Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình
Chương 80
VyVy1905
10/10/2022
Sáng hôm sau Nguyễn Tuấn Anh đã đến khách sạn Hàn Gia để đón cô em họ của mình. Vừa gặp mặt anh trai, Kelly mừng rỡ ôm chầm lấy anh:
“Anh ơi em gái nhớ anh chết đi được.”
Nguyễn Tuấn Anh xoa đầu cô ấy sau đó trừng mắt nói:
“Nhóc con sắp có chồng rồi mà còn như thế, anh phải huỷ một cuộc hẹn quan trọng để đưa em đi chơi đấy. Mẹ và thiếm ra lệnh rồi chứ không anh sẽ nhờ người đưa em đi.”
Kelly chu môi mỉm cười trông rất đáng yêu. Nguyễn Tuấn Anh cũng bất lực với cô em họ này. Sắp có chồng đến nơi mà còn thong dong về đây tìm anh chỉ để đi chơi trước khi kết hôn. May là chồng của nó là bạn của anh ở Mỹ chứ nếu là người khác chắc người ta tìm anh đòi người rồi.
Sau đó hai anh đi đến trung tâm thương mại mua sắm, Kelly rất lâu mới trở về quê hương của mẹ nên vô cùng phấn khởi. Đến những cửa hàng bán đồ lưu niệm cũng ghé vào xem cho được vì có những món đồ bên Mỹ không có. Nguyễn Tuấn Anh cũng rất ra dáng anh trai mà tháp tùng cô nhưng tim và đầu chỉ nghĩ đến mỗi Annie. Sáng giờ anh có nhắn tin nhưng chẳng thấy mèo nhỏ đáp lại làm lòng anh lo lắng không yên….Sợ Annie lại giận dỗi rồi vươn nanh vuốt ra doạ anh….Mèo nhỏ nhà anh mà dỗi rồi thì khó dỗ lắm, điển hình là chuyện tránh mặt hai tháng trước, anh phải cố gắng lắm mới khiến cô trở lại bình thường với anh….
Trong khi đó tại nhà Đan Tâm, Annie đang ngồi ăn trái cây cùng cô. Vì hôm nay không có lịch đến Kim Long nên Annie từ sáng đã chạy sang đây chơi vừa lúc mẹ Đồng có việc cần về bên nhà chính, thế là cô được giao nhiệm vụ chăm sóc Đan Tâm giúp bà. Hai chị em ăn trái cây nói chuyện rôm rã cùng Khánh Luân call video.
“Anh Luân khi nào cưới vợ thế?”
Trong màn hình điện thoại, Khánh Luân ngồi trong phòng làm việc ở công ty. Cậu đã về Mỹ được khoảng gần một tháng, lúc biết tin Đan Tâm mang thai thì gọi đến chúc mừng không ngớt. Dự tính ở lại chơi thêm qua tết mới về nhưng công ty cần cậu thế là phải bỏ cuộc chơi trở về nhà. Nghe câu hỏi của Annie, Khánh Luân lắc đầu mỉm cười đáp:
“Anh còn lâu lắm, con Tâm sinh em bé rồi lấy cũng chưa muộn.”
Đan Tâm bĩu môi vờ khinh bỉ nói:
“Gớm, mạnh miệng cho lắm lấy vợ đến nơi bây giờ.”
Khánh Luân lườm cô sau đó ba người ngồi nói đủ thứ trên trời dưới đất đến khoảng hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Cũng trưa rồi mẹ Đồng nhắn cho Đan Tâm bà không qua được với cô nên bảo cô với Annie ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Annie cũng rất tận tâm chăm sóc cho Đan Tâm và bé con trong bụng, ăn xong còn chủ động dọn dẹp lại.
Đan Tâm ngồi ở bàn ăn uống nước trái cây, đôi mắt ngạc nhiên vui mừng nhìn cô em gái nhỏ. Chà chà dạo này trông lớn hẳn ra rồi, bớt đi đua xe lại chăm chỉ ôn luyện bài tập, phong cách ăn mặc cũng thục nữ quá chừng…Chậc chậc biết yêu rồi thì sẽ cố gắng trở thành hình mẫu tốt nhất trong mắt người mình yêu đây mà. Nghĩ như vậy Đan Tâm bèn trêu Annie:
“Có người đang chìm trong tình yêu nên mới hớn ha hớn hở thay đổi chính mình đây mà.”
Annie cất chén đã rửa lên kệ bếp, nghe thấy Đan Tâm nói như vậy liền sinh ra ngượng ngùng. Cô đi đến bàn ăn ngồi xuống, hai tay chống cằm cất tiếng:
“Yêu thì có yêu đó nhưng mà người ta không có nhìn ra, em sắp đau lòng đến chết rồi này.”
Đan Tâm khẽ cười nói lời an ủi em gái:
“Cái gì cũng phải từ từ, em thích anh Tuấn Anh mọi người đều biết đấy. Chị nghĩ anh ấy cũng biết nhưng người ta không nói cho em thôi, có thể anh ấy muốn dành tặng cho em điều bất ngờ thì sao. Đàn ông mà khi yêu thích một ai đó họ phải nghĩ kĩ càng rồi mới tỏ lòng mình nào để cho con gái nói lời yêu trước chứ.”
“Nhưng chị Tiểu Vy với chị lại bày tỏ lòng mình kia kìa.”
Đan Tâm với tay gõ nhẹ lên đầu cô em mình, lườm một cái rồi đáp:
“Chuyện tụi chị là khác, chị với Thiên Vũ lại càng không giống mấy đứa. Còn Tiểu Vy là do con bé buộc miệng nói ra vì giữa vợ chồng nó có hiểu lầm nếu không anh rể Chấn Phong của em cũng làm cho con bé một buổi tỏ tình lãng mạn rồi.”
Annie thở dài, bộ dáng sầu não làm Đan Tâm nhịn không được mà cười lên.
“Xem như nghe chị nói để em tự an ủi mình, nếu Tuấn Anh không yêu em thật chắc em đi về Mỹ cưới chồng luôn.”
“Cứ chờ xem đã, hai người không cưới nhau là ông trời vô tình cắt đứt nhân duyên rồi.”
Annie mỉm cười vì lời nói của Đan Tâm, sau đó khoảng một giờ Đan Tâm lên phòng nghỉ ngơi thì Annie ra về. Cô vừa lái xe vừa nghĩ nghĩ thế là đi đến trung tâm thương mại. Bỗng dưng nổi hứng muốn mua đồ vậy đó.
Tung tăng đi lượn lờ quanh mấy cửa hàng rồi tạt vào một store bán đồ công sở cho nam. Annie đến một tủ treo áo sơ mi cẩn thận xem từng cái một rồi quyết định chọn cái áo màu đen của thương hiệu cao cấp ở Ý và mang đến quầy tính tiền.
Lúc chờ nhân viên thanh toán, Annie đảo mắt nhìn quanh một vòng và dừng lại ở hai thân ảnh cách chỗ cô đứng một khoảng không quá xa. Đôi mắt to tròn căng ra nhìn chằm chằm cô gái mặc chiếc váy xoè màu hồng phấn cổ yếm, tấm lưng mảnh khảnh trắng mịn lộ ra, mái tóc vàng xoả tự nhiên và gương mặt lai tây xinh đẹp. Cô ấy đang ướm lên cơ thể người đàn ông chiếc áo sơ mi mà đối với Annie lại vô cùng quen thuộc. Đầu óc Annie quay mòng mòng như không tin những gì đang nhìn thấy….Nguyễn Tuấn Anh lại xuất hiện cùng cô gái khác vui vẻ đi mua sắm, không phải anh nói công ty có việc gấp cần giải quyết hay sao???
Ngay trong khoảnh khắc đó, trái tim cô như vỡ vụn, cho đến khi nhân viên bán hàng đưa cho cô túi giấy và trả thẻ tín dụng lại thì Annie mới hoàn hồn. Cô vội đi ra khỏi cửa hàng, thẩn thờ lấy xe đi về nhà, lòng đau như cắt….
Còn Nguyễn Tuấn Anh sau khi làm manocanh cho em gái lựa áo sơ mi cho chồng thì hai anh em kéo nhau đi ăn đến tận chiều anh mới đưa Kelly về lại khách sạn.
“Cảm ơn anh đã đưa em đi chơi nha”
Nguyễn Tuấn Anh xoa đầu em gái:
“Không có gì, nhà có mỗi hai anh em thôi với cả em sắp lấy chồng rồi nên dành ít thời gian cho em.”
Kelly gật đầu nhưng chợt nhớ ra gì đó bèn nói:
“Ủa nhưng em nhớ hồi sáng anh kêu có cuộc hẹn quan trọng lắm phải huỷ vì em…”
“Cô ấy không giận đâu.”
Nguyễn Tuấn Anh thốt ra câu nói làm Kelly tò mò vô cùng. Cô mỉm cười bí hiểm ra vẻ gặn hỏi ông anh mình:
“Cô ấy…cô ấy nào thế, có phải chị dâu không? Sao anh không nói sớm để rủ chị ấy đi cùng luôn cho vui.”
Nguyễn Tuấn Anh liếc em gái một cái, sau đó trả lời:
“Bây giờ chưa phải lúc, khi nào đưa được cô ấy sang gặp ba mẹ rồi giới thiệu cho em. Cô ấy còn đi học, anh lo mình lại làm chậm trễ việc học của cô ấy nên vẫn chưa ngỏ lời.”
Kelly nhíu mày rồi buông lời chê bai:
“Liên quan ghê, anh thích chị ấy thì nói thôi còn chuyện gì khác tính sau. Nên học tập chồng em đi, lúc em học lớp mười thì anh ấy đã mang lễ sang nhà đặt cọc trước rồi đấy. Nói cho anh biết, anh mà để lâu là chị dâu chạy mất lúc đó đừng có than trách nha.”
“Nhiều chuyện thật, đi vô trong đi.”
Kelly tinh nghịch bĩu môi sau đó hai anh em tạm biệt nhau rồi Nguyễn Tuấn Anh lái xe về nhà. Anh nhớ con mèo nhỏ của mình chết đi được, tối nay sẽ bất ngờ sang nhà rủ cô đi chơi xem như bù đắp chút lỗi lầm hôm nay đã bỏ bê cô.
“Anh ơi em gái nhớ anh chết đi được.”
Nguyễn Tuấn Anh xoa đầu cô ấy sau đó trừng mắt nói:
“Nhóc con sắp có chồng rồi mà còn như thế, anh phải huỷ một cuộc hẹn quan trọng để đưa em đi chơi đấy. Mẹ và thiếm ra lệnh rồi chứ không anh sẽ nhờ người đưa em đi.”
Kelly chu môi mỉm cười trông rất đáng yêu. Nguyễn Tuấn Anh cũng bất lực với cô em họ này. Sắp có chồng đến nơi mà còn thong dong về đây tìm anh chỉ để đi chơi trước khi kết hôn. May là chồng của nó là bạn của anh ở Mỹ chứ nếu là người khác chắc người ta tìm anh đòi người rồi.
Sau đó hai anh đi đến trung tâm thương mại mua sắm, Kelly rất lâu mới trở về quê hương của mẹ nên vô cùng phấn khởi. Đến những cửa hàng bán đồ lưu niệm cũng ghé vào xem cho được vì có những món đồ bên Mỹ không có. Nguyễn Tuấn Anh cũng rất ra dáng anh trai mà tháp tùng cô nhưng tim và đầu chỉ nghĩ đến mỗi Annie. Sáng giờ anh có nhắn tin nhưng chẳng thấy mèo nhỏ đáp lại làm lòng anh lo lắng không yên….Sợ Annie lại giận dỗi rồi vươn nanh vuốt ra doạ anh….Mèo nhỏ nhà anh mà dỗi rồi thì khó dỗ lắm, điển hình là chuyện tránh mặt hai tháng trước, anh phải cố gắng lắm mới khiến cô trở lại bình thường với anh….
Trong khi đó tại nhà Đan Tâm, Annie đang ngồi ăn trái cây cùng cô. Vì hôm nay không có lịch đến Kim Long nên Annie từ sáng đã chạy sang đây chơi vừa lúc mẹ Đồng có việc cần về bên nhà chính, thế là cô được giao nhiệm vụ chăm sóc Đan Tâm giúp bà. Hai chị em ăn trái cây nói chuyện rôm rã cùng Khánh Luân call video.
“Anh Luân khi nào cưới vợ thế?”
Trong màn hình điện thoại, Khánh Luân ngồi trong phòng làm việc ở công ty. Cậu đã về Mỹ được khoảng gần một tháng, lúc biết tin Đan Tâm mang thai thì gọi đến chúc mừng không ngớt. Dự tính ở lại chơi thêm qua tết mới về nhưng công ty cần cậu thế là phải bỏ cuộc chơi trở về nhà. Nghe câu hỏi của Annie, Khánh Luân lắc đầu mỉm cười đáp:
“Anh còn lâu lắm, con Tâm sinh em bé rồi lấy cũng chưa muộn.”
Đan Tâm bĩu môi vờ khinh bỉ nói:
“Gớm, mạnh miệng cho lắm lấy vợ đến nơi bây giờ.”
Khánh Luân lườm cô sau đó ba người ngồi nói đủ thứ trên trời dưới đất đến khoảng hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Cũng trưa rồi mẹ Đồng nhắn cho Đan Tâm bà không qua được với cô nên bảo cô với Annie ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Annie cũng rất tận tâm chăm sóc cho Đan Tâm và bé con trong bụng, ăn xong còn chủ động dọn dẹp lại.
Đan Tâm ngồi ở bàn ăn uống nước trái cây, đôi mắt ngạc nhiên vui mừng nhìn cô em gái nhỏ. Chà chà dạo này trông lớn hẳn ra rồi, bớt đi đua xe lại chăm chỉ ôn luyện bài tập, phong cách ăn mặc cũng thục nữ quá chừng…Chậc chậc biết yêu rồi thì sẽ cố gắng trở thành hình mẫu tốt nhất trong mắt người mình yêu đây mà. Nghĩ như vậy Đan Tâm bèn trêu Annie:
“Có người đang chìm trong tình yêu nên mới hớn ha hớn hở thay đổi chính mình đây mà.”
Annie cất chén đã rửa lên kệ bếp, nghe thấy Đan Tâm nói như vậy liền sinh ra ngượng ngùng. Cô đi đến bàn ăn ngồi xuống, hai tay chống cằm cất tiếng:
“Yêu thì có yêu đó nhưng mà người ta không có nhìn ra, em sắp đau lòng đến chết rồi này.”
Đan Tâm khẽ cười nói lời an ủi em gái:
“Cái gì cũng phải từ từ, em thích anh Tuấn Anh mọi người đều biết đấy. Chị nghĩ anh ấy cũng biết nhưng người ta không nói cho em thôi, có thể anh ấy muốn dành tặng cho em điều bất ngờ thì sao. Đàn ông mà khi yêu thích một ai đó họ phải nghĩ kĩ càng rồi mới tỏ lòng mình nào để cho con gái nói lời yêu trước chứ.”
“Nhưng chị Tiểu Vy với chị lại bày tỏ lòng mình kia kìa.”
Đan Tâm với tay gõ nhẹ lên đầu cô em mình, lườm một cái rồi đáp:
“Chuyện tụi chị là khác, chị với Thiên Vũ lại càng không giống mấy đứa. Còn Tiểu Vy là do con bé buộc miệng nói ra vì giữa vợ chồng nó có hiểu lầm nếu không anh rể Chấn Phong của em cũng làm cho con bé một buổi tỏ tình lãng mạn rồi.”
Annie thở dài, bộ dáng sầu não làm Đan Tâm nhịn không được mà cười lên.
“Xem như nghe chị nói để em tự an ủi mình, nếu Tuấn Anh không yêu em thật chắc em đi về Mỹ cưới chồng luôn.”
“Cứ chờ xem đã, hai người không cưới nhau là ông trời vô tình cắt đứt nhân duyên rồi.”
Annie mỉm cười vì lời nói của Đan Tâm, sau đó khoảng một giờ Đan Tâm lên phòng nghỉ ngơi thì Annie ra về. Cô vừa lái xe vừa nghĩ nghĩ thế là đi đến trung tâm thương mại. Bỗng dưng nổi hứng muốn mua đồ vậy đó.
Tung tăng đi lượn lờ quanh mấy cửa hàng rồi tạt vào một store bán đồ công sở cho nam. Annie đến một tủ treo áo sơ mi cẩn thận xem từng cái một rồi quyết định chọn cái áo màu đen của thương hiệu cao cấp ở Ý và mang đến quầy tính tiền.
Lúc chờ nhân viên thanh toán, Annie đảo mắt nhìn quanh một vòng và dừng lại ở hai thân ảnh cách chỗ cô đứng một khoảng không quá xa. Đôi mắt to tròn căng ra nhìn chằm chằm cô gái mặc chiếc váy xoè màu hồng phấn cổ yếm, tấm lưng mảnh khảnh trắng mịn lộ ra, mái tóc vàng xoả tự nhiên và gương mặt lai tây xinh đẹp. Cô ấy đang ướm lên cơ thể người đàn ông chiếc áo sơ mi mà đối với Annie lại vô cùng quen thuộc. Đầu óc Annie quay mòng mòng như không tin những gì đang nhìn thấy….Nguyễn Tuấn Anh lại xuất hiện cùng cô gái khác vui vẻ đi mua sắm, không phải anh nói công ty có việc gấp cần giải quyết hay sao???
Ngay trong khoảnh khắc đó, trái tim cô như vỡ vụn, cho đến khi nhân viên bán hàng đưa cho cô túi giấy và trả thẻ tín dụng lại thì Annie mới hoàn hồn. Cô vội đi ra khỏi cửa hàng, thẩn thờ lấy xe đi về nhà, lòng đau như cắt….
Còn Nguyễn Tuấn Anh sau khi làm manocanh cho em gái lựa áo sơ mi cho chồng thì hai anh em kéo nhau đi ăn đến tận chiều anh mới đưa Kelly về lại khách sạn.
“Cảm ơn anh đã đưa em đi chơi nha”
Nguyễn Tuấn Anh xoa đầu em gái:
“Không có gì, nhà có mỗi hai anh em thôi với cả em sắp lấy chồng rồi nên dành ít thời gian cho em.”
Kelly gật đầu nhưng chợt nhớ ra gì đó bèn nói:
“Ủa nhưng em nhớ hồi sáng anh kêu có cuộc hẹn quan trọng lắm phải huỷ vì em…”
“Cô ấy không giận đâu.”
Nguyễn Tuấn Anh thốt ra câu nói làm Kelly tò mò vô cùng. Cô mỉm cười bí hiểm ra vẻ gặn hỏi ông anh mình:
“Cô ấy…cô ấy nào thế, có phải chị dâu không? Sao anh không nói sớm để rủ chị ấy đi cùng luôn cho vui.”
Nguyễn Tuấn Anh liếc em gái một cái, sau đó trả lời:
“Bây giờ chưa phải lúc, khi nào đưa được cô ấy sang gặp ba mẹ rồi giới thiệu cho em. Cô ấy còn đi học, anh lo mình lại làm chậm trễ việc học của cô ấy nên vẫn chưa ngỏ lời.”
Kelly nhíu mày rồi buông lời chê bai:
“Liên quan ghê, anh thích chị ấy thì nói thôi còn chuyện gì khác tính sau. Nên học tập chồng em đi, lúc em học lớp mười thì anh ấy đã mang lễ sang nhà đặt cọc trước rồi đấy. Nói cho anh biết, anh mà để lâu là chị dâu chạy mất lúc đó đừng có than trách nha.”
“Nhiều chuyện thật, đi vô trong đi.”
Kelly tinh nghịch bĩu môi sau đó hai anh em tạm biệt nhau rồi Nguyễn Tuấn Anh lái xe về nhà. Anh nhớ con mèo nhỏ của mình chết đi được, tối nay sẽ bất ngờ sang nhà rủ cô đi chơi xem như bù đắp chút lỗi lầm hôm nay đã bỏ bê cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.