Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình
Chương 21
VyVy1905
22/09/2022
Từ hôm biết được sự thật thì giữa Đan Tâm và Đồng Thiên Vũ đã có một khoảng cách vô hình. Cả hai rất ít khi chạm mặt hầu như Đan Tâm luôn tránh né anh mặc dù ở chung nhà nhưng dường như không nhìn thấy nhau. Ngày hôm nay cũng vậy sau khi Đồng Thiên Vũ thức dậy đã không thấy Đan Tâm đâu. Gần đây cô hay rời nhà sớm nhưng vẫn làm đồ ăn sáng cho anh, Đồng Thiên Vũ muốn gặp cô để nói chuyện nhưng khi nghĩ lại thì không biết phải nói thế nào. Chán nản rời giường vào phòng tắm làm VSCN, tâm trạng người đàn ông vô cùng trống trãi và nặng nề.
*Tại một nơi khác
Đan Tâm với sắc thái lạnh như băng ngàn năm kiều diễm ngồi trên ghế da vàng, ánh mắt tối sầm lạnh lẽo nhìn ly rượu trước mặt. Mấy nay cô rời nhà sớm rồi về trễ để không phải gặp mặt Đồng Thiên Vũ. Cả ngày cô ở trụ sở bang Kim Long làm việc đến tận tối muộn mới trở về nhà vì cô không biết phải đối mặt với Đồng Thiên Vũ thế nào. Cứ nghĩ đến một tháng hạnh phúc ngắn ngủi trong tâm cô lại nhói lên không ngừng chỉ biết chôn đầu vào công việc để quên đi. Đêm nào cô cũng uống rượu mượn rượu giải sầu….Cô thật sự khâm phục chính bản thân mình khi quá nhân từ chấp nhận cho người đàn ông mình yêu đến với người phụ nữ anh ấy yêu…Cô có thể dành lấy có thể ép Đồng Thiên Vũ không ly hôn nhưng cô không thể làm thế bởi vì cô không muốn anh thêm căm ghét, thù hận với cô. Có lẽ ly hôn là điều có thể khiến anh với cô cảm thấy thoải mái nhất…Ở bên nhau quá đau khổ vậy cô sẽ là người chấm dứt cho cuộc hôn nhân này mặc dù trái tim vẫn còn yêu anh rất nhiều.
Cả ngày nay Đồng Thiên Vũ không thể tập trung làm việc được đến nỗi Mã Thức Phương gọi đến anh chỉ nói qua loa vài câu rồi tắt máy. Anh muốn gặp Đan Tâm muốn gặp cô muốn nhìn thấy cô những ngày qua không được nói chuyện không được nhìn thấy Đan Tâm, không được nhìn thấy bóng dáng dịu dàng, mềm mại xinh đẹp nấu ăn trong bếp hay ngủ quên trên sofa mỗi khi đợi anh về khiến cho Đồng Thiên Vũ cảm thấy nhớ nhung. Hôm nay anh sẽ tan ca sớm về nhà để gặp cô, nếu Đan Tâm về muộn anh cũng sẽ chờ vì cả hai ngủ chung giường nhưng những ngày nay cô về trễ thì anh đã ngủ quên ngủ say một giấc đến sáng nên không thể gặp mặt được. Nghĩ như vậy Đồng Thiên Vũ lập tức tăng tốc độ giải quyết công việc thật nhanh để sớm tan ca về nhà.
Chiều Đồng Thiên Vũ trở về, anh theo thói quen đi thẳng vào bếp bất giác dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về bóng dáng đang đứng nấu ăn trước mặt. Trước mắt anh vẫn là hình bóng quen thuộc của Đan Tâm nhưng có phần thay đổi. Mái tóc xoăn nâu nay đã thay bằng màu nâu đỏ ánh cam uốn lọn to xả bung trên lưng, cơ thể cô mặc một cây đen quần đùi da ôm sát đôi chân thon dài trên là áo thun ôm nhỏ ôm chặt lấy vòng eo con kiến trông rất cá tình và quyến rũ. Cả người Đồng Thiên Vũ chợt nóng ran lên thầm rủa “m* kiếp” trong lòng….Anh thật sự đối với Đan Tâm chính là sinh cảm giác chiếm hữu vô đối.
Điều chỉnh lại tâm trạng Đồng Thiên Vũ hắng giọng đi đến tủ lạnh mở ra lấy bình nước vờ rót một ly nước uống. Đan Tâm đã biết anh trở về từ sớm nhưng cô không lên tiếng chỉ im lặng nấu cho xong món canh. Vẫn không để ý đến Đồng Thiên Vũ đang lén nhìn mình, Đan Tâm múc canh ra tô bê ra bàn ăn. Đồng Thiên Vũ thấy mình không được cô chú ý vì vậy có chút dỗi, bĩu môi một cái cất tiếng:
“Tôi về rồi!”
“Vâng”
Đan Tâm đáp lại một tiếng sau đó tiếp tục đem các món đã nấu ra bàn không chú ý đến anh. Đồng Thiên Vũ tự giác muốn giúp đỡ cô vì vậy anh xấp chén và đũa lên bàn sau đó dành lấy các món Đan Tâm chuẩn bị mang ra trên tay cô đem đến bàn ăn. Đan Tâm cũng mặc kệ anh không nói gì. Xong việc cô rửa tay rồi lấy cam trong tủ lạnh vắt ra ca. Đồng Thiên Vũ lúc này đã ngồi vào bàn ăn chờ cô nhưng mãi không thấy cô đến ăn với anh mà đi vắt nước cam, không nhịn được liền hỏi:
“Hôm nay em về sớm sao?”
Đan Tâm nhàn nhạt vừa vắt cơm vừa trả lời anh:
“Không em về làm cơm thôi nếu anh chưa ăn thì ăn còn không thì muốn ăn gì cứ gọi người mang đến hoặc ra ngoài ăn với người phụ nữ của anh. Dù gì trên danh nghĩa em vẫn là vợ anh nên việc cơm nước cho anh là em nên làm. Chắc tầm 1 tiếng nữa thì em đi, chỗ làm của em có việc cần giải quyết gấp.”
“Em mặc thế này ra đường hay sao?”
“Bình thường mà, em còn nhiều bộ táo bạo hơn nhưng chưa đến lúc phải mặc.”
Đồng Thiên Vũ nghe cô nói liền cảm thấy khồn vui. Đồ lộ da lộ thịt thế này ai cho cô mặc, nếu để đàn ông khác nhìn thấy thì sao…Không lộ nhiều cũng lộ ít rồi tôn lên đường cong quyến rũ nữa…Anh không thích điều này!
“Thay một bộ đồ khác rồi em muốn đi đâu thì đi”
“Không thích, em thích mặc như vậy, thoải mái biết bao!”
“Em là vợ tôi tôi đang quan tâm em!”
“Thiên Vũ, anh quên nhanh thật, mấy ngày trước anh nói muốn cùng em ly hôn rồi còn gì. Chúng ta sống chung một mái nhà nhưng tình cảnh bây giờ đã khác rồi, anh có việc của anh, em có việc của em chúng ta không ai quản ai hết. Nếu có thời gian như vậy anh nên kêu Mã Thức Phương giữ kín chuyện hai người trước khi chúng ta ly hôn thì hơn, nếu cô ta để lộ chuyện khiến mẹ phiền lòng thì em không bảo đảm cô ta được yên đâu. Kể cả có anh hay Mã Lữ Thông chống lưng thì cũng không giữ được yên ổn cho cô ta, nhớ lời em nói nhé!”
Đồng Thiên Vũ thoáng chốc cảm thấy lạc lõng, lạnh lẽo. Lời nói sắc bén như dao của Đan Tâm khiến anh phải suy nghĩ. Những ngày qua anh thắc mắc công việc cô đang làm là gì và anh cảm nhận hình như đằng sau Đan Tâm còn có thế lực vô cùng hùng mạnh vì cô có quan hệ mật thiết với Vũ gia, chắc chắn có Vũ gia che chở. Nhưng đó không tính là gì anh chỉ có suy nghĩ về việc làm của cô mà thôi, Đan Tâm thật sự đã trở thành một con người khác trước hoàn toàn: sắc bén,mạnh mẽ, băng lãnh và có phần gai góc.
“Tôi không quên nhưng tôi chỉ muốn giữ cho em an toàn. Dù sao em làm việc buổi tối thì đi ngoài đường rất nguy hiểm.”
“Yên tâm em không yếu đuối đến vậy. Gã đàn ông nào có ý xấu em nhất định bẻ gãy tay hắn!”
Đan Tâm mang ly nước cam vừa pha ra cho Đồng Thiên Vũ sau đó lấy kẹp vắt trên áo kẹp hờ tóc lại rồi ngồi xuống ghế bắt đầu ăn cơm. Đồng Thiên Vũ trong lòng mừng như trẫy hội, anh dành chén xới cơm đưa cho cô còn gắp cho cô chút thức ăn. Đan Tâm chỉ nói “cảm ơn” một tiếng rồi bắt đầu dùng bữa. Đồng Thiên Vũ thấy màu tóc mới của cô liền nhớ đến mái tóc xoăn nâu lúc trước, nhịn không được hỏi khẽ:
“Sao lại nhuộm màu tóc mới rồi? Màu kia trông em rất nhẹ nhàng, đằm thắm.”
“Em muốn đổi mới một chút dù sao màu đỏ mới là màu của em: quyến rũ, cá tính, màu của loài hoa hồng đỏ em thích nhất. Vừa xinh đẹp, kiêu sa nhưng đầy gai nhọn.”
Đan Tâm bình thản trả lời Đồng Thiên Vũ, anh nghe thế cũng không nói gì nữa. Bữa cơm chiều diễn ra im ắng, mạnh ai người đó ăn nhưng Đồng Thiên Vũ đã tốt lên vài phần vì được gặp cô sau những ngày không chạm mặt. Bản thân anh biết Đan Tâm còn giận anh chuyện lừa dối tình cảm của cô nhưng thấy cô vẫn chăm lo cho mình thì anh thấy rất vui. Còn về Đan Tâm, cô chỉ làm cho tròn bổn phận vì thời gian bên anh không còn lâu nữa….Đến lúc rời đi sẽ rời đi! Ở đây thật sự có quá nhiều đau thương và đặc biệt có tình yêu hèn mọn đã bị Đồng Thiên Vũ nhẫn tâm lợi dụng để che đi chuyện tốt của anh….Cô đau lòng nhưng vẫn không thể hiện ra vì cô không muốn một lần nữa phải yếu mềm trước sự thương hại của anh…!
*Tại một nơi khác
Đan Tâm với sắc thái lạnh như băng ngàn năm kiều diễm ngồi trên ghế da vàng, ánh mắt tối sầm lạnh lẽo nhìn ly rượu trước mặt. Mấy nay cô rời nhà sớm rồi về trễ để không phải gặp mặt Đồng Thiên Vũ. Cả ngày cô ở trụ sở bang Kim Long làm việc đến tận tối muộn mới trở về nhà vì cô không biết phải đối mặt với Đồng Thiên Vũ thế nào. Cứ nghĩ đến một tháng hạnh phúc ngắn ngủi trong tâm cô lại nhói lên không ngừng chỉ biết chôn đầu vào công việc để quên đi. Đêm nào cô cũng uống rượu mượn rượu giải sầu….Cô thật sự khâm phục chính bản thân mình khi quá nhân từ chấp nhận cho người đàn ông mình yêu đến với người phụ nữ anh ấy yêu…Cô có thể dành lấy có thể ép Đồng Thiên Vũ không ly hôn nhưng cô không thể làm thế bởi vì cô không muốn anh thêm căm ghét, thù hận với cô. Có lẽ ly hôn là điều có thể khiến anh với cô cảm thấy thoải mái nhất…Ở bên nhau quá đau khổ vậy cô sẽ là người chấm dứt cho cuộc hôn nhân này mặc dù trái tim vẫn còn yêu anh rất nhiều.
Cả ngày nay Đồng Thiên Vũ không thể tập trung làm việc được đến nỗi Mã Thức Phương gọi đến anh chỉ nói qua loa vài câu rồi tắt máy. Anh muốn gặp Đan Tâm muốn gặp cô muốn nhìn thấy cô những ngày qua không được nói chuyện không được nhìn thấy Đan Tâm, không được nhìn thấy bóng dáng dịu dàng, mềm mại xinh đẹp nấu ăn trong bếp hay ngủ quên trên sofa mỗi khi đợi anh về khiến cho Đồng Thiên Vũ cảm thấy nhớ nhung. Hôm nay anh sẽ tan ca sớm về nhà để gặp cô, nếu Đan Tâm về muộn anh cũng sẽ chờ vì cả hai ngủ chung giường nhưng những ngày nay cô về trễ thì anh đã ngủ quên ngủ say một giấc đến sáng nên không thể gặp mặt được. Nghĩ như vậy Đồng Thiên Vũ lập tức tăng tốc độ giải quyết công việc thật nhanh để sớm tan ca về nhà.
Chiều Đồng Thiên Vũ trở về, anh theo thói quen đi thẳng vào bếp bất giác dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về bóng dáng đang đứng nấu ăn trước mặt. Trước mắt anh vẫn là hình bóng quen thuộc của Đan Tâm nhưng có phần thay đổi. Mái tóc xoăn nâu nay đã thay bằng màu nâu đỏ ánh cam uốn lọn to xả bung trên lưng, cơ thể cô mặc một cây đen quần đùi da ôm sát đôi chân thon dài trên là áo thun ôm nhỏ ôm chặt lấy vòng eo con kiến trông rất cá tình và quyến rũ. Cả người Đồng Thiên Vũ chợt nóng ran lên thầm rủa “m* kiếp” trong lòng….Anh thật sự đối với Đan Tâm chính là sinh cảm giác chiếm hữu vô đối.
Điều chỉnh lại tâm trạng Đồng Thiên Vũ hắng giọng đi đến tủ lạnh mở ra lấy bình nước vờ rót một ly nước uống. Đan Tâm đã biết anh trở về từ sớm nhưng cô không lên tiếng chỉ im lặng nấu cho xong món canh. Vẫn không để ý đến Đồng Thiên Vũ đang lén nhìn mình, Đan Tâm múc canh ra tô bê ra bàn ăn. Đồng Thiên Vũ thấy mình không được cô chú ý vì vậy có chút dỗi, bĩu môi một cái cất tiếng:
“Tôi về rồi!”
“Vâng”
Đan Tâm đáp lại một tiếng sau đó tiếp tục đem các món đã nấu ra bàn không chú ý đến anh. Đồng Thiên Vũ tự giác muốn giúp đỡ cô vì vậy anh xấp chén và đũa lên bàn sau đó dành lấy các món Đan Tâm chuẩn bị mang ra trên tay cô đem đến bàn ăn. Đan Tâm cũng mặc kệ anh không nói gì. Xong việc cô rửa tay rồi lấy cam trong tủ lạnh vắt ra ca. Đồng Thiên Vũ lúc này đã ngồi vào bàn ăn chờ cô nhưng mãi không thấy cô đến ăn với anh mà đi vắt nước cam, không nhịn được liền hỏi:
“Hôm nay em về sớm sao?”
Đan Tâm nhàn nhạt vừa vắt cơm vừa trả lời anh:
“Không em về làm cơm thôi nếu anh chưa ăn thì ăn còn không thì muốn ăn gì cứ gọi người mang đến hoặc ra ngoài ăn với người phụ nữ của anh. Dù gì trên danh nghĩa em vẫn là vợ anh nên việc cơm nước cho anh là em nên làm. Chắc tầm 1 tiếng nữa thì em đi, chỗ làm của em có việc cần giải quyết gấp.”
“Em mặc thế này ra đường hay sao?”
“Bình thường mà, em còn nhiều bộ táo bạo hơn nhưng chưa đến lúc phải mặc.”
Đồng Thiên Vũ nghe cô nói liền cảm thấy khồn vui. Đồ lộ da lộ thịt thế này ai cho cô mặc, nếu để đàn ông khác nhìn thấy thì sao…Không lộ nhiều cũng lộ ít rồi tôn lên đường cong quyến rũ nữa…Anh không thích điều này!
“Thay một bộ đồ khác rồi em muốn đi đâu thì đi”
“Không thích, em thích mặc như vậy, thoải mái biết bao!”
“Em là vợ tôi tôi đang quan tâm em!”
“Thiên Vũ, anh quên nhanh thật, mấy ngày trước anh nói muốn cùng em ly hôn rồi còn gì. Chúng ta sống chung một mái nhà nhưng tình cảnh bây giờ đã khác rồi, anh có việc của anh, em có việc của em chúng ta không ai quản ai hết. Nếu có thời gian như vậy anh nên kêu Mã Thức Phương giữ kín chuyện hai người trước khi chúng ta ly hôn thì hơn, nếu cô ta để lộ chuyện khiến mẹ phiền lòng thì em không bảo đảm cô ta được yên đâu. Kể cả có anh hay Mã Lữ Thông chống lưng thì cũng không giữ được yên ổn cho cô ta, nhớ lời em nói nhé!”
Đồng Thiên Vũ thoáng chốc cảm thấy lạc lõng, lạnh lẽo. Lời nói sắc bén như dao của Đan Tâm khiến anh phải suy nghĩ. Những ngày qua anh thắc mắc công việc cô đang làm là gì và anh cảm nhận hình như đằng sau Đan Tâm còn có thế lực vô cùng hùng mạnh vì cô có quan hệ mật thiết với Vũ gia, chắc chắn có Vũ gia che chở. Nhưng đó không tính là gì anh chỉ có suy nghĩ về việc làm của cô mà thôi, Đan Tâm thật sự đã trở thành một con người khác trước hoàn toàn: sắc bén,mạnh mẽ, băng lãnh và có phần gai góc.
“Tôi không quên nhưng tôi chỉ muốn giữ cho em an toàn. Dù sao em làm việc buổi tối thì đi ngoài đường rất nguy hiểm.”
“Yên tâm em không yếu đuối đến vậy. Gã đàn ông nào có ý xấu em nhất định bẻ gãy tay hắn!”
Đan Tâm mang ly nước cam vừa pha ra cho Đồng Thiên Vũ sau đó lấy kẹp vắt trên áo kẹp hờ tóc lại rồi ngồi xuống ghế bắt đầu ăn cơm. Đồng Thiên Vũ trong lòng mừng như trẫy hội, anh dành chén xới cơm đưa cho cô còn gắp cho cô chút thức ăn. Đan Tâm chỉ nói “cảm ơn” một tiếng rồi bắt đầu dùng bữa. Đồng Thiên Vũ thấy màu tóc mới của cô liền nhớ đến mái tóc xoăn nâu lúc trước, nhịn không được hỏi khẽ:
“Sao lại nhuộm màu tóc mới rồi? Màu kia trông em rất nhẹ nhàng, đằm thắm.”
“Em muốn đổi mới một chút dù sao màu đỏ mới là màu của em: quyến rũ, cá tính, màu của loài hoa hồng đỏ em thích nhất. Vừa xinh đẹp, kiêu sa nhưng đầy gai nhọn.”
Đan Tâm bình thản trả lời Đồng Thiên Vũ, anh nghe thế cũng không nói gì nữa. Bữa cơm chiều diễn ra im ắng, mạnh ai người đó ăn nhưng Đồng Thiên Vũ đã tốt lên vài phần vì được gặp cô sau những ngày không chạm mặt. Bản thân anh biết Đan Tâm còn giận anh chuyện lừa dối tình cảm của cô nhưng thấy cô vẫn chăm lo cho mình thì anh thấy rất vui. Còn về Đan Tâm, cô chỉ làm cho tròn bổn phận vì thời gian bên anh không còn lâu nữa….Đến lúc rời đi sẽ rời đi! Ở đây thật sự có quá nhiều đau thương và đặc biệt có tình yêu hèn mọn đã bị Đồng Thiên Vũ nhẫn tâm lợi dụng để che đi chuyện tốt của anh….Cô đau lòng nhưng vẫn không thể hiện ra vì cô không muốn một lần nữa phải yếu mềm trước sự thương hại của anh…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.