Chương 74: Giải cổ độc
Đoàn Nhã Quân
30/11/2021
"Giải dược!!" Phù Thiên Băng ánh mắt vừa liếc ngang qua cây Dược Băng Thảo đã nhớ tới việc giải độc. Nàng nhanh chóng bắt mạch kiểm tra Sở Giả Thần rồi nói:"Ngươi hãy mau cởi y phục ra rồi ngồi vào buồng tắm đi. Ta sẽ..."
"Ta và nàng cùng giải." Chưa đợi Phù Thiên Băng dứt câu Sở Giả Thần đã vuốt nhẹ tóc Phù Thiên Băng nói. Hắn sống nàng chết thì thử hỏi hắn sống như thế nào?
Sở Giả Thần nhẹ nhàng bế Phù Thiên Băng đi tới buồng tắm rồi lại nhẹ nhàng thoát từng lớp áo trên người nàng xuống. Phù Thiên Băng mặc dù mặt dày nhưng chung quy nàng cũng là nữ nhân nên có chút xấu hổ đỏ mặt cũng không có gì quá.
Xong xuôi Sở Giả Thần lại cầm bông Dược Băng Thảo trên tay, vận khí xoay chuyển rồi tự hắn cũng đi vào buồng nước tắm. Nước rất lạnh nhưng vì có Dược Băng Thảo mà trở nên ấm áp hơn.
Dược Băng Thảo đứng giữa hai cá thể. Từ từ xoay chuyển rồi hút dần dần chất độc trên người cả hai ra. Thân nó vốn trong suốt nay lại bị cổ độc biến thành một màu đỏ đen hắc ám. Thoạt nhìn thì vô cùng diễm lệ nhưng thực chất nó chính là bông thần dược trị được bách bệnh.
Sự kết hợp từ Hắc thảo, độc trùng, nhân sâm ngàn năm, máu người và chính bản thân Dược Băng Thảo đã tạo nên một cực phẩm trong thiên hạ. Một độc nhất vô nhị giải dược không gì sánh bằng.
Và tất nhiên, chỉ có Đoàn Ngạo Quân là biết điều này...
Lại nói đến Đoàn Ngạo Quân. Bởi vì trùng cổ trong người quá mạnh lại luôn bị Nam Phong Hàn áp chế nên dần dần nàng đã lâm vào cảnh mất nhận thức. Hôn mê suốt ba mươi ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.
"Rầm!!! Bọn ngu ngốc. Cút." Nam Phong Hàn khuôn mặt đỏ bừng tức giận. Chỉ là một chút độc trùng, tại sao cả đám thái y hắn nuôi bấy nay vẫn không thể giải được? Một lũ phế vật.
"Bẩm hoàng thượng" thái giám bên cạnh mặt mày tím tái sợ hãi thông báo. Hắn cũng không chắc lắm nhưng có còn hơn là bị chặt đầu oan. "Nô tài có nghe qua nước Sở có một nữ thần y.. nàng ta giỏi y thuật đến hoàng đế nước Sở cũng từng được cứu sống.."
"Mau đi mời."
"Nhưng mà...Nữ thần y này chưa bao giờ nhận lời đi.. 'bệnh nhân cần thầy thuốc chứ thầy thuốc không cần bệnh nhân' nên nhất quyết cô ta không chịu xa nhà." Tên thái giám cả người run cầm cập nói. Hoàng thượng mang danh thánh minh nhưng cũng vô cùng tàn độc. Nếu lỡ có nói sai điều gì, chết cũng là bình thường. Chỉ là...
Nam Phong Hàn nghe xong liền nhíu chặt hàng mày. Từ Nguyệt Quốc đến Sở Quốc cũng mất đến ba mươi ngày đường. Nếu Ngạo Quân vẫn cứ hôn mê như vậy thì chỉ e không ổn. Phải có một biện pháp nào đó giúp nàng kéo dài mạng sống...
Bước tới trước giường Đoàn Ngạo Quân, Nam Phong Hàn đôi mắt bỗng bi thương.
Nàng ngày trước hồn nhiên trong sáng biết bao. Nàng ham chơi lại rất vui vẻ hoạt bát.. Cho đến khi hắn thay đổi, chính hắn đã biến nàng sống không bằng chết, đầy đọa nàng hết lần này đến lần khác.. Hắn bây giờ đã không tàn ác vậy đến khi nào nàng mới chịu tỉnh??
"Ngạo Quân. Trẫm hứa với nàng, chỉ cần nàng tỉnh dậy thôi.. nàng muốn thứ gì trẫm cũng chấp thuận... Bất kể là thứ gì.." Đôi tay hắn run run nắm chặt lấy bàn tay lành lạnh của nàng. Giọng hắn hơi nghẹn nơi cuốn họng, có vẻ như hắn đã rất cố gắng để nói nên câu hoàn chỉnh. Cứ nặng trĩu và nhói đau như vậy...
______
Đến ngày thứ ba mươi ba. Đoàn Ngạo Quân hàng mi khẽ nhíu, nàng cựa người rồi mở thật to đôi mắt.
Nhìn một lượt xung quanh Đoàn Ngạo Quân lại được một phen giật mình:"Cổ đại sao?" Nàng đã quên hết kí ức đau khổ trước kia và nàng chỉ nhớ nàng của ngày trước, thiên tài Đoàn Ngạo Quân, con gái nuôi của tiến sĩ điên Đằng Ngôn, nàng có bảo bối Tiểu Bi, có cỗ máy thời gian IB... Nhưng hiện tại, mạch đập của nàng rất yếu như bị trúng độc. Tiểu Bi và cả cha đều không thấy. Chuyện gì đã xảy ra với nàng?
"Đoàn Dược sư? Đoàn dược sư đã tỉnh lại rồi." Nữ nô không biết xuất hiện từ lúc nào vừa thấy nàng đang ngồi trên giường đã lớn tiếng hô. Nàng ta có vẻ vui mừng!!??
Rồi ít lâu sau, Nam Phong Hàn dẫn theo cả đám thái y đi vào khiến Đoàn Ngạo Quân rất ngỡ ngàng. Bọn họ đều không phải đang nhầm lẫn nàng với ai chứ?
"Ngạo Quân. Nàng thấy thế nào, có cảm thấy bị đau chỗ nào không?" Nam Phong Hàn từ tốn hỏi. Đối với hắn hiện tại chỉ cần nàng khỏi bệnh việc gì hắn cũng có thể làm.
"Ngươi là ai?" Đoàn Ngạo Quân khó hiểu nhìn hắn hỏi. Con người này nàng không hề biết, mà tại sao hắn lại biết nàng?
Nam Phong Hàn kinh ngạc. Nàng cư nhiên quên hắn? Hay do nàng đang giận nên giả vờ không nhớ hắn!?
"Người đâu. Mau đến khám cho nàng." Hắn không tin ra lệnh. Hắn không tin là nàng đã quên đi hắn.
Đoàn Ngạo Quân vốn kĩ tính, mấy tên thái y vừa lại gần nàng một chút đã bị nàng đuổi đi:"Các ngươi tránh ra. Ta thân là thần y, còn cần các người chữa bệnh giùm sao?" Lời nàng nói quả là rất chính xác. Bệnh lớn bệnh nhỏ đều không thể qua được mắt nàng thì nàng còn cần đến thái y sao?
"Đoàn Ngạo Quân." Nam Phong Hàn nhíu mày rít lên từng chữ. Mấy ngày nay nàng có biết hắn đã thành ra bộ dạng gì không? Vô duyên vô cớ tước quyền hoàng hậu của Trịnh Uyển, vu oan trừ khử tất cả những hoàng phi từng làm nàng chịu khổ. Chỉ còn mỗi hắn, đi tìm thần dược cứu nguy cho nàng. Đúng, là đi tìm ở khắp nơi...
"Ta và nàng cùng giải." Chưa đợi Phù Thiên Băng dứt câu Sở Giả Thần đã vuốt nhẹ tóc Phù Thiên Băng nói. Hắn sống nàng chết thì thử hỏi hắn sống như thế nào?
Sở Giả Thần nhẹ nhàng bế Phù Thiên Băng đi tới buồng tắm rồi lại nhẹ nhàng thoát từng lớp áo trên người nàng xuống. Phù Thiên Băng mặc dù mặt dày nhưng chung quy nàng cũng là nữ nhân nên có chút xấu hổ đỏ mặt cũng không có gì quá.
Xong xuôi Sở Giả Thần lại cầm bông Dược Băng Thảo trên tay, vận khí xoay chuyển rồi tự hắn cũng đi vào buồng nước tắm. Nước rất lạnh nhưng vì có Dược Băng Thảo mà trở nên ấm áp hơn.
Dược Băng Thảo đứng giữa hai cá thể. Từ từ xoay chuyển rồi hút dần dần chất độc trên người cả hai ra. Thân nó vốn trong suốt nay lại bị cổ độc biến thành một màu đỏ đen hắc ám. Thoạt nhìn thì vô cùng diễm lệ nhưng thực chất nó chính là bông thần dược trị được bách bệnh.
Sự kết hợp từ Hắc thảo, độc trùng, nhân sâm ngàn năm, máu người và chính bản thân Dược Băng Thảo đã tạo nên một cực phẩm trong thiên hạ. Một độc nhất vô nhị giải dược không gì sánh bằng.
Và tất nhiên, chỉ có Đoàn Ngạo Quân là biết điều này...
Lại nói đến Đoàn Ngạo Quân. Bởi vì trùng cổ trong người quá mạnh lại luôn bị Nam Phong Hàn áp chế nên dần dần nàng đã lâm vào cảnh mất nhận thức. Hôn mê suốt ba mươi ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.
"Rầm!!! Bọn ngu ngốc. Cút." Nam Phong Hàn khuôn mặt đỏ bừng tức giận. Chỉ là một chút độc trùng, tại sao cả đám thái y hắn nuôi bấy nay vẫn không thể giải được? Một lũ phế vật.
"Bẩm hoàng thượng" thái giám bên cạnh mặt mày tím tái sợ hãi thông báo. Hắn cũng không chắc lắm nhưng có còn hơn là bị chặt đầu oan. "Nô tài có nghe qua nước Sở có một nữ thần y.. nàng ta giỏi y thuật đến hoàng đế nước Sở cũng từng được cứu sống.."
"Mau đi mời."
"Nhưng mà...Nữ thần y này chưa bao giờ nhận lời đi.. 'bệnh nhân cần thầy thuốc chứ thầy thuốc không cần bệnh nhân' nên nhất quyết cô ta không chịu xa nhà." Tên thái giám cả người run cầm cập nói. Hoàng thượng mang danh thánh minh nhưng cũng vô cùng tàn độc. Nếu lỡ có nói sai điều gì, chết cũng là bình thường. Chỉ là...
Nam Phong Hàn nghe xong liền nhíu chặt hàng mày. Từ Nguyệt Quốc đến Sở Quốc cũng mất đến ba mươi ngày đường. Nếu Ngạo Quân vẫn cứ hôn mê như vậy thì chỉ e không ổn. Phải có một biện pháp nào đó giúp nàng kéo dài mạng sống...
Bước tới trước giường Đoàn Ngạo Quân, Nam Phong Hàn đôi mắt bỗng bi thương.
Nàng ngày trước hồn nhiên trong sáng biết bao. Nàng ham chơi lại rất vui vẻ hoạt bát.. Cho đến khi hắn thay đổi, chính hắn đã biến nàng sống không bằng chết, đầy đọa nàng hết lần này đến lần khác.. Hắn bây giờ đã không tàn ác vậy đến khi nào nàng mới chịu tỉnh??
"Ngạo Quân. Trẫm hứa với nàng, chỉ cần nàng tỉnh dậy thôi.. nàng muốn thứ gì trẫm cũng chấp thuận... Bất kể là thứ gì.." Đôi tay hắn run run nắm chặt lấy bàn tay lành lạnh của nàng. Giọng hắn hơi nghẹn nơi cuốn họng, có vẻ như hắn đã rất cố gắng để nói nên câu hoàn chỉnh. Cứ nặng trĩu và nhói đau như vậy...
______
Đến ngày thứ ba mươi ba. Đoàn Ngạo Quân hàng mi khẽ nhíu, nàng cựa người rồi mở thật to đôi mắt.
Nhìn một lượt xung quanh Đoàn Ngạo Quân lại được một phen giật mình:"Cổ đại sao?" Nàng đã quên hết kí ức đau khổ trước kia và nàng chỉ nhớ nàng của ngày trước, thiên tài Đoàn Ngạo Quân, con gái nuôi của tiến sĩ điên Đằng Ngôn, nàng có bảo bối Tiểu Bi, có cỗ máy thời gian IB... Nhưng hiện tại, mạch đập của nàng rất yếu như bị trúng độc. Tiểu Bi và cả cha đều không thấy. Chuyện gì đã xảy ra với nàng?
"Đoàn Dược sư? Đoàn dược sư đã tỉnh lại rồi." Nữ nô không biết xuất hiện từ lúc nào vừa thấy nàng đang ngồi trên giường đã lớn tiếng hô. Nàng ta có vẻ vui mừng!!??
Rồi ít lâu sau, Nam Phong Hàn dẫn theo cả đám thái y đi vào khiến Đoàn Ngạo Quân rất ngỡ ngàng. Bọn họ đều không phải đang nhầm lẫn nàng với ai chứ?
"Ngạo Quân. Nàng thấy thế nào, có cảm thấy bị đau chỗ nào không?" Nam Phong Hàn từ tốn hỏi. Đối với hắn hiện tại chỉ cần nàng khỏi bệnh việc gì hắn cũng có thể làm.
"Ngươi là ai?" Đoàn Ngạo Quân khó hiểu nhìn hắn hỏi. Con người này nàng không hề biết, mà tại sao hắn lại biết nàng?
Nam Phong Hàn kinh ngạc. Nàng cư nhiên quên hắn? Hay do nàng đang giận nên giả vờ không nhớ hắn!?
"Người đâu. Mau đến khám cho nàng." Hắn không tin ra lệnh. Hắn không tin là nàng đã quên đi hắn.
Đoàn Ngạo Quân vốn kĩ tính, mấy tên thái y vừa lại gần nàng một chút đã bị nàng đuổi đi:"Các ngươi tránh ra. Ta thân là thần y, còn cần các người chữa bệnh giùm sao?" Lời nàng nói quả là rất chính xác. Bệnh lớn bệnh nhỏ đều không thể qua được mắt nàng thì nàng còn cần đến thái y sao?
"Đoàn Ngạo Quân." Nam Phong Hàn nhíu mày rít lên từng chữ. Mấy ngày nay nàng có biết hắn đã thành ra bộ dạng gì không? Vô duyên vô cớ tước quyền hoàng hậu của Trịnh Uyển, vu oan trừ khử tất cả những hoàng phi từng làm nàng chịu khổ. Chỉ còn mỗi hắn, đi tìm thần dược cứu nguy cho nàng. Đúng, là đi tìm ở khắp nơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.