Quyển 2 - Chương 22
Đái văn hi
18/12/2014
Bóng đêm dày đặc quanh quẩn toàn bộ hoàng cung điện vũ, trong tòa Minh Tiêu điện lạnh lẽo vững chải kia lại đăng hỏa tỏa sáng trái ngược. Hoành Húc vẻ mặt biếng nhác
ngồi trên đàn mộc y trải chăn tuyết điêu, chỉ phủ đơn y huyễn sắc, cổ áo khoác ngoài hờ hững lộ ra tấm ngực màu mật ong tinh tráng, hai chân dài kiện mỹ hữu lực khoác lên trên gối thị nữ mặc cho đôi tay tuyết trắng
nhẹ nhu đã qua huấn luyện mà xoa bóp. Cho dù hắn lúc này trạng thái
thanh nhàn, nhưng khí thế quanh thân phát ra vẫn sắc bén đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Ngươi nói Bắc Linh tam hoàng tử đã táng thân trong biển lửa?” Hoành Húc nhìn thị vệ quỳ gối một bên nhãn thần ám trầm hỏi.
“Dạ, đúng vậy! Thuộc hạ đáng chết, thỉnh bệ hạ ban tội!” Thị vệ buông xuống thân mình khẽ run nói, “trước lúc cường đạo xâm nhập chúng ta cũng ẩn vào khách điếm tìm kiếm, nhưng chưa từng nhìn thấy Bắc Linh hoàng tử, vốn nghĩ rằng hắn đã an toàn chạy ra, chính là khi chúng ta ở chung quanh điều tra lại không thu hoạch được gì! Cho nên vội vàng lộn trở lại khách điếm, nhưng khi đó khách điếm đã bị cường đạo hỏa thiêu!”
Nghe vậy, vẻ mặt Hoành Húc hơi hơi lộ ra uể oải, nói: “Một khi đã như vậy, các ngươi lại như thế nào biết được Bắc Linh hoàng tử đã táng thân biển lửa?”
“Lúc ấy cường đạo canh giữ ở chung quanh đợi khách đêếm bị thiêu hủy hầu như không còn mới rời đi, giữa lúc đó cũng không có người trốn thoát! Cho nên…”
“Hừ, chết không thấy xác, thậm chí sống cũng không gặp người, các ngươi lại như thế nào khẳng định Bắc Linh hoàng tử lúc đó ở trong khách điếm kia, lại như thế nào khẳng định hắn đã táng thân biển lửa? Võ đoán qua loa như thế, các ngươi còn có tư cách gì đảm nhiệm chức vị hiện tại này?”
“Thuộc hạ đáng chết!”
“Cút xuống đi, đừng để cho trẫm thấy các ngươi lần thứ hai!” Nói xong rút về hai chân lại hướng thị nữ ở một bên âm lãnh nói, “Các ngươi cũng cút xuống đi!”
“Dạ, bệ hạ!” người trong phòng lập tức kinh sợ lui ra ngoài.
Vẻ mặt khó lường lặng im trong chốc lát, Hoành Húc bỗng nhiên mở miệng nói: “Ám vệ.”
Nơi tầm mắt rõ ràng không có một bóng người xuất hiện một Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất.
…………
Mã xa rộng rãi dung nạp bốn người vẫn còn dư dả, Tử Li thư thư phục phục ngồi ở trên nhuyễn điếm, uống trà thơm cực hảo ăn điểm tâm tinh xảo.
“Thương Cảnh huynh, thật không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp ngươi, lúc trước ngươi bỗng nhiên rời đi, ta còn tưởng rằng không bao giờ gặp lại được nữa!”
“Ha hả, Tử Li huynh, lời này nên từ ta nói mới phải. Vốn là ở bờ sông nghỉ chân một chút, ai ngờ liền gặp ngươi! Đúng rồi, Tử Li huynh còn chưa giới thiệu hai vị tiểu huynh đệ này cho ta a!” Mạc Thương Cảnh tao nhã cười nói.
Tử Li vỗ trán ngượng ngùng nói, “A, đều đã quên!”
Nói xong, một phen ôm lấy Tồn Công Tồn Thủ ở hai bên giới thiệu: “Đây là Tồn Công, đây là Tồn Thủ, bọn họ là..” vốn muốn nói là nhi tử, nhưng nghĩ lại Mạc Thương Cảnh đối với mình đã biết thân phận nên cũng không cần tất yếu nói dối, cho nên sửa lời nói, ” tiểu đệ đệ ta mới vừa nhận thức! Ha ha!”
“Thì ra là thế!” Mạc Thương Cảnh cũng khẽ cười một tiếng, tiếp theo hỏi, “Không biết Tử Li huynh có từng nghĩ đến nơi muốn đi?”
Khi Tử Li đang do dự có nên nói cho hắn biết mình muốn đến Xích Tương quốc hay không, Mạc Thương Cảnh lại tiếp tục nói: “Thật không dám giấu diếm, ta không phải là người Sở Kinh mà là người của Xích Tương, lần này tiến đến hoàn toàn là vì sinh ý gia tộc, trước đó vài ngày bỗng nhiên thu được thư nhà thúc giục ta trở về. Nếu Tử Li huynh vẫn chưa nghĩ ra nơi muốn đi, không bằng theo ta đến Xích Tương quốc đi, ở bên kia một là có thể tránh đi Hoàng lão đầu hung ác kia, thứ hai cũng có ta chiếu cố.”
Hắn nói như vậy Tử Li đương nhiên là cầu còn không được, “Rất tốt rất tốt! Vậy làm phiền Thương Cảnh huynh !”
“Tô lão đại, chúng ta đây thì sao?” Tồn Công Tồn Thủ bỗng nhiên vội vàng mở miệng nói, “Ngươi đi Xích Tương, chúng ta đây làm sao?”
Đúng rồi, như thế nào đã quên còn có hai huynh đệ một lòng muốn gặp Sở Kinh vương a! Tử Li khó khăn suy nghĩ một trận, nói: “Không bằng các ngươi cũng đi theo đến Xích Tương đi!”
“Vậy còn ngự trạng chúng ta muốn cáo, tới Xích Tương làm sao cáo?”
“Vậy chúng ta ngay tại nơi này mỗi người đi một ngả đi, ta cho các ngươi một ít ngân lượng, các ngươi cầm lá thư trước đó ta viết lên kinh tìm Khánh vương gia thế nào?”
“Chúng ta sẽ bị người đuổi giết!”
“Ách, cái gì cũng không được, vậy các ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”
Hai huynh đệ mở to đại nhãn trượt tới trượt lui nháy mắt cũng không nháy nhìn Tử Li cũng đang đồng dạng trợn to mắt không thèm nháy.
“Không bằng, hai vị tiểu huynh đệ này tốt hơn theo chúng ta cùng nhau đến Xích Tương, tới bên kia rồi, ta lại phái gia thần hộ tống các ngươi quay về kinh được không?” Nhìn bộ dáng ba người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Mạc Thương Cảnh ngồi ở một bên mở miệng nói.
“Như thế rất tốt! Rất tốt!” Ba người lập tức quay đầu mắt sáng quắc nhìn Mạc Thương Cảnh nói.
Ách, mình như thế nào lại có cảm giác bị gài một trận?
“Ngươi nói Bắc Linh tam hoàng tử đã táng thân trong biển lửa?” Hoành Húc nhìn thị vệ quỳ gối một bên nhãn thần ám trầm hỏi.
“Dạ, đúng vậy! Thuộc hạ đáng chết, thỉnh bệ hạ ban tội!” Thị vệ buông xuống thân mình khẽ run nói, “trước lúc cường đạo xâm nhập chúng ta cũng ẩn vào khách điếm tìm kiếm, nhưng chưa từng nhìn thấy Bắc Linh hoàng tử, vốn nghĩ rằng hắn đã an toàn chạy ra, chính là khi chúng ta ở chung quanh điều tra lại không thu hoạch được gì! Cho nên vội vàng lộn trở lại khách điếm, nhưng khi đó khách điếm đã bị cường đạo hỏa thiêu!”
Nghe vậy, vẻ mặt Hoành Húc hơi hơi lộ ra uể oải, nói: “Một khi đã như vậy, các ngươi lại như thế nào biết được Bắc Linh hoàng tử đã táng thân biển lửa?”
“Lúc ấy cường đạo canh giữ ở chung quanh đợi khách đêếm bị thiêu hủy hầu như không còn mới rời đi, giữa lúc đó cũng không có người trốn thoát! Cho nên…”
“Hừ, chết không thấy xác, thậm chí sống cũng không gặp người, các ngươi lại như thế nào khẳng định Bắc Linh hoàng tử lúc đó ở trong khách điếm kia, lại như thế nào khẳng định hắn đã táng thân biển lửa? Võ đoán qua loa như thế, các ngươi còn có tư cách gì đảm nhiệm chức vị hiện tại này?”
“Thuộc hạ đáng chết!”
“Cút xuống đi, đừng để cho trẫm thấy các ngươi lần thứ hai!” Nói xong rút về hai chân lại hướng thị nữ ở một bên âm lãnh nói, “Các ngươi cũng cút xuống đi!”
“Dạ, bệ hạ!” người trong phòng lập tức kinh sợ lui ra ngoài.
Vẻ mặt khó lường lặng im trong chốc lát, Hoành Húc bỗng nhiên mở miệng nói: “Ám vệ.”
Nơi tầm mắt rõ ràng không có một bóng người xuất hiện một Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất.
…………
Mã xa rộng rãi dung nạp bốn người vẫn còn dư dả, Tử Li thư thư phục phục ngồi ở trên nhuyễn điếm, uống trà thơm cực hảo ăn điểm tâm tinh xảo.
“Thương Cảnh huynh, thật không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp ngươi, lúc trước ngươi bỗng nhiên rời đi, ta còn tưởng rằng không bao giờ gặp lại được nữa!”
“Ha hả, Tử Li huynh, lời này nên từ ta nói mới phải. Vốn là ở bờ sông nghỉ chân một chút, ai ngờ liền gặp ngươi! Đúng rồi, Tử Li huynh còn chưa giới thiệu hai vị tiểu huynh đệ này cho ta a!” Mạc Thương Cảnh tao nhã cười nói.
Tử Li vỗ trán ngượng ngùng nói, “A, đều đã quên!”
Nói xong, một phen ôm lấy Tồn Công Tồn Thủ ở hai bên giới thiệu: “Đây là Tồn Công, đây là Tồn Thủ, bọn họ là..” vốn muốn nói là nhi tử, nhưng nghĩ lại Mạc Thương Cảnh đối với mình đã biết thân phận nên cũng không cần tất yếu nói dối, cho nên sửa lời nói, ” tiểu đệ đệ ta mới vừa nhận thức! Ha ha!”
“Thì ra là thế!” Mạc Thương Cảnh cũng khẽ cười một tiếng, tiếp theo hỏi, “Không biết Tử Li huynh có từng nghĩ đến nơi muốn đi?”
Khi Tử Li đang do dự có nên nói cho hắn biết mình muốn đến Xích Tương quốc hay không, Mạc Thương Cảnh lại tiếp tục nói: “Thật không dám giấu diếm, ta không phải là người Sở Kinh mà là người của Xích Tương, lần này tiến đến hoàn toàn là vì sinh ý gia tộc, trước đó vài ngày bỗng nhiên thu được thư nhà thúc giục ta trở về. Nếu Tử Li huynh vẫn chưa nghĩ ra nơi muốn đi, không bằng theo ta đến Xích Tương quốc đi, ở bên kia một là có thể tránh đi Hoàng lão đầu hung ác kia, thứ hai cũng có ta chiếu cố.”
Hắn nói như vậy Tử Li đương nhiên là cầu còn không được, “Rất tốt rất tốt! Vậy làm phiền Thương Cảnh huynh !”
“Tô lão đại, chúng ta đây thì sao?” Tồn Công Tồn Thủ bỗng nhiên vội vàng mở miệng nói, “Ngươi đi Xích Tương, chúng ta đây làm sao?”
Đúng rồi, như thế nào đã quên còn có hai huynh đệ một lòng muốn gặp Sở Kinh vương a! Tử Li khó khăn suy nghĩ một trận, nói: “Không bằng các ngươi cũng đi theo đến Xích Tương đi!”
“Vậy còn ngự trạng chúng ta muốn cáo, tới Xích Tương làm sao cáo?”
“Vậy chúng ta ngay tại nơi này mỗi người đi một ngả đi, ta cho các ngươi một ít ngân lượng, các ngươi cầm lá thư trước đó ta viết lên kinh tìm Khánh vương gia thế nào?”
“Chúng ta sẽ bị người đuổi giết!”
“Ách, cái gì cũng không được, vậy các ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”
Hai huynh đệ mở to đại nhãn trượt tới trượt lui nháy mắt cũng không nháy nhìn Tử Li cũng đang đồng dạng trợn to mắt không thèm nháy.
“Không bằng, hai vị tiểu huynh đệ này tốt hơn theo chúng ta cùng nhau đến Xích Tương, tới bên kia rồi, ta lại phái gia thần hộ tống các ngươi quay về kinh được không?” Nhìn bộ dáng ba người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Mạc Thương Cảnh ngồi ở một bên mở miệng nói.
“Như thế rất tốt! Rất tốt!” Ba người lập tức quay đầu mắt sáng quắc nhìn Mạc Thương Cảnh nói.
Ách, mình như thế nào lại có cảm giác bị gài một trận?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.