Chương 62: Công chúa Tây Vực
Đoàn Nhã Quân
30/11/2021
-Vậy là quả trứng có trước rồi!
Nguyên Trinh hậm hực trợn mắt nói. Cái câu hỏi như vậy cũng có thể hỏi sao!!
Nhìn cái bộ dạng tức giận kia của Nguyên Trinh làm Phù Thiên Băng thật muốn cười nhưng nếu cười nàng thì thật tội cho nàng..
-Không lẽ quả trứng là từ trên trời rơi xuống chứ không phải con gà đẻ ra sao!?
Phù Thiên Băng nói nhưng miệng nàng lại không thể kìm nén nổi nụ cười.
Thật ra cái câu hỏi đã được giải đáp từ những năm đầu thế kỉ hai mươi mốt rồi (*). Nhưng vì đảm bảo an toàn cho cả đoàn nên nàng đành lừa dối người ta vậy.
Nguyên Trinh thân người nhỏ bé bỗng cứng ngắc. Đúng vậy, cái này...nếu là quả trứng có trước vậy không có gà lấy gì có trứng? Còn nếu là gà thì gà nở ra từ đâu!!
Ngẫm nghĩ hồi lâu Nguyên Trinh mới liếc mắt sang Phù Thiên Băng ý nhìn thâm sâu nói:
-Câu này ta không biết..ta thua. Ngươi giải đáp đi.
-Câu này không có câu trả lời.
Nguyên Trinh nghe xong đã giận lại càng giận, hơn nữa cái vẻ bình thản trêu ngươi của Phù Thiên Băng càng làm nàng nổi đóa. Tay cầm dây roi mây phất lên chĩa thẳng Phù Thiên Băng nói:
-Ngươi cái tên nam nhân thối. Dám lừa gạt ta!
Phù Thiên Băng đứng dưới giả bộ kinh ngạc rồi nàng phất phất tay cười gian trá:
-Tiểu cô nương à, lúc đầu cô đâu có nói người hỏi bắt buộc phải biết câu trả lời đâu a!! Ây da, nếu đã nhận thua rồi thì xuống đây thực hiện giao ước đi nhanh lên...
-Ngươi lừa ta, ta không phục.
-Là cô tự nhận thua trước. Người Tây Vực anh dũng quả cảm luôn luôn xem trọng lời nói, không lẽ cô lại phản bội đất nước mình sao?
Phù Thiên Băng nói nhưng không hề tập trung vào mục tiêu. Nàng cứ giơ tay phất áo rồi quay sang vuốt ve cây cung , thử độ căng lại thử độ dẻo...cứ như nàng nói là chuyện của nàng còn Nguyên Trinh có nghe hay không nàng không quan tâm.
Cái bộ dạng bất cần này quả thật là chọc cười người khác mà. Sở Giả Thần cùng Sở Giả Thiên, mấy cô tì nữ, công công đứng phía sau vẫn cứ tủm tỉm cười vì cảnh tượng trước mắt, quá hài đi.
-Công..Chủ nhân, để ta...
-Không cần.
Hộ vệ theo sau Nguyên Trinh có ý muốn chịu phạt thay nhưng vì là một công chúa, vì nước Tây Vực của nàng luôn coi trọng lời nói nên nàng không thể phản bội đất nước.
Nàng bước xuống ngựa, nhẹ nhàng tiến lên phía trước. Đôi mắt Nguyên Trinh như mũi tên sắc nhọn nhìn chằm chằm Phù Thiên Băng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
-Này, là cô tình nguyện chịu thua nên phải tình nguyện chịu phạt. Ta đâu có ép buộc cô a, tự nguyện mà nhìn cô cứ hầm hầm như thịt bầm nấu cháo ấy thì ai mà dám phạt cô a!!
Phù Thiên Băng giống như oan ức lắm mà than. Hỏi mặt nàng đã dày bao nhiêu xenti sao, chắc cũng cả mét chứ đùa.
Cặp mày thanh tú, đôi mắt sáng trong tuyệt đẹp của Nguyên Trinh bỗng giật giật. Nàng không phải là gặp trúng tên bị bệnh đó chứ, hay do nàng tu nghiệt chưa đủ nên lúc chịu phạt cũng phải tươi cười đón nhận!!
Nguyên Trinh trong lòng ngậm đắng nuốt cay gằn sức nặn ra nụ cười cứng ngắc nhìn nàng, Phù Thiên Băng đến lúc này mới híp mắt cười nói:
-Đúng rồi. Phải cười cho đẹp, răng nhe ra mắt mở to, một nụ cười thân thiện...haha.
Nói cười đã đời rồi nàng mới lấy trong tay áo ra một cây bút lông do làm sẵn với loại mực bền. Phải chùi cả ba ngày may ra mới hết. Đang lúc giơ tay lên vẽ thì bị Nguyên Trinh đánh xuống hét:
-Ngươi làm gì!
-Chỉ là muốn cho cô một chút niềm vui a... Còn nếu cô không muốn!!!!
Phù Thiên Băng ranh ma áp sát mặt nàng lại gần Nguyên Trinh cười đểu nói tiếp:
-Hay là ta cưới cô về làm phu nhân!! Ta chưa có phu nhân cũng chưa có cô thiếp nào cả..
Nguyên Trinh thân người đơ lại. Nụ cười của "hắn" rất cuốn hút. "Hắn" ta thật đẹp, khi nãy đứng xa thấy không được rõ nhưng hiện tại..tim nàng nhanh mất mấy nhịp rồi.
-Nếu không muốn cưới thì đứng im. Yên tâm ta sẽ không làm gì ảnh hưởng đến dung nhan tựa đóa phù dung này đâu.
Phù Thiên Băng vô tư nói vô tư vẽ mèo lên khuôn mặt kia mà không nhận ra nàng lại một lần nữa đốn tim nữ nhân thiên hạ.
_______
Giải thích (*):
Theo thuyết tiến hóa của Đác-uyn thì để tạo ra loài gà như ngày hôm nay phải trải qua hàng ngàn năm của những loài giống gà (có thể xem tương tự như vượn cổ tiến hóa thành người hiện đại cho dễ hình dung). Nên loài gà hiện nay phải do một loài giống gà khác đẻ ra trước, do đáp ứng nhu cầu sống khắc nghiệt nên đã tạo ra những đặc tính phù hợp hơn môi trường sống, những đặc tính này là thay đổi trong con gà chứ không hề thay đổi trong quả trứng nên gà có trước sau đó mới có trứng gà.
Khoa học hiện đại cũng đã chứng minh thấy để tạo nên vỏ quả trứng phải có một loại protein quan trọng (ovocledidin-17) và loại protein này chỉ có trong buồng trứng của gà mái.
Vậy, con gà có trước quả trứng.
Nguyên Trinh hậm hực trợn mắt nói. Cái câu hỏi như vậy cũng có thể hỏi sao!!
Nhìn cái bộ dạng tức giận kia của Nguyên Trinh làm Phù Thiên Băng thật muốn cười nhưng nếu cười nàng thì thật tội cho nàng..
-Không lẽ quả trứng là từ trên trời rơi xuống chứ không phải con gà đẻ ra sao!?
Phù Thiên Băng nói nhưng miệng nàng lại không thể kìm nén nổi nụ cười.
Thật ra cái câu hỏi đã được giải đáp từ những năm đầu thế kỉ hai mươi mốt rồi (*). Nhưng vì đảm bảo an toàn cho cả đoàn nên nàng đành lừa dối người ta vậy.
Nguyên Trinh thân người nhỏ bé bỗng cứng ngắc. Đúng vậy, cái này...nếu là quả trứng có trước vậy không có gà lấy gì có trứng? Còn nếu là gà thì gà nở ra từ đâu!!
Ngẫm nghĩ hồi lâu Nguyên Trinh mới liếc mắt sang Phù Thiên Băng ý nhìn thâm sâu nói:
-Câu này ta không biết..ta thua. Ngươi giải đáp đi.
-Câu này không có câu trả lời.
Nguyên Trinh nghe xong đã giận lại càng giận, hơn nữa cái vẻ bình thản trêu ngươi của Phù Thiên Băng càng làm nàng nổi đóa. Tay cầm dây roi mây phất lên chĩa thẳng Phù Thiên Băng nói:
-Ngươi cái tên nam nhân thối. Dám lừa gạt ta!
Phù Thiên Băng đứng dưới giả bộ kinh ngạc rồi nàng phất phất tay cười gian trá:
-Tiểu cô nương à, lúc đầu cô đâu có nói người hỏi bắt buộc phải biết câu trả lời đâu a!! Ây da, nếu đã nhận thua rồi thì xuống đây thực hiện giao ước đi nhanh lên...
-Ngươi lừa ta, ta không phục.
-Là cô tự nhận thua trước. Người Tây Vực anh dũng quả cảm luôn luôn xem trọng lời nói, không lẽ cô lại phản bội đất nước mình sao?
Phù Thiên Băng nói nhưng không hề tập trung vào mục tiêu. Nàng cứ giơ tay phất áo rồi quay sang vuốt ve cây cung , thử độ căng lại thử độ dẻo...cứ như nàng nói là chuyện của nàng còn Nguyên Trinh có nghe hay không nàng không quan tâm.
Cái bộ dạng bất cần này quả thật là chọc cười người khác mà. Sở Giả Thần cùng Sở Giả Thiên, mấy cô tì nữ, công công đứng phía sau vẫn cứ tủm tỉm cười vì cảnh tượng trước mắt, quá hài đi.
-Công..Chủ nhân, để ta...
-Không cần.
Hộ vệ theo sau Nguyên Trinh có ý muốn chịu phạt thay nhưng vì là một công chúa, vì nước Tây Vực của nàng luôn coi trọng lời nói nên nàng không thể phản bội đất nước.
Nàng bước xuống ngựa, nhẹ nhàng tiến lên phía trước. Đôi mắt Nguyên Trinh như mũi tên sắc nhọn nhìn chằm chằm Phù Thiên Băng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
-Này, là cô tình nguyện chịu thua nên phải tình nguyện chịu phạt. Ta đâu có ép buộc cô a, tự nguyện mà nhìn cô cứ hầm hầm như thịt bầm nấu cháo ấy thì ai mà dám phạt cô a!!
Phù Thiên Băng giống như oan ức lắm mà than. Hỏi mặt nàng đã dày bao nhiêu xenti sao, chắc cũng cả mét chứ đùa.
Cặp mày thanh tú, đôi mắt sáng trong tuyệt đẹp của Nguyên Trinh bỗng giật giật. Nàng không phải là gặp trúng tên bị bệnh đó chứ, hay do nàng tu nghiệt chưa đủ nên lúc chịu phạt cũng phải tươi cười đón nhận!!
Nguyên Trinh trong lòng ngậm đắng nuốt cay gằn sức nặn ra nụ cười cứng ngắc nhìn nàng, Phù Thiên Băng đến lúc này mới híp mắt cười nói:
-Đúng rồi. Phải cười cho đẹp, răng nhe ra mắt mở to, một nụ cười thân thiện...haha.
Nói cười đã đời rồi nàng mới lấy trong tay áo ra một cây bút lông do làm sẵn với loại mực bền. Phải chùi cả ba ngày may ra mới hết. Đang lúc giơ tay lên vẽ thì bị Nguyên Trinh đánh xuống hét:
-Ngươi làm gì!
-Chỉ là muốn cho cô một chút niềm vui a... Còn nếu cô không muốn!!!!
Phù Thiên Băng ranh ma áp sát mặt nàng lại gần Nguyên Trinh cười đểu nói tiếp:
-Hay là ta cưới cô về làm phu nhân!! Ta chưa có phu nhân cũng chưa có cô thiếp nào cả..
Nguyên Trinh thân người đơ lại. Nụ cười của "hắn" rất cuốn hút. "Hắn" ta thật đẹp, khi nãy đứng xa thấy không được rõ nhưng hiện tại..tim nàng nhanh mất mấy nhịp rồi.
-Nếu không muốn cưới thì đứng im. Yên tâm ta sẽ không làm gì ảnh hưởng đến dung nhan tựa đóa phù dung này đâu.
Phù Thiên Băng vô tư nói vô tư vẽ mèo lên khuôn mặt kia mà không nhận ra nàng lại một lần nữa đốn tim nữ nhân thiên hạ.
_______
Giải thích (*):
Theo thuyết tiến hóa của Đác-uyn thì để tạo ra loài gà như ngày hôm nay phải trải qua hàng ngàn năm của những loài giống gà (có thể xem tương tự như vượn cổ tiến hóa thành người hiện đại cho dễ hình dung). Nên loài gà hiện nay phải do một loài giống gà khác đẻ ra trước, do đáp ứng nhu cầu sống khắc nghiệt nên đã tạo ra những đặc tính phù hợp hơn môi trường sống, những đặc tính này là thay đổi trong con gà chứ không hề thay đổi trong quả trứng nên gà có trước sau đó mới có trứng gà.
Khoa học hiện đại cũng đã chứng minh thấy để tạo nên vỏ quả trứng phải có một loại protein quan trọng (ovocledidin-17) và loại protein này chỉ có trong buồng trứng của gà mái.
Vậy, con gà có trước quả trứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.