Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình
Chương 99: Ngoại truyện Khánh Luân-Elena (1)
VyVy1905
26/10/2022
Khánh Luân đã trở về Mỹ phụ giúp việc công ty với ba mình vì sắp tới là
cuối năm, công việc đùm đùm đề đề. Cậu là con trai duy nhất trong nhà,
tương lai gòng gánh cả tập đoàn lớn nên phải có trách nhiệm từ bây giờ.
Mãi cho đến tận hơn một tháng sau cậu mới có thời gian dư dã gọi điện
thoại hỏi thăm Đan Tâm và mọi người.
Buổi chiều sau khi tan làm, Khánh Luân nổi hứng muốn uống trà sữa Việt Nam thế là lái xe đến tiệm trà sữa quen thuộc do người Việt mở để uống. Cậu gọi nước rồi ra bàn ngồi xem tài liệu trên ipad, dáng vẻ nghiêm túc thay cho sự hào hoa phất phơ thường ngày. Nhân viên mang trà sữa đến cho cậu rồi khẽ nói:
“Đây là trà sữa của anh, chúc ngon miệng.”
Lời nói của nhân viên này hoàn toàn đập tan sự tập trung của Khánh Luân, cậu ngước mắt lên xem lập tức thốt lên:
“Elena”
Nữ nhân viên lúc này mới nhìn kĩ vị khách, cô cũng ngạc nhiên không kém. Đôi mắt to chuẩn châu Á mở căng ra kinh ngạc bất giác đáp:
“Anh Khánh Luân…”
Elena ngồi đối diện Khánh Luân, cái đầu nhỏ cúi xuống chẳng dám ngước nhìn người đàn ông đối diện mình. Khi nãy lúc cô chuẩn bị đi vào thì Khánh Luân đã nhanh chân nói gì đó với quản lý dẫn đến việc hiện tại cô ngồi đây. Cả người Elena căng thẳng, ngón tay bấu vào nhau đến hít thở cũng khẽ khàng….Khánh Luân nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vài tia khó đoán. Trong trí nhớ của cậu lại xuất hiện hình ảnh ngày hôm đó….
“Tại sao lại tránh mặt anh?”
“Em…em không có, đang giờ làm việc nên hơi vội…”
Elena ngập ngừng nói đại, cô chẳng biết phải trả lời anh như nào cho hợp lí. Khánh Luân quan sát cô một lúc rồi nói tiếp:
“Hôm đó anh…”
“Không phải lỗi của anh, đó là do em tự nguyện thôi.”
Không đợi cậu nói hết, Elena đã chặn lại, lời nói của cô vô cùng gấp gáp như thể tất cả lỗi lầm đều là của mình. Khánh Luân vẫn dùng ánh mắt đen sâu xoáy thẳng toàn bộ dáng vẻ của Elena, cậu biết cô không muốn cậu khó xử. Nhớ lại ngày hôm đó, hội bạn cũ của cậu với mấy em gái cùng vài người bạn của Annie có tụ tập mở tiệc mừng cậu trở lại. Tuy vắng mấy người Đan Tâm nhưng họ vẫn chơi rất vui, tối đó cậu uống rất nhiều vì tiệc là ở nhà riêng của cậu nên cứ tha hồ buông thả. Mọi người đều uống rượu và chơi đến tận khuya, khi tất cả đã về cũng là lúc Khánh Luân đến phòng ngủ. Ngay khi cậu mở cửa, một dáng người nhỏ nhắn đã đỡ lấy cậu dìu về giường….
*Quay lại tiệc tối ngày đó
Elena uống ít vì bản thân cô không chịu được nếu chứa quá nhiều cồn trong người. Khi chuẩn bị ra về, một người chị trong nhóm bảo cô lên phòng Khánh Luân lấy chìa khoá giúp cậu để lát đóng cửa cho tiện. Dù sao cũng là người ngoài, cô lại không có thói quen vào phòng người khác lục lọi nên hơi e dè nhìn người con trai đã say tí bỉ kia. Ngay lúc ngây ngốc chìm đắm liền bị phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nụ cười quá đỗi lãng tử của Khánh Luân. Cậu loạng choạng đi đến ôm lấy vai Elena thì thầm vào tai cô gì đó, hơi thở ấm nóng pha hơi men khiến toàn thân cô run lên. Ngay khi cậu dứt lời, Elena liền xấu hổ chạy một mạch tìm phòng cậu, cô nào biết trong đôi mắt của người con trai thoáng hiện tia thích thú….
Đám người dưới nhà vẫn chơi say mê, Elena trên phòng Khánh Luân cực lực tìm ổ khoá và chìa. Đồ cậu nhiều nhưng rất gọn, cái nào ra cái đó nên cô không dám làm bừa thế là từ từ lục lọi. Đôi mắt to tròn đập vào khung ảnh trên tủ đầu giường, trái tim theo đó mà run lên….Đẹp thật, anh Khánh Luân lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, luôn luôn tích cực và chẳng khuất phục trước thất bại….Vì đó mà Elena nãy sinh tình cảm từ lâu với cậu nhưng không ai biết cả…Cô tự ti vì tất cả của mình không xứng với người con trai hoàn hảo như Khánh Luân, thà để cô yêu cậu từ xa chứ cô không muốn nói ra rồi nhận lại đau lòng….Từ lúc cấp ba được cậu giúp đỡ khỏi bọn xấu muốn cướp đồ, cô đã cảm mến và dần dần tình cảm ấy lớn lên theo năm tháng….
Elena vẫn tìm miệt mài mà không biết ở dưới đã tan tiệc, mọi người về hết. Cho đến khi cô nhận được tin nhắn của một người trong hội thì cũng là lúc Khánh Luân trở lại phòng. Cậu loạng choạng mở cửa, Elena lập tức đỡ cậu đưa lên giường rồi nhanh chóng lấy khăn thấm nước ấm giúp cậu lau mặt. Hơi ấm từ khăn toả ra khiến Khánh Luân dễ chịu, cậu mơ màng chụp lấy cánh tay đang giúp mình lau kia, khẽ nói:
“Ấm thật….Elena sao em chưa về…?”
Elena ngạc nhiên vì không nghĩ cậu còn nhận ra mình, cô cẩn thận cầm lấy tay cậu bỏ xuống rồi tiếp tục chườm khăn, tiếng nói theo đó vang lên:
“Mọi người sợ anh không tỉnh táo nên nhờ em ở lại giúp anh giải rượu rồi đóng cửa cho anh xong hẳn về…”
“Hửm?”
Khánh Luân chau mày lại hiện lên tia không vui…Mấy cái đứa này nó điên rồi, tuy cậu say nhưng vẫn nhìn được đường đi, bảo Elena ở lại chăm cậu sau đó tự về với trời khuya như thế à…Ăn chơi cho đã rồi để cô gái nhỏ này ở đây lo cho cậu, lũ bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê.
Khánh Luân bật người dậy, tay day day thái dương cho tỉnh táo chút. Cậu định đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đưa Elena về nhưng bị cô ngăn lại. Ánh mắt lo lắng nhìn người con trai đang không mấy tỉnh táo kia, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
“Anh đi đâu, đừng loạn để em lau cho anh rồi pha nước chanh ấm uống giải rượu trước đã.”
“Anh…ực…anh đưa em về…”
Khánh Luân loạng choạng tìm chìa khoá xe, Elena hoảng hốt kéo cậu lại. Trời ạ, cậu đang không tỉnh táo mà còn lái xe lỡ như có gì thì sao. Nghĩ thế vội nói:
“Không cần, anh giải rượu trước đi lát có người đến đón em về.”
Dứt lời cả cơ thể cô bị kéo nằm lên cơ ngực rắn chắc, Elena hoảng hốt nhìn ngắm khuôn mặt điển trai đang nhìn mình, hai đôi môi gần trong gang tấc….lúc này đây cô nghe được trống tim ở ngực đánh thùm thụp….Khánh Luân loạng choạng làm càn mà ngã xuống giường làm cho Elena đang giữ tay cậu cũng ngã theo. Khoảnh khắc người con gái nhỏ nhắn đè lên trên mình, Khánh Luân nhất thời trầm ngâm….Cậu ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn ngây thơ đầy thuần khiết, tim theo đó mà đập mạnh…Cả hai duy trì tư thế như vậy mấy phút khi Elena không chịu được nữa liền chống tay muốn ngồi dậy nhưng lại bị vòng tay rắn chắc siết chặt lại…Hơi thở cô thoáng nặng nề, ngập ngừng nhỏ giọng:
“Anh Khánh Luân…anh…anh buông em ra đã…”
Lời vừa hết là cả cơ thể cô bị đảo xuống nệm êm ái, đôi mắt to hoảng hốt mở căng ra nhìn chằm chằm người ở trên. Khánh Luân ngắm nhìn cô gái nhỏ bé ở dưới thân, trong cơn men nửa tỉnh nửa mê như có gì đó thôi thúc cậu hãy làm tiếp chuyện đang diễn ra…Elena rất đẹp, là nét đẹp châu Á chuẩn mực, tính cách lại dịu dàng đằm thắm…Ngay khi tiếng gọi của cô cất lên đã khiến toàn bộ tâm trí của cậu không thể nghĩ gì được nữa mà muốn làm một điều duy nhất, đó chính là có được sự dịu dàng, có được cô gái nhỏ này….Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm xoa nhẹ lên gò má ửng hồng, đôi mắt xoáy sâu vào con ngươi long lanh, tiếng nói trầm thấp khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh:
“Elena được không?”
Elena hít một hơi thật mạnh, cả người cô run lên nhìn người con trai mình yêu. Giờ đây cô biết cô trốn không thoát trước sự ma mị quyến rũ này, nếu ngày mai tỉnh dậy cậu nhớ lại liệu có hận cô vì đã lợi dụng cậu hay không? Nhưng mà cô xác định cô yêu người con trai này, về sau cũng chỉ yêu một mình cậu dù cậu không hay biết….Thôi thì để cô có được cậu một lần rồi mai về sau sẽ không dính liếu đến nữa….Đời người con gái quý giá nhất là trinh tiết, nó chỉ được trao đi khi xác định người mình yêu thật lòng….Vậy cô cũng muốn trao cho người mình yêu dù rằng tình trạng của cậu giờ đây không mấy tỉnh táo thì cô cũng không hối hận…
Một giọt nước mắt chợt rơi xuống, Elena nghẹn ngào mỉm cười thật xinh đẹp, hai cánh tay đưa lên ôm lấy cổ Khánh Luân, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy:
“Em nguyện ý”
Nhận được câu trả lời mình chờ mong Khánh Luân lập tức như hổ vồ mồi hôn lên môi Elena. Một cảm giác tê dại tràn ra cả cơ thể hai người khi hai đôi môi quấn quýt. Khánh Luân hôn rất sâu rất nhẹ nhàng chẳng biết có phải do rượu hay không nhưng cậu vô cùng cẩn thận như sợ làm tổn thương đến cô gái bé nhỏ dưới thân….
Và rồi cứ thế trong đêm hôm ấy có một cuộc kích tình cực kì nóng bỏng đã diễn ra. Cô gái e lệ cất từng tiếng yêu kiều vì khoái cảm, người con trai nhễ nhại mồ hôi ra sức rong ruổi tận sâu bên trong cơ thể ngọt ngào, hai cá thể như hoà làm một cùng nhau đi đến cực lạc….
Buổi chiều sau khi tan làm, Khánh Luân nổi hứng muốn uống trà sữa Việt Nam thế là lái xe đến tiệm trà sữa quen thuộc do người Việt mở để uống. Cậu gọi nước rồi ra bàn ngồi xem tài liệu trên ipad, dáng vẻ nghiêm túc thay cho sự hào hoa phất phơ thường ngày. Nhân viên mang trà sữa đến cho cậu rồi khẽ nói:
“Đây là trà sữa của anh, chúc ngon miệng.”
Lời nói của nhân viên này hoàn toàn đập tan sự tập trung của Khánh Luân, cậu ngước mắt lên xem lập tức thốt lên:
“Elena”
Nữ nhân viên lúc này mới nhìn kĩ vị khách, cô cũng ngạc nhiên không kém. Đôi mắt to chuẩn châu Á mở căng ra kinh ngạc bất giác đáp:
“Anh Khánh Luân…”
Elena ngồi đối diện Khánh Luân, cái đầu nhỏ cúi xuống chẳng dám ngước nhìn người đàn ông đối diện mình. Khi nãy lúc cô chuẩn bị đi vào thì Khánh Luân đã nhanh chân nói gì đó với quản lý dẫn đến việc hiện tại cô ngồi đây. Cả người Elena căng thẳng, ngón tay bấu vào nhau đến hít thở cũng khẽ khàng….Khánh Luân nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vài tia khó đoán. Trong trí nhớ của cậu lại xuất hiện hình ảnh ngày hôm đó….
“Tại sao lại tránh mặt anh?”
“Em…em không có, đang giờ làm việc nên hơi vội…”
Elena ngập ngừng nói đại, cô chẳng biết phải trả lời anh như nào cho hợp lí. Khánh Luân quan sát cô một lúc rồi nói tiếp:
“Hôm đó anh…”
“Không phải lỗi của anh, đó là do em tự nguyện thôi.”
Không đợi cậu nói hết, Elena đã chặn lại, lời nói của cô vô cùng gấp gáp như thể tất cả lỗi lầm đều là của mình. Khánh Luân vẫn dùng ánh mắt đen sâu xoáy thẳng toàn bộ dáng vẻ của Elena, cậu biết cô không muốn cậu khó xử. Nhớ lại ngày hôm đó, hội bạn cũ của cậu với mấy em gái cùng vài người bạn của Annie có tụ tập mở tiệc mừng cậu trở lại. Tuy vắng mấy người Đan Tâm nhưng họ vẫn chơi rất vui, tối đó cậu uống rất nhiều vì tiệc là ở nhà riêng của cậu nên cứ tha hồ buông thả. Mọi người đều uống rượu và chơi đến tận khuya, khi tất cả đã về cũng là lúc Khánh Luân đến phòng ngủ. Ngay khi cậu mở cửa, một dáng người nhỏ nhắn đã đỡ lấy cậu dìu về giường….
*Quay lại tiệc tối ngày đó
Elena uống ít vì bản thân cô không chịu được nếu chứa quá nhiều cồn trong người. Khi chuẩn bị ra về, một người chị trong nhóm bảo cô lên phòng Khánh Luân lấy chìa khoá giúp cậu để lát đóng cửa cho tiện. Dù sao cũng là người ngoài, cô lại không có thói quen vào phòng người khác lục lọi nên hơi e dè nhìn người con trai đã say tí bỉ kia. Ngay lúc ngây ngốc chìm đắm liền bị phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nụ cười quá đỗi lãng tử của Khánh Luân. Cậu loạng choạng đi đến ôm lấy vai Elena thì thầm vào tai cô gì đó, hơi thở ấm nóng pha hơi men khiến toàn thân cô run lên. Ngay khi cậu dứt lời, Elena liền xấu hổ chạy một mạch tìm phòng cậu, cô nào biết trong đôi mắt của người con trai thoáng hiện tia thích thú….
Đám người dưới nhà vẫn chơi say mê, Elena trên phòng Khánh Luân cực lực tìm ổ khoá và chìa. Đồ cậu nhiều nhưng rất gọn, cái nào ra cái đó nên cô không dám làm bừa thế là từ từ lục lọi. Đôi mắt to tròn đập vào khung ảnh trên tủ đầu giường, trái tim theo đó mà run lên….Đẹp thật, anh Khánh Luân lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, luôn luôn tích cực và chẳng khuất phục trước thất bại….Vì đó mà Elena nãy sinh tình cảm từ lâu với cậu nhưng không ai biết cả…Cô tự ti vì tất cả của mình không xứng với người con trai hoàn hảo như Khánh Luân, thà để cô yêu cậu từ xa chứ cô không muốn nói ra rồi nhận lại đau lòng….Từ lúc cấp ba được cậu giúp đỡ khỏi bọn xấu muốn cướp đồ, cô đã cảm mến và dần dần tình cảm ấy lớn lên theo năm tháng….
Elena vẫn tìm miệt mài mà không biết ở dưới đã tan tiệc, mọi người về hết. Cho đến khi cô nhận được tin nhắn của một người trong hội thì cũng là lúc Khánh Luân trở lại phòng. Cậu loạng choạng mở cửa, Elena lập tức đỡ cậu đưa lên giường rồi nhanh chóng lấy khăn thấm nước ấm giúp cậu lau mặt. Hơi ấm từ khăn toả ra khiến Khánh Luân dễ chịu, cậu mơ màng chụp lấy cánh tay đang giúp mình lau kia, khẽ nói:
“Ấm thật….Elena sao em chưa về…?”
Elena ngạc nhiên vì không nghĩ cậu còn nhận ra mình, cô cẩn thận cầm lấy tay cậu bỏ xuống rồi tiếp tục chườm khăn, tiếng nói theo đó vang lên:
“Mọi người sợ anh không tỉnh táo nên nhờ em ở lại giúp anh giải rượu rồi đóng cửa cho anh xong hẳn về…”
“Hửm?”
Khánh Luân chau mày lại hiện lên tia không vui…Mấy cái đứa này nó điên rồi, tuy cậu say nhưng vẫn nhìn được đường đi, bảo Elena ở lại chăm cậu sau đó tự về với trời khuya như thế à…Ăn chơi cho đã rồi để cô gái nhỏ này ở đây lo cho cậu, lũ bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê.
Khánh Luân bật người dậy, tay day day thái dương cho tỉnh táo chút. Cậu định đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đưa Elena về nhưng bị cô ngăn lại. Ánh mắt lo lắng nhìn người con trai đang không mấy tỉnh táo kia, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
“Anh đi đâu, đừng loạn để em lau cho anh rồi pha nước chanh ấm uống giải rượu trước đã.”
“Anh…ực…anh đưa em về…”
Khánh Luân loạng choạng tìm chìa khoá xe, Elena hoảng hốt kéo cậu lại. Trời ạ, cậu đang không tỉnh táo mà còn lái xe lỡ như có gì thì sao. Nghĩ thế vội nói:
“Không cần, anh giải rượu trước đi lát có người đến đón em về.”
Dứt lời cả cơ thể cô bị kéo nằm lên cơ ngực rắn chắc, Elena hoảng hốt nhìn ngắm khuôn mặt điển trai đang nhìn mình, hai đôi môi gần trong gang tấc….lúc này đây cô nghe được trống tim ở ngực đánh thùm thụp….Khánh Luân loạng choạng làm càn mà ngã xuống giường làm cho Elena đang giữ tay cậu cũng ngã theo. Khoảnh khắc người con gái nhỏ nhắn đè lên trên mình, Khánh Luân nhất thời trầm ngâm….Cậu ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn ngây thơ đầy thuần khiết, tim theo đó mà đập mạnh…Cả hai duy trì tư thế như vậy mấy phút khi Elena không chịu được nữa liền chống tay muốn ngồi dậy nhưng lại bị vòng tay rắn chắc siết chặt lại…Hơi thở cô thoáng nặng nề, ngập ngừng nhỏ giọng:
“Anh Khánh Luân…anh…anh buông em ra đã…”
Lời vừa hết là cả cơ thể cô bị đảo xuống nệm êm ái, đôi mắt to hoảng hốt mở căng ra nhìn chằm chằm người ở trên. Khánh Luân ngắm nhìn cô gái nhỏ bé ở dưới thân, trong cơn men nửa tỉnh nửa mê như có gì đó thôi thúc cậu hãy làm tiếp chuyện đang diễn ra…Elena rất đẹp, là nét đẹp châu Á chuẩn mực, tính cách lại dịu dàng đằm thắm…Ngay khi tiếng gọi của cô cất lên đã khiến toàn bộ tâm trí của cậu không thể nghĩ gì được nữa mà muốn làm một điều duy nhất, đó chính là có được sự dịu dàng, có được cô gái nhỏ này….Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm xoa nhẹ lên gò má ửng hồng, đôi mắt xoáy sâu vào con ngươi long lanh, tiếng nói trầm thấp khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh:
“Elena được không?”
Elena hít một hơi thật mạnh, cả người cô run lên nhìn người con trai mình yêu. Giờ đây cô biết cô trốn không thoát trước sự ma mị quyến rũ này, nếu ngày mai tỉnh dậy cậu nhớ lại liệu có hận cô vì đã lợi dụng cậu hay không? Nhưng mà cô xác định cô yêu người con trai này, về sau cũng chỉ yêu một mình cậu dù cậu không hay biết….Thôi thì để cô có được cậu một lần rồi mai về sau sẽ không dính liếu đến nữa….Đời người con gái quý giá nhất là trinh tiết, nó chỉ được trao đi khi xác định người mình yêu thật lòng….Vậy cô cũng muốn trao cho người mình yêu dù rằng tình trạng của cậu giờ đây không mấy tỉnh táo thì cô cũng không hối hận…
Một giọt nước mắt chợt rơi xuống, Elena nghẹn ngào mỉm cười thật xinh đẹp, hai cánh tay đưa lên ôm lấy cổ Khánh Luân, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy:
“Em nguyện ý”
Nhận được câu trả lời mình chờ mong Khánh Luân lập tức như hổ vồ mồi hôn lên môi Elena. Một cảm giác tê dại tràn ra cả cơ thể hai người khi hai đôi môi quấn quýt. Khánh Luân hôn rất sâu rất nhẹ nhàng chẳng biết có phải do rượu hay không nhưng cậu vô cùng cẩn thận như sợ làm tổn thương đến cô gái bé nhỏ dưới thân….
Và rồi cứ thế trong đêm hôm ấy có một cuộc kích tình cực kì nóng bỏng đã diễn ra. Cô gái e lệ cất từng tiếng yêu kiều vì khoái cảm, người con trai nhễ nhại mồ hôi ra sức rong ruổi tận sâu bên trong cơ thể ngọt ngào, hai cá thể như hoà làm một cùng nhau đi đến cực lạc….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.