Quyển 3 - Chương 6
Đái văn hi
18/12/2014
Thanh âm bố bạch
(vải) xé rách rốt cục kéo về sự sợ hãi bị tức giận che giấu của Tử Li,
sắc mặt y tái nhợt, môi run rẩy kêu lên: “Không cần như vậy, Hoành Húc,
ngươi.. ngô ngô..”
Hoành Húc xé rách một đoàn bố nhét vào miệng của y, quanh thân lệ khí âm trầm làm cho người ta sợ hãi.
“Như thế nào? Chẳng qua trẫm là một người trong thiên bách sàng thị (trăm kẻ trên giường), nghĩ rằng trẫm đối với ngươi có chút tốt là có thể thị sủng mà kiêu, tự mình lựa chọn xem nguyện hay không nguyện ý tách chân ra cho trẫm thao?”
Tử Li lắc đầu ô ô kêu, lệ đã theo khóe mắt chảy xuống.
Hoành Húc không nhìn phản kháng của y, rút ra đai lưng đưa hai tay y gắt gao trói ở trên thành tháp quý phi. Cúi đầu chống lại đôi hắc mâu hoảng loạn thống khổ cùng nước mắt làm cho hắn một trận phiền muộn, phẫn nộ tiếp tục xé xuống một ống tay áo đem chúng chặt chẽ bưng kín!
Miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, tay không thể động. Tầm nhìn lâm vào hắc ám làm cho Tử Li một trận sợ hãi, y chỉ có thể bằng tưởng tượng của mình mà đoán trước bước hành động tiếp theo của nam nhân.
Hoành Húc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tử Li rõ ràng cứng ngắc trên tháp.
Lý y (y phục) rộng thùng thình trải qua một trận giãy giụa đã đến trình độ không thành hình, cổ áo hở rộng lộ ra tấm ngực oánh nhuận trắng nộn, khung xương mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, cái cổ khiến người muốn duyện cắn, xương quai xanh xinh đẹp, còn có hai điểm anh quả bắt mắt phập phồng theo hô hấp trên lồng ngực bạch ngọc, theo bất an của chủ nhân mà dần dần run rẩy , không thể không trêu chọc dục vọng nguyên thủy của con người!
Tử Li không dám có chút động tác, lúc này y giống như là người bị lạc nơi thâm sơn rừng già trong đêm, hoàn cảnh nguy hiểm khiến y chỉ có thể đứng ở tại chỗ, khủng hoảng bất an phòng bị dã thú ẩn núp trong bóng đêm.
Hoành Húc lạnh lùng cười, một phen vén lên kiện y vật (trang phục) đã mất nhiều tác dụng, nương theo sắc bóng trầm úc (tối) của tháp quý phi làm bằng tử đàn mộc, một khối thân thể mỹ hảo tản ra hấp dẫn trí mạng hiển hiện trọn vẹn trong mắt.
Lông tơ toàn thân Tử Li dựng đứng, vừa nghĩ tới chính mình lấy tư thái xích thân lõa thể mặc người xâm lược nằm trong tầm mắt không kiêng nể gì của hắn, cảm giác hổ thẹn cùng phẫn nộ lập tức tích tụ lớn ở trong ngực sôi trào trở mình cấu xé. Y xấu hổ và giận dữ nhấc chân hướng Hoành Húc đá vào, góc áo còn chưa chạm thì cổ chân cũng đã rơi vào đại chưởng hữu lực của đối phương.
Hoành Húc trào phúng hừ cười một tiếng, ngón tay mang theo ý trả thù từ lòng bàn chân trơn bóng một đường như có như không điểm hướng lên trên, khi đi vào sườn đùi non mịn, ác ý tăng thêm lực đạo vẽ thành vòng, hai chân không hề báo động trước bị tả hữu tách ra. Hoành Húc vươn tay nâng lên khí quan tinh xảo đang mềm nhuyễn, cực phiến tình trấn an lay động, ngẩng đầu nhìn Tử Li đang ô ô lắc đầu châm chọc: “Xem, chỉ dễ dàng như vậy đã thức dậy! Thật sự là thân thể mẫn cảm, ngươi thật có thiên phú làm nam sủng!” Nói xong dùng móng tay nhẹ gảy đỉnh ngọc trụ, thân mình trước mắt cũng theo đó mà run rẩy lên, xinh đẹp giống như hoa lê theo gió nhẹ lay.
“Thực thoải mái sao? Thoải mái đến khóc!” Hoành Húc bắt tại thắt lưng Tử Li, bao phủ ở phía trên nhìn người dưới thân đang thấp giọng nức nở trong yết hầu, ống tay áo che đi đôi mắt đã thấm ướt thành hai khối thủy tích (lớp nước ướt), “Có phải muốn phát tiết hay không? Ân? Nhưng ngươi tựa hồ đã quên, nam sủng sao có thể trước chủ nhân!”
Tay nắm lấy ngọc trụ đột nhiên thu lại.
“Ngô ——” Tử Li đau đến thân mình bắn lên, tính khí nguyên bản tinh thần phấn chấn lập tức xụi lơ xuống.
Dư ba (dư quang sót lại) đau đớn còn chưa bình phục, trong thoáng chốc chợt thấy hạ thân nhẹ đi, hai chân bị tách ra, nhiệt vật cứng rắn đặt giữa đồn biện (mông) làm cho Tử Li giật mình một cái, khi còn đang trong trạng thái dại ra thì dị vật kia đã hung hăng mãnh liệt xông vào, đau nhức không thể dùng ngôn ngữ hình dung thoáng chốc thổi quét tất cả thần kinh cảm giác, đau đớn làm cho người ta tuyệt vọng hận không thể lập tức chết đi cùng với tiếng trầm đục của bố bạch bị xé rách khiến Tử Li sinh ra cảm giác linh hồn đã rời khỏi thể xác.
Hoành Húc yên lặng làm động tác, mang theo thỏa mãn xâm nhập vào bụng, lãnh nhãn nhìn thiếu niên ngạnh cổ ra sau phát ra tiếng rên rỉ giống như động vật bị thương. Một giọt chất lỏng đỏ sẫm từ bộ vị tương liên chảy xuống, thấm lên y vật rất nhanh liền thẩm thấu, chỉ sót lại một chút hồng chói mắt.
Ngực bỗng nhiên bị kiềm hãm, tình tự khó hiểu ở trong lồng ngực lan tràn, Hoành Húc phiền muộn chau mày đem vướng bận ảnh hưởng trong đầu này áp chế, tiếp theo nắm chặt chân Tử Li giống như chứng minh mình cũng không mềm lòng bất an thoáng chốc dùng sức bắt đầu co rúm.
Thân thể yếu đuối theo động tác của hắn mà vô lực lắc lư trước sau, mỗi một lần ma xát đều mang theo một lượng lớn huyết dịch giống như tiểu khê (con suối nhỏ) ồ ồ chảy xuôi, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người, huyết tinh tràn ngập chóp mũi làm cho Hoành Húc mãnh liệt chấn động, hắn ngạc nhiên dừng lại tất cả động tác.
Chính mình đến tột cùng đang làm cái gì! Rõ ràng không muốn cưỡng bức y không muốn tiếp tục thương tổn y nữa! Vội vàng rút ra, nhìn thiếu niên một mảnh im ắng trong ngực tựa hồ bình phục bất động, Hoành Húc lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng bất an. Hắn lập tức tiến lên cởi bỏ cổ tay Tử Li, xả xuống mảnh vải trên mắt, hốt nhiên, Hoành Húc gắt gao nhìn chằm chằm song mâu nhắm chặt đang chảy ra hai vết máu uốn lượn. Tay có chút run rẩy nhổ ra bố đoàn trong miệng, huyết lưu không có vật cản lập tức tuôn trào.
Hoành Húc vội điểm cách du huyệt (Ở phần lưng, nằm cạnh vết hõm xuống ở đốt xương sống thứ 7) của Tử Li, nhưng vẫn ngăn không được huyết dịch đang cấp tốc lan tràn ra ngoài thành vũng.
“Người tới —— ngự y ——” mắt Hoành Húc như nứt vỡ quát lớn. Một phen ôm lấy Tử Li đang bất tỉnh nhân sự đi nhanh ra ngoài.
“Người tới, tất cả đều đã chết sao? Ngự y ——” Hoành Húc ôm chặt Tử Li phi thân đến bờ bên kia. Cùng vẻ bình tĩnh lãnh khốc thường ngày cách một trời một vực, Hoành Húc lúc này kinh hoảng luống cuống y quan hỗn độn, vạt áo trước của long bào, cổ tay áo cùng vạt áo dính đầy vết máu loang lổ. Người trong lồng ngực buông thõng một tay xuống phía dưới, khuôn mặt như tờ giấy trắng lệch sang bên, khóe mắt, bên miệng vẫn đang ồ ồ huyết dịch, bộ dáng thật làm cho người ta sợ hãi, tựa hồ mỗi một phần nhiệt dịch trào ra đồng thời cũng mang đi một phần sinh khí của y!
Đến khi có người nghe tiếng chạy tới nhìn thấy quang cảnh này đều là cả kinh.
Hoành Húc thần tình bạo nộ quát: “Một đám phế vật, còn sững sờ ở đây làm cái gì? Nếu y có gì vạn nhất, trẫm phải đem hết thảy các ngươi chôn cùng!”
Cung thị chẳng qua động tác có hơi chậm lập tức run như cầy sấy chạy nhanh đi thỉnh ngự y.
“Hoàng Thượng, thỉnh đem điện hạ ôm vào trong phòng!” Minh Nguyệt vội vàng nói.
Nhưng không chờ nàng đẩy cửa ra, Hoành Húc đã một cước đá văng cửa phòng đi nhanh vào phòng ngủ, đem người trong lồng ngực thả đến trên giường, động tác cẩn thận giống như đó là trân bảo vừa chạm liền vỡ.
Minh Nguyệt đi đến lấy ra thảm bạc mỏng ở trên người trần trụi của Tử Li, vết thương giữa gian cho dù không nói cũng biết là chuyện gì xảy ra. Rõ ràng sáng nay còn là một người hoàn hảo.
Nhìn thấy Hoành Húc một bộ dáng vừa vội vừa đau, Minh Nguyệt không khỏi thở dài: nếu biết vậy lúc trước hà tất phải đi thương tổn!
“Ngự y như thế nào còn chưa tới? Trì hoãn thêm canh giờ trẫm liền tru di cửu tộc các ngươi——” Hoành Húc đang ủng lấy hàm dưới của Tử Li hai mắt đỏ sậm hét lên.
Hoàng đế rống giận đem vài ngự y đang vội vàng tới bậc cửa bị hù cho dưới chân thoáng chốc chạy như điên.
“Tham ..tham kiến bệ..”
“Còn kiến lễ cái gì? Các ngươi còn không mau lăn lại đây xem y đến tột cùng sao lại thế này?”
“Phải, phải” vài ngự y vác áp lực cực lớn vây đến bên giường, vừa thấy bộ dáng của Tử Li tâm thần đều là trầm xuống.
“Hạ quan cả gan, thỉnh bệ hạ cùng những người khác chờ ở trước ngoại thất.”
Trong phòng ——
Hoành Húc ngồi ở trên ghế sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cửa phòng nhắm chặt, thị tòng xung quanh cấm thanh mà đứng.
Toàn bộ đại sảnh giống như bị bao phủ dưới một mảnh trời u ám.
Ước chừng qua thời gian ba nén hương (2h25’), cửa phòng nhắm chặt rốt cục mở ra , Hoành Húc lập tức đứng lên.
Ngự y vuốt mồ hôi trên trán khom người đi đến trước mặt Hoành Húc quỳ lạy trên mặt đất.
“Tình huống như thế nào?”
“Bệ hạ, Bắc Linh hoàng tử y.. ách, trước mắt, đã không còn ho ra máu…” ngự y tìm lời mở miệng nói.
Nghe gã vừa nói như thế, sắc mặt Hoành Húc hơi hoãn xuống, nhưng hắn vẫn không kiên nhẫn nghe bọn họ lắm lời, thần sắc chợt tắt trầm giọng quát: “Có lời gì không thể lưu loát nói xong?”
Các ngự y lập tức phủ phục trên mặt đất thân thể run rẩy nói: “Hạ quan đáng chết! Hạ quan ngu dốt, thật sự là không biết Bắc Linh hoàng tử y..”
Hoành Húc không đợi bọn họ nói xong đã kinh hoảng cuồng bạo đá văng người đang quỳ gối trước mặt ra vội vàng chạy vào nội thất.
Hoành Húc xé rách một đoàn bố nhét vào miệng của y, quanh thân lệ khí âm trầm làm cho người ta sợ hãi.
“Như thế nào? Chẳng qua trẫm là một người trong thiên bách sàng thị (trăm kẻ trên giường), nghĩ rằng trẫm đối với ngươi có chút tốt là có thể thị sủng mà kiêu, tự mình lựa chọn xem nguyện hay không nguyện ý tách chân ra cho trẫm thao?”
Tử Li lắc đầu ô ô kêu, lệ đã theo khóe mắt chảy xuống.
Hoành Húc không nhìn phản kháng của y, rút ra đai lưng đưa hai tay y gắt gao trói ở trên thành tháp quý phi. Cúi đầu chống lại đôi hắc mâu hoảng loạn thống khổ cùng nước mắt làm cho hắn một trận phiền muộn, phẫn nộ tiếp tục xé xuống một ống tay áo đem chúng chặt chẽ bưng kín!
Miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, tay không thể động. Tầm nhìn lâm vào hắc ám làm cho Tử Li một trận sợ hãi, y chỉ có thể bằng tưởng tượng của mình mà đoán trước bước hành động tiếp theo của nam nhân.
Hoành Húc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tử Li rõ ràng cứng ngắc trên tháp.
Lý y (y phục) rộng thùng thình trải qua một trận giãy giụa đã đến trình độ không thành hình, cổ áo hở rộng lộ ra tấm ngực oánh nhuận trắng nộn, khung xương mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, cái cổ khiến người muốn duyện cắn, xương quai xanh xinh đẹp, còn có hai điểm anh quả bắt mắt phập phồng theo hô hấp trên lồng ngực bạch ngọc, theo bất an của chủ nhân mà dần dần run rẩy , không thể không trêu chọc dục vọng nguyên thủy của con người!
Tử Li không dám có chút động tác, lúc này y giống như là người bị lạc nơi thâm sơn rừng già trong đêm, hoàn cảnh nguy hiểm khiến y chỉ có thể đứng ở tại chỗ, khủng hoảng bất an phòng bị dã thú ẩn núp trong bóng đêm.
Hoành Húc lạnh lùng cười, một phen vén lên kiện y vật (trang phục) đã mất nhiều tác dụng, nương theo sắc bóng trầm úc (tối) của tháp quý phi làm bằng tử đàn mộc, một khối thân thể mỹ hảo tản ra hấp dẫn trí mạng hiển hiện trọn vẹn trong mắt.
Lông tơ toàn thân Tử Li dựng đứng, vừa nghĩ tới chính mình lấy tư thái xích thân lõa thể mặc người xâm lược nằm trong tầm mắt không kiêng nể gì của hắn, cảm giác hổ thẹn cùng phẫn nộ lập tức tích tụ lớn ở trong ngực sôi trào trở mình cấu xé. Y xấu hổ và giận dữ nhấc chân hướng Hoành Húc đá vào, góc áo còn chưa chạm thì cổ chân cũng đã rơi vào đại chưởng hữu lực của đối phương.
Hoành Húc trào phúng hừ cười một tiếng, ngón tay mang theo ý trả thù từ lòng bàn chân trơn bóng một đường như có như không điểm hướng lên trên, khi đi vào sườn đùi non mịn, ác ý tăng thêm lực đạo vẽ thành vòng, hai chân không hề báo động trước bị tả hữu tách ra. Hoành Húc vươn tay nâng lên khí quan tinh xảo đang mềm nhuyễn, cực phiến tình trấn an lay động, ngẩng đầu nhìn Tử Li đang ô ô lắc đầu châm chọc: “Xem, chỉ dễ dàng như vậy đã thức dậy! Thật sự là thân thể mẫn cảm, ngươi thật có thiên phú làm nam sủng!” Nói xong dùng móng tay nhẹ gảy đỉnh ngọc trụ, thân mình trước mắt cũng theo đó mà run rẩy lên, xinh đẹp giống như hoa lê theo gió nhẹ lay.
“Thực thoải mái sao? Thoải mái đến khóc!” Hoành Húc bắt tại thắt lưng Tử Li, bao phủ ở phía trên nhìn người dưới thân đang thấp giọng nức nở trong yết hầu, ống tay áo che đi đôi mắt đã thấm ướt thành hai khối thủy tích (lớp nước ướt), “Có phải muốn phát tiết hay không? Ân? Nhưng ngươi tựa hồ đã quên, nam sủng sao có thể trước chủ nhân!”
Tay nắm lấy ngọc trụ đột nhiên thu lại.
“Ngô ——” Tử Li đau đến thân mình bắn lên, tính khí nguyên bản tinh thần phấn chấn lập tức xụi lơ xuống.
Dư ba (dư quang sót lại) đau đớn còn chưa bình phục, trong thoáng chốc chợt thấy hạ thân nhẹ đi, hai chân bị tách ra, nhiệt vật cứng rắn đặt giữa đồn biện (mông) làm cho Tử Li giật mình một cái, khi còn đang trong trạng thái dại ra thì dị vật kia đã hung hăng mãnh liệt xông vào, đau nhức không thể dùng ngôn ngữ hình dung thoáng chốc thổi quét tất cả thần kinh cảm giác, đau đớn làm cho người ta tuyệt vọng hận không thể lập tức chết đi cùng với tiếng trầm đục của bố bạch bị xé rách khiến Tử Li sinh ra cảm giác linh hồn đã rời khỏi thể xác.
Hoành Húc yên lặng làm động tác, mang theo thỏa mãn xâm nhập vào bụng, lãnh nhãn nhìn thiếu niên ngạnh cổ ra sau phát ra tiếng rên rỉ giống như động vật bị thương. Một giọt chất lỏng đỏ sẫm từ bộ vị tương liên chảy xuống, thấm lên y vật rất nhanh liền thẩm thấu, chỉ sót lại một chút hồng chói mắt.
Ngực bỗng nhiên bị kiềm hãm, tình tự khó hiểu ở trong lồng ngực lan tràn, Hoành Húc phiền muộn chau mày đem vướng bận ảnh hưởng trong đầu này áp chế, tiếp theo nắm chặt chân Tử Li giống như chứng minh mình cũng không mềm lòng bất an thoáng chốc dùng sức bắt đầu co rúm.
Thân thể yếu đuối theo động tác của hắn mà vô lực lắc lư trước sau, mỗi một lần ma xát đều mang theo một lượng lớn huyết dịch giống như tiểu khê (con suối nhỏ) ồ ồ chảy xuôi, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người, huyết tinh tràn ngập chóp mũi làm cho Hoành Húc mãnh liệt chấn động, hắn ngạc nhiên dừng lại tất cả động tác.
Chính mình đến tột cùng đang làm cái gì! Rõ ràng không muốn cưỡng bức y không muốn tiếp tục thương tổn y nữa! Vội vàng rút ra, nhìn thiếu niên một mảnh im ắng trong ngực tựa hồ bình phục bất động, Hoành Húc lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng bất an. Hắn lập tức tiến lên cởi bỏ cổ tay Tử Li, xả xuống mảnh vải trên mắt, hốt nhiên, Hoành Húc gắt gao nhìn chằm chằm song mâu nhắm chặt đang chảy ra hai vết máu uốn lượn. Tay có chút run rẩy nhổ ra bố đoàn trong miệng, huyết lưu không có vật cản lập tức tuôn trào.
Hoành Húc vội điểm cách du huyệt (Ở phần lưng, nằm cạnh vết hõm xuống ở đốt xương sống thứ 7) của Tử Li, nhưng vẫn ngăn không được huyết dịch đang cấp tốc lan tràn ra ngoài thành vũng.
“Người tới —— ngự y ——” mắt Hoành Húc như nứt vỡ quát lớn. Một phen ôm lấy Tử Li đang bất tỉnh nhân sự đi nhanh ra ngoài.
“Người tới, tất cả đều đã chết sao? Ngự y ——” Hoành Húc ôm chặt Tử Li phi thân đến bờ bên kia. Cùng vẻ bình tĩnh lãnh khốc thường ngày cách một trời một vực, Hoành Húc lúc này kinh hoảng luống cuống y quan hỗn độn, vạt áo trước của long bào, cổ tay áo cùng vạt áo dính đầy vết máu loang lổ. Người trong lồng ngực buông thõng một tay xuống phía dưới, khuôn mặt như tờ giấy trắng lệch sang bên, khóe mắt, bên miệng vẫn đang ồ ồ huyết dịch, bộ dáng thật làm cho người ta sợ hãi, tựa hồ mỗi một phần nhiệt dịch trào ra đồng thời cũng mang đi một phần sinh khí của y!
Đến khi có người nghe tiếng chạy tới nhìn thấy quang cảnh này đều là cả kinh.
Hoành Húc thần tình bạo nộ quát: “Một đám phế vật, còn sững sờ ở đây làm cái gì? Nếu y có gì vạn nhất, trẫm phải đem hết thảy các ngươi chôn cùng!”
Cung thị chẳng qua động tác có hơi chậm lập tức run như cầy sấy chạy nhanh đi thỉnh ngự y.
“Hoàng Thượng, thỉnh đem điện hạ ôm vào trong phòng!” Minh Nguyệt vội vàng nói.
Nhưng không chờ nàng đẩy cửa ra, Hoành Húc đã một cước đá văng cửa phòng đi nhanh vào phòng ngủ, đem người trong lồng ngực thả đến trên giường, động tác cẩn thận giống như đó là trân bảo vừa chạm liền vỡ.
Minh Nguyệt đi đến lấy ra thảm bạc mỏng ở trên người trần trụi của Tử Li, vết thương giữa gian cho dù không nói cũng biết là chuyện gì xảy ra. Rõ ràng sáng nay còn là một người hoàn hảo.
Nhìn thấy Hoành Húc một bộ dáng vừa vội vừa đau, Minh Nguyệt không khỏi thở dài: nếu biết vậy lúc trước hà tất phải đi thương tổn!
“Ngự y như thế nào còn chưa tới? Trì hoãn thêm canh giờ trẫm liền tru di cửu tộc các ngươi——” Hoành Húc đang ủng lấy hàm dưới của Tử Li hai mắt đỏ sậm hét lên.
Hoàng đế rống giận đem vài ngự y đang vội vàng tới bậc cửa bị hù cho dưới chân thoáng chốc chạy như điên.
“Tham ..tham kiến bệ..”
“Còn kiến lễ cái gì? Các ngươi còn không mau lăn lại đây xem y đến tột cùng sao lại thế này?”
“Phải, phải” vài ngự y vác áp lực cực lớn vây đến bên giường, vừa thấy bộ dáng của Tử Li tâm thần đều là trầm xuống.
“Hạ quan cả gan, thỉnh bệ hạ cùng những người khác chờ ở trước ngoại thất.”
Trong phòng ——
Hoành Húc ngồi ở trên ghế sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cửa phòng nhắm chặt, thị tòng xung quanh cấm thanh mà đứng.
Toàn bộ đại sảnh giống như bị bao phủ dưới một mảnh trời u ám.
Ước chừng qua thời gian ba nén hương (2h25’), cửa phòng nhắm chặt rốt cục mở ra , Hoành Húc lập tức đứng lên.
Ngự y vuốt mồ hôi trên trán khom người đi đến trước mặt Hoành Húc quỳ lạy trên mặt đất.
“Tình huống như thế nào?”
“Bệ hạ, Bắc Linh hoàng tử y.. ách, trước mắt, đã không còn ho ra máu…” ngự y tìm lời mở miệng nói.
Nghe gã vừa nói như thế, sắc mặt Hoành Húc hơi hoãn xuống, nhưng hắn vẫn không kiên nhẫn nghe bọn họ lắm lời, thần sắc chợt tắt trầm giọng quát: “Có lời gì không thể lưu loát nói xong?”
Các ngự y lập tức phủ phục trên mặt đất thân thể run rẩy nói: “Hạ quan đáng chết! Hạ quan ngu dốt, thật sự là không biết Bắc Linh hoàng tử y..”
Hoành Húc không đợi bọn họ nói xong đã kinh hoảng cuồng bạo đá văng người đang quỳ gối trước mặt ra vội vàng chạy vào nội thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.