Chương 7
Tứ Nguyệt
24/05/2014
Còn nhớ rõ lúc nụ hôn đầu của cô bị anh cướp đi, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là vẻ đẹp trai của anh, cô như một cô gái bình thường rơi vào võng tình, tình yêu đầu tiên là yêu thiên sứ đẹp trai như anh.
Cho đến khi cô phát hiện thiên sứ có quá nhiều hoa đào, ở bên cạnh anh mỹ nữ nhiều đến mức không thể đếm hết, thậm chí khoa trương đến mức chỉ cần anh đứng lại một chỗ quá lâu, sẽ phát hiện ánh mắt những cô gái xung quanh đều nhìn anh, cô gái nào lớn mật một chút sẽ tới gần anh.
Ghen tị, ghen tị, giống như một ngọn lửa lớn không ngừng thiêu đốt lòng con gái vừa yếu ớt vừa không đủ tự tin của cô.
Nhưng tình yêu khiến cô mê mẩn, khiến cô trở nên lớn mật, bất chấp tất cả, cô không thể khống chế con tim của mình, tình cảm của mình, cho nên vào đêm sinh nhật mười tám tuổi của anh, cô quyết định tỏ tình với anh.
Đêm hôm đó, cô nắm chặt hộp quà trong tay, sau đó đứng cạnh cửa chờ anh, chờ anh tiễn nốt người khách cuối cùng.
Bởi vì là sinh nhật của anh, cho nên anh vui vẻ uống rất nhiều, lúc đi, bước chân có chút lảo đảo.
Nhìn anh từ từ đến gần, Khả Na cảm thấy lòng mình cuồng loạn không dứt. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần một mình đối mặt với anh, cô rất khó tỏ vẻ bình tĩnh.
“Đông Lôi…” Ông Tư Mã nói cô có thể gọi tên anh, không cần gọi thiếu gia.
“Lấy cho anh ly nước.”
“Vâng!” Cô nhìn hộp quà trên tay, sau đó quyết định lấy nước cho anh trước.
Thế nhưng khi cô cầm ly nước quay lại, phát hiện Đông Lôi không có ở cửa.
“Đông Lôi?” Đẩy cửa phòng, cô đi vào, thấy anh nằm lỳ trên giường.
“Đông Lôi, không phải anh muốn uống nước sao?” Cô cầm ly nước đến gần anh, vừa mới đứng bên giường muốn chạm vào anh, lại bị bắt được mánh khoé.
“A!” Ly nước trên tay cô lập tức rơi xuống thảm, nhanh chóng thấm ướt tấm thảm cao cấp.
“Thảm rồi.” Cô vội vã muốn cầm giấy lau, cả người lại bị lôi mạnh lên giường.
Còn chưa kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền bị che lại, nghênh đón liên tiếp những nụ hôn như cuồng phong, khiến cô cơ hồ không thể thở được.
“Không được….” Cô cảm thấy quần áo trên người bị xé thô bạo, cô muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
Người cô nhỏ nhắn, mỗi lần bị thân thể cường tráng của anh ngăn chặn không thể động đậy.
“Đông Lôi, anh như vậy… em không thở được.” Trần truồng trước mặt anh, Khả Na cảm thấy yếu ớt, cô e lệ muốn né tránh.
Nhưng anh để ý tới, tự mình hôn tới tấp lên người cô, hôn cả người cô giống như đám mây phiêu du vui vẻ, lý trí cùng suy nghĩ của cô từ từ biến mất.
Không sai, đây là cảm giác trong giấc mơ cô được vương tử ôm, mặc dù cảm giác này có chút quá mức kích thích, khiến cô khó có thể chống đỡ, cô lại không ghét.
“Miệng của em rất ngọt…”
“Em vừa mới uống ca-cao.” Ách… Hình như lúc này trong lúc lãng mạn này không nên bị lời nói đó phá hỏng! Khả Na cảm thấy mình thật ngốc.
Đông Lôi lại nhỏ giọng cười, “Thì ra là như vậy.”
Nghe được tiếng cười của anh, khoé miệng Khả na cũng cong lên. Cô thấy may mắn vì mình không bị anh ghét, anh còn nguyện ý thương yêu hôn cô, ôm lấy cô, mặc dù anh say rồi.
Không sao, người ta nói say rượu càng đủ biểu cảm chân thật, hơn nữa có thể làm Khả Na cảm thấy dễ chịu một chút.
Thừa dịp anh say, cô phóng túng để hai tay mình vuốt ve anh, khiến ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh của anh, đây là việc cô vẫn muốn làm.
“Em thích tóc anh sao?”
“Thích.”
“Còn thích chỗ nào nữa?”
“Đều… thích” Cô e lệ nói.
“Em thật là một cô gái thật thà, anh thích những cô gái thật thà.” Nói xong, anh lại cúi đầu khẽ cắn môi cô, bàn tay vuốt ve qua lại trên người cô, khiến cô như bị điện giật.
Khi dục vọng đánh thẳng vào dưới, cô nghĩ, dứt khoát đem chính mình cho anh, làm thành quà sinh nhật tặng anh rất tốt.
Đang lúc cô hạ quyết tâm này thì lại nghe được hai chữ chói tai.
“An Ny…”
“An Ny?” Khả Na cảm thấy mình như bị một người tàn nhẫn vô tình đẩy từ trên mây xuống, rơi tan xương nát thịt.
“Anh biết em sẽ không cự tuyệt anh, đừng lo lắng, anh rất lợi hại.” Anh cười nói.
“Em… Em không phải An Ny…”
“Vậy em là ai?”Anh nghĩ một chút, “Tú Lệ? Tô Mỹ? Hay San San?”
“Em là Khả Na.”
Vừa nghe đến cái tên này, anh giống như nhìn thấy rắn độc đẩy xa cô.
Cô lập tức ngã nằm trên mặt đất, bộ dáng nhếch nhác, quần áo của cô đều ở bên kia giường, cho nên cô trần truồng chỉ có thể cuộn cong lại thân thể, không ngừng run rẩy.
“Tôi ghét cái tên này, tôi ghét cô gái này, tại sao cô ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Chỉ bởi vì một tin mê tín nói về sau tôi sẽ phá sản vì số đào hoa, muốn thay đổi nhất định phải ở bên cô ấy, hai người như một, sau đó không bao giờ xa nhau.” Lời nói say rượu liên tiếp nói ra, từng chữ từng câu như nói điên khùng, thật ra anh mượn rượu để xả giận.
Ông nội anh thích cô, những người làm khác cũng thích cô, càng đáng chết là… anh phát hiện mình cũng không thể không để ý cô.
Cô nhất định là yêu nữ có ma pháp, ở trong nhà anh sử dụng yêu pháp, khiến tất cả mọi người thích cô, nói chỉ có cô mới có thể thay đổi số đào hoa của anh cũng là cô sử dụng yêu pháp.
Thật là cô gái đáng sợ, anh nhất định phải tránh xa cô, càng xa càng tốt.
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến cô ấy cách xa tôi.” Anh say rượu quơ múa đôi tay, giống như muốn đuổi cái gì đó rất ghê tởm quỷ dị, nhìn thật doạ người.
Nghe thấy anh ghét cô như vậy, cô tái mặt, hai chân run rẩy đứng lên, rồi hai chân nhũn ra ngã nằm trên mặt đất.
“A!”
Tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ kéo sự chú ý của anh về, khiến ánh mắt anh đang mơ màng chậm rãi nhìn thẳng, anh phát hiện rõ ràng mình cố gắng né tránh, muốn kháng cự yêu nữ này thế nhưng cô lại xuất hiện trước mặt anh, hơn nữa còn trần truồng, giống như hình ảnh mỗi tối anh mơ thấy.
Da thịt thiếu nữ xinh đẹp thuần trắng, tóc dài rối loạn, lộ rõ từng đường cong thân thể… Đủ để cho anh mất nhân tính, biến thành dâm thú.
“Em muốn câu dẫn anh sao?” Giọng điệu anh bình tĩnh, bước từng bước đến gần cô.
“Em… Không phải… Em chỉ… Thật xin lỗi…” Khả Na cảm thấy người đàn ông tức giận trước mắt này thật đáng sợ, bất an muốn chạy trốn, nhưng bả vai lại bị giữ lấy, cả người bị thô bạo kéo.
“Muốn đi đâu?”
“Buông em ra, anh làm em đau.” Không nghĩ tới người đàn ông này sức lực mạnh đến vậy, cô đã dùng hết hơi sức cũng không giãy thoát được.
“Em tự động đưa tới cửa, dĩ nhiên không có khả năng anh để em đi, hôm nay anh sẽ xem rốt cuộc em có ma lực gì, có thể khiến người ta thần hồn điên đảo như vậy.”
“Đừng…”
Nhìn thấy mặt cô hồng hào đáng yêu anh nhịn không được cúi đầu hung hăng hôn cô.
Đột nhiên trong miệng có cái gì đó mềm mại cường ngạnh đi vào, bá đạo muốn cùng lưỡi cô dây dưa, cô muốn giãy giụa nhưng không thể, chỉ có thể bị động để anh đặt lên giường, mặc cho anh hôn.
Anh phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, nụ hôn càng sâu hơn. Anh tham lam mút đầu lưỡi cô, đem toàn bộ nước miếng ngọt ngào kia chiếm thành của mình.
Nhưng chỉ hôn môi cô không đủ, bàn tay to của anh chậm rãi vuốt ve xuống dưới, bởi vì quần áo cô đã sớm bị anh thô bạo xé rách, vứt dưới giường, hiện tại mất đi thứ che giấu hai vú mềm mại hiện ra trước mặt anh.
Trên bộ ngực sữa tuyết trắng không tỳ vết điểm xuyết nụ hoa hồng phấn nho nhỏ, không biết vì khẩn trương hay vì lạnh, nụ hoa nhô ra, càng lộ ra vẻ xinh xắn lanh lợi.
Nhìn tròng mắt đen của anh nóng rực, Khả Na cảm thấy nụ hoa nhỏ trên hai vú càng thêm cô rút, phản ứng mắc cỡ như vậy khiến cô không biết làm sao.
Anh thay cô giải quyết vấn đề này, bởi vì anh mở to miệng, ngậm lấy một nụ hoa tươi mới, sau đó mút mạnh, một tay khác tà ác vuốt ve làm người ta muốn thét chói tai.
“A……….” Cô không có cách nào kháng cự, vì cô vốn thích anh, anh là vương tử, không có cô gái nào không thích được vương tử ôm.
Mặc dù cô vừa tan nát cõi lòng khi nghe thấy vương tử không thích cô… Khả Na bi thương nghĩ tới, nhưng thân thể cô lại phản bội cô, tham lam hưởng thụ cảm giác anh ôm cùng hôn.
Khi anh đói khát úp mặt vào ngực mình, hô hấp cô không nhịn được trở nên nặng nhọc, thân thể giãy giụa làm cô trở nên non nớt ngu ngốc, không biết làm cách nào đáp lại khoái cảm mãnh liệt anh mang đến.
“A……..” Tiếng rên rỉ mất hồn vui vẻ từ trong cái miệng khép chặt của cô bật ra.
Khả Na chưa từng cảm thấy mình giống phụ nữ, cô giống như bông hoa nhỏ bất lực bị mưa sa cuồng phong bao quanh, vẫn không oán không hối.
Khi ở trong lòng ngực anh, tất cả bất an cùng sợ hãi hoàn toàn biến thành kịch tình, lá gan cô lớn hơn ôm lấy anh, đáp lại anh.
Đôi môi nóng rực của anh không hề an phận dừng lại trên hai vú mềm mại của cô, giống như dâm thú đói khát di động đến dòng suối thơm ngọt….
Toàn thân Khả Na run rẩy, biết anh sẽ làm chuyện gì với mình, các bạn ở trường đều len lén thảo luận chuyện ân ái, nhưng chân chính đối mặt khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Đợi cô phục hồi tinh thần, phát hiện hai chân mình đã bị bàn tay to của anh tách ra, giống như đoá hoa mới nở chào đón anh, cánh hoa thiếu nữ e lệ bị anh nhìn soi mói không kìm được ướt át.
“Đừng nhìn.” Cô muốn kẹp chặt hai chân, lại bị anh dễ dàng thô bạo kéo ra, cử động của anh làm dục vọng của cô biến mất, cặp mắt kích tình sương mù cũng thấy rõ trước mắt anh hình như có cái gì đó không đúng.
“Không cho phép cự tuyệt anh, anh muốn nhìn em, em nhất định phải cho anh nhìn, đừng quên em là người làm của anh, là ông nội anh dùng tiền mua về.”
“Không phải.” Cô tái mặt, vô lực lắc đầu.
“Không phải? Em cho rằng em ăn, em dùng, còn có tiền học đều từ trên trời rơi xuống sao?”
Thân thể của cô run rẩy không ngừng, cảm thấy tình yêu trong lòng mình đang hạnh phúc chậm rãi bị người ta phá tan, nhận ra thế giới thật tàn nhẫn.
Không muốn! Cô không muốn đối mặt, nhất định đây là ác mộng.
“Không được sao? Em chỉ là người ông nội anh dùng tiền mua, hơn nữa ông đã đem em cho anh, anh muốn yêu em như thế nào liền như thế đó.”
“Đừng nói như vậy.” Cô không phải đồ chơi của anh, cô hi vọng mình cùng anh bình đẳng, như vậy cô mới có thể yêu anh, cũng mới có thể được anh yêu.
Nhưng… nhìn trên mặt anh tràn đầy lửa dục, cái loại đó chỉ có đàn ông muốn làm chuyện đó với phụ nữ, cô biết mình quá ngây thơ rồi.
Anh thật sự muốn cô, không phải bởi vì thích cô, mà chỉ đơn thuần xem cô như công cụ tình dục dùng tiền mua được, không hề có tình yêu.
Tại sao trong tình huống này cô có thể thuận theo dâng hiến bản thân!
“Không muốn.”
Cô càng giãy giụa, thân thể tuyết trắng của cô tràn truồng tươi mới càng kích thích dục vọng đàn ông giương cao, nếu không phát tiết, anh sẽ nổ tung.
Anh kiên quyết dùng tay kéo hai chân cô ra, đem chày sắt đã ngẩng cao đầu chống đỡ ở giữa hai chân cô.
“Chờ một chút… Không nên như vậy…”
Cô cự tuyệt chọc giận anh, nhưng càng thêm kích thích dục vọng trong người anh muốn chinh phục cô.
“Đừng… Cứu mạng a…” Cô tuyệt vọng giùng giằng, nước mắt doanh tròng, một giây kế tiếp liền rơi xuống khuôn mặt trắng như tuyết, rơi xuống giường.
Không biết dũng khí từ đầu đến, bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức vung lên.
Cái tát mạnh mẽ cắt đứt tất cả động tác, vốn trong phòng u ám càng thêm nặng nề.
Bởi vì quá sức, tay Khả Na còn tê, “Em… Em không cố ý… Là anh ép em.”
“Vậy sao? Vậy thì bức đến cùng đi!”
“Đừng!” Nhìn ánh mắt anh như muốn giết người, Khả Na sợ hãi xoay người muốn chạy trốn, vừa mới bò được mấy bước, anh liền nhào tới, đè cô nằm im trên giường.
“Đừng mà…”
Bàn tay to của anh bắt được cặp mông trắng như tuyết của cô, sau đó giống như dâm thú đói khát nằm sau lưng cô, lửa nóng dục vọng từa phía sau cô mạnh mẽ đâm vào, muốn xâm chiếm tiến vào trong vườn hoa ngọt ngào kia…
Khả Na khóc sụt sùi giãy giụa mông muốn né tránh, nhưng lần này anh đè cái đầu nhỏ của cô xuống, đè nửa người trên của cô xuống giường, mà tay kia ôm lấy hông cô, ngăn chặn cái mông không ngừng né tránh của cô.
Sau đó, anh dùng lực động thân, cô đau đến mức hét lên một tiếng.
“A!” Đau đơn trong tiếng kêu để lộ ra lòng cô đã rạn nứt.
Không cần! Đau quá! Cô không cần yêu anh, nếu như nỗi đau này trừng phạt cô không biết tự lượng sức mình, trừng phạt cô muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô không cần yêu anh.
Nếm được tư vị sảng khoái người đàn ông càng thêm tham lam đem chính mình đưa vào trong thân thể giãy giụa của Khả Na, bừa bãi thưởng thức đoá hoa tươi chưa biết mùi đời.
Khả Na đau đớn trong lòng kêu gào, cảm giác mình như bông hoa nhỏ bị cuồng phong mưa sa tàn phá, không cách nào suy nghĩ, không thể tin nổi anh sẽ hận cô như vậy.
Anh thô bạo tiết hận đoạt lấy cô, khiến Khả Na đau đến mức bất tỉnh, thân thể mảnh mai mặc cho anh dã thú kéo ra đưa vào, mềm yếu vô lực bị đung đưa.
“Đông Lôi…” Tuyệt vọng khóc thút thít là thanh âm duy nhất cô có thể bật ra, mà trong miệng cô là cái tên làm cô vừa yêu vừa hận.
********
Đông Lôi đột nhiên thức tỉnh, ngồi dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Anh nằm mơ thấy ác mộng thật đáng sợ.
Anh lại có thế mơ thấy mình tàn nhẫn thô bạo với cô gái anh yêu…
Không! Đây chỉ là giấc mơ, không phải sự thật.
Nhưng vào lúc này, anh nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng khóc nho nhỏ, anh vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt mỹ lệ đầy nước mắt, vốn là thân thể ngủ say cũng không an tĩnh lật qua lật lại, giống như mơ thấy ác mộng đáng sợ, không cách nào yên giấc.
“Đông Lôi, đừng mà, em đau quá… Đừng…”
Lòng Đông Lôi nhảy loạn lên, cảm thấy đầu mình như bị người đánh một cái thật mạnh, rung đến đến mức không thể suy nghĩ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cô chăm chú.
Lòng anh đâu đưa đôi tay ra, ôm lấy Khả Na bị ác mộng dây dưa, nhẹ giọng dụ dỗ cô, “Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi.”
Đang ngủ Khả Na đột nhiên bị người ôm chặt lấy, hại cô sợ tới mức mở to mắt, không biết có chuyện gì xảy ra.
“Đông Lôi, sao vậy?” Cô sờ sờ nước mắt trên mặt? Cô khóc?
“Anh nhớ rồi, anh nhớ ra tất cả rồi, anh là tên đại hỗ đản, anh còn ghen muốn chết, hận không thể tự tay giết chết tên đàn ông tranh giành em cùng anh, kết quả tên đàn ông đoạt lấy lần đầu tiên của em lại là anh!”
“Anh nhớ rồi?” Mặc dù ánh đèn mờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của anh phát ra ánh sáng của sự tỉnh ngộ.
“Anh không nhớ rõ, dù sao anh đã uống say, nhưng anh chắc chắn, là anh, là anh!”
“Tại sao anh biết về sau anh sẽ vui vẻ? Chẳng lẽ anh để ý em không phải lần đầu sao?” Khả Na khốn hoặc hỏi.
“Không phải… Cũng có thể nói như vậy… Nhưng anh sẽ vượt qua được điều này, anh bất an vì anh lo lắng em sẽ nhớ mãi không quên người đàn ông đầu tiên của em.” Anh nhỏ giọng nói.
“Chỉ như vậy thôi?”
“Em không biết anh yêu em như thế nào, anh nghĩ muốn có tất cả của em, anh không muốn những tên đàn ông khác phá hư tất cả, em là của anh.”
Cô nên sớm biết anh là một người có mong muốn tham lam giữ lấy mãnh liệt, cô biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng may mắn anh nhớ ra, nếu không khúc mắc này không biết bao giờ mới được giải quyết.
“Em nói, không phải anh nên chịu trách nhiệm sao?”
“Trách nhiệm mà anh nói là kết hôn sao?”
“Dĩ nhiên, là người đàn ông dũng cảm và trượng nghĩa, anh không phải người đàn ông tuỳ tiện.” Anh ngẩng đầu lên nói.
Nhìn anh tự biện giải cho mình, lòng Khả Na mềm nhũn. Trên thực tế, cô cũng không cùng anh so đo, bởi vì cô hi vọng có thể hiến tặng sự thuần khiết của mình cho người mình yêu, mặc dù ban đầu cách anh cướp đoạt rất dã man lại đả thương người, nhưng cô yêu anh căn bản không cách nào oán hận anh.
Đột nhiên anh hôn lên người cô như lông vũ rơi xuống, bộ dáng thận trọng cứ như cô là một đứa trẻ bằng sứ dễ vỡ.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh sẽ bồi thường sự thô lỗ của anh lần nữa, lần này anh sẽ làm em cảm thấy em là người phụ nữ hạnh phúc nhất.” Anh thâm tình khẩn thiết nói, hôn môi cô càng thêm dịu dàng, bàn tay giống như ngọn lửa quét lên thân thể cô.
Quả nhiên, lần này anh trở thành một vương tử dịu dàng, khiến Khả Na cảm thấy ngọt ngào trước nay chưa từng có, xoá sạch hình ảnh lần đầu tiên không vui đó.
“Như thế nào? Thích không?” Anh thở dốc phì phò giống như tuyển thủ vừa thi chạy marathon xong, như cầu cấp bách khích lệ nhìn chăm chú cô.
Toàn thân cô xụi lơ ở trên giường, muốn động cũng không cách nào động, vì có thể nói anh đã dùng hết toàn lựa để cô dục tiên dục tử rồi.
Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của anh, Khả Na biết nếu mình không trả lời anh, tuyệt đối anh sẽ không chết tâm.
“Thích.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Khả Na phát hiện mặt mình thật nóng.
Cô luôn luôn không nói thẳng cảm giác trong lòng mình, thích hay ghét đều bị cô chôn giấu trong lòng, đây là thói quen từ khi còn bé.
“Rất tốt, anh thích Diêu Khả Na thành thực như vậy, về sau em cứ như vậy, thích liền thích, không thích liền không thích, như vậy anh mới biết.”
“Vâng!” Khả Na gật đầu một cái.
“Được rồi, vậy chúng ta tắm uyên ương đi!”
Trải qua thời gian dài, anh cũng không muốn thân thiết cùng những người phụ nữ khác, càng không nói muốn tắm chung, bởi vì anh muốn cơ hội lần đầu tiên này cho Khả Na.
Hiện tại cơ hội rốt cuộc cũng tới, anh đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt.
Mặt Khả Na đỏ bừng, cô chưa chuẩn bị tâm lí để anh nhìn rõ cô, đương nhiên là nói không.
“Cái gì?” Anh có nghe lầm không?
“Em nói không muốn.” Không phải anh nói nếu cô không thích thì nói không, hiện tại cô đã làm như vậy, chắc chắn anh sẽ không miễn cưỡng cô.
“Không được, anh ôm em đi.”
“Chờ một chút, không phải anh nói nếu em không thích, có thể trước tiếp biểu đạt sao?” Cô quay đầu hỏi anh.
“Anh thấy là em khẩu thị tâm phi, thật ra em rất muốn.” Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm cô.
Cô mở to mắt, “Em nào có? Em biểu đạt rất rõ ràng rồi, em…”
Nhìn thấy anh một bộ “Tốt nhất không nên mạnh miệng”, Khả Na hiểu mình thực sự bất lực, người đàn ông này có bao nhiêu tha thứ hoặc cưng chiều cô, nhưng chỉ cần có điều xung đột với ý niệm của anh, tự động sẽ không có hiệu quả.
“Em muốn tắm uyên ương, đúng không?” Đến gần ngực cô, anh cúi đầu mở to miệng ngấm lấy nụ hoa phấn hồng, tà ác mút.
Từ ngực truyền tới khoái cảm tê dại khiến cô không cách nào mở miệng, chỉ có thể thở dốc vì kinh ngạc.
Anh không biết dùng thủ đoạn như vậy muốn cô khuất phục rất hàn hạ sao?
Khả Na còn muốn chống cự, thế nhưng khi bản tay to của anh chậm rãi xâm nhập vào da thịt mịn màng giữa hai chân cô thì cô nghe thấy thanh âm của mình vừa nói ——
“Được, em muốn tắm uyên ương.”
“Em xem, anh rất hiểu rõ em.” Trong giọng điệu của anh khó nén đắc ý.
Vốn tưởng rằng kế tiếp hai người sẽ đi đến phòng tắm, không nghĩ tới người đàn ông nằm trên người cô không có động tĩnh gì.
“Không phải nói tắm uyên ương sao?” Cô thở gấp nói.
“Anh biết rõ em rất muốn cùng anh tắm uyên ương, nhưng mà anh lại biết em càng muốn anh hơn.”
“Em không có.” Anh làm gì luôn thay cô quyết định cô nghĩ cái gì.
“Em có.”
“Em không có…”
Rất nhanh, cái miệng nhỏ của cô lại phát ra tiếng rên rỉ mất hồn.
Xem ra người đàn ông bá đạo này lại lần nữa chứng minh cô “khẩu thị tâm phi”.
Cho đến khi cô phát hiện thiên sứ có quá nhiều hoa đào, ở bên cạnh anh mỹ nữ nhiều đến mức không thể đếm hết, thậm chí khoa trương đến mức chỉ cần anh đứng lại một chỗ quá lâu, sẽ phát hiện ánh mắt những cô gái xung quanh đều nhìn anh, cô gái nào lớn mật một chút sẽ tới gần anh.
Ghen tị, ghen tị, giống như một ngọn lửa lớn không ngừng thiêu đốt lòng con gái vừa yếu ớt vừa không đủ tự tin của cô.
Nhưng tình yêu khiến cô mê mẩn, khiến cô trở nên lớn mật, bất chấp tất cả, cô không thể khống chế con tim của mình, tình cảm của mình, cho nên vào đêm sinh nhật mười tám tuổi của anh, cô quyết định tỏ tình với anh.
Đêm hôm đó, cô nắm chặt hộp quà trong tay, sau đó đứng cạnh cửa chờ anh, chờ anh tiễn nốt người khách cuối cùng.
Bởi vì là sinh nhật của anh, cho nên anh vui vẻ uống rất nhiều, lúc đi, bước chân có chút lảo đảo.
Nhìn anh từ từ đến gần, Khả Na cảm thấy lòng mình cuồng loạn không dứt. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần một mình đối mặt với anh, cô rất khó tỏ vẻ bình tĩnh.
“Đông Lôi…” Ông Tư Mã nói cô có thể gọi tên anh, không cần gọi thiếu gia.
“Lấy cho anh ly nước.”
“Vâng!” Cô nhìn hộp quà trên tay, sau đó quyết định lấy nước cho anh trước.
Thế nhưng khi cô cầm ly nước quay lại, phát hiện Đông Lôi không có ở cửa.
“Đông Lôi?” Đẩy cửa phòng, cô đi vào, thấy anh nằm lỳ trên giường.
“Đông Lôi, không phải anh muốn uống nước sao?” Cô cầm ly nước đến gần anh, vừa mới đứng bên giường muốn chạm vào anh, lại bị bắt được mánh khoé.
“A!” Ly nước trên tay cô lập tức rơi xuống thảm, nhanh chóng thấm ướt tấm thảm cao cấp.
“Thảm rồi.” Cô vội vã muốn cầm giấy lau, cả người lại bị lôi mạnh lên giường.
Còn chưa kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền bị che lại, nghênh đón liên tiếp những nụ hôn như cuồng phong, khiến cô cơ hồ không thể thở được.
“Không được….” Cô cảm thấy quần áo trên người bị xé thô bạo, cô muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
Người cô nhỏ nhắn, mỗi lần bị thân thể cường tráng của anh ngăn chặn không thể động đậy.
“Đông Lôi, anh như vậy… em không thở được.” Trần truồng trước mặt anh, Khả Na cảm thấy yếu ớt, cô e lệ muốn né tránh.
Nhưng anh để ý tới, tự mình hôn tới tấp lên người cô, hôn cả người cô giống như đám mây phiêu du vui vẻ, lý trí cùng suy nghĩ của cô từ từ biến mất.
Không sai, đây là cảm giác trong giấc mơ cô được vương tử ôm, mặc dù cảm giác này có chút quá mức kích thích, khiến cô khó có thể chống đỡ, cô lại không ghét.
“Miệng của em rất ngọt…”
“Em vừa mới uống ca-cao.” Ách… Hình như lúc này trong lúc lãng mạn này không nên bị lời nói đó phá hỏng! Khả Na cảm thấy mình thật ngốc.
Đông Lôi lại nhỏ giọng cười, “Thì ra là như vậy.”
Nghe được tiếng cười của anh, khoé miệng Khả na cũng cong lên. Cô thấy may mắn vì mình không bị anh ghét, anh còn nguyện ý thương yêu hôn cô, ôm lấy cô, mặc dù anh say rồi.
Không sao, người ta nói say rượu càng đủ biểu cảm chân thật, hơn nữa có thể làm Khả Na cảm thấy dễ chịu một chút.
Thừa dịp anh say, cô phóng túng để hai tay mình vuốt ve anh, khiến ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh của anh, đây là việc cô vẫn muốn làm.
“Em thích tóc anh sao?”
“Thích.”
“Còn thích chỗ nào nữa?”
“Đều… thích” Cô e lệ nói.
“Em thật là một cô gái thật thà, anh thích những cô gái thật thà.” Nói xong, anh lại cúi đầu khẽ cắn môi cô, bàn tay vuốt ve qua lại trên người cô, khiến cô như bị điện giật.
Khi dục vọng đánh thẳng vào dưới, cô nghĩ, dứt khoát đem chính mình cho anh, làm thành quà sinh nhật tặng anh rất tốt.
Đang lúc cô hạ quyết tâm này thì lại nghe được hai chữ chói tai.
“An Ny…”
“An Ny?” Khả Na cảm thấy mình như bị một người tàn nhẫn vô tình đẩy từ trên mây xuống, rơi tan xương nát thịt.
“Anh biết em sẽ không cự tuyệt anh, đừng lo lắng, anh rất lợi hại.” Anh cười nói.
“Em… Em không phải An Ny…”
“Vậy em là ai?”Anh nghĩ một chút, “Tú Lệ? Tô Mỹ? Hay San San?”
“Em là Khả Na.”
Vừa nghe đến cái tên này, anh giống như nhìn thấy rắn độc đẩy xa cô.
Cô lập tức ngã nằm trên mặt đất, bộ dáng nhếch nhác, quần áo của cô đều ở bên kia giường, cho nên cô trần truồng chỉ có thể cuộn cong lại thân thể, không ngừng run rẩy.
“Tôi ghét cái tên này, tôi ghét cô gái này, tại sao cô ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Chỉ bởi vì một tin mê tín nói về sau tôi sẽ phá sản vì số đào hoa, muốn thay đổi nhất định phải ở bên cô ấy, hai người như một, sau đó không bao giờ xa nhau.” Lời nói say rượu liên tiếp nói ra, từng chữ từng câu như nói điên khùng, thật ra anh mượn rượu để xả giận.
Ông nội anh thích cô, những người làm khác cũng thích cô, càng đáng chết là… anh phát hiện mình cũng không thể không để ý cô.
Cô nhất định là yêu nữ có ma pháp, ở trong nhà anh sử dụng yêu pháp, khiến tất cả mọi người thích cô, nói chỉ có cô mới có thể thay đổi số đào hoa của anh cũng là cô sử dụng yêu pháp.
Thật là cô gái đáng sợ, anh nhất định phải tránh xa cô, càng xa càng tốt.
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến cô ấy cách xa tôi.” Anh say rượu quơ múa đôi tay, giống như muốn đuổi cái gì đó rất ghê tởm quỷ dị, nhìn thật doạ người.
Nghe thấy anh ghét cô như vậy, cô tái mặt, hai chân run rẩy đứng lên, rồi hai chân nhũn ra ngã nằm trên mặt đất.
“A!”
Tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ kéo sự chú ý của anh về, khiến ánh mắt anh đang mơ màng chậm rãi nhìn thẳng, anh phát hiện rõ ràng mình cố gắng né tránh, muốn kháng cự yêu nữ này thế nhưng cô lại xuất hiện trước mặt anh, hơn nữa còn trần truồng, giống như hình ảnh mỗi tối anh mơ thấy.
Da thịt thiếu nữ xinh đẹp thuần trắng, tóc dài rối loạn, lộ rõ từng đường cong thân thể… Đủ để cho anh mất nhân tính, biến thành dâm thú.
“Em muốn câu dẫn anh sao?” Giọng điệu anh bình tĩnh, bước từng bước đến gần cô.
“Em… Không phải… Em chỉ… Thật xin lỗi…” Khả Na cảm thấy người đàn ông tức giận trước mắt này thật đáng sợ, bất an muốn chạy trốn, nhưng bả vai lại bị giữ lấy, cả người bị thô bạo kéo.
“Muốn đi đâu?”
“Buông em ra, anh làm em đau.” Không nghĩ tới người đàn ông này sức lực mạnh đến vậy, cô đã dùng hết hơi sức cũng không giãy thoát được.
“Em tự động đưa tới cửa, dĩ nhiên không có khả năng anh để em đi, hôm nay anh sẽ xem rốt cuộc em có ma lực gì, có thể khiến người ta thần hồn điên đảo như vậy.”
“Đừng…”
Nhìn thấy mặt cô hồng hào đáng yêu anh nhịn không được cúi đầu hung hăng hôn cô.
Đột nhiên trong miệng có cái gì đó mềm mại cường ngạnh đi vào, bá đạo muốn cùng lưỡi cô dây dưa, cô muốn giãy giụa nhưng không thể, chỉ có thể bị động để anh đặt lên giường, mặc cho anh hôn.
Anh phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, nụ hôn càng sâu hơn. Anh tham lam mút đầu lưỡi cô, đem toàn bộ nước miếng ngọt ngào kia chiếm thành của mình.
Nhưng chỉ hôn môi cô không đủ, bàn tay to của anh chậm rãi vuốt ve xuống dưới, bởi vì quần áo cô đã sớm bị anh thô bạo xé rách, vứt dưới giường, hiện tại mất đi thứ che giấu hai vú mềm mại hiện ra trước mặt anh.
Trên bộ ngực sữa tuyết trắng không tỳ vết điểm xuyết nụ hoa hồng phấn nho nhỏ, không biết vì khẩn trương hay vì lạnh, nụ hoa nhô ra, càng lộ ra vẻ xinh xắn lanh lợi.
Nhìn tròng mắt đen của anh nóng rực, Khả Na cảm thấy nụ hoa nhỏ trên hai vú càng thêm cô rút, phản ứng mắc cỡ như vậy khiến cô không biết làm sao.
Anh thay cô giải quyết vấn đề này, bởi vì anh mở to miệng, ngậm lấy một nụ hoa tươi mới, sau đó mút mạnh, một tay khác tà ác vuốt ve làm người ta muốn thét chói tai.
“A……….” Cô không có cách nào kháng cự, vì cô vốn thích anh, anh là vương tử, không có cô gái nào không thích được vương tử ôm.
Mặc dù cô vừa tan nát cõi lòng khi nghe thấy vương tử không thích cô… Khả Na bi thương nghĩ tới, nhưng thân thể cô lại phản bội cô, tham lam hưởng thụ cảm giác anh ôm cùng hôn.
Khi anh đói khát úp mặt vào ngực mình, hô hấp cô không nhịn được trở nên nặng nhọc, thân thể giãy giụa làm cô trở nên non nớt ngu ngốc, không biết làm cách nào đáp lại khoái cảm mãnh liệt anh mang đến.
“A……..” Tiếng rên rỉ mất hồn vui vẻ từ trong cái miệng khép chặt của cô bật ra.
Khả Na chưa từng cảm thấy mình giống phụ nữ, cô giống như bông hoa nhỏ bất lực bị mưa sa cuồng phong bao quanh, vẫn không oán không hối.
Khi ở trong lòng ngực anh, tất cả bất an cùng sợ hãi hoàn toàn biến thành kịch tình, lá gan cô lớn hơn ôm lấy anh, đáp lại anh.
Đôi môi nóng rực của anh không hề an phận dừng lại trên hai vú mềm mại của cô, giống như dâm thú đói khát di động đến dòng suối thơm ngọt….
Toàn thân Khả Na run rẩy, biết anh sẽ làm chuyện gì với mình, các bạn ở trường đều len lén thảo luận chuyện ân ái, nhưng chân chính đối mặt khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Đợi cô phục hồi tinh thần, phát hiện hai chân mình đã bị bàn tay to của anh tách ra, giống như đoá hoa mới nở chào đón anh, cánh hoa thiếu nữ e lệ bị anh nhìn soi mói không kìm được ướt át.
“Đừng nhìn.” Cô muốn kẹp chặt hai chân, lại bị anh dễ dàng thô bạo kéo ra, cử động của anh làm dục vọng của cô biến mất, cặp mắt kích tình sương mù cũng thấy rõ trước mắt anh hình như có cái gì đó không đúng.
“Không cho phép cự tuyệt anh, anh muốn nhìn em, em nhất định phải cho anh nhìn, đừng quên em là người làm của anh, là ông nội anh dùng tiền mua về.”
“Không phải.” Cô tái mặt, vô lực lắc đầu.
“Không phải? Em cho rằng em ăn, em dùng, còn có tiền học đều từ trên trời rơi xuống sao?”
Thân thể của cô run rẩy không ngừng, cảm thấy tình yêu trong lòng mình đang hạnh phúc chậm rãi bị người ta phá tan, nhận ra thế giới thật tàn nhẫn.
Không muốn! Cô không muốn đối mặt, nhất định đây là ác mộng.
“Không được sao? Em chỉ là người ông nội anh dùng tiền mua, hơn nữa ông đã đem em cho anh, anh muốn yêu em như thế nào liền như thế đó.”
“Đừng nói như vậy.” Cô không phải đồ chơi của anh, cô hi vọng mình cùng anh bình đẳng, như vậy cô mới có thể yêu anh, cũng mới có thể được anh yêu.
Nhưng… nhìn trên mặt anh tràn đầy lửa dục, cái loại đó chỉ có đàn ông muốn làm chuyện đó với phụ nữ, cô biết mình quá ngây thơ rồi.
Anh thật sự muốn cô, không phải bởi vì thích cô, mà chỉ đơn thuần xem cô như công cụ tình dục dùng tiền mua được, không hề có tình yêu.
Tại sao trong tình huống này cô có thể thuận theo dâng hiến bản thân!
“Không muốn.”
Cô càng giãy giụa, thân thể tuyết trắng của cô tràn truồng tươi mới càng kích thích dục vọng đàn ông giương cao, nếu không phát tiết, anh sẽ nổ tung.
Anh kiên quyết dùng tay kéo hai chân cô ra, đem chày sắt đã ngẩng cao đầu chống đỡ ở giữa hai chân cô.
“Chờ một chút… Không nên như vậy…”
Cô cự tuyệt chọc giận anh, nhưng càng thêm kích thích dục vọng trong người anh muốn chinh phục cô.
“Đừng… Cứu mạng a…” Cô tuyệt vọng giùng giằng, nước mắt doanh tròng, một giây kế tiếp liền rơi xuống khuôn mặt trắng như tuyết, rơi xuống giường.
Không biết dũng khí từ đầu đến, bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức vung lên.
Cái tát mạnh mẽ cắt đứt tất cả động tác, vốn trong phòng u ám càng thêm nặng nề.
Bởi vì quá sức, tay Khả Na còn tê, “Em… Em không cố ý… Là anh ép em.”
“Vậy sao? Vậy thì bức đến cùng đi!”
“Đừng!” Nhìn ánh mắt anh như muốn giết người, Khả Na sợ hãi xoay người muốn chạy trốn, vừa mới bò được mấy bước, anh liền nhào tới, đè cô nằm im trên giường.
“Đừng mà…”
Bàn tay to của anh bắt được cặp mông trắng như tuyết của cô, sau đó giống như dâm thú đói khát nằm sau lưng cô, lửa nóng dục vọng từa phía sau cô mạnh mẽ đâm vào, muốn xâm chiếm tiến vào trong vườn hoa ngọt ngào kia…
Khả Na khóc sụt sùi giãy giụa mông muốn né tránh, nhưng lần này anh đè cái đầu nhỏ của cô xuống, đè nửa người trên của cô xuống giường, mà tay kia ôm lấy hông cô, ngăn chặn cái mông không ngừng né tránh của cô.
Sau đó, anh dùng lực động thân, cô đau đến mức hét lên một tiếng.
“A!” Đau đơn trong tiếng kêu để lộ ra lòng cô đã rạn nứt.
Không cần! Đau quá! Cô không cần yêu anh, nếu như nỗi đau này trừng phạt cô không biết tự lượng sức mình, trừng phạt cô muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô không cần yêu anh.
Nếm được tư vị sảng khoái người đàn ông càng thêm tham lam đem chính mình đưa vào trong thân thể giãy giụa của Khả Na, bừa bãi thưởng thức đoá hoa tươi chưa biết mùi đời.
Khả Na đau đớn trong lòng kêu gào, cảm giác mình như bông hoa nhỏ bị cuồng phong mưa sa tàn phá, không cách nào suy nghĩ, không thể tin nổi anh sẽ hận cô như vậy.
Anh thô bạo tiết hận đoạt lấy cô, khiến Khả Na đau đến mức bất tỉnh, thân thể mảnh mai mặc cho anh dã thú kéo ra đưa vào, mềm yếu vô lực bị đung đưa.
“Đông Lôi…” Tuyệt vọng khóc thút thít là thanh âm duy nhất cô có thể bật ra, mà trong miệng cô là cái tên làm cô vừa yêu vừa hận.
********
Đông Lôi đột nhiên thức tỉnh, ngồi dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Anh nằm mơ thấy ác mộng thật đáng sợ.
Anh lại có thế mơ thấy mình tàn nhẫn thô bạo với cô gái anh yêu…
Không! Đây chỉ là giấc mơ, không phải sự thật.
Nhưng vào lúc này, anh nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng khóc nho nhỏ, anh vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt mỹ lệ đầy nước mắt, vốn là thân thể ngủ say cũng không an tĩnh lật qua lật lại, giống như mơ thấy ác mộng đáng sợ, không cách nào yên giấc.
“Đông Lôi, đừng mà, em đau quá… Đừng…”
Lòng Đông Lôi nhảy loạn lên, cảm thấy đầu mình như bị người đánh một cái thật mạnh, rung đến đến mức không thể suy nghĩ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cô chăm chú.
Lòng anh đâu đưa đôi tay ra, ôm lấy Khả Na bị ác mộng dây dưa, nhẹ giọng dụ dỗ cô, “Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi.”
Đang ngủ Khả Na đột nhiên bị người ôm chặt lấy, hại cô sợ tới mức mở to mắt, không biết có chuyện gì xảy ra.
“Đông Lôi, sao vậy?” Cô sờ sờ nước mắt trên mặt? Cô khóc?
“Anh nhớ rồi, anh nhớ ra tất cả rồi, anh là tên đại hỗ đản, anh còn ghen muốn chết, hận không thể tự tay giết chết tên đàn ông tranh giành em cùng anh, kết quả tên đàn ông đoạt lấy lần đầu tiên của em lại là anh!”
“Anh nhớ rồi?” Mặc dù ánh đèn mờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của anh phát ra ánh sáng của sự tỉnh ngộ.
“Anh không nhớ rõ, dù sao anh đã uống say, nhưng anh chắc chắn, là anh, là anh!”
“Tại sao anh biết về sau anh sẽ vui vẻ? Chẳng lẽ anh để ý em không phải lần đầu sao?” Khả Na khốn hoặc hỏi.
“Không phải… Cũng có thể nói như vậy… Nhưng anh sẽ vượt qua được điều này, anh bất an vì anh lo lắng em sẽ nhớ mãi không quên người đàn ông đầu tiên của em.” Anh nhỏ giọng nói.
“Chỉ như vậy thôi?”
“Em không biết anh yêu em như thế nào, anh nghĩ muốn có tất cả của em, anh không muốn những tên đàn ông khác phá hư tất cả, em là của anh.”
Cô nên sớm biết anh là một người có mong muốn tham lam giữ lấy mãnh liệt, cô biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng may mắn anh nhớ ra, nếu không khúc mắc này không biết bao giờ mới được giải quyết.
“Em nói, không phải anh nên chịu trách nhiệm sao?”
“Trách nhiệm mà anh nói là kết hôn sao?”
“Dĩ nhiên, là người đàn ông dũng cảm và trượng nghĩa, anh không phải người đàn ông tuỳ tiện.” Anh ngẩng đầu lên nói.
Nhìn anh tự biện giải cho mình, lòng Khả Na mềm nhũn. Trên thực tế, cô cũng không cùng anh so đo, bởi vì cô hi vọng có thể hiến tặng sự thuần khiết của mình cho người mình yêu, mặc dù ban đầu cách anh cướp đoạt rất dã man lại đả thương người, nhưng cô yêu anh căn bản không cách nào oán hận anh.
Đột nhiên anh hôn lên người cô như lông vũ rơi xuống, bộ dáng thận trọng cứ như cô là một đứa trẻ bằng sứ dễ vỡ.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh sẽ bồi thường sự thô lỗ của anh lần nữa, lần này anh sẽ làm em cảm thấy em là người phụ nữ hạnh phúc nhất.” Anh thâm tình khẩn thiết nói, hôn môi cô càng thêm dịu dàng, bàn tay giống như ngọn lửa quét lên thân thể cô.
Quả nhiên, lần này anh trở thành một vương tử dịu dàng, khiến Khả Na cảm thấy ngọt ngào trước nay chưa từng có, xoá sạch hình ảnh lần đầu tiên không vui đó.
“Như thế nào? Thích không?” Anh thở dốc phì phò giống như tuyển thủ vừa thi chạy marathon xong, như cầu cấp bách khích lệ nhìn chăm chú cô.
Toàn thân cô xụi lơ ở trên giường, muốn động cũng không cách nào động, vì có thể nói anh đã dùng hết toàn lựa để cô dục tiên dục tử rồi.
Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của anh, Khả Na biết nếu mình không trả lời anh, tuyệt đối anh sẽ không chết tâm.
“Thích.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Khả Na phát hiện mặt mình thật nóng.
Cô luôn luôn không nói thẳng cảm giác trong lòng mình, thích hay ghét đều bị cô chôn giấu trong lòng, đây là thói quen từ khi còn bé.
“Rất tốt, anh thích Diêu Khả Na thành thực như vậy, về sau em cứ như vậy, thích liền thích, không thích liền không thích, như vậy anh mới biết.”
“Vâng!” Khả Na gật đầu một cái.
“Được rồi, vậy chúng ta tắm uyên ương đi!”
Trải qua thời gian dài, anh cũng không muốn thân thiết cùng những người phụ nữ khác, càng không nói muốn tắm chung, bởi vì anh muốn cơ hội lần đầu tiên này cho Khả Na.
Hiện tại cơ hội rốt cuộc cũng tới, anh đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt.
Mặt Khả Na đỏ bừng, cô chưa chuẩn bị tâm lí để anh nhìn rõ cô, đương nhiên là nói không.
“Cái gì?” Anh có nghe lầm không?
“Em nói không muốn.” Không phải anh nói nếu cô không thích thì nói không, hiện tại cô đã làm như vậy, chắc chắn anh sẽ không miễn cưỡng cô.
“Không được, anh ôm em đi.”
“Chờ một chút, không phải anh nói nếu em không thích, có thể trước tiếp biểu đạt sao?” Cô quay đầu hỏi anh.
“Anh thấy là em khẩu thị tâm phi, thật ra em rất muốn.” Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm cô.
Cô mở to mắt, “Em nào có? Em biểu đạt rất rõ ràng rồi, em…”
Nhìn thấy anh một bộ “Tốt nhất không nên mạnh miệng”, Khả Na hiểu mình thực sự bất lực, người đàn ông này có bao nhiêu tha thứ hoặc cưng chiều cô, nhưng chỉ cần có điều xung đột với ý niệm của anh, tự động sẽ không có hiệu quả.
“Em muốn tắm uyên ương, đúng không?” Đến gần ngực cô, anh cúi đầu mở to miệng ngấm lấy nụ hoa phấn hồng, tà ác mút.
Từ ngực truyền tới khoái cảm tê dại khiến cô không cách nào mở miệng, chỉ có thể thở dốc vì kinh ngạc.
Anh không biết dùng thủ đoạn như vậy muốn cô khuất phục rất hàn hạ sao?
Khả Na còn muốn chống cự, thế nhưng khi bản tay to của anh chậm rãi xâm nhập vào da thịt mịn màng giữa hai chân cô thì cô nghe thấy thanh âm của mình vừa nói ——
“Được, em muốn tắm uyên ương.”
“Em xem, anh rất hiểu rõ em.” Trong giọng điệu của anh khó nén đắc ý.
Vốn tưởng rằng kế tiếp hai người sẽ đi đến phòng tắm, không nghĩ tới người đàn ông nằm trên người cô không có động tĩnh gì.
“Không phải nói tắm uyên ương sao?” Cô thở gấp nói.
“Anh biết rõ em rất muốn cùng anh tắm uyên ương, nhưng mà anh lại biết em càng muốn anh hơn.”
“Em không có.” Anh làm gì luôn thay cô quyết định cô nghĩ cái gì.
“Em có.”
“Em không có…”
Rất nhanh, cái miệng nhỏ của cô lại phát ra tiếng rên rỉ mất hồn.
Xem ra người đàn ông bá đạo này lại lần nữa chứng minh cô “khẩu thị tâm phi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.