Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống
Chương 26
Tg Hạ Vy
22/10/2024
Trên đùi Tần Chiếu có thương tích, cộng thêm với việc đứng lâu, lúc này không đứng vững nổi nữa, rầm một tiếng ngã quỳ xuống mặt đất.
Khương Tú Nhuận không ngờ Tần Chiếu sẽ ngã, liền bước lên kéo cánh tay của hắn, ngoài miệng vẫn nở nụ cười nhưng nghiến răng nói: "Xem Tần tướng quân lần sau còn dám không giữ mồm giữ miệng, tùy tiện nói giỡn như vậy nữa không? May nhờ Thái tử khoan dung, nếu là người khác thì sẽ không thương xót tướng quân vừa mới ra khỏi Quỷ Môn Quan đâu."
Nói xong, nàng nâng Tần Chiếu dậy, đỡ hắn ngồi lên ghế, hung hăng cấu vào cánh tay rắn chắc của hắn một cái, ra hiệu hắn đừng có quá đàn bà, ở yên đi, chớ có gây rối nữa.
Nhưng trong mắt Phượng Ly Ngô, công tử Tiểu Khương lại thân thiết với Tần Chiếu như vậy, tới nỗi tự mình dìu hắn về giường.
Tần Chiếu cao lớn, vừa nhấc tay đã che kín vai Khương Hòa Nhuận, càng nổi bật lên vóc dáng cao lớn của nam nhi, còn Khương Hòa Nhuận càng thêm gầy gò dễ ức hiếp.
Nếu không biết đây là một đôi nam tử, chỉ nhìn bóng lưng sẽ có người cho rằng họ là một đôi phu thê...
Thái Tử nhíu mày, cực kỳ không vui, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Khương Tú Nhuận cười nói, nhưng cũng không hóa giải được phẫn nộ trong lòng Thái tử, sau khi cho Tần Chiếu ngồi lên giường, nàng ngượng ngập buông tay đứng ở đó.
Mặt mày của Phượng Ly Ngô lúc này giống như chìm trong băng, ngón tay thon dài gõ liên tục lên mặt bàn.
Trong lòng nàng biết, câu nói "Thái tử giống nữ tử" của Tần Chiếu đã chạm vào vảy ngược của Phượng Ly Ngô, việc hôm nay không phải có thể cho qua một cách đơn giản.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức vén vạt áo, quỳ gối trên mặt đất chờ bị phạt.
Tần Chiếu cũng không dám ỷ vào bản thân có thương tích mà làm càn, chỉ nhịn đau, quỳ xuống cúi đầu nói: "Là ti chức nói bậy, xin điện hạ trách phạt!"
Nhưng Phượng Ly Ngô vẫn im lặng như trước, cố ý muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo dạy dỗ hai người này.
Mãi cho tới khi Tần Chiếu quỳ tới nỗi vết thương trên gối sưng tấy, đau nhức và tê dại mới nói: "Ở bên cạnh cô không chứa loại người dơ bẩn, thiếu phó nếu muốn thành gia cưới vợ, cô hiển nhiên sẽ giúp đỡ, chuẩn bị lễ vật cho thiếu phó. Nhưng nếu ở trong phủ Thái tử của cô, có chuyện điên loan đảo phượng [*], bị cô phát hiện, chớ có trách cô không tiếc người tài..."
[*] Ẩn dụ mối quan hệ bất chính.
Khương Tú Nhuận thầm than ban ngày ban mặt gặp tai bay vạ gió, vẻ mặt kính cẩn nói: "Lời Thái tử dặn dò, tại hạ từ nay sẽ thận trọng từ lời nói tới việc làm, sẽ không làm ra chuyện dễ bị người khác hiểu lầm."
Khóe miệng Tần Chiếu hơi giật giật, giống như cũng không có cách nào chắc chắn sau khi mình nói ra sự thật, Thái tử có thể tha tội lừa gạt cho Khương Tú Nhuận hay không. Cuối cùng vẫn coi như thôi.
Lúc này Phượng Ly Ngô mới đứng lên, hỏi Khương Tú Nhuận: "Quà biếu đã tặng chưa? Nếu không có việc gì thì không cần quấy rầy Tần tướng quân nghỉ ngơi nữa."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Khương Tú Nhuận mau chóng bước theo ra ngoài.
Bỏ lại Tần Chiếu quỳ gối ở chỗ cũ, hắn duỗi tay rồi vén ống tay áo lên, lộ ra chỗ Khương Tú Nhuận vừa cấu qua.
Nữ nhân lòng dạ ác độc kia, sức tay cũng thật hung ác, móng tay hãm sâu vào da thịt hắn, giờ vẫn còn nguyên dấu vết vòng cung hồng hồng.
Tần Chiếu ngây ngốc nhìn vết thương trên tay, trong ánh mắt hiện lên sự cố chấp và không cam lòng...
Thái tử bị hai cái miệng của thuộc hạ chọc tức không nhẹ, sau khi trở lại phủ, sắc mặt cũng không mấy hòa hoãn.
Khương Tú Nhuận không muốn bị tai vạ, tìm một lý do rồi vội vã trở về viện của mình. Bỏ lại Phượng Ly Ngô ngồi một mình ở trong thư phòng, Phượng Ly Ngô thất thần cầm văn kiện, trong đầu lại suy nghĩ về vị thiếu phó kia.
Công tử Tiểu Khương suy cho cùng vẫn còn nhỏ, bởi vì lớn lên có bộ dạng thanh tú, khó tránh khiến những nam nhân ham mê mỹ sắc có ý nghĩ không đứng đắn. Về sau hắn phải chú ý những bạn bè xung quanh của vị thiếu phó này, nhắc nhở hắn ta ở khắp nơi không thể mê muội con đường nam sắc...
Hơn nữa, cho dù tướng mạo hắn giống mẫu hậu, ở trong mắt tiểu tử kia, cho dù Khương Hòa Nhuận ăn gan chó, cũng tuyệt đối không dám có hành động quá phận. Chỉ là nếu như hắn ta lén lút có ý nghĩ dâm loạn với mình, quả thực cũng khiến người ta căm tức.
Nếu không phải tiểu tử này có tài và trung thành với mình, hắn thật muốn hung hăng trách phạt, khiến hắn vứt bỏ ngay những ý nghĩ xấu xa đó!
Vì thế bất tri bất giác, Phượng Ly Ngô giống như huynh trưởng của thiếu phó, vì ấu đệ không ngoan mà nhọc lọc suy nghĩ một phen.
Song, khoảng thời gian nhàn rỗi của hắn cũng phải kết thúc. Dù sao lấy cớ trúng tên không ra phủ cũng không phải thượng sách, hắn nên đi thỉnh an phụ vương của hắn rồi.
Ba ngày sau, là một ngày ấm áp hiếm có trong mùa đông, Thái tử ở trong phủ dưỡng thương nhiều ngày cuối cùng cũng vào triều.
Lúc Thái tử điện hạ chưa lộ diện, văn võ trong triều vẫn luôn xôn xao, không biết tình hình gần đây của Thái tử thế nào, tới hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được Thái tử.
Trong lúc chờ đợi Tề vương vào triều, các vị đại thần đều dồn dập đi qua thăm hỏi Thái tử, bày tỏ lòng quan tâm.
Không bao lâu sau, Đoan Khánh đế đi vào đại điện, đúng lúc nhìn thấy chúng đại thần đang vây quanh Thái tử hỏi han ân cần.
Nhìn con trai của hắn, khí sắc sau khi điều dưỡng dường như còn tốt hơn trước, làm gì có bộ dạng bị thương nghiêm trọng như lời người của phủ Thái tử báo vào cung?
Mấy ngày nay, bởi vì thái tử không vào triều nên Đoan Khánh đế cảm thấy tất cả quyền lực ngày xưa lại trở về tay mình, tâm tình vô cùng vui vẻ. Nhưng bây giờ trên mặt lại trở nên buồn bực, hơn nữa cảm giác mất mát so với lúc trước càng nồng đậm hơn mấy phần.
Hoàng đế mở miệng hỏi han thương thế của Thái tử vài câu rồi tức giận nói: "Trẫm luôn hậu đãi Lương Quốc, không muốn kẻ nào làm hổ bị thương, vậy mà hổ lại có lòng hại người. Ý đồ của Lương Quốc thật khó lường, mưu hại Thái tử của ta, tội không thể tha, trẫm ắt phải thảo phạt. Binh bộ của Thái úy Vương Nguyên lập tức chuẩn bị đầy đủ người ngựa, chinh phạt Lương Quốc!"
Uy danh của Vương Nguyên trong quân đội rất lớn, xưa nay coi trọng Thái tử, có thể nói là người đắc lực nhất trong tay Thái tử. Lần này Đoan Khánh đế hiển nhiên nhìn trúng tài cán của hắn, muốn hắn làm tiên phong trong trận chiến với Lương Quốc.
Trên thực tế, ý định dùng binh với Lương Quốc đã ở trong lòng Đoan Khánh đế không phải ngày một ngày hai, nhưng quần thần vẫn luôn phản đối. Bây giờ người Lương hại Thái tử bị thương, cho dù quần thần phân tích lợi hại và quốc lực giữa hai nước không ổn, nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho Đại Tề.
Nếu hôm nay Phượng Ly Ngô vẫn không vào triều, Đoan Khánh đế muốn nhân cơ hội này bác bỏ ý kiến phản đối trước kia, hạ chỉ dùng binh với Lương Quốc rồi. Gây chiến với Lương Quốc nhất định sẽ tiêu hao sạch bè phái và thế lực của Thái tử, tới lúc đó thắng thua của cuộc chiến này không quan trọng nữa.
Nhờ vào đó mà hắn có thể hoàn toàn trở mình nắm lại quyền lực mới là quan trọng nhất!
Đáng tiếc con trai của hắn quá khôn ranh, có vẻ nghe được tin đồn gì nên hôm nay đã vào triều. Mưu đồ của hắn không dùng nổi nữa.
Quả nhiên, sau khi Phượng Ly Ngô nghe lời hắn nói, chậm rãi trần thuật những lý do Đại Tề không nên xuất binh với Lương Quốc, còn chỉ ra Lương Quốc bây giờ đã sẵn sàng phòng bị, chuẩn bị quân đội bốn phía rồi, không phải thời cơ xuất binh tốt nhất.
Đại Tề là vương triều hùng mạnh, có ý nghĩa là không ra tay thì thôi, một khi ra tay phải cho kẻ địch một chiêu mất mạng, mới có thể uy h.i.ế.p bốn phương.
Nhưng bây giờ đã không thể chắc chắn toàn thắng, sao có thể xuất binh? Về phần thiệt thòi và vết thương của hắn, so với nghĩa lớn của quốc gia có đáng là gì?
Ý chí bỏ qua vinh nhục cá nhân như vậy khiến cho các lão thần trong triều gật gù liên tục, thầm nghĩ công sức bọn họ nâng đỡ Thái tử mấy năm nay quả nhiên không hề uổng phí.
Nhớ năm đó, Tề đế lập Thái tử, chống lại ý quần thần muốn phế trưởng lập thứ. Mà con trai trưởng từ nhỏ sinh ra ở lãnh cung, vào một ngày mưa như trút nước, quỳ ở trước nơi thờ cúng tiên hiền đã khuất của Đại Tề không đứng dậy, trình bày những nguy hại việc Tề đế phế trưởng lập thứ mang lại với những nguyên lão bọn họ. Bộ dạng chín chắn khi kể lại, vượt xa tuổi tác của hắn lúc ấy.
Khi đó, bọn họ đã nhìn ra, Đại Hoàng tử so với Nhị Hoàng tử sinh ra trong hũ mật kia mạnh hơn rất nhiều!
Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng có thế lực khiến cho Tề Đế kiêng kỵ, không dám phế bỏ mẹ con hai người ngay lập tức. Mà vị Đại Hoàng tử này tuy sống trong nghịch cản nhưng giống như mầm cây nhỏ bé trong khe đá trên vách núi cheo leo, cuối cùng cũng trưởng thành trở thành cây tùng um tùm che kín cả bầu trời.
Bây giờ nhìn lại, năm đó bọn hắn quyết ý nâng đỡ Đại Hoàng tử là không sai. Thái tử điện hạ ngày càng thận trọng, tầm nhìn xa rộng lấy quốc gia làm trọng như vậy, nhất định sẽ là một Quốc quân hiền đức của Đại Tề!
Một hồi như vậy, kế lớn của Đoan Khánh đế bị con trai bóp c.h.ế.t ngay từ trong trứng nước, mặt mày u ám, chỉ có thể phất tay áo bãi triều.
Phượng Ly Ngô cùng mấy vị lão thần hàn huyên vài câu sau đó mới trở về phủ Thái tử, nhưng lúc ra ngoài lại không thấy Khương Tú Nhuận vốn chờ ở trên xe ngựa đâu.
Hỏi một chút mới biết, thiếu phó đi tới Công bộ gần đây, đi lấy bản vẽ xây phủ Thái tử.
Nghe thị vệ nói vậy, Phượng Ly Ngô mới nhớ ra hôm qua Khương Tú Nhuận nói với hắn rằng, trước khi lấy Thái tử phi người nên sửa lại phòng ốc và trạch viện một lần nữa, tránh cho Hàn vương cho rằng Đại Tề ngạo mạn không coi trọng Điền Cơ.
Tuy rằng có ý chọn Điền Cơ làm Thái tử phi nhưng Phượng Ly Ngô vẫn luôn thận trọng, từ đầu tới cuối vẫn chưa có ý định tuyên bố với bên ngoài.
Song, thiếu phó của hắn vô cùng hào hứng với hôn sự này, sáng sớm đã muốn đi tu sửa phòng ốc và trạch viện phủ Thái tử.
Loại việc trong nhà này, Phượng Ly Ngô lười quản. Nếu Khương Hòa Nhuận hào hứng như vậy thì cho hắn thu xếp đi. Không ngờ, thiếu niên này làm việc nghiêm túc như vậy, lại còn đi Công bộ lấy bản vẽ phòng ở.
Đây là có ý đục tường đổi cột nhà, tu sửa toàn bộ một phen sao?
Khương Tú Nhuận đương nhiên là dự định làm một vố lớn rồi! Công việc làm yến hội kia chỉ là trò đùa trẻ con. Việc sửa chữa lại phủ trạch này mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn!
Hôm nay Thái tử lên triều xong, muốn tới thăm hỏi một danh sĩ nào đó ở trong một bữa tiệc trà ngoài thành, nàng cũng nhận việc phải đi cùng.
Chỉ là lúc Thái tử vào triều, nàng không có phẩm cấp nên không được vào cung, chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh xe ngựa chịu lạnh. Vì vậy nàng thừa dịp tới Công bộ lấy sơ đồ phủ Thái tử, ngồi bên cạnh lò sưởi trong phòng gác cổng ở Công bộ sưởi ấm.
Khương Tú Nhuận ngồi một hồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy có người tới, lập tức có chút thổn thức, không ngờ Quốc tướng Quý Bỉnh Lâm về sau làm chao đảo triều chính, bây giờ vẫn chỉ là một vị hạch toán vật liệu trong Công bộ.
Quý Bỉnh Lâm ở Đại Tề là một vị có tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ đã được trọng dụng, thăng chức thành Quốc tướng.
Là người nho nhã bất phàm, còn rất khôi hài. Nhưng kiếp trước Khương Tú Nhuận chưa từng được quen biết với người này, lúc này lại có cơ hội, cùng quý Quốc tướng này ngồi vây quanh lò sưởi, kề gối nói chuyện hồi lâu, thật sự là vận may lớn.
Mà Quý Bỉnh Lâm cũng cảm thấy vị thiếu phó của Thái tử này tuy còn trẻ nhưng kiến thức rất sâu rộng. Bất luận bản thân nói cái gì, hắn đều có thể đối đáp, mà vị thiếu phó của Thái tử cao quý như vậy lại kính trọng tiểu quan không có danh tiếng gì như mình, khiến hắn có chút kinh sợ vì được sủng ái.
Kết quả bởi vì hai người hận rằng gặp nhau quá muộn, trò chuyện hăng say, Khương Tú Nhuận quên hết thời gian.
Mãi cho tới khi Thái tử tìm tới, nàng mới giật mình phát hiện mình tán gẫu lâu như vậy.
Phượng Ly Ngô vốn dĩ cũng không có ý tứ trách cứ thiếu phó.
Vị thiếu phó này của hắn, có lẽ từng được nuông chiều từ nhỏ trong hoàng cung Ba Quốc nên khi lo liệu xử lý công việc nếu không cần khổ sở thì hắn cũng không muốn chịu khổ.
Hôm nay tuy rằng mặt trời lên cao nhưng vẫn còn giá rét, có lẽ không chịu nổi nên mới chạy tới Công bộ sưởi ấm.
Vốn nghĩ gọi hắn xong rồi cùng nhau lên xe ngựa.
Ai ngờ tâm huyết dâng trào, Phượng Ly Ngô muốn nhân tiện bàn bạc chuyện xây dựng kho lúa với chủ ty Công bộ. Lúc đi ngang qua phòng gác cổng lại thấy vị thiếu phó nam nữ không kiêng kia đang cùng một thanh niên nho nhã trò chuyện thân mật.
Nhìn vẻ mặt kia, đôi mắt tràn đầy vui vẻ, giống như nam tử nhìn thấy người thương nên vui sướng vậy.
Hóa ra những lời Tần Chiếu nói cũng không phải là giả.
Công tử Tiểu Khương này chẳng những thích nam sắc, mà còn tráo trở lật lọng, không hề chung thủy chút nào, rất rất đa tình đấy!
Khương Tú Nhuận không ngờ Tần Chiếu sẽ ngã, liền bước lên kéo cánh tay của hắn, ngoài miệng vẫn nở nụ cười nhưng nghiến răng nói: "Xem Tần tướng quân lần sau còn dám không giữ mồm giữ miệng, tùy tiện nói giỡn như vậy nữa không? May nhờ Thái tử khoan dung, nếu là người khác thì sẽ không thương xót tướng quân vừa mới ra khỏi Quỷ Môn Quan đâu."
Nói xong, nàng nâng Tần Chiếu dậy, đỡ hắn ngồi lên ghế, hung hăng cấu vào cánh tay rắn chắc của hắn một cái, ra hiệu hắn đừng có quá đàn bà, ở yên đi, chớ có gây rối nữa.
Nhưng trong mắt Phượng Ly Ngô, công tử Tiểu Khương lại thân thiết với Tần Chiếu như vậy, tới nỗi tự mình dìu hắn về giường.
Tần Chiếu cao lớn, vừa nhấc tay đã che kín vai Khương Hòa Nhuận, càng nổi bật lên vóc dáng cao lớn của nam nhi, còn Khương Hòa Nhuận càng thêm gầy gò dễ ức hiếp.
Nếu không biết đây là một đôi nam tử, chỉ nhìn bóng lưng sẽ có người cho rằng họ là một đôi phu thê...
Thái Tử nhíu mày, cực kỳ không vui, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Khương Tú Nhuận cười nói, nhưng cũng không hóa giải được phẫn nộ trong lòng Thái tử, sau khi cho Tần Chiếu ngồi lên giường, nàng ngượng ngập buông tay đứng ở đó.
Mặt mày của Phượng Ly Ngô lúc này giống như chìm trong băng, ngón tay thon dài gõ liên tục lên mặt bàn.
Trong lòng nàng biết, câu nói "Thái tử giống nữ tử" của Tần Chiếu đã chạm vào vảy ngược của Phượng Ly Ngô, việc hôm nay không phải có thể cho qua một cách đơn giản.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức vén vạt áo, quỳ gối trên mặt đất chờ bị phạt.
Tần Chiếu cũng không dám ỷ vào bản thân có thương tích mà làm càn, chỉ nhịn đau, quỳ xuống cúi đầu nói: "Là ti chức nói bậy, xin điện hạ trách phạt!"
Nhưng Phượng Ly Ngô vẫn im lặng như trước, cố ý muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo dạy dỗ hai người này.
Mãi cho tới khi Tần Chiếu quỳ tới nỗi vết thương trên gối sưng tấy, đau nhức và tê dại mới nói: "Ở bên cạnh cô không chứa loại người dơ bẩn, thiếu phó nếu muốn thành gia cưới vợ, cô hiển nhiên sẽ giúp đỡ, chuẩn bị lễ vật cho thiếu phó. Nhưng nếu ở trong phủ Thái tử của cô, có chuyện điên loan đảo phượng [*], bị cô phát hiện, chớ có trách cô không tiếc người tài..."
[*] Ẩn dụ mối quan hệ bất chính.
Khương Tú Nhuận thầm than ban ngày ban mặt gặp tai bay vạ gió, vẻ mặt kính cẩn nói: "Lời Thái tử dặn dò, tại hạ từ nay sẽ thận trọng từ lời nói tới việc làm, sẽ không làm ra chuyện dễ bị người khác hiểu lầm."
Khóe miệng Tần Chiếu hơi giật giật, giống như cũng không có cách nào chắc chắn sau khi mình nói ra sự thật, Thái tử có thể tha tội lừa gạt cho Khương Tú Nhuận hay không. Cuối cùng vẫn coi như thôi.
Lúc này Phượng Ly Ngô mới đứng lên, hỏi Khương Tú Nhuận: "Quà biếu đã tặng chưa? Nếu không có việc gì thì không cần quấy rầy Tần tướng quân nghỉ ngơi nữa."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Khương Tú Nhuận mau chóng bước theo ra ngoài.
Bỏ lại Tần Chiếu quỳ gối ở chỗ cũ, hắn duỗi tay rồi vén ống tay áo lên, lộ ra chỗ Khương Tú Nhuận vừa cấu qua.
Nữ nhân lòng dạ ác độc kia, sức tay cũng thật hung ác, móng tay hãm sâu vào da thịt hắn, giờ vẫn còn nguyên dấu vết vòng cung hồng hồng.
Tần Chiếu ngây ngốc nhìn vết thương trên tay, trong ánh mắt hiện lên sự cố chấp và không cam lòng...
Thái tử bị hai cái miệng của thuộc hạ chọc tức không nhẹ, sau khi trở lại phủ, sắc mặt cũng không mấy hòa hoãn.
Khương Tú Nhuận không muốn bị tai vạ, tìm một lý do rồi vội vã trở về viện của mình. Bỏ lại Phượng Ly Ngô ngồi một mình ở trong thư phòng, Phượng Ly Ngô thất thần cầm văn kiện, trong đầu lại suy nghĩ về vị thiếu phó kia.
Công tử Tiểu Khương suy cho cùng vẫn còn nhỏ, bởi vì lớn lên có bộ dạng thanh tú, khó tránh khiến những nam nhân ham mê mỹ sắc có ý nghĩ không đứng đắn. Về sau hắn phải chú ý những bạn bè xung quanh của vị thiếu phó này, nhắc nhở hắn ta ở khắp nơi không thể mê muội con đường nam sắc...
Hơn nữa, cho dù tướng mạo hắn giống mẫu hậu, ở trong mắt tiểu tử kia, cho dù Khương Hòa Nhuận ăn gan chó, cũng tuyệt đối không dám có hành động quá phận. Chỉ là nếu như hắn ta lén lút có ý nghĩ dâm loạn với mình, quả thực cũng khiến người ta căm tức.
Nếu không phải tiểu tử này có tài và trung thành với mình, hắn thật muốn hung hăng trách phạt, khiến hắn vứt bỏ ngay những ý nghĩ xấu xa đó!
Vì thế bất tri bất giác, Phượng Ly Ngô giống như huynh trưởng của thiếu phó, vì ấu đệ không ngoan mà nhọc lọc suy nghĩ một phen.
Song, khoảng thời gian nhàn rỗi của hắn cũng phải kết thúc. Dù sao lấy cớ trúng tên không ra phủ cũng không phải thượng sách, hắn nên đi thỉnh an phụ vương của hắn rồi.
Ba ngày sau, là một ngày ấm áp hiếm có trong mùa đông, Thái tử ở trong phủ dưỡng thương nhiều ngày cuối cùng cũng vào triều.
Lúc Thái tử điện hạ chưa lộ diện, văn võ trong triều vẫn luôn xôn xao, không biết tình hình gần đây của Thái tử thế nào, tới hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được Thái tử.
Trong lúc chờ đợi Tề vương vào triều, các vị đại thần đều dồn dập đi qua thăm hỏi Thái tử, bày tỏ lòng quan tâm.
Không bao lâu sau, Đoan Khánh đế đi vào đại điện, đúng lúc nhìn thấy chúng đại thần đang vây quanh Thái tử hỏi han ân cần.
Nhìn con trai của hắn, khí sắc sau khi điều dưỡng dường như còn tốt hơn trước, làm gì có bộ dạng bị thương nghiêm trọng như lời người của phủ Thái tử báo vào cung?
Mấy ngày nay, bởi vì thái tử không vào triều nên Đoan Khánh đế cảm thấy tất cả quyền lực ngày xưa lại trở về tay mình, tâm tình vô cùng vui vẻ. Nhưng bây giờ trên mặt lại trở nên buồn bực, hơn nữa cảm giác mất mát so với lúc trước càng nồng đậm hơn mấy phần.
Hoàng đế mở miệng hỏi han thương thế của Thái tử vài câu rồi tức giận nói: "Trẫm luôn hậu đãi Lương Quốc, không muốn kẻ nào làm hổ bị thương, vậy mà hổ lại có lòng hại người. Ý đồ của Lương Quốc thật khó lường, mưu hại Thái tử của ta, tội không thể tha, trẫm ắt phải thảo phạt. Binh bộ của Thái úy Vương Nguyên lập tức chuẩn bị đầy đủ người ngựa, chinh phạt Lương Quốc!"
Uy danh của Vương Nguyên trong quân đội rất lớn, xưa nay coi trọng Thái tử, có thể nói là người đắc lực nhất trong tay Thái tử. Lần này Đoan Khánh đế hiển nhiên nhìn trúng tài cán của hắn, muốn hắn làm tiên phong trong trận chiến với Lương Quốc.
Trên thực tế, ý định dùng binh với Lương Quốc đã ở trong lòng Đoan Khánh đế không phải ngày một ngày hai, nhưng quần thần vẫn luôn phản đối. Bây giờ người Lương hại Thái tử bị thương, cho dù quần thần phân tích lợi hại và quốc lực giữa hai nước không ổn, nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho Đại Tề.
Nếu hôm nay Phượng Ly Ngô vẫn không vào triều, Đoan Khánh đế muốn nhân cơ hội này bác bỏ ý kiến phản đối trước kia, hạ chỉ dùng binh với Lương Quốc rồi. Gây chiến với Lương Quốc nhất định sẽ tiêu hao sạch bè phái và thế lực của Thái tử, tới lúc đó thắng thua của cuộc chiến này không quan trọng nữa.
Nhờ vào đó mà hắn có thể hoàn toàn trở mình nắm lại quyền lực mới là quan trọng nhất!
Đáng tiếc con trai của hắn quá khôn ranh, có vẻ nghe được tin đồn gì nên hôm nay đã vào triều. Mưu đồ của hắn không dùng nổi nữa.
Quả nhiên, sau khi Phượng Ly Ngô nghe lời hắn nói, chậm rãi trần thuật những lý do Đại Tề không nên xuất binh với Lương Quốc, còn chỉ ra Lương Quốc bây giờ đã sẵn sàng phòng bị, chuẩn bị quân đội bốn phía rồi, không phải thời cơ xuất binh tốt nhất.
Đại Tề là vương triều hùng mạnh, có ý nghĩa là không ra tay thì thôi, một khi ra tay phải cho kẻ địch một chiêu mất mạng, mới có thể uy h.i.ế.p bốn phương.
Nhưng bây giờ đã không thể chắc chắn toàn thắng, sao có thể xuất binh? Về phần thiệt thòi và vết thương của hắn, so với nghĩa lớn của quốc gia có đáng là gì?
Ý chí bỏ qua vinh nhục cá nhân như vậy khiến cho các lão thần trong triều gật gù liên tục, thầm nghĩ công sức bọn họ nâng đỡ Thái tử mấy năm nay quả nhiên không hề uổng phí.
Nhớ năm đó, Tề đế lập Thái tử, chống lại ý quần thần muốn phế trưởng lập thứ. Mà con trai trưởng từ nhỏ sinh ra ở lãnh cung, vào một ngày mưa như trút nước, quỳ ở trước nơi thờ cúng tiên hiền đã khuất của Đại Tề không đứng dậy, trình bày những nguy hại việc Tề đế phế trưởng lập thứ mang lại với những nguyên lão bọn họ. Bộ dạng chín chắn khi kể lại, vượt xa tuổi tác của hắn lúc ấy.
Khi đó, bọn họ đã nhìn ra, Đại Hoàng tử so với Nhị Hoàng tử sinh ra trong hũ mật kia mạnh hơn rất nhiều!
Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng có thế lực khiến cho Tề Đế kiêng kỵ, không dám phế bỏ mẹ con hai người ngay lập tức. Mà vị Đại Hoàng tử này tuy sống trong nghịch cản nhưng giống như mầm cây nhỏ bé trong khe đá trên vách núi cheo leo, cuối cùng cũng trưởng thành trở thành cây tùng um tùm che kín cả bầu trời.
Bây giờ nhìn lại, năm đó bọn hắn quyết ý nâng đỡ Đại Hoàng tử là không sai. Thái tử điện hạ ngày càng thận trọng, tầm nhìn xa rộng lấy quốc gia làm trọng như vậy, nhất định sẽ là một Quốc quân hiền đức của Đại Tề!
Một hồi như vậy, kế lớn của Đoan Khánh đế bị con trai bóp c.h.ế.t ngay từ trong trứng nước, mặt mày u ám, chỉ có thể phất tay áo bãi triều.
Phượng Ly Ngô cùng mấy vị lão thần hàn huyên vài câu sau đó mới trở về phủ Thái tử, nhưng lúc ra ngoài lại không thấy Khương Tú Nhuận vốn chờ ở trên xe ngựa đâu.
Hỏi một chút mới biết, thiếu phó đi tới Công bộ gần đây, đi lấy bản vẽ xây phủ Thái tử.
Nghe thị vệ nói vậy, Phượng Ly Ngô mới nhớ ra hôm qua Khương Tú Nhuận nói với hắn rằng, trước khi lấy Thái tử phi người nên sửa lại phòng ốc và trạch viện một lần nữa, tránh cho Hàn vương cho rằng Đại Tề ngạo mạn không coi trọng Điền Cơ.
Tuy rằng có ý chọn Điền Cơ làm Thái tử phi nhưng Phượng Ly Ngô vẫn luôn thận trọng, từ đầu tới cuối vẫn chưa có ý định tuyên bố với bên ngoài.
Song, thiếu phó của hắn vô cùng hào hứng với hôn sự này, sáng sớm đã muốn đi tu sửa phòng ốc và trạch viện phủ Thái tử.
Loại việc trong nhà này, Phượng Ly Ngô lười quản. Nếu Khương Hòa Nhuận hào hứng như vậy thì cho hắn thu xếp đi. Không ngờ, thiếu niên này làm việc nghiêm túc như vậy, lại còn đi Công bộ lấy bản vẽ phòng ở.
Đây là có ý đục tường đổi cột nhà, tu sửa toàn bộ một phen sao?
Khương Tú Nhuận đương nhiên là dự định làm một vố lớn rồi! Công việc làm yến hội kia chỉ là trò đùa trẻ con. Việc sửa chữa lại phủ trạch này mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn!
Hôm nay Thái tử lên triều xong, muốn tới thăm hỏi một danh sĩ nào đó ở trong một bữa tiệc trà ngoài thành, nàng cũng nhận việc phải đi cùng.
Chỉ là lúc Thái tử vào triều, nàng không có phẩm cấp nên không được vào cung, chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh xe ngựa chịu lạnh. Vì vậy nàng thừa dịp tới Công bộ lấy sơ đồ phủ Thái tử, ngồi bên cạnh lò sưởi trong phòng gác cổng ở Công bộ sưởi ấm.
Khương Tú Nhuận ngồi một hồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy có người tới, lập tức có chút thổn thức, không ngờ Quốc tướng Quý Bỉnh Lâm về sau làm chao đảo triều chính, bây giờ vẫn chỉ là một vị hạch toán vật liệu trong Công bộ.
Quý Bỉnh Lâm ở Đại Tề là một vị có tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ đã được trọng dụng, thăng chức thành Quốc tướng.
Là người nho nhã bất phàm, còn rất khôi hài. Nhưng kiếp trước Khương Tú Nhuận chưa từng được quen biết với người này, lúc này lại có cơ hội, cùng quý Quốc tướng này ngồi vây quanh lò sưởi, kề gối nói chuyện hồi lâu, thật sự là vận may lớn.
Mà Quý Bỉnh Lâm cũng cảm thấy vị thiếu phó của Thái tử này tuy còn trẻ nhưng kiến thức rất sâu rộng. Bất luận bản thân nói cái gì, hắn đều có thể đối đáp, mà vị thiếu phó của Thái tử cao quý như vậy lại kính trọng tiểu quan không có danh tiếng gì như mình, khiến hắn có chút kinh sợ vì được sủng ái.
Kết quả bởi vì hai người hận rằng gặp nhau quá muộn, trò chuyện hăng say, Khương Tú Nhuận quên hết thời gian.
Mãi cho tới khi Thái tử tìm tới, nàng mới giật mình phát hiện mình tán gẫu lâu như vậy.
Phượng Ly Ngô vốn dĩ cũng không có ý tứ trách cứ thiếu phó.
Vị thiếu phó này của hắn, có lẽ từng được nuông chiều từ nhỏ trong hoàng cung Ba Quốc nên khi lo liệu xử lý công việc nếu không cần khổ sở thì hắn cũng không muốn chịu khổ.
Hôm nay tuy rằng mặt trời lên cao nhưng vẫn còn giá rét, có lẽ không chịu nổi nên mới chạy tới Công bộ sưởi ấm.
Vốn nghĩ gọi hắn xong rồi cùng nhau lên xe ngựa.
Ai ngờ tâm huyết dâng trào, Phượng Ly Ngô muốn nhân tiện bàn bạc chuyện xây dựng kho lúa với chủ ty Công bộ. Lúc đi ngang qua phòng gác cổng lại thấy vị thiếu phó nam nữ không kiêng kia đang cùng một thanh niên nho nhã trò chuyện thân mật.
Nhìn vẻ mặt kia, đôi mắt tràn đầy vui vẻ, giống như nam tử nhìn thấy người thương nên vui sướng vậy.
Hóa ra những lời Tần Chiếu nói cũng không phải là giả.
Công tử Tiểu Khương này chẳng những thích nam sắc, mà còn tráo trở lật lọng, không hề chung thủy chút nào, rất rất đa tình đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.