Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình
Chương 88
VyVy1905
16/10/2022
Annie rời đi khoảng một tuần sau đó là bước sang năm mới. Ngày Tết Dương Lịch nhân viên ở Đồng thị được nghỉ hẳn một tuần đã vậy tiền thưởng còn tăng hai lần và lương cho năm mới tăng ba lần. Trong năm qua Đồng thị
làm ăn rất thuận lợi vì vậy quyết định thưởng lớn cho toàn thể nhân viên trong công ty.
Nghỉ tết ở nhà, Đồng Thiên Vũ mỗi ngày đều chăm sóc Đan Tâm tận tình, ngoài ra còn đưa cô đi chơi, đi mua sắm cho khuây khoả. Gần cuối năm anh bận nên chỉ ở bên Đan Tâm được buổi tối, còn ban ngày là do mẹ anh và các em dâu ai rảnh rỗi thì chạy sang chơi với cô. Cho nên nhân dịp lễ tết Đồng Thiên Vũ muốn bù đắp lại, anh sợ Đan Tâm sẽ tủi thân vì mang thai nhưng chồng lại chẳng quan tâm. Đọc báo thấy vợ mang thai bị trầm cảm do chồng hờ hững, bận bịu không chăm sóc mà anh sợ cô sẽ giống như vậy. Thế là mỗi tối trước khi ngủ, Đồng Thiên Vũ luôn trò chuyện cùng cô rồi giúp cô xoa bóp cho thư thả đầu óc, thoải mái cơ thể. Đan Tâm nhìn anh như vậy mà buồn cười lại sinh ra xót xa khi thấy anh quá bận còn mình chẳng giúp được cho anh.Mang thai nên Đồng Thiên Vũ kiên quyết không cho cô làm gì cả. Nhiệm vụ anh đặt ra cho cô chỉ có ăn, uống, ngủ, nghỉ, đặc biệt mỗi ngày đều phải vui vẻ. Thấy anh lo lắng cho mình như thế, Đan Tâm vô cùng hạnh phúc và hài lòng với những gì ở hiện tại…Quá khứ kia Đồng Thiên Vũ không cần cô nhưng bây giờ anh đang từng bước bù đắp lại tất cả lỗi lầm lúc trước. Dù không nói nhưng Đan Tâm biết trong lòng anh vẫn còn cảm thấy tự trách vì những điều đã gây ra cho cô. Người đàn ông này hơn ai hết cô hiểu, anh cũng rất yếu đuối lại còn sợ cô sẽ biến mất….Chấp niệm của cô đang từng ngày chớm nở nhiều hơn, Đan Tâm quyết sẽ giữ để nó mãi mãi nở rộ vì cô yêu Đồng Thiên Vũ, đơn giản chỉ thế thôi…
Miên man ngồi trên giường chìm trong suy nghĩ riêng của mình mà Đan Tâm không để ý Đồng Thiên Vũ đã ngồi cạnh từ lúc nào còn đang chăm chú nhìn cô. Cho đến khi tiếng gọi của người đàn ông cất lên, Đan Tâm mới thoát khỏi thế giới riêng quay lại thực tại.
“Vợ ơi em nghĩ cái gì mà suy tư thế?”
Đan Tâm dịu dàng nở nụ cười, tay xoa gò má anh:
“Dạ không có gì, em chờ anh lên mà.”
Đôi mắt đen nhìn quanh gương mặt nhỏ xinh, dáng vẻ không tin mà hỏi:
“Thật không? Em không được giấu anh, có gì thì phải nói nhé!”
“Dạ thật mà, anh đừng cuống cuồng lên như vậy.”
Đồng Thiên Vũ vẫn trưng ra bộ mặt nghi ngờ nhìn vợ một lúc nữa. Đan Tâm phải đưa tay nhéo nhẹ lỗ tai anh thì Đồng Thiên Vũ mới thả lỏng bỏ qua hoài nghi trong lòng. Anh tựa vào giường, tay ôm chặt Đan Tâm, bàn tay to theo thói quen mà xoa xoa cái bụng mỗi ngày một lớn của cô. Lời nói cưng chiều khẽ cất lên:
“Càng ngày càng to ra rồi. Đan Tâm, nhìn em mang thai vất vả như vậy chúng ta sinh một đứa thôi nhé. Anh thấy trong sách nói mấy tháng cuối thai kì phụ nữ sẽ rất mệt…”
Cái đầu nhỏ dụi dụi trong ngực anh làm Đồng Thiên Vũ càng thương hơn, tay cứ thế mà vuốt ve da thịt mịn màng như đang an ủi. Đan Tâm hơi ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai kia sau đó nhẹ nói:
“Không sao, con cái là trời cho, em cũng muốn sinh cho anh có đủ trai đủ gái luôn như vậy mới vui. Nhà mình cũng rộng, có các con bên cạnh mỗi khi anh đi làm em sẽ đỡ buồn. Không có gì là vất vả cả, em mới bầu có một lần à nên còn bỡ ngỡ nhiều. Ưm hưm đề nghị chồng yêu cứ thấy thích hợp thì thả nòng nọc cho vợ nuôi, mà bé con cũng có em chơi cùng đỡ cô đơn.”
“Nghịch ngợm”
Lời Đan Tâm nói làm cho Đồng Thiên Vũ ngập tràn cảm giác ngọt ngào trong tim. Giờ nghĩ lại lúc trước bản thân anh điên rồi nên mới ma xui quỷ khiến mà ôm lấy tình cảm dối trá, một hai đòi ly hôn vợ….May là Đan Tâm bao dung cho anh chứ nếu không thì tình cảnh hạnh phúc, bình yên thế này Đồng Thiên Vũ chẳng thể gặp được.
Ngón tay dài nâng chiếc cằm nhỏ lên, ánh mắt thâm tình xoáy vào đôi mắt đen long lanh rồi từ từ cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng. Phải nói khi hôn rồi Đồng Thiên Vũ như bị thôi miên vậy chỉ muốn hôn mãi chẳng dứt ra, tay của anh cũng vuốt ve lên xuống dọc hai cánh tay trắng nõn mềm mịn. Từ khi Đan Tâm mang thai anh đã luyện cho mình tính kiềm chế nhưng mà chỉ được nửa mùa thôi…Vợ anh mang thai, cơ thể tròn ra chút ít nhìn càng thuận mắt đáng yêu, da cũng trắng lên nữa. Tối ngủ chỉ có ôm khiến Đồng Thiên Vũ anh thiếu điều muốn tự mình bóp chết “người anh em” ở giữa hai chân mình đi. Vì vậy bây giờ anh như bị lửa dục xâm chiếm mà hôn ngấu nghiến môi Đan Tâm không muốn ngừng….Cho đến khi bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực anh Đồng Thiên Vũ mới tiếc nuối buông ra, anh thở nặng nề tựa trán mình vào trán cô thấp giọng:
“Đan Tâm, anh hình như sắp không chịu nổi nữa rồi. Vợ, em chờ anh một chút anh đi tắm nước lạnh xong ra với em.”
Nói rồi lập tức đứng lên định đi vào phòng tắm “giải quyết” thì một lực kéo giữ anh lại. Đan Tâm nắm tay Đồng Thiên Vũ dùng lực làm anh hơi áp sát vào mình rồi ngập ngừng:
“Anh…anh không cần đi tắm nước lạnh đâu, bác sĩ nói thai rất khoẻ nên có thể quan hệ được….nhẹ nhàng hơn thường ngày một chút thì không vấn đề gì…”
Nét mặt Đồng Thiên Vũ thoáng ý cười, ngón tay lượn lờ bên gò má ửng hồng. Anh hỏi:
“Sao em biết?”
“Thì em hỏi bác sĩ. Thiên Vũ, em biết anh kiềm chế đến tận giờ là rất gian nan, em xót lắm. Nhưng một phần là do em nhớ hương vị tuyệt vời, mạnh mẽ của chồng mang đến cho em…Nói tóm lại sợ anh quên mất em vì lâu quá không được gần gũi.”
Đồng Thiên Vũ lắc đầu bật cười, anh hôn lên trán Đan Tâm nụ hôn nồng nàn rồi đáp:
“Ngốc, vợ anh anh biết rõ nếu còn quên mất vợ chỉ vì lí do lâu không quan hệ thì anh còn làm đàn ông chi nữa. Thương hai mẹ con còn không hết quên quên cái gì.”
Đan Tâm mỉm cười “dạ” một tiếng sau đó tiếp tục nói:
“Nhưng mà hôm nay em cũng muốn. Chồng yêu à đừng kiềm chế nữa làm thôi, anh nhẹ nhàng một chút là được.”
Vừa dứt lời Đồng Thiên Vũ đã xâm chiếm môi cô ngay. Anh đang đấu tranh tâm lí thế mà vợ dọn đường dùm luôn mà anh cũng chẳng kiềm được mình nữa, nhớ cô đến muốn hư rồi.
Thế là một cuộc kích tình đã diễn ra, Đồng Thiên Vũ lâu ngày mới được ăn thịt nên rất hưng phấn nhưng vẫn dùng lực nhẹ nhàng vì sợ ảnh hưởng đến bé con. Còn Đan Tâm do cơ thể mang thai nên khi Đồng Thiên Vũ chạm vào đã rùng mình vì nhạy cảm nhưng cô cố gắng thả lỏng để hưởng trọn khoái cảm mà anh mang lại. Thoáng chốc khắp phòng ngủ đã vang vọng những tiếng kêu ám muội nhưng không kém sự yêu kiều quyến rũ….
Đến khi làm xong đã là hơn một tiếng sau, Đan Tâm nhễ nhại mồ hôi nằm trong lồng ngực săn chắc ấm áp. Đồng Thiên Vũ sủng nịnh xoa xoa bụng cô, lời nói nói ra vô cùng đáng yêu:
“Xin lỗi bé con, ba ba thật không biết kiềm chế nên để mẹ ngủ muộn so với thường ngày. Xong rồi bây giờ yên tâm ở trong đó ngủ đi nhé đừng có ghim thù mà làm mẹ ngủ không yên giấc. Ngủ ngon, bé con của ba mẹ!”
Nghỉ tết ở nhà, Đồng Thiên Vũ mỗi ngày đều chăm sóc Đan Tâm tận tình, ngoài ra còn đưa cô đi chơi, đi mua sắm cho khuây khoả. Gần cuối năm anh bận nên chỉ ở bên Đan Tâm được buổi tối, còn ban ngày là do mẹ anh và các em dâu ai rảnh rỗi thì chạy sang chơi với cô. Cho nên nhân dịp lễ tết Đồng Thiên Vũ muốn bù đắp lại, anh sợ Đan Tâm sẽ tủi thân vì mang thai nhưng chồng lại chẳng quan tâm. Đọc báo thấy vợ mang thai bị trầm cảm do chồng hờ hững, bận bịu không chăm sóc mà anh sợ cô sẽ giống như vậy. Thế là mỗi tối trước khi ngủ, Đồng Thiên Vũ luôn trò chuyện cùng cô rồi giúp cô xoa bóp cho thư thả đầu óc, thoải mái cơ thể. Đan Tâm nhìn anh như vậy mà buồn cười lại sinh ra xót xa khi thấy anh quá bận còn mình chẳng giúp được cho anh.Mang thai nên Đồng Thiên Vũ kiên quyết không cho cô làm gì cả. Nhiệm vụ anh đặt ra cho cô chỉ có ăn, uống, ngủ, nghỉ, đặc biệt mỗi ngày đều phải vui vẻ. Thấy anh lo lắng cho mình như thế, Đan Tâm vô cùng hạnh phúc và hài lòng với những gì ở hiện tại…Quá khứ kia Đồng Thiên Vũ không cần cô nhưng bây giờ anh đang từng bước bù đắp lại tất cả lỗi lầm lúc trước. Dù không nói nhưng Đan Tâm biết trong lòng anh vẫn còn cảm thấy tự trách vì những điều đã gây ra cho cô. Người đàn ông này hơn ai hết cô hiểu, anh cũng rất yếu đuối lại còn sợ cô sẽ biến mất….Chấp niệm của cô đang từng ngày chớm nở nhiều hơn, Đan Tâm quyết sẽ giữ để nó mãi mãi nở rộ vì cô yêu Đồng Thiên Vũ, đơn giản chỉ thế thôi…
Miên man ngồi trên giường chìm trong suy nghĩ riêng của mình mà Đan Tâm không để ý Đồng Thiên Vũ đã ngồi cạnh từ lúc nào còn đang chăm chú nhìn cô. Cho đến khi tiếng gọi của người đàn ông cất lên, Đan Tâm mới thoát khỏi thế giới riêng quay lại thực tại.
“Vợ ơi em nghĩ cái gì mà suy tư thế?”
Đan Tâm dịu dàng nở nụ cười, tay xoa gò má anh:
“Dạ không có gì, em chờ anh lên mà.”
Đôi mắt đen nhìn quanh gương mặt nhỏ xinh, dáng vẻ không tin mà hỏi:
“Thật không? Em không được giấu anh, có gì thì phải nói nhé!”
“Dạ thật mà, anh đừng cuống cuồng lên như vậy.”
Đồng Thiên Vũ vẫn trưng ra bộ mặt nghi ngờ nhìn vợ một lúc nữa. Đan Tâm phải đưa tay nhéo nhẹ lỗ tai anh thì Đồng Thiên Vũ mới thả lỏng bỏ qua hoài nghi trong lòng. Anh tựa vào giường, tay ôm chặt Đan Tâm, bàn tay to theo thói quen mà xoa xoa cái bụng mỗi ngày một lớn của cô. Lời nói cưng chiều khẽ cất lên:
“Càng ngày càng to ra rồi. Đan Tâm, nhìn em mang thai vất vả như vậy chúng ta sinh một đứa thôi nhé. Anh thấy trong sách nói mấy tháng cuối thai kì phụ nữ sẽ rất mệt…”
Cái đầu nhỏ dụi dụi trong ngực anh làm Đồng Thiên Vũ càng thương hơn, tay cứ thế mà vuốt ve da thịt mịn màng như đang an ủi. Đan Tâm hơi ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai kia sau đó nhẹ nói:
“Không sao, con cái là trời cho, em cũng muốn sinh cho anh có đủ trai đủ gái luôn như vậy mới vui. Nhà mình cũng rộng, có các con bên cạnh mỗi khi anh đi làm em sẽ đỡ buồn. Không có gì là vất vả cả, em mới bầu có một lần à nên còn bỡ ngỡ nhiều. Ưm hưm đề nghị chồng yêu cứ thấy thích hợp thì thả nòng nọc cho vợ nuôi, mà bé con cũng có em chơi cùng đỡ cô đơn.”
“Nghịch ngợm”
Lời Đan Tâm nói làm cho Đồng Thiên Vũ ngập tràn cảm giác ngọt ngào trong tim. Giờ nghĩ lại lúc trước bản thân anh điên rồi nên mới ma xui quỷ khiến mà ôm lấy tình cảm dối trá, một hai đòi ly hôn vợ….May là Đan Tâm bao dung cho anh chứ nếu không thì tình cảnh hạnh phúc, bình yên thế này Đồng Thiên Vũ chẳng thể gặp được.
Ngón tay dài nâng chiếc cằm nhỏ lên, ánh mắt thâm tình xoáy vào đôi mắt đen long lanh rồi từ từ cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng. Phải nói khi hôn rồi Đồng Thiên Vũ như bị thôi miên vậy chỉ muốn hôn mãi chẳng dứt ra, tay của anh cũng vuốt ve lên xuống dọc hai cánh tay trắng nõn mềm mịn. Từ khi Đan Tâm mang thai anh đã luyện cho mình tính kiềm chế nhưng mà chỉ được nửa mùa thôi…Vợ anh mang thai, cơ thể tròn ra chút ít nhìn càng thuận mắt đáng yêu, da cũng trắng lên nữa. Tối ngủ chỉ có ôm khiến Đồng Thiên Vũ anh thiếu điều muốn tự mình bóp chết “người anh em” ở giữa hai chân mình đi. Vì vậy bây giờ anh như bị lửa dục xâm chiếm mà hôn ngấu nghiến môi Đan Tâm không muốn ngừng….Cho đến khi bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực anh Đồng Thiên Vũ mới tiếc nuối buông ra, anh thở nặng nề tựa trán mình vào trán cô thấp giọng:
“Đan Tâm, anh hình như sắp không chịu nổi nữa rồi. Vợ, em chờ anh một chút anh đi tắm nước lạnh xong ra với em.”
Nói rồi lập tức đứng lên định đi vào phòng tắm “giải quyết” thì một lực kéo giữ anh lại. Đan Tâm nắm tay Đồng Thiên Vũ dùng lực làm anh hơi áp sát vào mình rồi ngập ngừng:
“Anh…anh không cần đi tắm nước lạnh đâu, bác sĩ nói thai rất khoẻ nên có thể quan hệ được….nhẹ nhàng hơn thường ngày một chút thì không vấn đề gì…”
Nét mặt Đồng Thiên Vũ thoáng ý cười, ngón tay lượn lờ bên gò má ửng hồng. Anh hỏi:
“Sao em biết?”
“Thì em hỏi bác sĩ. Thiên Vũ, em biết anh kiềm chế đến tận giờ là rất gian nan, em xót lắm. Nhưng một phần là do em nhớ hương vị tuyệt vời, mạnh mẽ của chồng mang đến cho em…Nói tóm lại sợ anh quên mất em vì lâu quá không được gần gũi.”
Đồng Thiên Vũ lắc đầu bật cười, anh hôn lên trán Đan Tâm nụ hôn nồng nàn rồi đáp:
“Ngốc, vợ anh anh biết rõ nếu còn quên mất vợ chỉ vì lí do lâu không quan hệ thì anh còn làm đàn ông chi nữa. Thương hai mẹ con còn không hết quên quên cái gì.”
Đan Tâm mỉm cười “dạ” một tiếng sau đó tiếp tục nói:
“Nhưng mà hôm nay em cũng muốn. Chồng yêu à đừng kiềm chế nữa làm thôi, anh nhẹ nhàng một chút là được.”
Vừa dứt lời Đồng Thiên Vũ đã xâm chiếm môi cô ngay. Anh đang đấu tranh tâm lí thế mà vợ dọn đường dùm luôn mà anh cũng chẳng kiềm được mình nữa, nhớ cô đến muốn hư rồi.
Thế là một cuộc kích tình đã diễn ra, Đồng Thiên Vũ lâu ngày mới được ăn thịt nên rất hưng phấn nhưng vẫn dùng lực nhẹ nhàng vì sợ ảnh hưởng đến bé con. Còn Đan Tâm do cơ thể mang thai nên khi Đồng Thiên Vũ chạm vào đã rùng mình vì nhạy cảm nhưng cô cố gắng thả lỏng để hưởng trọn khoái cảm mà anh mang lại. Thoáng chốc khắp phòng ngủ đã vang vọng những tiếng kêu ám muội nhưng không kém sự yêu kiều quyến rũ….
Đến khi làm xong đã là hơn một tiếng sau, Đan Tâm nhễ nhại mồ hôi nằm trong lồng ngực săn chắc ấm áp. Đồng Thiên Vũ sủng nịnh xoa xoa bụng cô, lời nói nói ra vô cùng đáng yêu:
“Xin lỗi bé con, ba ba thật không biết kiềm chế nên để mẹ ngủ muộn so với thường ngày. Xong rồi bây giờ yên tâm ở trong đó ngủ đi nhé đừng có ghim thù mà làm mẹ ngủ không yên giấc. Ngủ ngon, bé con của ba mẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.