Chương 8: Gã người yêu cũ
Td180694
09/03/2024
Bách Niên về trường vào phòng làm việc của mình. Hắn ngồi dựa lưng ra suy nghĩ. Nếu là kết hôn thương mại thì kết hôn với ai cũng không quan trọng.
Hơn nữa, cả đời này hắn không muốn bị hai chữ “hôn nhân” ràng buộc. Nếu Thanh Thanh Huyền không ràng buộc. Hắn không có gì để phản đối.
Hôn sự này nhất định phải diễn ra.
Bách Niên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Mạn:
“Thứ bảy tuần này em có rảnh?”
Không thấy Lưu Mạn trả lời, Bách Niên lập tức ấn gọi cho cô.
Chỉ nghe Lưu Mạn vừa khóc vừa nói: “Thầy cứu em. Em ở khu vực hồ phía sau?”
“Mạn Mạn, em nói gì tôi không hiểu?”
“Tút… Tút…”
“Này Mạn Mạn?”
Bách Niên đứng dậy, từ đi chuyển sang chạy. Hắn liên tục ấn gọi nhưng Lưu Mạn không trả lời. Lát sau điện thoại tắt hẳn.
…
Lưu Mạn đang đọc bài giảng lát sau cô nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.
“Lưu Mạn, mau ra đây. Nếu không tôi sẽ cho cả thế giới biết chuyện xấu của em!”
“Lâm Thắng, anh nói vậy là có ý gì?”
“Ra sau hồ, nhanh lên!”
“Tôi đang giữ ảnh của em!”
“Khốn nạn!”
Lưu Mạn tức giận đến đỏ cả mặt.
“Mạn Mạn này mù rồi!”
Không ngờ cô yêu phải một tên khốn. Là hắn yêu người khác sau đó chia tay cô. Làm cô thân tàn ma dậy. Bây giờ còn đen ảnh ra hù dọa.
Lưu Mạn chạy rất nhanh qua phía sau hồ.
Đến nơi, Lưu Mạn thở hổn hển. Lâm Thắng tiến đến đưa tay lên định lau mồ hôi cho cô nhưng ngay lập tức cô gạt tay hắn ra.
“Chúng ta đã chia tay rồi. Anh còn muốn gì nữa?”
“Chia tay anh, em vui lắm sao? Bây giờ anh hối hận rồi. Chúng ta quay lại đi có được không?”
Hắn tiến lên, Lưu Mạn lùi một bước.
“Không thể nào!”
Lâm Thắng trợn mắt:
“Có phải em có người khác rồi không? Em đang quen thằng nào đúng không?”
Lưu Mạn bình tĩnh, bàn tay 5 ngón nắm chặt:
“Lâm Thắng, chúng ta chia tay rồi. Hơn nữa là chính anh đòi chia tay.”
Lâm Thắng níu tay Lưu Mạn:
“Bây giờ tôi muốn quay lại. Nói đúng hơn là tôi ra lệnh cho em quay lại. Nếu không…”
“Anh định làm gì?”
Hắn đưa điện thoại ra mở album ảnh lấy tấm hình hai người nằm trên giường chụp chung.
Hôm đó hắn lợi dụng lúc Lưu Mạn ngủ đã lén chụp. Để sau này hắn có cái mà khống chế.
Chỉ có hắn bỏ cô, chứ cô không cò quền bỏ hắn.
“Anh nghĩ anh làm vậy tôi và anh còn có thể quay lại sao?”
Lâm Thắng gật đầu: “Được. Tôi nói được là được!”
Lưu Mạn hét lên: “Anh điên rồi. Về tìm bạn gái mới của anh mà điên đi!”
Khu vực hồ phía sau rất vắng, vì nơi đây gọi là hồ tử thần. Có nhiều vụ án chết đuối xảy ra, nên từ đó ít người lui tới.
Lâm Thắng nhào đến ôm chặt cô. Lúc cô vùng vẫn vô tình đánh rơi điện thoại.
“Chia tay tôi em liền đổi điện thoại? Em có nhiều tiền thế à? Hèn gì không quay lại? Được nếu vậy chúng ta cùng chết chung.”
Hắn nhào tới đè cô lên mặt đất bóp cổ, đúng lúc điện thoại reo lên là Bách Niên gọi đến. Vì khi cài nhạc chuông, chỉ đặt biệt bài hát không lời đó cô cài đặt riêng cho hắn.
Đường gân xanh theo lực tay của Lâm Thắng mà nổi lên mặt Lưu Mạn.
Cô với tay đến điện thoại của mình để ấn nút nghe.
Cô dùng sức đạp Lâm Thắng ra mới có cơ hội cầu cứu Bách Niên.
Sau đó hắn lại kéo chân cô chuẩn bị hắn và cùng nhảy xuống hồ. Lưu Mạn kêu lên bất lực.
Cuối cùng hắn ném cô xuống hồ thật. Nhưng gã như hắn lại sợ mà không nhảy xuống.
Hắn hoảng hốt nhìn cô vùng vẫy.
“Mạn Mạn, tôi xóa hình tôi với em là được chứ gì?”
Tay hắn run liên tục xóa hình của cô và hắn rồi sau đó chạy mất.
“Không phải lỗi của tôi. Là em tự rượt chân!”
Hơn nữa, cả đời này hắn không muốn bị hai chữ “hôn nhân” ràng buộc. Nếu Thanh Thanh Huyền không ràng buộc. Hắn không có gì để phản đối.
Hôn sự này nhất định phải diễn ra.
Bách Niên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Mạn:
“Thứ bảy tuần này em có rảnh?”
Không thấy Lưu Mạn trả lời, Bách Niên lập tức ấn gọi cho cô.
Chỉ nghe Lưu Mạn vừa khóc vừa nói: “Thầy cứu em. Em ở khu vực hồ phía sau?”
“Mạn Mạn, em nói gì tôi không hiểu?”
“Tút… Tút…”
“Này Mạn Mạn?”
Bách Niên đứng dậy, từ đi chuyển sang chạy. Hắn liên tục ấn gọi nhưng Lưu Mạn không trả lời. Lát sau điện thoại tắt hẳn.
…
Lưu Mạn đang đọc bài giảng lát sau cô nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.
“Lưu Mạn, mau ra đây. Nếu không tôi sẽ cho cả thế giới biết chuyện xấu của em!”
“Lâm Thắng, anh nói vậy là có ý gì?”
“Ra sau hồ, nhanh lên!”
“Tôi đang giữ ảnh của em!”
“Khốn nạn!”
Lưu Mạn tức giận đến đỏ cả mặt.
“Mạn Mạn này mù rồi!”
Không ngờ cô yêu phải một tên khốn. Là hắn yêu người khác sau đó chia tay cô. Làm cô thân tàn ma dậy. Bây giờ còn đen ảnh ra hù dọa.
Lưu Mạn chạy rất nhanh qua phía sau hồ.
Đến nơi, Lưu Mạn thở hổn hển. Lâm Thắng tiến đến đưa tay lên định lau mồ hôi cho cô nhưng ngay lập tức cô gạt tay hắn ra.
“Chúng ta đã chia tay rồi. Anh còn muốn gì nữa?”
“Chia tay anh, em vui lắm sao? Bây giờ anh hối hận rồi. Chúng ta quay lại đi có được không?”
Hắn tiến lên, Lưu Mạn lùi một bước.
“Không thể nào!”
Lâm Thắng trợn mắt:
“Có phải em có người khác rồi không? Em đang quen thằng nào đúng không?”
Lưu Mạn bình tĩnh, bàn tay 5 ngón nắm chặt:
“Lâm Thắng, chúng ta chia tay rồi. Hơn nữa là chính anh đòi chia tay.”
Lâm Thắng níu tay Lưu Mạn:
“Bây giờ tôi muốn quay lại. Nói đúng hơn là tôi ra lệnh cho em quay lại. Nếu không…”
“Anh định làm gì?”
Hắn đưa điện thoại ra mở album ảnh lấy tấm hình hai người nằm trên giường chụp chung.
Hôm đó hắn lợi dụng lúc Lưu Mạn ngủ đã lén chụp. Để sau này hắn có cái mà khống chế.
Chỉ có hắn bỏ cô, chứ cô không cò quền bỏ hắn.
“Anh nghĩ anh làm vậy tôi và anh còn có thể quay lại sao?”
Lâm Thắng gật đầu: “Được. Tôi nói được là được!”
Lưu Mạn hét lên: “Anh điên rồi. Về tìm bạn gái mới của anh mà điên đi!”
Khu vực hồ phía sau rất vắng, vì nơi đây gọi là hồ tử thần. Có nhiều vụ án chết đuối xảy ra, nên từ đó ít người lui tới.
Lâm Thắng nhào đến ôm chặt cô. Lúc cô vùng vẫn vô tình đánh rơi điện thoại.
“Chia tay tôi em liền đổi điện thoại? Em có nhiều tiền thế à? Hèn gì không quay lại? Được nếu vậy chúng ta cùng chết chung.”
Hắn nhào tới đè cô lên mặt đất bóp cổ, đúng lúc điện thoại reo lên là Bách Niên gọi đến. Vì khi cài nhạc chuông, chỉ đặt biệt bài hát không lời đó cô cài đặt riêng cho hắn.
Đường gân xanh theo lực tay của Lâm Thắng mà nổi lên mặt Lưu Mạn.
Cô với tay đến điện thoại của mình để ấn nút nghe.
Cô dùng sức đạp Lâm Thắng ra mới có cơ hội cầu cứu Bách Niên.
Sau đó hắn lại kéo chân cô chuẩn bị hắn và cùng nhảy xuống hồ. Lưu Mạn kêu lên bất lực.
Cuối cùng hắn ném cô xuống hồ thật. Nhưng gã như hắn lại sợ mà không nhảy xuống.
Hắn hoảng hốt nhìn cô vùng vẫy.
“Mạn Mạn, tôi xóa hình tôi với em là được chứ gì?”
Tay hắn run liên tục xóa hình của cô và hắn rồi sau đó chạy mất.
“Không phải lỗi của tôi. Là em tự rượt chân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.