Chương 59: Đại tiệc nước Tây Vực
Đoàn Nhã Quân
30/11/2021
Thừa Càn Cung.
- Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa tra ra danh tính của cô nương bạch y là ai.
Một tên ám vệ mặc y phục màu đen khuỵu gối thông báo.
Nhiếp Thuật là ám vệ đứng đầu lĩnh vực tra tin tức của Sở Giả Thần, tất nhiên hắn phải thuộc loại xuất sắc mới được Sở Giả Thần tín nhiệm như vậy.
Ấy thế mà tung tích của một cô nương cũng không tra ra, hay do vị cô nương kia quá lợi hại!!!
-Đã hơn một tuần trôi qua mà vẫn chưa điều tra được gì sao?
Sở Giả Thần nhíu mày suy nghĩ. Cánh cửa lớn lại lớn tiếng mở ra, Nhiếp Phong bước vào nói:
-Hoàng thượng. Mười ngày nữa là đến sinh nhật Hoàng đế nước Tây Vực, cũng là dịp kén phò mã cho công chúa Nguyên Trinh...
Nói đoạn hắn lại lôi ra lá thư mời tham dự được sứ giả mang tới nói tiếp:
-Đây là thư mời.
Nghe xong Sở Giả Thần ngây ngốc người suy ngẫm. Nói ra mới nhớ đây đúng là thời điểm nàng được phép ở bên cạnh hắn..
-Ngày mai ra lệnh tất cả các nữ quyến trong thành tuổi từ mười sáu đến mười chín nhập cung thi tài chọn ra người cùng đi tới nước Tây Vực với trẫm. Làm tương tự với các phi tần trong cung.
Mọi chuyện sẽ giống kiếp trước mà xảy ra, chỉ khác là hắn sẽ không để Phù Thiên Băng nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.
_________
Cuộc thi của các nữ quyến và của các phi tần đều có cấu trúc gần như nhau. Chỉ là đối với các phi tần sẽ xảy ra khắc khe hơn rất nhiều vì căn bản bọn họ đã thuộc dạng tài sắc vẹn toàn rồi.
Ở đại sảnh Hoàng cung.
Những hàng dài nữ tử xuất thân từ nghèo hèn đến giàu có đều được tập trung thành một khu.
Tất nhiên không thể thiếu nàng, Phù Thiên Băng.
Phù Thiên Băng hớn hở lướt mắt hết cô gái này đến cô gái kia. Cô nào cũng đẹp cả, ở cái thời ít son phấn ít phẫu thuật thẩm mĩ này cũng có thật nhiều gái xinh cơ. Vẻ đẹp của họ lại rất "thiên nhiên".
Nghe đâu là chọn ra người tài giỏi xinh đẹp nhất để cùng đến nước Tây Vực với Sở Giả Thần thì phải...không lẽ là làm quà tặng cho vua Tây Vực!!
Nghĩ đến đây Phù Thiên Băng không khỏi rùng mình. Cùng là con người với nhau, chỉ khác là sinh sai thời điểm, sinh nhầm nhà mà người này có quyền sinh sát người kia.. Thật nhẫn tâm.
Phù Thiên Băng vừa nghĩ ngợi vừa chặc lưỡi tiếc nuối thay những cô nương xinh đẹp kia.
Còn nàng!! Không biết viết, không biết đọc. "Cầm kì thi họa"! "Cầm", "họa" nghe tạm đi, còn làm thơ đối đáp...nàng chịu. Nhan sắc cũng có chút xinh đẹp không mấy nổi bật mà.
Chắc nàng sẽ bị loại ngay thôi...
Quả đúng như Phù Thiên Băng nghĩ. Phần viết văn làm thơ nàng đứng hạng thấp nhất, cũng bị loại nhanh nhất trong đám tiểu đán.
Công công coi thi tuy cũng có chút tiếc với nhan sắc của nàng nhưng tài nghệ thế kia làm sao làm phi nhà người ta đây.
___
Hai ngày thi đấu quyết liệt giữa các mĩ nhân cuối cùng cũng kết thúc.
Nữ quyến được chọn làm quà tặng cho vua Tây Tạng gồm ba cô tiểu thư nhà quan và một nữ tử nhà dân thường.
Còn các phi tần thì lại chọn ra được Hạ Quan Vũ Hạ quý phi và Lâm chiêu nghi Lâm Bênh. Cả hai người họ quả là "kẻ tám lạng người nửa cân" khó phân cao thấp..
____
Phù phủ.
-Tiểu cẩu tỷ tỷ. Tiểu cẩu tỷ tỷ...
Sở Giả Thiên hình bóng chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng gọi to vang của hắn. Làm ồn ào cả khuôn viên nhà nàng.
-Chuyện gì!
Nữ tử nghênh ngang gác chân lên bàn lắc lắc, tay trái cầm sách tay phải cầm cây hồ lô, cặp mày thanh thanh chốc chốc lại nhíu nhẹ....Nàng đang học bài!!!
-Này, ngày kia ta sẽ cùng hoàng huynh tới nước Tây Vực. Tỷ cùng đi không!
Sở Giả Thiên nhanh nhẩu hứng khởi hỏi nhưng nàng vẫn cứ dửng dưng không quan tâm:
-Không hứng thú.
Sở Giả Thiên đợt đi này sẽ gặp được người hắn yêu. Hình như là công chúa hay sao ấy nàng không nhớ nổi. Nhưng hắn đi kệ hắn, đâu liên can tới nàng.
-Đi với ta cho vui..ta đi với hoàng huynh ta sẽ chán chết a.
-Kệ ngươi.
-Tiểu cẩu tỷ tỷ! A Băng khả ái..Tỷ tỷ đáng yêu....đi nha!!
Hai kẻ, một nài nỉ đến rợn da gà một kia lại bình thản đến đáng ngưỡm mộ.. A Bích đứng cạnh quan sát muốn cười lại không thể cười, muốn nói lại không thể nói..hành hạ người quá đáng mà.
-Hứ. Tỷ không đi thì thôi. Ta còn tưởng có tỷ sẽ vui thêm chút ít. Không có thì ta hàn huyên chuyện cũ với Văn Hoánh.
Nghe đến tên Văn Hoánh, Phù Thiên Băng liền bật người ngồi dậy. Đôi mắt nàng long lanh nhìn nhìn Sở Giả Thiên như con mèo nhỏ nói:
-Có Văn Hoánh đại ca cùng đi sao!
Sở Giả Thiên tuy có chút bất ngờ với sự thay đổi của nàng nhưng chung quy là nàng thường xuyên như vậy nên hắn cũng không mấy lạ lẫm:
-Đúng a. Hắn thống lĩnh đội cẩm y vệ đi theo bảo vệ Hoàng huynh...
-Ok. Phù Thiên Băng ta sẽ cùng đi tới nước Tây Vực với ngươi.
Phù Thiên Băng vỗ mạnh lên vai Sở Giả Thiên một cái lớn tiếng thông báo rồi cười ranh ma khiến Sở Giả Thiên như chết đứng vì chẳng hiểu vì sao nàng lại thay đổi nhanh đến vậy...
- Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa tra ra danh tính của cô nương bạch y là ai.
Một tên ám vệ mặc y phục màu đen khuỵu gối thông báo.
Nhiếp Thuật là ám vệ đứng đầu lĩnh vực tra tin tức của Sở Giả Thần, tất nhiên hắn phải thuộc loại xuất sắc mới được Sở Giả Thần tín nhiệm như vậy.
Ấy thế mà tung tích của một cô nương cũng không tra ra, hay do vị cô nương kia quá lợi hại!!!
-Đã hơn một tuần trôi qua mà vẫn chưa điều tra được gì sao?
Sở Giả Thần nhíu mày suy nghĩ. Cánh cửa lớn lại lớn tiếng mở ra, Nhiếp Phong bước vào nói:
-Hoàng thượng. Mười ngày nữa là đến sinh nhật Hoàng đế nước Tây Vực, cũng là dịp kén phò mã cho công chúa Nguyên Trinh...
Nói đoạn hắn lại lôi ra lá thư mời tham dự được sứ giả mang tới nói tiếp:
-Đây là thư mời.
Nghe xong Sở Giả Thần ngây ngốc người suy ngẫm. Nói ra mới nhớ đây đúng là thời điểm nàng được phép ở bên cạnh hắn..
-Ngày mai ra lệnh tất cả các nữ quyến trong thành tuổi từ mười sáu đến mười chín nhập cung thi tài chọn ra người cùng đi tới nước Tây Vực với trẫm. Làm tương tự với các phi tần trong cung.
Mọi chuyện sẽ giống kiếp trước mà xảy ra, chỉ khác là hắn sẽ không để Phù Thiên Băng nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.
_________
Cuộc thi của các nữ quyến và của các phi tần đều có cấu trúc gần như nhau. Chỉ là đối với các phi tần sẽ xảy ra khắc khe hơn rất nhiều vì căn bản bọn họ đã thuộc dạng tài sắc vẹn toàn rồi.
Ở đại sảnh Hoàng cung.
Những hàng dài nữ tử xuất thân từ nghèo hèn đến giàu có đều được tập trung thành một khu.
Tất nhiên không thể thiếu nàng, Phù Thiên Băng.
Phù Thiên Băng hớn hở lướt mắt hết cô gái này đến cô gái kia. Cô nào cũng đẹp cả, ở cái thời ít son phấn ít phẫu thuật thẩm mĩ này cũng có thật nhiều gái xinh cơ. Vẻ đẹp của họ lại rất "thiên nhiên".
Nghe đâu là chọn ra người tài giỏi xinh đẹp nhất để cùng đến nước Tây Vực với Sở Giả Thần thì phải...không lẽ là làm quà tặng cho vua Tây Vực!!
Nghĩ đến đây Phù Thiên Băng không khỏi rùng mình. Cùng là con người với nhau, chỉ khác là sinh sai thời điểm, sinh nhầm nhà mà người này có quyền sinh sát người kia.. Thật nhẫn tâm.
Phù Thiên Băng vừa nghĩ ngợi vừa chặc lưỡi tiếc nuối thay những cô nương xinh đẹp kia.
Còn nàng!! Không biết viết, không biết đọc. "Cầm kì thi họa"! "Cầm", "họa" nghe tạm đi, còn làm thơ đối đáp...nàng chịu. Nhan sắc cũng có chút xinh đẹp không mấy nổi bật mà.
Chắc nàng sẽ bị loại ngay thôi...
Quả đúng như Phù Thiên Băng nghĩ. Phần viết văn làm thơ nàng đứng hạng thấp nhất, cũng bị loại nhanh nhất trong đám tiểu đán.
Công công coi thi tuy cũng có chút tiếc với nhan sắc của nàng nhưng tài nghệ thế kia làm sao làm phi nhà người ta đây.
___
Hai ngày thi đấu quyết liệt giữa các mĩ nhân cuối cùng cũng kết thúc.
Nữ quyến được chọn làm quà tặng cho vua Tây Tạng gồm ba cô tiểu thư nhà quan và một nữ tử nhà dân thường.
Còn các phi tần thì lại chọn ra được Hạ Quan Vũ Hạ quý phi và Lâm chiêu nghi Lâm Bênh. Cả hai người họ quả là "kẻ tám lạng người nửa cân" khó phân cao thấp..
____
Phù phủ.
-Tiểu cẩu tỷ tỷ. Tiểu cẩu tỷ tỷ...
Sở Giả Thiên hình bóng chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng gọi to vang của hắn. Làm ồn ào cả khuôn viên nhà nàng.
-Chuyện gì!
Nữ tử nghênh ngang gác chân lên bàn lắc lắc, tay trái cầm sách tay phải cầm cây hồ lô, cặp mày thanh thanh chốc chốc lại nhíu nhẹ....Nàng đang học bài!!!
-Này, ngày kia ta sẽ cùng hoàng huynh tới nước Tây Vực. Tỷ cùng đi không!
Sở Giả Thiên nhanh nhẩu hứng khởi hỏi nhưng nàng vẫn cứ dửng dưng không quan tâm:
-Không hứng thú.
Sở Giả Thiên đợt đi này sẽ gặp được người hắn yêu. Hình như là công chúa hay sao ấy nàng không nhớ nổi. Nhưng hắn đi kệ hắn, đâu liên can tới nàng.
-Đi với ta cho vui..ta đi với hoàng huynh ta sẽ chán chết a.
-Kệ ngươi.
-Tiểu cẩu tỷ tỷ! A Băng khả ái..Tỷ tỷ đáng yêu....đi nha!!
Hai kẻ, một nài nỉ đến rợn da gà một kia lại bình thản đến đáng ngưỡm mộ.. A Bích đứng cạnh quan sát muốn cười lại không thể cười, muốn nói lại không thể nói..hành hạ người quá đáng mà.
-Hứ. Tỷ không đi thì thôi. Ta còn tưởng có tỷ sẽ vui thêm chút ít. Không có thì ta hàn huyên chuyện cũ với Văn Hoánh.
Nghe đến tên Văn Hoánh, Phù Thiên Băng liền bật người ngồi dậy. Đôi mắt nàng long lanh nhìn nhìn Sở Giả Thiên như con mèo nhỏ nói:
-Có Văn Hoánh đại ca cùng đi sao!
Sở Giả Thiên tuy có chút bất ngờ với sự thay đổi của nàng nhưng chung quy là nàng thường xuyên như vậy nên hắn cũng không mấy lạ lẫm:
-Đúng a. Hắn thống lĩnh đội cẩm y vệ đi theo bảo vệ Hoàng huynh...
-Ok. Phù Thiên Băng ta sẽ cùng đi tới nước Tây Vực với ngươi.
Phù Thiên Băng vỗ mạnh lên vai Sở Giả Thiên một cái lớn tiếng thông báo rồi cười ranh ma khiến Sở Giả Thiên như chết đứng vì chẳng hiểu vì sao nàng lại thay đổi nhanh đến vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.