Chương 52: Anh đoán... Anh có được em rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
08/03/2024
Không có, không có, không có… Cậu đừng nghe Tạ Mục Trì nói bậy, tớ chưa từng tán tỉnh nữ nhân. Cậu đừng nghĩ sai… Tớ… Thật ra tớ…- Tôi không nghĩ gì cả, không cần giải thích. Ai về lều nấy, giải tán mưu sinh!
Ngay sau đó Hoắc Ninh Tích cũng chui thẳng vào lều mà Phù Ngân Cát đang ngủ, tuy nhiên thì sau đó đã Phù Ngân Cát đã bị Hoắc Ninh Tường ôm ra ngoài, trước khi vào lều khác thì còn nhìn Kiều Luân Vũ, lại nói:
- Không phải tôi chê đâu, nhưng Kiều Luân Vũ à, cậu ngu thật đó, tôi thật sự e ngại con của cậu sau này. truyện đam mỹ
- Ý cậu là gì?
- Haizzz, bó tay rồi. Khó trách Ninh Tích lại không nói lời nào, ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
Sau đó thì Hoắc Ninh Tường cũng đưa Phù Ngân Cát đến lều của Hứa Nguyệt Y, nói chung thì cho cô ấy ngủ ở đây sẽ an tâm hơn là để ở bên Hoắc Ninh Tích.
Còn Hoắc Ninh Tường, Tạ Mục Trì và Vương Duật Thành thì cùng nhau ngủ ở một lều lớn hơn một chút.
Trong cái khung cảnh lạnh lẽo này chỉ còn lại có một mình Kiều Luân Vũ là ngồi ở đó, anh thật sự không phải không hiểu những gì bọn họ nói… Chỉ là anh chưa chắc chắn nên mới không dám làm liều, anh sợ rằng nếu như anh làm bậy thì ngay cả làm bạn cũng không được…
Nếu như… Không thể tiếp tục làm bạn với Hoắc Ninh Tích… Chỉ mới nghĩ thôi mà anh đã khó chịu rồi, làm sao có thể không làm bạn chứ… Anh không thể…
Lúc này Kiều Luân Vũ chỉ biết thở dài rồi ngồi yên ở đó, không biết là vì không ngủ được hay một lý do khách quan nào đó, mà Hoắc Ninh Tích cũng đã rời khỏi lều, cô có chút ngạc nhiên khi thấy Kiều Luân Vũ vẫn ngồi ở đó, gương mặt còn có chút buồn bã nữa chứ.
- Sao vậy? Không ngủ đi còn ngồi ở đó làm gì, cậu không lạnh à?
- Ninh Tích… Thật ra tớ…
- Có chuyện gì thì sáng mai nói, bây giờ khuya rồi, ngủ đi.
Hoắc Ninh Tích cũng chỉ định lấy một chút vật dụng cá nhân rồi sẽ đi ngủ, nhưng ai mà có ngờ khi cô ấy lấy đồ xong đã không thấy Kiều Luân Vũ ngồi ở đó nữa. Thở dài một tiếng, cô cũng chui vào lều.
Còn chưa đợi cô phản ứng thì cô đã bị một vật thể không xác định ôm lấy, khi này Hoắc Ninh Tích còn tưởng bản thân gặp ma rồi, muốn hét lên nhưng đã bị chặn lại, mở mắt ra nhìn thì ra là Kiều Luân Vũ… Nhưng anh vào đây từ bao giờ? Sao cô không biết vậy nhỉ?
- Cậu… Sao cậu lại vào đây? Còn nữa, tay cậu đang chạm vào đâu đấy?
Gương mặt nhỏ của Hoắc Ninh Tích có hơi đỏ lên một chút, tình thế hiện tại chính là Hoắc Ninh Tích ngồi vào lòng của Kiều Luân Vũ, một tay anh ôm eo của cô, một tay vừa mới bịt miệng của cô, dáng vẻ này y hệt như bắt cóc vậy, nếu không phải Hoắc Ninh Tích bình tĩnh thì anh đã sớm nhập viện rồi.
Đột nhiên lúc này Kiều Luân Vũ lại dùng cả hai tay ôm lấy eo của cô, còn tựa cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói:
- Tích Tích, cậu có biết cậu như vậy rất đáng yêu không?
- Kiều Luân Vũ, cậu uống rượu nên say rồi à?
- Anh không có uống rượu, cũng không say… À không phải, anh say rồi… Anh say em.
Rùng mình, Hoắc Ninh Tích thật sự vì câu nói này của anh làm cho rùng mình, nhưng rồi sau đó cô lại muốn thoát khỏi tay anh, lại nhíu mày nói:
- Hóa ra Tạ Mục Trì nói đúng nhỉ, Kiều thiếu gia biết cách tán tỉnh nữ nhân thật đó. Nhưng đáng tiếc, tôi không phải dạng người sẽ nghe mật ngọt rót vào tai, vô dụng thôi… Tôi…
- Anh biết… Anh biết em không phải người thích nghe những câu ngọt ngào, anh cũng không định nói mấy câu vô bổ thế này đâu…
Dừng một chút, Hoắc Ninh Tích có dự cảm không lành lắm…
Ngay sau đó Kiều Luân Vũ đã đem cô đè xuống đệm, nhưng vì xót xa nên anh đã đưa tay đỡ lấy đầu của cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, hôn lên mũi của cô… Lại nói:
- Tích Tích, anh yêu em… Ngay từ lần đầu gặp em anh đã yêu em rồi… Nhưng vì em quá hoàn hảo, anh sợ rằng bản thân không xứng đáng với em, nên mãi mới không dám nói ra… Tích Tích tin anh, anh chưa từng tán tỉnh ai cả, em là người đầu tiên… Cũng là người cuối cùng. Nếu em không tin thì anh có thể thề… Anh thề là…
Còn chưa kịp để Kiều Luân Vũ nói hết câu thề thì Hoắc Ninh Tích đã đưa ngón tay chặn miệng anh lại, hiển nhiên anh cũng nhìn ra gương mặt đỏ lừ vì ngại ngùng của cô… Hóa ra, cô gái của anh cũng có dáng vẻ đáng yêu như thế này… À không phải, anh lại nói sai rồi… Cô gái của anh lúc nào mà không đáng yêu chứ.
- Tích Tích… Anh yêu em…
- Đã… Đã nghe rồi… Đừng nói nữa…
- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em! Anh muốn cả thế giới biết anh yêu em!
Hoắc Ninh Tích lại bật cười, sau đó cô còn chủ động choàng tay qua cổ của anh, thấp giọng nói:
- Vậy sao? Vậy anh chứng minh thế nào?
Đại não của Kiều Luân Vũ bắt đầu chạy, sau đó anh liền cúi thấp xuống hơn một chút, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô… Nhưng cô không hề né tránh.
Thừa thắng xông lên, anh liền hôn lấy môi của cô, trực tiếp để cô là của mình.
Hoắc Ninh Tích cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đó… Người con trai này, đúng là ngốc thật đó.
Nụ hôn triền miên dây dưa một lúc thì Kiều Luân Vũ cũng đã rời khỏi môi cô, nhưng vẫn còn lưu luyến hôn thêm một cái, lại nói:
- Tích Tích, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?
- Anh đoán xem?
- Anh đoán… Là anh có được em rồi.
Buổi tối đó vốn dĩ Kiều Luân Vũ chỉ định quan tâm và kéo gần khoảng cách giữa hai người thôi, nhưng ai mà có ngờ… Anh kéo hơi lố rồi… Cơ mà không sao…
Cuối cùng thì anh cũng đã có bạn gái rồi, Hoắc Ninh Tích là của anh, cả thế giới đều phải biết!
#Yu~
Ngay sau đó Hoắc Ninh Tích cũng chui thẳng vào lều mà Phù Ngân Cát đang ngủ, tuy nhiên thì sau đó đã Phù Ngân Cát đã bị Hoắc Ninh Tường ôm ra ngoài, trước khi vào lều khác thì còn nhìn Kiều Luân Vũ, lại nói:
- Không phải tôi chê đâu, nhưng Kiều Luân Vũ à, cậu ngu thật đó, tôi thật sự e ngại con của cậu sau này. truyện đam mỹ
- Ý cậu là gì?
- Haizzz, bó tay rồi. Khó trách Ninh Tích lại không nói lời nào, ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
Sau đó thì Hoắc Ninh Tường cũng đưa Phù Ngân Cát đến lều của Hứa Nguyệt Y, nói chung thì cho cô ấy ngủ ở đây sẽ an tâm hơn là để ở bên Hoắc Ninh Tích.
Còn Hoắc Ninh Tường, Tạ Mục Trì và Vương Duật Thành thì cùng nhau ngủ ở một lều lớn hơn một chút.
Trong cái khung cảnh lạnh lẽo này chỉ còn lại có một mình Kiều Luân Vũ là ngồi ở đó, anh thật sự không phải không hiểu những gì bọn họ nói… Chỉ là anh chưa chắc chắn nên mới không dám làm liều, anh sợ rằng nếu như anh làm bậy thì ngay cả làm bạn cũng không được…
Nếu như… Không thể tiếp tục làm bạn với Hoắc Ninh Tích… Chỉ mới nghĩ thôi mà anh đã khó chịu rồi, làm sao có thể không làm bạn chứ… Anh không thể…
Lúc này Kiều Luân Vũ chỉ biết thở dài rồi ngồi yên ở đó, không biết là vì không ngủ được hay một lý do khách quan nào đó, mà Hoắc Ninh Tích cũng đã rời khỏi lều, cô có chút ngạc nhiên khi thấy Kiều Luân Vũ vẫn ngồi ở đó, gương mặt còn có chút buồn bã nữa chứ.
- Sao vậy? Không ngủ đi còn ngồi ở đó làm gì, cậu không lạnh à?
- Ninh Tích… Thật ra tớ…
- Có chuyện gì thì sáng mai nói, bây giờ khuya rồi, ngủ đi.
Hoắc Ninh Tích cũng chỉ định lấy một chút vật dụng cá nhân rồi sẽ đi ngủ, nhưng ai mà có ngờ khi cô ấy lấy đồ xong đã không thấy Kiều Luân Vũ ngồi ở đó nữa. Thở dài một tiếng, cô cũng chui vào lều.
Còn chưa đợi cô phản ứng thì cô đã bị một vật thể không xác định ôm lấy, khi này Hoắc Ninh Tích còn tưởng bản thân gặp ma rồi, muốn hét lên nhưng đã bị chặn lại, mở mắt ra nhìn thì ra là Kiều Luân Vũ… Nhưng anh vào đây từ bao giờ? Sao cô không biết vậy nhỉ?
- Cậu… Sao cậu lại vào đây? Còn nữa, tay cậu đang chạm vào đâu đấy?
Gương mặt nhỏ của Hoắc Ninh Tích có hơi đỏ lên một chút, tình thế hiện tại chính là Hoắc Ninh Tích ngồi vào lòng của Kiều Luân Vũ, một tay anh ôm eo của cô, một tay vừa mới bịt miệng của cô, dáng vẻ này y hệt như bắt cóc vậy, nếu không phải Hoắc Ninh Tích bình tĩnh thì anh đã sớm nhập viện rồi.
Đột nhiên lúc này Kiều Luân Vũ lại dùng cả hai tay ôm lấy eo của cô, còn tựa cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói:
- Tích Tích, cậu có biết cậu như vậy rất đáng yêu không?
- Kiều Luân Vũ, cậu uống rượu nên say rồi à?
- Anh không có uống rượu, cũng không say… À không phải, anh say rồi… Anh say em.
Rùng mình, Hoắc Ninh Tích thật sự vì câu nói này của anh làm cho rùng mình, nhưng rồi sau đó cô lại muốn thoát khỏi tay anh, lại nhíu mày nói:
- Hóa ra Tạ Mục Trì nói đúng nhỉ, Kiều thiếu gia biết cách tán tỉnh nữ nhân thật đó. Nhưng đáng tiếc, tôi không phải dạng người sẽ nghe mật ngọt rót vào tai, vô dụng thôi… Tôi…
- Anh biết… Anh biết em không phải người thích nghe những câu ngọt ngào, anh cũng không định nói mấy câu vô bổ thế này đâu…
Dừng một chút, Hoắc Ninh Tích có dự cảm không lành lắm…
Ngay sau đó Kiều Luân Vũ đã đem cô đè xuống đệm, nhưng vì xót xa nên anh đã đưa tay đỡ lấy đầu của cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, hôn lên mũi của cô… Lại nói:
- Tích Tích, anh yêu em… Ngay từ lần đầu gặp em anh đã yêu em rồi… Nhưng vì em quá hoàn hảo, anh sợ rằng bản thân không xứng đáng với em, nên mãi mới không dám nói ra… Tích Tích tin anh, anh chưa từng tán tỉnh ai cả, em là người đầu tiên… Cũng là người cuối cùng. Nếu em không tin thì anh có thể thề… Anh thề là…
Còn chưa kịp để Kiều Luân Vũ nói hết câu thề thì Hoắc Ninh Tích đã đưa ngón tay chặn miệng anh lại, hiển nhiên anh cũng nhìn ra gương mặt đỏ lừ vì ngại ngùng của cô… Hóa ra, cô gái của anh cũng có dáng vẻ đáng yêu như thế này… À không phải, anh lại nói sai rồi… Cô gái của anh lúc nào mà không đáng yêu chứ.
- Tích Tích… Anh yêu em…
- Đã… Đã nghe rồi… Đừng nói nữa…
- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em! Anh muốn cả thế giới biết anh yêu em!
Hoắc Ninh Tích lại bật cười, sau đó cô còn chủ động choàng tay qua cổ của anh, thấp giọng nói:
- Vậy sao? Vậy anh chứng minh thế nào?
Đại não của Kiều Luân Vũ bắt đầu chạy, sau đó anh liền cúi thấp xuống hơn một chút, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô… Nhưng cô không hề né tránh.
Thừa thắng xông lên, anh liền hôn lấy môi của cô, trực tiếp để cô là của mình.
Hoắc Ninh Tích cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đó… Người con trai này, đúng là ngốc thật đó.
Nụ hôn triền miên dây dưa một lúc thì Kiều Luân Vũ cũng đã rời khỏi môi cô, nhưng vẫn còn lưu luyến hôn thêm một cái, lại nói:
- Tích Tích, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?
- Anh đoán xem?
- Anh đoán… Là anh có được em rồi.
Buổi tối đó vốn dĩ Kiều Luân Vũ chỉ định quan tâm và kéo gần khoảng cách giữa hai người thôi, nhưng ai mà có ngờ… Anh kéo hơi lố rồi… Cơ mà không sao…
Cuối cùng thì anh cũng đã có bạn gái rồi, Hoắc Ninh Tích là của anh, cả thế giới đều phải biết!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.