Chương 4: Cô bé ngây thơ chưa hiểu chuyện
Td180694
09/03/2024
Lưu Mạn nhận được chuyển khoản từ số Bách Niên. Đếm đi đếm lại hình như dư tận 2 con số 0.
Quá nhiều rồi! Đến nơi nhất định Lưu Mạn phải xin số tài khoản mà trả lại mối được!”
Cô nhập địa chỉ trên ứng dụng xe, chỉ 15 phút sau xe đã có mặt.
Lần đầu tiên, Lưu Mạn ngồi xe hơi nên chưa quen. Cô luống cuống tìm cách thắt dây an toàn.
Tài xế nữ cười hướng dẫn.
“Ban đêm ôm laptop đi đâu vậy bé?”
“Chị sao biết em mang laptop?”
Nữ tài xế lắc đầu: “Thì túi của em có ghi tên laptop. Chị dặn này, sau này mang theo balo nhét nó vào trong. Còn nữa, con gái đừng nên ra đường ban đêm!”
Lưu Mạn gật đầu: “Cảm ơn chị!”
Lưu Mạn sống ở vùng quê, 12 năm đèn sách chưa dám sao lãng cuối cùng cô đậu vào đại học có tiếng. Ở trên thành phố phồn hoa nhộn nhịp này, ngoài học và làm thêm cô cũng chỉ đi những khi gần ký túc xá. Hơn nữa, bạn trai cũ của cô cũng chỉ cùng cô ăn mấy món gần ký túc xá.
Có thể nói, cuộc sống của Lưu Mạn thật vô vị.
Nhà Lưu Mạn không giàu có gì mấy, gia đình có hai chị em. Cô được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, da trắng nõn nà. Chân dài xuất sắc. Còn ngoại hình 3 vòng khỏi bàn. Biết đâu lớn một chút cô đi thi hoa hậu thì sao.
Lưu Mạn bật cười, cô bây giờ nếu muốn ăn ngon mặc đẹp cũng phải cố gắng rất nhiều. Huống gì là đi thi Hoa hậu?
Một tháng Lưu Mạn được ba mẹ gửi khoảng 1 triệu tiền sinh hoạt phí. Cho nên con số mà Bách Niên gửi cho cô nằm ngoài sức tưởng tượng. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô thấy trong tài khoản của mình nhiều số 0 đến vậy.
Cô nhắn tin cho hắn:
“Thầy chuyển dư rồi. Cho em xin số tài khoản để gửi lại!”
“Dư sao? Làm em nhìn nhầm đấy!”
Lưu Mạn xem tin nhắn lần nữa, cô bắt đầu đếm số lại. Rõ ràng là dư mà?
Xe dừng lại ở cửa một quán cà phê rất đẹp, cô ôm chiếc laptop của mình đứng đợi ngoài cửa. Định lấy điện thoại ra gọi cho Bách Niên, nhưng vừa cầm trên tay. Điện thoại đã bị tên cướp chạy ngang cướp mất. Cô kịp kêu lên:
“Cướp!”, đã không thấy hắn đâu nữa.
Bách Niên ở trong quán cà phê chờ mãi không thấy Lưu Mạn đến, hắn đi ra cửa bắt gặp cô đang ôm túi laptop ngồi khóc.
“Lưu Mạn, em bị làm sao?”
Lưu Mạn ngẩng mặt, mắt đỏ hoe: “Thầy, em bị cướp giật điện thoại rồi. Em định lấy ra gọi cho thầy mà không ngờ. Huhu. Giờ em ăn nói sao với cha mẹ đây. Ba mẹ để dành cho em lúc thi đại học xong.”
Bách Niên tiến đến đỡ cô dậy: “Lưu Mạn đừng khóc. Tôi mua cho em cái mới được không?”
“Huhu. Như vậy sao được?”
“Tôi đã nói không sao. Tôi đền cho em cái mới. Nín đi!”
Bách Niên vươn ngón tay thon dài của mình lau nước mắt cho Lưu Mạn. Cứ thế hắn nắm lấy tay cô đi vào trong quán cà phê.
Lưu Mạn cảm thấy người đàn ông phía trước như phát sáng. Hắn giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
…
Bách Niên gọi cho Lưu Mạn một ly sữa nóng. Sau đó mượn laptop của cô.
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn em gửi lại file hôm qua cho tôi. Nhưng vì file được mã hoá, kích thước nặng gửi cũng phức tạp nên muốn em mang laptop đến giúp tôi. Không ngờ khiến em mất luôn điện thoại. Tôi xin lỗi!”
Lưu Mạn đang cầm ly sữa nóng ở trong tay lập tức đặt xuống: “Không phải lỗi của thầy, tại em bất cẩn! Thầy xem dữ liệu trước đi, đừng lo cho em!”
Bách Niên do dự sau đó nhìn cô gật đầu: “Được. Đợi tôi một chút!”
Một chút thế mà đã hơn 2 tiếng đồng hồ trôi qua, Bách Niên gập laptop lại rồi nhìn đồng hồ.
“Lưu Mạn, tôi quên mất em phải về ký túc xá?”
Bách Niên đưa laptop lại cho Lưu Mạn sau đó đứng dậy: “Nhanh đi thôi!”
Lưu Mạn gật đầu đi theo sau Bách Niên. Hắn mở cửa ghế phụ cho cô rồi ngồi vào trong xe đạp ga rời đi.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, Bách Niên vươn tay chỉnh điều hoà lại một chút. Hắn lái xe đi đến cửa hàng điện thoại. Không cần nhìn giá chọn ngay cho cô một chiếc điện thoại đắt tiền, loại mới ra.
Lưu Mạn từ chối cũng không được, cô chỉ biết cảm ơn hắn.
Lúc lái xe về, Lưu Mạn cảm ơn không ngừng. Bách Niên mới bảo:
“Chỉ một chiếc điện thoại mà em cảm ơn tôi như vậy sao?”
“Cái này em không nghĩ sẽ mua nó. Thầy cho em mượn, khi nào em đủ tiền mua được cái mới em sẽ trả thầy!”
Hắn cười nhếch mép: “Không cần. Đừng tự mình tạo áp lực!”
Xe dừng lại trước cổng ký túc xá, hắn vươn tay ra ghế sau lấy dù đưa cho cô:
“Trong đó nhiều người tôi không tiện đưa em vào. Em tự vào được chứ?”
Lưu Mạn gật đầu: “Dạ. Thầy về đến nhắn tin báo em biết!”
Lưu Mạn bước ra, mưa rất lớn, gió cũng rất lớn có thể thôi bay cô ngay lập tức. Thấy vậy Bách Niên mới nói:
“Lưu Mạn vào xe lại đi!”
Với cân nặng hiện giờ của Lưu Mạn cô sẽ bị thổi đi mất nên ngồi vào trong xe đợi mưa tạnh một chút.
Bách Niên im lặng bật nhạc. Hai người cứ thế cùng nhau ngắm mưa rơi. Đột nhiên, Bách Niên quay sang hỏi Lưu Mạn:
“Em có bạn trai chưa Lưu Mạn?”
Cô tròn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh. Chỉ một cái lắc đầu đã khiến tâm tình người đàn ông giãn ra mấy phần.
“Vậy?”
Lưu Mạn đẩy cửa ra: “Trời tạnh mưa rồi, em về. Cảm ơn thầy!”
Lưu Mạn chạy rất nhanh về phòng ký túc xá của mình. Trái tim đang thất tình của cô bỗng đập rất nhanh. Gương mặt nóng hỏi đỏ bừng.
“Á… Cứu tôi!”
Quá nhiều rồi! Đến nơi nhất định Lưu Mạn phải xin số tài khoản mà trả lại mối được!”
Cô nhập địa chỉ trên ứng dụng xe, chỉ 15 phút sau xe đã có mặt.
Lần đầu tiên, Lưu Mạn ngồi xe hơi nên chưa quen. Cô luống cuống tìm cách thắt dây an toàn.
Tài xế nữ cười hướng dẫn.
“Ban đêm ôm laptop đi đâu vậy bé?”
“Chị sao biết em mang laptop?”
Nữ tài xế lắc đầu: “Thì túi của em có ghi tên laptop. Chị dặn này, sau này mang theo balo nhét nó vào trong. Còn nữa, con gái đừng nên ra đường ban đêm!”
Lưu Mạn gật đầu: “Cảm ơn chị!”
Lưu Mạn sống ở vùng quê, 12 năm đèn sách chưa dám sao lãng cuối cùng cô đậu vào đại học có tiếng. Ở trên thành phố phồn hoa nhộn nhịp này, ngoài học và làm thêm cô cũng chỉ đi những khi gần ký túc xá. Hơn nữa, bạn trai cũ của cô cũng chỉ cùng cô ăn mấy món gần ký túc xá.
Có thể nói, cuộc sống của Lưu Mạn thật vô vị.
Nhà Lưu Mạn không giàu có gì mấy, gia đình có hai chị em. Cô được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, da trắng nõn nà. Chân dài xuất sắc. Còn ngoại hình 3 vòng khỏi bàn. Biết đâu lớn một chút cô đi thi hoa hậu thì sao.
Lưu Mạn bật cười, cô bây giờ nếu muốn ăn ngon mặc đẹp cũng phải cố gắng rất nhiều. Huống gì là đi thi Hoa hậu?
Một tháng Lưu Mạn được ba mẹ gửi khoảng 1 triệu tiền sinh hoạt phí. Cho nên con số mà Bách Niên gửi cho cô nằm ngoài sức tưởng tượng. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô thấy trong tài khoản của mình nhiều số 0 đến vậy.
Cô nhắn tin cho hắn:
“Thầy chuyển dư rồi. Cho em xin số tài khoản để gửi lại!”
“Dư sao? Làm em nhìn nhầm đấy!”
Lưu Mạn xem tin nhắn lần nữa, cô bắt đầu đếm số lại. Rõ ràng là dư mà?
Xe dừng lại ở cửa một quán cà phê rất đẹp, cô ôm chiếc laptop của mình đứng đợi ngoài cửa. Định lấy điện thoại ra gọi cho Bách Niên, nhưng vừa cầm trên tay. Điện thoại đã bị tên cướp chạy ngang cướp mất. Cô kịp kêu lên:
“Cướp!”, đã không thấy hắn đâu nữa.
Bách Niên ở trong quán cà phê chờ mãi không thấy Lưu Mạn đến, hắn đi ra cửa bắt gặp cô đang ôm túi laptop ngồi khóc.
“Lưu Mạn, em bị làm sao?”
Lưu Mạn ngẩng mặt, mắt đỏ hoe: “Thầy, em bị cướp giật điện thoại rồi. Em định lấy ra gọi cho thầy mà không ngờ. Huhu. Giờ em ăn nói sao với cha mẹ đây. Ba mẹ để dành cho em lúc thi đại học xong.”
Bách Niên tiến đến đỡ cô dậy: “Lưu Mạn đừng khóc. Tôi mua cho em cái mới được không?”
“Huhu. Như vậy sao được?”
“Tôi đã nói không sao. Tôi đền cho em cái mới. Nín đi!”
Bách Niên vươn ngón tay thon dài của mình lau nước mắt cho Lưu Mạn. Cứ thế hắn nắm lấy tay cô đi vào trong quán cà phê.
Lưu Mạn cảm thấy người đàn ông phía trước như phát sáng. Hắn giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
…
Bách Niên gọi cho Lưu Mạn một ly sữa nóng. Sau đó mượn laptop của cô.
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn em gửi lại file hôm qua cho tôi. Nhưng vì file được mã hoá, kích thước nặng gửi cũng phức tạp nên muốn em mang laptop đến giúp tôi. Không ngờ khiến em mất luôn điện thoại. Tôi xin lỗi!”
Lưu Mạn đang cầm ly sữa nóng ở trong tay lập tức đặt xuống: “Không phải lỗi của thầy, tại em bất cẩn! Thầy xem dữ liệu trước đi, đừng lo cho em!”
Bách Niên do dự sau đó nhìn cô gật đầu: “Được. Đợi tôi một chút!”
Một chút thế mà đã hơn 2 tiếng đồng hồ trôi qua, Bách Niên gập laptop lại rồi nhìn đồng hồ.
“Lưu Mạn, tôi quên mất em phải về ký túc xá?”
Bách Niên đưa laptop lại cho Lưu Mạn sau đó đứng dậy: “Nhanh đi thôi!”
Lưu Mạn gật đầu đi theo sau Bách Niên. Hắn mở cửa ghế phụ cho cô rồi ngồi vào trong xe đạp ga rời đi.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, Bách Niên vươn tay chỉnh điều hoà lại một chút. Hắn lái xe đi đến cửa hàng điện thoại. Không cần nhìn giá chọn ngay cho cô một chiếc điện thoại đắt tiền, loại mới ra.
Lưu Mạn từ chối cũng không được, cô chỉ biết cảm ơn hắn.
Lúc lái xe về, Lưu Mạn cảm ơn không ngừng. Bách Niên mới bảo:
“Chỉ một chiếc điện thoại mà em cảm ơn tôi như vậy sao?”
“Cái này em không nghĩ sẽ mua nó. Thầy cho em mượn, khi nào em đủ tiền mua được cái mới em sẽ trả thầy!”
Hắn cười nhếch mép: “Không cần. Đừng tự mình tạo áp lực!”
Xe dừng lại trước cổng ký túc xá, hắn vươn tay ra ghế sau lấy dù đưa cho cô:
“Trong đó nhiều người tôi không tiện đưa em vào. Em tự vào được chứ?”
Lưu Mạn gật đầu: “Dạ. Thầy về đến nhắn tin báo em biết!”
Lưu Mạn bước ra, mưa rất lớn, gió cũng rất lớn có thể thôi bay cô ngay lập tức. Thấy vậy Bách Niên mới nói:
“Lưu Mạn vào xe lại đi!”
Với cân nặng hiện giờ của Lưu Mạn cô sẽ bị thổi đi mất nên ngồi vào trong xe đợi mưa tạnh một chút.
Bách Niên im lặng bật nhạc. Hai người cứ thế cùng nhau ngắm mưa rơi. Đột nhiên, Bách Niên quay sang hỏi Lưu Mạn:
“Em có bạn trai chưa Lưu Mạn?”
Cô tròn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh. Chỉ một cái lắc đầu đã khiến tâm tình người đàn ông giãn ra mấy phần.
“Vậy?”
Lưu Mạn đẩy cửa ra: “Trời tạnh mưa rồi, em về. Cảm ơn thầy!”
Lưu Mạn chạy rất nhanh về phòng ký túc xá của mình. Trái tim đang thất tình của cô bỗng đập rất nhanh. Gương mặt nóng hỏi đỏ bừng.
“Á… Cứu tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.