Quyển 4 - Chương 59: Ngoại truyện thiên Cuộc sống hạnh phúc
Đái văn hi
18/12/2014
Thụy Tuyên năm thứ ba, Bắc Linh đã xảy ra một sự kiện chấn kinh triều dã — quân vương bọn họ
vừa đăng cơ ba năm cư nhiên tại triều đối diện văn võ bá quan thoái vị
nhượng hiền, lập đệ thập hoàng tử An Cẩn Hạo vi đế, cũng mệnh tả thừa
tướng Ngụy Trọng Sở và hữu thừa tướng Tào Thạch Nghĩa đồng Nhiếp chính
vương, phụ trợ ấu quân.
Chiếu này vừa ra, thiên hạ ồ lên. Ai cũng nghĩ không rõ vị tân quân thiên tân vạn khổ mới đoạt được đế vị vì sao lại bỗng nhiên thoái vị biến mất! Có đồn đãi y là thiên quân hạ phàm cố ý đến cứu vớt Bắc Linh nay phải trở lại Thiên Đình phục mệnh; Có đồn đãi y cùng với Sở Kinh vương Hoành Húc mai danh ẩn tích tình thâm ý nùng, hai quốc quân chủ song song bỏ qua giang sơn ẩn cư sơn dã; Có đồn đãi y cùng một phụ nhân có phu bỏ trốn ; Có đồn đãi y bỗng nhiên xuất gia khám phá hồng trần…… Tóm lại mọi giả thuyết xôn xao, cũng không hiểu được chân tướng đến tột cùng là cái nào!
Nhân vật chính trong miệng nghị luận của thiên hạ, lúc này đang ở chỗ nào a?
……
“Tiểu kê dực, ta vừa ái vừa thực [ Cánh gà nướng, món ta thích ăn (ghi chú: đang hát - -) ]……” Tử Li một tay xoay xoay một cái cánh gà lớn một tay cầm tiểu xoát (bàn chải nhỏ), ở trên cánh gà nướng đến vàng óng ánh thơm hương đồ lên một tầng mật ong dày.
“Tư tư” Hương thịt bốc lên dẫn tới y thèm nhỏ dãi ba thước, trộm liếc mắt nhìn Hoành Húc đang đưa lưng về phía mình bận việc ở bên hồ, Tử Li thừa dịp này vội vàng nâng lên cánh gà tùy tiện thổi thổi liền hung hăng cắn một ngụm.
Bất quá y đã xem nhẹ trình độ tỏa nhiệt của cánh gà, đặc biệt là sau khi bỏ thêm một tầng mật ong, đầu lưỡi bị nóng đến một thanh âm “Tư” vang lên, một miếng thịt hàm ở miệng nuốt cũng không được phun lại không đành, Tử Li nóng đến vẻ mặt đỏ bừng mở lớn miệng phe phẩy bàn tay mãnh liệt quạt.
Hoành Húc đem ngư đã rửa sạch dùng mộc xiên cố định hảo, xoay người lại phát hiện Tử Li đang vươn đầu lưỡi “Tê tê” hấp nước miếng, không cần hỏi cũng khẳng định là ăn vụng bất thành mà nóng miệng.
“Mau nhổ ra.”
Tử Li do dự một giây lưu luyến đem khối thịt đã đến miệng phun ra.
Hoành Húc vừa buồn cười lại đau lòng đi tới nâng lên cằm Tử Li, nhíu mày nhìn đầu lưỡi y bị nóng đến đỏ bừng,“Lại ăn vụng, xem, lần này bị nóng chết đi! Nói cánh gà phải để nguội chút mới ăn, nếu không ngươi lại bị nóng đến đau yết hầu.”
Tử Li hai mắt đẫm lệ lưng tròng mở lớn miệng vươn đầu lưỡi nói:“Khưng [nhưng ] cí [ cánh ] phải diếp [ phải thừa dịp ] nóng mới ảo ngon [ ăn ngon ]!”
“Còn tranh luận?” Hoành Húc hí mắt.
“Đau……” Tử Li đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Cho ta thổi thổi!” Hoành Húc cúi đầu hướng cái lưỡi của y thổi thổi, đầu lưỡi đỏ tươi như là đóa hoa dính sương sớm, dụ dỗ người hái. Mục quang Hoành Húc căng thẳng, đôi môi đã hàm lên đầu lưỡi kia mà mút vào.
Đầu lưỡi Tử Li bị hắn liếm biến thành có chút đau đớn tê dại, hai người hơi thở không xong ngã nhào ở trên cỏ. Một bên dây dưa một bên vươn tay cởi ra y phục đối phương, thẳng đến khi lẫn nhau không còn y vật vướng bận, Tử Li mới phát hiện mình đã ở trên vai Hoành Húc để lại vài đạo trảo ngân.
Hoành Húc nhìn gương mặt xấu hổ quẫn bách của y thấp giọng trêu đùa:“Bảo bối nhi khi nào thì trở nên so với ta còn gấp gáp hơn vậy?”
Nghe vậy, mặt Tử Li lại xấu hổ dâng thêm một tầng bạc hồng. Hoành Húc cười nhẹ lại hôn lên môi y, ngón tay hoạt đến hạ thân vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ giữa hai chân.
Tử Li hơi hơi thở dốc hưởng thụ thủ kĩ thành thạo của hắn, Hoành Húc yêu nhất bộ dáng động tình lúc này của y, tham luyến nhìn gương mặt y, dưới tay lại tiếp tục ra sức, thẳng đến khi thân mình trong lòng nhẹ nhàng run lên rốt cục kiên trì không được phóng thích ở trong tay hắn. Lại làm một trận tiền diễn, Hoành Húc mới chậm rãi tiến vào……
Phía trên là thiên không lam đến thấu triệt, phía dưới là thảo nguyên mênh mông bát ngát, bọn họ tựa như lục bình tương y tương bàng (cận kề gắn bó), trong biển nước chìm chìm nổi nổi, một đời dây dưa, chỉ chết đi mới có thể chia lìa……
>>Toàn Văn Hoàn<<
Chiếu này vừa ra, thiên hạ ồ lên. Ai cũng nghĩ không rõ vị tân quân thiên tân vạn khổ mới đoạt được đế vị vì sao lại bỗng nhiên thoái vị biến mất! Có đồn đãi y là thiên quân hạ phàm cố ý đến cứu vớt Bắc Linh nay phải trở lại Thiên Đình phục mệnh; Có đồn đãi y cùng với Sở Kinh vương Hoành Húc mai danh ẩn tích tình thâm ý nùng, hai quốc quân chủ song song bỏ qua giang sơn ẩn cư sơn dã; Có đồn đãi y cùng một phụ nhân có phu bỏ trốn ; Có đồn đãi y bỗng nhiên xuất gia khám phá hồng trần…… Tóm lại mọi giả thuyết xôn xao, cũng không hiểu được chân tướng đến tột cùng là cái nào!
Nhân vật chính trong miệng nghị luận của thiên hạ, lúc này đang ở chỗ nào a?
……
“Tiểu kê dực, ta vừa ái vừa thực [ Cánh gà nướng, món ta thích ăn (ghi chú: đang hát - -) ]……” Tử Li một tay xoay xoay một cái cánh gà lớn một tay cầm tiểu xoát (bàn chải nhỏ), ở trên cánh gà nướng đến vàng óng ánh thơm hương đồ lên một tầng mật ong dày.
“Tư tư” Hương thịt bốc lên dẫn tới y thèm nhỏ dãi ba thước, trộm liếc mắt nhìn Hoành Húc đang đưa lưng về phía mình bận việc ở bên hồ, Tử Li thừa dịp này vội vàng nâng lên cánh gà tùy tiện thổi thổi liền hung hăng cắn một ngụm.
Bất quá y đã xem nhẹ trình độ tỏa nhiệt của cánh gà, đặc biệt là sau khi bỏ thêm một tầng mật ong, đầu lưỡi bị nóng đến một thanh âm “Tư” vang lên, một miếng thịt hàm ở miệng nuốt cũng không được phun lại không đành, Tử Li nóng đến vẻ mặt đỏ bừng mở lớn miệng phe phẩy bàn tay mãnh liệt quạt.
Hoành Húc đem ngư đã rửa sạch dùng mộc xiên cố định hảo, xoay người lại phát hiện Tử Li đang vươn đầu lưỡi “Tê tê” hấp nước miếng, không cần hỏi cũng khẳng định là ăn vụng bất thành mà nóng miệng.
“Mau nhổ ra.”
Tử Li do dự một giây lưu luyến đem khối thịt đã đến miệng phun ra.
Hoành Húc vừa buồn cười lại đau lòng đi tới nâng lên cằm Tử Li, nhíu mày nhìn đầu lưỡi y bị nóng đến đỏ bừng,“Lại ăn vụng, xem, lần này bị nóng chết đi! Nói cánh gà phải để nguội chút mới ăn, nếu không ngươi lại bị nóng đến đau yết hầu.”
Tử Li hai mắt đẫm lệ lưng tròng mở lớn miệng vươn đầu lưỡi nói:“Khưng [nhưng ] cí [ cánh ] phải diếp [ phải thừa dịp ] nóng mới ảo ngon [ ăn ngon ]!”
“Còn tranh luận?” Hoành Húc hí mắt.
“Đau……” Tử Li đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Cho ta thổi thổi!” Hoành Húc cúi đầu hướng cái lưỡi của y thổi thổi, đầu lưỡi đỏ tươi như là đóa hoa dính sương sớm, dụ dỗ người hái. Mục quang Hoành Húc căng thẳng, đôi môi đã hàm lên đầu lưỡi kia mà mút vào.
Đầu lưỡi Tử Li bị hắn liếm biến thành có chút đau đớn tê dại, hai người hơi thở không xong ngã nhào ở trên cỏ. Một bên dây dưa một bên vươn tay cởi ra y phục đối phương, thẳng đến khi lẫn nhau không còn y vật vướng bận, Tử Li mới phát hiện mình đã ở trên vai Hoành Húc để lại vài đạo trảo ngân.
Hoành Húc nhìn gương mặt xấu hổ quẫn bách của y thấp giọng trêu đùa:“Bảo bối nhi khi nào thì trở nên so với ta còn gấp gáp hơn vậy?”
Nghe vậy, mặt Tử Li lại xấu hổ dâng thêm một tầng bạc hồng. Hoành Húc cười nhẹ lại hôn lên môi y, ngón tay hoạt đến hạ thân vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ giữa hai chân.
Tử Li hơi hơi thở dốc hưởng thụ thủ kĩ thành thạo của hắn, Hoành Húc yêu nhất bộ dáng động tình lúc này của y, tham luyến nhìn gương mặt y, dưới tay lại tiếp tục ra sức, thẳng đến khi thân mình trong lòng nhẹ nhàng run lên rốt cục kiên trì không được phóng thích ở trong tay hắn. Lại làm một trận tiền diễn, Hoành Húc mới chậm rãi tiến vào……
Phía trên là thiên không lam đến thấu triệt, phía dưới là thảo nguyên mênh mông bát ngát, bọn họ tựa như lục bình tương y tương bàng (cận kề gắn bó), trong biển nước chìm chìm nổi nổi, một đời dây dưa, chỉ chết đi mới có thể chia lìa……
>>Toàn Văn Hoàn<<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.