Chương 43: Có chút hồi hộp
Vương Khiết Băng (Yu)
06/03/2024
Xuất phát về Nhâm thành là buổi sáng ngày hôm sau, vì họ nghĩ rằng về vào buổi sáng thì cũng gần trưa sẽ đến, buổi chiều có thể đi chơi.
Nhìn quang cảnh xung quanh con đường quay về Nhâm thành, ai nấy đều thấy rất hào hứng.
Đặc biệt là Tạ Mục Trì, đây là lần đầu tiên anh đến Nhâm thành, còn là lần đầu tiên về nhà của bạn gái nữa chứ, không hiểu tại sao nhưng anh lại có chút căng thẳng.
Hứa Nguyệt Y ngồi bên cạnh cũng chỉ biết cười thôi, người này bình thường mạnh miệng lắm mà, sao chỉ mới lên xe thôi đã trở nên rụt rè sợ hãi rồi chứ? Thật là khiến người ta thấy không yên tâm chút nào.
Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của anh, lại nói:
- Sao vậy, anh hối hận rồi sao?
Tạ Mục Trì liền giữ lấy tay của cô, còn hôn vào lòng bàn tay của cô một cái, lại nói:
- Lần đầu gặp cha mẹ vợ, có chút hồi hộp.
- Cha mẹ vợ gì chứ, chỉ là bạn bè về nhà nhau chơi thôi mà.
Tạ Mục Trì cũng chỉ cười, sau đó anh lại vô sỉ mà cúi thấp người, sát với gương mặt của cô, lại nói:
- Nhưng anh là bạn trai của em mà, thì chẳng phải lần này chính là lần ra mắt đầu tiên của con rể với cha mẹ vợ sao?
- Tạ Mục Trì, anh nghiêm chỉnh một chút.
Anh liền cười rất hài lòng, bé cưng của anh quả nhiên đáng yêu chết đi được, nhìn cái gương mặt hờn dỗi kia đi, tại sao lại có thể dễ cưng như vậy chứ? Muốn cạp một cái hết sức à!
Ở bên này thì đôi tình nhân người ta đang hú hí, ở bên kia thì Hoắc Ninh Tích đang nhắm mắt đi ngủ, ở bên cạnh là Phù Ngân Cát đang bấm bấm gõ gõ cái gì đó, nhìn qua thì chắc là đang tìm địa điểm đi chơi vui ở Nhâm thành.
Cuối cùng là cặp đôi không hài lòng với chỗ ngồi nhất, Hoắc Ninh Tường và Kiều Luân Vũ chỉ ngồi cùng nhau và nhìn nhau thở dài, họ đâu có nhu cầu ngồi cạnh nhau chứ?
Đột nhiên lúc này Phù Ngân Cát lại muốn hỏi cái gì đó, mà Ninh Tích ở bên cạnh đã ngủ rồi, nên cô ấy không tiện hỏi. Lại nhìn sang Hứa Nguyệt Y… À thôi, đừng nhìn có vẻ sẽ hạnh phúc hơn, chứ nhìn làm gì để ăn cơm chó vậy không biết nữa.
Bây giờ chẳng còn ai để có thể hỏi, Phù Ngân Cát liền thở dài chán nản.
Nhận cơ hội này Kiều Luân Vũ liền đi đến chỗ của Phù Ngân Cát, nói:
- Cậu muốn hỏi thì xuống ngồi với Ninh Tường đi, cậu ấy vẫn còn thức.
Phù Ngân Cát nhìn xuống chỗ của Hoắc Ninh Tường, vừa hay cậu ấy cũng đã nhìn thấy cô, gương mặt hơi đỏ một chút, nhưng rồi sau đó Phù Ngân Cát cũng từ từ bước xuống.
Đến đây thì Phù Ngân Cát mới nhìn rõ, gương mặt của Hoắc Ninh Tường hình như cũng hơi đỏ lên rồi… Là tại vì nóng quá hả?
Nghĩ đến đây thì Phù Ngân Cát liền nhanh chóng bị vả mặt, thật là ngại quá đi, bây giờ đang là mùa đông đó, tuy nói rằng ở Nhâm thành ấm áp hơn nhưng vẫn là mùa đông, làm gì có chuyện nóng nực chứ?
Ngồi yên một chỗ một lúc, Phù Ngân Cát đột nhiên lại hắt xì vì lạnh, Hoắc Ninh Tường chỉ nhìn cô ấy, sau đó liền cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô gái bên cạnh, lại nói:
- Tuy Nhâm thành ấm áp hơn, nhưng vẫn nên mặc nhiều áo vào.
Phù Ngân Cát cũng ngại ngùng mà gật đầu, vừa rồi vẫn còn rất lạnh, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại thấy nóng đến mức muốn bốc khói đây nhỉ?
- Có chuyện gì sao?
- Chuyện đó… Chuyện… Ở Nhâm thành có chỗ nào chơi vui không? Tớ… Tớ tìm thấy vài chỗ, nhưng ở trên mạng đều nói là đóng cửa vì nghỉ đông hết rồi.
Hoắc Ninh Tường cũng nhìn Phù Ngân Cát, lại nhìn vào những điểm mà cô ấy đánh dấu tích ở trên đó, khi này Phù Ngân Cát còn định chỉ tay vào một điểm, đúng lúc Hoắc Ninh Tường cũng đưa tay vào, hai tay gặp nhau đầy kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng rút tay lại.
Hoắc Ninh Tường có hơi nóng rồi đó, gương mặt đã thoáng đỏ lên, lại nói:
- Chỗ đó… Chỗ đó mùa đông vẫn mở cửa. Cũng có khu suối nước nóng, nếu như cậu thích thì có thể đến chơi.
- Vậy… Vậy sao… Cảm ơn cậu…
- Không có gì…
Cái không khí ngượng ngùng này đúng là biết cách hành hạ người khác mà, đến đây Phù Ngân Cát chỉ len lén nhìn Hoắc Ninh Tường một chút… Tuy rằng trước kia cô ấy cho rằng anh là người khá cộc cằn, nóng tính, lại hay đôi co với con gái.
Nhưng tiếp xúc một thời gian rồi, Phù Ngân Cát cảm thấy tính cách của Hoắc Ninh Tường thật sự rất tốt… Anh không phải là cộc cằn, mà là chưa biết cách nói lời nhỏ nhẹ thôi, chắc hẳn là vì ở bên cạnh có một em gái và một cháu gái, hai người họ lại xinh xắn đáng yêu, nên Hoắc Ninh Tường phải bày ra dáng vẻ gà mái bảo vệ con, vì thế nên họ mới thấy anh rất khó chịu và khó ưa…
Thật ra Phù Ngân Cát cảm thấy tính cách này của anh cũng không xấu lắm…
Không chỉ vậy mà… Còn rất đẹp trai nữa…
#Yu~
Nhìn quang cảnh xung quanh con đường quay về Nhâm thành, ai nấy đều thấy rất hào hứng.
Đặc biệt là Tạ Mục Trì, đây là lần đầu tiên anh đến Nhâm thành, còn là lần đầu tiên về nhà của bạn gái nữa chứ, không hiểu tại sao nhưng anh lại có chút căng thẳng.
Hứa Nguyệt Y ngồi bên cạnh cũng chỉ biết cười thôi, người này bình thường mạnh miệng lắm mà, sao chỉ mới lên xe thôi đã trở nên rụt rè sợ hãi rồi chứ? Thật là khiến người ta thấy không yên tâm chút nào.
Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của anh, lại nói:
- Sao vậy, anh hối hận rồi sao?
Tạ Mục Trì liền giữ lấy tay của cô, còn hôn vào lòng bàn tay của cô một cái, lại nói:
- Lần đầu gặp cha mẹ vợ, có chút hồi hộp.
- Cha mẹ vợ gì chứ, chỉ là bạn bè về nhà nhau chơi thôi mà.
Tạ Mục Trì cũng chỉ cười, sau đó anh lại vô sỉ mà cúi thấp người, sát với gương mặt của cô, lại nói:
- Nhưng anh là bạn trai của em mà, thì chẳng phải lần này chính là lần ra mắt đầu tiên của con rể với cha mẹ vợ sao?
- Tạ Mục Trì, anh nghiêm chỉnh một chút.
Anh liền cười rất hài lòng, bé cưng của anh quả nhiên đáng yêu chết đi được, nhìn cái gương mặt hờn dỗi kia đi, tại sao lại có thể dễ cưng như vậy chứ? Muốn cạp một cái hết sức à!
Ở bên này thì đôi tình nhân người ta đang hú hí, ở bên kia thì Hoắc Ninh Tích đang nhắm mắt đi ngủ, ở bên cạnh là Phù Ngân Cát đang bấm bấm gõ gõ cái gì đó, nhìn qua thì chắc là đang tìm địa điểm đi chơi vui ở Nhâm thành.
Cuối cùng là cặp đôi không hài lòng với chỗ ngồi nhất, Hoắc Ninh Tường và Kiều Luân Vũ chỉ ngồi cùng nhau và nhìn nhau thở dài, họ đâu có nhu cầu ngồi cạnh nhau chứ?
Đột nhiên lúc này Phù Ngân Cát lại muốn hỏi cái gì đó, mà Ninh Tích ở bên cạnh đã ngủ rồi, nên cô ấy không tiện hỏi. Lại nhìn sang Hứa Nguyệt Y… À thôi, đừng nhìn có vẻ sẽ hạnh phúc hơn, chứ nhìn làm gì để ăn cơm chó vậy không biết nữa.
Bây giờ chẳng còn ai để có thể hỏi, Phù Ngân Cát liền thở dài chán nản.
Nhận cơ hội này Kiều Luân Vũ liền đi đến chỗ của Phù Ngân Cát, nói:
- Cậu muốn hỏi thì xuống ngồi với Ninh Tường đi, cậu ấy vẫn còn thức.
Phù Ngân Cát nhìn xuống chỗ của Hoắc Ninh Tường, vừa hay cậu ấy cũng đã nhìn thấy cô, gương mặt hơi đỏ một chút, nhưng rồi sau đó Phù Ngân Cát cũng từ từ bước xuống.
Đến đây thì Phù Ngân Cát mới nhìn rõ, gương mặt của Hoắc Ninh Tường hình như cũng hơi đỏ lên rồi… Là tại vì nóng quá hả?
Nghĩ đến đây thì Phù Ngân Cát liền nhanh chóng bị vả mặt, thật là ngại quá đi, bây giờ đang là mùa đông đó, tuy nói rằng ở Nhâm thành ấm áp hơn nhưng vẫn là mùa đông, làm gì có chuyện nóng nực chứ?
Ngồi yên một chỗ một lúc, Phù Ngân Cát đột nhiên lại hắt xì vì lạnh, Hoắc Ninh Tường chỉ nhìn cô ấy, sau đó liền cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô gái bên cạnh, lại nói:
- Tuy Nhâm thành ấm áp hơn, nhưng vẫn nên mặc nhiều áo vào.
Phù Ngân Cát cũng ngại ngùng mà gật đầu, vừa rồi vẫn còn rất lạnh, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại thấy nóng đến mức muốn bốc khói đây nhỉ?
- Có chuyện gì sao?
- Chuyện đó… Chuyện… Ở Nhâm thành có chỗ nào chơi vui không? Tớ… Tớ tìm thấy vài chỗ, nhưng ở trên mạng đều nói là đóng cửa vì nghỉ đông hết rồi.
Hoắc Ninh Tường cũng nhìn Phù Ngân Cát, lại nhìn vào những điểm mà cô ấy đánh dấu tích ở trên đó, khi này Phù Ngân Cát còn định chỉ tay vào một điểm, đúng lúc Hoắc Ninh Tường cũng đưa tay vào, hai tay gặp nhau đầy kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng rút tay lại.
Hoắc Ninh Tường có hơi nóng rồi đó, gương mặt đã thoáng đỏ lên, lại nói:
- Chỗ đó… Chỗ đó mùa đông vẫn mở cửa. Cũng có khu suối nước nóng, nếu như cậu thích thì có thể đến chơi.
- Vậy… Vậy sao… Cảm ơn cậu…
- Không có gì…
Cái không khí ngượng ngùng này đúng là biết cách hành hạ người khác mà, đến đây Phù Ngân Cát chỉ len lén nhìn Hoắc Ninh Tường một chút… Tuy rằng trước kia cô ấy cho rằng anh là người khá cộc cằn, nóng tính, lại hay đôi co với con gái.
Nhưng tiếp xúc một thời gian rồi, Phù Ngân Cát cảm thấy tính cách của Hoắc Ninh Tường thật sự rất tốt… Anh không phải là cộc cằn, mà là chưa biết cách nói lời nhỏ nhẹ thôi, chắc hẳn là vì ở bên cạnh có một em gái và một cháu gái, hai người họ lại xinh xắn đáng yêu, nên Hoắc Ninh Tường phải bày ra dáng vẻ gà mái bảo vệ con, vì thế nên họ mới thấy anh rất khó chịu và khó ưa…
Thật ra Phù Ngân Cát cảm thấy tính cách này của anh cũng không xấu lắm…
Không chỉ vậy mà… Còn rất đẹp trai nữa…
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.