Chương 6: Lời ràng buộc
Td180694
09/03/2024
Lưu Mạn hết bộ này đến bộ khác vẫn không thấy hài lòng. Cuối cùng, Dương Ngọc mang vũ khí bí mật ra đưa cho cô. Một bộ quần áo bó sát ôm hết đường công cơ thể.
“Đây này, cậu mặc nó thử xem sao?”
“Cái này không được, quá hở. Từ đây ra tới cổng sao tớ có thể mặc được?”
“Cũng đúng!”
Dương Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ có ý này hay lắm!”
Cuối cùng, Lưu Mạn mặc đồ thể dục ra đến cổng trường.
Trong tuần chỉ có tối thứ 5 là rãnh nhất, đúng lúc Bách Niên nhắn tin hẹn cô đi chơi riêng. Dù sao cũng là lần đầu. Làm thế nào không hồi hợp cho được.
Lưu mạn đi nhanh rồi chuyển sang chạy luôn. Cô không muốn để Bách Niên phải đợi dù chỉ một giây. Cô đến cửa hàng tiện lợi mình làm việc xin đi nhờ vệ sinh. Nhưng thật chất đã thay quần áo mà Dương Ngọc đưa sau đó khoác áo khoác rộng đi ra ngoài.
Lúc ra nhân viên cửa hàng còn chọc cô: “Lưu Mạn em đi hẹn hò à?”
Lưu Mạn đỏ mặt lắc đầu.
Cửa hàng trưởng gật đầu: “Chắc là đi hẹn hò rồi!”
Nhân viên ở bên cạnh nói vào: “Mặt em ấy khắc lên luôn rồi còn gì?”
Xe đậu cách cửa hàng tiện lợi một con hẻm. Để tránh trong trường có tin đồn, Bách Niên đã cố ý đổi xe khác xe đi làm.
Hắn cũng đã nhắn cho Lưu Mạn biết biển số xe, rất nhanh cô đã tìm được rồi leo lên.
“Bách Niên, thầy chờ em có lâu không?”
Bách Niên cười xoa đầu cô:
“Lưu Mạn sau này gọi tôi là anh đi. Những lúc chỉ có hai chúng ta, em đừng gọi thầy nữa!”
Lưu Mạn cúi mặt, hai má đỏ như hai quả cà chua: “Dạ!”
Bách Niên chớm người qua, ngay lập tức Lưu Mạn nhắm mắt lại chu môi hồng của mình ra một chút.
“Lưu Mạn, em làm gì đó?”
“Em…”
“Muốn hôn?”
“Em…”
“Ưm…”
Lưu Mạn bị cưỡng hôn. Đến hít thở cũng không thông. Cô nắm chặt tay vào đùi của mình rồi cơ thể run lên từng đợi.
Một lúc sau, Bách Niên mới chịu buông tha: “Mạn Mạn, em khẩn trương thế à?”
“Em không có!”
“Vậy thì những lúc gặp em tôi sẽ hôn em. Em nên tập làm quen đi!”
Bách Niên cài dây an toàn cho cô xong liền kề sát tai cô và nói:
“Còn nữa?”
Lưu Mạn tròn mắt, đầu cô có hơi nghiêng: “Sao ạ?”
“Bộ đồ hôm nay của em thật đẹp! Tốt hơn hết là em mau cởi áo khoác ra để tôi ngắm đi!”
Một đúng sau, Lưu Mạn cởi áo khoác để ra ghế sau. Bàn tay thon dài của hắn lập tức vươn đến xoa đùi cô.
“Mạn Mạn, em đừng làm thêm nữa. Thời gian buổi tối đều dành cho tôi?”
“Em…”, Lưu Mạn dĩ nhiên muốn ở bên Bách Niên nhiều nhưng cô còn một khoảng học phí và tiền sinh hoạt.
“Mạn Mạn, đây là thẻ của tôi. Em dùng nó đóng tiền học phí và ăn uống. Đó là điều kiện tiên quyết khi làm bạn gái tôi.”
Hắn quay sang nhìn cô: “Em làm được chứ?”
Thấy cô còn do dự, hắn phanh xe lại, giọng giận dữ:
“Xuống xe!”
“Thầy?”
“Em không làm được thì xuống ngay cho tôi. Tránh lãng phí thời gian của đôi bên!”
Lưu Mạn run rẩy, khó khăn lắm mới tìm được người yêu thương cô, không quan tâm đến quá khứ của cô. Cô cầm ngay tấm thẻ đen nhét vào túi:
“Em đồng ý!”
Bách Niên xoa đầu cô: “Sau này em phải nghe lời tôi. Tôi cần một người biết nghe lời, em rõ chưa?”
Lưu Mạn bị đắm chìm vào trong lời đường mật của Bách Niên không thể thoát ra được. Cô chỉ có thể “dạ” mà thôi.
Bách Niên chở Lưu Mạn đến bến du thuyền. Hắn cùng cô lên chiếc du thuyền đắt tiền, vừa lên là phục vụ đã chờ sẵn.
“Xin chào Bách thiếu!”
Phục vụ kéo ghế ra cho Lưu Mạn, cô ngại ngùng gật đầu cảm ơn. Rất nhanh món ăn ngon đã được dọn sẵn trên bàn. Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Mạn cảm nhận được món ngon của đầu bếp 5 sao. Còn được người khác phục vụ khi ăn. Cơm căn tin ở trường không thể nào đem ra so sánh được.
Bách Niên ăn xong cầm trong tay ly rượu đỏ, lắc một vòng vừa uống vừa nhìn Lưu Mạn ăn.
Con mắt của hắn không thể nào rời khỏi người Lưu Mạn được.
“Mạn Mạn, ngày mai em có tiết?”
Lưu Mạn lắc đầu.
“Vậy tối nay ở cùng tôi!”
Lưu Mạn ho sặc sụa. Điều này quả thật quá bất ngờ với cô.
Bách Niên đứng dậy đi vòng qua sau vỗ lưng cho cô:
“Mạn Mạn, em lớn từng tuổi này đến ăn cũng vụng về?”
“Em không có. Chỉ là…”
Bách Niên đưa ly rượu về phía cô, giọng rất ấm:
“Ăn no chưa?”
Cô nhận ly rượu uống cạn, sau đó gật đầu: “No rồi!”
“Vậy đến lượt tôi…”
“?”
Hắn nói xong dứt khoát bế cô vào bên trong du thuyền.
“Ăn em!”
“Đây này, cậu mặc nó thử xem sao?”
“Cái này không được, quá hở. Từ đây ra tới cổng sao tớ có thể mặc được?”
“Cũng đúng!”
Dương Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ có ý này hay lắm!”
Cuối cùng, Lưu Mạn mặc đồ thể dục ra đến cổng trường.
Trong tuần chỉ có tối thứ 5 là rãnh nhất, đúng lúc Bách Niên nhắn tin hẹn cô đi chơi riêng. Dù sao cũng là lần đầu. Làm thế nào không hồi hợp cho được.
Lưu mạn đi nhanh rồi chuyển sang chạy luôn. Cô không muốn để Bách Niên phải đợi dù chỉ một giây. Cô đến cửa hàng tiện lợi mình làm việc xin đi nhờ vệ sinh. Nhưng thật chất đã thay quần áo mà Dương Ngọc đưa sau đó khoác áo khoác rộng đi ra ngoài.
Lúc ra nhân viên cửa hàng còn chọc cô: “Lưu Mạn em đi hẹn hò à?”
Lưu Mạn đỏ mặt lắc đầu.
Cửa hàng trưởng gật đầu: “Chắc là đi hẹn hò rồi!”
Nhân viên ở bên cạnh nói vào: “Mặt em ấy khắc lên luôn rồi còn gì?”
Xe đậu cách cửa hàng tiện lợi một con hẻm. Để tránh trong trường có tin đồn, Bách Niên đã cố ý đổi xe khác xe đi làm.
Hắn cũng đã nhắn cho Lưu Mạn biết biển số xe, rất nhanh cô đã tìm được rồi leo lên.
“Bách Niên, thầy chờ em có lâu không?”
Bách Niên cười xoa đầu cô:
“Lưu Mạn sau này gọi tôi là anh đi. Những lúc chỉ có hai chúng ta, em đừng gọi thầy nữa!”
Lưu Mạn cúi mặt, hai má đỏ như hai quả cà chua: “Dạ!”
Bách Niên chớm người qua, ngay lập tức Lưu Mạn nhắm mắt lại chu môi hồng của mình ra một chút.
“Lưu Mạn, em làm gì đó?”
“Em…”
“Muốn hôn?”
“Em…”
“Ưm…”
Lưu Mạn bị cưỡng hôn. Đến hít thở cũng không thông. Cô nắm chặt tay vào đùi của mình rồi cơ thể run lên từng đợi.
Một lúc sau, Bách Niên mới chịu buông tha: “Mạn Mạn, em khẩn trương thế à?”
“Em không có!”
“Vậy thì những lúc gặp em tôi sẽ hôn em. Em nên tập làm quen đi!”
Bách Niên cài dây an toàn cho cô xong liền kề sát tai cô và nói:
“Còn nữa?”
Lưu Mạn tròn mắt, đầu cô có hơi nghiêng: “Sao ạ?”
“Bộ đồ hôm nay của em thật đẹp! Tốt hơn hết là em mau cởi áo khoác ra để tôi ngắm đi!”
Một đúng sau, Lưu Mạn cởi áo khoác để ra ghế sau. Bàn tay thon dài của hắn lập tức vươn đến xoa đùi cô.
“Mạn Mạn, em đừng làm thêm nữa. Thời gian buổi tối đều dành cho tôi?”
“Em…”, Lưu Mạn dĩ nhiên muốn ở bên Bách Niên nhiều nhưng cô còn một khoảng học phí và tiền sinh hoạt.
“Mạn Mạn, đây là thẻ của tôi. Em dùng nó đóng tiền học phí và ăn uống. Đó là điều kiện tiên quyết khi làm bạn gái tôi.”
Hắn quay sang nhìn cô: “Em làm được chứ?”
Thấy cô còn do dự, hắn phanh xe lại, giọng giận dữ:
“Xuống xe!”
“Thầy?”
“Em không làm được thì xuống ngay cho tôi. Tránh lãng phí thời gian của đôi bên!”
Lưu Mạn run rẩy, khó khăn lắm mới tìm được người yêu thương cô, không quan tâm đến quá khứ của cô. Cô cầm ngay tấm thẻ đen nhét vào túi:
“Em đồng ý!”
Bách Niên xoa đầu cô: “Sau này em phải nghe lời tôi. Tôi cần một người biết nghe lời, em rõ chưa?”
Lưu Mạn bị đắm chìm vào trong lời đường mật của Bách Niên không thể thoát ra được. Cô chỉ có thể “dạ” mà thôi.
Bách Niên chở Lưu Mạn đến bến du thuyền. Hắn cùng cô lên chiếc du thuyền đắt tiền, vừa lên là phục vụ đã chờ sẵn.
“Xin chào Bách thiếu!”
Phục vụ kéo ghế ra cho Lưu Mạn, cô ngại ngùng gật đầu cảm ơn. Rất nhanh món ăn ngon đã được dọn sẵn trên bàn. Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Mạn cảm nhận được món ngon của đầu bếp 5 sao. Còn được người khác phục vụ khi ăn. Cơm căn tin ở trường không thể nào đem ra so sánh được.
Bách Niên ăn xong cầm trong tay ly rượu đỏ, lắc một vòng vừa uống vừa nhìn Lưu Mạn ăn.
Con mắt của hắn không thể nào rời khỏi người Lưu Mạn được.
“Mạn Mạn, ngày mai em có tiết?”
Lưu Mạn lắc đầu.
“Vậy tối nay ở cùng tôi!”
Lưu Mạn ho sặc sụa. Điều này quả thật quá bất ngờ với cô.
Bách Niên đứng dậy đi vòng qua sau vỗ lưng cho cô:
“Mạn Mạn, em lớn từng tuổi này đến ăn cũng vụng về?”
“Em không có. Chỉ là…”
Bách Niên đưa ly rượu về phía cô, giọng rất ấm:
“Ăn no chưa?”
Cô nhận ly rượu uống cạn, sau đó gật đầu: “No rồi!”
“Vậy đến lượt tôi…”
“?”
Hắn nói xong dứt khoát bế cô vào bên trong du thuyền.
“Ăn em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.