Quyển 1 - Chương 5
Đái văn hi
18/12/2014
“Aisss!” Tử Ly nằm dài người chán chường trên cái bàn đá ngoài sân. Ngay cả một vườn hoa đua
nhau khoe sắc cũng không làm cậu bớt thôi than thở. “Không thể ra
ngoài, nơi này lại không có gì thú vị cả, chẳng lẽ muốn ta giống đám nữ
nhi ba bước cũng không thể ra khỏi phòng sao?” Cậu rên rỉ uất ức, cầm
lên một miếng điểm tâm cắn phập lấy. Bình thường thì cảm thấy vị của nó
rất ngon nhưng lúc này thì nuốt không trôi nổi.
“Không được, mình nhất định phải đi ra ngoài dù là một tí thôi cũng được, nếu không chắc mình điên lên mất!” Tử Ly quyết định dứt khoát, nghĩ ngay đển kế sách tẩu vi.
Cậu đứng dậy làm ra bộ dáng đang dạo chơi, mắt láo liên thăm dò toàn bộ tiểu cung điện hay ở nghĩa nào đó là “nhà tù dành cho bản điện hạ”. Ngay tức thời, sự quyết tâm lẫn bao mưu kế ban đầu nhanh chóng bị đánh sập đi với cái tường thành cao ngất ngưởng này. Cậu bực bội ngước nhìn bốn phía tường vây, bĩu môi: “Thật là buồn cười! Như thế nào mà cả cái hốc cho mình chui lỗ chó cũng không có!”
Vừa ca thán xong, cậu chợt nghĩ đến điều gì đó. Tử Ly đảo mắt nhìn trái phải. Tốt. Không có ai.
Không có lỗ chó sao? Vậy thì bổn thiếu gia ta sẽ tự “kiến tạo” nên một cái a!
Nói động thủ liền động thủ, Tử Ly lén lén lút lút chạy đến phòng bếp đem ngay một con dao làm thức ăn đi ra. Đầu tiên là đứng ở bên tường bình tĩnh xem xét tổng quan, sau đó phát hiện bên ngoài không có tiếng người hay tiếng bước chân, điều này chứng tỏ phía bên kia tường không có ai qua lại hay chắc chắn hơn là hoàn toàn vắng. Nhưng Tử Ly nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy không yên tâm cho lắm vì thế cậu cúi người nhặt lấy một nắm đá lớn nhỏ hướng ra ngoài mà ném. Một tiếng trầm đục vang lên!
“Trời cũng giúp mình!” Nếu là đá lót cung hành lang thì không thể nào phát ra âm thanh đó, rõ ràng là bùn đất !
Đến lúc này thì Hạ Tử Ly mới yên tâm ! Cậu hí hửng đứng ở sau viện, nhắm thẳng chân tường mà đục. So với tường xi măng cứng cáp ở hiện đại thì loại này chỉ dùng bùn trộn với nước mà xây nên. Đục một hồi bảm đảm đổ ngay, chỉ cần gạch không dính tạp vật thì lôi nó ra hết sức dễ dàng.
Đục đẽo mãi chừng một giờ đồng hồ, Tử Ly cuối cùng cũng cho ra thành phẩm. Thoạt đầu, cậu hướng đầu ló ra ngoài xem xét tình hình. Quả nhiên là đoán đúng! Bên ngoài là một dải cỏ hoang của một tiểu viện.
Tử ly thật cẩn thận chui ra, sau đó che kín cái lỗ hổng lại.
“Ha ——, thành công!” Câu vươn người vặn lưng, tay lau trán mà tận hưởng thành tựu đạt được.
Tử Ly phấn khởi cất bước dạo quanh thiên viện đã lâu bị bỏ hoang này, đứng bên cạnh một hồ nước, cậu để ý xung quanh dương liễu mọc rậm rạp xanh tươi. Nước bên trong hồ cũng thập phần chuyển xanh vì đám rêu dưới đáy, không chỉ thế còn loáng thoáng trong không khí bốc lên mùi bùn lâu năm.
Dẫu ánh mặt trời có rọi thẳng vào nơi đây nhiều đến bao nhiêu thì tòa nhà cũ nát này cũng không tránh khỏi khiến người khác có cảm giác âm u lạnh lẽo.
Tử Ly đi dọc theo lối nhỏ lót đá cuội bước nhanh ra khỏi khu điện hoang vu này, trong tâm có chút hơi sợ, khẽ vuốt vuốt ngực nói: “Má ơi, thật là u ám! Nếu dùng để quay phim kinh dị thì chắc chắn số vé bán ra tăng vọt!”
Đã qua bảy tám cái góc quẹo hành lang nhưng tuyệt nhiên không gặp một bóng người nào, cậu cảm thấy mình thật tốt vận may mắn nhưng đồng thời cũng đâm ra buồn bực. Vì cái gì một cung điện lớn vậy mà cả một cung nữ cũng không có là sao? Đang nghĩ ngợi, chợt cậu bỗng nhiên nghe thấy thanh âm đồ vật bị rơi đổ.
Tử Ly tò mò theo tiếng vang mà nhấc chân bước đi. Chẳng mấy chốc trong không khí bắt đầu ngửi được mùi nồng nặc của thuốc đông y dù vẫn chưa đến nơi.
Ngay sau đó, đập vào mắt Tử Ly là một cậu nhóc chừng mười ba mười bốn tuổi đang cúi đầu ngồi xổm dưới mái hiên giã dược liệu. Bên cạnh hắn còn để la liệt mấy thứ thuốc đông y không biết tên, không chỉ thế, ngoài sân đình cũng đang phơi nắng nhiều loại dược vật.
“Chào!” Tử Ly tới gần, giọng điệu vô cùng sảng khoái mà chào hỏi.
Đối phương hiển nhiên bị bất ngờ, hắn cứng người, ngẩng ngay đầu lên liền phát hiện trước mặt là một người hắn chưa từng gặp qua bao giờ, trên mặt và áo khoác của người này đều dính đầy bùn đất.
“Ngươi là ai? Chạy đến nơi đây làm cái gì? Nếu để Lý đại nhân biết, coi chừng hắn lột da ngươi đó!” Chỉ đơn thuần nghĩ Tử Ly là một tên phó nô ở điện nào đó không cẩn thận mà lạc đến đây nên hắn hảo tâm mà cảnh báo trước, mong cậu mong chong rời đi.
Nhưng Tử Ly nào có chịu tuân theo cái đạo lý đó? Cậu thản nhiên ngồi chồm hổm xuống, nhìn cậu bé thiếu niên đáng yêu này nói: “Tiểu đệ đệ, ta không sợ cái tên Lý đại nhân gì đó đâu! À, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này tên gọi là gì không?”
Cậu bé nhìn Tử Ly một cách kỳ quái, nói: “Ngươi không phải kẻ hầu trong cung này sao? Vì sao không biết đây là thái y quán?”
“A, thì ra là thái y quán!” Tử Ly gật gật đầu sáng tỏ. Chưa chịu dừng ở đó, cậu lại tiếp tục hỏi: “Nếu đúng thái y quán, vậy tại sao không thấy những người khác?”
“Chỗ này không phải chủ điện của thái y quán, chỉ là mặt sau của điện – một gian phòng để thuốc nhỏ thôi. Hiển nhiên ngươi sẽ không thấy ai đến đây rồi. ” Cậu thiếu niên nói xong, thần sắc liền trở nên ảm đạm hẳn đi.
Vẫn chưa hiểu, Tử Ly tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi vì cái gì ở đây?”
“Ta… ta bởi vì phạm lỗi cho nên bị Lý đại nhân phạt đến xó này giã nhuyễn tất cả dược liệu.” Hắn có chút xấu hổ, thành thật trả lời.
“Nhiều như vậy mà ngươi phải làm hết sao?” Tử Ly giật mình, đưa tay chỉ vào đám thuốc đang phơi dưới trời nắng.
“Phải.” Thiếu niên gật gật đầu. “Thật ra nhiêu đây vẫn chưa tới phân nửa số lượng mà ta phải giã đâu.”
Nói rồi, cậu bé không buồn ngó đến Tử Ly vẫn tiếp tục công việc của mình.
“Dược liệu nhiều như vậy mà bắt một đứa bé như ngươi phải làm hết, thật là quá đáng mà!” Tử Ly nhìn hai bàn tay của người đối diện lấm tấm nổi đầy mụn nước to nhỏ vậy mà nhiệm vụ của hắn vẫn chưa xong được phân nửa. Đợi đến lúc giã hết cái đống thuốc này chắc đôi tay kia cũng vứt đi luôn. Tử Ly vừa giận vừa thương.
Cậu giựt phắt lấy cái chùy đâm trong tay thiếu niên. “Ta giúp ngươi làm, ngươi đi băng bó cái tay của mình đi!”
“Không được” Thiếu niên kinh ngạc, lắc đầu liên tục.
“Như thế nào không thể ? Không sao cả, đi đi, ta giúp ngươi giã.”
“Nếu vậy.. thật tạ ơn tiểu ca ca !” Hắn rối rít cảm kích.”Chờ ta băng lại vết thương ngay lập tức quay trở lại!”
“Không được, mình nhất định phải đi ra ngoài dù là một tí thôi cũng được, nếu không chắc mình điên lên mất!” Tử Ly quyết định dứt khoát, nghĩ ngay đển kế sách tẩu vi.
Cậu đứng dậy làm ra bộ dáng đang dạo chơi, mắt láo liên thăm dò toàn bộ tiểu cung điện hay ở nghĩa nào đó là “nhà tù dành cho bản điện hạ”. Ngay tức thời, sự quyết tâm lẫn bao mưu kế ban đầu nhanh chóng bị đánh sập đi với cái tường thành cao ngất ngưởng này. Cậu bực bội ngước nhìn bốn phía tường vây, bĩu môi: “Thật là buồn cười! Như thế nào mà cả cái hốc cho mình chui lỗ chó cũng không có!”
Vừa ca thán xong, cậu chợt nghĩ đến điều gì đó. Tử Ly đảo mắt nhìn trái phải. Tốt. Không có ai.
Không có lỗ chó sao? Vậy thì bổn thiếu gia ta sẽ tự “kiến tạo” nên một cái a!
Nói động thủ liền động thủ, Tử Ly lén lén lút lút chạy đến phòng bếp đem ngay một con dao làm thức ăn đi ra. Đầu tiên là đứng ở bên tường bình tĩnh xem xét tổng quan, sau đó phát hiện bên ngoài không có tiếng người hay tiếng bước chân, điều này chứng tỏ phía bên kia tường không có ai qua lại hay chắc chắn hơn là hoàn toàn vắng. Nhưng Tử Ly nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy không yên tâm cho lắm vì thế cậu cúi người nhặt lấy một nắm đá lớn nhỏ hướng ra ngoài mà ném. Một tiếng trầm đục vang lên!
“Trời cũng giúp mình!” Nếu là đá lót cung hành lang thì không thể nào phát ra âm thanh đó, rõ ràng là bùn đất !
Đến lúc này thì Hạ Tử Ly mới yên tâm ! Cậu hí hửng đứng ở sau viện, nhắm thẳng chân tường mà đục. So với tường xi măng cứng cáp ở hiện đại thì loại này chỉ dùng bùn trộn với nước mà xây nên. Đục một hồi bảm đảm đổ ngay, chỉ cần gạch không dính tạp vật thì lôi nó ra hết sức dễ dàng.
Đục đẽo mãi chừng một giờ đồng hồ, Tử Ly cuối cùng cũng cho ra thành phẩm. Thoạt đầu, cậu hướng đầu ló ra ngoài xem xét tình hình. Quả nhiên là đoán đúng! Bên ngoài là một dải cỏ hoang của một tiểu viện.
Tử ly thật cẩn thận chui ra, sau đó che kín cái lỗ hổng lại.
“Ha ——, thành công!” Câu vươn người vặn lưng, tay lau trán mà tận hưởng thành tựu đạt được.
Tử Ly phấn khởi cất bước dạo quanh thiên viện đã lâu bị bỏ hoang này, đứng bên cạnh một hồ nước, cậu để ý xung quanh dương liễu mọc rậm rạp xanh tươi. Nước bên trong hồ cũng thập phần chuyển xanh vì đám rêu dưới đáy, không chỉ thế còn loáng thoáng trong không khí bốc lên mùi bùn lâu năm.
Dẫu ánh mặt trời có rọi thẳng vào nơi đây nhiều đến bao nhiêu thì tòa nhà cũ nát này cũng không tránh khỏi khiến người khác có cảm giác âm u lạnh lẽo.
Tử Ly đi dọc theo lối nhỏ lót đá cuội bước nhanh ra khỏi khu điện hoang vu này, trong tâm có chút hơi sợ, khẽ vuốt vuốt ngực nói: “Má ơi, thật là u ám! Nếu dùng để quay phim kinh dị thì chắc chắn số vé bán ra tăng vọt!”
Đã qua bảy tám cái góc quẹo hành lang nhưng tuyệt nhiên không gặp một bóng người nào, cậu cảm thấy mình thật tốt vận may mắn nhưng đồng thời cũng đâm ra buồn bực. Vì cái gì một cung điện lớn vậy mà cả một cung nữ cũng không có là sao? Đang nghĩ ngợi, chợt cậu bỗng nhiên nghe thấy thanh âm đồ vật bị rơi đổ.
Tử Ly tò mò theo tiếng vang mà nhấc chân bước đi. Chẳng mấy chốc trong không khí bắt đầu ngửi được mùi nồng nặc của thuốc đông y dù vẫn chưa đến nơi.
Ngay sau đó, đập vào mắt Tử Ly là một cậu nhóc chừng mười ba mười bốn tuổi đang cúi đầu ngồi xổm dưới mái hiên giã dược liệu. Bên cạnh hắn còn để la liệt mấy thứ thuốc đông y không biết tên, không chỉ thế, ngoài sân đình cũng đang phơi nắng nhiều loại dược vật.
“Chào!” Tử Ly tới gần, giọng điệu vô cùng sảng khoái mà chào hỏi.
Đối phương hiển nhiên bị bất ngờ, hắn cứng người, ngẩng ngay đầu lên liền phát hiện trước mặt là một người hắn chưa từng gặp qua bao giờ, trên mặt và áo khoác của người này đều dính đầy bùn đất.
“Ngươi là ai? Chạy đến nơi đây làm cái gì? Nếu để Lý đại nhân biết, coi chừng hắn lột da ngươi đó!” Chỉ đơn thuần nghĩ Tử Ly là một tên phó nô ở điện nào đó không cẩn thận mà lạc đến đây nên hắn hảo tâm mà cảnh báo trước, mong cậu mong chong rời đi.
Nhưng Tử Ly nào có chịu tuân theo cái đạo lý đó? Cậu thản nhiên ngồi chồm hổm xuống, nhìn cậu bé thiếu niên đáng yêu này nói: “Tiểu đệ đệ, ta không sợ cái tên Lý đại nhân gì đó đâu! À, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này tên gọi là gì không?”
Cậu bé nhìn Tử Ly một cách kỳ quái, nói: “Ngươi không phải kẻ hầu trong cung này sao? Vì sao không biết đây là thái y quán?”
“A, thì ra là thái y quán!” Tử Ly gật gật đầu sáng tỏ. Chưa chịu dừng ở đó, cậu lại tiếp tục hỏi: “Nếu đúng thái y quán, vậy tại sao không thấy những người khác?”
“Chỗ này không phải chủ điện của thái y quán, chỉ là mặt sau của điện – một gian phòng để thuốc nhỏ thôi. Hiển nhiên ngươi sẽ không thấy ai đến đây rồi. ” Cậu thiếu niên nói xong, thần sắc liền trở nên ảm đạm hẳn đi.
Vẫn chưa hiểu, Tử Ly tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi vì cái gì ở đây?”
“Ta… ta bởi vì phạm lỗi cho nên bị Lý đại nhân phạt đến xó này giã nhuyễn tất cả dược liệu.” Hắn có chút xấu hổ, thành thật trả lời.
“Nhiều như vậy mà ngươi phải làm hết sao?” Tử Ly giật mình, đưa tay chỉ vào đám thuốc đang phơi dưới trời nắng.
“Phải.” Thiếu niên gật gật đầu. “Thật ra nhiêu đây vẫn chưa tới phân nửa số lượng mà ta phải giã đâu.”
Nói rồi, cậu bé không buồn ngó đến Tử Ly vẫn tiếp tục công việc của mình.
“Dược liệu nhiều như vậy mà bắt một đứa bé như ngươi phải làm hết, thật là quá đáng mà!” Tử Ly nhìn hai bàn tay của người đối diện lấm tấm nổi đầy mụn nước to nhỏ vậy mà nhiệm vụ của hắn vẫn chưa xong được phân nửa. Đợi đến lúc giã hết cái đống thuốc này chắc đôi tay kia cũng vứt đi luôn. Tử Ly vừa giận vừa thương.
Cậu giựt phắt lấy cái chùy đâm trong tay thiếu niên. “Ta giúp ngươi làm, ngươi đi băng bó cái tay của mình đi!”
“Không được” Thiếu niên kinh ngạc, lắc đầu liên tục.
“Như thế nào không thể ? Không sao cả, đi đi, ta giúp ngươi giã.”
“Nếu vậy.. thật tạ ơn tiểu ca ca !” Hắn rối rít cảm kích.”Chờ ta băng lại vết thương ngay lập tức quay trở lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.