quá đỗi mà y bị bạo ngược linh lực nôn ra máu. Bây giờ lại từng chút mà đem kí ức đau đớn chôn dấu bấy lâu nói ra chân tướng khiến Dạ Cố nhất thời không kìm nén thêm được cảm xúc trực tiếp nôn ra thêm một ngụm máu.
Tịch Trác Tuyền thấy người trước mặt cơ hồ sắp ngã, hắn nhất thời hoàn hồn chạy đến ôm lấy cơ thể Dạ Cố vào lòng.
"Cố Cố, ngươi đừng giận ta. Ta không muốn như vậy, ta thực sự không muốn mọi chuyện đi đến bướcc này."
Càng nói giọng hắn càng run rẫy uất nghẹn, vốn dĩ thâm tâm hắn luôn cho rằng năm xưa Dạ Cố đối với hắn chỉ là chơi đùa nhất thời, khiến cho một kẻ có tâm tư chiếm hữu cực đoan như hắn bị lừa dối.
Giây phút Dạ Cố không khoan nhượng mà dứt áo rời đi, hắn còn tự nhủ rằng bản thân Dạ Cố chỉ là tức thời nóng giận nhưng sự thật phía sau đó đã làm cho hắn hoàn toàn chết tâm.
Cái ngày mà hắn chạy khỏi lễ đường tìm đến người ấy, hắn mặc kệ cho phụ thân trách phạt vẫn bất chấp đi tìm khi nghe người nói Dạ Cố đã âm thầm đi khỏi hôn lễ. Hắn đã chạy khắp nơi để tìm y, hắn sợ y sẽ đau lòng, sợ y thương tâm quá độ mà làm ra việc dại dột, hắn muốn đến chứng minh rõ một lần nữa cho y biết trái tim hắn thực sự chỉ có một mình Dạ Cố y.
Đến lúc nhìn thấy người ấy thì cảnh tượng hiện ra trước mắt như một cái tác đánh thẳng vào mặt hắn, Dạ Cố đang sa vào lòng Lưu Niên, hai người quấn quýt không rời. Lúc đó cảm giác bị lừa dối, ruồng bỏ trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của hắn. Nó mạnh mẽ đâm thủng bên trong, ngang ngạnh khuấy đảo từng chút một.
Hắn đau đến tê tâm liệt phế, rõ ràng chỉ cần y chịu ủy khuất một chút bỏ qua việc đó thì cả hai sẽ có được kết quả như mong muốn. Nhưng hành động của y lại nói cho hắn biết, Dạ Cố đối với hắn là do không có tình cảm nên mới dứt khoác rời đi, Dạ Cố luôn luôn không đặt hắn trong trái tim.
Lúc đó hắn đã nghĩ nếu như có thể, hắn muốn đem trái tim của ngươi kia moi ra xem bên trong rốt cuộc có một góc nhỏ nào cho bản thân không.
"Cố Cố, ngươi tha thứ cho ta có được không? Ta thực sự xin lỗi."
Tịch Trác Tuyền lúc này không biết, từ bao giờ nước mắt đã của hắn đã thấm ướt bờ vai của Dạ Cố, ấy mà người phía sau vẫn im lặng không nói một lời mặc cho hắn cứ liên tục xin lỗi.
Trở lại Mạc Quy Sơn giáo, bên trong phòng Dạ Hiểu Y lúc này Tịch Hạ Nhiên chậm rãi mở cửa đi vào, trên tay hắn mang theo một đĩa điểm tâm xinh xắn.
Dạ Hiểu Y đang nửa ngồi trên giường lật lật mấy quyển y thư, thấy người vào y không thèm ngẩn đầu lên nhìn mà nói.
"Ta định hai hôm nữa sẽ rời khỏi đây."
Tịch Hạ Nhiên tiến đến đặt đĩa bánh lên bàn sao đó đáp.
"Có việc gì cần làm sao?"
Dạ Hiểu Y lúc này mới gập quyển y thư lại ngẩng đầu lên nhìn Tịch Hạ Nhiên.
"Nơi đây dù sao cũng không tiện cho ta nương nhờ lâu dài, không khéo lại liên lụy Tử Thanh."
Tịch Hạ Nhiên chậm rãi lấy một miếng bánh hoa quế từ trên bàn sau đó đi đến trước mặt Dạ Hiểu Y đưa cho y.
"Vậy đệ muốn đi đâu?"
Dạ Hiểu Y không nhận lấy mà trực tiếp gặm lấy miếng bánh từ tay của Tịch Hạ Nhiên, cảm xúc ướt át nhè nhẹ khi đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay khiến cho tay hắn chậm nhiệt mà truyền nhẹ đến cơn ngứa ngáy.
Dạ Hiểu Y từ tốn nhai nuốt miếng bánh sau đó đáp lời.
"Việc đó sau này hẳn nói, bây giờ ta có việc quan trọng hơn nói với huynh"
Dứt lời Dạ Hiểu Y vương tay kéo Tịch Hạ Nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, y mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của Tịch Hạ nhiên mà nói.
"Tịch Hạ Nhiên, huynh có thực sự yêu ta không?"
Cứ nghĩ việc quan trọng gì hóa ra lại là mấy câu hỏi đơn giản này, Tịch Hạ Nhiên không suy nghĩ liền ngay thẳng đáp.
"Ta đương nhiên là thực sự yêu đệ"
Nghe được đáp án muốn nghe, tâm trạng Dạ Hiểu Y ngay lập tức bắt đầu trở nên có chút kích động.
"Vậy nếu như sau này, ta làm ra việc gì đó sai trái khiến huynh hận ta, vậy huynh có còn yêu ta không?"
Tịch Hạ Nhiên bấy giờ cũng hơi sửng sốt với câu hỏi này của y, hắn nghĩ nghĩ sau đó vuốt ve khuôn mặt của y đáp.
"Đệ hỏi gì vậy, sao ta lại hận đệ, ta còn đang sợ không biết phải làm sao để yêu đệ còn không hết."
Lúc này Dạ Hiểu Y mới nở một nụ cười nhẹ, sườn mặt y cọ cọ nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn bao giờ hết mà nói.
"Tịch Tử, ta không cần biết ngươi nghĩ thế nào về ta, càng không muốn biết ngươi có thực sự yêu ta không. Ta chỉ muốn ngươi biết một điều là ta yêu ngươi là thật, ta vĩnh viễn sẽ không làm bất cứ việc gì bất lợi hay tổn hại đến ngươi. Nên là sau này cho dù ta có làm ra việc gì đi nữa thì cũng xin ngươi đừng nghi ngờ tình cảm của ta."
Đột nhiên Dạ Hiểu Y thốt ra mấy lời nói này, lại thay đổi xưng hô bất chợt khiến Tịch Hạ Nhiên hơi hoang mang không biết phải nói gì, mãi im lặng được một lúc hắn mới cười một cái mà đáp lại.
"Đệ lại nói ngu ngốc gì vậy, ta luôn luôn tin tưởng đệ, càng không có việc sẽ phản bội đệ."
Nghe vậy Dạ Hiểu Y gật gật đầu, cười tươi như hoa.
Sau đó hai người nói chuyện thêm một lúc thì có người tiến vào nói Diệp Tử Thanh có việc cần tìm Tịch Hạ Nhiên nên hắn liền rời đi, không lâu sau Vũ Vấn Vấn Kỳ cũng đi vào. Hắn không nhanh không chậm ngồi xuống nhìn về phía Dạ Hiểu Y với ánh mắt phán xét.
"Ta thấy bước đi sau này của người e là sẽ khó thêm một bậc rồi."
Dạ Hiểu Y lại tiếp tục lật sách, không quan tâm đến lời nói của Vũ Vấn Kỳ.
Bị đối phương bơ nhẹ, Vũ Vấn Kỳ cũng không tỏ vẻ gì vẫn chậm rãi mà nói.
"Quá khứ của ta và Nam Cung Uyển có lẽ vẫn chưa đủ để làm nhân chứng sống cho người nhỉ?"
"Hay là ta lại tìm thêm một Nam Cung Uyển thứ hai để diễn tiếp cho người xem."
Nghe đến đây Dạ Hiểu Y mới có chút phản ứng, liếc nhẹ ánh mắt về phía đối phương sau đó thu liễm cảm xúc, lật sang một trang sách khác.
"Việc ta làm, tự ta có tính toán."
Thấy đối phương tỏ thái độ với mình, Vũ Vấn Kỳ lúc này hơi tức giận mà đứng dậy đi đến trước mặt Dạ Hiểu Y, nhanh thoăng thắn lấy tay giữ mặt đối phương đối mặt với mình mà nói.
"Dạ Tuyệt ngươi rốt cuộc có nói lí không hả, ngươi thì giỏi rồi. Lúc nào cũng luôn miệng nói ta không được động tâm, không được để tình cảm che mờ lí trí, bây giờ bản thân mình thì sao hả. Chẳng phải hiện tại đã u mê cái tên Tịch Hạ Nhiên đến phát ngốc rồi không?"
Trong lúc nói bàn tay hắn cũng không yên phận thừa cơ hội mà nhéo nhéo lấy hai cái má trắng nõn của Dạ Hiểu Y.
Ánh mắt Dạ Hiểu Y khẽ nhíu lại, gạt tay Vũ Vấn Kỳ ra, sờ sờ hai cái má bị nhéo đến ửng đỏ của mình.
"Chẳng phải ngươi cũng cùng tên Diệp Tử Thanh kia yêu đương sao? Bây giờ lại muốn quản ta."
Vũ Vấn Kỳ nghe nói vậy hai lỗ tai liền hơi đỏ lên, hắn ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh mẽ đứng đó phản kháng.
"Ta không giống ngươi, ngươi không thể đem ta ra so sánh được. Hơn nữa ngươi cùng Tịch Hạ Nhiên ở chỗ đó lại hạ thấp mình chịu thiệt, uổng công cho ta chăm sóc ngươi ngần ấy năm cuối cùng lại để cho hắn chiếm hết tiện nghi."
Lúc này Dạ Hiểu Y cũng không chịu thua kém đứng bật dậy đối diện với ánh mắt Vũ Vấn Kỳ, ngang ngược mà đáp trả.
"Ngươi chê ta sao ngươi không tự coi lại bản thân ngươi xem. Chí ích với Tịch Hạ Nhiên vẫn được xem là nam nhân tuấn mỹ phong lãng , duyên trời tác hợp, ngươi nhìn lại ngươi xem. Hạ mình chịu thiệt lại chọn một ông già hơn mình ngần ấy tuổi thượng, ngươi nói xem ngươi hơn ta chỗ nào?"
Hai ngươi bên trong càng nói càng lôi khuyến điểm đối phương ra cãi, đến lúc Diệp Tử Thanh và Tịch Hạ Nhiên đi đến trước cửa phòng đứng một lúc lâu ở đó xem kịch vẫn không hay biết.
Lúc này thấy tình hình hai ngươi sắp sửa đụng tay chân, nếu như không có ai cản thì hai ngươi sợ là sẽ đánh nhau mất thôi, ngay lập tức cả hai tiến vào kéo tâm can bảo bối của đối phương vào lòng.
"Tịch Hạ Nhiên ngươi buông ta ra, để ta tẩn chết tên nghịch đồ phản chủ này."
Bên kia Vũ Vấn Kỳ cũng không chịu thua, hắn cố giãy dụa ra khỏi người Diệp Tử Thanh mà nói.
"Ta sợ ngươi chắc, đến đây hai ta so chiêu xem kẻ nào hơn kẻ nào."
Sau câu nói hai người lại tiếp tục náo loạn, đến lúc mệt rã rời mới ngừng tay lại. Cả bốn người đồng đều ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong phòng, ánh mắt của Dạ Hiểu Y và Vũ Vấn Kỳ nhìn nhau vẫn đằng đằng lệ khí.
Ngẫm thấy không khí hơi ngột ngạt, Diệp Tử Thanh liền lên tiếng gột rửa bầu không khí u ám này.
"Ta nghe nói, ngươi sắp rời khỏi đây"
Dạ Hiểu Y phía đối diện lúc này sắc mặt hơi dịu lại đôi chút, y chậm rãi rót một chén trà sau đó đáp lời.
"Đúng vậy"
Nghe Dạ Hiểu Y nói thế, Vũ Vấn Kỳ ngay lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt u ám khó coi khi nãy đã bay biến từ lúc nào, hắn cất giọng nói hơi khẩn trương hỏi.
"Người định đi đâu, sao không nói với ta"
Bên này Dạ Hiểu Y sao khi thưởng thức xong chén trà trên tay, y nhẹ nhàng hạ chén, ánh mắt tỏ vẻ bình thản mà đáp.
"Chuyện này ngươi không cần thiết phải biết, ngươi cứ ở lại đây một thời gian chờ ta là được."
Vũ Vấn Kỳ kích động đứng bật dậy.
"Sao có thể được, ta không thể để người đi một mình được."
"Ta có nói ta đi một mình sao"
Nói xong ánh mắt y khẽ liếc nhìn Tịch Hạ Nhiên ngồi bên cạnh, sao đó lại hờ hững thưởng trà.
Bên này Vũ Vấn Kỳ thấy động tác của y cũng đoán được ý tứ bên trong, hắn dịu lại cơn kích động nhưng vẫn mạnh mẽ phản kháng.
"Dù sao ta cũng nên đi theo người, có thêm một người chẳng phải càng tốt sao."
Dạ Hiểu Y lắc lắc đầu phản đối, sao nó y nhìn thẳng vào mắt đối phương, bàn tay làm động tác gõ gõ nhẹ lên bàn. Sao khi thấy ám hiệu của y, Vũ Vấn Kỳ biết y đã quyết có nói cũng không được, đành bất lực mà nghe theo, ngoan ngoãn ở lại đợi y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.