Chương 45: Khắc Tinh
Xuân Phong Lựu Hỏa
04/02/2021
Ngày tiếp theo, theo sự sắp xếp của tổ chương trình, một đoàn người kéo nhau tiến vào rừng, bắt đầu triển khai cảnh quay của phân đoạn “Truy tìm kho báu của rừng"
Tình tiết kiểu này của các kịch bản chương trình thực tế Lục Hoài Nhu và Dương Duệ gặp nhiều thành quen nên chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng bạn nhỏ Chúc Chúc của chúng ta lần đầu tham gia show truyền hình, chỉ số hào hứng tăng vọt. Cô nhóc mặc chiếc áo phông dằn di, đầu đội mũ tai bèo, trên khuôn mặt trắng trẻo còn vẽ vài vệt màu xanh lá, tựa như một cô du kích nhỏ, hăng hái kéo Lục Hoài Nhu chạy phăm phăm vào trong rừng khám phá ---
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xông lên! Đi tìm kho báu thôi!!”
Lục Hoài Nhu nắm chặt tay cháu gái: “Chạy chậm chút.”
Camera lia máy quay về phía Lục Tuyết Lăng, hôm nay cô mặc một chiếc T Shirt hở rốn rộng rãi, quần jean bó sát lấy cặp chân dài, phác họa thân thể hoàn mỹ, và bờ mông đầy đặn. Làn da trắng nõn, đường cong khỏe khoắn, ẩn hiện dưới lớp áo, qua một lớp filter màu nắng tự nhiên lại càng thêm gợi cảm, tràn đầy sức sống thanh xuân. Dường như thời gian đã bỏ quên người phụ nữ này, đánh rơi nơi cô nét trẻ trung vĩnh cửu.
Đám fan hâm mộ vì chiếc visual đỉnh cao này mà điên cuồng cào bàn phím ---
[Tiên nữ giáng trần]
[Thần tiên tỷ tỷ.]
[Dáng người này. Khí chất này đúng là đỉnh của chóp.]
[Ôi mẹ ơi lão hóa ngược là có thật. Không biết đến tuổi của chị ấy tôi có thể bảo trì được dáng người như thế này không á!!]
[Nữ thần mãi mãi là nữ thần. Nữ thần thực sự thì không bao giờ bị thời gian định nghĩa tuổi tác. Chị ấy chính là ví dụ tốt nhất.]
[Có những người già nua ở tuổi 18, cũng có người vẫn trẻ trung khi bước vào độ tuổi 90, thời gian chỉ là khái niệm do con người tạo ra.]
[Nhờ chị mà có thêm không ít động lực, quyết tâm tập thể dục thường xuyên, ăn uống healthy and balance từ hôm nay.]
…
Lục Tuyết Lăng vừa quay đầu lại, đã nhận được ánh mắt nóng bỏng, si mê của Dương Duệ.
Anh cười yếu ớt, không chút keo kẹt tán dương cô: “Chị Lục thật đẹp.”
Lục Tuyết Lăng hãi hùng, khiếp vía, nhanh chóng bước qua anh ta.
Dương Duệ không giống Lục Hoài Nhu. Trước ống kính, trừ lúc quay phim nhập tâm vào nhân vật, còn lại Lục Hoài Nhu đều sống là chính mình, không hề cố kỵ điều gì, ngông cuồng, thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy. Nhưng Dương Dắt lại khác, anh luôn khắc chế mình, sẽ không bao giờ để bản thân buột miệng nói ra những lời không suy nghĩ, không hợp hoàn cảnh.
Hôm nay lá gan của anh đột nhiên lớn hơn hẳn ngày thường.
Quả nhiên, mặc dù chỉ vài chữ ngắn ngủi cũng đã bị khán giả bắt được ---
[Vừa rồi có phải tôi nghe nhầm hơm các chị em?]
[Alo bạn lầu trên, bạn không nghe nhầm đâu, đúng đoạn 15 phút 34 giây, anh Dương Duệ đã khen chị Cherlyn đẹp.]
[Cái này hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nhà công khai thả thính một minh tinh nữ đó mọi người ơi.]
[Không phải chứ. Đây là lần đầu tiên trong đời thấy Dương Duệ khen người khác giới đó. Soft quá! Ư ư! Trước kia tham gia bất kì chương trình truyền hình nào anh ấy đều không nói chuyện với đồng nghiệp nữ quá ba câu! Lúc nào cũng giữ thân trong sạch, hờ hững đến khiến con gái người ta sôi máu! Nói ổng là nghệ sĩ nam có đời tư tình ái trong sạch nhất showbiz cũng chẳng ngoa.]
[Vì sao anh ta lại khen unnie của tui vậy mọi người? Tại sao? Tại sao? Tại sao?]
[Chớ suy nghĩ nhiều hỡi chị em, tỷ tỷ của chúng ta vốn xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, được khen là chuyện vô cùng bình thường mà.]
[May không để Lục Hoài Nhu nghe thấy, không bình dấm chua nhất địa cầu lại đổ lần nữa thì hỏng bét.]
…
Lục Hoài Nhu sớm đã bị cô du kích Lục Chúc Chúc lôi chạy vọt vào trong rừng.
Đi sâu vào trong cách rừng có một hồ nước trong vắt như gương. Từng ánh nắng mặt trời xuyên qua muôn vàn tầng lá, rơi xuống mặt hồ, ánh lên sắc vàng kim óng ánh như vẩy của một thứ sinh vật đẹp đẽ, cổ xưa trong thần thoại.
Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, dựa trên kịch bản của tổ biên kịch, bọn họ phải tìm được kho báu trên đó.
“Ông nội, ở kia có thuyền.”
Lục Chúc Chúc phát hiện ra một chiếc thuyền neo gần đó, lăng xăng chạy đến.
Trên thuyền đặt bốn chiếc áo phao đỏ, có vẻ như là muốn để họ mặc áo phao sau đó tự chèo ra đảo giữa hồ.
Lục Chúc Chúc hưng phấn nhoài người muốn nhanh chóng leo lên thuyền thì bị Lục Hoài Nhu cầm cổ áo kéo lại: “Gấp cái gì, thuyền ở đây chứ có chạy mất đâu mà lo, trước tiên mặc áo phao cho cẩn thận vào đã.”
“Nhanh lên!! Ông ơi.”
Lục Hoài Nhu kiên nhẫn mặc áo cho Chúc Chúc, nhưng vẫn chưa yên tâm, lại cẩn thận vòng thêm cái phao cứu sinh lên người cô bé.
“Con muốn chèo thuyền, chắc chắn rất vui. Nhanh lên, ra khơi thôi ông.”
“Yên tâm, chờ lát nữa chèo được nửa đường thể nào con cũng nôn thốc, nôn tháo cho xem.”
Lục Hoài Nhu đỡ Lục Chúc Chúc lên thuyền, cẩn thận an bài cho cô bé ngồi vào vị trí dành cho trẻ nhỏ: “Ngồi ngay ngắn, đừng xoay ngang xoay ngửa, cũng không được đứng lên.”
“A… Vâng ạ.”
Cô nhóc ngày thường hiếu động, tay chân không bao giờ ngừng nghỉ lại đặc biệt cứng đầu, nhưng thời điểm cần nghe lời lại vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nghe theo lời ông, ngồi yên không nhúc nhích, nhìn Lục Hoài Nhu cầm mái chèo, thong thả điều khiển con thuyền.
“Mau lên, mau lên ông!!” Cô nhóc thúc giục: “Đến trước chúng ta có thể tìm được kho báu trước.”
“Gấp cái gì, chờ bà họ của con đã.”
Rời khỏi rừng cây, có một chỗ đất hơi dốc xuống, Dương Duệ nhanh tay ôm lấy Lục Tuyết Lăng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chị Lục cẩn thận, chỗ này là cát mịn rất trơn."
Dương Duệ mở miệng ra là một câu “Chị Lục”, nói đến trôi chảy, so với đứa em trai ruột của Lục Tuyết Lăng là Lục Hoài Nhu anh đây nghe còn thân thiết, gần gũi hơn, vì vậy Lục Ảnh Đế vô cùng khó chịu.
Cháu gái người ta cũng muốn cướp giờ đến chị gái người ta cũng âm mưu chiếm đoạt.
Tên nhóc này… đúng là khắc tinh của anh!
Lục Chúc Chúc không ngừng thúc giục: “Ông nội, mình đi thôi.”
“Đừng nóng vội.” Lục Hoài Nhu đứng dậy vẫy vẫy Lục Tuyết Lăng: “Chị, nhanh lên thuyền đi.”
Lục Tuyết Lăng mặc áo phao xong xuôi, đi đến chỗ bọn họ, một cô gái tổ đạo diễn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chị Cherlyn, cân nhắc đến vấn đề an toàn, một chiếc thuyền chỉ có thể chở hai người.”
“Chỉ có thể ngồi hai thôi?” Lục Hoài Nhu không thể tin trợn mắt: “Cô nói đùa cái gì thế, chị gái tôi đương nhiên sẽ ngồi cùng thuyền với tôi.”
Chẳng lẽ lại để chị gái anh ngồi chung thuyền với tên trà xanh Dương Duệ kia.
Đạo diễn đứng lên khó xử nói: “Vậy… để Chúc Chúc ngồi cùng thuyền với Dương Duệ nhé?”
“Được rồi! Ông nội nhà con đã lớn tuổi chèo thuyền chắc chắn không có lực.” Lục Chúc Chúc tranh thủ thời gian đứng dậy: “Con đành ngồi với anh Dương Duệ vậy.”
“Ngồi đấy. Đi đâu?” Lục Hoài Nhu liếc xéo cháu gái, quay sang vị đạo diễn của đoàn làm chương trình tức giận nói: “Các cô cậu cố ý tạo drama đấy à! Lộ liễu quá rồi đi
“Lục lão sư, quả thực là chúng tôi không mượn được thuyền lớn hơn, mà chiếc thuyền nhỏ này vì cân nhắc đến tính an toàn, chỉ nên ngồi hai người thôi.”
Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc, rồi lại quay sang nhìn Lục Tuyết Lăng.
Con mẹ nó cái này chính là tình cảnh tiến thoái lưỡng nan: Chị gái và cháu gái cùng rơi xuống nước anh sẽ cứu ai???
Lục Ảnh Đế tức giận nói: “Dù gì chăng nữa chị gái tôi cũng không thể ngồi cùng thuyền với Dương Duệ, chẳng may nổ ra scandal ảnh hưởng đến hình ảnh của chị tôi tổ sản xuất các người chịu trách nhiệm nổi không?”
Bão bình luận ---
[Lạy trời lạy phật để Dương Duệ và chị Tuyết Lăng ngồi chung một thuyền đi đấng chư thần ơi, chúng con hứa tuyệt đối không đồn ra cái scandal nào đâu.]
[Hứa, đảm bảo, thề, chúng em không có mở miệng nói một câu nào ra ngoài luôn!! Siêu ngoan.jpg]
[Van nài đó, tiểu nữ chân thành muốn nhìn anh Dương Duệ và chị Tuyết Lăng cùng ngồi trên một chiếc thuyền a.]
…
Cuối cùng, Lục Hoài Nhu cũng chịu thỏa hiệp, dù sao trên phương diện phương tiện di chuyển là thuyền anh thực sự không yên lòng giao nhóc cháu hiếu động nhà mình cho bất kỳ người nào.
Dương Duệ biết bơi không anh không biết, nhưng Lục Tuyết Lăng thì là một con vịt cạn chân chính, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Hoài Nhu cũng chỉ đành hành động theo tình huống phát sinh.
Nhóc cháu anh còn cần anh bảo hộ.
Thế là Dương Duệ được như ý nguyện, ngồi chung thuyền với Crush.
“Xuất phát.” Lục Chúc Chúc lập tức nhập vai thuyền trưởng, ngồi ở mũi thuyền chỉ huy Lục thuyền viên đâu ra đấy: “Phụ tá Lục, mau căng buồm ra khơi! Kho báu đang chờ chúng ta đến lấy về đó.”
Lục Hoài Nhu cực kỳ không yên lòng nhìn về phía Dương Duệ, quắc mắt uy hiếp: “Này, chị gái tôi không biết bơi, cậu cẩn thận…”
“Yên tâm.” Dương Duệ tỉ mỉ đỡ Lục Tuyết Lăng lên thuyền, mỉm cười nói: “Tôi sẽ bảo vệ chị ấy chu toàn.”
“...”
Nhìn ý cười sâu xa trên mặt gã trà xanh họ Dương kia, Lục Hoài Nhu lại càng thêm bồn chồn, không yên tâm.
Dương Duệ cố ý giảm tốc độ, dùng vận tốc rùa bò để di chuyển, Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc đã nhanh chóng cập bến, bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh, thuyền của bọn họ vẫn ung dung, chậm chạp, lờ lững trôi trên mặt hồ trong trẻo.
Cứ đi với tốc độ thế này, có khi trời tối cũng không đến được bờ.
Toàn bộ tổ quay phim đương nhiên phải đuổi theo nhân vật chính của chương trình là hai ông cháu nhà họ Lục, không có tâm trí để ý hai nhân vật điểm tô gia vị là Lục Tuyết Lăng và Dương Duệ.
Bởi vậy, sau khi lên bờ cả đoàn nhanh chóng đâm đầu vào rừng tìm kiếm “kho báu”.
Lục Tuyết Lăng biết Dương Duệ cố ý lề mề, dứt khoát tháo tai nghe xuống, thẳng thắn nói: “Cậu lại muốn giở trò gì đây?”
Dương Duệ buông mái chèo, lấy từ trong balo vài túi đồ ăn vặt xanh xanh, đỏ đỏ.
Lục Tuyết Lăng:???
“Cậu trộm đồ ăn vặt của Chúc Chúc nhà chúng tôi?”
Dương Duệ cầm lên một viên socola, cẩn thận bóc vỏ, đưa tới: “Đây là chocolate nhân rượu chị thích ăn nhất.”
“Tôi không ăn, ăn nhiều đường sẽ mau già.”
Anh chống tay vào mạn thuyền, vươn người quá, đem viên chocolate nhét vào miệng cô: “Chị ăn đi, một viên kẹo thôi mà, sao có thể già được.”
“...”
Cho dù Lục Tuyết Lăng lăn lộn trong giới giải trí này hơn nửa đời người, không có loại người nào chưa gặp qua, nhưng đối mặt với một Dương Duệ anh tuấn lại quyến rũ, hấp dẫn cô không thể nói mình hoàn toàn giữ được tâm lặng như nước, vững vàng như núi.
Trong giới giải trí Dương Duệ nổi tiếng là một quân tử nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc, chỉ có cô biết vị quân tử ôn nhuận này thực ra từng là một cậu thiếu niên ngông nghênh, ngỗ ngược.
Cô cho cậu thiếu niên năm ấy đã thay đổi, nhưng lần này gặp lại, chỉ một ánh mắt Lục Tuyết Lăng liền nhận ra, Dương Duệ vẫn là cậu thiếu niên kiêu ngạo, bất kham năm đó.
Khó trách Lục Hoài Nhu luôn gọi cậu ta là Dương Trà Xanh, quả thực đa số thời điểm Dương Duệ trưng ra vẻ ôn nhuận, hòa nhã đều chỉ là đóng kịch.
“Dương Duệ, cho nên cậu giải thích xem hiện tại chúng ta đang làm gì?”
Dương Duệ tự bóc cho mình một viên chocolate, nhàn tản bỏ vào miệng, híp mắt hỏi lại: “Không phải đi dạo chơi ngắm cảnh à.”
“Đi dạo? Ngắm cảnh? Chúng ta đang đi ghi hình show truyền hình được không? Cậu có thể… cẩn thận một chút?” Lục Tuyết Lăng vừa nói vừa kiểm tra tai nghe, xác định không có thiết bị ghi âm, ghi hình nào xung quanh.
Dương Duệ thản nhiên quan sát đảo nhỏ giữa hồ: “Bọn họ ghi hình chương trình, chúng ta hẹn hò, không ai ảnh hưởng ai.”
“Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu???” Lục Tuyết Lăng giận giữ nói: “Tôi chưa bao giờ đồng ý với cậu cả.”
Dương Duệ nở nụ cười, khóe miệng hiện lên hai núm đồng tiền nhàn nhạt duyên dáng, đuôi mắt ngậm vẻ phong lưu, phóng khoáng như có như không: “Chị cân nhắc cứ việc cân nhắc, tôi theo đuổi thì cứ theo đuổi, ai làm việc người đó.”
“Dương Duệ, hiện tại sự nghiệp của cậu như mặt trời ban trưa, đừng tùy hứng như thế…”
Dương Duệ cắt ngang lời cô: “Chuyện sự nghiệp của tôi như mặt trời ban trưa đã là chuyện cả thập niên rồi, chị chắc chắn muốn lôi cái này ra làm lý do à?”
Lục Tuyết Lăng nhất thời không biết phải nói gì.
“Sau khi chị rời đi, tôi nhớ chị muốn chết. Có những lúc tôi tự nhủ rằng thôi thì cứ quên chị đi, hay là từ bỏ, rồi lại không kìm được muốn đến tìm chị. Thế nhưng chính chị đã nói ở trên đỉnh vinh quang chờ tôi, tôi nghĩ nhịn thêm chút nữa, cố gắng leo lên nơi ấy, nơi chị đang đứng. Tôi đã nghe theo lời chị, cố gắng trở thành một người đàn ông ấm áp, lương thiện. Những gì chị muốn tôi làm… tôi đều làm hết.”
Đáy mắt anh sâu hun hút, thành kính và nghiêm túc nhìn Lục Tuyết Lăng: “Tuyết Lăng, tôi chờ chị nhiều năm đến thế, xin chị đừng cự tuyệt nữa được không?”
Lục Tuyết Lăng nhìn xuống mặt hồ trong vắt lăn tăn sóng, lòng đầy xao động.
Cô không còn là thiếu nữ 18, đôi mươi, cô đã trải qua ấm lạnh của tình người, sóng gió của vận mệnh mà trưởng thành, trở thành một người đàn bà ổn trọng, khéo léo. Thế nhưng sự rung động vốn chẳng liên quan đến tuổi tác.
Người đàn ông trước mắt này, dành cả tuổi thanh xuân đẹp nhất đợi cô, lại muốn dành những năm tháng về sau ở lại bên cạnh bầu bạn cùng cô.
Lục Tuyết lăng khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gọi: “A Duệ…”
Nghe thấy xưng hô này, cột sống Dương Duệ như có một dòng điện chạy qua, đã rất nhiều năm anh không nghe thấy cô gọi anh như vậy nữa.
“Tôi chỉ muốn một đáp án từ chị, nếu như chị nói không thích tôi, tôi nhất định sẽ không làm khó chị, sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chị, không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.”
Ánh mắt anh chuyên chú mà nóng bỏng, nhìn thẳng cô như sợ bỏ lỡ một biểu cảm dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt anh nửa đời nhung nhớ, cả đời khao khát, cánh tay đặt trên mép thuyền chậm rãi rời đến, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay cô.
Mắt chạm mắt, trong trái tim của hai người đều rung lên những xúc cảm phức tạp: có chút ngứa, có chút mềm mại, có chút ấm áp, có chút nghẹn ngào, cũng có… chút đau đớn khó nói thành lời.
“A Duệ, không đơn giản như thế đâu.” Lục Tuyết Lăng đau khổ lắc đầu: “Đi cùng tôi, không đơn giản như thế.”
Dương Duệ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, siết chặt lấy bàn tay Lục Tuyết Lăng, dùng sức nắm thật chặt.
“Tuyết Lăng, những năm gần đây tôi liều mạng kiếm tiền, chưa giờ phút nào dám phung phí dù chỉ một phân.”
“Tôi không tài giỏi được như Lục tiền bối, có tài kinh doanh, nắm trong tay cơ nghiệp lớn, tôi chỉ có thể gắng sức, gắng hết sức kiếm tiền, có bao nhiêu, tiết kiệm bấy nhiêu. Tôi từng nghĩ nếu như có một ngày tôi mất đi tất cả, chí ít vẫn có thể cho chị một cuộc sống vui vẻ, thoải mái, vô ưu.”
“Chị thích núi non yên tĩnh, yêu thiên nhiên, tôi mua một tòa biệt thự giữa núi, chị thích tắm suối nước nóng, trong nhà lúc luôn có sẵn hệ thống suối nước nóng nhân tạo được lắp dành riêng cho chị, chúng ta sẽ nuôi hai con cún nhỏ… Tuyết lăng, tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho chị, chị có thể tin tưởng tôi, được không?”
Lục Tuyết Lăng sớm nghe nói, trong sinh hoạt thường ngày Dương Duệ vô cùng tiết kiệm, không mua xe hạng sang, không đeo đồng hồ đắt tiền, thậm chí đám nhà báo chụp ảnh thường phục hàng ngày của anh ta, một thân từ trên xuống dưới công lại trị giá không vượt quá bốn chữ số.
Cô còn tưởng là, Dương Duệ từ nhỏ cô độc, lẻ loi, đã quen với lối sống khắc khổ, cần kiệm, sau này mặc dù trở thành đại minh tinh vẫn không thể thích ứng với lối sống sa hoa, hào nhoáng.
Cô nào nghĩ đến, anh làm tất cả những việc này đến cùng đều là vì cô.
“Tuyết Lăng, tôi yêu em, yêu rất lâu rất lâu rồi, em chấp nhận tôi nhé.”
Lời tỏ tình này mang theo những cảm xúc vô cùng phức tạp, có sự khẩn cầu, lại mang theo chút ý tứ không cho đối phương từ chối, tuy đối lập nhưng lại hòa hợp đến lạ khiến cho lòng người rung động không thôi.
Đúng lúc này, mấy người tổ biên đạo đứng trên đảo gọi vọng đến: “Anh Duệ, chị Tuyết Lăng, hai người không vào được bờ à? Có cần chúng em chèo thuyền ra đón anh chị không?”
Lục Tuyết Lăng lập tức hất tay Dương Duệ ra.
Dương Duệ cười cười, cực kỳ uyển chuyển, kín đáo ném mái chèo xuống hồ: “Mái chèo rơi xuống nước rồi, cho thuyền ra đón tôi và chị Lục đi.”
“Được, hai người chờ chút nhé.”
Lục Tuyết Lăng tức giận nhìn người đàn ông đang xấu xa cười.
Nhiều năm như vậy, tên này vẫn không đổi, tính tình chẳng khác nào lúc xưa, luôn khiến cô phải đau đầu.
Dương Duệ lần nữa ngồi sát vào mép thuyền, bất đắc dĩ nói: “Chị Lục, mỗi lần được ở bên cạnh chị thời gian đều quá ngắn, còn chẳng đủ để nghe câu trả lời của chị.”
“A Duệ, cho tôi thêm thời gian.”
Dương Duệ hiểu rõ tính tình Lục Tuyết Lăng, cô là người không tùy tiện hứa hẹn với ai bất kỳ điều gì nhưng khi đã hứa thì dù sông cạn đá mòn cũng quyết không thay đổi.
Cho nên Dương Duệ cảm thấy, sự kiên nhẫn chờ đợi của anh đáng giá.
Khóe mắt anh hơi cong, đáy mắt rực rỡ tỏa sáng: “Chị có thể cân nhắc, nhưng mà đừng để tôi đợi lâu quá nhé.”
Trong rừng cây, Lục Chúc Chúc cầm một tấm bản đồ bằng da dê, căn cứ theo lộ tuyến vẽ trên đó, nghiêm túc tìm kiếm vị trí của kho báu: “Hẳn là hướng này rồi… không không, không, con đường này không giống lắm, đi bên này đi.”
Lục Hoài Nhu chẳng quan tâm lắm, để mặc tiểu quỷ nhà mình muốn làm gì thì làm, thi thoảng lại quay đầu về phía sau nói: “Sao bà họ con còn chưa tới, không phải là bị tên trà xanh họ Dương kia bắt nạt đó chứ.”
Lục Chúc Chúc nhíu mày trầm tư một lát nói: “Có thể bà đã gặp phải hải tặc.”
Lục Hoài Nhu gõ gõ đầu nhóc cháu: “Chúng ta đang ở trong núi, đây chỉ là một cái hồ nhỏ thôi, lấy đâu ra hải tặc, động não chút đi.”
“Có chứ.” Lục Chúc Chúc chỉ vào một góc bản đồ: “Ầy, cái này này! Hải tặc hung ác.”
Quả nhiên, góc trên bên trái của tấm bản đồ da dê là một ký hiệu hình hải tặc độc nhãn, bên cạnh còn in dấu đầu lâu màu đỏ biểu thị mức độ cực kỳ nguy hiểm.
Lục Hoài Nhu:..
Quả nhiên anh đang tham gia một show truyền hình của đám nhi đồng.
“Ông nội, trước tiên chúng ta đi tìm kho báu trước đã, sau đó quay lại cứu bà.”
Lục Hoài Nhu nhìn nhóc cháu đã hoàn toàn nhập vai, miễn cưỡng nói: “Con là thuyền trưởng, con nói gì thì làm thế.”
Lục Hoài Nhu hai tay đặt sau gáy, thảnh thơi đi sau lưng Chúc Chúc, cùng nhóc cháu truy tìm kho báu.
Đột nhiên Lục Chúc Chúc kinh ngạc hô lên: “Chậm đã!! Để con xem phương hướng của kho báu đã!” Nói xong lại lấy một chiếc la bàn cổ ra: “Phương hướng không sai, nhưng mà không thể loại trừ kẻ thù đặt các thiết bị kim loại gây nhiễu từ trường ở xung quanh, nhằm đánh lạc hướng chúng ta, vì vậy ông cháu mình nhất định phải cẩn thận.”
Lục Hoài Nhu trợn mắt, nghẹn ngào nói: “Ông nghĩ nên đặt cho con một phong hào.”
“Nữ vương rừng xanh ạ?”
“Nữ hoàng diễn trò.”
“...”
“Toàn bộ khu rừng chỉ có con đường này, không đi đường này thì đi đường nào?” Lục Hoài Nhu vỗ mạnh vào đầu nhóc cháu: “Diễn kịch quan trọng nhất chính là sự tự nhiên, diễn mà như không diễn, làm lố lên chỉ đem lại hiệu quả ngược lại, giống như đang giả vờ.”
Lục Chúc Chúc che đầu, bất mãn nói: “Con đâu có diễn trò đâu, tình cảnh hiện giờ thực sự nguy hiểm mà.”
“Nguy hiểm gì?” Lục Hoài Nhu
Lục Hoài Nhu đi đến trước bụi cỏ, hét to: “Nguy hiểm ở đâu, ra đây cho ông.”
“Ông nội đừng đi mà.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy mấy tiếng “Ba chít chít” chân trái Lục Hoài Nhu dẫm trúng một bãi bùn lớn, sâu đến tận qua bắt đùi.
Lục Chúc Chúc cất tấm bản đồ vào túi nói: “Trên bản đồ đã ghi rõ, khu vực này tiềm tàng rất nhiều vũng bùn lầy lội, cần quan sát cẩn thận để di chuyển.”
“...”
[Ha ha ha ha đúng là ngốc mà.]
[Cá không ăn muốn cá ươn, ông không nghe cháu trăm đường ông đen.]
[Vẳng văng đâu đây tiếng vả mặt nghe rát tai quá.]
Lục Hoài Nhu đem theo một bên đùi ướt nhẹp đầy bùn đất, khó khăn di chuyển trong rừng rậm. Anh từ nhỏ đã bị bệnh thích sạch sẽ, hiện tại cả một bên chân nhớp nháp bùn đất, khiến Lục Ảnh Đế cao cao tại thượng không khỏi mặt nặng mày nhẹ, vô cùng khó ở.
Một cameraman quay trực diện anh, để đặc tả cảnh nghiệp quật không chừa một ai của Lục Ảnh Đế, kết quả bị ném cho một ánh mắt đầy hăm dọa.
Tốt nhất… đừng quấy rầy cái tổ kiến lửa này là hơn.
Lục Hoài Nhu sau khi bị nghiệp quật đã có kinh nghiệm né nghiệp, không còn xông loạn, hô to, gọi nhỏ nữa, cả quá trình đều yên phận đi sau lưng Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc đi đến căn cứ theo chỉ dẫn của bản đồ, thành công tránh được “Bẫy kẹp thú” và “Hố bẫy gấu”, thuận lợi tiến vào thần miếu trong sơn động.
“Kho báu ở trong sơn động này.”
Nhưng mà sơn đông sâu hun hút, tối đen không chút ánh sáng, không biết có ẩn giấu nguy hiểm gì không, Lục Chúc Chúc nhìn về phía Lục Hoài Nhu: “Ông nội, chúng ta cứ thế đi vào ạ?”
Lục Hoài Nhu lười biếng ngồi trên tảng đá, dùng khăn ướt lau đùi phải đầy bùn, miễn cưỡng nói: “Chờ bà họ con đến rồi cùng đi.”
“Thế nhưng bà bị hải tặc bắt đi rồi, chờ đợi không phải là biện pháp hay lúc này, chúng ta cần nhanh chóng lấy được kho báu sau đó trở lại cứu bà.”
Lục Hoài Nhu: “Lại tự thêm drama vào kịch bản đấy à. Trí tưởng tượng của con cũng phong phú quá rồi.”
“Không phải con nghĩ ra nha.”
Mấy phút sau Dương Duệ từ trong rừng rậm vội vã chạy đến: “Nguy rồi Lục tiền bối, xảy ra chuyện rồi.”
Lục Hoài Nhu đột nhiên cảm thấy lòng trầm xuống: “Chị tôi xảy ra chuyện gì rồi?”
Dương Duệ: “Chị Lục bị hải tặc bắt đi rồi!”
“...”
Cho nên ở đây chỉ có mình Lục Hoài Nhu anh là người bình thường đúng không?
Cộng đồng mạng lại được dịp cào bàn phím ---
[Ha ha ha ha ha, nhìn mặt Anh Hoài Nhu hiện ra hai chữ LO LẮNG kìa. Biểu cảm không hề giả trân.]
[Em không muốn trèo tường đâu các mẹ ạ, nhưng lần này em công nhận kỹ thuật diễn xuất của anh Dương Duệ hơn đứt chồng em.]
[Cả đoàn làm chương trình có mỗi một người lạc quẻ. Anh lạc quan giữa đám đông, nhưng khi tham gia show cùng cháu thì lại không. Cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.]
Dương Duệ nói tiếp: “Chúng ta nhất định phải tiến vào thần miếu trong sơn động, giải được bí mật của kho báu, mới có thể cứu chị ấy trở về.”
Lục Chúc Chúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám bắt bà của ta! Tại đây, hôm nay ta - thiếu nữ pháp thuật - xin thề nhất định sẽ cứu bà trở về!”
Lục Hoài Nhu:???
Tiểu quỷ này có thể mặt không đổi sắc, nói ra mấy lời thoại xấu hổ thế sao????
Dương Duệ cũng phối hợp với Lục Chúc Chúc, hai mắt rưng rưng, quyết tâm tuyên thệ: “Tôi cũng thề, nhất định phải cứu được chị Tuyết Lăng!”
Lục Hoài Nhu: ….
Thằng trà xanh kia, chị tôi từ khi nào trở thành chị cậu vậy????
Đối với toàn bộ kịch bản ngày hôm nay, Lục Hoài Nhu vốn có sẵn bóng ma tâm lý quá khứ, vì vậy khuôn mặt Lục Ảnh Đế từ đầu chí cuối đen thui như một cái đít nồi, thái độ cáu bẩn khó ở.
Còn Lục Chúc Chúc và Dương Duệ thì chuyên tâm bàn bạc, thương lượng cuối cùng thống nhất quyệt định tiến vào thần miếu trong sơn động.
Vốn có sẵn thành kiến với kịch bản, lại thêm việc phải tiến vào một nơi tăm tối, lạ nước lạ cái, khiến bóng ma tâm lý trong quá khứ mang tên “nhà ma bệnh viện” trỗi dậy trong đầu Lục Hoài Nhu.
Cái nơi ma quỷ kia ám ảnh anh đến mức khiến Lục Hoài Nhu mất ngủ ba ngày ba đêm, sau đó một thời gian dài không dám tắt đèn khi đi ngủ.
Anh chỉ vào cửa sơn động tối om, sâu hun hút hỏi cậu thanh niên quay phim: “Trong này… không có nguy hiểm gì đấy chứ.”
Cameraman lắc đầu.
Lục Chúc Chúc: “Ông nội, ông trẻ con quá đấy, đây là tiết mục ghi hình trực tuyến, sao có thể có nguy hiểm gì được chứ.”
“...”
Người vừa rồi còn say mê nhập vai thiếu nữ pháp thuật tại sao có thể mặt không đổi sắc nói ra câu này được chứ.
Dương Duệ thấy Lục Hoài Nhu sợ sệt, lo lắng như thế, thì nhanh chóng bật đèn pin lên: “Vậy tôi đi trước dò đường, Chúc Chúc em đi giữa, phải hết sức cẩn thận, đừng để trượt chân, Lục Tiền bối anh đi sau cùng bảo vệ Chúc Chúc nhé.”
“Ok.”
Lục Hoài Nhu cực kỳ hài lòng với sắp xếp này, bám lấy bả vai nhóc cháu nhắm mắt, nhắm mũi đi theo sát Dương Duệ phía trước tiến vào trong động.
Sơn động này nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng càng đi vào sâu bên trong càng cảm thấy rộng rãi, uốn khúc hệt như một cái mê cung, vừa sâu, vừa khúc khuỷu, chung quanh tối om, giơ bàn tay lên không thấy rõ 5 ngón.
Lục Chúc Chúc nói: “Ông nội, không phải theo sắp xếp ông đi sau cùng sao? Tại sao cứ chen lên trên thế?”
“Ông chen? Chen lúc nào?
“Đang chen đây nè.”
“Liên thiên.”
Dương Duệ: “Anh đang chen đó.”
Lục Hoài Nhu tỏ vẻ trấn định, kiên trì cãi: “Tôi không có.”
Lục Chúc Chúc hoài nghi hỏi: “Ông nội, không phải ông sợ đó chứ?”
Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Sợ? Làm gì có chuyện. Chỉ là một cái show truyền hình thực tế dành cho thiếu nhi thôi, ông đây có gì phải sợ…”
Lời còn chưa dứt, đèn pin trong tay tắt phụt, cả ba lập tức rơi vào bóng tối vô tận, mênh mông.
Ngay cả khán giả cũng nín thở chờ xem tình huống phát sinh sẽ như thế nào.
5 giây sau, giọng nói bất đắc dĩ của Dương Duệ truyền đến ---
“Lục tiền bối, anh có thể … đừng ôm chặt lấy tôi thế được không.”
Tình tiết kiểu này của các kịch bản chương trình thực tế Lục Hoài Nhu và Dương Duệ gặp nhiều thành quen nên chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng bạn nhỏ Chúc Chúc của chúng ta lần đầu tham gia show truyền hình, chỉ số hào hứng tăng vọt. Cô nhóc mặc chiếc áo phông dằn di, đầu đội mũ tai bèo, trên khuôn mặt trắng trẻo còn vẽ vài vệt màu xanh lá, tựa như một cô du kích nhỏ, hăng hái kéo Lục Hoài Nhu chạy phăm phăm vào trong rừng khám phá ---
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xông lên! Đi tìm kho báu thôi!!”
Lục Hoài Nhu nắm chặt tay cháu gái: “Chạy chậm chút.”
Camera lia máy quay về phía Lục Tuyết Lăng, hôm nay cô mặc một chiếc T Shirt hở rốn rộng rãi, quần jean bó sát lấy cặp chân dài, phác họa thân thể hoàn mỹ, và bờ mông đầy đặn. Làn da trắng nõn, đường cong khỏe khoắn, ẩn hiện dưới lớp áo, qua một lớp filter màu nắng tự nhiên lại càng thêm gợi cảm, tràn đầy sức sống thanh xuân. Dường như thời gian đã bỏ quên người phụ nữ này, đánh rơi nơi cô nét trẻ trung vĩnh cửu.
Đám fan hâm mộ vì chiếc visual đỉnh cao này mà điên cuồng cào bàn phím ---
[Tiên nữ giáng trần]
[Thần tiên tỷ tỷ.]
[Dáng người này. Khí chất này đúng là đỉnh của chóp.]
[Ôi mẹ ơi lão hóa ngược là có thật. Không biết đến tuổi của chị ấy tôi có thể bảo trì được dáng người như thế này không á!!]
[Nữ thần mãi mãi là nữ thần. Nữ thần thực sự thì không bao giờ bị thời gian định nghĩa tuổi tác. Chị ấy chính là ví dụ tốt nhất.]
[Có những người già nua ở tuổi 18, cũng có người vẫn trẻ trung khi bước vào độ tuổi 90, thời gian chỉ là khái niệm do con người tạo ra.]
[Nhờ chị mà có thêm không ít động lực, quyết tâm tập thể dục thường xuyên, ăn uống healthy and balance từ hôm nay.]
…
Lục Tuyết Lăng vừa quay đầu lại, đã nhận được ánh mắt nóng bỏng, si mê của Dương Duệ.
Anh cười yếu ớt, không chút keo kẹt tán dương cô: “Chị Lục thật đẹp.”
Lục Tuyết Lăng hãi hùng, khiếp vía, nhanh chóng bước qua anh ta.
Dương Duệ không giống Lục Hoài Nhu. Trước ống kính, trừ lúc quay phim nhập tâm vào nhân vật, còn lại Lục Hoài Nhu đều sống là chính mình, không hề cố kỵ điều gì, ngông cuồng, thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy. Nhưng Dương Dắt lại khác, anh luôn khắc chế mình, sẽ không bao giờ để bản thân buột miệng nói ra những lời không suy nghĩ, không hợp hoàn cảnh.
Hôm nay lá gan của anh đột nhiên lớn hơn hẳn ngày thường.
Quả nhiên, mặc dù chỉ vài chữ ngắn ngủi cũng đã bị khán giả bắt được ---
[Vừa rồi có phải tôi nghe nhầm hơm các chị em?]
[Alo bạn lầu trên, bạn không nghe nhầm đâu, đúng đoạn 15 phút 34 giây, anh Dương Duệ đã khen chị Cherlyn đẹp.]
[Cái này hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nhà công khai thả thính một minh tinh nữ đó mọi người ơi.]
[Không phải chứ. Đây là lần đầu tiên trong đời thấy Dương Duệ khen người khác giới đó. Soft quá! Ư ư! Trước kia tham gia bất kì chương trình truyền hình nào anh ấy đều không nói chuyện với đồng nghiệp nữ quá ba câu! Lúc nào cũng giữ thân trong sạch, hờ hững đến khiến con gái người ta sôi máu! Nói ổng là nghệ sĩ nam có đời tư tình ái trong sạch nhất showbiz cũng chẳng ngoa.]
[Vì sao anh ta lại khen unnie của tui vậy mọi người? Tại sao? Tại sao? Tại sao?]
[Chớ suy nghĩ nhiều hỡi chị em, tỷ tỷ của chúng ta vốn xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, được khen là chuyện vô cùng bình thường mà.]
[May không để Lục Hoài Nhu nghe thấy, không bình dấm chua nhất địa cầu lại đổ lần nữa thì hỏng bét.]
…
Lục Hoài Nhu sớm đã bị cô du kích Lục Chúc Chúc lôi chạy vọt vào trong rừng.
Đi sâu vào trong cách rừng có một hồ nước trong vắt như gương. Từng ánh nắng mặt trời xuyên qua muôn vàn tầng lá, rơi xuống mặt hồ, ánh lên sắc vàng kim óng ánh như vẩy của một thứ sinh vật đẹp đẽ, cổ xưa trong thần thoại.
Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, dựa trên kịch bản của tổ biên kịch, bọn họ phải tìm được kho báu trên đó.
“Ông nội, ở kia có thuyền.”
Lục Chúc Chúc phát hiện ra một chiếc thuyền neo gần đó, lăng xăng chạy đến.
Trên thuyền đặt bốn chiếc áo phao đỏ, có vẻ như là muốn để họ mặc áo phao sau đó tự chèo ra đảo giữa hồ.
Lục Chúc Chúc hưng phấn nhoài người muốn nhanh chóng leo lên thuyền thì bị Lục Hoài Nhu cầm cổ áo kéo lại: “Gấp cái gì, thuyền ở đây chứ có chạy mất đâu mà lo, trước tiên mặc áo phao cho cẩn thận vào đã.”
“Nhanh lên!! Ông ơi.”
Lục Hoài Nhu kiên nhẫn mặc áo cho Chúc Chúc, nhưng vẫn chưa yên tâm, lại cẩn thận vòng thêm cái phao cứu sinh lên người cô bé.
“Con muốn chèo thuyền, chắc chắn rất vui. Nhanh lên, ra khơi thôi ông.”
“Yên tâm, chờ lát nữa chèo được nửa đường thể nào con cũng nôn thốc, nôn tháo cho xem.”
Lục Hoài Nhu đỡ Lục Chúc Chúc lên thuyền, cẩn thận an bài cho cô bé ngồi vào vị trí dành cho trẻ nhỏ: “Ngồi ngay ngắn, đừng xoay ngang xoay ngửa, cũng không được đứng lên.”
“A… Vâng ạ.”
Cô nhóc ngày thường hiếu động, tay chân không bao giờ ngừng nghỉ lại đặc biệt cứng đầu, nhưng thời điểm cần nghe lời lại vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nghe theo lời ông, ngồi yên không nhúc nhích, nhìn Lục Hoài Nhu cầm mái chèo, thong thả điều khiển con thuyền.
“Mau lên, mau lên ông!!” Cô nhóc thúc giục: “Đến trước chúng ta có thể tìm được kho báu trước.”
“Gấp cái gì, chờ bà họ của con đã.”
Rời khỏi rừng cây, có một chỗ đất hơi dốc xuống, Dương Duệ nhanh tay ôm lấy Lục Tuyết Lăng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chị Lục cẩn thận, chỗ này là cát mịn rất trơn."
Dương Duệ mở miệng ra là một câu “Chị Lục”, nói đến trôi chảy, so với đứa em trai ruột của Lục Tuyết Lăng là Lục Hoài Nhu anh đây nghe còn thân thiết, gần gũi hơn, vì vậy Lục Ảnh Đế vô cùng khó chịu.
Cháu gái người ta cũng muốn cướp giờ đến chị gái người ta cũng âm mưu chiếm đoạt.
Tên nhóc này… đúng là khắc tinh của anh!
Lục Chúc Chúc không ngừng thúc giục: “Ông nội, mình đi thôi.”
“Đừng nóng vội.” Lục Hoài Nhu đứng dậy vẫy vẫy Lục Tuyết Lăng: “Chị, nhanh lên thuyền đi.”
Lục Tuyết Lăng mặc áo phao xong xuôi, đi đến chỗ bọn họ, một cô gái tổ đạo diễn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chị Cherlyn, cân nhắc đến vấn đề an toàn, một chiếc thuyền chỉ có thể chở hai người.”
“Chỉ có thể ngồi hai thôi?” Lục Hoài Nhu không thể tin trợn mắt: “Cô nói đùa cái gì thế, chị gái tôi đương nhiên sẽ ngồi cùng thuyền với tôi.”
Chẳng lẽ lại để chị gái anh ngồi chung thuyền với tên trà xanh Dương Duệ kia.
Đạo diễn đứng lên khó xử nói: “Vậy… để Chúc Chúc ngồi cùng thuyền với Dương Duệ nhé?”
“Được rồi! Ông nội nhà con đã lớn tuổi chèo thuyền chắc chắn không có lực.” Lục Chúc Chúc tranh thủ thời gian đứng dậy: “Con đành ngồi với anh Dương Duệ vậy.”
“Ngồi đấy. Đi đâu?” Lục Hoài Nhu liếc xéo cháu gái, quay sang vị đạo diễn của đoàn làm chương trình tức giận nói: “Các cô cậu cố ý tạo drama đấy à! Lộ liễu quá rồi đi
“Lục lão sư, quả thực là chúng tôi không mượn được thuyền lớn hơn, mà chiếc thuyền nhỏ này vì cân nhắc đến tính an toàn, chỉ nên ngồi hai người thôi.”
Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc, rồi lại quay sang nhìn Lục Tuyết Lăng.
Con mẹ nó cái này chính là tình cảnh tiến thoái lưỡng nan: Chị gái và cháu gái cùng rơi xuống nước anh sẽ cứu ai???
Lục Ảnh Đế tức giận nói: “Dù gì chăng nữa chị gái tôi cũng không thể ngồi cùng thuyền với Dương Duệ, chẳng may nổ ra scandal ảnh hưởng đến hình ảnh của chị tôi tổ sản xuất các người chịu trách nhiệm nổi không?”
Bão bình luận ---
[Lạy trời lạy phật để Dương Duệ và chị Tuyết Lăng ngồi chung một thuyền đi đấng chư thần ơi, chúng con hứa tuyệt đối không đồn ra cái scandal nào đâu.]
[Hứa, đảm bảo, thề, chúng em không có mở miệng nói một câu nào ra ngoài luôn!! Siêu ngoan.jpg]
[Van nài đó, tiểu nữ chân thành muốn nhìn anh Dương Duệ và chị Tuyết Lăng cùng ngồi trên một chiếc thuyền a.]
…
Cuối cùng, Lục Hoài Nhu cũng chịu thỏa hiệp, dù sao trên phương diện phương tiện di chuyển là thuyền anh thực sự không yên lòng giao nhóc cháu hiếu động nhà mình cho bất kỳ người nào.
Dương Duệ biết bơi không anh không biết, nhưng Lục Tuyết Lăng thì là một con vịt cạn chân chính, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Hoài Nhu cũng chỉ đành hành động theo tình huống phát sinh.
Nhóc cháu anh còn cần anh bảo hộ.
Thế là Dương Duệ được như ý nguyện, ngồi chung thuyền với Crush.
“Xuất phát.” Lục Chúc Chúc lập tức nhập vai thuyền trưởng, ngồi ở mũi thuyền chỉ huy Lục thuyền viên đâu ra đấy: “Phụ tá Lục, mau căng buồm ra khơi! Kho báu đang chờ chúng ta đến lấy về đó.”
Lục Hoài Nhu cực kỳ không yên lòng nhìn về phía Dương Duệ, quắc mắt uy hiếp: “Này, chị gái tôi không biết bơi, cậu cẩn thận…”
“Yên tâm.” Dương Duệ tỉ mỉ đỡ Lục Tuyết Lăng lên thuyền, mỉm cười nói: “Tôi sẽ bảo vệ chị ấy chu toàn.”
“...”
Nhìn ý cười sâu xa trên mặt gã trà xanh họ Dương kia, Lục Hoài Nhu lại càng thêm bồn chồn, không yên tâm.
Dương Duệ cố ý giảm tốc độ, dùng vận tốc rùa bò để di chuyển, Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc đã nhanh chóng cập bến, bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh, thuyền của bọn họ vẫn ung dung, chậm chạp, lờ lững trôi trên mặt hồ trong trẻo.
Cứ đi với tốc độ thế này, có khi trời tối cũng không đến được bờ.
Toàn bộ tổ quay phim đương nhiên phải đuổi theo nhân vật chính của chương trình là hai ông cháu nhà họ Lục, không có tâm trí để ý hai nhân vật điểm tô gia vị là Lục Tuyết Lăng và Dương Duệ.
Bởi vậy, sau khi lên bờ cả đoàn nhanh chóng đâm đầu vào rừng tìm kiếm “kho báu”.
Lục Tuyết Lăng biết Dương Duệ cố ý lề mề, dứt khoát tháo tai nghe xuống, thẳng thắn nói: “Cậu lại muốn giở trò gì đây?”
Dương Duệ buông mái chèo, lấy từ trong balo vài túi đồ ăn vặt xanh xanh, đỏ đỏ.
Lục Tuyết Lăng:???
“Cậu trộm đồ ăn vặt của Chúc Chúc nhà chúng tôi?”
Dương Duệ cầm lên một viên socola, cẩn thận bóc vỏ, đưa tới: “Đây là chocolate nhân rượu chị thích ăn nhất.”
“Tôi không ăn, ăn nhiều đường sẽ mau già.”
Anh chống tay vào mạn thuyền, vươn người quá, đem viên chocolate nhét vào miệng cô: “Chị ăn đi, một viên kẹo thôi mà, sao có thể già được.”
“...”
Cho dù Lục Tuyết Lăng lăn lộn trong giới giải trí này hơn nửa đời người, không có loại người nào chưa gặp qua, nhưng đối mặt với một Dương Duệ anh tuấn lại quyến rũ, hấp dẫn cô không thể nói mình hoàn toàn giữ được tâm lặng như nước, vững vàng như núi.
Trong giới giải trí Dương Duệ nổi tiếng là một quân tử nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc, chỉ có cô biết vị quân tử ôn nhuận này thực ra từng là một cậu thiếu niên ngông nghênh, ngỗ ngược.
Cô cho cậu thiếu niên năm ấy đã thay đổi, nhưng lần này gặp lại, chỉ một ánh mắt Lục Tuyết Lăng liền nhận ra, Dương Duệ vẫn là cậu thiếu niên kiêu ngạo, bất kham năm đó.
Khó trách Lục Hoài Nhu luôn gọi cậu ta là Dương Trà Xanh, quả thực đa số thời điểm Dương Duệ trưng ra vẻ ôn nhuận, hòa nhã đều chỉ là đóng kịch.
“Dương Duệ, cho nên cậu giải thích xem hiện tại chúng ta đang làm gì?”
Dương Duệ tự bóc cho mình một viên chocolate, nhàn tản bỏ vào miệng, híp mắt hỏi lại: “Không phải đi dạo chơi ngắm cảnh à.”
“Đi dạo? Ngắm cảnh? Chúng ta đang đi ghi hình show truyền hình được không? Cậu có thể… cẩn thận một chút?” Lục Tuyết Lăng vừa nói vừa kiểm tra tai nghe, xác định không có thiết bị ghi âm, ghi hình nào xung quanh.
Dương Duệ thản nhiên quan sát đảo nhỏ giữa hồ: “Bọn họ ghi hình chương trình, chúng ta hẹn hò, không ai ảnh hưởng ai.”
“Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu???” Lục Tuyết Lăng giận giữ nói: “Tôi chưa bao giờ đồng ý với cậu cả.”
Dương Duệ nở nụ cười, khóe miệng hiện lên hai núm đồng tiền nhàn nhạt duyên dáng, đuôi mắt ngậm vẻ phong lưu, phóng khoáng như có như không: “Chị cân nhắc cứ việc cân nhắc, tôi theo đuổi thì cứ theo đuổi, ai làm việc người đó.”
“Dương Duệ, hiện tại sự nghiệp của cậu như mặt trời ban trưa, đừng tùy hứng như thế…”
Dương Duệ cắt ngang lời cô: “Chuyện sự nghiệp của tôi như mặt trời ban trưa đã là chuyện cả thập niên rồi, chị chắc chắn muốn lôi cái này ra làm lý do à?”
Lục Tuyết Lăng nhất thời không biết phải nói gì.
“Sau khi chị rời đi, tôi nhớ chị muốn chết. Có những lúc tôi tự nhủ rằng thôi thì cứ quên chị đi, hay là từ bỏ, rồi lại không kìm được muốn đến tìm chị. Thế nhưng chính chị đã nói ở trên đỉnh vinh quang chờ tôi, tôi nghĩ nhịn thêm chút nữa, cố gắng leo lên nơi ấy, nơi chị đang đứng. Tôi đã nghe theo lời chị, cố gắng trở thành một người đàn ông ấm áp, lương thiện. Những gì chị muốn tôi làm… tôi đều làm hết.”
Đáy mắt anh sâu hun hút, thành kính và nghiêm túc nhìn Lục Tuyết Lăng: “Tuyết Lăng, tôi chờ chị nhiều năm đến thế, xin chị đừng cự tuyệt nữa được không?”
Lục Tuyết Lăng nhìn xuống mặt hồ trong vắt lăn tăn sóng, lòng đầy xao động.
Cô không còn là thiếu nữ 18, đôi mươi, cô đã trải qua ấm lạnh của tình người, sóng gió của vận mệnh mà trưởng thành, trở thành một người đàn bà ổn trọng, khéo léo. Thế nhưng sự rung động vốn chẳng liên quan đến tuổi tác.
Người đàn ông trước mắt này, dành cả tuổi thanh xuân đẹp nhất đợi cô, lại muốn dành những năm tháng về sau ở lại bên cạnh bầu bạn cùng cô.
Lục Tuyết lăng khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gọi: “A Duệ…”
Nghe thấy xưng hô này, cột sống Dương Duệ như có một dòng điện chạy qua, đã rất nhiều năm anh không nghe thấy cô gọi anh như vậy nữa.
“Tôi chỉ muốn một đáp án từ chị, nếu như chị nói không thích tôi, tôi nhất định sẽ không làm khó chị, sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chị, không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.”
Ánh mắt anh chuyên chú mà nóng bỏng, nhìn thẳng cô như sợ bỏ lỡ một biểu cảm dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt anh nửa đời nhung nhớ, cả đời khao khát, cánh tay đặt trên mép thuyền chậm rãi rời đến, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay cô.
Mắt chạm mắt, trong trái tim của hai người đều rung lên những xúc cảm phức tạp: có chút ngứa, có chút mềm mại, có chút ấm áp, có chút nghẹn ngào, cũng có… chút đau đớn khó nói thành lời.
“A Duệ, không đơn giản như thế đâu.” Lục Tuyết Lăng đau khổ lắc đầu: “Đi cùng tôi, không đơn giản như thế.”
Dương Duệ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, siết chặt lấy bàn tay Lục Tuyết Lăng, dùng sức nắm thật chặt.
“Tuyết Lăng, những năm gần đây tôi liều mạng kiếm tiền, chưa giờ phút nào dám phung phí dù chỉ một phân.”
“Tôi không tài giỏi được như Lục tiền bối, có tài kinh doanh, nắm trong tay cơ nghiệp lớn, tôi chỉ có thể gắng sức, gắng hết sức kiếm tiền, có bao nhiêu, tiết kiệm bấy nhiêu. Tôi từng nghĩ nếu như có một ngày tôi mất đi tất cả, chí ít vẫn có thể cho chị một cuộc sống vui vẻ, thoải mái, vô ưu.”
“Chị thích núi non yên tĩnh, yêu thiên nhiên, tôi mua một tòa biệt thự giữa núi, chị thích tắm suối nước nóng, trong nhà lúc luôn có sẵn hệ thống suối nước nóng nhân tạo được lắp dành riêng cho chị, chúng ta sẽ nuôi hai con cún nhỏ… Tuyết lăng, tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho chị, chị có thể tin tưởng tôi, được không?”
Lục Tuyết Lăng sớm nghe nói, trong sinh hoạt thường ngày Dương Duệ vô cùng tiết kiệm, không mua xe hạng sang, không đeo đồng hồ đắt tiền, thậm chí đám nhà báo chụp ảnh thường phục hàng ngày của anh ta, một thân từ trên xuống dưới công lại trị giá không vượt quá bốn chữ số.
Cô còn tưởng là, Dương Duệ từ nhỏ cô độc, lẻ loi, đã quen với lối sống khắc khổ, cần kiệm, sau này mặc dù trở thành đại minh tinh vẫn không thể thích ứng với lối sống sa hoa, hào nhoáng.
Cô nào nghĩ đến, anh làm tất cả những việc này đến cùng đều là vì cô.
“Tuyết Lăng, tôi yêu em, yêu rất lâu rất lâu rồi, em chấp nhận tôi nhé.”
Lời tỏ tình này mang theo những cảm xúc vô cùng phức tạp, có sự khẩn cầu, lại mang theo chút ý tứ không cho đối phương từ chối, tuy đối lập nhưng lại hòa hợp đến lạ khiến cho lòng người rung động không thôi.
Đúng lúc này, mấy người tổ biên đạo đứng trên đảo gọi vọng đến: “Anh Duệ, chị Tuyết Lăng, hai người không vào được bờ à? Có cần chúng em chèo thuyền ra đón anh chị không?”
Lục Tuyết Lăng lập tức hất tay Dương Duệ ra.
Dương Duệ cười cười, cực kỳ uyển chuyển, kín đáo ném mái chèo xuống hồ: “Mái chèo rơi xuống nước rồi, cho thuyền ra đón tôi và chị Lục đi.”
“Được, hai người chờ chút nhé.”
Lục Tuyết Lăng tức giận nhìn người đàn ông đang xấu xa cười.
Nhiều năm như vậy, tên này vẫn không đổi, tính tình chẳng khác nào lúc xưa, luôn khiến cô phải đau đầu.
Dương Duệ lần nữa ngồi sát vào mép thuyền, bất đắc dĩ nói: “Chị Lục, mỗi lần được ở bên cạnh chị thời gian đều quá ngắn, còn chẳng đủ để nghe câu trả lời của chị.”
“A Duệ, cho tôi thêm thời gian.”
Dương Duệ hiểu rõ tính tình Lục Tuyết Lăng, cô là người không tùy tiện hứa hẹn với ai bất kỳ điều gì nhưng khi đã hứa thì dù sông cạn đá mòn cũng quyết không thay đổi.
Cho nên Dương Duệ cảm thấy, sự kiên nhẫn chờ đợi của anh đáng giá.
Khóe mắt anh hơi cong, đáy mắt rực rỡ tỏa sáng: “Chị có thể cân nhắc, nhưng mà đừng để tôi đợi lâu quá nhé.”
Trong rừng cây, Lục Chúc Chúc cầm một tấm bản đồ bằng da dê, căn cứ theo lộ tuyến vẽ trên đó, nghiêm túc tìm kiếm vị trí của kho báu: “Hẳn là hướng này rồi… không không, không, con đường này không giống lắm, đi bên này đi.”
Lục Hoài Nhu chẳng quan tâm lắm, để mặc tiểu quỷ nhà mình muốn làm gì thì làm, thi thoảng lại quay đầu về phía sau nói: “Sao bà họ con còn chưa tới, không phải là bị tên trà xanh họ Dương kia bắt nạt đó chứ.”
Lục Chúc Chúc nhíu mày trầm tư một lát nói: “Có thể bà đã gặp phải hải tặc.”
Lục Hoài Nhu gõ gõ đầu nhóc cháu: “Chúng ta đang ở trong núi, đây chỉ là một cái hồ nhỏ thôi, lấy đâu ra hải tặc, động não chút đi.”
“Có chứ.” Lục Chúc Chúc chỉ vào một góc bản đồ: “Ầy, cái này này! Hải tặc hung ác.”
Quả nhiên, góc trên bên trái của tấm bản đồ da dê là một ký hiệu hình hải tặc độc nhãn, bên cạnh còn in dấu đầu lâu màu đỏ biểu thị mức độ cực kỳ nguy hiểm.
Lục Hoài Nhu:..
Quả nhiên anh đang tham gia một show truyền hình của đám nhi đồng.
“Ông nội, trước tiên chúng ta đi tìm kho báu trước đã, sau đó quay lại cứu bà.”
Lục Hoài Nhu nhìn nhóc cháu đã hoàn toàn nhập vai, miễn cưỡng nói: “Con là thuyền trưởng, con nói gì thì làm thế.”
Lục Hoài Nhu hai tay đặt sau gáy, thảnh thơi đi sau lưng Chúc Chúc, cùng nhóc cháu truy tìm kho báu.
Đột nhiên Lục Chúc Chúc kinh ngạc hô lên: “Chậm đã!! Để con xem phương hướng của kho báu đã!” Nói xong lại lấy một chiếc la bàn cổ ra: “Phương hướng không sai, nhưng mà không thể loại trừ kẻ thù đặt các thiết bị kim loại gây nhiễu từ trường ở xung quanh, nhằm đánh lạc hướng chúng ta, vì vậy ông cháu mình nhất định phải cẩn thận.”
Lục Hoài Nhu trợn mắt, nghẹn ngào nói: “Ông nghĩ nên đặt cho con một phong hào.”
“Nữ vương rừng xanh ạ?”
“Nữ hoàng diễn trò.”
“...”
“Toàn bộ khu rừng chỉ có con đường này, không đi đường này thì đi đường nào?” Lục Hoài Nhu vỗ mạnh vào đầu nhóc cháu: “Diễn kịch quan trọng nhất chính là sự tự nhiên, diễn mà như không diễn, làm lố lên chỉ đem lại hiệu quả ngược lại, giống như đang giả vờ.”
Lục Chúc Chúc che đầu, bất mãn nói: “Con đâu có diễn trò đâu, tình cảnh hiện giờ thực sự nguy hiểm mà.”
“Nguy hiểm gì?” Lục Hoài Nhu
Lục Hoài Nhu đi đến trước bụi cỏ, hét to: “Nguy hiểm ở đâu, ra đây cho ông.”
“Ông nội đừng đi mà.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy mấy tiếng “Ba chít chít” chân trái Lục Hoài Nhu dẫm trúng một bãi bùn lớn, sâu đến tận qua bắt đùi.
Lục Chúc Chúc cất tấm bản đồ vào túi nói: “Trên bản đồ đã ghi rõ, khu vực này tiềm tàng rất nhiều vũng bùn lầy lội, cần quan sát cẩn thận để di chuyển.”
“...”
[Ha ha ha ha đúng là ngốc mà.]
[Cá không ăn muốn cá ươn, ông không nghe cháu trăm đường ông đen.]
[Vẳng văng đâu đây tiếng vả mặt nghe rát tai quá.]
Lục Hoài Nhu đem theo một bên đùi ướt nhẹp đầy bùn đất, khó khăn di chuyển trong rừng rậm. Anh từ nhỏ đã bị bệnh thích sạch sẽ, hiện tại cả một bên chân nhớp nháp bùn đất, khiến Lục Ảnh Đế cao cao tại thượng không khỏi mặt nặng mày nhẹ, vô cùng khó ở.
Một cameraman quay trực diện anh, để đặc tả cảnh nghiệp quật không chừa một ai của Lục Ảnh Đế, kết quả bị ném cho một ánh mắt đầy hăm dọa.
Tốt nhất… đừng quấy rầy cái tổ kiến lửa này là hơn.
Lục Hoài Nhu sau khi bị nghiệp quật đã có kinh nghiệm né nghiệp, không còn xông loạn, hô to, gọi nhỏ nữa, cả quá trình đều yên phận đi sau lưng Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc đi đến căn cứ theo chỉ dẫn của bản đồ, thành công tránh được “Bẫy kẹp thú” và “Hố bẫy gấu”, thuận lợi tiến vào thần miếu trong sơn động.
“Kho báu ở trong sơn động này.”
Nhưng mà sơn đông sâu hun hút, tối đen không chút ánh sáng, không biết có ẩn giấu nguy hiểm gì không, Lục Chúc Chúc nhìn về phía Lục Hoài Nhu: “Ông nội, chúng ta cứ thế đi vào ạ?”
Lục Hoài Nhu lười biếng ngồi trên tảng đá, dùng khăn ướt lau đùi phải đầy bùn, miễn cưỡng nói: “Chờ bà họ con đến rồi cùng đi.”
“Thế nhưng bà bị hải tặc bắt đi rồi, chờ đợi không phải là biện pháp hay lúc này, chúng ta cần nhanh chóng lấy được kho báu sau đó trở lại cứu bà.”
Lục Hoài Nhu: “Lại tự thêm drama vào kịch bản đấy à. Trí tưởng tượng của con cũng phong phú quá rồi.”
“Không phải con nghĩ ra nha.”
Mấy phút sau Dương Duệ từ trong rừng rậm vội vã chạy đến: “Nguy rồi Lục tiền bối, xảy ra chuyện rồi.”
Lục Hoài Nhu đột nhiên cảm thấy lòng trầm xuống: “Chị tôi xảy ra chuyện gì rồi?”
Dương Duệ: “Chị Lục bị hải tặc bắt đi rồi!”
“...”
Cho nên ở đây chỉ có mình Lục Hoài Nhu anh là người bình thường đúng không?
Cộng đồng mạng lại được dịp cào bàn phím ---
[Ha ha ha ha ha, nhìn mặt Anh Hoài Nhu hiện ra hai chữ LO LẮNG kìa. Biểu cảm không hề giả trân.]
[Em không muốn trèo tường đâu các mẹ ạ, nhưng lần này em công nhận kỹ thuật diễn xuất của anh Dương Duệ hơn đứt chồng em.]
[Cả đoàn làm chương trình có mỗi một người lạc quẻ. Anh lạc quan giữa đám đông, nhưng khi tham gia show cùng cháu thì lại không. Cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.]
Dương Duệ nói tiếp: “Chúng ta nhất định phải tiến vào thần miếu trong sơn động, giải được bí mật của kho báu, mới có thể cứu chị ấy trở về.”
Lục Chúc Chúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám bắt bà của ta! Tại đây, hôm nay ta - thiếu nữ pháp thuật - xin thề nhất định sẽ cứu bà trở về!”
Lục Hoài Nhu:???
Tiểu quỷ này có thể mặt không đổi sắc, nói ra mấy lời thoại xấu hổ thế sao????
Dương Duệ cũng phối hợp với Lục Chúc Chúc, hai mắt rưng rưng, quyết tâm tuyên thệ: “Tôi cũng thề, nhất định phải cứu được chị Tuyết Lăng!”
Lục Hoài Nhu: ….
Thằng trà xanh kia, chị tôi từ khi nào trở thành chị cậu vậy????
Đối với toàn bộ kịch bản ngày hôm nay, Lục Hoài Nhu vốn có sẵn bóng ma tâm lý quá khứ, vì vậy khuôn mặt Lục Ảnh Đế từ đầu chí cuối đen thui như một cái đít nồi, thái độ cáu bẩn khó ở.
Còn Lục Chúc Chúc và Dương Duệ thì chuyên tâm bàn bạc, thương lượng cuối cùng thống nhất quyệt định tiến vào thần miếu trong sơn động.
Vốn có sẵn thành kiến với kịch bản, lại thêm việc phải tiến vào một nơi tăm tối, lạ nước lạ cái, khiến bóng ma tâm lý trong quá khứ mang tên “nhà ma bệnh viện” trỗi dậy trong đầu Lục Hoài Nhu.
Cái nơi ma quỷ kia ám ảnh anh đến mức khiến Lục Hoài Nhu mất ngủ ba ngày ba đêm, sau đó một thời gian dài không dám tắt đèn khi đi ngủ.
Anh chỉ vào cửa sơn động tối om, sâu hun hút hỏi cậu thanh niên quay phim: “Trong này… không có nguy hiểm gì đấy chứ.”
Cameraman lắc đầu.
Lục Chúc Chúc: “Ông nội, ông trẻ con quá đấy, đây là tiết mục ghi hình trực tuyến, sao có thể có nguy hiểm gì được chứ.”
“...”
Người vừa rồi còn say mê nhập vai thiếu nữ pháp thuật tại sao có thể mặt không đổi sắc nói ra câu này được chứ.
Dương Duệ thấy Lục Hoài Nhu sợ sệt, lo lắng như thế, thì nhanh chóng bật đèn pin lên: “Vậy tôi đi trước dò đường, Chúc Chúc em đi giữa, phải hết sức cẩn thận, đừng để trượt chân, Lục Tiền bối anh đi sau cùng bảo vệ Chúc Chúc nhé.”
“Ok.”
Lục Hoài Nhu cực kỳ hài lòng với sắp xếp này, bám lấy bả vai nhóc cháu nhắm mắt, nhắm mũi đi theo sát Dương Duệ phía trước tiến vào trong động.
Sơn động này nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng càng đi vào sâu bên trong càng cảm thấy rộng rãi, uốn khúc hệt như một cái mê cung, vừa sâu, vừa khúc khuỷu, chung quanh tối om, giơ bàn tay lên không thấy rõ 5 ngón.
Lục Chúc Chúc nói: “Ông nội, không phải theo sắp xếp ông đi sau cùng sao? Tại sao cứ chen lên trên thế?”
“Ông chen? Chen lúc nào?
“Đang chen đây nè.”
“Liên thiên.”
Dương Duệ: “Anh đang chen đó.”
Lục Hoài Nhu tỏ vẻ trấn định, kiên trì cãi: “Tôi không có.”
Lục Chúc Chúc hoài nghi hỏi: “Ông nội, không phải ông sợ đó chứ?”
Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Sợ? Làm gì có chuyện. Chỉ là một cái show truyền hình thực tế dành cho thiếu nhi thôi, ông đây có gì phải sợ…”
Lời còn chưa dứt, đèn pin trong tay tắt phụt, cả ba lập tức rơi vào bóng tối vô tận, mênh mông.
Ngay cả khán giả cũng nín thở chờ xem tình huống phát sinh sẽ như thế nào.
5 giây sau, giọng nói bất đắc dĩ của Dương Duệ truyền đến ---
“Lục tiền bối, anh có thể … đừng ôm chặt lấy tôi thế được không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.