Chương 30: "Ngứa tay hành hiệp" 4
Đoàn Nhã Quân
30/11/2021
Sở Giả Thần mím chặt cánh môi quan sát.
Hắn đã từng tiếp xúc với Phù Thiên Băng cũng khá hiểu nàng. Nàng thông minh nhưng suy nghĩ lại vô cùng đơn giản. Nàng ranh mãnh nhưng lại vô cùng đáng yêu. ..
Từ ngày nàng xuất cung hắn vẫn luôn đến Ngự Hoa Viên, nơi có món quà nàng tặng hắn.... Nơi duy nhất làm hắn thấy bình yên. Nhưng nơi tuyệt đẹp đó đã không có nàng ngồi cùng hắn như trước kia... Hắn, nhớ nàng!!
Bên cạnh, Sở Giả Thiên hoài nghi nhướng mày. Xem ra khi hắn không có trong thành đã có rất nhiều chuyện hay xảy ra... Nhìn biểu hiện phức tạp này của hoàng huynh thì hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Lại nhìn xuống lầu dưới, Sở Giả Thiên khẽ cười nhẹ. Không lẽ là vì tên "tiểu tử" này??
-Tiểu huynh đệ. Ta biết ngươi có nhiều ác cảm với bọn ta, nhưng ta vẫn phải nói, bọn ta là những kẻ phiêu bạt gian hồ, nay đây mai đó, lấy một chút tài võ nghệ để mưu sinh nuôi bản thân. Nay vào đến kinh thành Sở Quốc cũng là một vinh hạnh, nhìn thấy cảnh ấm no hạnh phúc của nhân dân mà bọn ta đã chút hưng phấn, tạo ra những hiểu lầm không đáng có. Mong tiểu huynh đệ đừng để tâm tới. ..
Tên lạ mặt thứ tư luôn luôn có nụ cười treo sẵn trên mặt lên tiếng giản hoà. Hắn vừa nói miệng hắn vừa cười, cái điệu cười này rất đẹp nhưng Phù Thiên Băng lại không thích lắm, vì nó quá giả tạo. Nụ cười như được rập khuôn vậy. ..
-"Khuôn khổ" đại ca, tiểu đệ chỉ là có một chút không thích lắm hành động lỗ mãn mà vị đại huynh kia làm thôi. Thật ra tiểu đệ chỉ muốn hỏi thăm các huynh về một người. ..
Phù Thiên Băng khẽ nâng giọng nói. Thanh âm trầm thấp không khác mấy so với thanh âm của đấng nam nhân. Nàng giả giọng cũng quá tài đi.
-Haha tưởng chuyện gì. Tiểu huynh đệ có việc gì thì cứ thoải mái hỏi đi. Nếu chúng ta biết thì sẽ thành thật trả lời.
Tên "khuôn khổ" cười sảng khoái đáp. Lại lừa thêm được một "cừu con" rồi. Tưởng đâu khó nhai, hoá ra tên này là loại non nớt còn hương sữa mẹ.
-À, thật ra đợt trước ta có tới vùng đất phía Nam, ngay tại sông Hán Thủy có gặp một lão ông và được lão ông cứu giúp trong cơn hoạn nạn. Sau này rời đi rồi ta cũng không còn thời gian để về thăm lại lão ông kia nữa. Không biết bốn vị đại ca đi qua sông đó có gặp lão ông hay không, ông ấy vẫn khỏe mạnh chứ??
Nét mặt rũ rượi buồn tủi lại thêm một chút biết ơn, nhớ mong. Phù Thiên Băng thầm oán tại sao kiếp trước nàng không phải là một diễn viên điện ảnh? Diễn suất của nàng thật là "quá thấm, quá sâu" mà!!
"Khuôn khổ" đại ca khẽ chớp chớp mí mắt. Hắn ta chưa từng đến vùng lãnh thổ phía Nam, cái gì sông Hán Thủy hắn cũng chưa bao giờ được thấy qua... Nhưng nhìn "hắn" chắc chuyện "hắn" nói không phải chuyện đùa.
Nghĩ nghĩ đợt lâu hắn ta mới ra giọng hiểu biết nói:
-Tiểu huynh đệ ngươi đừng lo. Chúng ta quả thật là có gặp qua một lão ông. Nhà ông ta gần ngay con sông Hán Thủy, lão ông đó vẫn rất khỏe mạnh, ông ta còn hỏi bọn ta về ngươi nữa đấy. .. Quả là một lão ông tốt bụng.
-Thật??
Phù Thiên Băng không tin hỏi lại.
-Chắc chắn sự thật. Chúng ta đâu có lý do gì để nói dối cậu?
Hắn ta lớn giọng khẳng định. Phải làm như vậy cậu ta mới tin đó là "sự thật".
Nghe câu nói "chắc như đinh đóng cột" đó của hắn mà Phù Thiên Băng cảm thấy nản lòng. Đúng là người cổ đại, trí thông minh không bằng một đứa bé của thế kỉ hai mươi hai...
Lắc đầu thở dài hai cái rồi Phù Thiên Băng ỉu xìu nói:
-Các người đừng lừa ta. Các người là đến từ phía Bắc nước Chu. Hơn nữa còn là tội phạm đang chạy trốn.
Nghe vậy, nụ cười "khuôn khổ" trên mặt tên kia bỗng trở nên cứng đờ. Thật không ngờ trên đời lại có kẻ có thể lừa ngược lại hắn.
-Tiểu huynh đệ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy....
Tên "thủ lĩnh" nghiêm mặc "nhắc nhở". Nhưng gan của Phù Thiên Băng cũng đâu phải tầm thường. Bị "nhắc khéo" bởi một tên tội phạm thì chẳng khác nào là đang phỉ bán những lập luận từ đầu đến giờ của nàng là vô căn cứ, không đáng tin? Nàng đường đường là một thiên tài hiện đại không lẽ lại chịu thua trước một tên cổ đại lạc hậu?
-Các người không tin? Vậy ta tường thuật lại đại khái câu truyện để các người cùng nghe nhé?
Phù Thiên Băng bình thản nói, ánh mắt hiện lên vài nét thú vị cùng hứng khởi.
Kiếp trước nàng từng có có hội đi thăm quan thực tế và gặp một vài thử thách đấu trí giữa các thiên tài. Phải nói là tranh luận ở thời hiện đại rất thú vị, nó khiến cho người tham gia như bị lôi cuốn vào nó. Càng cuốn sâu càng thú vị.
Người này đưa ra luận cứ, người kia lại phản lại bằng luận cứ khác. Người này mới khẳng định xong thì người kia lại phủ định trở về. Câu từ mới lạ nhưng lại vô cùng khoa học, câu văn ngắn gọn nhưng vô cùng đủ nghĩa. Từ biện luận đến biện chứng đều rất hợp lý.... Nàng nhớ buổi dã ngoại đêm đó. ..
Hắn đã từng tiếp xúc với Phù Thiên Băng cũng khá hiểu nàng. Nàng thông minh nhưng suy nghĩ lại vô cùng đơn giản. Nàng ranh mãnh nhưng lại vô cùng đáng yêu. ..
Từ ngày nàng xuất cung hắn vẫn luôn đến Ngự Hoa Viên, nơi có món quà nàng tặng hắn.... Nơi duy nhất làm hắn thấy bình yên. Nhưng nơi tuyệt đẹp đó đã không có nàng ngồi cùng hắn như trước kia... Hắn, nhớ nàng!!
Bên cạnh, Sở Giả Thiên hoài nghi nhướng mày. Xem ra khi hắn không có trong thành đã có rất nhiều chuyện hay xảy ra... Nhìn biểu hiện phức tạp này của hoàng huynh thì hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Lại nhìn xuống lầu dưới, Sở Giả Thiên khẽ cười nhẹ. Không lẽ là vì tên "tiểu tử" này??
-Tiểu huynh đệ. Ta biết ngươi có nhiều ác cảm với bọn ta, nhưng ta vẫn phải nói, bọn ta là những kẻ phiêu bạt gian hồ, nay đây mai đó, lấy một chút tài võ nghệ để mưu sinh nuôi bản thân. Nay vào đến kinh thành Sở Quốc cũng là một vinh hạnh, nhìn thấy cảnh ấm no hạnh phúc của nhân dân mà bọn ta đã chút hưng phấn, tạo ra những hiểu lầm không đáng có. Mong tiểu huynh đệ đừng để tâm tới. ..
Tên lạ mặt thứ tư luôn luôn có nụ cười treo sẵn trên mặt lên tiếng giản hoà. Hắn vừa nói miệng hắn vừa cười, cái điệu cười này rất đẹp nhưng Phù Thiên Băng lại không thích lắm, vì nó quá giả tạo. Nụ cười như được rập khuôn vậy. ..
-"Khuôn khổ" đại ca, tiểu đệ chỉ là có một chút không thích lắm hành động lỗ mãn mà vị đại huynh kia làm thôi. Thật ra tiểu đệ chỉ muốn hỏi thăm các huynh về một người. ..
Phù Thiên Băng khẽ nâng giọng nói. Thanh âm trầm thấp không khác mấy so với thanh âm của đấng nam nhân. Nàng giả giọng cũng quá tài đi.
-Haha tưởng chuyện gì. Tiểu huynh đệ có việc gì thì cứ thoải mái hỏi đi. Nếu chúng ta biết thì sẽ thành thật trả lời.
Tên "khuôn khổ" cười sảng khoái đáp. Lại lừa thêm được một "cừu con" rồi. Tưởng đâu khó nhai, hoá ra tên này là loại non nớt còn hương sữa mẹ.
-À, thật ra đợt trước ta có tới vùng đất phía Nam, ngay tại sông Hán Thủy có gặp một lão ông và được lão ông cứu giúp trong cơn hoạn nạn. Sau này rời đi rồi ta cũng không còn thời gian để về thăm lại lão ông kia nữa. Không biết bốn vị đại ca đi qua sông đó có gặp lão ông hay không, ông ấy vẫn khỏe mạnh chứ??
Nét mặt rũ rượi buồn tủi lại thêm một chút biết ơn, nhớ mong. Phù Thiên Băng thầm oán tại sao kiếp trước nàng không phải là một diễn viên điện ảnh? Diễn suất của nàng thật là "quá thấm, quá sâu" mà!!
"Khuôn khổ" đại ca khẽ chớp chớp mí mắt. Hắn ta chưa từng đến vùng lãnh thổ phía Nam, cái gì sông Hán Thủy hắn cũng chưa bao giờ được thấy qua... Nhưng nhìn "hắn" chắc chuyện "hắn" nói không phải chuyện đùa.
Nghĩ nghĩ đợt lâu hắn ta mới ra giọng hiểu biết nói:
-Tiểu huynh đệ ngươi đừng lo. Chúng ta quả thật là có gặp qua một lão ông. Nhà ông ta gần ngay con sông Hán Thủy, lão ông đó vẫn rất khỏe mạnh, ông ta còn hỏi bọn ta về ngươi nữa đấy. .. Quả là một lão ông tốt bụng.
-Thật??
Phù Thiên Băng không tin hỏi lại.
-Chắc chắn sự thật. Chúng ta đâu có lý do gì để nói dối cậu?
Hắn ta lớn giọng khẳng định. Phải làm như vậy cậu ta mới tin đó là "sự thật".
Nghe câu nói "chắc như đinh đóng cột" đó của hắn mà Phù Thiên Băng cảm thấy nản lòng. Đúng là người cổ đại, trí thông minh không bằng một đứa bé của thế kỉ hai mươi hai...
Lắc đầu thở dài hai cái rồi Phù Thiên Băng ỉu xìu nói:
-Các người đừng lừa ta. Các người là đến từ phía Bắc nước Chu. Hơn nữa còn là tội phạm đang chạy trốn.
Nghe vậy, nụ cười "khuôn khổ" trên mặt tên kia bỗng trở nên cứng đờ. Thật không ngờ trên đời lại có kẻ có thể lừa ngược lại hắn.
-Tiểu huynh đệ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy....
Tên "thủ lĩnh" nghiêm mặc "nhắc nhở". Nhưng gan của Phù Thiên Băng cũng đâu phải tầm thường. Bị "nhắc khéo" bởi một tên tội phạm thì chẳng khác nào là đang phỉ bán những lập luận từ đầu đến giờ của nàng là vô căn cứ, không đáng tin? Nàng đường đường là một thiên tài hiện đại không lẽ lại chịu thua trước một tên cổ đại lạc hậu?
-Các người không tin? Vậy ta tường thuật lại đại khái câu truyện để các người cùng nghe nhé?
Phù Thiên Băng bình thản nói, ánh mắt hiện lên vài nét thú vị cùng hứng khởi.
Kiếp trước nàng từng có có hội đi thăm quan thực tế và gặp một vài thử thách đấu trí giữa các thiên tài. Phải nói là tranh luận ở thời hiện đại rất thú vị, nó khiến cho người tham gia như bị lôi cuốn vào nó. Càng cuốn sâu càng thú vị.
Người này đưa ra luận cứ, người kia lại phản lại bằng luận cứ khác. Người này mới khẳng định xong thì người kia lại phủ định trở về. Câu từ mới lạ nhưng lại vô cùng khoa học, câu văn ngắn gọn nhưng vô cùng đủ nghĩa. Từ biện luận đến biện chứng đều rất hợp lý.... Nàng nhớ buổi dã ngoại đêm đó. ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.