Chương 10: Thất Hẹn ( 2 )
Hyun ca
23/03/2016
Cô đang định về cơ quan để báo cáo thì tin nhắn điện thoại gửi đến, móc chiếc điện thoại từ túi ra, là tin nhắn là Hàn Tử
‘’ Tối nay hẹn cô bảy giờ rưỡi tại nhà hàng Red nhé ‘’
Đọc xong tin nhắn, cô bất giác mỉm cười, tại sao anh lại mang đến cho cô những cảm giác khó tả như thế này ? Tại sao anh lại …. Hàng ngàn câu hỏi cứ bủa quanh cô, nhưng nhận ra, tối nay cô còn cuộc hẹn với một người, là Triển Phong. Cô hơi bối rối, chẳng biết phải đi với ai, chẳng lẽ lại tới nói với Triển Phong rằng tối nay cô có hẹn với người khác nên không đến được, không, không thể làm như vậy được, là anh mời cô đi trước mà, sao cô có thể….
‘’ Cảnh sát Lạc, sao đứng thẩn thờ vậy ? Có chuyện gì sao ? ‘’ Triển Phong thấy cô thất thần, tới gần hỏi
‘’ Có gì đâu. Chúng ta đi ‘’ cô lắc đầu rồi cười xòa cho qua chuyện, cô không muốn Triển Phong buồn vì suy nghĩ đáng chê trách của cô.
------------------
‘’ Đội trưởng Huỳnh, cả tôi và cảnh sát Lạc đều cho rằng đây là một vụ giết người trá hình ‘’ trong phòng họp của đội Hình sự, Triển Phong nói
‘’ Giết người trá hình sao ? Lí do của cậu là gì ? ‘’ đội trưởng Huỳnh ánh mắt nghi ngờ hỏi cậu
‘’ Thưa đội trưởng, thứ nhất trong kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy đây là lần đầu tiên nạn nhiên dùng thuốc, vì dùng quá liều mà xốc thuốc. Thứ hai, trên thi thể nạn nhân có một vết nhỏ như kim đâm vào ở cổ, có thể là vết thương chí mạng. ‘’ Triển Phong trình bày rõ ràng, đội trưởng khá hài lòng, suy nghĩ hồi lâu rồi nói
‘’ Khá lắm. Cũng rất có thể khả năng này xảy ra. Thôi hai cô cậu nghỉ đi, vất vả rồi ‘’
Nói xong, đội trưởng Huỳnh đi trước, cô và Triển Phong vẫn còn ở trong phòng họp, cô vẫn còn phân tích mấy chỗ còn nghi vấn, anh thì ngồi chơi, thỉnh thoảng lại thổi mấy sợi tóc mái, đáng yêu vô cùng.
‘’ Nếu anh không có việc gì làm thì có thể về mà, ngồi đây làm gì cho mệt ‘’ cô thấy anh như vậy thì buồn cười nhưng không để lộ ra ngoài.
‘’ Đến giờ tan sở rồi mà, sao cô vẫn ở đây ‘’ anh có vẻ giận dỗi hỏi cô
‘’ Lát nữa tôi về ‘’ cô vẫn tiếp tục làm việc trên máy tính, ngón tay thoăn thoắt lướt qua chiếc bàn phím
‘’ Đã hơn sáu giờ chiều rồi ‘’ anh nhắc nhở cô. Bây giờ cô mới sựt nhớ, tối nay cô có hẹn với Triển Phong mà, vậy mà cô quên mất, làm việc nãy giờ quên thời gian, hèn gì anh cứ ngồi đây hoài, cô đúng thật vô tâm ! Cười nhẹ với anh một cái, cô nói
‘’ Nhắn tin địa chỉ cho tôi nhé, tôi sẽ đến đúng giờ, tạm biệt ‘’ nói xong cô cầm cái túi xách rồi bước đi, anh nhìn theo bóng dáng cô cứ thế mà mỉm cười.
-------
Cô đã về tới nhà, thư thả ngâm mình trong bồn nước nóng, thật dễ chịu, đây là cảm giác thoải mái nhất của cô trong suốt khoảng thời gian qua, để coi, từ lúc nào nhỉ ? Phải, là khi gặp anh, một tuần đã trôi qua từ khi gặp anh, cảm giác trống trải của cô không còn, cảm giác cô đơn mà cô nuôi giữ bấy lâu nay cũng dần tan biến, chẳng lẽ anh lại có năng lực thần kì thế sao Mạc Hàn Tử ?
Cô tự hỏi chính bản thân, có lẽ như thế là quá đủ, có lẽ cô chỉ coi anh là Vương Hưng ngày xưa … và có lẽ, cô nên chấm dứt sẽ tốt hơn với anh, bởi vì … cô là một cảnh sát, anh là tên tội phạm, rồi sẽ có một ngày cô và anh đối đầu với nhau.
Cũng đã được nửa tiếng trôi qua khi cô ngâm bồn, phải chuẩn bị cho cuộc hẹn với Triển Phong tối nay thôi. Cô bước ra bồn tắm, thân thể hoàn hảo cùng làn da trắng mịn ẩm ướt của cô trông thật tuyệt, tất cả đường cong trên cơ thể cô như một nét vẽ hoàn hảo, một sắc đẹp trời ban. Cô vớ lấy chiếc khăn tắm quấn ngay ngực, đi tới chiếc tủ đồ, do dự một hồi lâu, cô chọn một chiếc đầm cúp ngực màu đen, trên thân váy có đính vài hạt cườm lấp lánh tuyệt đẹp, cô nhanh chóng mặc nó vào, soi mình kĩ trong gương cảm thấy khá hài lòng.
Còn một chuyện nữa mà cô quên mất, cô vẫn chưa nhắn tin cho Hàn Tử việc cô không đến được, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại trên giường, nhắn vài dòng cho Hàn Tử rồi cầm lấy chiếc túi xách ra khỏi nhà.
Hôm nay, cũng là một ngày cô khá thoải mái khi về nhà, về ba cô đã đi công tác, mẹ cô thì đi làm từ thiện, người làm thì cô cũng đã cho nghỉ, một mình cô ở nhà cho khỏe, khỏi bị làm phiền.
Cô vào gara lái chiếc BMW của cô rời khỏi nhà, chạy tới địa chỉ mà Triển Phong đã nhắn tới. Cũng may không phải là nhà hàng Red, nơi mà Hàn Tử đã mời cô, nếu không cô cũng chẳng biết xử lí ra sao nữa. Cô mở nhạc lên, ngân nga theo dòng ballad nhẹ nhàng, âm nhạc giúp cô thoải mái hơn lái xe. Khoảng mười lăm phút sau, cô dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, bảo vệ của nhà hàng nhanh chóng giúp cô lái xe vào gara. Ngay khi cô vừa bước xuống xe, không khí như choáng ngợp cả một vùng. Cô kiêu sa, gợi cả nhưng không kém phần quý phái làm cho cánh đàn ông vừa nhìn thấy cô thì hồn đã bay tận mây xanh. Chiếc đầm đen cúp ngực ngang đùi, mái tóc được búi lên gọn gàng, vài sợi tóc con lưa thưa xõa xuống mặt trông cô trưởng thành hơn thường ngày. Đúng lúc ấy, chiếc Audi mui trần cũng lộ diện, chàng trai diện vest đen bước xuống xe theo đó là hàng vạn con mắt của phái nữ, anh nở nụ cười nam thần, lịch lãm đi về phía cô cười tươi
‘’ Hôm nay cảnh sát Lạc đẹp lắm, tôi chẳng còn nhận ra cô nữa ‘’
‘’ Anh cũng đâu khác gì tôi ‘’ – cô niềm nở đáp lại anh, anh đưa cánh tay mình ra, cô cũng hiểu ý khoác tay anh bước vào trong, trông cả hai vô cùng đẹp đôi, khiến mọi ánh mắt ngưỡng mộ mãi ngước nhìn, nhưng cô đâu biết, cảnh tượng này đã được người mà cô thương nhớ hằng đêm chứng kiến hết !
‘’ Tối nay hẹn cô bảy giờ rưỡi tại nhà hàng Red nhé ‘’
Đọc xong tin nhắn, cô bất giác mỉm cười, tại sao anh lại mang đến cho cô những cảm giác khó tả như thế này ? Tại sao anh lại …. Hàng ngàn câu hỏi cứ bủa quanh cô, nhưng nhận ra, tối nay cô còn cuộc hẹn với một người, là Triển Phong. Cô hơi bối rối, chẳng biết phải đi với ai, chẳng lẽ lại tới nói với Triển Phong rằng tối nay cô có hẹn với người khác nên không đến được, không, không thể làm như vậy được, là anh mời cô đi trước mà, sao cô có thể….
‘’ Cảnh sát Lạc, sao đứng thẩn thờ vậy ? Có chuyện gì sao ? ‘’ Triển Phong thấy cô thất thần, tới gần hỏi
‘’ Có gì đâu. Chúng ta đi ‘’ cô lắc đầu rồi cười xòa cho qua chuyện, cô không muốn Triển Phong buồn vì suy nghĩ đáng chê trách của cô.
------------------
‘’ Đội trưởng Huỳnh, cả tôi và cảnh sát Lạc đều cho rằng đây là một vụ giết người trá hình ‘’ trong phòng họp của đội Hình sự, Triển Phong nói
‘’ Giết người trá hình sao ? Lí do của cậu là gì ? ‘’ đội trưởng Huỳnh ánh mắt nghi ngờ hỏi cậu
‘’ Thưa đội trưởng, thứ nhất trong kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy đây là lần đầu tiên nạn nhiên dùng thuốc, vì dùng quá liều mà xốc thuốc. Thứ hai, trên thi thể nạn nhân có một vết nhỏ như kim đâm vào ở cổ, có thể là vết thương chí mạng. ‘’ Triển Phong trình bày rõ ràng, đội trưởng khá hài lòng, suy nghĩ hồi lâu rồi nói
‘’ Khá lắm. Cũng rất có thể khả năng này xảy ra. Thôi hai cô cậu nghỉ đi, vất vả rồi ‘’
Nói xong, đội trưởng Huỳnh đi trước, cô và Triển Phong vẫn còn ở trong phòng họp, cô vẫn còn phân tích mấy chỗ còn nghi vấn, anh thì ngồi chơi, thỉnh thoảng lại thổi mấy sợi tóc mái, đáng yêu vô cùng.
‘’ Nếu anh không có việc gì làm thì có thể về mà, ngồi đây làm gì cho mệt ‘’ cô thấy anh như vậy thì buồn cười nhưng không để lộ ra ngoài.
‘’ Đến giờ tan sở rồi mà, sao cô vẫn ở đây ‘’ anh có vẻ giận dỗi hỏi cô
‘’ Lát nữa tôi về ‘’ cô vẫn tiếp tục làm việc trên máy tính, ngón tay thoăn thoắt lướt qua chiếc bàn phím
‘’ Đã hơn sáu giờ chiều rồi ‘’ anh nhắc nhở cô. Bây giờ cô mới sựt nhớ, tối nay cô có hẹn với Triển Phong mà, vậy mà cô quên mất, làm việc nãy giờ quên thời gian, hèn gì anh cứ ngồi đây hoài, cô đúng thật vô tâm ! Cười nhẹ với anh một cái, cô nói
‘’ Nhắn tin địa chỉ cho tôi nhé, tôi sẽ đến đúng giờ, tạm biệt ‘’ nói xong cô cầm cái túi xách rồi bước đi, anh nhìn theo bóng dáng cô cứ thế mà mỉm cười.
-------
Cô đã về tới nhà, thư thả ngâm mình trong bồn nước nóng, thật dễ chịu, đây là cảm giác thoải mái nhất của cô trong suốt khoảng thời gian qua, để coi, từ lúc nào nhỉ ? Phải, là khi gặp anh, một tuần đã trôi qua từ khi gặp anh, cảm giác trống trải của cô không còn, cảm giác cô đơn mà cô nuôi giữ bấy lâu nay cũng dần tan biến, chẳng lẽ anh lại có năng lực thần kì thế sao Mạc Hàn Tử ?
Cô tự hỏi chính bản thân, có lẽ như thế là quá đủ, có lẽ cô chỉ coi anh là Vương Hưng ngày xưa … và có lẽ, cô nên chấm dứt sẽ tốt hơn với anh, bởi vì … cô là một cảnh sát, anh là tên tội phạm, rồi sẽ có một ngày cô và anh đối đầu với nhau.
Cũng đã được nửa tiếng trôi qua khi cô ngâm bồn, phải chuẩn bị cho cuộc hẹn với Triển Phong tối nay thôi. Cô bước ra bồn tắm, thân thể hoàn hảo cùng làn da trắng mịn ẩm ướt của cô trông thật tuyệt, tất cả đường cong trên cơ thể cô như một nét vẽ hoàn hảo, một sắc đẹp trời ban. Cô vớ lấy chiếc khăn tắm quấn ngay ngực, đi tới chiếc tủ đồ, do dự một hồi lâu, cô chọn một chiếc đầm cúp ngực màu đen, trên thân váy có đính vài hạt cườm lấp lánh tuyệt đẹp, cô nhanh chóng mặc nó vào, soi mình kĩ trong gương cảm thấy khá hài lòng.
Còn một chuyện nữa mà cô quên mất, cô vẫn chưa nhắn tin cho Hàn Tử việc cô không đến được, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại trên giường, nhắn vài dòng cho Hàn Tử rồi cầm lấy chiếc túi xách ra khỏi nhà.
Hôm nay, cũng là một ngày cô khá thoải mái khi về nhà, về ba cô đã đi công tác, mẹ cô thì đi làm từ thiện, người làm thì cô cũng đã cho nghỉ, một mình cô ở nhà cho khỏe, khỏi bị làm phiền.
Cô vào gara lái chiếc BMW của cô rời khỏi nhà, chạy tới địa chỉ mà Triển Phong đã nhắn tới. Cũng may không phải là nhà hàng Red, nơi mà Hàn Tử đã mời cô, nếu không cô cũng chẳng biết xử lí ra sao nữa. Cô mở nhạc lên, ngân nga theo dòng ballad nhẹ nhàng, âm nhạc giúp cô thoải mái hơn lái xe. Khoảng mười lăm phút sau, cô dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, bảo vệ của nhà hàng nhanh chóng giúp cô lái xe vào gara. Ngay khi cô vừa bước xuống xe, không khí như choáng ngợp cả một vùng. Cô kiêu sa, gợi cả nhưng không kém phần quý phái làm cho cánh đàn ông vừa nhìn thấy cô thì hồn đã bay tận mây xanh. Chiếc đầm đen cúp ngực ngang đùi, mái tóc được búi lên gọn gàng, vài sợi tóc con lưa thưa xõa xuống mặt trông cô trưởng thành hơn thường ngày. Đúng lúc ấy, chiếc Audi mui trần cũng lộ diện, chàng trai diện vest đen bước xuống xe theo đó là hàng vạn con mắt của phái nữ, anh nở nụ cười nam thần, lịch lãm đi về phía cô cười tươi
‘’ Hôm nay cảnh sát Lạc đẹp lắm, tôi chẳng còn nhận ra cô nữa ‘’
‘’ Anh cũng đâu khác gì tôi ‘’ – cô niềm nở đáp lại anh, anh đưa cánh tay mình ra, cô cũng hiểu ý khoác tay anh bước vào trong, trông cả hai vô cùng đẹp đôi, khiến mọi ánh mắt ngưỡng mộ mãi ngước nhìn, nhưng cô đâu biết, cảnh tượng này đã được người mà cô thương nhớ hằng đêm chứng kiến hết !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.