Chương 15: Là người được Tạ Mục Trì theo đuổi
Vương Khiết Băng (Yu)
02/03/2024
Qua gần nửa tháng thì hôm nay mọi người cũng đã chuẩn bị đến khu quân sự để tập huấn, hiển nhiên trước khi đi Tạ Mục Trì cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho Hứa Nguyệt Y, nhìn cái cách anh chăm sóc mình cũng làm cho cô có hơi rung động một chút. Chẳng những vậy mà dáng vẻ của anh lại còn rất nghiêm túc, rất đẹp trai, làm cho cô không rời mắt được.
- Có nghe anh nói gì không vậy?
- À hả?
- Anh nói là... À mà thôi, đợi tới lúc đó anh sẽ nhắc em vậy, chẳng biết cái đầu nhỏ của em nghĩ cái gì nữa đấy.
Chuẩn bị xong hành lý thì mọi người cũng đã đi lên xe, ban đầu thì Hứa Nguyệt Y còn định ngồi với dì nhỏ của mình, nhưng chỗ ngồi đã sớm bị Phù Ngân Cát dành mất, cô ấy còn chấp tay trước mặt, nói:
- Y Y, đừng cho tớ ngồi bên cạnh Hoắc Ninh Tường, nếu không tớ sẽ đánh chết cậu ta mất.
Hứa Nguyệt Y nghe vậy cũng chỉ biết cười, cậu nhỏ này của cô dường như đã đi gây họa khắp nơi luôn rồi, lúc trước ở trường học cấp ba cũng có một bạn rất ghét cậu ấy, còn tuyên bố không đội trời chung nữa mà.
Sau đó Hứa Nguyệt Y lại muốn ngồi bên cạnh Hoắc Ninh Tường, nhưng lại bị Kiều Luân Vũ chiếm luôn, cậu ấy nhìn cô, cười xòa nói:
- Y Y à, tớ muốn ngồi ở đây để tiện nhìn ngắm học bá của tớ... Cậu chịu khó ngồi với Mục Trì nha, đội ơn cậu!
Thấy Kiều Luân Vũ cũng thành tâm như vậy nên Hứa Nguyệt Y cũng gật đầu, đi một vòng lớn cuối cùng cô cũng phải ngồi bên cạnh Tạ Mục Trì, bề ngoài thì không thấy phản ứng, nhưng nội tâm của anh đã sớm gào thét cảm ơn thằng bạn chí cốt rồi.
Đây mới là bạn nè, chứ ai đâu mà như Phù Ngân Cát, có phước cùng hưởng, nhưng có họa là gắp lửa bỏ tay anh ngay.
Vì người đông nên Tạ Mục Trì đã để cô ngồi ở bên trong, cạnh cửa sổ, còn nhẹ nhàng nói:
- Chút nữa đến khu huấn luyện sẽ chia kí túc xá, anh đã nói trước với cha xin cho em, dì nhỏ và Ngân Cát ở cùng một phòng rồi.
- Cha của cậu cũng quen biết với khu quân sự nữa hả?
- Nói quen thì chắc cha không thân bằng Tạ Ân Quốc đâu, mà kệ đi.
- Ân Quốc? Là em trai của cậu sao?
- Phải rồi, nó học ở học viện quân sự.
Hứa Nguyệt Y ngạc nhiên, cô nghe nói rằng Tạ Ân Quốc chỉ nhỉ hơn họ có hai tuổi thôi, tức là năm nay chỉ mới có mười sáu tuổi... Vậy mà đã được vào học trường quân sự rồi, xem ra Tạ Ân Quốc rất giỏi luôn đó.
Tạ Mục Trì thấy cô hai mắt sáng rỡ liền không vui, thằng nhãi đó cũng chỉ là biết một chút về súng thôi mà, cũng có gì giỏi đâu chứ, anh ở ngay đây mà còn không giỏi hơn nó sao? Đúng là tức chết anh rồi.
- Y Y, thằng nhóc đó cũng không có giỏi hơn anh đâu.
Hứa Nguyệt Y ngơ ra một lúc, sau đó liền vỗ vai anh, nói:
- Làm khó cậu rồi.
Anh không hiểu lời cô vừa nói có ý gì, khi này Phù Ngân Cát "tốt bụng" nhắc cho anh nhớ. Điểm số của Hứa Nguyệt Y ở trên lớp là hạng ba từ trên đếm xuống, còn của anh là hạng hai từ dưới đếm lên.
Lúc này Tạ Mục Trì mới chợt nhớ ra... Phải rồi ha... Ở trên lớp cô là một học bá, còn anh là một học tra mà. Bảo sao cô lại nói làm khó anh rồi... Bây giờ nên giải thích thế nào đây?
Chiếc xe vẫn đang di chuyển thì đột nhiên một bạn nữ lại đi xuống chỗ của cô, còn nhìn cô, nói:
- Bạn học nè, tớ có một chỗ ngồi rất đẹp ở phía trước, có thể ngắm toàn cảnh ở đây đó. Cậu có muốn đổi với tớ không?
Hứa Nguyệt Y ngước mắt lên nhìn, là một cô gái có nước da trắng, gương cũng xinh đẹp và có nụ cười rất tỏa nắng.
Còn chưa đợi cô trả lời thì Tạ Mục Trì đã chặn đường không cho cô ra, cũng không cho người khác vào, lạnh giọng nói:
- Cô ấy không đổi.
- Mục Trì, cậu nên tôn trọng quyết định của bạn ấy chứ. Bạn à, chúng ta đổi chỗ nha?
- Cậu là ai? Sao tớ phải đổi chỗ với cậu? Chúng ta hình như đâu có quen biết?
Ba câu hỏi liên tiếp đều khiến cho bạn học kia xịt keo cứng ngắc, nhưng rồi sau đó cô ấy vẫn cười nói:
- Chào cậu, tớ là Hạ Mỹ Tinh của khoa máy tính. Tớ là bạn cũ của Mục Trì... Hay nói đúng hơn là người theo đuổi Mục Trì, rất hân hạnh gặp cậu.
- A... Người theo đuổi Mục Trì hả... Chào cậu chào cậu.
Lúc này Tạ Mục Trì còn tưởng rằng Hứa Nguyệt Y sẽ thật sự đổi chỗ cho Hạ Mỹ Tinh, nhưng chỉ có Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích là ngồi bắt chéo chân không quan tâm đến.
Bắt tay với Hạ Mỹ Tinh xong thì Hứa Nguyệt Y lại nói:
- Chào cậu nha Mỹ Tinh, tớ là Hứa Nguyệt Y, là người được Tạ Mục Trì theo đuổi.
Cô vừa dứt lời thì Hạ Mỹ Tinh cũng khựng lại, Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ thì phì cười, Tạ Mục Trì cũng nhìn cô bằng cặp mắt cưng sủng... Cô gái của anh sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
Cô làm vậy là phạm quy rồi! Không được rồi, không được rồi, anh thật sự không nhịn được muốn hôn cô quá đi.
- Có nghe anh nói gì không vậy?
- À hả?
- Anh nói là... À mà thôi, đợi tới lúc đó anh sẽ nhắc em vậy, chẳng biết cái đầu nhỏ của em nghĩ cái gì nữa đấy.
Chuẩn bị xong hành lý thì mọi người cũng đã đi lên xe, ban đầu thì Hứa Nguyệt Y còn định ngồi với dì nhỏ của mình, nhưng chỗ ngồi đã sớm bị Phù Ngân Cát dành mất, cô ấy còn chấp tay trước mặt, nói:
- Y Y, đừng cho tớ ngồi bên cạnh Hoắc Ninh Tường, nếu không tớ sẽ đánh chết cậu ta mất.
Hứa Nguyệt Y nghe vậy cũng chỉ biết cười, cậu nhỏ này của cô dường như đã đi gây họa khắp nơi luôn rồi, lúc trước ở trường học cấp ba cũng có một bạn rất ghét cậu ấy, còn tuyên bố không đội trời chung nữa mà.
Sau đó Hứa Nguyệt Y lại muốn ngồi bên cạnh Hoắc Ninh Tường, nhưng lại bị Kiều Luân Vũ chiếm luôn, cậu ấy nhìn cô, cười xòa nói:
- Y Y à, tớ muốn ngồi ở đây để tiện nhìn ngắm học bá của tớ... Cậu chịu khó ngồi với Mục Trì nha, đội ơn cậu!
Thấy Kiều Luân Vũ cũng thành tâm như vậy nên Hứa Nguyệt Y cũng gật đầu, đi một vòng lớn cuối cùng cô cũng phải ngồi bên cạnh Tạ Mục Trì, bề ngoài thì không thấy phản ứng, nhưng nội tâm của anh đã sớm gào thét cảm ơn thằng bạn chí cốt rồi.
Đây mới là bạn nè, chứ ai đâu mà như Phù Ngân Cát, có phước cùng hưởng, nhưng có họa là gắp lửa bỏ tay anh ngay.
Vì người đông nên Tạ Mục Trì đã để cô ngồi ở bên trong, cạnh cửa sổ, còn nhẹ nhàng nói:
- Chút nữa đến khu huấn luyện sẽ chia kí túc xá, anh đã nói trước với cha xin cho em, dì nhỏ và Ngân Cát ở cùng một phòng rồi.
- Cha của cậu cũng quen biết với khu quân sự nữa hả?
- Nói quen thì chắc cha không thân bằng Tạ Ân Quốc đâu, mà kệ đi.
- Ân Quốc? Là em trai của cậu sao?
- Phải rồi, nó học ở học viện quân sự.
Hứa Nguyệt Y ngạc nhiên, cô nghe nói rằng Tạ Ân Quốc chỉ nhỉ hơn họ có hai tuổi thôi, tức là năm nay chỉ mới có mười sáu tuổi... Vậy mà đã được vào học trường quân sự rồi, xem ra Tạ Ân Quốc rất giỏi luôn đó.
Tạ Mục Trì thấy cô hai mắt sáng rỡ liền không vui, thằng nhãi đó cũng chỉ là biết một chút về súng thôi mà, cũng có gì giỏi đâu chứ, anh ở ngay đây mà còn không giỏi hơn nó sao? Đúng là tức chết anh rồi.
- Y Y, thằng nhóc đó cũng không có giỏi hơn anh đâu.
Hứa Nguyệt Y ngơ ra một lúc, sau đó liền vỗ vai anh, nói:
- Làm khó cậu rồi.
Anh không hiểu lời cô vừa nói có ý gì, khi này Phù Ngân Cát "tốt bụng" nhắc cho anh nhớ. Điểm số của Hứa Nguyệt Y ở trên lớp là hạng ba từ trên đếm xuống, còn của anh là hạng hai từ dưới đếm lên.
Lúc này Tạ Mục Trì mới chợt nhớ ra... Phải rồi ha... Ở trên lớp cô là một học bá, còn anh là một học tra mà. Bảo sao cô lại nói làm khó anh rồi... Bây giờ nên giải thích thế nào đây?
Chiếc xe vẫn đang di chuyển thì đột nhiên một bạn nữ lại đi xuống chỗ của cô, còn nhìn cô, nói:
- Bạn học nè, tớ có một chỗ ngồi rất đẹp ở phía trước, có thể ngắm toàn cảnh ở đây đó. Cậu có muốn đổi với tớ không?
Hứa Nguyệt Y ngước mắt lên nhìn, là một cô gái có nước da trắng, gương cũng xinh đẹp và có nụ cười rất tỏa nắng.
Còn chưa đợi cô trả lời thì Tạ Mục Trì đã chặn đường không cho cô ra, cũng không cho người khác vào, lạnh giọng nói:
- Cô ấy không đổi.
- Mục Trì, cậu nên tôn trọng quyết định của bạn ấy chứ. Bạn à, chúng ta đổi chỗ nha?
- Cậu là ai? Sao tớ phải đổi chỗ với cậu? Chúng ta hình như đâu có quen biết?
Ba câu hỏi liên tiếp đều khiến cho bạn học kia xịt keo cứng ngắc, nhưng rồi sau đó cô ấy vẫn cười nói:
- Chào cậu, tớ là Hạ Mỹ Tinh của khoa máy tính. Tớ là bạn cũ của Mục Trì... Hay nói đúng hơn là người theo đuổi Mục Trì, rất hân hạnh gặp cậu.
- A... Người theo đuổi Mục Trì hả... Chào cậu chào cậu.
Lúc này Tạ Mục Trì còn tưởng rằng Hứa Nguyệt Y sẽ thật sự đổi chỗ cho Hạ Mỹ Tinh, nhưng chỉ có Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích là ngồi bắt chéo chân không quan tâm đến.
Bắt tay với Hạ Mỹ Tinh xong thì Hứa Nguyệt Y lại nói:
- Chào cậu nha Mỹ Tinh, tớ là Hứa Nguyệt Y, là người được Tạ Mục Trì theo đuổi.
Cô vừa dứt lời thì Hạ Mỹ Tinh cũng khựng lại, Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ thì phì cười, Tạ Mục Trì cũng nhìn cô bằng cặp mắt cưng sủng... Cô gái của anh sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
Cô làm vậy là phạm quy rồi! Không được rồi, không được rồi, anh thật sự không nhịn được muốn hôn cô quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.