Chương 37: Là tự nguyện đó!
Vương Khiết Băng (Yu)
05/03/2024
Lúc này thì Khương Tuệ Lương lại nhìn Hứa Nguyệt Y, cô bé này quả thật rất xinh xắn, ngoan ngoãn, lại còn đáng yêu nữa chứ.
Nhưng đột nhiên bà ấy lại nghiêm túc nhìn cô, lại nói:
- Y Y à, mẹ hỏi thật một câu có được không?
Vốn dĩ Hứa Nguyệt Y còn tưởng bà ấy muốn hỏi về chuyện gia đình cô, dù sao thì hoàn cảnh của cô cũng có chút đặc biệt mà. Nhưng ai mà có ngờ ẩn sau cái vẻ mặt nghiêm túc kia, Khương Tuệ Lương lại nói:
- Con bị ép yêu đương với Tạ Mục Trì đúng không?
Anh đang ăn cơm cũng bị sặc, ủa rồi là mẹ con dữ chưa? Sao mà có thể không tin tưởng nhau được vậy chứ?
- Mẹ!
- Con im lặng, mẹ muốn nghe Y Y trả lời.
Đến đây Khương Tuệ Lương lại nhìn cô, nói:
- Con ngoan, chỉ cần con nói con bị ép là mẹ liền đánh chết thằng này. Nói cho mẹ nghe đi, con có bị nó ép không?
Hứa Nguyệt Y hơi ngơ ra một chút, hóa ra câu hỏi “nghiêm túc” của bà ấy là câu này ấy hả?
Cơ mà… Sao nghe nó quen thế nhỉ? Dường như cô đã nghe qua mấy lần rồi, chẳng lẽ chuyện cô và Tạ Mục Trì tạo lập một mối quan hệ nó khó chấp nhận đến thế sao? Tới mức mà ai cũng phải hỏi để xác định chắc chắn.
Lúc này chỉ là Hứa Nguyệt Y còn chưa chạy xong câu hỏi và chưa hết ngạc nhiên thôi, nhưng Khương Tuệ Lương lại cho rằng cô ấm ức, còn muốn cầm cái bát cơm tán thẳng lên đầu của Tạ Mục Trì, nhưng rồi cô lại cười, nói:
- Dạ không có, con không có bị ép… Là con cam tâm tình nguyện.
- Mẹ nghe chưa? Là Y Y cam tâm tình nguyện mà.
Khương Tuệ Lương có vẻ như vẫn không tin lắm, trước kia khi Tạ Ân Quốc gửi video và gửi anh Tạ Mục Trì chủ động hôn cô, mà cô lại không phản kháng, lúc đó bà ấy còn nghĩ rằng thằng con của mình cuối cùng cũng có tiền đồ một chút rồi.
Nhưng sau khi hỏi Phù Ngân Cát, thì con bé đó nói rằng Tạ Mục Trì và Hứa Nguyệt Y hôn nhau nhưng chưa chính thức hẹn hò, lúc này Khương Tuệ Lương thật sự rất muốn đánh chết thằng con của mình, tại sao lại có thể vô dụng đến mức đó vậy chứ?
Nhưng rồi sau khi Phù Ngân Cát sốc nặng khi thông báo rằng Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì đã chính thức hẹn hò rồi, lúc đó Khương Tuệ Lương lại nghĩ rằng thằng con của mình ép buộc gái nhà lành. Vốn dĩ ngay từ hôm qua, lúc Tạ Mục Trì về nhà là bà ấy định hỏi cho rõ rồi, nhưng anh lại vui vẻ chạy đến nhà của Hứa Nguyệt Y, nên bà ấy mới im lặng.
Hôm nay, khi thấy Hứa Nguyệt Y ở đây thì bà ấy nhất định phải hỏi cho rõ, nếu như thật sự là thằng con của bà ấy ép buộc người ta, thì phải dập đầu tạ lỗi chứ còn gì nữa.
Cơ mà cũng may… Cũng may là không phải, là hai đứa nó cam tâm tình nguyện, chỉ như vậy thì Khương Tuệ Lương mới thở phào nhẹ nhõm được.
[…]
Ăn cơm xong thì Tạ Mục Trì cũng đưa Hứa Nguyệt Y lên phòng của mình, ngoài miệng thì nói rằng lên đó xem bài tập cho anh.
Nhưng cánh cửa vừa đóng lại là Tạ Mục Trì đã ôm lấy cô ngồi lên giường, trực tiếp hôn lên môi cô, làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa thấy buồn cười.
Đột nhiên một cánh tay kì lạ lại thò vào bên trong phòng của anh, gương mặt của Tạ Mục Trì đột nhiên lại đỏ lên, làm cho Hứa Nguyệt Y không hiểu.
- Mục Trì, anh sao vậy?
Lúc này Hứa Nguyệt Y còn định quay mặt lại xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tạ Mục Trì liền giữ yên cô tại vị trí, còn nói rằng cô không được quay mặt lại.
Bước đến chỗ cánh cửa nhặt cái thứ đang ở dưới đất, anh trực tiếp ném nó vào thùng rác rồi lại bước đến ôm cô.
- Y Y, em thấy phòng của anh thế nào?
Thật ra thì lúc đầu Hứa Nguyệt Y còn tưởng rằng phòng của Tạ Mục Trì sẽ có rất nhiều thứ liên quan đến thể thao, nhưng không ngờ trong phòng của anh đa phần đều là sách, có những quyển sách chuyên ngành cực kỳ khó nữa kìa.
- Anh thích đọc sách sao? Mấy quyển này anh đều đọc hết rồi à?
- Ừ, đọc hết rồi.
Cô hơi ngạc nhiên, nếu như có thể đọc hết thì anh đâu phải là học tra chứ? Rõ ràng là một học bá cơ mà? Tại sao lại giả vờ bản thân học kém chứ?
- Anh… Thành tích sao…
- Anh cảm thấy việc học rất nhàm chán, nhưng nếu Y Y thích thì anh sẽ học đàng hoàng… Nhưng em phải thưởng cho anh cơ.
- Anh muốn thưởng cái gì?
Tạ Mục Trì giả vờ nghĩ ngợi cái gì đó, đột nhiên lại ôm cô lên, trực tiếp đặt cô lên giường, rồi lại hôn một cái lên môi cô, lại nói:
- Danh phận chồng tương lai của em.
- Chuyện đó… Chuyện đó…
- Y Y, ngay từ đầu anh đã chắc chắn vợ của anh… Chỉ có thể là em thôi, còn em nghĩ sao?
Cô thật sự khá ngại ngùng khi ở tư thế này, nhưng rồi vẫn e dè chủ động chạm lên môi anh một cái, tuy chỉ là nụ hôn phớt qua, cũng đủ làm anh hạnh phúc rồi.
#Yu~
Nhưng đột nhiên bà ấy lại nghiêm túc nhìn cô, lại nói:
- Y Y à, mẹ hỏi thật một câu có được không?
Vốn dĩ Hứa Nguyệt Y còn tưởng bà ấy muốn hỏi về chuyện gia đình cô, dù sao thì hoàn cảnh của cô cũng có chút đặc biệt mà. Nhưng ai mà có ngờ ẩn sau cái vẻ mặt nghiêm túc kia, Khương Tuệ Lương lại nói:
- Con bị ép yêu đương với Tạ Mục Trì đúng không?
Anh đang ăn cơm cũng bị sặc, ủa rồi là mẹ con dữ chưa? Sao mà có thể không tin tưởng nhau được vậy chứ?
- Mẹ!
- Con im lặng, mẹ muốn nghe Y Y trả lời.
Đến đây Khương Tuệ Lương lại nhìn cô, nói:
- Con ngoan, chỉ cần con nói con bị ép là mẹ liền đánh chết thằng này. Nói cho mẹ nghe đi, con có bị nó ép không?
Hứa Nguyệt Y hơi ngơ ra một chút, hóa ra câu hỏi “nghiêm túc” của bà ấy là câu này ấy hả?
Cơ mà… Sao nghe nó quen thế nhỉ? Dường như cô đã nghe qua mấy lần rồi, chẳng lẽ chuyện cô và Tạ Mục Trì tạo lập một mối quan hệ nó khó chấp nhận đến thế sao? Tới mức mà ai cũng phải hỏi để xác định chắc chắn.
Lúc này chỉ là Hứa Nguyệt Y còn chưa chạy xong câu hỏi và chưa hết ngạc nhiên thôi, nhưng Khương Tuệ Lương lại cho rằng cô ấm ức, còn muốn cầm cái bát cơm tán thẳng lên đầu của Tạ Mục Trì, nhưng rồi cô lại cười, nói:
- Dạ không có, con không có bị ép… Là con cam tâm tình nguyện.
- Mẹ nghe chưa? Là Y Y cam tâm tình nguyện mà.
Khương Tuệ Lương có vẻ như vẫn không tin lắm, trước kia khi Tạ Ân Quốc gửi video và gửi anh Tạ Mục Trì chủ động hôn cô, mà cô lại không phản kháng, lúc đó bà ấy còn nghĩ rằng thằng con của mình cuối cùng cũng có tiền đồ một chút rồi.
Nhưng sau khi hỏi Phù Ngân Cát, thì con bé đó nói rằng Tạ Mục Trì và Hứa Nguyệt Y hôn nhau nhưng chưa chính thức hẹn hò, lúc này Khương Tuệ Lương thật sự rất muốn đánh chết thằng con của mình, tại sao lại có thể vô dụng đến mức đó vậy chứ?
Nhưng rồi sau khi Phù Ngân Cát sốc nặng khi thông báo rằng Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì đã chính thức hẹn hò rồi, lúc đó Khương Tuệ Lương lại nghĩ rằng thằng con của mình ép buộc gái nhà lành. Vốn dĩ ngay từ hôm qua, lúc Tạ Mục Trì về nhà là bà ấy định hỏi cho rõ rồi, nhưng anh lại vui vẻ chạy đến nhà của Hứa Nguyệt Y, nên bà ấy mới im lặng.
Hôm nay, khi thấy Hứa Nguyệt Y ở đây thì bà ấy nhất định phải hỏi cho rõ, nếu như thật sự là thằng con của bà ấy ép buộc người ta, thì phải dập đầu tạ lỗi chứ còn gì nữa.
Cơ mà cũng may… Cũng may là không phải, là hai đứa nó cam tâm tình nguyện, chỉ như vậy thì Khương Tuệ Lương mới thở phào nhẹ nhõm được.
[…]
Ăn cơm xong thì Tạ Mục Trì cũng đưa Hứa Nguyệt Y lên phòng của mình, ngoài miệng thì nói rằng lên đó xem bài tập cho anh.
Nhưng cánh cửa vừa đóng lại là Tạ Mục Trì đã ôm lấy cô ngồi lên giường, trực tiếp hôn lên môi cô, làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa thấy buồn cười.
Đột nhiên một cánh tay kì lạ lại thò vào bên trong phòng của anh, gương mặt của Tạ Mục Trì đột nhiên lại đỏ lên, làm cho Hứa Nguyệt Y không hiểu.
- Mục Trì, anh sao vậy?
Lúc này Hứa Nguyệt Y còn định quay mặt lại xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tạ Mục Trì liền giữ yên cô tại vị trí, còn nói rằng cô không được quay mặt lại.
Bước đến chỗ cánh cửa nhặt cái thứ đang ở dưới đất, anh trực tiếp ném nó vào thùng rác rồi lại bước đến ôm cô.
- Y Y, em thấy phòng của anh thế nào?
Thật ra thì lúc đầu Hứa Nguyệt Y còn tưởng rằng phòng của Tạ Mục Trì sẽ có rất nhiều thứ liên quan đến thể thao, nhưng không ngờ trong phòng của anh đa phần đều là sách, có những quyển sách chuyên ngành cực kỳ khó nữa kìa.
- Anh thích đọc sách sao? Mấy quyển này anh đều đọc hết rồi à?
- Ừ, đọc hết rồi.
Cô hơi ngạc nhiên, nếu như có thể đọc hết thì anh đâu phải là học tra chứ? Rõ ràng là một học bá cơ mà? Tại sao lại giả vờ bản thân học kém chứ?
- Anh… Thành tích sao…
- Anh cảm thấy việc học rất nhàm chán, nhưng nếu Y Y thích thì anh sẽ học đàng hoàng… Nhưng em phải thưởng cho anh cơ.
- Anh muốn thưởng cái gì?
Tạ Mục Trì giả vờ nghĩ ngợi cái gì đó, đột nhiên lại ôm cô lên, trực tiếp đặt cô lên giường, rồi lại hôn một cái lên môi cô, lại nói:
- Danh phận chồng tương lai của em.
- Chuyện đó… Chuyện đó…
- Y Y, ngay từ đầu anh đã chắc chắn vợ của anh… Chỉ có thể là em thôi, còn em nghĩ sao?
Cô thật sự khá ngại ngùng khi ở tư thế này, nhưng rồi vẫn e dè chủ động chạm lên môi anh một cái, tuy chỉ là nụ hôn phớt qua, cũng đủ làm anh hạnh phúc rồi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.