Chương 32: Tờ giấy trắng thuần khiết
Thánh Yêu
27/10/2021
Chương 32: Tờ giấy trắng thuần khiết
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bình luận đầu tiên thế mà lại là của Hạ Sí Hạ, [Không phải có tật giật mình, là gian tình].
Hạ Chấp Ngộ không giận mà cười, khóe môi nhếch lên.
Hắn ấn mở một tấm ảnh muốn xem kỹ, tay nghề chụp ảnh của Hạ phu nhân cũng không tệ, nhìn khá đẹp.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Tống Tương Niệm đã no bụng nhảy lò cò đến cạnh hắn, "Kết quả kiểm tra sao rồi ạ?"
Hạ Chấp Ngộ bỏ điện thoại vào túi quần, "Không tổn thương đến xương cốt, có lẽ không có vấn đề lớn."
Hai người quay lại phòng khám, thế nhưng bác sĩ nói rất nghiêm trọng, kê cho cô cả đống thuốc.
"Thuốc kháng sinh bắt buộc phải uống, thuốc nước này dùng để thấm vào băng gạc, sợ là đã viêm bên trong. . . . . ."
Khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ căng thẳng, hiển nhiên là đã bị dọa, Tống Tương Niệm ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, còn lên tiếng trấn an hắn.
"Không nghiêm trọng thế đâu."
Bác sĩ đánh gãy lời nói dối của cô, "Cô đây đâu có phải là tự ngã? Vết thương ở sau đùi, làm gì có kiểu ngã nào thương thành như vậy?"
Tống Tương Niệm gượng gạo kéo ống quần xuống, "Lúc ngồi không để ý, chân đập lên mặt ghế rồi ngã xuống ạ."
Suốt quãng đường đi ra đến cổng Hạ Chấp Ngộ đều trong trạng thái trầm ngâm. Tống Tương Niệm ngồi vào xe, đưa điện thoại cho tài xế.
"Có thể nhờ anh sạc điện thoại giúp không ạ?"
"Được chứ." Tài xế cầm lấy.
Hạ Chấp Ngộ đóng cửa lại, "Về Ngự Hồ Loan."
Tống Tương Niệm muốn tìm chỗ ở trước, "Quanh đây có khách sạn không? Tôi muốn ở tạm hai tối."
"Vẫn sớm, chiều tối rồi tìm cũng chưa muộn." Hạ Chấp Ngộ liếc chân cô, thời điểm này không thể để cô nhảy lò cò khắp nơi thế được.
Tống Tương Niệm bám cánh tay Hạ Chấp Ngộ, vừa nhảy vào đến cửa thì thấy Hạ phu nhân đã đứng chờ sẵn.
"Sao giờ hai đứa mới về? Mẹ chờ lâu lắm rồi đấy."
Hạ phu nhân mở rộng cửa, cứ như chủ nhà đón khách. "Vào đi vào đi."
Tống Tương Niệm đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, Hạ phu nhân sai con trai đi rót nước."Không cần đâu Hạ phu nhân, cháu không khát ạ."
Tống Tương Niệm không quen được chăm sóc thế này, hơn nữa cô mới là người đến đây làm thuê, làm gì có ở đâu chủ nhà phải đi chăm sóc cho người làm?
"Ngồi yên đó đừng có động đậy." Hạ Chấp Ngộ cầm thuốc kháng sinh đưa cô. "Uống thuốc trước đã."
Sau đó mới đứng dậy đi rót nước, suốt quá trình này Hạ phu nhân đều tỉ mỉ quan sát. Chẳng qua trong lòng có chuyện muốn nói riêng với Tống Tương Niệm, Hạ Chấp Ngộ cứ lượn qua lượn lại ở đây làm bà cực kỳ ngứa mắt.
"À đúng rồi. . . . . . Lúc trước con nói thêu xong rồi đúng không? Mau mang ra đây đi."
Cuối cùng cũng đuổi được hắn đi.
Tống Tương Niệm cầm cốc nước chuẩn bị uống thuốc, thế nhưng nhìn nụ cười kỳ quặc của Hạ phu nhân lại không dám tiếp tục.
"Bác đừng hiểu nhầm ạ, tiểu Hạ tiên sinh thấy cháu bị thương nên mới. . . . . ."
Hạ phu nhân quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá Tống Tương Niệm, càng nhìn càng thích, "Chuyện thằng bé lần trước con đừng để tâm."
"Con thật sự không có ý gì với người đó ạ."
"Nói vậy thì so ra, con trai bác đúng là tốt hơn thằng bé đó nhiều."
"Không, Hạ phu nhân, bác chắc chắn là đang hiểu nhầm rồi. . . . . ."
Tống Tương Niệm hơi sốt sắng, ngộ nhỡ Hạ phu nhân nghĩ cô thật sự muốn trèo cành cao với Hạ Chấp Ngộ thì phải làm sao? Cô không muốn chỉ vì lý do ngớ ngẩn này mà mất việc.
"Bây giờ nghĩ lại thì từ ngày hôm đó ở nhà hàng nó đã có biểu hiện quái quái rồi. Sao bác lại không nhìn ra nhỉ. . . . . ." Hạ phu nhân không giấu được kích động trong lòng, còn giục Tống Tương Niệm mau uống thuốc.
"Không nói mấy chuyện này nữa, bác nói với con, đứa con trai này của bác. . . . . ."
Đôi mắt Hạ phu nhân sáng lấp lánh, dáng vẻ như thể sắp được lên chức bà nội đến nơi.
"Nó đến tận tuổi này vẫn chưa hẹn hò với ai, một người cũng chưa đâu. Nên phải nói là cực kỳ thuần khiết."
Tống Tương Niệm bị bà làm cho ngơ luôn, thuần khiết?
Hạ phu nhân lại như sợ cô không hiểu, "Thì là từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với con gái đó, đến thơm thơm còn chưa, mấy thứ khác càng khỏi phải nói. . . . . ."
Hạ Chấp Ngộ tìm thấy món đồ kia, mặt thêu rất nhỏ, dùng để làm mặt đồng hồ.
Hắn đi ra đến ngoài, nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của Hạ phu nhân, bà còn không ngừng vỗ cánh tay cô.
"Con hiểu đó!"
Tống Tương Niệm không phải đứa bé, dĩ nhiên hiểu được ý tứ đằng sau ba chữ này của bà.
Nhưng cô chỉ có thể giả vờ không hiểu thôi, "Hạ phu nhân, cháu thật sự không hiểu ạ."
Hạ phu nhân ây dà một tiếng, tầng giấy mỏng ngăn cách này phải chọc thủng thế nào bây giờ?
Hạ Chấp Ngộ không biết hai người đang nói về sự trong trắng của mình, hắn thả nhẹ bước chân đi lên, thấy Hạ phu nhân mặt mày rạng rỡ, giọng nói mang theo tự hào, "Con trai bác vẫn là trai t. . . . . ."
(*) trai tân đó quí zị :>>
Tống Tương Niệm siết chặt chiếc cốc trong tay, Hạ Chấp Ngộ quát lớn, "Mẹ, mẹ nói cái gì đấy!"Hạ phu nhân bị dọa, vỗ ngực liên tục, "Làm cái gì đấy, dọa mẹ hết cả hồn."
"Mẹ đừng có nói linh tinh!"
Thằng nhóc này có hiểu không hả, bà đang giúp hắn tranh thủ đó!
Tống Tương Niệm rũ mi mắt, Hạ Chấp Ngộ nhét đồ vào tay Hạ phu nhân, "Mẹ mau mang cho người ta đi."
Hạ phu nhân đang vui vẻ, xách chiếc túi nhỏ trên bàn rồi đi.
Bà tất nhiên hiểu được thanh niên cần có không gian yêu đương.
Bà đi ra đến cửa, trước khi đóng cửa lại còn lưu luyến nhìn vào trong một cái.
Chưa biết chừng bà sắp được ôm cháu nội đi khoe với nhóm chị em của mình rồi!
Thật là, mấy năm nay bà còn chuẩn bị tâm thế chờ con trai mình mang bạn trai về ra mắt nữa!
Tống Tương Niệm không dám đối mặt với hắn, cầm điện thoại tìm xem quanh đây có khách sạn nào không. Nhưng đều rất đắt, một đêm thôi đã hơn một nghìn tệ.
Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống bên cạnh, não bộ của Tống Tương Niệm lập tức phát trạng thái báo động.
Hắn tiến gần hơn chút nữa, tóc sau gáy Tống Tương Niệm dựng đứng, hơi thở của hắn còn không ngừng phả lên đó.
Tống Tương Niệm ngồi im như tượng gỗ, mi mắt cũng không dám nhấc. Cô đúng là bác sĩ tâm lý, nhưng có vài chuyện vẫn chưa từng được trải nghiệm thực tế. Hạ Chấp Ngộ chưa từng hẹn hò, cô. . . . . . cũng chưa.
Người đàn ông càng lúc càng gần hơn, không lẽ hắn đang thật sự muốn hôn cô?
Tống Tương Niệm gần như trong chớp mắt quyết định, đưa tay bịt miệng hắn.
Từng xúc giác đều cảm nhận được mềm mại, cô nhìn lên, phát hiện Hạ Chấp Ngộ đang nhìn màn hình điện thoại của mình, nào có ý muốn hôn cô.
Hạ Chấp Ngộ tự nhiên bị bịt miệng chuyển tầm mắt sang cô, kéo tay cô xuống rồi hỏi, "Làm sao thế?"
***
88: Bữa nay thấy wordpress báo blog đạt 500 lượt theo dõi mà ngạc nhiên quá trời á, nhớ hai năm trước chỉ có hơn 100 lượt thôi ấy, sao Bát không hoạt động gì mà mọi người vẫn theo dõi vậy kkk
Cơ mà chắc là phải có quà ha, chờ Bát hết bận sẽ trả quà nè (Khi nào hết bận thì khum biết nữa, chắc là Tết? :>). Yêu thương yêu thương ~
P/s: Không biết còn ai chưa biết không, thì khung giờ đăng bộ này là 5:13pm mỗi ngày trừ thứ 6 (đăng chương mới bộ Giang Nam Lão) nha~
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bình luận đầu tiên thế mà lại là của Hạ Sí Hạ, [Không phải có tật giật mình, là gian tình].
Hạ Chấp Ngộ không giận mà cười, khóe môi nhếch lên.
Hắn ấn mở một tấm ảnh muốn xem kỹ, tay nghề chụp ảnh của Hạ phu nhân cũng không tệ, nhìn khá đẹp.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Tống Tương Niệm đã no bụng nhảy lò cò đến cạnh hắn, "Kết quả kiểm tra sao rồi ạ?"
Hạ Chấp Ngộ bỏ điện thoại vào túi quần, "Không tổn thương đến xương cốt, có lẽ không có vấn đề lớn."
Hai người quay lại phòng khám, thế nhưng bác sĩ nói rất nghiêm trọng, kê cho cô cả đống thuốc.
"Thuốc kháng sinh bắt buộc phải uống, thuốc nước này dùng để thấm vào băng gạc, sợ là đã viêm bên trong. . . . . ."
Khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ căng thẳng, hiển nhiên là đã bị dọa, Tống Tương Niệm ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, còn lên tiếng trấn an hắn.
"Không nghiêm trọng thế đâu."
Bác sĩ đánh gãy lời nói dối của cô, "Cô đây đâu có phải là tự ngã? Vết thương ở sau đùi, làm gì có kiểu ngã nào thương thành như vậy?"
Tống Tương Niệm gượng gạo kéo ống quần xuống, "Lúc ngồi không để ý, chân đập lên mặt ghế rồi ngã xuống ạ."
Suốt quãng đường đi ra đến cổng Hạ Chấp Ngộ đều trong trạng thái trầm ngâm. Tống Tương Niệm ngồi vào xe, đưa điện thoại cho tài xế.
"Có thể nhờ anh sạc điện thoại giúp không ạ?"
"Được chứ." Tài xế cầm lấy.
Hạ Chấp Ngộ đóng cửa lại, "Về Ngự Hồ Loan."
Tống Tương Niệm muốn tìm chỗ ở trước, "Quanh đây có khách sạn không? Tôi muốn ở tạm hai tối."
"Vẫn sớm, chiều tối rồi tìm cũng chưa muộn." Hạ Chấp Ngộ liếc chân cô, thời điểm này không thể để cô nhảy lò cò khắp nơi thế được.
Tống Tương Niệm bám cánh tay Hạ Chấp Ngộ, vừa nhảy vào đến cửa thì thấy Hạ phu nhân đã đứng chờ sẵn.
"Sao giờ hai đứa mới về? Mẹ chờ lâu lắm rồi đấy."
Hạ phu nhân mở rộng cửa, cứ như chủ nhà đón khách. "Vào đi vào đi."
Tống Tương Niệm đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, Hạ phu nhân sai con trai đi rót nước."Không cần đâu Hạ phu nhân, cháu không khát ạ."
Tống Tương Niệm không quen được chăm sóc thế này, hơn nữa cô mới là người đến đây làm thuê, làm gì có ở đâu chủ nhà phải đi chăm sóc cho người làm?
"Ngồi yên đó đừng có động đậy." Hạ Chấp Ngộ cầm thuốc kháng sinh đưa cô. "Uống thuốc trước đã."
Sau đó mới đứng dậy đi rót nước, suốt quá trình này Hạ phu nhân đều tỉ mỉ quan sát. Chẳng qua trong lòng có chuyện muốn nói riêng với Tống Tương Niệm, Hạ Chấp Ngộ cứ lượn qua lượn lại ở đây làm bà cực kỳ ngứa mắt.
"À đúng rồi. . . . . . Lúc trước con nói thêu xong rồi đúng không? Mau mang ra đây đi."
Cuối cùng cũng đuổi được hắn đi.
Tống Tương Niệm cầm cốc nước chuẩn bị uống thuốc, thế nhưng nhìn nụ cười kỳ quặc của Hạ phu nhân lại không dám tiếp tục.
"Bác đừng hiểu nhầm ạ, tiểu Hạ tiên sinh thấy cháu bị thương nên mới. . . . . ."
Hạ phu nhân quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá Tống Tương Niệm, càng nhìn càng thích, "Chuyện thằng bé lần trước con đừng để tâm."
"Con thật sự không có ý gì với người đó ạ."
"Nói vậy thì so ra, con trai bác đúng là tốt hơn thằng bé đó nhiều."
"Không, Hạ phu nhân, bác chắc chắn là đang hiểu nhầm rồi. . . . . ."
Tống Tương Niệm hơi sốt sắng, ngộ nhỡ Hạ phu nhân nghĩ cô thật sự muốn trèo cành cao với Hạ Chấp Ngộ thì phải làm sao? Cô không muốn chỉ vì lý do ngớ ngẩn này mà mất việc.
"Bây giờ nghĩ lại thì từ ngày hôm đó ở nhà hàng nó đã có biểu hiện quái quái rồi. Sao bác lại không nhìn ra nhỉ. . . . . ." Hạ phu nhân không giấu được kích động trong lòng, còn giục Tống Tương Niệm mau uống thuốc.
"Không nói mấy chuyện này nữa, bác nói với con, đứa con trai này của bác. . . . . ."
Đôi mắt Hạ phu nhân sáng lấp lánh, dáng vẻ như thể sắp được lên chức bà nội đến nơi.
"Nó đến tận tuổi này vẫn chưa hẹn hò với ai, một người cũng chưa đâu. Nên phải nói là cực kỳ thuần khiết."
Tống Tương Niệm bị bà làm cho ngơ luôn, thuần khiết?
Hạ phu nhân lại như sợ cô không hiểu, "Thì là từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với con gái đó, đến thơm thơm còn chưa, mấy thứ khác càng khỏi phải nói. . . . . ."
Hạ Chấp Ngộ tìm thấy món đồ kia, mặt thêu rất nhỏ, dùng để làm mặt đồng hồ.
Hắn đi ra đến ngoài, nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của Hạ phu nhân, bà còn không ngừng vỗ cánh tay cô.
"Con hiểu đó!"
Tống Tương Niệm không phải đứa bé, dĩ nhiên hiểu được ý tứ đằng sau ba chữ này của bà.
Nhưng cô chỉ có thể giả vờ không hiểu thôi, "Hạ phu nhân, cháu thật sự không hiểu ạ."
Hạ phu nhân ây dà một tiếng, tầng giấy mỏng ngăn cách này phải chọc thủng thế nào bây giờ?
Hạ Chấp Ngộ không biết hai người đang nói về sự trong trắng của mình, hắn thả nhẹ bước chân đi lên, thấy Hạ phu nhân mặt mày rạng rỡ, giọng nói mang theo tự hào, "Con trai bác vẫn là trai t. . . . . ."
(*) trai tân đó quí zị :>>
Tống Tương Niệm siết chặt chiếc cốc trong tay, Hạ Chấp Ngộ quát lớn, "Mẹ, mẹ nói cái gì đấy!"Hạ phu nhân bị dọa, vỗ ngực liên tục, "Làm cái gì đấy, dọa mẹ hết cả hồn."
"Mẹ đừng có nói linh tinh!"
Thằng nhóc này có hiểu không hả, bà đang giúp hắn tranh thủ đó!
Tống Tương Niệm rũ mi mắt, Hạ Chấp Ngộ nhét đồ vào tay Hạ phu nhân, "Mẹ mau mang cho người ta đi."
Hạ phu nhân đang vui vẻ, xách chiếc túi nhỏ trên bàn rồi đi.
Bà tất nhiên hiểu được thanh niên cần có không gian yêu đương.
Bà đi ra đến cửa, trước khi đóng cửa lại còn lưu luyến nhìn vào trong một cái.
Chưa biết chừng bà sắp được ôm cháu nội đi khoe với nhóm chị em của mình rồi!
Thật là, mấy năm nay bà còn chuẩn bị tâm thế chờ con trai mình mang bạn trai về ra mắt nữa!
Tống Tương Niệm không dám đối mặt với hắn, cầm điện thoại tìm xem quanh đây có khách sạn nào không. Nhưng đều rất đắt, một đêm thôi đã hơn một nghìn tệ.
Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống bên cạnh, não bộ của Tống Tương Niệm lập tức phát trạng thái báo động.
Hắn tiến gần hơn chút nữa, tóc sau gáy Tống Tương Niệm dựng đứng, hơi thở của hắn còn không ngừng phả lên đó.
Tống Tương Niệm ngồi im như tượng gỗ, mi mắt cũng không dám nhấc. Cô đúng là bác sĩ tâm lý, nhưng có vài chuyện vẫn chưa từng được trải nghiệm thực tế. Hạ Chấp Ngộ chưa từng hẹn hò, cô. . . . . . cũng chưa.
Người đàn ông càng lúc càng gần hơn, không lẽ hắn đang thật sự muốn hôn cô?
Tống Tương Niệm gần như trong chớp mắt quyết định, đưa tay bịt miệng hắn.
Từng xúc giác đều cảm nhận được mềm mại, cô nhìn lên, phát hiện Hạ Chấp Ngộ đang nhìn màn hình điện thoại của mình, nào có ý muốn hôn cô.
Hạ Chấp Ngộ tự nhiên bị bịt miệng chuyển tầm mắt sang cô, kéo tay cô xuống rồi hỏi, "Làm sao thế?"
***
88: Bữa nay thấy wordpress báo blog đạt 500 lượt theo dõi mà ngạc nhiên quá trời á, nhớ hai năm trước chỉ có hơn 100 lượt thôi ấy, sao Bát không hoạt động gì mà mọi người vẫn theo dõi vậy kkk
Cơ mà chắc là phải có quà ha, chờ Bát hết bận sẽ trả quà nè (Khi nào hết bận thì khum biết nữa, chắc là Tết? :>). Yêu thương yêu thương ~
P/s: Không biết còn ai chưa biết không, thì khung giờ đăng bộ này là 5:13pm mỗi ngày trừ thứ 6 (đăng chương mới bộ Giang Nam Lão) nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.