Chương 9: Kí ức của Bắc Nha Ty
Dạ Y Tịch Tử
22/12/2023
Nhiều năm trước, Mạc Quy Sơn Giáo.
Thu Phàm hớt hải chạy vào phòng của Cảnh Hiên nói:
"Sư tổ! đồ nhi vừa nhặt được một con sói nhỏ, người xem."
Nói xong Thu Phàm cười tươi đưa tay nâng chú sói nhỏ lên trước mặt. Chú sói nhỏ có màu đen, mắt màu xanh bên cạnh hai tai có hai phần lông màu trắng tạo điểm nhấn khá ấn tượng.
Cảnh Hiên nhìn chú sói nhỏ, sau đó xoa đầu Thu Phàm cười nói:
"Con lại muốn nuôi nó rồi phải không?"
Thu Phàm vui vẻ gật gật đầu, ôm chú sói lại vào lòng nói:
"Sư tổ đồ nhi có thể chứ"
Cảnh Hiên ung dung đáp: "Được rồi! Nhưng phải cho sư phụ con biết"
Thu Phàm vui vẻ gật đầu.
Mới đó hai tháng, chú sói nhỏ ngày nào giờ đã lớn hơn lúc trước hiện tại đã ra dáng vẻ uy vũ của một con sói trưởng thành. Có vẻ nó lớn khá nhanh so với bình thường.
Cạnh rừng trúc bóng dáng một thiếu niên tầm hai mươi tuổi đang luyện kiếm, cách đó không xa là một chú sói nhỏ đang nằm ngủ. Ánh nắng xuyên qua các tầng lá trúc, gió thổi nhè nhẹ lá trúc rơi rơi. Sói nhỏ đang nằm thì đột nhiên chớp một cái, không thấy chú sói đâu nữa thay vào đó là một nam nhân với mái tóc ngắn được cột bừa bãi.
Ánh mắt băng lãnh, trên mặt còn có một vết sẹo nhỏ.
Lúc này Bắc Nha Ty bật dậy vui vẻ nghĩ thầm.
"Cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi"
Hắn đang tự sờ soạn khắp cơ thể mình thì bất ngò đưa mắt nhìn tới nơi thiếu niên đang luyện kiếm kia. Bắc Nha Ty khẽ cười, hắn tiến đến gần ghế trúc nằm dài lên đấy đưa mắt nhìn Thu Phàm luyện kiếm.
Một lúc sau Thu Phàm đã luyện xong, y thu kiếm chạy đến chỗ ngôi nhà. Thấy chú sói nhỏ lại lười biếng nằm ngủ, y bế thốc Bắc Nha Ty dậy mà nói:
"Tiểu hắc ta luyện kiếm xong rồi, chúng ta cùng đi chơi nào"
Bắc Nha Ty lúc này đang ngủ ngon thì bị phá, y lười biếng không muốn đi nhưng vẫn bị Thu Phàm lôi đi.
Mới đó đã được 2 năm, thời gian qua Bắc Nha Ty vẫn hóa sói ở bên cạnh Thu Phàm chơi đùa, ăn cơm, ngủ cùng,... và thậm tắm cùng nhau.
Lâu ngày dần dần hắn nãy sinh ham muốn với Thu Phàm, mỗi tối nhân lúc Thu Phàm ngủ say, hắn hóa thành người ngồi một bên ngắm y. Thỉnh thoảng hắn còn tặng y vài nụ hôn.
Hôm nay là ngày tết nguyên tiêu, khắp nơi trong sơn môn đều được trang trí bài biện rất đẹp. Không khí trên Mạc Quy Sơn nhộn nhịp tiếng cười nói ồn ào, khắp nơi treo đầy những lồng đèn trang trí đầy sắc đỏ.
Trong phòng, trên bàn đã được bày trí rất nhiều thức ăn.
Cảnh Hiên, Diệp Tử Thanh, Thu Phàm và một số huynh đệ trong sơn môn tụ tập lại ngồi quây quần bên nhau. Thu Phàm nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trên bàn không khỏi nuốt nước bọt.
Lúc này Diệp Tử Thanh lên tiếng:
"Thu Phàm con dùng đi"
Sau đó Diệp Tử Thanh lấy tay gắp một ít thức ăn cho vào bát Thu Phàm.
Xong xuôi Diệp Tử Thanh cười khẽ quay sang Cảnh Hiên nói:
"Sư phụ, về việc của Thu Phàm đệ tử thấy ngưòi cũng nên thu xếp việc chiêu cáo thiên hạ việc Thu Phàm sau này sẽ là tân trưởng môn kế nhiệm của Mạc Quy Sơn"
Lúc này Cảnh Hiên cười lớn nhìn Thu Phàm đang ăn, sau đó quay sang nhìn Diệp Tử Thanh nói:
"Con thực sự đã suy nghĩ kĩ?"
Diệp Tử Thanh vẻ mặt rạng rỡ ôn tồn đáp:
"Thưa sư phụ, con thấy Thu Phàm có tố chất. Sau này có thể sẽ làm nên việc lớn"
Nghe nói vậy một đệ tử khác bỗng lên tiếng nói:
"Đại sư huynh sau này đừng quên chiếu cố cho ta đó"
Ở giữa Cảnh Hiên cười lắc đầu nói:
"Thu Phàm tư chất không kém nhưng tu vi vẫn còn khá kém, ta chỉ mong con suy nghĩ cho kĩ"
Diệp Tử Thanh lúc này đứng dậy cung kính nói:
"Sư phụ Thu Phàm tuy tu vi không cao nhưng nó còn trẻ sau này vẫn còn thời gian để rèn luyện thêm"
Thấy Diệp Tử Thanh cố chấp đến cậy thì Cảnh Hiên tiến đến đỡ tay Diệp Tử Thanh mà đáp:
"Được rồi, việc này ta sẽ xem xét lại"
Dùng bữa xong Thu Phàm trở về phòng,
y còn không quên mang về một phần thức ăn cho Tiểu Hắc. Kẹt cánh cửa bị đẩy ra Bắc Nha Ty nhanh chóng biến về dạng sói chạy ra cửa đón Thu Phàm.
"Nào Tiểu hắc đợi ta lâu rồi phải không? Xem ta mang gì về cho ngươi đây"
Nói xong y đưa tay xòe ra, bên trên chiếc khăn là những chiếc bánh thơm phức. Sau đó đem đến đặt trên bàn nói:
"Tiểu hắc ta ăn rồi nên ngươi ăn một mình đi, bây ta cần phải đi tắm để ngủ ta sẽ quay lại sau"
Nói xong Thu Phàm rời đi còn không quên đóng cửa, cửa vừa đóng Bắc Nha Ty hóa thân người ngồi lên xuống ghế ngửi ngửi thức ăn. Sau đó hắn lấy trong áo ra một lọ thuốc cho một ít vào thức ăn rồi lộ ý cười gian xảo hóa thành Tiểu Hắc.
Thu Phàm vừa trở về, y mặc trên ngưòi một bộ nội y buộc khá lỏng lẽo. Tóc xõa ngang eo chậm rãi tiến về phòng, xoay người đóng cửa.
"Tiểu hắc ngươi ăn..."
Chưa dứt lời thì xoay lại thấy thức ăn vẫn còn, tiểu hắc vẫn ngồi im vẫy đuôi. Chết lặng với sự đáng yêu của Tiểu Hắc y bật cười, sau đó tiến lại ngồi cạnh bên Tiểu Hắc xoa xoa đầu nói:
"Ngươi vẫn đợi ta ăn cùng sau, ta đã bảo hôm nay ta ăn rồi."
Tiểu Hắc vẫn vẫy vẫy đuôi, hắn sủa nhỏ mấy cái, sau đó chạy đến nhụi vào ngực Thu Phàm. Bị lông trên người Tiểu Hắc làm cho nhột, y đẩy tiểu Hắc ra cười nói:
"Ngươi xem to xác thế này rồi còn làm nũng, được rồi ta ăn với ngươi"
Nói xong Thu Phàm kéo tay lấy một cái bánh cho vào miệng ăn sau đó quay sang cười với Tiểu Hắc:
"Được rồi ngươi cũng ăn đi"
Thấy Thu Phàm đã nuốt hết phần bánh Bắc Nha Ty biết âm mưu đã thành công hắn liền nhảy xuống, hóa thân thành người đứng trước mặt Thu Phàm.
Bấy giờ Thu Phàm giật mình ngạc nhiên khi thấy tiểu Hắc đáng yêu béo mỡ của y tự nhiên biến thành một nam nhân trưởng thành to lớn.
Một lúc sau y cảm thấy có gì đó không đúng mới phát giác lùi về sau mấy bước, hướng phía Bắc Nha Ty hỏi:
"Ngươi là ai, tiểu hắc của ta đâu?"
Nghe thế Bắc Nha Ty liền lộ ý cười gian xảo tiến sát đến chỗ Thu Phàm, dùng sức đẩy y ngồi xuống giường sau đó đưa bàn tay nâng mặt Thu Phàm lên.
Đang không hiểu gì lại còn tự nhiên bị đẩy ngã ở cái tư thế khó đỡ như này, Thu Phàm vội đẩy Bắc Nha Ty ra đứng dậy bỏ đi.
Không để Thu Phàm chạy Bắc Nha Ty ngay sau đó liền níu lấy cánh tay y xoay ngưòi đè y xuống giường, phần nội y lỏng lẽo bị cú ngã khi nãy làm rối lên lộ ra một vùng ngực trắng trẻo.
Thấy nam nhân dưới thân vẻ mặt bắt đầu ửng đỏ né tránh ánh mắt của hắn, hắn liền đưa tay sờ từ cổ y chậm rãi xuống phần ngực.
Cảm giác ấm nóng của đôi tay xuyên qua làn da nhại cảm của y khiến y khó chịu mà run nhẹ lên.
Lúc này Bắc Nha Ty lên tiếng:
"Sao lại sợ hãi như vậy?"
Không quan tâm đến câu hỏi của Bắc Nha Ty nữa,Thu Phàm lúc này cảm thấy trong người bắt đầu nóng ran, cảm giác ngứa ngái khó chịu bắt đầu lan ra. Khuôn mặt y cũng đã dần đo ửng lên.
Nghiêng đầu né đi ánh mắt thèm khát của Bắc Nha Ty, lại bị bàn tay hắn kéo lại y bất lực nói:
"Ngươi không được làm loạn ở đây"
Bắc Nha Ty nghe y nói vậy liền buông tay y ra, đứng dậy chỉnh đốn trang phục tiến đến bàn ngồi nói:
"Nếu chủ nhân đã bảo, vậy ta sẽ không làm nữa. Ngược lại một lát nữa đây người đừng có cầu xin ta điều gì cả."
Nói xong hắn cười tươi, đưa tay lấy ly trà đưa lên miệng.
Thu Phàm vẫn không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng giờ phút này đây cơ thể hắn ngày càng xáo động. Cảm giác nóng nảy ngày càng tuôn trào trong cơ thể, khiến y dần đánh mất bình tĩnh.
Thu Phàm dùng hết sức bình sinh đứng dậy định rời đây, y bắt đầu lảo đảo nghiêng ngả. Mỗi bước đi ngày càng nặng dần, hai mắt dần dần mơ hồ không nhìn rõ nữa.
Lúc này Bắc Nha Ty bên kia vẻ mặt cao ngạo bình tĩnh lặng lẽ đưa ánh mắt đánh giá nhan sắc nam nhân đang chật vật trước mặt hắn.
Cuối cùng Thu Phàm đã đến cực hạn lảo đảo ngã ra sàn, Bắc Nha Ty nhanh chóng tiến đến đỡ y xuống giường. Thu Phàm chưa kịp nghĩ được gì thì bị nam nhân thình lình ôm hôn ngấu nghiến.
Tiếp đó hắn còn đem môi hôn lung tung khắp nơi trên thân thể mỏng manh, bị nhiệt lượng lớn trên người thiêu đốt, quần áo trên người cũng khiến y cảm thấy bức rứt khó có thể chịu được.
Nhìn nam nhân dưới thân mình Bắc Nha Ty hưng phấn nói:
"Ngươi đang muốn quyến rũ ta sau"
Thu Phàm hớt hải chạy vào phòng của Cảnh Hiên nói:
"Sư tổ! đồ nhi vừa nhặt được một con sói nhỏ, người xem."
Nói xong Thu Phàm cười tươi đưa tay nâng chú sói nhỏ lên trước mặt. Chú sói nhỏ có màu đen, mắt màu xanh bên cạnh hai tai có hai phần lông màu trắng tạo điểm nhấn khá ấn tượng.
Cảnh Hiên nhìn chú sói nhỏ, sau đó xoa đầu Thu Phàm cười nói:
"Con lại muốn nuôi nó rồi phải không?"
Thu Phàm vui vẻ gật gật đầu, ôm chú sói lại vào lòng nói:
"Sư tổ đồ nhi có thể chứ"
Cảnh Hiên ung dung đáp: "Được rồi! Nhưng phải cho sư phụ con biết"
Thu Phàm vui vẻ gật đầu.
Mới đó hai tháng, chú sói nhỏ ngày nào giờ đã lớn hơn lúc trước hiện tại đã ra dáng vẻ uy vũ của một con sói trưởng thành. Có vẻ nó lớn khá nhanh so với bình thường.
Cạnh rừng trúc bóng dáng một thiếu niên tầm hai mươi tuổi đang luyện kiếm, cách đó không xa là một chú sói nhỏ đang nằm ngủ. Ánh nắng xuyên qua các tầng lá trúc, gió thổi nhè nhẹ lá trúc rơi rơi. Sói nhỏ đang nằm thì đột nhiên chớp một cái, không thấy chú sói đâu nữa thay vào đó là một nam nhân với mái tóc ngắn được cột bừa bãi.
Ánh mắt băng lãnh, trên mặt còn có một vết sẹo nhỏ.
Lúc này Bắc Nha Ty bật dậy vui vẻ nghĩ thầm.
"Cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi"
Hắn đang tự sờ soạn khắp cơ thể mình thì bất ngò đưa mắt nhìn tới nơi thiếu niên đang luyện kiếm kia. Bắc Nha Ty khẽ cười, hắn tiến đến gần ghế trúc nằm dài lên đấy đưa mắt nhìn Thu Phàm luyện kiếm.
Một lúc sau Thu Phàm đã luyện xong, y thu kiếm chạy đến chỗ ngôi nhà. Thấy chú sói nhỏ lại lười biếng nằm ngủ, y bế thốc Bắc Nha Ty dậy mà nói:
"Tiểu hắc ta luyện kiếm xong rồi, chúng ta cùng đi chơi nào"
Bắc Nha Ty lúc này đang ngủ ngon thì bị phá, y lười biếng không muốn đi nhưng vẫn bị Thu Phàm lôi đi.
Mới đó đã được 2 năm, thời gian qua Bắc Nha Ty vẫn hóa sói ở bên cạnh Thu Phàm chơi đùa, ăn cơm, ngủ cùng,... và thậm tắm cùng nhau.
Lâu ngày dần dần hắn nãy sinh ham muốn với Thu Phàm, mỗi tối nhân lúc Thu Phàm ngủ say, hắn hóa thành người ngồi một bên ngắm y. Thỉnh thoảng hắn còn tặng y vài nụ hôn.
Hôm nay là ngày tết nguyên tiêu, khắp nơi trong sơn môn đều được trang trí bài biện rất đẹp. Không khí trên Mạc Quy Sơn nhộn nhịp tiếng cười nói ồn ào, khắp nơi treo đầy những lồng đèn trang trí đầy sắc đỏ.
Trong phòng, trên bàn đã được bày trí rất nhiều thức ăn.
Cảnh Hiên, Diệp Tử Thanh, Thu Phàm và một số huynh đệ trong sơn môn tụ tập lại ngồi quây quần bên nhau. Thu Phàm nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trên bàn không khỏi nuốt nước bọt.
Lúc này Diệp Tử Thanh lên tiếng:
"Thu Phàm con dùng đi"
Sau đó Diệp Tử Thanh lấy tay gắp một ít thức ăn cho vào bát Thu Phàm.
Xong xuôi Diệp Tử Thanh cười khẽ quay sang Cảnh Hiên nói:
"Sư phụ, về việc của Thu Phàm đệ tử thấy ngưòi cũng nên thu xếp việc chiêu cáo thiên hạ việc Thu Phàm sau này sẽ là tân trưởng môn kế nhiệm của Mạc Quy Sơn"
Lúc này Cảnh Hiên cười lớn nhìn Thu Phàm đang ăn, sau đó quay sang nhìn Diệp Tử Thanh nói:
"Con thực sự đã suy nghĩ kĩ?"
Diệp Tử Thanh vẻ mặt rạng rỡ ôn tồn đáp:
"Thưa sư phụ, con thấy Thu Phàm có tố chất. Sau này có thể sẽ làm nên việc lớn"
Nghe nói vậy một đệ tử khác bỗng lên tiếng nói:
"Đại sư huynh sau này đừng quên chiếu cố cho ta đó"
Ở giữa Cảnh Hiên cười lắc đầu nói:
"Thu Phàm tư chất không kém nhưng tu vi vẫn còn khá kém, ta chỉ mong con suy nghĩ cho kĩ"
Diệp Tử Thanh lúc này đứng dậy cung kính nói:
"Sư phụ Thu Phàm tuy tu vi không cao nhưng nó còn trẻ sau này vẫn còn thời gian để rèn luyện thêm"
Thấy Diệp Tử Thanh cố chấp đến cậy thì Cảnh Hiên tiến đến đỡ tay Diệp Tử Thanh mà đáp:
"Được rồi, việc này ta sẽ xem xét lại"
Dùng bữa xong Thu Phàm trở về phòng,
y còn không quên mang về một phần thức ăn cho Tiểu Hắc. Kẹt cánh cửa bị đẩy ra Bắc Nha Ty nhanh chóng biến về dạng sói chạy ra cửa đón Thu Phàm.
"Nào Tiểu hắc đợi ta lâu rồi phải không? Xem ta mang gì về cho ngươi đây"
Nói xong y đưa tay xòe ra, bên trên chiếc khăn là những chiếc bánh thơm phức. Sau đó đem đến đặt trên bàn nói:
"Tiểu hắc ta ăn rồi nên ngươi ăn một mình đi, bây ta cần phải đi tắm để ngủ ta sẽ quay lại sau"
Nói xong Thu Phàm rời đi còn không quên đóng cửa, cửa vừa đóng Bắc Nha Ty hóa thân người ngồi lên xuống ghế ngửi ngửi thức ăn. Sau đó hắn lấy trong áo ra một lọ thuốc cho một ít vào thức ăn rồi lộ ý cười gian xảo hóa thành Tiểu Hắc.
Thu Phàm vừa trở về, y mặc trên ngưòi một bộ nội y buộc khá lỏng lẽo. Tóc xõa ngang eo chậm rãi tiến về phòng, xoay người đóng cửa.
"Tiểu hắc ngươi ăn..."
Chưa dứt lời thì xoay lại thấy thức ăn vẫn còn, tiểu hắc vẫn ngồi im vẫy đuôi. Chết lặng với sự đáng yêu của Tiểu Hắc y bật cười, sau đó tiến lại ngồi cạnh bên Tiểu Hắc xoa xoa đầu nói:
"Ngươi vẫn đợi ta ăn cùng sau, ta đã bảo hôm nay ta ăn rồi."
Tiểu Hắc vẫn vẫy vẫy đuôi, hắn sủa nhỏ mấy cái, sau đó chạy đến nhụi vào ngực Thu Phàm. Bị lông trên người Tiểu Hắc làm cho nhột, y đẩy tiểu Hắc ra cười nói:
"Ngươi xem to xác thế này rồi còn làm nũng, được rồi ta ăn với ngươi"
Nói xong Thu Phàm kéo tay lấy một cái bánh cho vào miệng ăn sau đó quay sang cười với Tiểu Hắc:
"Được rồi ngươi cũng ăn đi"
Thấy Thu Phàm đã nuốt hết phần bánh Bắc Nha Ty biết âm mưu đã thành công hắn liền nhảy xuống, hóa thân thành người đứng trước mặt Thu Phàm.
Bấy giờ Thu Phàm giật mình ngạc nhiên khi thấy tiểu Hắc đáng yêu béo mỡ của y tự nhiên biến thành một nam nhân trưởng thành to lớn.
Một lúc sau y cảm thấy có gì đó không đúng mới phát giác lùi về sau mấy bước, hướng phía Bắc Nha Ty hỏi:
"Ngươi là ai, tiểu hắc của ta đâu?"
Nghe thế Bắc Nha Ty liền lộ ý cười gian xảo tiến sát đến chỗ Thu Phàm, dùng sức đẩy y ngồi xuống giường sau đó đưa bàn tay nâng mặt Thu Phàm lên.
Đang không hiểu gì lại còn tự nhiên bị đẩy ngã ở cái tư thế khó đỡ như này, Thu Phàm vội đẩy Bắc Nha Ty ra đứng dậy bỏ đi.
Không để Thu Phàm chạy Bắc Nha Ty ngay sau đó liền níu lấy cánh tay y xoay ngưòi đè y xuống giường, phần nội y lỏng lẽo bị cú ngã khi nãy làm rối lên lộ ra một vùng ngực trắng trẻo.
Thấy nam nhân dưới thân vẻ mặt bắt đầu ửng đỏ né tránh ánh mắt của hắn, hắn liền đưa tay sờ từ cổ y chậm rãi xuống phần ngực.
Cảm giác ấm nóng của đôi tay xuyên qua làn da nhại cảm của y khiến y khó chịu mà run nhẹ lên.
Lúc này Bắc Nha Ty lên tiếng:
"Sao lại sợ hãi như vậy?"
Không quan tâm đến câu hỏi của Bắc Nha Ty nữa,Thu Phàm lúc này cảm thấy trong người bắt đầu nóng ran, cảm giác ngứa ngái khó chịu bắt đầu lan ra. Khuôn mặt y cũng đã dần đo ửng lên.
Nghiêng đầu né đi ánh mắt thèm khát của Bắc Nha Ty, lại bị bàn tay hắn kéo lại y bất lực nói:
"Ngươi không được làm loạn ở đây"
Bắc Nha Ty nghe y nói vậy liền buông tay y ra, đứng dậy chỉnh đốn trang phục tiến đến bàn ngồi nói:
"Nếu chủ nhân đã bảo, vậy ta sẽ không làm nữa. Ngược lại một lát nữa đây người đừng có cầu xin ta điều gì cả."
Nói xong hắn cười tươi, đưa tay lấy ly trà đưa lên miệng.
Thu Phàm vẫn không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng giờ phút này đây cơ thể hắn ngày càng xáo động. Cảm giác nóng nảy ngày càng tuôn trào trong cơ thể, khiến y dần đánh mất bình tĩnh.
Thu Phàm dùng hết sức bình sinh đứng dậy định rời đây, y bắt đầu lảo đảo nghiêng ngả. Mỗi bước đi ngày càng nặng dần, hai mắt dần dần mơ hồ không nhìn rõ nữa.
Lúc này Bắc Nha Ty bên kia vẻ mặt cao ngạo bình tĩnh lặng lẽ đưa ánh mắt đánh giá nhan sắc nam nhân đang chật vật trước mặt hắn.
Cuối cùng Thu Phàm đã đến cực hạn lảo đảo ngã ra sàn, Bắc Nha Ty nhanh chóng tiến đến đỡ y xuống giường. Thu Phàm chưa kịp nghĩ được gì thì bị nam nhân thình lình ôm hôn ngấu nghiến.
Tiếp đó hắn còn đem môi hôn lung tung khắp nơi trên thân thể mỏng manh, bị nhiệt lượng lớn trên người thiêu đốt, quần áo trên người cũng khiến y cảm thấy bức rứt khó có thể chịu được.
Nhìn nam nhân dưới thân mình Bắc Nha Ty hưng phấn nói:
"Ngươi đang muốn quyến rũ ta sau"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.