Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình
Chương 106: Ngoại truyện Mã Văn Tuấn-Thuỳ Ân (3)
VyVy1905
02/11/2022
Một ngày mới lại bắt đầu, Thuỳ Ân đã dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia của cô. Hôm nay cô nấu món cháo cá chép vừng đen. Lý do nấu
món này là do sáng nay cô đi chợ nhìn thấy người ta bán cá chép ngon quá thế là mua một con về sau đó tra mạng những món có thể làm từ cá chép.
Đắn đo suy nghĩ cuối cùng chọn nấu cháo tiện luôn nhà lại có vừng đen
nữa. Chắc là thiếu gia nhà cô không biết tác dụng của món ăn này đâu
nhỉ, cô chọn nấu do tên nó hay mới lạ với chế biến cũng đơn giản chứ
không có ý gì khác cả…( bạn nào không biết hãy lên tra bác gg xem món
cháo cá chép vừng đen có công dụng gì nha).
Loay hoay trong bếp một hồi cuối cùng cũng ra được thành phẩm là một nồi nhỏ cháo cá chép vô cùng thơm ngon bắt mắt. Đôi mắt nhìn đồng hồ treo tường đã tám giờ rưỡi sáng rồi mà sao không thấy Mã Văn Tuấn xuống nhỉ? Hay là anh đi làm rồi, do cô dậy trễ nên không biết??? Nếu bình thường cô dậy lúc năm giờ rưỡi thì hôm nay cô dậy lúc sáu giờ mười lăm do đêm qua trời mưa với cả người có chút mệt nên ngủ ngon vô cùng. Thôi chết rồi nếu để quản gia Từ biết cô chăm lo không chu đáo cho thiếu gia thì sẽ bị rầy la và trừ lương mất. Cô khô ngại la rầy nhưng cô cần tiền để chi trả cho những khoản nợ mình đã vay mượn bạn lúc trước. Người ta không đòi nhưng sống phải có lòng tự trọng, có vay có trả không nên mắc nợ.
Hoang mang lo lắng, Thuỳ Ân không hay biết Mã Văn Tuấn đi vào từ lúc nào đang rót nước đi đến bàn ăn ngồi xuống. Đôi đồng tử nhìn chằm chằm cô gái đang thả hồn theo gió kia trong lòng không ngừng cảm thấy buồn cười. Nhỏ ngốc này mới sáng sớm mà thẩn thờ gì thế không biết, trông yêu chết đi được. Vài phút trôi qua vẫn không thấy Thuỳ Ân ngó ngàng đến mình, Mã Văn Tuấn hơi khó chịu thế là hắng giọng một cái cất tiếng:
“Tôi đói rồi mang thức ăn sáng ra đây!”
Thuỳ Ân nghe giọng nói quen thuộc liền thoát khỏi lo lắng. Thấy anh ngồi ngay trước mắt mình không nhịn được thốt lên:
“Ôi thần linh ơi anh còn ở đây vẫn chưa đi làm sao? May quá đi!”
Nói xong còn vuốt ngực vài cái, miệng lẩm bẩm cảm tạ trời cao. Mã Văn Tuấn thật muốn đem cô ép dưới thân mà bắt nạt, sáng ra đã cho anh xem sự đáng yêu tột độ rồi. Khoé môi cong lên khẽ nói:
“Em làm việc nhiều quá nên quên hôm nay là chủ nhật à? Sợ tôi đi làm đến vậy sao? Thiếu tôi nên nhớ đúng không?”
Lời anh nói làm Thuỳ Ân căng mắt ra sau đó mặt đỏ tai hồng. Haizz dạo này cứ Mã Văn Tuấn buông lời ẩn ý hay trêu ghẹo cô lại đỏ mặt ngượng ngùng nhiều hơn…Người này bộ rảnh rỗi lắm sao phải trêu cô miết thế?
Vỗ vỗ mặt vài cái Thuỳ Ân quay đi lấy tô múc cháo mang đến cho anh, miệng đáp:
“Anh đừng ăn nói xằng bậy. Anh là thiếu gia, tôi là người hầu theo phục vụ cho anh nếu không làm tốt chắc chắn bị trừ lương. Cứ mãi thế chắc tôi đói mất.”
Mã Văn Tuấn ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của cháo, tay nhận lấy muỗng từ cô. Trước khi ăn còn nói một câu:
“Ai dám trừ lương em, em là người của tôi chỉ có tôi quản được em thôi.”
“Anh…anh mau ăn đi, ăn nóng mới ngon.”
Thuỳ Ân hơi mất tự nhiên đi đến tủ lạnh lấy nước cho anh, tim của cô đang đánh trống như mở hội kia kìa… Mã Văn Tuấn mỉm cười bắt đầu thưởng thức món cháo thơm ngon mà Thuỳ Ân nấu cho mình. Lúc cô quay lại ngồi đối diện anh thì anh cất tiếng:
“Ngon lắm, hôm nay chủ nhật nên tôi nghỉ làm em đừng lo lắng quá. Mà em nấu cháo cá chép à?”
Thuỳ Ân tròn mắt không ngờ anh lại biết, cô tưởng anh chỉ có ăn thôi chứ không rảnh ngồi đoán nguyên liệu. Cũng may là chủ nhật, hên thật. Nhẹ đáp lại câu hỏi của Mã Văn Tuấn:
“Đúng vậy là cá chép nhưng sao anh biết?”
“Lúc trước mẹ thường hay nấu cho tôi ăn, bà nói từ lúc trong bụng tôi đã được ăn rất nhiều cá chép rồi.”
Vẻ mặt tự nhiên thưởng thức món ăn rồi kể chuyện của Mã Văn Tuấn khiến Thuỳ Ân có chút xót xa. Cô đã nghe về những việc trước đây xảy ra ở Mã gia, không ngờ rằng một người cao cao tại thượng, mạnh mẽ đầy khí chất như anh đã phải chịu biết bao thương tổn đến từ gia đình. So với nỗi đau của bản thân thì sự đau thương của Mã Văn Tuấn còn hơn cô gấp bội….Em gái không từ thủ đoạn ra tay sát hại mẹ và anh trai, ba lại là kẻ máu lạnh tham lam….Đây có phải là trò đùa của tạo hoá dành cho những gia đình quyền quý hay không? Đã có rất nhiều nhưng vẫn muốn được nhiều hơn vì vậy tàn sát lẫn nhau để chiếm thế thượng phong….May là thiếu gia của cô vẫn còn một trái tim bao dung ấm áp, vẫn còn đọng lại tình người, sự hiếu thuận đối với cha mẹ.
“Cháo cá chép vừng đen? Em muốn thử tinh lực của tôi hả?”
Mã Văn Tuấn nét mặt lưu manh bí hiểm hỏi cô kéo Thuỳ Ân đáng suy nghĩ quay trở lại cuộc trò chuyện của hai người. Tải lại lời anh nói trong đầu, cô cắn môi ngập ngừng:
“Anh…anh biết món này sao? Đừng có nghĩ xa vời quá tại sáng nay đi chợ thấy người ta bán cá ngon nên mua rồi tra mạng xem cách chế biến món ngon. Tôi thấy món này bổ đủ thứ cho anh nên tôi nấu thôi.”
Mã Văn Tuấn bật cười thành tiếng xém nữa thì sặc cháo trong miệng. Vội uống một ngụm nước, dùng ánh mắt không thể nóng bỏng hơn nhìn cô gái đối diện, rất nhẹ nhàng mà buông một câu:
“Không cần ngại, ăn xong chúng ta lên phòng thử một chút. Bảo đảm em sẽ chết mê chết mệt luôn, tôi có cơ bụng ấy, săn chắc lại còn múi nào ra múi nấy, tất cả sẽ để em từ từ khám phá.”
Mặt Thuỳ Ân đã chín hơn cà chua rồi, anh nói đến đâu lại đỏ thêm một tấc đến đó. Thẹn quá hoá dỗi cô đứng lên nói:
“Không cần, ai nói tôi muốn chứ. Anh ăn nhanh tôi còn dẹp nữa.”
Xong liền chạy làm Mã Văn Tuấn thật nhịn cười đến nội thương. Vừa thưởng thức cháo ngon tiếp tục, trong lòng cũng rung động theo cô gái nhỏ…Da mặt mỏng thật, trêu một tí đã đỏ lên…đáng yêu!
Thuỳ Ân chạy ra ngoài phòng khách thì vô tình đâm phải một người khiến cô ngã xuống đất kêu nhỏ tiếng. Sau đó ngẩng mặt lên xem ai để tiện xin lỗi vì dù gì cũng là cô con mắt gắn đằng sau chạy trúng người ta nên mới té. Nhưng khi chạm phải gương mặt của người đó Thuỳ Ân liền trùng xuống, vẻ mặt không còn nét ngượng ngùng do Mã Văn Tuấn mang đến mà thay vào đó là sự trầm mặt….Người phụ nữ này sao lại ở đây???
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng quan sát Thuỳ Ân một lúc, môi bà ta tô son đỏ chót nhếch lên:
“Con gái lâu rồi không gặp hoá ra được làm người hầu trong gia đình giàu có thế này sao? Sao không lên làm bà chủ luôn cho giàu sang?”
Thuỳ Ân im lặng đứng lên phủi phủi áo mình vài cái thấp giọng:
“Sao bà biết ở đây mà tới, tới làm gì?”
“Mẹ tới đón con mà, làm người hầu cực lắm mẹ có mối này để con được sống sung sướng cả đời.”
Người đàn bà đó cầm tay cô, điệu bộ như mình làm việc tốt vậy. Thuỳ Ân khó chịu vùng tay ra khỏi bà, vẫn là dáng vẻ trầm lắng, cô nói:
“Tôi không đi đâu cả, tôi ở đây làm việc nhưng thoải mái biết bao. Bà làm mẹ không thấy nhục khi hết lần này đến lần khác bán con mình đi sao?”
Người đàn bà thầm rủa trong lòng rằng Thuỳ Ân đã không còn mềm mỏng như trước nữa rồi. Thế là bà ta cười cười tiếp tục giọng điệu dỗ ngọt:
“Nhưng mấy lần trước con toàn trốn đi, ba con ông ta chết để lại gánh nợ cho hai mẹ con mình con cũng phải có trách nhiệm chứ. Mẹ về làm vợ người ta nhưng không thể được nước làm tới được nên đành để cho con. Mối này của mẹ đã lâu lắm rồi, người ta chỉ ưng mỗi con nên mẹ phải tìm con khắp nơi, cũng lấy của họ không ít tiền. Bây giờ con thương mẹ thì gả cho bên đó đi, vừa hưởng phúc vừa trả nợ được cho ba con để báo hiếu.”
Thuỳ Ân cười nhạt, đôi mắt sớm đã tràn đầy sự khinh bỉ cùng nỗi bi thương. Cô né bà ta ra một chút rồi nói:
“Chẳng phải do bà nên ba tôi mới chết tức tưởi hay sao? Bà lợi dụng ông ấy mượn tiền để thoả sở thích của mình, ba làm bao nhiêu cũng không đủ cung phụng bà. Cuối cùng ông ấy đột quỵ chết đi khi biết bà sau lưng ông ấy vụng trộm với gã đàn ông bẩn thỉu kia. Tôi nói cho bà biết, bà đừng tưởng mang theo tôi bên người đến sống nhà chồng mới của bà thì tôi biết ơn bà nhé. Bà có biết những năm tháng đó đều là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của tôi không. Mỗi lần bà đi vắng, gã đàn ông bẩn thỉu ấy lại lẻn vào phòng tôi giở trò đồi bại, nếu tôi không phản kháng thì có lẽ đã bị làm nhục rồi. Bà vui vì sự thoả mãn trong lòng còn con gái bà đã để tâm đến chưa? Bây giờ bà đứng trước tôi bảo tôi vì ba mà gả cho một lão già đáng tuổi cha mình? Bà mơ đẹp quá rồi đó. Nếu tôi không chạy trốn chắc hẳn bà và gã đồi bại kia đã trói tôi mang đến cho lão già đó rồi đúng không? May là tôi nghe được nên liều mình chạy đi. Bà làm mẹ mà như vậy thôi thì đi chết đi cho đỡ chật đất.”
Từng câu nói của Thuỳ Ân khiến người phụ nữ run lên. Đó không phải hối hận mà đó là sự tức giận vì cô không thoả hiệp. Bà ta gằn giọng trừng mắt nắm chặt cánh tay cô:
“Tao không cần biết, bây giờ mày phải đi với tao. Tiền tao đã nhận không thể trả lại, mày gả đi vẫn có cuộc sống sung sướng không phải sao? Tao làm mẹ như thế là quá tốt với mày rồi còn gì. Ba của mày vĩ đại quá nhỉ, hèn hạ làm ăn mãi chỉ có vài đồng bạc lẽ mà đòi lên mặt à? Cưới ông ta là vì lúc trước ông ta giúp đỡ, tình vợ chồng đến đó thôi chứ. Mày là con thì tao nói phải nghe không được cãi.”
Vừa nói vừa kéo tay Thuỳ Ân một cách mạnh bạo để bắt cô theo mình, Thuỳ Ân phản kháng không để bà ta lôi cô. Cô hét lớn:
“Thả tôi ra đồ tàn nhẫn, bà chết cũng đừng mong yên ổn. Đôi gian phu gian phụ như các người chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Cứu tôi với người đàn bà này có ý định bán tôi, Mã Văn Tuấn cứu tôi…”
Tiếng kêu vang khắp cả nhà, vệ sĩ từ sân đang nhanh chân đi vào. Thuỳ Ân dùng hết sức bình sinh mà kêu la làm cho người đàn bà kia run rẩy chỉ mong kéo cô đi thật nhanh. Một lực kéo tách rời hai người, cơ thể nhỏ nhắn rơi vào lồng ngực săn chắc. Thuỳ Ân ngửi thấy mùi hương áo quen thuộc cảm thấy yên tâm, khoé mắt cô đã thấm đẫm nước mắt bắt đầu lan ra áo của người đang ôm mình. Vệ sĩ lúc này cũng vào đến, tất cả giữ chặt người đàn bà kia lại. Cặp mắt đen lạnh lùng nhìn bà ta, Mã Văn Tuấn giọng như băng âm độ vô cùng nguy hiểm cất lên:
“Người của tôi bà muốn đưa đi đâu? Đến đây làm loạn còn muốn bắt người, cái gan này của bà cũng thật lớn. Cô ấy khóc rồi, bà chắc chắn không thể bình yên rời khỏi đây.”
Loay hoay trong bếp một hồi cuối cùng cũng ra được thành phẩm là một nồi nhỏ cháo cá chép vô cùng thơm ngon bắt mắt. Đôi mắt nhìn đồng hồ treo tường đã tám giờ rưỡi sáng rồi mà sao không thấy Mã Văn Tuấn xuống nhỉ? Hay là anh đi làm rồi, do cô dậy trễ nên không biết??? Nếu bình thường cô dậy lúc năm giờ rưỡi thì hôm nay cô dậy lúc sáu giờ mười lăm do đêm qua trời mưa với cả người có chút mệt nên ngủ ngon vô cùng. Thôi chết rồi nếu để quản gia Từ biết cô chăm lo không chu đáo cho thiếu gia thì sẽ bị rầy la và trừ lương mất. Cô khô ngại la rầy nhưng cô cần tiền để chi trả cho những khoản nợ mình đã vay mượn bạn lúc trước. Người ta không đòi nhưng sống phải có lòng tự trọng, có vay có trả không nên mắc nợ.
Hoang mang lo lắng, Thuỳ Ân không hay biết Mã Văn Tuấn đi vào từ lúc nào đang rót nước đi đến bàn ăn ngồi xuống. Đôi đồng tử nhìn chằm chằm cô gái đang thả hồn theo gió kia trong lòng không ngừng cảm thấy buồn cười. Nhỏ ngốc này mới sáng sớm mà thẩn thờ gì thế không biết, trông yêu chết đi được. Vài phút trôi qua vẫn không thấy Thuỳ Ân ngó ngàng đến mình, Mã Văn Tuấn hơi khó chịu thế là hắng giọng một cái cất tiếng:
“Tôi đói rồi mang thức ăn sáng ra đây!”
Thuỳ Ân nghe giọng nói quen thuộc liền thoát khỏi lo lắng. Thấy anh ngồi ngay trước mắt mình không nhịn được thốt lên:
“Ôi thần linh ơi anh còn ở đây vẫn chưa đi làm sao? May quá đi!”
Nói xong còn vuốt ngực vài cái, miệng lẩm bẩm cảm tạ trời cao. Mã Văn Tuấn thật muốn đem cô ép dưới thân mà bắt nạt, sáng ra đã cho anh xem sự đáng yêu tột độ rồi. Khoé môi cong lên khẽ nói:
“Em làm việc nhiều quá nên quên hôm nay là chủ nhật à? Sợ tôi đi làm đến vậy sao? Thiếu tôi nên nhớ đúng không?”
Lời anh nói làm Thuỳ Ân căng mắt ra sau đó mặt đỏ tai hồng. Haizz dạo này cứ Mã Văn Tuấn buông lời ẩn ý hay trêu ghẹo cô lại đỏ mặt ngượng ngùng nhiều hơn…Người này bộ rảnh rỗi lắm sao phải trêu cô miết thế?
Vỗ vỗ mặt vài cái Thuỳ Ân quay đi lấy tô múc cháo mang đến cho anh, miệng đáp:
“Anh đừng ăn nói xằng bậy. Anh là thiếu gia, tôi là người hầu theo phục vụ cho anh nếu không làm tốt chắc chắn bị trừ lương. Cứ mãi thế chắc tôi đói mất.”
Mã Văn Tuấn ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của cháo, tay nhận lấy muỗng từ cô. Trước khi ăn còn nói một câu:
“Ai dám trừ lương em, em là người của tôi chỉ có tôi quản được em thôi.”
“Anh…anh mau ăn đi, ăn nóng mới ngon.”
Thuỳ Ân hơi mất tự nhiên đi đến tủ lạnh lấy nước cho anh, tim của cô đang đánh trống như mở hội kia kìa… Mã Văn Tuấn mỉm cười bắt đầu thưởng thức món cháo thơm ngon mà Thuỳ Ân nấu cho mình. Lúc cô quay lại ngồi đối diện anh thì anh cất tiếng:
“Ngon lắm, hôm nay chủ nhật nên tôi nghỉ làm em đừng lo lắng quá. Mà em nấu cháo cá chép à?”
Thuỳ Ân tròn mắt không ngờ anh lại biết, cô tưởng anh chỉ có ăn thôi chứ không rảnh ngồi đoán nguyên liệu. Cũng may là chủ nhật, hên thật. Nhẹ đáp lại câu hỏi của Mã Văn Tuấn:
“Đúng vậy là cá chép nhưng sao anh biết?”
“Lúc trước mẹ thường hay nấu cho tôi ăn, bà nói từ lúc trong bụng tôi đã được ăn rất nhiều cá chép rồi.”
Vẻ mặt tự nhiên thưởng thức món ăn rồi kể chuyện của Mã Văn Tuấn khiến Thuỳ Ân có chút xót xa. Cô đã nghe về những việc trước đây xảy ra ở Mã gia, không ngờ rằng một người cao cao tại thượng, mạnh mẽ đầy khí chất như anh đã phải chịu biết bao thương tổn đến từ gia đình. So với nỗi đau của bản thân thì sự đau thương của Mã Văn Tuấn còn hơn cô gấp bội….Em gái không từ thủ đoạn ra tay sát hại mẹ và anh trai, ba lại là kẻ máu lạnh tham lam….Đây có phải là trò đùa của tạo hoá dành cho những gia đình quyền quý hay không? Đã có rất nhiều nhưng vẫn muốn được nhiều hơn vì vậy tàn sát lẫn nhau để chiếm thế thượng phong….May là thiếu gia của cô vẫn còn một trái tim bao dung ấm áp, vẫn còn đọng lại tình người, sự hiếu thuận đối với cha mẹ.
“Cháo cá chép vừng đen? Em muốn thử tinh lực của tôi hả?”
Mã Văn Tuấn nét mặt lưu manh bí hiểm hỏi cô kéo Thuỳ Ân đáng suy nghĩ quay trở lại cuộc trò chuyện của hai người. Tải lại lời anh nói trong đầu, cô cắn môi ngập ngừng:
“Anh…anh biết món này sao? Đừng có nghĩ xa vời quá tại sáng nay đi chợ thấy người ta bán cá ngon nên mua rồi tra mạng xem cách chế biến món ngon. Tôi thấy món này bổ đủ thứ cho anh nên tôi nấu thôi.”
Mã Văn Tuấn bật cười thành tiếng xém nữa thì sặc cháo trong miệng. Vội uống một ngụm nước, dùng ánh mắt không thể nóng bỏng hơn nhìn cô gái đối diện, rất nhẹ nhàng mà buông một câu:
“Không cần ngại, ăn xong chúng ta lên phòng thử một chút. Bảo đảm em sẽ chết mê chết mệt luôn, tôi có cơ bụng ấy, săn chắc lại còn múi nào ra múi nấy, tất cả sẽ để em từ từ khám phá.”
Mặt Thuỳ Ân đã chín hơn cà chua rồi, anh nói đến đâu lại đỏ thêm một tấc đến đó. Thẹn quá hoá dỗi cô đứng lên nói:
“Không cần, ai nói tôi muốn chứ. Anh ăn nhanh tôi còn dẹp nữa.”
Xong liền chạy làm Mã Văn Tuấn thật nhịn cười đến nội thương. Vừa thưởng thức cháo ngon tiếp tục, trong lòng cũng rung động theo cô gái nhỏ…Da mặt mỏng thật, trêu một tí đã đỏ lên…đáng yêu!
Thuỳ Ân chạy ra ngoài phòng khách thì vô tình đâm phải một người khiến cô ngã xuống đất kêu nhỏ tiếng. Sau đó ngẩng mặt lên xem ai để tiện xin lỗi vì dù gì cũng là cô con mắt gắn đằng sau chạy trúng người ta nên mới té. Nhưng khi chạm phải gương mặt của người đó Thuỳ Ân liền trùng xuống, vẻ mặt không còn nét ngượng ngùng do Mã Văn Tuấn mang đến mà thay vào đó là sự trầm mặt….Người phụ nữ này sao lại ở đây???
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng quan sát Thuỳ Ân một lúc, môi bà ta tô son đỏ chót nhếch lên:
“Con gái lâu rồi không gặp hoá ra được làm người hầu trong gia đình giàu có thế này sao? Sao không lên làm bà chủ luôn cho giàu sang?”
Thuỳ Ân im lặng đứng lên phủi phủi áo mình vài cái thấp giọng:
“Sao bà biết ở đây mà tới, tới làm gì?”
“Mẹ tới đón con mà, làm người hầu cực lắm mẹ có mối này để con được sống sung sướng cả đời.”
Người đàn bà đó cầm tay cô, điệu bộ như mình làm việc tốt vậy. Thuỳ Ân khó chịu vùng tay ra khỏi bà, vẫn là dáng vẻ trầm lắng, cô nói:
“Tôi không đi đâu cả, tôi ở đây làm việc nhưng thoải mái biết bao. Bà làm mẹ không thấy nhục khi hết lần này đến lần khác bán con mình đi sao?”
Người đàn bà thầm rủa trong lòng rằng Thuỳ Ân đã không còn mềm mỏng như trước nữa rồi. Thế là bà ta cười cười tiếp tục giọng điệu dỗ ngọt:
“Nhưng mấy lần trước con toàn trốn đi, ba con ông ta chết để lại gánh nợ cho hai mẹ con mình con cũng phải có trách nhiệm chứ. Mẹ về làm vợ người ta nhưng không thể được nước làm tới được nên đành để cho con. Mối này của mẹ đã lâu lắm rồi, người ta chỉ ưng mỗi con nên mẹ phải tìm con khắp nơi, cũng lấy của họ không ít tiền. Bây giờ con thương mẹ thì gả cho bên đó đi, vừa hưởng phúc vừa trả nợ được cho ba con để báo hiếu.”
Thuỳ Ân cười nhạt, đôi mắt sớm đã tràn đầy sự khinh bỉ cùng nỗi bi thương. Cô né bà ta ra một chút rồi nói:
“Chẳng phải do bà nên ba tôi mới chết tức tưởi hay sao? Bà lợi dụng ông ấy mượn tiền để thoả sở thích của mình, ba làm bao nhiêu cũng không đủ cung phụng bà. Cuối cùng ông ấy đột quỵ chết đi khi biết bà sau lưng ông ấy vụng trộm với gã đàn ông bẩn thỉu kia. Tôi nói cho bà biết, bà đừng tưởng mang theo tôi bên người đến sống nhà chồng mới của bà thì tôi biết ơn bà nhé. Bà có biết những năm tháng đó đều là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của tôi không. Mỗi lần bà đi vắng, gã đàn ông bẩn thỉu ấy lại lẻn vào phòng tôi giở trò đồi bại, nếu tôi không phản kháng thì có lẽ đã bị làm nhục rồi. Bà vui vì sự thoả mãn trong lòng còn con gái bà đã để tâm đến chưa? Bây giờ bà đứng trước tôi bảo tôi vì ba mà gả cho một lão già đáng tuổi cha mình? Bà mơ đẹp quá rồi đó. Nếu tôi không chạy trốn chắc hẳn bà và gã đồi bại kia đã trói tôi mang đến cho lão già đó rồi đúng không? May là tôi nghe được nên liều mình chạy đi. Bà làm mẹ mà như vậy thôi thì đi chết đi cho đỡ chật đất.”
Từng câu nói của Thuỳ Ân khiến người phụ nữ run lên. Đó không phải hối hận mà đó là sự tức giận vì cô không thoả hiệp. Bà ta gằn giọng trừng mắt nắm chặt cánh tay cô:
“Tao không cần biết, bây giờ mày phải đi với tao. Tiền tao đã nhận không thể trả lại, mày gả đi vẫn có cuộc sống sung sướng không phải sao? Tao làm mẹ như thế là quá tốt với mày rồi còn gì. Ba của mày vĩ đại quá nhỉ, hèn hạ làm ăn mãi chỉ có vài đồng bạc lẽ mà đòi lên mặt à? Cưới ông ta là vì lúc trước ông ta giúp đỡ, tình vợ chồng đến đó thôi chứ. Mày là con thì tao nói phải nghe không được cãi.”
Vừa nói vừa kéo tay Thuỳ Ân một cách mạnh bạo để bắt cô theo mình, Thuỳ Ân phản kháng không để bà ta lôi cô. Cô hét lớn:
“Thả tôi ra đồ tàn nhẫn, bà chết cũng đừng mong yên ổn. Đôi gian phu gian phụ như các người chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Cứu tôi với người đàn bà này có ý định bán tôi, Mã Văn Tuấn cứu tôi…”
Tiếng kêu vang khắp cả nhà, vệ sĩ từ sân đang nhanh chân đi vào. Thuỳ Ân dùng hết sức bình sinh mà kêu la làm cho người đàn bà kia run rẩy chỉ mong kéo cô đi thật nhanh. Một lực kéo tách rời hai người, cơ thể nhỏ nhắn rơi vào lồng ngực săn chắc. Thuỳ Ân ngửi thấy mùi hương áo quen thuộc cảm thấy yên tâm, khoé mắt cô đã thấm đẫm nước mắt bắt đầu lan ra áo của người đang ôm mình. Vệ sĩ lúc này cũng vào đến, tất cả giữ chặt người đàn bà kia lại. Cặp mắt đen lạnh lùng nhìn bà ta, Mã Văn Tuấn giọng như băng âm độ vô cùng nguy hiểm cất lên:
“Người của tôi bà muốn đưa đi đâu? Đến đây làm loạn còn muốn bắt người, cái gan này của bà cũng thật lớn. Cô ấy khóc rồi, bà chắc chắn không thể bình yên rời khỏi đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.