Chương 88: Sắp sang đông
Trĩ Sở
23/10/2021
Câu hỏi này khiến Nhạc Tri Thời tỉnh cả ngủ.
Cậu đoán Tống Dục sẽ không trả lời, nên đành tự nghĩ đáp án.
Cho đến giờ, quan hệ giữa họ vẫn là mối tình thầm kín. Nhạc Tri Thời chưa và cũng không thể nói cho bất kỳ người quen nào biết mình là người yêu của Tống Dục. Đối với cô gái gần như là đối tượng xem mắt, con gái giáo viên hướng dẫn có liên quan việc học của anh, cậu càng không thể mở miệng.
“Từ khi hiểu chuyện, em đã ở nhà anh ấy rồi ạ.”
Lý do của Nhạc Tri Thời quá đơn giản khiến Trương Tư Vân nổi tính tò mò: “Hả? Tại sao?”
“Vì ba mẹ em không còn nữa. Ừm… lúc còn sống, ba em là bạn thân của ba Tống Dục.”
“Ôi. Xin lỗi nhé, chị không cố ý.”
Nhìn thấy biểu cảm buồn bã xen lẫn thương cảm trên mặt Trương Tư Vân, Nhạc Tri Thời bỗng thấy trong lòng ngổn ngang.
“Không sao, không có gì. Họ đã mất từ khi em còn bé, em chẳng còn nhớ được bao nhiêu.”
Để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng người khác mà cậu phải nói dối lòng mình, cố gắng giữ nụ cười trên mặt. Nhưng cậu không muốn bị hiểu lầm là em trai nuôi nữa, “Em chỉ sống nhờ thôi, không có quan hệ pháp luật. Chúng em… Chỉ là từ nhỏ đã trưởng thành cùng nhau.”
Từ “chỉ là” diễn tả trước đó, là vì chút tư tâm ích kỷ. Cậu không muốn Trương Tư Vân nghĩ mình thực sự là em trai Tống Dục, nhưng lọt vào tai anh thì những câu trả lời liên tiếp này cứ như đang phân rõ chuyện gì đó không tốt vậy.
Tống Dục nhìn phía trước. Gió to thổi cuốn lá cây lên trời, lượn lờ giữa không trung mãi không chạm đất.
Anh không biết mình đang hy vọng chúng rơi xuống đất, hay mong muốn chúng cứ mãi lửng lơ như thế.
“Vậy à? Chẳng trách anh ấy lại quan tâm chăm sóc cậu. Có vẻ tình cảm giữa hai người tốt lắm, không chừng còn thân hơn cả anh em ruột.” Nói xong, Trương Tư Vân mỉm cười nhìn Tống Dục: “Chỗ này kẹt xe quá, đến nơi chắc cũng trưa. Hay để tôi mời hai người ăn cơm nhé, coi như lời cảm ơn.”
“Không cần.” Tống Dục từ chối, “Việc nhỏ mà thôi.”
Trương Tư Vân không kiên trì mời nữa, khôn khéo tạm thời không đề cập: “Lát nữa rồi bàn tiếp.”
“À đúng rồi, ba tôi có kể với tôi về luận văn tốt nghiệp của anh, nghe nói anh đã làm gần xong. Nhờ phúc của ba, tôi đọc được chút xíu, khá hứng thú với đề tài mà anh chọn…”
Khi nói đến chuyên môn của mình trông cô càng thêm cuốn hút, mà chủ đề phần lớn là những thứ Nhạc Tri Thời không hiểu lắm.
Bình thường nếu Nhạc Tri Thời nghe được mấy chuyện bản thân không hiểu thì sẽ thấy buồn ngủ. Nhưng hôm nay ngồi ở đây, cậu không thấy buồn ngủ chút nào hết.
Đề cập đến vấn đề học thuật, Tống Dục không im lặng như lúc bàn chuyện riêng tư, gần như câu nào cũng sẽ trả lời. Còn Trương Tư Vân thì rất giỏi đặt câu hỏi.
Nói qua nói lại hồi lâu, anh không còn gượng gạo như ban đầu. Cơn giận với thầy Trương cũng đã giảm bớt, duy trì khoảng cách lịch sự trò chuyện với cô Trương như hai sinh viên cùng chuyên môn đang thảo luận.
Nhạc Tri Thời yên lặng lắng nghe, muốn nói gì đó nhưng chen chẳng lọt. Mỗi người đều có chuyên môn riêng, thỉnh thoảng chỉ hùa theo khen Tống Dục vài câu rồi nhìn dòng xe chen chúc bên ngoài, chăm chú vào bảng số của chiếc xe phía trước.
“Điều này giá trị lắm đấy.” Trương Tư Vân không ngại khen ngợi sáng tạo của Tống Dục.
“Trước đó đã có người làm rồi.” Tống Dục bình tĩnh nói: “Tôi chỉ học theo thôi.”
“Nếu anh cùng ba tôi hoàn thành nghiên cứu phần sau thì chắc chắn sẽ có nhiều thành quả.” Trương Tư Vân dựa vào ghế, dùng giọng đáng yêu cảm thán: “Ui, đúng là đàn ông thông minh là gợi cảm nhất.”
Nhạc Tri Thời cảm thấy hơi lạnh, cứ như có luồng gió lọt vào. Nhưng cậu tin chắc chỉ có mỗi mình cảm thấy vậy, nên đành co người vào trong áo bông. Yên lặng một lúc, cuối cùng cậu vẫn phải mở mắt, yếu ớt hỏi Tống Dục: “Em xem anime một lát được không?”
“Chẳng phải em bảo không có tập mới à?” Tống Dục nhìn cậu: “Hơn nữa đang ngồi xe mà nhìn di động thì dễ say xe lắm.”
“Không sao đâu, em muốn xem lại lần nữa.” Cậu lấy tai nghe của mình ra đeo lên rồi nói với Trương Tư Vân: “Em xem video xíu, hai người cứ trò chuyện đi.”
Thấy Trương Tư Vân mỉm cười, Nhạc Tri Thời xoay người lên, điều chỉnh âm thanh thật to rồi lặng lẽ xem video.
Thật ra cậu đã xem tập này bốn lần rồi, không còn gì để xem nữa. Tổng cộng hai mươi phút, lời thoại đã thuộc làu làu. Rõ ràng cốt truyện rất hài hước và sôi động, nhưng có lẽ do xem quá nhiều nên Nhạc Tri Thời không còn cảm giác nữa.
Cậu đeo headphone, mơ màng nghe thấy Trương Tư Vân đang cười rất vui. Cậu cũng muốn nghe thử họ nói gì mà vui vẻ đến vậy, nhưng một Nhạc Tri Thời khác đã ngăn chặn suy nghĩ này.
Xem xong tập phim, cậu bấm phát tiếp tập trước, giả bộ như chưa kết thúc, nhưng Tống Dục đã dừng xe vì đã đến nơi.
Nhạc Tri Thời tháo headphone xuống, cởi dây an toàn. Cậu nghe Trương Tư Vân đề nghị: “Dù sao cũng tới đây rồi, hai người coi bên kia có một nhà hàng Tây lâu đời khá ngon, tôi mời hai người ăn nhé?”
Trương Tư Vân cười chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: “Hiện giờ cũng khá muộn, anh đói thì thôi, anh tính để em trai mình cũng đói à?”
Nhạc Tri Thời thả hồn lên mây nên hơi mơ màng, nghe họ nói đến mình thì hốt hoảng gật đầu: “Em sao cũng được ạ.”
Tống Dục nhìn cậu, nhưng anh không muốn đi nên cuối cùng vẫn từ chối.
Trương Tư Vân không ép. Cô nhận lấy vali trong tay Tống Dục: “Giờ anh để tôi nợ anh một bữa cơm, lần sau tôi chắc chắn sẽ tìm cách trả lại.”
Trước khi đi, cô đề nghị trao đổi phương thức liên lạc nhưng rất thông minh thêm của Nhạc Tri Thời trước, nói với cậu: “Cậu nhắn wechat của anh cậu qua cho chị là được. Lạnh tay quá, chị không quét mã đâu.”
Sau khi cô rời đi, Nhạc Tri Thời do dự mãi, cuối cùng vẫn lặng lẽ nhắn wechat của Tống Dục qua rồi mới khóa màn hình.
Nhạc Tri Thời nghĩ, Trương Tư Vân đúng là cô gái phóng khoáng thoải mái và biết cách theo đuổi người khác. Cô không lì lợm bám riết, hiểu rõ phải tiến dần theo trình tự. Sự tự tin bẩm sinh ấy quả thật rất hấp dẫn, giống như chưa bao giờ thất bại trước ai nên cô mới chắc chắn đến vậy. Dù gặp phải một người lạnh lùng như Tống Dục, cô cũng có thể tràn đầy tự tin từng bước tiến tới.
Nếu mình mà ăn nói được như chị ấy, có lẽ đã không cần bám riết Tống Dục nhiều năm như vậy.
Nhưng ngay sau đó cậu lại tự an ủi bản thân, Tống Dục thích đứa ngốc như mình mà.
“Đói bụng không? Phía trước có khu mua sắm, bên trong chắc có nhiều quán ăn.”
Nhạc Tri Thời bảo không đói nhưng rồi đổi ý, muốn sang đó thử.
Họ vào một quán ăn Thái Lan. Tống Dục gọi món như bình thường, nhưng lần này Nhạc Tri Thời ăn rất ít, gần như không hề động vào món tráng miệng và đồ uống.
“Hôm nay em ăn không ngon miệng.”
Nhạc Tri Thời cười nhẹ: “Chắc là sáng nay em ăn nhiều quá.” Cậu bắt đầu đếm xem sáng nay mình đã ăn gì.
Tống Dục lẳng lặng nghe, sau đó ngước mắt nhìn cậu: “Không vui à?”
Nhạc Tri Thời cúi xuống ăn miếng bánh pudding: “Không có, em hơi say xe thôi.”
Tống Dục đăm chiêu, tựa như nghiêm túc cân nhắc nên nói điều gì: “Quan hệ giữa anh và cô ấy chắc chắn sẽ không thể tiến xa nữa, toàn là họ tự tiện quyết định thôi.”
“Em đâu có nghĩ vậy đâu.” Giọng Nhạc Tri Thời nhẹ đến mức như gió thoảng.
Cậu cảm giác mình đã bị Tống Dục nhìn thấu. Tuy rằng đã thành thói quen, nhưng gặp chuyện thế này cậu không muốn khiến anh nghĩ mình là một đứa ích kỷ ưa soi mói chuyện nhỏ nhặt.
Cậu vốn không phải người như thế. Từ nhỏ đến giờ, không biết bao nhiêu người thích Tống Dục. Hồi trung học, cậu từng nghe rất nhiều tin đồn về Tống Dục, giúp anh nhận thư tình, thậm chí truyền đạt lại lời bày tỏ. Cậu đã sớm quen rồi.
Dẫu cho hôm nay Trương Tư Vân có nhờ cậu giúp đỡ theo đuổi Tống Dục, Nhạc Tri Thời cũng khó lòng từ chối.
Thấy cậu không nói tiếp, Tống Dục yên lặng vài giây. Nhớ lúc trên xe, Nhạc Tri Thời nói hai người chỉ lớn lên cùng nhau khiến anh thấy hơi mất mát, nhưng vẫn dịu dàng nói với cậu: “Thật ra, em không cần giải thích với cô ấy nhiều vậy đâu.”
Nhạc Tri Thời biết anh đang nói đến quan hệ giữa họ. Cậu cúi đầu, tựa như đang ngẩn người. Mãi hồi lâu, cậu khẽ hỏi lại: “Vậy em phải nói sao đây? Không thèm nói gì cả như anh, hay là thẳng thắn nói với chị ấy anh là bạn trai em, xin chị ấy đừng tỏ ra thân thiết với anh nữa, cũng xin ba chị ấy đừng nhúng tay vào?”
“Em chưa trẻ con đến mức tự come out trước mặt thầy hướng dẫn của anh, chỉ vì tính độc chiếm của mình đâu ạ.”
“Nhạc Nhạc…” Tống Dục đưa tay ra, áp lên mu bàn tay cậu. Nhạc Tri Thời không từ chối.
Cơn buồn bực của cậu không kéo dài lâu. Nghe Tống Dục gọi mình, Nhạc Tri Thời tự dưng cảm thấy bản thân thật quá đáng, chắc chắn lời mình vừa nói đã khiến Tống Dục khó chịu. Thế nên cậu nhanh chóng áp cảm xúc của mình xuống.
“Em xin lỗi, anh trai.” Nhạc Tri Thời cười: “Em không có ý gì cả.”
Di động rung, Nhạc Tri Thời thấy tin nhắn của Trương Tư Vân.
[Monica: Cậu bé đẹp trai ~ Chị vừa thêm anh ấy rồi, cảm ơn cậu đã đi cùng Tống Dục đến đón chị hôm nay. Ngày mai chị sẽ đến trường, mang theo đồ ăn ngon cho em!]
Nhạc Tri Thời cúi đầu trả lời.
[Nhạc Tri Thời: Không cần đâu ạ, em cũng đâu có làm gì.]
[Monica: Cần chứ, nhân tiện hỏi xíu, Tống Dục thích bánh kem vị gì? Chị thấy sinh nhật anh ấy mới qua nên muốn tặng bù một cái bánh kem, coi như hợp tình hợp lý.]
“Em đang trò chuyện với ai vậy?” Tống Dục hỏi: “Trương Tư Vân?”
“Đừng nói chuyện với cô ấy nữa.” Tống Dục nói tiếp.
“Dù sao cũng phải nói vài câu chứ.” Nhạc Tri Thời vẫn cúi đầu, đưa ra một lời đề nghị rất phù hợp cho Trương Tư Vân.
[Nhạc Tri Thời: Anh ấy không ăn đồ ngọt, có lẽ cà phê sẽ hợp hơn.]
Ăn cơm xong, Nhạc Tri Thời nói phải về vì chiều còn có tiết.
Tống Dục tính tiền, đưa Nhạc Tri Thời về bãi đỗ xe dưới hầm. Hai người ở đó ôm nhau thật lâu. Vừa lên xe, anh đã nhận được điện thoại của ba.
Lúc nói chuyện, mày anh vẫn luôn nhíu chặt: “Đưa về nhà rồi ạ, không có…”
Trong xe rất yên ắng, Nhạc Tri Thời cảm thấy thính giác của mình như được phóng đại, nhạy cảm nghe được vài chữ không rõ, kết hợp lại thì đoán được có lẽ hỏi về tính cách của Trương Tư Vân.
“Mấy thứ như tính cách thì đâu thể vừa gặp là rõ được… Con cảm thấy không hợp.” Tống Dục giải thích với người bên kia điện thoại: “Bọn con chỉ nói về vài vấn đề học thuật thôi.”
“Vâng, con biết rồi. Con đang lái xe, không nói nữa.”
Đến trước cửa trường, Tống Dục không mở cửa xe, như khóa mình và Nhạc Tri Thời lại trên đó vậy. Lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Nhạc Nhạc, em không cần phải thấy khó chịu.”
Giọng anh khiến Nhạc Tri Thời nghĩ đến những gì Tống Dục nói trước kia: “Chỉ cần em không bị bệnh, em muốn tức giận thế nào cũng được.”
Nhưng cậu biết mình không thể, với cả cậu đâu có tức giận.
“Em không khó chịu, thật đấy.” Nhạc Tri Thời hiểu cảm xúc hiện giờ của mình, không thể coi là khó chịu. Giờ cậu tốt hơn nhiều so với lúc biết được tình cảm của bản thân, nhưng hiểu lầm anh sẽ tiến đến với người khác. Dù gì cậu đã biết người Tống Dục yêu là mình, chứ không phải ai khác.
Cậu để ý thấy di động của Tống Dục lại sáng, trên màn hình hiện chữ “thầy Trương”. Nhưng Nhạc Tri Thời không nói gì, còn hơi đau lòng thay cho Tống Dục. Cảm giác như tất cả mọi người đều từng bước dồn ép anh, kể cả chính mình.
Cậu sờ cánh tay Tống Dục rồi vươn người qua tay vịn giữa họ, dịu dàng ôm lấy anh, muốn an ủi anh một chút.
Nhạc Tri Thời muốn nói cậu rất thích anh, nhưng cuối cùng do dự chẳng nói ra.
Cậu đặt bản thân vào hoàn cảnh của Tống Dục mà suy nghĩ, hiện tại nếu nghe lời bày tỏ của mình hẳn sẽ thấy áp lực lắm.
So với sự buồn bực của Tống Dục, chút khó chịu trong lòng Nhạc Tri Thời tựa như càng lúc càng thu nhỏ rồi tan biến, chỉ còn ít mảnh vỡ li ti.
Tống Dục dần tỉnh táo, điện thoại cũng ngừng rung. Anh hôn mặt Nhạc Tri Thời, nói mình rất yêu cậu, cuối cùng vẫn để cho Nhạc Tri Thời đi học.
Hôm sau, Trương Tư Vân tới trường, gửi một ảnh phong cảnh tự chụp cho Nhạc Tri Thời, sau đó nói mình có mua bánh kem cho cậu. Nhạc Tri Thời cảm thấy chuyện mình dị ứng hơi khó nói nên vẫn đến chỗ hẹn lấy bánh kem, nghiêm túc cảm ơn cô.
Trương Tư Vân cười vẫy tay, bảo cậu đừng khách sáo. Thấy cậu mặc áo len ở nhà tới nên tiễn cậu về ký túc xá. Hai người tiếp tục đi một đoạn, tán gẫu mấy chuyện lặt vặt.
“Anh trai cậu lúc nào cũng ít nói ít cười như vậy à?”
“Chắc thế ạ.” Nhạc Tri Thời nói khẽ: “Anh ấy không phải anh trai của em.”
“Đúng rồi, chị quen miệng ấy mà.” Trương Tư Vân bật cười: “Chị cảm thấy chị và anh ấy có khá nhiều điểm chung. Chắc do chuyên ngành gần nhau, trò chuyện cũng khá ổn. Có điều nếu lấy em để so sánh, chị thấy nhiệm vụ kết bạn còn xa ghê nơi.”
Nhạc Tri Thời nhớ lúc ở trên xe bọn họ tán gẫu với nhau, thầm nghĩ đúng vậy thật. Cậu như bị chậm tiêu, vài giây sau mới lúng túng hỏi: “Chị Tư Vân, chị thích anh Tống Dục à?”
“Chị lộ liễu quá phải không?” Trương Tư Vân mở to mắt, giọng chợt nhẹ nhàng, mỉm cười rất đáng yêu: “Em biết không? Anh ấy đúng gu chị luôn. Tuy hơi lạnh lùng nhưng chị không ngại, chị nghĩ anh ấy lúc hẹn hò sẽ rất dịu dàng. Thấy anh ấy đối xử với em rất nice, nội tâm chắc hẳn mềm mỏng.”
Nhạc Tri Thời muốn nói phải, chị nghĩ đúng rồi đó nhưng may mắn kiềm được.
Đến dưới lầu, Nhạc Tri Thời chào tạm biệt Trương Tư Vân rồi một mình đi lên. Cậu mời bạn cùng phòng cùng ăn chiếc bánh ngọt đắt tiền kia.
Cậu đưa ngón tay quệt chút bơ nếm thử. Đúng là rất ngon, không chỗ nào chê.
Mùa đông dần sang, gió thổi mạnh vào mặt như lưỡi dao mềm mại cào xé. Mấy hôm nay lại mưa, làm nhiệt độ giảm càng nhanh, Nhạc Tri Thời đã cố gắng giữ ấm nhưng vẫn bị nghẹt mũi nhẹ. Cậu sợ bệnh lắm, rồi chợt nhận ra sợ cái gì trời trao cái nấy.
Ngoại trừ việc đó, cậu còn một phát hiện kỳ diệu khác. Khi người ta chú ý đến điều gì, để tâm đến một sự kiện nào thì chắc chắn sẽ liên tục đụng trúng.
Ví dụ như vô tình thấy Trương Tư Vân và Tống Dục ở quán cà phê vắng vẻ nào đó trong trường. Cậu vừa vào đã thấy được bóng lưng của Tống Dục. Họ ngồi đối diện nhau trên cùng một bàn và đang nói gì đó, trông rất xứng đôi. Trương Tư Vân xinh đẹp thẳng thắn, cách cư xử chẳng có gì để chê trách.
Nhạc Tri Thời đứng ở cửa mà không bước vào. Cậu lấy cớ chỗ này không ấm, kéo Tưởng Vũ Phàm và Thẩm Mật đi tới nơi tự học khác.
Lúc sau cậu lướt tới vòng bạn bè của đàn chị cùng phòng thí nghiệm với Tống Dục, người mà cậu kết bạn khi đưa bánh bông tuyết trước đó.
[Chắc hẳn đàn em như đóa hoa thanh cao lạnh lùng, có hy vọng được tình yêu nồng cháy làm tan chảy rồi.]
Sau đó nữa là điện thoại của Lâm Dung. Không biết bà thấy được video diễn thuyết của Trương Tư Vân từ đâu mà chia sẻ cho Nhạc Tri Thời. Bà còn đưa ra lời khen hiếm hoi, bảo rằng cô xuất sắc hơn cả tưởng tượng của bà nữa.
“Đúng là con gái của giáo sư đại học có khác, đúng không Nhạc Nhạc?”
Nhạc Tri Thời nói đúng, như buông xuôi kể ra ưu điểm của cô: “Tính cách cũng tốt lắm, rất xinh đẹp, hơn nữa cũng vô cùng tài giỏi, ở phương diện chuyên môn có thể trò chuyện cùng anh nữa.”
“Thế thì vẫn có cơ hội. Con khuyên anh con nhiều chút, bảo là đi chơi với con gái đừng có lạnh lùng quá, dễ khiến người ta tủi thân.”
Nhạc Tri Thời hiểu rõ lời Lâm Dung, bởi vì cậu đã tự trải nghiệm rồi. Nhưng bản thân vẫn không cam tâm hỏi: “Nếu anh không thích chị ấy thì sao ạ?”
Lâm Dung tưởng Tống Dục nói với cậu như thế: “Thật vậy à, là anh con nói hả? Ôi chao, dì thấy cô bé này đã tốt lắm rồi. Nhưng đây không phải chuyện dì có thể can thiệp được, chưa biết chừng thời gian nữa anh con sẽ đổi ý thì sao.”
Nhạc Tri Thời im lặng.
Tình yêu của cậu sẽ không đột nhiên dang dở, chỉ vì có thêm một cô gái.
Cậu và anh vẫn cứ nhắn tin cho nhau mỗi ngày, vẫn trò chuyện như thường lệ, cùng nhau đi ăn hay ôn bài, sẽ ôm hôn nhau trong góc tối của sân trường.
Nhưng Tống Dục cảm giác Nhạc Tri Thời đã thay đổi.
Cậu trở nên ngoan ngoãn và nghe lời hơn trước, không hỏi thăm bất kỳ chuyện gì về Trương Tư Vân, cũng không tỏ ra bản thân không vui, thậm chí còn chủ động chia sẻ cho Tống Dục những chuyện cười và thú vị xảy ra quanh mình. Tất cả những hành vi thân mật của cậu đối với Tống Dục, đều như đang hiến dâng toàn bộ năng lượng ít ỏi của bản thân.
Tống Dục giữ cậu ở lại chung cư, Nhạc Tri Thời cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng cả đêm cậu chẳng hề ngủ ngon.
Khi Nhạc Tri Thời ngủ say thì cả người cũng sẽ rất thả lỏng, không e dè mà đè lên cánh tay Tống Dục. Nhưng gần đây lại không như vậy, cậu điều chỉnh tư thế vô cùng cẩn thận, hơi thở cũng rất nhẹ.
Buổi sáng lúc thức dậy, Tống Dục hôn lên trán cậu, hỏi cậu ngủ thế nào. Nhạc Tri Thời mím môi cười, đôi mắt cũng cong theo, vẻ mặt chân thành nói mình ngủ rất ngon. Sau đó ôm anh, hệt như sợ mất đi người trong lòng vậy.
Đôi lúc có người trêu chọc anh và Trương Tư Vân, gọi đùa cô là “Cô nàng xinh đẹp mới tới”, Nhạc Tri Thời cũng gật đầu hùa theo, nói chị ấy rất đẹp. Nhưng ở chốn không người, tại nhà trọ chỉ có cả hai, Nhạc Tri Thời sẽ ôm anh hết lần này đến lần khác, không ngừng gần gũi với anh, thậm chí còn chủ động mời gọi, tựa như hy vọng sẽ thu được cũng như chứng minh gì đó từ những động chạm thân mật kia.
Từ những ngày chớm dậy thì Tống Dục đã muốn chiếm giữ Nhạc Tri Thời, nhưng người anh muốn chiếm không phải là người như hiện tại.
Trong buổi họp tổ thứ Hai, ngay trước mặt tất cả mọi người, thầy Trương gọi Tống Dục là “người nhà”. Hai chữ này khiến anh thấy khó chịu đến mức phải đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng họp.
Thật buồn nôn.
Tất cả những chuyện này đều khiến anh thấy nghẹt thở. Chúng như một cái lưới khổng lồ vây Tống Dục vào bên trong, mà Nhạc Tri Thời lại đờ đẫn mất hồn lưu lạc ở ngoài. Nếu cậu bướng bỉnh một chút, than vãn hay nổi giận với anh, Tống Dục sẽ không cảm thấy khổ sở đến nhường này.
Nhưng thực tế thì lần thứ hai Trương Tư Vân tới trường, Tống Dục đã lịch sự cũng rất kiên quyết tỏ rõ bản thân không định hẹn hò yêu đương.
Lần đầu tiên cô tới phòng thí nghiệm, Tống Dục không ngăn được, dù sao đó cũng là phòng thí nghiệm của ba cô. Nhưng anh cũng không thể nào chịu đựng cảm giác bị ép buộc và sắp xếp gặp nhau này.
Tống Dục muốn gặp mặt nói thẳng vài lời, nhưng Trương Tư Vân cảm thấy nếu nói chuyện thì phải tìm địa điểm thích hợp, ví dụ như quán cà phê trong trường.
“Nghe anh quả quyết như thể đối với anh, yêu đương là một kế hoạch sự nghiệp vậy.” Trương Tư Vân nghe xong chẳng. cảm thấy mất mát gì mà chỉ cười. Ngón tay cô cầm muỗng bạc nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trước mặt, mắt lại nhìn Tống Dục đang ngồi đối diện.
“Anh đoán đúng, tôi rất thích anh, anh cũng có thể thẳng thắn từ chối tôi. Trông anh cũng đâu giống người nói chuyện khéo léo.”
“Có điều…” Trương Tư Vân đưa tay nâng mặt: “Anh là người độc thân, tôi vẫn có cơ hội theo đuổi anh.”
“Tôi không độc thân.” Tống Dục bình tĩnh nói rõ, giọng rất kiên quyết: “Tôi có người yêu, hơn nữa tôi rất yêu người ấy, rất để ý đến cảm nhận của người ấy.”
Trương Tư Vân khựng lại một chút, như đang suy tư điều gì. Cô muốn thử nhìn xem trên mặt anh có phải đang nói dối không, nhưng vô ích. Tống Dục kiên định đến mức như thể cả đời này trong mắt anh chỉ có một người, rõ là một kẻ si tình.
“Hoá ra là vậy.” Cô cười phóng khoáng: “Thế tôi sẽ tạm thời từ bỏ kế hoạch theo đuổi của mình, thành thật làm bạn bè. Tuy rất tò mò anh sẽ thích mẫu con gái thế nào, nhưng tôi cảm giác anh không muốn kể nhiều.”
Cô vuốt mái tóc dài phủ qua vai, ngón tay sơn màu gõ nhẹ mặt bàn: “Tống Dục, không phải là anh đang hẹn hò với cô gái mà ba mẹ anh không thích đấy chứ? Trông họ hoàn toàn chẳng biết gì cả, bằng không sao đến lượt tôi?”
“Anh thật sự không định nói thật với ba mẹ mình à?”
Tống Dục muốn chờ đúng thời điểm, ít nhất là sau khi mình tốt nghiệp, xác nhận Nhạc Tri Thời sẽ không hối hận vì đồng ý ở bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại anh thấy hối hận rồi.
Giờ phút này, anh rất muốn nói rõ nhưng Nhạc Tri Thời phải tính thế nào, người trước mắt liệu có thể tin được không?
Có thể sẽ sai thời điểm. Tống Dục nhớ đến Hứa Kỳ Sâm trong quá khứ, ngực anh lại nhói đau.
Anh sợ Nhạc Tri Thời phải chịu tổn thương, cho dù chỉ là một chút.
Thấy anh im lặng, Trương Tư Vân hơi khó hiểu hỏi: “Nếu yêu đương lén lút, chắc người kia thấy tủi thân lắm nhỉ? Mặc kệ được anh quan tâm đến đâu cũng không tránh được việc ba mẹ mai mối, như tôi đây chẳng hạn.”
Cô nghĩ tới dáng vẻ Tống Dục lạnh như băng gọi mình là cô Trương ở lần đầu gặp mặt, giờ lại cảm thấy vô cùng hợp lý. Không một người con trai nào chịu được việc đã có người yêu còn bị ba mẹ và thầy hướng dẫn ép gặp mặt cô gái khác, huống hồ còn là người xuất sắc kiêu ngạo như Tống Dục.
Cô bật cười, thở dài nói: “Tống Dục, sẽ có rất nhiều người để ý đến một người tài giỏi như anh. Anh từ chối cô Trương nhưng sẽ còn cô Vương, cô Lý, cô Dương khác. Bạn gái anh nhắm chịu được bao nhiêu lần đây?”
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi về trường, Tống Dục đã bị buộc gặp mặt cô Trương hai lần. Lần đầu cô Trương đến phòng thí nghiệm (anh không thể nào trốn được), lần thứ hai là anh từ chối đối phương ở quán cà phê.
Nhạc Nhạc thấy được cảnh từ chối lần thứ hai. Thật ra cậu bị kích thích là do những người khác bên cạnh cậu. Bọn họ cũng trong tình huống không biết gì cả mới làm như thế.
Khi viết truyện, tôi không hề để tag ngọt ngào. Ngay từ đầu khi có cảnh vai phụ bị ép come out, bị bạo lực học đường, còn có cảnh trong mưa ở mấy chương trước, hẳn mọi người cũng rõ đây không phải là bối cảnh mà đồng tính được chấp nhận vô điều kiện. Tương tự như hiện tại, đâu dễ để come out vậy.
Hơn nữa, trong tóm tắt của tôi cũng viết thụ trong này vốn không mạnh mẽ. Không biết tại sao đến chương này vẫn còn tranh luận, tôi không hiểu sao nữa.
Nhạc Nhạc vốn không phải là người có tính cách “hoàn toàn lạc quan tự tin”. Nếu bạn cho rằng như thế, vậy thì chắc có hiểu lầm gì rồi. Bên ngoài biểu hiện vui vẻ, thật ra cậu thiếu thốn cảm giác an toàn, cần ỷ lại và thân mật rất nhiều. Từ nhỏ cậu dính lấy anh mình, đến đại học của anh tìm anh, có chứng lo âu khi phải chia lìa, sau khi thích anh thì điên cuồng, thậm chí còn có lúc sẽ xuất hiện chứng khát da, đòi hỏi anh phải kề cận mình. Như thế mới chính là con người thật của Nhạc Tri Thời. Tại sao lại như vậy? Rất đơn giản, bởi vì trừ bản thân ra thì Nhạc Tri Thời chẳng có gì cả.
Gia đình nuôi nhờ có thể nuôi cậu cả đời sao? Tình yêu có thể vĩnh viễn không dừng lại sao? Tất cả đều rất khó nói.
Một người rất ít mối quan hệ có thể tự tin từ chối người khác bất kỳ lúc nào sao? Rất khó. Thế nên Nhạc Tri Thời luôn luôn ở phía thỏa mãn người khác. Bất kể là đối với bạn bè hay người yêu.
Cậu có thể nói đến cái chết không hề e ngại, bởi vì cậu cảm thấy việc đó rất dễ dàng. Đó là những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn khó mà dự tính, ba mẹ cậu cũng ra đi như vậy mà. Cho nên cậu rất quý trọng người nhà họ Tống, đây là một món quà không thuộc về mình mà cậu bất ngờ có được. Cậu càng nhận được nhiều ấm áp thì càng cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Nếu ngay từ đầu không có thì không sao, một khi đã có thì luôn sợ mất đi.
Thấy có người nói nếu ba mẹ cậu không mất, chắc cậu cũng sẽ tự tin như cô Trương. Đúng vậy, có hay không có ba mẹ bên cạnh sẽ tạo nên khác biệt rất lớn. Nếu Nhạc Tri Thời có ba mẹ, cậu sẽ được hưởng những điều kiện rất tốt. Ba là nhà báo lớn, mẹ hiền hậu lương thiện, cậu sẽ lớn lên dưới sự yêu thương, có một gương mặt và tính cách mà ai gặp cũng thích, vừa có tài vừa có năng lực ở nhiều phương diện, vô cùng hoàn hảo.
Nhưng tàn nhẫn ở chỗ, cuối cùng cậu không thể trở thành một người như vậy. Đây chính là vết nứt, là khuyết điểm cả đời của cậu.
Cậu nhạy cảm, suy nghĩ cho người khác hơn cả chính mình, ngây thơ lương thiện, thậm chí có chút tàn nhẫn với bản thân. Đó mới thực sự là Nhạc Tri Thời.
Cậu đoán Tống Dục sẽ không trả lời, nên đành tự nghĩ đáp án.
Cho đến giờ, quan hệ giữa họ vẫn là mối tình thầm kín. Nhạc Tri Thời chưa và cũng không thể nói cho bất kỳ người quen nào biết mình là người yêu của Tống Dục. Đối với cô gái gần như là đối tượng xem mắt, con gái giáo viên hướng dẫn có liên quan việc học của anh, cậu càng không thể mở miệng.
“Từ khi hiểu chuyện, em đã ở nhà anh ấy rồi ạ.”
Lý do của Nhạc Tri Thời quá đơn giản khiến Trương Tư Vân nổi tính tò mò: “Hả? Tại sao?”
“Vì ba mẹ em không còn nữa. Ừm… lúc còn sống, ba em là bạn thân của ba Tống Dục.”
“Ôi. Xin lỗi nhé, chị không cố ý.”
Nhìn thấy biểu cảm buồn bã xen lẫn thương cảm trên mặt Trương Tư Vân, Nhạc Tri Thời bỗng thấy trong lòng ngổn ngang.
“Không sao, không có gì. Họ đã mất từ khi em còn bé, em chẳng còn nhớ được bao nhiêu.”
Để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng người khác mà cậu phải nói dối lòng mình, cố gắng giữ nụ cười trên mặt. Nhưng cậu không muốn bị hiểu lầm là em trai nuôi nữa, “Em chỉ sống nhờ thôi, không có quan hệ pháp luật. Chúng em… Chỉ là từ nhỏ đã trưởng thành cùng nhau.”
Từ “chỉ là” diễn tả trước đó, là vì chút tư tâm ích kỷ. Cậu không muốn Trương Tư Vân nghĩ mình thực sự là em trai Tống Dục, nhưng lọt vào tai anh thì những câu trả lời liên tiếp này cứ như đang phân rõ chuyện gì đó không tốt vậy.
Tống Dục nhìn phía trước. Gió to thổi cuốn lá cây lên trời, lượn lờ giữa không trung mãi không chạm đất.
Anh không biết mình đang hy vọng chúng rơi xuống đất, hay mong muốn chúng cứ mãi lửng lơ như thế.
“Vậy à? Chẳng trách anh ấy lại quan tâm chăm sóc cậu. Có vẻ tình cảm giữa hai người tốt lắm, không chừng còn thân hơn cả anh em ruột.” Nói xong, Trương Tư Vân mỉm cười nhìn Tống Dục: “Chỗ này kẹt xe quá, đến nơi chắc cũng trưa. Hay để tôi mời hai người ăn cơm nhé, coi như lời cảm ơn.”
“Không cần.” Tống Dục từ chối, “Việc nhỏ mà thôi.”
Trương Tư Vân không kiên trì mời nữa, khôn khéo tạm thời không đề cập: “Lát nữa rồi bàn tiếp.”
“À đúng rồi, ba tôi có kể với tôi về luận văn tốt nghiệp của anh, nghe nói anh đã làm gần xong. Nhờ phúc của ba, tôi đọc được chút xíu, khá hứng thú với đề tài mà anh chọn…”
Khi nói đến chuyên môn của mình trông cô càng thêm cuốn hút, mà chủ đề phần lớn là những thứ Nhạc Tri Thời không hiểu lắm.
Bình thường nếu Nhạc Tri Thời nghe được mấy chuyện bản thân không hiểu thì sẽ thấy buồn ngủ. Nhưng hôm nay ngồi ở đây, cậu không thấy buồn ngủ chút nào hết.
Đề cập đến vấn đề học thuật, Tống Dục không im lặng như lúc bàn chuyện riêng tư, gần như câu nào cũng sẽ trả lời. Còn Trương Tư Vân thì rất giỏi đặt câu hỏi.
Nói qua nói lại hồi lâu, anh không còn gượng gạo như ban đầu. Cơn giận với thầy Trương cũng đã giảm bớt, duy trì khoảng cách lịch sự trò chuyện với cô Trương như hai sinh viên cùng chuyên môn đang thảo luận.
Nhạc Tri Thời yên lặng lắng nghe, muốn nói gì đó nhưng chen chẳng lọt. Mỗi người đều có chuyên môn riêng, thỉnh thoảng chỉ hùa theo khen Tống Dục vài câu rồi nhìn dòng xe chen chúc bên ngoài, chăm chú vào bảng số của chiếc xe phía trước.
“Điều này giá trị lắm đấy.” Trương Tư Vân không ngại khen ngợi sáng tạo của Tống Dục.
“Trước đó đã có người làm rồi.” Tống Dục bình tĩnh nói: “Tôi chỉ học theo thôi.”
“Nếu anh cùng ba tôi hoàn thành nghiên cứu phần sau thì chắc chắn sẽ có nhiều thành quả.” Trương Tư Vân dựa vào ghế, dùng giọng đáng yêu cảm thán: “Ui, đúng là đàn ông thông minh là gợi cảm nhất.”
Nhạc Tri Thời cảm thấy hơi lạnh, cứ như có luồng gió lọt vào. Nhưng cậu tin chắc chỉ có mỗi mình cảm thấy vậy, nên đành co người vào trong áo bông. Yên lặng một lúc, cuối cùng cậu vẫn phải mở mắt, yếu ớt hỏi Tống Dục: “Em xem anime một lát được không?”
“Chẳng phải em bảo không có tập mới à?” Tống Dục nhìn cậu: “Hơn nữa đang ngồi xe mà nhìn di động thì dễ say xe lắm.”
“Không sao đâu, em muốn xem lại lần nữa.” Cậu lấy tai nghe của mình ra đeo lên rồi nói với Trương Tư Vân: “Em xem video xíu, hai người cứ trò chuyện đi.”
Thấy Trương Tư Vân mỉm cười, Nhạc Tri Thời xoay người lên, điều chỉnh âm thanh thật to rồi lặng lẽ xem video.
Thật ra cậu đã xem tập này bốn lần rồi, không còn gì để xem nữa. Tổng cộng hai mươi phút, lời thoại đã thuộc làu làu. Rõ ràng cốt truyện rất hài hước và sôi động, nhưng có lẽ do xem quá nhiều nên Nhạc Tri Thời không còn cảm giác nữa.
Cậu đeo headphone, mơ màng nghe thấy Trương Tư Vân đang cười rất vui. Cậu cũng muốn nghe thử họ nói gì mà vui vẻ đến vậy, nhưng một Nhạc Tri Thời khác đã ngăn chặn suy nghĩ này.
Xem xong tập phim, cậu bấm phát tiếp tập trước, giả bộ như chưa kết thúc, nhưng Tống Dục đã dừng xe vì đã đến nơi.
Nhạc Tri Thời tháo headphone xuống, cởi dây an toàn. Cậu nghe Trương Tư Vân đề nghị: “Dù sao cũng tới đây rồi, hai người coi bên kia có một nhà hàng Tây lâu đời khá ngon, tôi mời hai người ăn nhé?”
Trương Tư Vân cười chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: “Hiện giờ cũng khá muộn, anh đói thì thôi, anh tính để em trai mình cũng đói à?”
Nhạc Tri Thời thả hồn lên mây nên hơi mơ màng, nghe họ nói đến mình thì hốt hoảng gật đầu: “Em sao cũng được ạ.”
Tống Dục nhìn cậu, nhưng anh không muốn đi nên cuối cùng vẫn từ chối.
Trương Tư Vân không ép. Cô nhận lấy vali trong tay Tống Dục: “Giờ anh để tôi nợ anh một bữa cơm, lần sau tôi chắc chắn sẽ tìm cách trả lại.”
Trước khi đi, cô đề nghị trao đổi phương thức liên lạc nhưng rất thông minh thêm của Nhạc Tri Thời trước, nói với cậu: “Cậu nhắn wechat của anh cậu qua cho chị là được. Lạnh tay quá, chị không quét mã đâu.”
Sau khi cô rời đi, Nhạc Tri Thời do dự mãi, cuối cùng vẫn lặng lẽ nhắn wechat của Tống Dục qua rồi mới khóa màn hình.
Nhạc Tri Thời nghĩ, Trương Tư Vân đúng là cô gái phóng khoáng thoải mái và biết cách theo đuổi người khác. Cô không lì lợm bám riết, hiểu rõ phải tiến dần theo trình tự. Sự tự tin bẩm sinh ấy quả thật rất hấp dẫn, giống như chưa bao giờ thất bại trước ai nên cô mới chắc chắn đến vậy. Dù gặp phải một người lạnh lùng như Tống Dục, cô cũng có thể tràn đầy tự tin từng bước tiến tới.
Nếu mình mà ăn nói được như chị ấy, có lẽ đã không cần bám riết Tống Dục nhiều năm như vậy.
Nhưng ngay sau đó cậu lại tự an ủi bản thân, Tống Dục thích đứa ngốc như mình mà.
“Đói bụng không? Phía trước có khu mua sắm, bên trong chắc có nhiều quán ăn.”
Nhạc Tri Thời bảo không đói nhưng rồi đổi ý, muốn sang đó thử.
Họ vào một quán ăn Thái Lan. Tống Dục gọi món như bình thường, nhưng lần này Nhạc Tri Thời ăn rất ít, gần như không hề động vào món tráng miệng và đồ uống.
“Hôm nay em ăn không ngon miệng.”
Nhạc Tri Thời cười nhẹ: “Chắc là sáng nay em ăn nhiều quá.” Cậu bắt đầu đếm xem sáng nay mình đã ăn gì.
Tống Dục lẳng lặng nghe, sau đó ngước mắt nhìn cậu: “Không vui à?”
Nhạc Tri Thời cúi xuống ăn miếng bánh pudding: “Không có, em hơi say xe thôi.”
Tống Dục đăm chiêu, tựa như nghiêm túc cân nhắc nên nói điều gì: “Quan hệ giữa anh và cô ấy chắc chắn sẽ không thể tiến xa nữa, toàn là họ tự tiện quyết định thôi.”
“Em đâu có nghĩ vậy đâu.” Giọng Nhạc Tri Thời nhẹ đến mức như gió thoảng.
Cậu cảm giác mình đã bị Tống Dục nhìn thấu. Tuy rằng đã thành thói quen, nhưng gặp chuyện thế này cậu không muốn khiến anh nghĩ mình là một đứa ích kỷ ưa soi mói chuyện nhỏ nhặt.
Cậu vốn không phải người như thế. Từ nhỏ đến giờ, không biết bao nhiêu người thích Tống Dục. Hồi trung học, cậu từng nghe rất nhiều tin đồn về Tống Dục, giúp anh nhận thư tình, thậm chí truyền đạt lại lời bày tỏ. Cậu đã sớm quen rồi.
Dẫu cho hôm nay Trương Tư Vân có nhờ cậu giúp đỡ theo đuổi Tống Dục, Nhạc Tri Thời cũng khó lòng từ chối.
Thấy cậu không nói tiếp, Tống Dục yên lặng vài giây. Nhớ lúc trên xe, Nhạc Tri Thời nói hai người chỉ lớn lên cùng nhau khiến anh thấy hơi mất mát, nhưng vẫn dịu dàng nói với cậu: “Thật ra, em không cần giải thích với cô ấy nhiều vậy đâu.”
Nhạc Tri Thời biết anh đang nói đến quan hệ giữa họ. Cậu cúi đầu, tựa như đang ngẩn người. Mãi hồi lâu, cậu khẽ hỏi lại: “Vậy em phải nói sao đây? Không thèm nói gì cả như anh, hay là thẳng thắn nói với chị ấy anh là bạn trai em, xin chị ấy đừng tỏ ra thân thiết với anh nữa, cũng xin ba chị ấy đừng nhúng tay vào?”
“Em chưa trẻ con đến mức tự come out trước mặt thầy hướng dẫn của anh, chỉ vì tính độc chiếm của mình đâu ạ.”
“Nhạc Nhạc…” Tống Dục đưa tay ra, áp lên mu bàn tay cậu. Nhạc Tri Thời không từ chối.
Cơn buồn bực của cậu không kéo dài lâu. Nghe Tống Dục gọi mình, Nhạc Tri Thời tự dưng cảm thấy bản thân thật quá đáng, chắc chắn lời mình vừa nói đã khiến Tống Dục khó chịu. Thế nên cậu nhanh chóng áp cảm xúc của mình xuống.
“Em xin lỗi, anh trai.” Nhạc Tri Thời cười: “Em không có ý gì cả.”
Di động rung, Nhạc Tri Thời thấy tin nhắn của Trương Tư Vân.
[Monica: Cậu bé đẹp trai ~ Chị vừa thêm anh ấy rồi, cảm ơn cậu đã đi cùng Tống Dục đến đón chị hôm nay. Ngày mai chị sẽ đến trường, mang theo đồ ăn ngon cho em!]
Nhạc Tri Thời cúi đầu trả lời.
[Nhạc Tri Thời: Không cần đâu ạ, em cũng đâu có làm gì.]
[Monica: Cần chứ, nhân tiện hỏi xíu, Tống Dục thích bánh kem vị gì? Chị thấy sinh nhật anh ấy mới qua nên muốn tặng bù một cái bánh kem, coi như hợp tình hợp lý.]
“Em đang trò chuyện với ai vậy?” Tống Dục hỏi: “Trương Tư Vân?”
“Đừng nói chuyện với cô ấy nữa.” Tống Dục nói tiếp.
“Dù sao cũng phải nói vài câu chứ.” Nhạc Tri Thời vẫn cúi đầu, đưa ra một lời đề nghị rất phù hợp cho Trương Tư Vân.
[Nhạc Tri Thời: Anh ấy không ăn đồ ngọt, có lẽ cà phê sẽ hợp hơn.]
Ăn cơm xong, Nhạc Tri Thời nói phải về vì chiều còn có tiết.
Tống Dục tính tiền, đưa Nhạc Tri Thời về bãi đỗ xe dưới hầm. Hai người ở đó ôm nhau thật lâu. Vừa lên xe, anh đã nhận được điện thoại của ba.
Lúc nói chuyện, mày anh vẫn luôn nhíu chặt: “Đưa về nhà rồi ạ, không có…”
Trong xe rất yên ắng, Nhạc Tri Thời cảm thấy thính giác của mình như được phóng đại, nhạy cảm nghe được vài chữ không rõ, kết hợp lại thì đoán được có lẽ hỏi về tính cách của Trương Tư Vân.
“Mấy thứ như tính cách thì đâu thể vừa gặp là rõ được… Con cảm thấy không hợp.” Tống Dục giải thích với người bên kia điện thoại: “Bọn con chỉ nói về vài vấn đề học thuật thôi.”
“Vâng, con biết rồi. Con đang lái xe, không nói nữa.”
Đến trước cửa trường, Tống Dục không mở cửa xe, như khóa mình và Nhạc Tri Thời lại trên đó vậy. Lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Nhạc Nhạc, em không cần phải thấy khó chịu.”
Giọng anh khiến Nhạc Tri Thời nghĩ đến những gì Tống Dục nói trước kia: “Chỉ cần em không bị bệnh, em muốn tức giận thế nào cũng được.”
Nhưng cậu biết mình không thể, với cả cậu đâu có tức giận.
“Em không khó chịu, thật đấy.” Nhạc Tri Thời hiểu cảm xúc hiện giờ của mình, không thể coi là khó chịu. Giờ cậu tốt hơn nhiều so với lúc biết được tình cảm của bản thân, nhưng hiểu lầm anh sẽ tiến đến với người khác. Dù gì cậu đã biết người Tống Dục yêu là mình, chứ không phải ai khác.
Cậu để ý thấy di động của Tống Dục lại sáng, trên màn hình hiện chữ “thầy Trương”. Nhưng Nhạc Tri Thời không nói gì, còn hơi đau lòng thay cho Tống Dục. Cảm giác như tất cả mọi người đều từng bước dồn ép anh, kể cả chính mình.
Cậu sờ cánh tay Tống Dục rồi vươn người qua tay vịn giữa họ, dịu dàng ôm lấy anh, muốn an ủi anh một chút.
Nhạc Tri Thời muốn nói cậu rất thích anh, nhưng cuối cùng do dự chẳng nói ra.
Cậu đặt bản thân vào hoàn cảnh của Tống Dục mà suy nghĩ, hiện tại nếu nghe lời bày tỏ của mình hẳn sẽ thấy áp lực lắm.
So với sự buồn bực của Tống Dục, chút khó chịu trong lòng Nhạc Tri Thời tựa như càng lúc càng thu nhỏ rồi tan biến, chỉ còn ít mảnh vỡ li ti.
Tống Dục dần tỉnh táo, điện thoại cũng ngừng rung. Anh hôn mặt Nhạc Tri Thời, nói mình rất yêu cậu, cuối cùng vẫn để cho Nhạc Tri Thời đi học.
Hôm sau, Trương Tư Vân tới trường, gửi một ảnh phong cảnh tự chụp cho Nhạc Tri Thời, sau đó nói mình có mua bánh kem cho cậu. Nhạc Tri Thời cảm thấy chuyện mình dị ứng hơi khó nói nên vẫn đến chỗ hẹn lấy bánh kem, nghiêm túc cảm ơn cô.
Trương Tư Vân cười vẫy tay, bảo cậu đừng khách sáo. Thấy cậu mặc áo len ở nhà tới nên tiễn cậu về ký túc xá. Hai người tiếp tục đi một đoạn, tán gẫu mấy chuyện lặt vặt.
“Anh trai cậu lúc nào cũng ít nói ít cười như vậy à?”
“Chắc thế ạ.” Nhạc Tri Thời nói khẽ: “Anh ấy không phải anh trai của em.”
“Đúng rồi, chị quen miệng ấy mà.” Trương Tư Vân bật cười: “Chị cảm thấy chị và anh ấy có khá nhiều điểm chung. Chắc do chuyên ngành gần nhau, trò chuyện cũng khá ổn. Có điều nếu lấy em để so sánh, chị thấy nhiệm vụ kết bạn còn xa ghê nơi.”
Nhạc Tri Thời nhớ lúc ở trên xe bọn họ tán gẫu với nhau, thầm nghĩ đúng vậy thật. Cậu như bị chậm tiêu, vài giây sau mới lúng túng hỏi: “Chị Tư Vân, chị thích anh Tống Dục à?”
“Chị lộ liễu quá phải không?” Trương Tư Vân mở to mắt, giọng chợt nhẹ nhàng, mỉm cười rất đáng yêu: “Em biết không? Anh ấy đúng gu chị luôn. Tuy hơi lạnh lùng nhưng chị không ngại, chị nghĩ anh ấy lúc hẹn hò sẽ rất dịu dàng. Thấy anh ấy đối xử với em rất nice, nội tâm chắc hẳn mềm mỏng.”
Nhạc Tri Thời muốn nói phải, chị nghĩ đúng rồi đó nhưng may mắn kiềm được.
Đến dưới lầu, Nhạc Tri Thời chào tạm biệt Trương Tư Vân rồi một mình đi lên. Cậu mời bạn cùng phòng cùng ăn chiếc bánh ngọt đắt tiền kia.
Cậu đưa ngón tay quệt chút bơ nếm thử. Đúng là rất ngon, không chỗ nào chê.
Mùa đông dần sang, gió thổi mạnh vào mặt như lưỡi dao mềm mại cào xé. Mấy hôm nay lại mưa, làm nhiệt độ giảm càng nhanh, Nhạc Tri Thời đã cố gắng giữ ấm nhưng vẫn bị nghẹt mũi nhẹ. Cậu sợ bệnh lắm, rồi chợt nhận ra sợ cái gì trời trao cái nấy.
Ngoại trừ việc đó, cậu còn một phát hiện kỳ diệu khác. Khi người ta chú ý đến điều gì, để tâm đến một sự kiện nào thì chắc chắn sẽ liên tục đụng trúng.
Ví dụ như vô tình thấy Trương Tư Vân và Tống Dục ở quán cà phê vắng vẻ nào đó trong trường. Cậu vừa vào đã thấy được bóng lưng của Tống Dục. Họ ngồi đối diện nhau trên cùng một bàn và đang nói gì đó, trông rất xứng đôi. Trương Tư Vân xinh đẹp thẳng thắn, cách cư xử chẳng có gì để chê trách.
Nhạc Tri Thời đứng ở cửa mà không bước vào. Cậu lấy cớ chỗ này không ấm, kéo Tưởng Vũ Phàm và Thẩm Mật đi tới nơi tự học khác.
Lúc sau cậu lướt tới vòng bạn bè của đàn chị cùng phòng thí nghiệm với Tống Dục, người mà cậu kết bạn khi đưa bánh bông tuyết trước đó.
[Chắc hẳn đàn em như đóa hoa thanh cao lạnh lùng, có hy vọng được tình yêu nồng cháy làm tan chảy rồi.]
Sau đó nữa là điện thoại của Lâm Dung. Không biết bà thấy được video diễn thuyết của Trương Tư Vân từ đâu mà chia sẻ cho Nhạc Tri Thời. Bà còn đưa ra lời khen hiếm hoi, bảo rằng cô xuất sắc hơn cả tưởng tượng của bà nữa.
“Đúng là con gái của giáo sư đại học có khác, đúng không Nhạc Nhạc?”
Nhạc Tri Thời nói đúng, như buông xuôi kể ra ưu điểm của cô: “Tính cách cũng tốt lắm, rất xinh đẹp, hơn nữa cũng vô cùng tài giỏi, ở phương diện chuyên môn có thể trò chuyện cùng anh nữa.”
“Thế thì vẫn có cơ hội. Con khuyên anh con nhiều chút, bảo là đi chơi với con gái đừng có lạnh lùng quá, dễ khiến người ta tủi thân.”
Nhạc Tri Thời hiểu rõ lời Lâm Dung, bởi vì cậu đã tự trải nghiệm rồi. Nhưng bản thân vẫn không cam tâm hỏi: “Nếu anh không thích chị ấy thì sao ạ?”
Lâm Dung tưởng Tống Dục nói với cậu như thế: “Thật vậy à, là anh con nói hả? Ôi chao, dì thấy cô bé này đã tốt lắm rồi. Nhưng đây không phải chuyện dì có thể can thiệp được, chưa biết chừng thời gian nữa anh con sẽ đổi ý thì sao.”
Nhạc Tri Thời im lặng.
Tình yêu của cậu sẽ không đột nhiên dang dở, chỉ vì có thêm một cô gái.
Cậu và anh vẫn cứ nhắn tin cho nhau mỗi ngày, vẫn trò chuyện như thường lệ, cùng nhau đi ăn hay ôn bài, sẽ ôm hôn nhau trong góc tối của sân trường.
Nhưng Tống Dục cảm giác Nhạc Tri Thời đã thay đổi.
Cậu trở nên ngoan ngoãn và nghe lời hơn trước, không hỏi thăm bất kỳ chuyện gì về Trương Tư Vân, cũng không tỏ ra bản thân không vui, thậm chí còn chủ động chia sẻ cho Tống Dục những chuyện cười và thú vị xảy ra quanh mình. Tất cả những hành vi thân mật của cậu đối với Tống Dục, đều như đang hiến dâng toàn bộ năng lượng ít ỏi của bản thân.
Tống Dục giữ cậu ở lại chung cư, Nhạc Tri Thời cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng cả đêm cậu chẳng hề ngủ ngon.
Khi Nhạc Tri Thời ngủ say thì cả người cũng sẽ rất thả lỏng, không e dè mà đè lên cánh tay Tống Dục. Nhưng gần đây lại không như vậy, cậu điều chỉnh tư thế vô cùng cẩn thận, hơi thở cũng rất nhẹ.
Buổi sáng lúc thức dậy, Tống Dục hôn lên trán cậu, hỏi cậu ngủ thế nào. Nhạc Tri Thời mím môi cười, đôi mắt cũng cong theo, vẻ mặt chân thành nói mình ngủ rất ngon. Sau đó ôm anh, hệt như sợ mất đi người trong lòng vậy.
Đôi lúc có người trêu chọc anh và Trương Tư Vân, gọi đùa cô là “Cô nàng xinh đẹp mới tới”, Nhạc Tri Thời cũng gật đầu hùa theo, nói chị ấy rất đẹp. Nhưng ở chốn không người, tại nhà trọ chỉ có cả hai, Nhạc Tri Thời sẽ ôm anh hết lần này đến lần khác, không ngừng gần gũi với anh, thậm chí còn chủ động mời gọi, tựa như hy vọng sẽ thu được cũng như chứng minh gì đó từ những động chạm thân mật kia.
Từ những ngày chớm dậy thì Tống Dục đã muốn chiếm giữ Nhạc Tri Thời, nhưng người anh muốn chiếm không phải là người như hiện tại.
Trong buổi họp tổ thứ Hai, ngay trước mặt tất cả mọi người, thầy Trương gọi Tống Dục là “người nhà”. Hai chữ này khiến anh thấy khó chịu đến mức phải đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng họp.
Thật buồn nôn.
Tất cả những chuyện này đều khiến anh thấy nghẹt thở. Chúng như một cái lưới khổng lồ vây Tống Dục vào bên trong, mà Nhạc Tri Thời lại đờ đẫn mất hồn lưu lạc ở ngoài. Nếu cậu bướng bỉnh một chút, than vãn hay nổi giận với anh, Tống Dục sẽ không cảm thấy khổ sở đến nhường này.
Nhưng thực tế thì lần thứ hai Trương Tư Vân tới trường, Tống Dục đã lịch sự cũng rất kiên quyết tỏ rõ bản thân không định hẹn hò yêu đương.
Lần đầu tiên cô tới phòng thí nghiệm, Tống Dục không ngăn được, dù sao đó cũng là phòng thí nghiệm của ba cô. Nhưng anh cũng không thể nào chịu đựng cảm giác bị ép buộc và sắp xếp gặp nhau này.
Tống Dục muốn gặp mặt nói thẳng vài lời, nhưng Trương Tư Vân cảm thấy nếu nói chuyện thì phải tìm địa điểm thích hợp, ví dụ như quán cà phê trong trường.
“Nghe anh quả quyết như thể đối với anh, yêu đương là một kế hoạch sự nghiệp vậy.” Trương Tư Vân nghe xong chẳng. cảm thấy mất mát gì mà chỉ cười. Ngón tay cô cầm muỗng bạc nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trước mặt, mắt lại nhìn Tống Dục đang ngồi đối diện.
“Anh đoán đúng, tôi rất thích anh, anh cũng có thể thẳng thắn từ chối tôi. Trông anh cũng đâu giống người nói chuyện khéo léo.”
“Có điều…” Trương Tư Vân đưa tay nâng mặt: “Anh là người độc thân, tôi vẫn có cơ hội theo đuổi anh.”
“Tôi không độc thân.” Tống Dục bình tĩnh nói rõ, giọng rất kiên quyết: “Tôi có người yêu, hơn nữa tôi rất yêu người ấy, rất để ý đến cảm nhận của người ấy.”
Trương Tư Vân khựng lại một chút, như đang suy tư điều gì. Cô muốn thử nhìn xem trên mặt anh có phải đang nói dối không, nhưng vô ích. Tống Dục kiên định đến mức như thể cả đời này trong mắt anh chỉ có một người, rõ là một kẻ si tình.
“Hoá ra là vậy.” Cô cười phóng khoáng: “Thế tôi sẽ tạm thời từ bỏ kế hoạch theo đuổi của mình, thành thật làm bạn bè. Tuy rất tò mò anh sẽ thích mẫu con gái thế nào, nhưng tôi cảm giác anh không muốn kể nhiều.”
Cô vuốt mái tóc dài phủ qua vai, ngón tay sơn màu gõ nhẹ mặt bàn: “Tống Dục, không phải là anh đang hẹn hò với cô gái mà ba mẹ anh không thích đấy chứ? Trông họ hoàn toàn chẳng biết gì cả, bằng không sao đến lượt tôi?”
“Anh thật sự không định nói thật với ba mẹ mình à?”
Tống Dục muốn chờ đúng thời điểm, ít nhất là sau khi mình tốt nghiệp, xác nhận Nhạc Tri Thời sẽ không hối hận vì đồng ý ở bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại anh thấy hối hận rồi.
Giờ phút này, anh rất muốn nói rõ nhưng Nhạc Tri Thời phải tính thế nào, người trước mắt liệu có thể tin được không?
Có thể sẽ sai thời điểm. Tống Dục nhớ đến Hứa Kỳ Sâm trong quá khứ, ngực anh lại nhói đau.
Anh sợ Nhạc Tri Thời phải chịu tổn thương, cho dù chỉ là một chút.
Thấy anh im lặng, Trương Tư Vân hơi khó hiểu hỏi: “Nếu yêu đương lén lút, chắc người kia thấy tủi thân lắm nhỉ? Mặc kệ được anh quan tâm đến đâu cũng không tránh được việc ba mẹ mai mối, như tôi đây chẳng hạn.”
Cô nghĩ tới dáng vẻ Tống Dục lạnh như băng gọi mình là cô Trương ở lần đầu gặp mặt, giờ lại cảm thấy vô cùng hợp lý. Không một người con trai nào chịu được việc đã có người yêu còn bị ba mẹ và thầy hướng dẫn ép gặp mặt cô gái khác, huống hồ còn là người xuất sắc kiêu ngạo như Tống Dục.
Cô bật cười, thở dài nói: “Tống Dục, sẽ có rất nhiều người để ý đến một người tài giỏi như anh. Anh từ chối cô Trương nhưng sẽ còn cô Vương, cô Lý, cô Dương khác. Bạn gái anh nhắm chịu được bao nhiêu lần đây?”
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi về trường, Tống Dục đã bị buộc gặp mặt cô Trương hai lần. Lần đầu cô Trương đến phòng thí nghiệm (anh không thể nào trốn được), lần thứ hai là anh từ chối đối phương ở quán cà phê.
Nhạc Nhạc thấy được cảnh từ chối lần thứ hai. Thật ra cậu bị kích thích là do những người khác bên cạnh cậu. Bọn họ cũng trong tình huống không biết gì cả mới làm như thế.
Khi viết truyện, tôi không hề để tag ngọt ngào. Ngay từ đầu khi có cảnh vai phụ bị ép come out, bị bạo lực học đường, còn có cảnh trong mưa ở mấy chương trước, hẳn mọi người cũng rõ đây không phải là bối cảnh mà đồng tính được chấp nhận vô điều kiện. Tương tự như hiện tại, đâu dễ để come out vậy.
Hơn nữa, trong tóm tắt của tôi cũng viết thụ trong này vốn không mạnh mẽ. Không biết tại sao đến chương này vẫn còn tranh luận, tôi không hiểu sao nữa.
Nhạc Nhạc vốn không phải là người có tính cách “hoàn toàn lạc quan tự tin”. Nếu bạn cho rằng như thế, vậy thì chắc có hiểu lầm gì rồi. Bên ngoài biểu hiện vui vẻ, thật ra cậu thiếu thốn cảm giác an toàn, cần ỷ lại và thân mật rất nhiều. Từ nhỏ cậu dính lấy anh mình, đến đại học của anh tìm anh, có chứng lo âu khi phải chia lìa, sau khi thích anh thì điên cuồng, thậm chí còn có lúc sẽ xuất hiện chứng khát da, đòi hỏi anh phải kề cận mình. Như thế mới chính là con người thật của Nhạc Tri Thời. Tại sao lại như vậy? Rất đơn giản, bởi vì trừ bản thân ra thì Nhạc Tri Thời chẳng có gì cả.
Gia đình nuôi nhờ có thể nuôi cậu cả đời sao? Tình yêu có thể vĩnh viễn không dừng lại sao? Tất cả đều rất khó nói.
Một người rất ít mối quan hệ có thể tự tin từ chối người khác bất kỳ lúc nào sao? Rất khó. Thế nên Nhạc Tri Thời luôn luôn ở phía thỏa mãn người khác. Bất kể là đối với bạn bè hay người yêu.
Cậu có thể nói đến cái chết không hề e ngại, bởi vì cậu cảm thấy việc đó rất dễ dàng. Đó là những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn khó mà dự tính, ba mẹ cậu cũng ra đi như vậy mà. Cho nên cậu rất quý trọng người nhà họ Tống, đây là một món quà không thuộc về mình mà cậu bất ngờ có được. Cậu càng nhận được nhiều ấm áp thì càng cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Nếu ngay từ đầu không có thì không sao, một khi đã có thì luôn sợ mất đi.
Thấy có người nói nếu ba mẹ cậu không mất, chắc cậu cũng sẽ tự tin như cô Trương. Đúng vậy, có hay không có ba mẹ bên cạnh sẽ tạo nên khác biệt rất lớn. Nếu Nhạc Tri Thời có ba mẹ, cậu sẽ được hưởng những điều kiện rất tốt. Ba là nhà báo lớn, mẹ hiền hậu lương thiện, cậu sẽ lớn lên dưới sự yêu thương, có một gương mặt và tính cách mà ai gặp cũng thích, vừa có tài vừa có năng lực ở nhiều phương diện, vô cùng hoàn hảo.
Nhưng tàn nhẫn ở chỗ, cuối cùng cậu không thể trở thành một người như vậy. Đây chính là vết nứt, là khuyết điểm cả đời của cậu.
Cậu nhạy cảm, suy nghĩ cho người khác hơn cả chính mình, ngây thơ lương thiện, thậm chí có chút tàn nhẫn với bản thân. Đó mới thực sự là Nhạc Tri Thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.