Chương 6: Cưỡng Hôn
Hyun ca
23/03/2016
Cả anh và cô đều đang say, cảnh ngộ này của hai người vui thật, người con trai thì vừa dìu người kia vừa nói linh tinh, còn người con gái thì luôn miệng hỏi nhà mình ở đâu. Hai người cứ thế loạng choạng tìm đường ra chỗ đậu xe, sau khi đã yên vị trên xe, Hàn Tử nhìn sang Lạc Hi, chợt tim đập mạnh, nhìn cô lúc này dễ thương thật, đôi má đỏ hồng phúng phính, mắt lờ đờ nhìn mông lung, còn nữa, đôi môi đỏ mọng ngày nào đôi khi lại chu ra nói vài điều linh tinh, đây là hình ảnh của Lạc Hi mà cậu biết vài ngày trước sao ?
Ngay lúc này, cô cũng quay sang nhìn anh, chợt bất gặp ánh mắt của nhau, tim của cả hai đập rộn ràng, còn cô thì hai má càng ửng hồng, mặt nóng ran, anh lúc này đã tỉnh táo hơn, hỏi cô
‘’ Vậy giờ nhà cô ở đâu hả ? ‘’ thật ra, anh đã nhớ ra nhưng lại vờ hỏi, không hiểu sao anh cứ muốn ở với cô mãi như lúc này, cảm giác thân quen khó tả
‘’ Anh hỏi tôi thì làm sao tôi biết được ‘’ cô trả lời hết sức tự nhiên, anh cũng thua cô rồi. Khí trời ngày càng lạnh, thấy cửa kính xe vẫn còn mở, anh nhồm người qua ghế của cô đóng cửa lại để giảm lạnh, nào ngờ, hành động nhỏ này của anh đã gây được sự chú ý của cô, ngay khoảnh khắc ấy, tim cô đập mạnh, mạnh đến nỗi anh có thể nghe được, vì anh và cô đang ở cự li rất gần. Xong động tác của mình, anh thu người lại như tư thế ban đầu, tuy nhiên, tim vẫn cứ đập rộn ràng
‘’ Vương Hưng, Vương Hưng ‘’ cô nhìn anh rồi chợt kêu tên của người đó, anh cũng chẳng nghe rõ cô gọi tên ai, chỉ biết, đó hẳn là một người quan trọng với cô, người mà cô thương nhớ bấy lâu nay!
Đang suy nghĩ mông lung, môi của cậu có cảm giác được bao phủ, bất ngờ nhận ra, cô – Lạc Hi đang hôn cậu sao ? không đúng, là cưỡng hôn cậu sao ? cô say đến mức đó sao ? say đến mức có thể hôn người con trai mà cô chỉ quen cách đây mấy ngày sao ? thật ra cô là người như thế nào đây ? Lúc lạnh lùng, lúc dễ thương, lúc lại chủ động như thế thì cậu biết sống sao với cô đây ? Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì cũng không sao, cứ mặc cho cô hôn, giờ mới nhận ra, môi cô mềm thật đó nha, cảm giác như được cánh hồng mềm mại bao phủ vậy, một lúc sau, anh cũng không chần chừ đáp lại nụ hôn của cô, hơi thở của cả hai lúc này như hòa quyện, sưởi ấm cho nhau trong cái mùa đông giá lạnh. Lưỡi của anh thỏa sức tung hoành bên trong đôi môi kia, cô cũng thế, quấn quít không rời !!
Chợt, nhận ra mình đã quá đà, đúng là nụ hôn lúc này của cô mang lại cho anh rất nhiều loại cảm xúc, vui có, thổn thức có, rộn ràng có, nhưng đây là nụ hồn trong tình trạng không mấy ổn định của cô, anh không thể nhân cơ hội lúc này mà lợi dụng cô được, có thể cô không thể làm chủ được hành động của mình, là một người ‘’ con trai ‘’ anh không thể làm việc tiểu nhân như thế. Cắn nhẹ vào môi cô một phát, sau đó quyến luyến rời xa cánh môi mềm mại của ai kia, khuôn mặt anh đỏ bừng, nóng ran, cảm giác lạ lùng khó tả !
Bị anh cắn một phát, tuy không quá đau nhưng đủ để làm cô tỉnh đi một phần, cô phán một câu xanh rờn
‘’ Sao còn ở trên xe ? Sao anh không đưa tôi về nhà ? ‘’ cô chỉ nói vẻn vẹn như thế rồi thiếp đi, anh mỉm cười vì độ ngây thơ của cô, cướp đi nụ hôn đầu của anh rồi mà làm như vô tội vạ vậy, thật là cô không nhớ gì sao? Lúc này, được coi là anh đã tỉnh hẳn, có lẽ, anh tỉnh rượu vì nụ hôn cuả cô, thật bất ngờ !
Anh lái xe đưa cô về tận nhà, bấm chuông để người làm ra mở cửa, đưa cô vào trong rồi mới yên tâm về nhà, quả thật, tối nay là buổi tối thật đáng nhớ đối với anh
--------------------------
Được người làm đưa vào nhà, bà Lạc lo lắng nhìn con mình trong tình trạng say mèm, chẳng biết trời đất gì nữa, ông Lạc cũng có ở đó, cả hai đều lo lắng cho cô, mọi khi cô về nhà rất sớm nhưng hôm nay lại ngoại lệ!
‘’ Bà Châu, bà có biết ai đưa con bé về nhà không ? ‘’ ông chủ nghiêm nghị hỏi bà Châu – người làm trong nhà
‘’ Thưa ông, một cậu thanh niên đã đưa cô chủ về ‘’ bà kính cẩn trả lời
‘’ Cậu thanh niên sao? Con bé …. ‘’ ông ngạc nhiên vô cùng, lâu nay, tuy tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với con, nhưng ông vẫn biết cô không thích nói chuyện với con trai, đặc biệt là cùng lứa tuổi, vậy tại sao?
‘’ Thôi đi mình, hay mình đi nghỉ trước đi, để tôi lo cho con bé ‘’ bà Lạc nhẹ nhàng nói, ông Lạc chỉ gật đầu rồi đi lên, không quên dặn người làm
‘’ Nhớ giúp bà chủ chăm sóc con bé cho cẩn thận ‘’
-----------------------------
Ánh nắng buổi sớm len lỏi vào phòng, chiếu từng tia lên khuôn mặt thanh tú của người con gái còn đang say giấc, đôi lông mày của cô nhíu lại, uể oải vươn vai ngoáp dài, mệt mỏi vô cùng. Đúng lúc ấy, mẹ cô cũng vào phòng, cười tươi rồi nói
‘’ Dậy rồi hả con ? ăn sáng rồi uống nước chanh này vào, nó sẽ giúp con giải rượu ‘’
‘’ Giải rượu sao ? ‘’ cô ngạc nhiên hỏi, đầu óc trống rỗng
‘’ Con không nhớ gì sao ? Tối qua con uống say mèm, có một cậu đưa con về ‘’
Nghe bà nói, lúc này cô mới nhớ ra, tối qua mình đã mời Hàn Tử đi ăn để cảm ơn, rồi uống rượu say..rồi rồi gì đó, cô không còn nhớ nữa, đầu đau như búa bổ
‘’ Thôi, ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi con, hay hôm nay con nghỉ làm nhé ! ‘’ bà dịu dàng nói
‘’ Thôi …con đi làm được mà, cảm ơn mẹ ‘’ cô nở nụ cười với mẹ, cố gắng làm bà an lòng.
Ngay lúc này, cô cũng quay sang nhìn anh, chợt bất gặp ánh mắt của nhau, tim của cả hai đập rộn ràng, còn cô thì hai má càng ửng hồng, mặt nóng ran, anh lúc này đã tỉnh táo hơn, hỏi cô
‘’ Vậy giờ nhà cô ở đâu hả ? ‘’ thật ra, anh đã nhớ ra nhưng lại vờ hỏi, không hiểu sao anh cứ muốn ở với cô mãi như lúc này, cảm giác thân quen khó tả
‘’ Anh hỏi tôi thì làm sao tôi biết được ‘’ cô trả lời hết sức tự nhiên, anh cũng thua cô rồi. Khí trời ngày càng lạnh, thấy cửa kính xe vẫn còn mở, anh nhồm người qua ghế của cô đóng cửa lại để giảm lạnh, nào ngờ, hành động nhỏ này của anh đã gây được sự chú ý của cô, ngay khoảnh khắc ấy, tim cô đập mạnh, mạnh đến nỗi anh có thể nghe được, vì anh và cô đang ở cự li rất gần. Xong động tác của mình, anh thu người lại như tư thế ban đầu, tuy nhiên, tim vẫn cứ đập rộn ràng
‘’ Vương Hưng, Vương Hưng ‘’ cô nhìn anh rồi chợt kêu tên của người đó, anh cũng chẳng nghe rõ cô gọi tên ai, chỉ biết, đó hẳn là một người quan trọng với cô, người mà cô thương nhớ bấy lâu nay!
Đang suy nghĩ mông lung, môi của cậu có cảm giác được bao phủ, bất ngờ nhận ra, cô – Lạc Hi đang hôn cậu sao ? không đúng, là cưỡng hôn cậu sao ? cô say đến mức đó sao ? say đến mức có thể hôn người con trai mà cô chỉ quen cách đây mấy ngày sao ? thật ra cô là người như thế nào đây ? Lúc lạnh lùng, lúc dễ thương, lúc lại chủ động như thế thì cậu biết sống sao với cô đây ? Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì cũng không sao, cứ mặc cho cô hôn, giờ mới nhận ra, môi cô mềm thật đó nha, cảm giác như được cánh hồng mềm mại bao phủ vậy, một lúc sau, anh cũng không chần chừ đáp lại nụ hôn của cô, hơi thở của cả hai lúc này như hòa quyện, sưởi ấm cho nhau trong cái mùa đông giá lạnh. Lưỡi của anh thỏa sức tung hoành bên trong đôi môi kia, cô cũng thế, quấn quít không rời !!
Chợt, nhận ra mình đã quá đà, đúng là nụ hôn lúc này của cô mang lại cho anh rất nhiều loại cảm xúc, vui có, thổn thức có, rộn ràng có, nhưng đây là nụ hồn trong tình trạng không mấy ổn định của cô, anh không thể nhân cơ hội lúc này mà lợi dụng cô được, có thể cô không thể làm chủ được hành động của mình, là một người ‘’ con trai ‘’ anh không thể làm việc tiểu nhân như thế. Cắn nhẹ vào môi cô một phát, sau đó quyến luyến rời xa cánh môi mềm mại của ai kia, khuôn mặt anh đỏ bừng, nóng ran, cảm giác lạ lùng khó tả !
Bị anh cắn một phát, tuy không quá đau nhưng đủ để làm cô tỉnh đi một phần, cô phán một câu xanh rờn
‘’ Sao còn ở trên xe ? Sao anh không đưa tôi về nhà ? ‘’ cô chỉ nói vẻn vẹn như thế rồi thiếp đi, anh mỉm cười vì độ ngây thơ của cô, cướp đi nụ hôn đầu của anh rồi mà làm như vô tội vạ vậy, thật là cô không nhớ gì sao? Lúc này, được coi là anh đã tỉnh hẳn, có lẽ, anh tỉnh rượu vì nụ hôn cuả cô, thật bất ngờ !
Anh lái xe đưa cô về tận nhà, bấm chuông để người làm ra mở cửa, đưa cô vào trong rồi mới yên tâm về nhà, quả thật, tối nay là buổi tối thật đáng nhớ đối với anh
--------------------------
Được người làm đưa vào nhà, bà Lạc lo lắng nhìn con mình trong tình trạng say mèm, chẳng biết trời đất gì nữa, ông Lạc cũng có ở đó, cả hai đều lo lắng cho cô, mọi khi cô về nhà rất sớm nhưng hôm nay lại ngoại lệ!
‘’ Bà Châu, bà có biết ai đưa con bé về nhà không ? ‘’ ông chủ nghiêm nghị hỏi bà Châu – người làm trong nhà
‘’ Thưa ông, một cậu thanh niên đã đưa cô chủ về ‘’ bà kính cẩn trả lời
‘’ Cậu thanh niên sao? Con bé …. ‘’ ông ngạc nhiên vô cùng, lâu nay, tuy tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với con, nhưng ông vẫn biết cô không thích nói chuyện với con trai, đặc biệt là cùng lứa tuổi, vậy tại sao?
‘’ Thôi đi mình, hay mình đi nghỉ trước đi, để tôi lo cho con bé ‘’ bà Lạc nhẹ nhàng nói, ông Lạc chỉ gật đầu rồi đi lên, không quên dặn người làm
‘’ Nhớ giúp bà chủ chăm sóc con bé cho cẩn thận ‘’
-----------------------------
Ánh nắng buổi sớm len lỏi vào phòng, chiếu từng tia lên khuôn mặt thanh tú của người con gái còn đang say giấc, đôi lông mày của cô nhíu lại, uể oải vươn vai ngoáp dài, mệt mỏi vô cùng. Đúng lúc ấy, mẹ cô cũng vào phòng, cười tươi rồi nói
‘’ Dậy rồi hả con ? ăn sáng rồi uống nước chanh này vào, nó sẽ giúp con giải rượu ‘’
‘’ Giải rượu sao ? ‘’ cô ngạc nhiên hỏi, đầu óc trống rỗng
‘’ Con không nhớ gì sao ? Tối qua con uống say mèm, có một cậu đưa con về ‘’
Nghe bà nói, lúc này cô mới nhớ ra, tối qua mình đã mời Hàn Tử đi ăn để cảm ơn, rồi uống rượu say..rồi rồi gì đó, cô không còn nhớ nữa, đầu đau như búa bổ
‘’ Thôi, ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi con, hay hôm nay con nghỉ làm nhé ! ‘’ bà dịu dàng nói
‘’ Thôi …con đi làm được mà, cảm ơn mẹ ‘’ cô nở nụ cười với mẹ, cố gắng làm bà an lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.