Cháu Đích Tôn

Chương 50

Thời Bất Đãi Ngã

16/12/2020

Kiếp trước Tề Nhiễm cũng cực kỳ không thích Hạ Mẫn Thư này, cảm thấy tính cách của lão quá kiêu ngạo. Nhưng hễ gặp chuyện mà thấy mình có lý, lão sẽ dùng thân phận ngự sử của mình, ra vẻ muốn dùng máu để bắt Hoàng đế phải sửa sai, sau đó là dùng đủ loại lý lẽ tranh luận.

Nhà Hạ Mẫn Thư nghèo, vậy nên lão cực kỳ không vừa mắt đám con cháu quý tộc, thường soi mói sai lầm của bọn họ, Hoàng đế lại khá là kiên nhẫn rộng lượng với Hạ Mẫn Thư. Cũng có thể nói, khi Hoàng đế hạ triều vẫn thỉnh thoảng mắng chửi Hạ Mẫn Thư trong cung điện của mình, chỉ muốn lão lập tức thăng thiên luôn đi. Nhưng khi lên triều, Hoàng thượng vẫn giữ nét mặt ôn hòa mà nghe lão thẳng thắn can ngăn, có khi còn cảm thán một câu về sự chính trực của Hạ Mẫn Thư.

Kiếp trước, khi Tề Nhiễm bị vu oan rồi bị giam vào thiên lao, Hạ Mẫn Thư bèn nhân cơ hội đó dâng tấu chương lên Hoàng đế còn đang bị thương, lấy lý do Tề Nhiễm làm Thái tử Đại Tề mà có bảy mươi hai tội trạng như bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, ép Hoàng đế phải lập chiếu phế Tề Nhiễm, lập người khác lên.

Tuy khi đó Hoàng đế bị thương rất nặng, nhưng vẫn không hề có ý định phế Tề Nhiễm, Hạ Mẫn Thư còn quỳ ba ngày ba dêm trước cổng Càn Thanh, nói thẳng vào mặt Hoàng đế là ngu muội, sau đó đói quá ngất xỉu, thế là thành danh.

Bảy mươi hai tội trạng mà Hạ Mẫn Thư dưa ra kia khiến cho Tề Nhiễm đến nay nghĩ lại vẫn cảm thấy lạnh người.

Sau khi Tề Nhiễm quay lại, y vẫn luôn cho người chú ý đến Hạ Mẫn Thư, nhưng mãi vẫn không bắt thóp được lão. Kẻ này không đánh bạc cũng không vào kỹ viện, nhà thì nghèo, trong nhà có một người vợ tào khang, một đứa con trai. Hạ Mẫn Thư yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với con mình, còn từng nói rằng nếu con trai phạm tội, lão sẽ tự mình giao cho Hình bộ. Đứa con kia cũng vô cùng vâng lời Hạ Mẫn Thư, tính tình thẳng thắn, lương thiện.

Hạ Mẫn Thư không nhận hối lộ, cũng không nể mặt bất cứ ai, từ con cháu quý tộc đến quan lại trong triều, chỉ cần bị lão bắt được một chút lỗi lầm nào thì sẽ lập tức bị hạch tội trên triều, trong mắt một số người, Hạ Mẫn Thư chính là loại người rất thanh liêm rất trung nghĩa. Ngay cả Hoàng đế cũng có lúc bất lực với lão. Mà đáng sợ nhất là lão không ngại lật mặt, không ngại làm liều, có chút động chạm nào thì liền khóc lóc kể lể sự trung thành của mình, sợ mình nói ra lời thẳng thắn thì khó nghe khiến Hoàng đế chán ghét, mỗi lần bị Hoàng đế trách mắng là liền định đâm đầu vào cột nhằm bày tỏ lòng trung thành và sự trong sạch của mình.

Cả quan văn lẫn quan võ trong triều đều chủ động tránh né loại người bất chấp tất cả này, không dám chọc vào, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tề Nhiễm sai người theo dõi Hạ Mẫn Thư nhiều ngày, y có thể xác định Hạ Mẫn Thư không bị Tề Tĩnh hoặc Mai phi mua chuộc, lão dâng tấu chương hạch tội y chẳng qua là vì muốn ghi tên mình vào sách sử của Đại Tề mà thôi.

Nếu ban đầu Tề Nhiễm chỉ không vừa mắt với hành vi của lão, thì sau khi lão làm ra những việc như thế, Tề Nhiễm liền trực tiếp xếp lão vào loại người thọc gậy bánh xe, Hạ Mẫn Thư không phải là quân tử.

Lâm Duyệt nghe Tề Nhiễm nói về tính cách của Hạ Mẫn Thư thì bất giác cau mày. Loại người này thật sự rất khó chơi, có thể nói là cái loại chỉ biết lý lẽ của mình. Lão thậm chí không quan tâm đến tính mạng của bản thân lẫn người nhà, chỉ một lòng muốn túm chặt lấy sai lầm của người khác, nhìn đời bằng ánh mắt cao ngạo.

Lâm Duyệt nghĩ rồi hỏi: “Vậy Thái tử điện hạ muốn làm gì lão? Có phương hướng cụ thể không?”

Tề Nhiễm rũ mắt, đáp: “Gần đây cả trong triều lẫn trong cung đều xảy ra rất nhiều chuyện, Hạ Mẫn Thưc chắc chắn lại tìm cơ hội dâng tấu hạch tội Cô và nhà họ Phỉ. Phụ hoàng xem trọng danh tiếng, không muốn để lại tiếng xấu là không nghe lời can gián của trung thần, hẳn là sẽ không động vào lão. Nếu như có thể bắt thóp lão, để lão ngoan ngoãn một chút là được rồi.”

Chờ sau khi y lên ngôi, việc đầu tiên sẽ làm là tống cổ Hạ Mẫn Thư ra khỏi triều đình, đuổi đi càng xa càng tốt.

Lâm Duyệt gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi, ta đi quan sát người này trước xem lão có khuyết điểm gì không.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, Lâm Duyệt chuẩn bị đi thì quay lại nhìn Tề Nhiễm một cái, nói: “Bây giờ ngươi là người bệnh, đừng nghĩ nhiều nữa. Vừa rồi ngươi cũng đổ mồ hôi nhiều lắm, tắm một cái đã.”

Nói xong thì Lâm Duyệt đi thật.

Tề Nhiễm tất nhiên biến rõ tình trạng sức khỏe của mình, chỉ có điều không khí giữa hai người khá là gượng gạo, y muốn che giấu suy nghĩ của mình, cũng vì muốn Lâm Duyệt tin là y không để bụng những lời kia, nên mới giao việc của Hạ Mẫn Thư cho Lâm Duyệt đi làm.

Thật ra việc xử lý Hạ Mẫn Thư không gấp, kẻ kia chỉ biết thọc gậy bánh xe, nhưng bây giờ y vẫn là Thái tử, dù Hạ Mẫn Thư có quá đáng đến đâu cũng không dám nói y không xứng làm trữ quân, bảy mươi hai tội kia lão cũng chẳng dám viết ra một chữ.

Trong mắt Tề Nhiễm, bàn đến việc công là một cách tốt để hóa giải sự ngượng ngùng, nhưng y lại không ngờ rằng trước khi đi Lâm Duyệt sẽ nói như thế. Tề Nhiễm lắc đầu, khi y vừa hình thành một ấn tượng cố định về Lâm Duyệt thì người này lại thể hiện ra một hình ảnh khác.

Có lẽ con người có nhiều mặt tính cách, Lâm Duyệt như vậy là vừa đúng. Hắn dù nói hay làm đều có vẻ không biết nặng nhẹ, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn của Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm biết với thủ đoạn của Lâm Duyệt trong trạng thái thế này, chỉ cần hắn muốn là có thể biết được bất cứ bí mật gì. Nhưng Lâm Duyệt lại không làm gì cả, sau khi hai bên đạt được thỏa thuận hợp tác, khi không có lời yêu cầu của y thì Lâm Duyệt chẳng qua cũng chỉ đi quan sát trạng thái của Tề Anh…… không làm thêm gì khác nữa.

Đương nhiên, với thủ đoạn của Lâm Duyệt, dù hắn có làm đi nữa, chỉ cần hắn không nói thì y cũng chẳng biết. Nhưng Tề Nhiễm lại dám tin tưởng rằng Lâm Duyệt sẽ không làm vậy. Một là vì bản tính của Lâm Duyệt lười nhác và lạnh nhạt, hai là Tề Nhiễm vô cớ có sự tự tin này mà thôi.

Tề Nhiễm nghĩ vẩn vơ vài chuyện, sau đó cất giọng gọi: “Người đâu, chuẩn bị nước.”

Cát Tường vẫn luôn chú ý động tĩnh trong Đông cung, vừa nghe thấy tiếng động trong tẩm cung thì hắn đã chuẩn bị vào hầu hạ Tề Nhiễm rồi. Nhưng thấy Tề Nhiễm không lên tiếng gọi, Cát Tường nghĩ đến mệnh lệnh trước đó thì không dám tự tiện vào, chỉ có thể đứng ngoài cung điện mà sốt ruột, chỉ sợ Tề Nhiễm xảy ra chuyện bên trong mà hắn không kịp giúp đỡ.

Bây giờ Tề Nhiễm lên tiếng, Cát Tường vội vàng đáp lời, sai những người khác đi chuẩn bị nước, còn hắn thì tự mình vào hầu hạ Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm tắm rửa xong, tuy vẫn thấy đầu nặng nề khó chịu, cả người vẫn còn hơi nóng, nhưng tinh thần khá hơn trước nhiều rồi. Y thay thường phục, Cát Tường thì lo lau tóc cho y.

Cát Tường sợ y cảm lạnh, muốn lấy một chậu than giúp y hong tóc, nhưng Tề Nhiễm từ chối. Bây giờ thời tiết đã nóng lắm rồi, còn dùng than hong tóc thì đúng là tự hành xác.

Khi tóc y khô được một nửa thì có người đến bẩm báo, nói Thanh Vương đến rồi.

Tề Nhiễm hơi sửng sốt, đáp: “Mời vào, Cô lập tức qua đó.”

Cát Tường vốn muốn khuyên y lau khô tóc đã, nhưng thấy nét mặt Tề Nhiễm vẫn bình tĩnh, hắn lại đổi cách nói: “Bẩm Thái tử, ngài vẫn còn chưa khỏe hẳn, dù có muốn gặp Thanh Vương, thì cũng phải chăm sóc tốt cho chính mình trước đã. Bây giờ ngài không thể ra gió được, hay là để nô tài mời Thanh Vương vào trong điện.”

Tề Nhiễm kéo vạt áo lại, đáp: “Đi đi.”

Khi Tề Anh đi theo Cát Tường vào trong điện, trong lòng vẫn nghĩ đến Phỉ Hạ. Hôm nay Phỉ Hạ đến găp hắn, không nói gì mà chỉ cầm thương lên đấu với hắn một trận. Khi hắn và Phỉ Hạ cùng xuất chinh, hai người cũng từng đấu một trận, khi đó Phỉ Hạ vẫn còn để tâm đến thân phận và mặt mũi của hắn, ra tay không nặng, lần nào cũng nhường hắn vài chiêu.

Lần này Phỉ Hạ vừa xông lên đã tung sát chiêu, không hề nương tay chút nào, Tề Anh nhanh chóng bị đánh bại, ngã xuống đất rất mạnh. Sau đó Phỉ Hạ mới lạnh giọng nói: “Vương gia, đấu lại, dùng khí thế của ngài khi lên chiến trường, xem ta là kẻ địch của mình mà đánh.”

Tề Anh cắn răng bò dậy tiếp tục đánh với Phỉ Hạ, tiếp tục bị đánh bại, đến lần cuối cùng thì hắn nằm vật trên đất, cảm thấy xương cốt cả người đều đau, hắn thấy mình như bị cả thế giới vứt bỏ rồi, ngay cả cậu ruột cũng đối xử với mình như thế.



Phỉ Hạ lặng lẽ nhìn hắn, thật lâu sau đó mới đỡ hắn dậy: “Xả ra hết rồi, khóc được là tốt.” Sau đó Phỉ Hạ đỡ hắn vào phòng, để hắn thay quần áo.

Tề Anh tưởng rằng Phỉ Hạ sẽ nói những lời như bảo hắn đừng xa cách Thái tử, nhưng Phỉ Hạ lại không nói vậy, ông chỉ nhìn Tề Anh với hai mắt đỏ hoe mà nói: “Ngài đã lớn rồi, lên chiến trường cũng là một anh hùng, ở kinh thành đã là một Vương gia. Trong lòng ngài khó chịu, ta là cữu cữu tất nhiên hiểu được.”

Tề Anh nghe một câu nói nghe có vẻ lạnh lùng nhưng lại hàm chứa quan tâm của Phỉ Hạ, trái tim như bị dìm vào trong nước vậy. Hắn khóc thật lớn với Phỉ Hạ.

Sau khi giải phóng cảm xúc, tâm trạng của hắn bình tĩnh lại rất nhiều, Phỉ Hạ vỗ vỗ vai hắn, sau đó quay người bỏ đi. Tề Anh lau hết nước mắt trên mặt mình, sau đó lảo đảo đi đến Đông cung.

Cát Tường đẩy cửa điện ra, bên trong thoang thoảng mùi thuốc, Tề Anh ngơ ngác nghĩ, Tề Nhiễm ngã bệnh rồi.

Tề Anh nhìn thấy Tề Nhiễm mặc áo trắng, tóc còn xõa, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía mình. Tề Anh bất giác tăng tốc, há miệng định nói, Tam ca, huynh đã bệnh rồi, sao lại còn ngồi đó nữa.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước, hắn liền dừng lại, lời muốn nói kẹt lại trong cuống họng, cuối cùng bị nuốt ngược xuống. Sau đó hắn nghiêm chỉnh vái chào Tề Nhiễm, lại ngồi xuống đối diện Tề Nhiễm một cách lễ độ.

Tề Nhiễm rũ mắt uống trà, Tề Anh vẫn cúi đầu không nói gì, cả hai đều không lên tiếng.

Thật lâu sau đó, Tề Anh không kìm được nữa, ngẩng đầu lên hỏi: “Tam…… Thái tử điện hạ đã khỏe hơn chưa?”

Tề Nhiễm chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, đáp: “Chỉ bị cảm lạnh, không nghiêm trọng.”

Tề Anh gật đầu, chua chát nói: “Thần đệ đến thăm muộn, Thái tử điện hạ đừng trách tội.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, vẫn cúi đầu, nét mặt lạnh nhạt. Tề Anh nhìn y, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa, hắn khản giọng hỏi: “Thái tử điện hạ không có gì để hỏi sao?”

Tề Nhiễm ngước lên, sắc mặt tối đi, y hỏi: “Đệ muốn ta hỏi cái gì, hỏi đệ có cùng Mai nương nương hãm hại ta hay không, hỏi rằng tình cảm huynh đệ trước kia đều là giả phải không?”

Tề Anh lẩm bẩm: “Có lẽ nói ra những điều này là đùn đẩy trách nhiệm, nhưng tình cảm giữa đệ và Thái tử trước kia tất nhiên là thật, đệ chưa chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế vị trái của huynh, cũng không hề nghĩ đến mẫu phi sẽ làm vậy. Đệ chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản, sau này nếu biên quan có chiến tranh, đệ lại đi trấn thủ, bảo vệ quốc gia.”

Tề Nhiễm nhắm mắt không đáp, Tề Anh khịt mũi, nói tiếp: “Đệ có một câu muốn hỏi Thái tử điện hạ, hy vọng Thái tử điện hạ nói thật.”

Tề Nhiễm đáp: “Hỏi đi.”

Tề Anh lên tiếng: “Thái tử điện hạ có biết trước những gì mà mẫu phi làm hay không?”

Tề Anh vẫn nhớ lời Mai phi nói. Mai phi nói bà ta chưa kịp làm gì, tất cả đều do Tề Nhiễm tự làm, nhưng Tề Anh không dám tin, cũng không muốn tin.

Tề Nhiễm nhìn chăm chăm vào Tề Anh, y biết Tề Anh muốn hỏi gì. Nhưng y là Thái tử, y không thể nói ra những lời khiến cho người ta nắm thóp như vậy, dù người hỏi là Tề Anh, y cũng không thể trả lời.

Tề Nhiễm dời ánh mắt đi, hỏi lại: “Ngươi cảm thấy Cô biết chuyện sao?”

Tề Anh sửng sốt, sau đó cười nhạt, hắn đứng dậy nói: “Thái tử điện hạ tất nhiên là không biết rồi, thần đệ còn nhớ ngày mình xuất chinh, Thái tử điện hạ đến đình Bái Biệt tiễn thần đệ. Nói rất nhiều, toàn là căn dặn thần đệ phải bảo trọng. Toàn quân đã nhổ trại, đội tiên phong đã ra khỏi thành rồi, nhưng Thái tử điện hạ vẫn còn kéo tay thần đệ mà dặn dò những việc lặt vặt, sau cùng là thần đệ mất kiên nhẫn giằng tay ra khỏi Thái tử điện hạ mới đi được. Nếu Thái tử thật sự biết chuyện, thì sao có thể hoàn toàn không có khoảng cách với thần đệ như vậy. Nếu Thái tử biết chuyện, mà vẫn xem thần đệ là huynh đệ ruột thịt, thì chắc chắn sẽ bảo thần đệ đi ngăn cản mẫu phi, đúng không?”

Tề Nhiễm biết ẩn ý trong lời nói của Tề Anh là gì, Tề Anh cho rằng từ đầu đến cuối y đều biết chuyện, vậy nên mới tương kế tựu kế. Tề Nhiễm bật cười thành tiếng, cười đến nỗi mất kiểm soát. Tề Anh sững sờ nhìn y, hắn chư bao giờ thấy Tề Nhiễm thất thố như thế này.

Tề Nhiễm đặt tay trên bàn, sau khi ngừng cười, y mới nhìn Tề Anh, khẽ nói: “Thất đệ, là Mai phi nương nương muốn hại Cô, không phải Cô muốn hại Mai phi nương nương. Từ đầu đến cuối, Cô không hề có lỗi với Mai phi nương nương, càng không hề có lỗi với ngươi.”

Tề Anh tái mặt, hắn đứng đó ngơ ngác một lúc, sau cùng lùi lại hai bước rồi quay người bỏ chạy, trong mắt và bên tai chỉ còn lại tiếng cười lạnh lẽo mất kiểm soát của Tề Nhiễm.

Chờ Tề Anh đi rồi, Tề Nhiễm lặng thinh ngồi một lúc, sau đó đứng lên rời khỏi. Y vẫn còn cần làm rất nhiều việc, không nên đau buồn vì cái gọi là tình cảm anh em không đáng quan tâm này.



Cùng lúc đó, Lâm Duyệt quay lại nhà họ Lâm. Hắn vốn định đi xem thử Hạ Mẫn Thư kia là nhân vật thế nào, nhưng vừa rời khỏi hoàng cung, hắn cảm thấy linh hồn của mình không gắng gượng được nữa, cần phải trở về.

Hắn nghĩ nghĩ rồi quyết định về nhà họ Lâm trước, dù sao loại người như Hạ Mẫn Thư, nếu thật sự có bí mật gì đó thì chắc chắn cũng sẽ giấu rất kỹ, không dễ dàng tìm thấy.

Có điều dù là vậy, Lâm Duyệt vẫn có suy nghĩ muốn tự làm khó mình, hắn nhất định không quay lại cơ thể mình với tốc độ nhanh nhất, mà sau khi trở về thì lại bay quanh Lâm phủ một vòng.

Vì xảy ra chuyện lớn trong hoàng cung, không khí trong Lâm phủ cũng khá nặng nề, mà đáng chú ý là vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ Lâm và Lâm Trung, người hầu trong phủ đều không dám lén lút bàn luận chuyện này. Có một nha hoàn hầu hạ bà cụ Lâm chỉ nói nhiều một câu, bị ông cụ nghe thấy, thế là trực tiếp bán đi.

Bà cụ Lâm thấy dáng vẻ ông như tế, cũng không dám cầu xin thay nha hoàn kia.

Khi Lâm Duyệt bay trên Lâm phủ, ông cụ Lâm và Lâm Trung đang nói đến việcvừa xảy ra trong thư phòng. Lâm Trung nói: “Thật không ngờ Mai phi lại là hung thủ hãm hại Thái tử.”

Ông cụ Lâm vuốt râu mình, gật đầu đáp: “Lần này thì Thất hoàng tử và Thái tử hẳn là bị chia rẽ rồi, nếu việc này không xảy ra thì địa vị của Thái tử sẽ vững như Thái Sơn. Bây giờ tình hình trong triều cũng thay đổi rồi.”

Lâm Trung tiếp lời: “Nhưng Thái tử là chính thống, Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử không dễ dàng dao động đâu.”

Ông cụ Lâm lại nói: “Thái tử điện hạ cũng may mắn đã phát hiện ra sự việc vào lúc này, nếu như Mai phi bị người khác lợi dụng, vậy thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng.” Nghĩ đến đây, ông cụ lắc đầu liên tục: “Năm xưa Tiên hoàng hậu và An quý phi tranh giành lẫn nhau, Tiên hoàng hậu mất rồi nhưng đổi lại cho con trai chức vị Thái tử, nếu nội bộ nhà họ Phỉ cũng chắc thì tương lai tươi sáng, nếu nội bộ hỗn loạn thì có khác gì cho người khác cơ hội đâu? Nhà họ Phỉ dù sao cũng là bậc trung dũng, sao lại xuất hiện một kẻ ngu xuẩn như vậy.”



Lâm Trung nhận ra được sự khinh bỉ trong lời nói của ông cụ, Mai phi tuy đã bị phế bỏ, nhưng ông ta cũng không có can đảm tùy ý bình luận về cung phi như vậy.

Ông cụ Lâm cũng biết mình nói hơi quá, ông chuyển đề tài: “Thôi bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa. Ta dự định điều nhị đệ của ngươi về, ngươi thấy sao?”

Lâm Trung nghe vậy thì giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì, ông ta nhìn cha mình, đáp: “Phụ thân đã xác định được vị trí của nhị đệ?”

Lâm Trung đã là Thị lang Hộ bộ, nhà bọn họ không thể cùng có ba người làm quan lớn trong triều, chức quan của Lâm Lương thì quá nhỏ không đáng để nói đến, Lâm Hiền đang là Tuần phủ Lưỡng Giang, nếu về kinh thì chức vị chắc chắn không thể nhỏ hơn được. Ông cụ Lâm chỉ ném ra một câu nhẹ bẫng, nhưng trong đó lại liên quan đến việc chọn ai bỏ ai giữa hai anh em bọn họ.

Ông cụ Lâm đáp: “Vụ án gian lận thi cử ở Giang Nam tuy không liên quan đến nhị đệ của ngươi, nhưng nó cũng không thích hợp tiếp tục đứng ở vị trí đó nữa. Vùng nước Giang Nam quá đục, ta muốn để nó về kinh nghỉ ngơi vài tháng trước đã, sau đó mới sắp xếp. Hơn nữa, tam đệ của ngươi thật sự không thể trông cậy vào được, cộng thêm vài lần xảy ra chuyện, tuy Hoàng thượng còn nể mặt vi phụ mà không trách mắng, nhưng cũng đã rất không vui rồi. Ta muốn để tam đệ của ngươi về quản lý việc trong nhà, nó không thích hợp làm quan. Mỗi năm đến lúc phê bình quan viên, ta đều phải làm trái lương tâm mà đánh tốt cho nó.”

Lâm Trung cười nói: “Tam đệ chỉ không để tâm đến quan trường mà thôi.” Nói vậy cũng có nghĩa là ông ta đồng ý để Lâm Lương rời khỏi triều đình.

Ông cụ Lâm nói tiếp: “Ngoài ra còn một việc nữa, gần đây Hoàng thượng lại có ý tuyển phi cho Thái tử và hai vị hoàng tử.”

Lâm Trung đáp: “Thái tử cũng đến tuổi lập Thái tử phi rồi, Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử thì xem ra còn nhỏ.”

Ông cụ Lâm lại nói: “Mấy ngày nay ta vẫn đang suy nghĩ, nhà họ Lâm chúng ta liệu có nên đưa người vào phủ Thái tử hay là Cửu hoàng tử hay không.”

Lâm Trung lần này thật sự sửng sốt, ông ta cau mày hỏi: “Phụ thân nói vậy là có ý gì? Nhà họ Lâm chúng ta không tham gia vào những việc này cơ mà?”

Ông cụ Lâm lắc đầu: “Nếu vi phụ không có suy nghĩ thêm một bước nữa, thì ban đầu cũng không vào triều làm quan. Những năm nay vi phụ trung thành với Hoàng thượng là thật, nhưng cũng phải tính toán cho nhà họ Lâm. Hơn nữa, nay không như xưa rồi, địa vị của Thái tử vững như Thái Sơn thì tất nhiên vi phụ một lòng trung thành với Hoàng thượng, nhưng nhà họ Lâm chúng ta vẫn phải suy nghĩ thêm cho tương lai.”

Lâm Trung im lặng, thật lâu sau mới nói: “Nhưng thưa phụ thân, chọn theo ai vốn là việc rất khó nắm bắt, nếu như xảy ra sai sót gì đó, vậy thì nhà họ Lâm chúng ta e rằng vĩnh viễn không thể đứng dậy được nữa.”

Ông cụ Lâm vuốt râu đáp: “Chính vì như vậy nên vi phụ mới nói phải suy nghĩ cẩn thận. Vi phụ làm một thuần thần, ngày thường dù cẩn thận đến đâu thì vẫn đắc tội không ít người, Thái tử tính cách lương thiện, nếu địa vị của Thái tử vững vàng, ngày sau chắc chắn không làm khó nhà họ Lâm. Nhưng nếu người thừa kế là Cửu hoàng tử, vậy thì sau này nhà họ Lâm ắt không còn chỗ dung thân. Thường nói một đời thiên tử một đời triều thần, vi phụ khi đó cũng đã quá lớn tuổi, từ quan về quê là việc hợp tình hợp lý. Nhưng chỉ sợ ngươi và Lâm Hiền sẽ bị vi phụ liên lụy đến. Cho nên chúng ta phải cân nhắc việc này trước.”

Lâm Trung nói: “Nhưng bây giờ địa vị của Thái tử vẫn không bị đe dọa.”

Ông cụ Lâm lắc đầu: “Thất hoàng tử và Thái tử đều là cháu ngoại của nhà họ Phỉ, nếu nội bộ nhà họ không loạn, mà đầu óc bọn họ không hồ đồ thì sao lại làm ra chuyện này? Nhưng Thái tử có Hoàng thượng làm chỗ dựa, chỉ cần Thái tử đứng vững thì không sao cả.”

Lâm Trung hỏi: “Vậy ý của phụ thân là chọn Thái tử?”

Ông cụ Lâm nhìn Lâm Trung, cười nói: “Vậy thì không chắc, phải xem sau cùng ai là người ngồi lên vị trí kia, thì mới là kết quả chắc chắn. Bây giờ muốn đoán cũng không thể đoán được.”

Rối rắm trong lòng Lâm Trung để thể hiện trên mặt, ông ta không hiểu được rốt cuộc ông cụ Lâm đang nghĩ gì, cũng không hiểu rốt cuộc ông cụ định đưa con gái họ Lâm đến phủ Thái tử hay phủ Cửu hoàng tử.

Đứng nhìn bọn họ rối rắm đủ kiểu, Lâm Duyệt cũng chẳng hiểu ông cụ Lâm định làm gì. Nếu Tề Nhiễm ở đây nghe được những gì ông cụ nói, có lẽ y sẽ hiểu, kiếp trước chính ông cụ Lâm mở hộp gấm, tuyên chỉ Tề Tĩnh kế thừa ngôi vị, ngoại trừ việc đó là ý của Hoàng đế, thì phần nhiều hẳn là ý đồ riêng của ông cụ.

Khi đó Tề Nhiễm đã bị phế, nhà họ Phỉ bị chia thành hai nửa, Tề Anh không đáng để lo sợ, cho nên để Tề Tĩnh không có tì vết gì lên ngôi, người tuyên bố thánh chỉ là ông cụ Lâm cũng sẽ lập được công lao mà không ai vượt qua được.

Nhưng chỉ vì một loạt hành động của Tề Nhiễm đã nhổ được gốc rễ của Mai phi trong hậu cung trước một bước, khiến cho mâu thuẫn nội bộ của nhà họ Phỉ nảy sinh sớm hơn. Bây giờ ông cụ Lâm còn chưa được phong đến chức Tể tướng, thế nên những dự định bị giấu kín trong lòng này cũng nổi lên trước.

Lâm Duyệt nghe đến đây, linh hồn không chịu nổi nữa, hắn bèn trở lại xác mình.

Lâm Duyệt hiện giờ bị nhà họ Lâm xem như không tồn tại, trong mắt người nhà họ Lâm, hắn không còn được Thái tử tin dùng. Nhưng hắn lại có chức quan mà chính miệng Hoàng đế ban cho, người nhà họ Lâm cũng không dám làm gì hắn, chỉ đành xem hắn như không tồn tại thôi.

Lâm Duyệt tỉnh lại, thấy Bán Hạ thì hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Bán Hạ vừa vén rèm vừa dâng nước súc miệng cho hắn, khẽ đáp: “Thiếu gia ngủ rất lâu rồi, quả thật là giấc ngủ say hiếm có.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng, Bán Hạ lén nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Thiếu gia còn muốn kẹo đường không?”

Kẹo đường mà Thái tử đưa đến thì Lâm Duyệt bảo các nàng giữ lạnh, khi nào nhớ đến thì lấy một cái ra ăn.

Lâm Duyệt đáp: “Không, ngươi lui xuống đi.”

Bây giờ hắn đang nghĩ đến Tề Nhiễm, cảm thấy Thái tử quả thật không dễ làm, vừa mới xảy ra chuyện một chút, thậm chí còn không phải là do lỗi của y, thế mà quan lại trên triều đã bắt đầu có dự định khác rồi.

Lâm Duyệt lắc đầu, cảm thấy làm quan ở cổ đại đúng là khó, làm Thái tử cũng rất khó. Chẳng qua, nếu ông cụ Lâm định đưa một cô gái họ Lâm đi làm Thái tử phi, không biết Tề Nhiễm có nhận hay không.

Lâm Duyệt phân tích một chút, từ góc độ lợi ích thì Tề Nhiễm chấp nhận cuộc hôn nhân này là tốt nhất, có thể nhanh chóng ổn định địa vị của mình, hơn nữa, chưa xét đến nhân phẩm của ông cụ Lâm ra sao, nhưng ông cụ lăn lộn trong quan trường bấy lâu nay, chắc chắn có thể giúp đỡ được Tề Nhiễm.

Nhưng nếu làm thế, quan hệ hợp tác của hắn và Tề Nhiễm chắc là phải kết thúc rồi. Lâm Duyệt không tin mối quan hệ giữa mình và Tề Nhiễm bền chắc bao nhiêu, bọn họ chỉ hợp tác, là quan hệ lợi ích, mà người nhà họ Lâm đều không thích hắn.

Nếu Tề Nhiễm cưới một cô gái họ Lâm, vậy thì chỉ cần cô ta thổi gió bên tai, cộng thêm việc Tề Nhiễm biết trạng thái của hắn, kết cục chắc chắn là bị thiêu chết.

Nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ chết như thế, Lâm Duyệt liền cảm thấy cả người không khỏe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cháu Đích Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook