Chương 49: Sự thật về đứa bé
Xuân Phong Lựu Hỏa
06/08/2021
Nhắc tới Dương Kéo, Lục Hoài Nhu không nói gì, nhưng ngược lại thì sắc
mặt Lục Tuyết Lăng lại hơi khó coi, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng, đã
nói thấy mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Lục Hoài Nhu lấy cùi chỏ chọc vào Lục Chúc Chúc, hỏi: “Bà cô con và Dương trà xanh kia, có chuyện gì à?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu, mờ mịt nói: “Con cũng không biết.”
“Thật không?” Lục Hoài Nhu có hơi không tin tưởng cái tính láu cá của cô bé lắm: “Không phải con suốt ngày nhắn tin với Dương trà xanh à?”
Lục Chúc Chúc để đũa xuống, chính nghĩa nói: “Vậy con cũng chẳng thể biết tất cả mọi chuyện được, như là chuyện người ta muốn cua bà cô con, sao anh ấy có thể nói cho con được chứ!”
“Con nói cậu ta muốn cua ai???”
Lục Chúc Chúc: …
“Con không biết gì cả!”
Lục Hoài Nhu để đũa xuống, cau mày suy tư nói: “Lúc quay chương trình ông đã thấy không bình thường rồi, ánh mắt Dương Kéo nhìn chị ấy... rất kỳ quái, rất không bình thường.”
“Anh ấy gọi bà cô là chị Lục.” Lục Chúc Chúc thử thuyết phục Lục Hoài Nhu: “Có lẽ anh ấy muốn bà cô làm chị anh ấy, nhất định là như vậy.”
“Cậu ta còn muốn cướp chị của ông.” Lục Hoài Nhu như lâm đại địch: “Sao cái gì cậu ta cũng muốn cướp với ông vậy chứ, phiền không trời.”
**
Lục Tuyết Lăng về phòng, khẽ thở dài một hơi, lời nói vô tâm của cô gái nhỏ, ngược lại lại gợi lên những suy nghĩ phiền muộn trong cô.
Dương Kéo gửi cho cô một tin nhắn trong điện thoại, cô vẫn chưa trả lời.
Lục Tuyết Lăng thả lỏng bước chân đi lại trong phòng, như đang suy nghĩ kỹ, cúi đầu viết cho Dương Kéo một tin nhắn: “Có đang ở đây không?”
Dương Kéo đáp: ” Có.”
“Câu trả lời cậu muốn, tôi nghĩ xong rồi.”
Bên kia Dương Kéo trầm mặc một lúc, chưa hồi âm.
Lục Tuyết Lăng: “Cám ơn cậu, A Kéo ạ, nhưng sợ rằng tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cậu.”
Tin nhắn ngắn đang được soạn, thì Dương Kéo gửi đến một tin ――
“Chị ơi, tôi đang bị bệnh.”
Ngón tay của Lục Tuyết Lăng dừng một chút, không thể làm gì khác là xóa tin nhắn vừa mới viết xong, hỏi: “Chuyện gì xảy ra à?”
Dương Kéo: “Có lẽ là lúc quay phim bị cảm lạnh.”
Lục Tuyết Lăng: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Dương Kéo: “Phim trường.”
Lục Tuyết Lăng: “Bây giờ xin về nhà nghỉ đi, buổi tối tôi đến gặp cậu.”
Dương Kéo: ” Được, tôi sẽ đợi chị. [ ngoan ngoãn ] “
Dương Kéo để điện thoại xuống, thuận tiện cởi áo khoác lông của bản thân, vội vả đi tới trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn Chu, tôi đang bị cảm, có hơi sốt, muốn xin nghỉ một đêm ạ.”
“Tiểu Dương bị bệnh à?” Đạo diễn Chu là một vị đạo diễn có tiếng là đức cao vọng trọng, ông ân cần sờ trán anh ấy: “Cái này thì cũng không thể là lên cơn sốt được.”
“Sốt ngay đây.”
Dương Kéo nhìn xung quanh, thấy một đạo cụ quay phim là một chậu nước đá. Anh ấy không hề suy nghĩ, liền nâng chậu nước đá đó lên, giội cho bản thân đến lạnh thấu tim.
Đạo diễn Chu: “…”
Xin nghỉ thôi mà, cần gì mà phải liều mạng đến như vậy.
Lúc Dương Kéo rời đi, đạo diễn Chu còn cầm khăn lông tới: “Tiểu Dương, lau người đi, thay quần áo khác rồi hẵng đi, trời đang lạnh...”
Dương Kéo vẫy tay, cười nói: “Không cần, chỉ cần như vậy thôi.”
Cuối cùng anh ấy dứt khoát cởi luôn cái áo lông, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, áo sơ mi ướt nhẹp dính sát lên người, lúc lái xe còn mở cửa sổ ra, một làn gió lạnh thổi qua, cơn lạnh bốc lên đến tận đầu, cái này người ta gọi là đau đớn sảng khoái.
Rốt cuộc thì, trời không phụ lòng người, đến cửa nhà, cuối cùng Dương Kéo cũng bắt đầu chảy nước mũi, mũi hồng, suy nghĩ cũng bắt đầu yên ổn.
Tám giờ tối, trán anh ấy cuối cùng cũng nóng lên.
Thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Lục Tuyết Lăng vội vã chạy đến, anh ấy mặc một chiếc áo len trắng ở nhà, như một chú chó đang nằm trên ghế sô pha.
Da anh ấy tái nhợt đến trắng ra, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi: “Chị Lục.”
Việc đầu tiên Lục Tuyết Lăng vào nhà là sờ trán anh ấy, Dương Kéo khom người cúi xuống, ngoan ngoãn để cô kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Lục Tuyết Lăng mới từ gió rét bên ngoài chạy vào phòng, tay lạnh như băng, sờ lên như không có gì bất bình thường: “Hình như cũng không nóng lắm.”
“Không phải đâu, chị phải lại gần chút nữa mới cảm giác được.” Dương Kéo nhích mặt lại gần, trán kề trán cô: “Như vậy này.”
Lục Tuyết Lăng cảm nhận được làn da nóng như lửa đốt của anh ấy, hô hấp cũng gấp gáp.
Lông mi anh ấy dày mà mỏng, đường nét viền mắt đầy đặn, lúc nhắm mắt lại thì trầm lặng, lúc mở mắt ra, sẽ cho người ta cảm giác như đang trong rừng hoa nở.
“Cậu...”
“Chị, tôi bị sốt rồi đúng không?”
Anh ấy nhếch miệng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Người đàn ông này, mỗi một sắc thái đều quyến rũ người khác.
Lục Tuyết Lăng lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng khống chế nhịp tim của bản thân, nói: ” Ừ... có hơi sốt.”
Dương Kéo giả bộ ngoan ngoãn nói: “Vậy tối nay chị phải chăm sóc tôi đấy.”
Lục Tuyết Lăng xách túi thuốc ny lon trắng, đi vào phòng bếp mở, nấu nước cho anh ấy: “Cơ thể cậu vẫn luôn rất tốt, sao lại bị bệnh rồi?”
Dương Kéo không hề giấu giếm, nói: “Tôi bị giội một thùng nước đá lên người, lúc về lại bị chảy nước mũi, lúc nãy lại đứng trần trong sân nửa giờ, nên sốt.”
“…”
Lục Tuyết Lăng buông ly nước xuống: “Lục ba tuổi còn trưởng thành hơn cậu, nhiều năm rồi mà vẫn còn dáng vẻ này là sao!”
Giữa hai lông mày của cô mơ hồ có sự tức giận.
Dương Kéo đi đến, kéo tay cô: “Chị ơi, đừng nóng giận, tức giận lên sẽ có nếp nhăn.”. truyện tiên hiệp hay
Lục Tuyết Lăng đẩy hộp thuốc vào người anh ấy, xách túi xoay người định đi.
Dương Kéo đuổi theo, kéo cổ tay cô: “Xin lỗi, chị đừng đi mà, là do tôi không tốt, chị đừng giận.”
“Qủy con nít!”
“Đúng, là tôi.” Cô có nói cái gì, anh ấy cũng nhận.
Lục Tuyết Lăng biết tính của Dương Kéo là như vậy, dù trước mặt người khác giả bộ đứng đắn thế nào đi chăng nữa, nhưng thì trước mặt cô, vĩnh viễn giống như một đứa trẻ không đủ chỉ số thông minh.
“Cậu nói dối tôi, tôi cũng không biết, cần gì phải nói thật ra.”
Dương Kéo cười, nói: “Chị mãi mãi có thể tin tôi, tôi sẽ không lừa chị.”
Những lời này khiến cho tâm tình của Lục Tuyết Lăng tốt hơn, tức giận hỏi: “Ăn cơm rồi à?”
“Không, chờ chị tới ăn chung.” Dương Kéo đè bả vai Lục Tuyết Lăng xuống, ngồi trên ghế: “Chị ngồi đi, tôi đi nấu cho chị ăn.”
“Cậu có thể nghỉ ngơi chút được không.” Lục Tuyết Lăng kéo anh ấy về, tự mình xuống bếp nấu cho anh ấy một báo cháo.
Dương Kéo thấp thỏm nhìn bóng người bận rộn của cô, rón rén hỏi: “Lúc nãy những lời chị không muốn nói ra khỏi miệng, là muốn từ chối tôi à?”
Lục Tuyết Lăng không đáp lại ngay, chỉ nói: “Chờ cậu khỏi bệnh rồi nói sau.”
“Đã như vậy, tôi sẽ bệnh suốt đời.”
“Còn nói mấy lời của trẻ con nữa.” Lục Tuyết Lăng đưa tay gõ trán anh ấy: “Tôi phát hiện mấy người, còn trẻ con hơn Chúc Chúc nhỏ nhà tôi.”
“Chị đừng nói vậy, bây giờ tôi và Chúc Chúc nhỏ là bạn rất thân.” Dương Kéo nói: “Chúng tôi không giấu nhau bất cứ chuyện gì cả.”
Nhắc tới Lục Chúc Chúc, khóe miệng Lục Tuyết Lăng lộ ra nụ cười ấm áp, gõ vào trán anh ấy: “Thì ra chơi với bé con nhà tôi là mưu đồ dụ dỗ của cậu nhỉ.”
Dương Kéo nói: “Nào có đâu, tôi chân thành kết bạn với Lục Chúc Chúc, tuyệt đối không hề lôi kéo.”
“Được rồi, tạm thời tôi tin cậu đấy.”
Ăn xong cơm tối, Lục Tuyết Lăng bắt Dương Kéo nằm xuống giường, đặt lên trán anh ấy một cái khăn lông ướt để hạ nhiệt độ: “Sau này không được phép làm tiếp chuyện ngu ngốc như vậy nữa, câu cũng chẳng còn phải là con nít mười mấy tuổi nữa đâu, đã là đàn ông ba mươi tuổi, cậu cũng sắp đi đến tuổi bốn mươi rồi.”
Khóe mắt Dương Kéo hơi cong lên, nói: “Trước kia chị không tin tôi, cảm thấy chẳng qua tôi đang ở thời kỳ nổi loạn, bây giờ không phải tin rồi à.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, mau nghỉ ngơi đi.” Lục Tuyết Lăng xoa tóc anh ấy, chuẩn bị rời đi: “Hy vọng ngày mai có thể giảm sốt.”
Dương Kéo kéo cô về, ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên bả vai cô ――
“Lúc tôi không có gì cả, là chị luôn chăm sóc tôi. Nhiều năm rồi, cho tới bây giờ không hề có một người giống chị, khiến tôi động lòng. Tôi biết... Chị cũng thích tôi, nếu không thì chẳng xuất hiện ở đây.”
“Cho tôi một cơ hội.” Anh ấy dùng tư thế ỷ lại, ôm cô thật chặt từ phía sau: “Tôi muốn chị, tôi thật sự rất nhớ chị.”
Hô hấp nóng hổi thổi vào tai cô, Lục Tuyết Lăng có thể cảm giác rõ ràng được đáy lòng mình đang hòa tan.
Yêu đương ngọt ngào không chỉ là mơ ước của thiếu nữ, một trái tim thật tâm lại luôn cố chấp đặt trước mặt, ai có thể cự tuyệt được chứ.
Nhưng... cô không thể hại anh ấy.
“Dương Kéo, nếu chúng ta không có tương lai, cho dù giờ phút này tôi đồng ý với cậu, cũng không có ý nghĩa gì hết, chỉ để cho cậu khó chịu hơn thôi.”
Anh ấy ôm cô chặt hơn, rất sợ vừa buông lỏng ra, cô sẽ mãi mãi rời khỏi anh ấy.
“Chị dựa vào cái gì mà chắc chắn chúng ta sẽ không có tương lai.”
Lục Tuyết Lăng cắn môi dưới: “Vậy cậu nói cho tôi biết đi, nếu chỉ là vui vẻ nhất thời, có lẽ tương lai sẽ rơi vào đau khổ đằng đẵng, cậu có dũng khí đó không?”
Nhẹ nhàng mà thâm tình hôn lên cổ cô, giọng anh ấy như có vòng xoáy vô tận, khiến người ta mê mệt ――
“Chị đang nói gì vậy, không thể ở bên chị, đối với cuộc đời còn lại của tôi mà nói, thì đó mới là hình phạt dài đằng đẵng.”
Buổi tối, Lục Chúc Chúc ngồi cạnh lò sưởi, lấy tập album cũ của nhà ra xem.
Trong sách có để hình thời thiếu niên của ông nội với bà cô, thậm chí còn có hình ảnh lúc còn bé của ba cô bé Lục Tùy Ý nữa.
“Trời ơi! Ba con nhìn trẻ con quá! Còn chảy nước mũi nữa nè!”
“Ông nội thật là... không già đi tí nào.”
“Lúc bà cô còn trẻ, ngầu quá đi! Buộc tóc đuôi ngựa, lại còn lái xe máy nữa!”
Lục Hoài Nhu vẫn đứng sát chỗ cửa số, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lo âu nói: “Sao bà cô con còn chưa về nữa.”
Lục Chúc Chúc biết bà cô đi tìm Dương Kéo, nói: “Bà cô không phải là trẻ nít nữa, coi như buổi tối không về nhà, ông cũng chẳng thể can thiệp được đâu!”
Cảm xúc của Lục Hoài Nhu có hơi tức giận: “Bà là chị ông! Tất nhiên ông phaỉ quản lí bà rồi!”
“Biết tại sao nhiều năm như vậy rồi mà bà cô không cưới chồng không? Cũng vì ông đấy.”
“Chuyện này thì có liên quan gì với ông?”
“Người khác biết bà cô có một người em trai có tính khí nóng nảy, không dám đến cửa xin cưới đó.”
Lục Hoài Nhu đi đến, kéo bím tóc sam nhỏ của cô bé: “Con thì biết cái gì, chị ấy không cưới, là chính vấn đề của chị ấy, ông không ngăn cấm chị ấy yêu đương.”
Lục Chúc Chúc lập tức có hứng thú: “Bà cô có vấn đề gì ạ?”
“Đi đi đi, xem ảnh của con đi, chuyện của người lớn, trẻ nít đừng để ý.”
Trong bụng Lục Chúc Chúc càng thêm tò mò, chẳng qua Lục Hoài Nhu không nói, cố hỏi cũng không có kết quả gì được.
Cô gái nhỏ lại tiếp tục cẩn thận lật xem mỗi một tấm ảnh trong album.
Quyển album này khá dày, bên trong là ảnh chụp của ông nội và bà cô lúc bằng tuổi nhau, hơn nữa còn có ghi chú, như là thời kỳ tuổi thơ, thời kỳ thanh xuân, lúc 20 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi,… đều để lại những hình ảnh đáng quý.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Chúc Chúc đã phát hiện hiện ra nhiều chỗ đáng nghi.
Trong album ngay cả hình bạn gái trước của Lục Tùy Ý cũng có, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại không có hình của cô Lục Huỳnh.
Lục Chúc Chúc biết trước kia bà cô bị mất một người con gái, nên cô bé suy đoán, trong album không có hình của cô ấy, có lẽ là để bà cô không gợi lại sự nhớ thương.
Nhưng... Vấn đề là, tại sao ngay cả hình bà cô mang thai cũng không có?
Từ trong việc giải thích của ba, Lục Chúc Chúc suy đoán lúc bà cô mang thai là lúc hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Nhưng khi cô bé nhìn xuống ngày tháng ghi ở góc, cùng với tuổi tác hiện tại của bà cô, ngoài ý muốn phát hiện, dù là Lục Tuyết Lăng ở tuổi hai mươi bốn, hay hai mươi lăm tuổi hoặc hai mươi sáu tuổi, cũng không hề có hình lúc mang thai!
Mấy thời kỳ có thể là lúc mang thai của bà cô, rõ ràng vẫn là vóc dáng thon thả của thiếu nữ, đâu có chút dáng vẻ mang thai chứ.
Cô bé lấy ổ khóa vàng bà cô đưa cho, phía trên có khắc hai chữ LH.
Lục Tuyết Lăng nói, đây là ổ khóa vàng của cô nhỏ Lục Huỳnh.
Chắc bà cô sẽ không lừa cô đâu nhỉ.
Thật kỳ quái.
Lục Chúc Chúc nhìn về phía Lục Hoài Nhu, hỏi: “Ông nội, con gái của bà cô tên là gì?”
“Cái gì?”
“Con gái của bà cô, tên là gì.”
Lục Hoài Nhu thờ ơ nói: “Lục cái gì đó... Không nhớ rõ nữa, con hỏi cái này làm gì?”
“Kỳ lạ thật, sao ông không nhớ tên cháu gái nhỏ của ông, trí nhớ của ông nội con chắc sẽ không kém vậy chứ, hay quên trước tuổi luôn à?”
Lục Hoài Nhu đập một cái vào đầu cô bé: “Tuổi còn nhỏ, sao nghịch ngợm vậy hả, còn chất vấn ông!”
Lục Chúc Chúc ôm đầu, không phục nói: “Con chỉ muốn điều tra rõ thôi mà.”
“Lục Huỳnh, con bé tên là Lục Huỳnh, được chưa, dĩ nhiên là ông phải nhớ rồi.”
“Vậy ocn hỏi ông nội thêm nữa, Huỳnh trong huỳnh quang hay huỳnh long lanh?”
“Là long lanh.”
“Thật ạ?”
“Đúng!” Lục Hoài Nhu đặc biệt vỗ ngực khẳng định: “Tên này là do ông đặt đấy!”
“Ông nộitrả lời sai rồi, hẳn là long lanh trong suốt oánh, còn phải thêm một cá ba giờ nước, sao ông nội ngày cả tên của cô cũng không nhớ được thế.”
“Lâu quá rồi ông quên không được sao!” Lục Hoài Nhu càng thêm chột dạ, đứng dậy về thư phòng, không để ý tới cô bé: “Có thời gian thì chỉ muốn nghĩ mấy chuyện không đâu thôi, không bằng đi học bài môn nào trong học kỳ mới đi!”
“Việc học của con không cần ông nội bận tâm!”
**
Ngày thứ hai, Lục Chúc Chúc gửi cho Dương Kéo một tin nhắn: ” Anh Dương Kéo, anh có nghe nói trước kia bà cô em có một người con gái không?”
Dương Kéo: “Vài năm trước, anh có nghe chị Lục nói ngắn gọn một chút, đứa trẻ hình như là do chết yểu.”
Lục Chúc Chúc: “Vậy anh không tò mò cha đứa bé là ai à?”
Dương Kéo: “Không tò mò.”
Lục Chúc Chúc: “Ơ???”
Dương Kéo: “Bất kể là ai, chắc chắn là một tên khốn ngu ngốc, anh vui về việc tên đó đã sớm rời khỏi chị Lục.”
“Ồ.”
Sáng sớm đã bị đút một mồm thức ăn chó rồi.
Lục Chúc Chúc tiếp tục hỏi: “Vậy anh có từ chỗ bà cô nghe được chuyện của đứa trẻ không, anh đã xem ảnh của đứa trẻ chưa, hoặc từ chỗ người nào đó nghe được chuyện của đứa trẻ không?”
Dương Kéo: “Không, chị Lục nói đây là một bí mật, chỉ có người nhà biết, vì vậy cho tới bây giờ anh không nói cho bất kỳ ai đâu.”
Lục Chúc Chúc: “Em biết rồi! Cám ơn ạ!”
Dương Kéo: “Tại sao đột nhiên hỏi cái này?”
Lục Chúc Chúc: “Em phát hiện một số chỗ khả nghi, chờ em phá án xong sẽ nói cho anh Dương Kéo!”
Dương Kéo: “Sẵn nói nè, anh với chị Lục bắt đầu ở bên nhau rồi rồi. [vui vẻ] “
Lục Chúc Chúc: “Trời ơi! Chúc mừng! Em rất hạnh phúc. “
Dương Kéo: “Cô ấy tỉnh dậy rồi, không nói nữa.”
Lục Chúc Chúc:?
Tỉnh... Tỉnh á?
Buổi sáng, Lục Hoài Nhu ngồi trên quầy bar uống sữa tươi, nhìn giờ trên đồng hồ đeo trên tay, trầm mặt nói: “Bà cô con đã một đêm không về nhà!”
Lục Chúc Chúc chột dạ “Ồ”.
Lục Hoài Nhu đánh giá cô bé: “Nhìn dáng vẻ này của con, hình như cũng không ngoài dự đoán lắm nhỉ.”
“Bà bà bà... bà cô một đêm không về ạ?” Lục Chúc Chúc kinh ngạc hô to: “Con cảm thấy rất kỳ lạ!”
Lục Hoài Nhu: …
Có phải quá kiêu ngạo khi diễn trước mặt ảnh đế rồi không?
Lục Chúc Chúc sợ Lục Hoài Nhu tiếp tục truy hỏi, ôm album chạy ra ngoài cửa, chạy tới nhà Cảnh Tự ở cách vách.
Trong phòng, Cảnh Tự ngồi trước dương cầm màu trắng, đàn một đoạn trong bài < Tặng cho Alice>.
Lục Chúc Chúc nằm bên bệ cửa sổ, lật xem những bức hình cũ trong album, sửa sang lại toàn bộ đầu mối câu chuyện.
Bây giờ trên Internet không có một ai biết bà cô từng có một người con gái, cái này quá kỳ quái rồi.
Nhưng dù là bí mật lớn hơn nữa, trên thế giới này không có lửa thì sao có khói, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Nhưng hết lần này tới lần khác không có.
Lục Tùy Ý không thường gặp mặt Lục Tuyết Lăng, nên cũng chưa từng thấy bà cô mang thai, là khi đứa trẻ sinh ra rồi mới chết yểu, anh mới chủ nghe được trong mấy lời ngắn gọn của người lớn thôi.
Lời nói hùng hồn của Lục Hoài Nhu…
Cộng thêm các bức ảnh trong cái giai đoạn kỳ lạ…
Khúc đàn ngừng lại, Cảnh Tự nghiêng đầu nhìn cô bé: “Yên lặng như vậy, rất không giống em.”
Chúc Chúc xoay người lại nói: “Thỉnh thoảng người ta không thể yên lặng một chút được à.”
“Đề số học thấy khó à?”
“Không phải, là ở bà cô em, trên người bà có rất nhiều bí mật.”
Lục Chúc Chúc biết Cảnh Tự sẽ thay cô bé giữ bí mật, vì vậy mở album ra, nói nghi ngờ trong lòng cô bé cho cậu ――
“Theo lý thuyết, lúc bà cô em hai mươi lăm tuổi, từng có một đứa con gái, nhưng em không hề tìm thấy hình lúc mang thai của bà cô em.”
Lục Chúc Chúc chỉ cô gái trẻ xinh đẹp trong album, là dáng vẻ của Lục Tuyết Lăng: “Tấm hình này là lúc bà đóng phim năm hai mươi lăm tuổi, thời gian là ngày 13 tháng 8, cũng không hề có bộ dáng mang thai, ở bức này, lúc bà hai mươi sáu tuổi, thời gian là ngày 24tháng 3, cũng không thấy mang thai, thử liên kết lại xem, bà cô em căn bản không hề mang thai mà! Vậy chuyện của cô Lục Huỳnh là chuyện gì?”
Lục Chúc Chúc vô cùng nhạy cảm với con số, mà Cảnh Tự lại là thiên tài số học, cậu thậm chí cũng không cần dùng đến giấy và bút tính toán, chẳng qua là nhìn thời gian được ghi trong những tấm ảnh, là có thể suy ra, căn bản Lục Tuyết Lăng không hề có thời gian mang thai em bé.
Vì để giúp Lục Chúc Chúc biết rõ chân tướng, Cảnh Tự mở máy tính ra, tìm kiếm lý lịch của Lục Tuyết Lăng.
“Anh ơi, em đã thử tìm rồi.” Lục Chúc Chúc quỳ trên ghế bên cạnh cậu, chỉ máy tính nói: “Trên thông tin tìm ra không hề có bất kì một tin nào nói về chuyện bà cô sinh con cả.”
Nhưng, cô bé chưa dứt lời, thì bỗng nhiên Cảnh Tự nói: “Có.”
“Có cái gì ạ?”
Cảnh Tự tìm kiếm mấy chữ Lục Huỳnh và Lục Tuyết Lăng, trong trang mạng bách khoa nhảy ra một đoạn tin, Lục Huỳnh là con gái đã chết yểu của Lục Tuyết Lăng trong bộ phim《 bầu trời đầy sao 》 trên ti vi.
Lục Chúc Chúc trợn to hai mắt, sợ hãi không nói nên lời.
“Trời ơi!!!!”
Cảnh Tự tìm kiếm thêm, suy nghĩ nói: “Từ thời gian đã xem, bộ phim kịch chính này《 bầu trời đầy sao 》là bộ phim bà cô em quay năm hai mươi lăm tuổi, trong bộ phim này, bà diễn vai một người mẹ bị mất con, đứa trẻ tên là Lục Huỳnh.”
“Anh nói... anh nói cô Lục Huỳnh... không tồn tại sao, chỉ là nhân vật tưởng tượng trong ti vi!”
Lục Chúc Chúc lắc đầu, không thể tin nói: “Bà cô nói với em, cô ấy là con gái của bà cô. Không không, ngay cả ba em, ông nội em cũng nói như vậy... sao họ phải lừa em?”
Cảnh Tự mở bộ phim tên là 《 bầu trời dầy sao 》ra, nói: “Không nhất định là lừa em. Có lẽ, chính bà cũng đang mơ hồ.”
“Ý anh là, bà cô đã lấy tình tiết trong phim trộn với cuộc sống thực.”
Cảnh Tự: “Thông minh đó.”
“Sao có thể như vậy!”
“Trước kia anh có xem qua một bài phổ cập khoa học, có vài diễn viên sau khi quay phim, nhập vai rất sâu, cảm xúc trong đó không thể thoát ra được.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy lời giải thích của Cảnh Tự có khả năng lớn: “Bà cô có tình cảm rất sâu nặng với cô Lục Huỳnh, bà còn làm một ổ khóa vàng cho cô ấy nữa.”
Lục Chúc Chúc lấy ổ khóa vàng trên cô ra, đưa cho nhìn Cảnh Tự: “Bà cô thực sự coi Lục Huỳnh là con gái mình rồi. Ba em nói, sau khi cô Lục Huỳnh đi, một đoạn thời gian rất dài bà cô không đi ra ngoài.”
Cảnh Tự tiếp tục tìm kiếm, thì thầm “Sau khi quay xong 《 bầu trời đầy sao 》, Lục Tuyết Lăng đã rời màn ảnh năm năm, rút ra khỏi giới giải trí, ai cũng không biết tại sao bà lại rời đi vào thời kỳ vàng son. Nhưng sau năm năm trở lại, sự nghiệp của bà đã đi lên đỉnh cao …”
“Điều này hợp với lời ba em nói.” Lục Chúc Chúc như có điều suy nghĩ nói: “Nên, căn bản bà cô em không có người yêu cũ cặn bã, cũng không có con gái, tất cả... Cũng chỉ là nhập vai quá sâu.”
Cảnh Tự suy nghĩ một chút, hỏi: “Bình thường bà cô em trong cuộc sống, có biểu hiện bình thường không.”
“Là sao ạ?”
“Ý anh là...”
Lục Chúc Chúc lắc đầu liên tục: “Không không, không đâu, bà cô rất bình thường, bà không hề có một vấn đề gì về tinh thần cả!”
Cảnh Tự suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ em phải đi tìm ông nội em, hỏi cho rõ.”
Buổi tối, Lục Hoài Nhu đang ghi âm viết ca khúc, Lục Chúc Chúc đứng cạnh cửa chờ, đến khi anh tháo tai nghe xuống.
Cô bé chạy tới, nơm nớp lo sợ nói: “Ông nội, con chỉ hỏi một vấn đề thôi. Ông chỉ có thể trả lời là có, hoặc không.”
Lục Hoài Nhu đang đang gảy một đoạn nhịp vừa sáng tác, thờ ơ nói: “Hỏi.”
“Bà cô con... Có phải từng bị tâm thần phân liệt rồi hay không?”
Bộp!
Phím đàn phát ra bị trùng xuống, Lục Hoài Nhu nghiêng đầu, trợn mắt há mồm nhìn về phía Lục Chúc Chúc ――
“Ai... Ai nói cho con biết?!”
“Con đoán.”
Lục Chúc Chúc ôm album, nói: “Chỉ có như vậy, mới giải thích tại sao trên Internet không hề có dấu vết, tại sao ông không nhớ tên cô, tại sao trong album không hề có một bức ảnh mang thai của bà, còn cả bộ phim 《 bầu trời đầy sao 》 nữa, trong đó cũng có cái tên Lục Huỳnh này, đúng lại là con gái đã chết yểu của bà cô.”
“Chỉ có người không tồn tại, mới không tồn tại trên thế giới này bất cứ dấu vết gì, nên, tất cả đều là do suy nghĩ của bà cô.”
Lục Hoài Nhu ngồi sụp xuống ghế, nghe Lục Chúc Chúc điều tra tất cả mọi thức, tâm tình rất phức tạp ――
Cháu gái anh thông minh như vậy, tương lai nếu không làm nhà khoa học, thì tên Lục Hoài Nhu của anh sẽ viết ngược!
Lục Hoài Nhu lấy cùi chỏ chọc vào Lục Chúc Chúc, hỏi: “Bà cô con và Dương trà xanh kia, có chuyện gì à?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu, mờ mịt nói: “Con cũng không biết.”
“Thật không?” Lục Hoài Nhu có hơi không tin tưởng cái tính láu cá của cô bé lắm: “Không phải con suốt ngày nhắn tin với Dương trà xanh à?”
Lục Chúc Chúc để đũa xuống, chính nghĩa nói: “Vậy con cũng chẳng thể biết tất cả mọi chuyện được, như là chuyện người ta muốn cua bà cô con, sao anh ấy có thể nói cho con được chứ!”
“Con nói cậu ta muốn cua ai???”
Lục Chúc Chúc: …
“Con không biết gì cả!”
Lục Hoài Nhu để đũa xuống, cau mày suy tư nói: “Lúc quay chương trình ông đã thấy không bình thường rồi, ánh mắt Dương Kéo nhìn chị ấy... rất kỳ quái, rất không bình thường.”
“Anh ấy gọi bà cô là chị Lục.” Lục Chúc Chúc thử thuyết phục Lục Hoài Nhu: “Có lẽ anh ấy muốn bà cô làm chị anh ấy, nhất định là như vậy.”
“Cậu ta còn muốn cướp chị của ông.” Lục Hoài Nhu như lâm đại địch: “Sao cái gì cậu ta cũng muốn cướp với ông vậy chứ, phiền không trời.”
**
Lục Tuyết Lăng về phòng, khẽ thở dài một hơi, lời nói vô tâm của cô gái nhỏ, ngược lại lại gợi lên những suy nghĩ phiền muộn trong cô.
Dương Kéo gửi cho cô một tin nhắn trong điện thoại, cô vẫn chưa trả lời.
Lục Tuyết Lăng thả lỏng bước chân đi lại trong phòng, như đang suy nghĩ kỹ, cúi đầu viết cho Dương Kéo một tin nhắn: “Có đang ở đây không?”
Dương Kéo đáp: ” Có.”
“Câu trả lời cậu muốn, tôi nghĩ xong rồi.”
Bên kia Dương Kéo trầm mặc một lúc, chưa hồi âm.
Lục Tuyết Lăng: “Cám ơn cậu, A Kéo ạ, nhưng sợ rằng tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cậu.”
Tin nhắn ngắn đang được soạn, thì Dương Kéo gửi đến một tin ――
“Chị ơi, tôi đang bị bệnh.”
Ngón tay của Lục Tuyết Lăng dừng một chút, không thể làm gì khác là xóa tin nhắn vừa mới viết xong, hỏi: “Chuyện gì xảy ra à?”
Dương Kéo: “Có lẽ là lúc quay phim bị cảm lạnh.”
Lục Tuyết Lăng: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Dương Kéo: “Phim trường.”
Lục Tuyết Lăng: “Bây giờ xin về nhà nghỉ đi, buổi tối tôi đến gặp cậu.”
Dương Kéo: ” Được, tôi sẽ đợi chị. [ ngoan ngoãn ] “
Dương Kéo để điện thoại xuống, thuận tiện cởi áo khoác lông của bản thân, vội vả đi tới trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn Chu, tôi đang bị cảm, có hơi sốt, muốn xin nghỉ một đêm ạ.”
“Tiểu Dương bị bệnh à?” Đạo diễn Chu là một vị đạo diễn có tiếng là đức cao vọng trọng, ông ân cần sờ trán anh ấy: “Cái này thì cũng không thể là lên cơn sốt được.”
“Sốt ngay đây.”
Dương Kéo nhìn xung quanh, thấy một đạo cụ quay phim là một chậu nước đá. Anh ấy không hề suy nghĩ, liền nâng chậu nước đá đó lên, giội cho bản thân đến lạnh thấu tim.
Đạo diễn Chu: “…”
Xin nghỉ thôi mà, cần gì mà phải liều mạng đến như vậy.
Lúc Dương Kéo rời đi, đạo diễn Chu còn cầm khăn lông tới: “Tiểu Dương, lau người đi, thay quần áo khác rồi hẵng đi, trời đang lạnh...”
Dương Kéo vẫy tay, cười nói: “Không cần, chỉ cần như vậy thôi.”
Cuối cùng anh ấy dứt khoát cởi luôn cái áo lông, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, áo sơ mi ướt nhẹp dính sát lên người, lúc lái xe còn mở cửa sổ ra, một làn gió lạnh thổi qua, cơn lạnh bốc lên đến tận đầu, cái này người ta gọi là đau đớn sảng khoái.
Rốt cuộc thì, trời không phụ lòng người, đến cửa nhà, cuối cùng Dương Kéo cũng bắt đầu chảy nước mũi, mũi hồng, suy nghĩ cũng bắt đầu yên ổn.
Tám giờ tối, trán anh ấy cuối cùng cũng nóng lên.
Thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Lục Tuyết Lăng vội vã chạy đến, anh ấy mặc một chiếc áo len trắng ở nhà, như một chú chó đang nằm trên ghế sô pha.
Da anh ấy tái nhợt đến trắng ra, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi: “Chị Lục.”
Việc đầu tiên Lục Tuyết Lăng vào nhà là sờ trán anh ấy, Dương Kéo khom người cúi xuống, ngoan ngoãn để cô kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Lục Tuyết Lăng mới từ gió rét bên ngoài chạy vào phòng, tay lạnh như băng, sờ lên như không có gì bất bình thường: “Hình như cũng không nóng lắm.”
“Không phải đâu, chị phải lại gần chút nữa mới cảm giác được.” Dương Kéo nhích mặt lại gần, trán kề trán cô: “Như vậy này.”
Lục Tuyết Lăng cảm nhận được làn da nóng như lửa đốt của anh ấy, hô hấp cũng gấp gáp.
Lông mi anh ấy dày mà mỏng, đường nét viền mắt đầy đặn, lúc nhắm mắt lại thì trầm lặng, lúc mở mắt ra, sẽ cho người ta cảm giác như đang trong rừng hoa nở.
“Cậu...”
“Chị, tôi bị sốt rồi đúng không?”
Anh ấy nhếch miệng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Người đàn ông này, mỗi một sắc thái đều quyến rũ người khác.
Lục Tuyết Lăng lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng khống chế nhịp tim của bản thân, nói: ” Ừ... có hơi sốt.”
Dương Kéo giả bộ ngoan ngoãn nói: “Vậy tối nay chị phải chăm sóc tôi đấy.”
Lục Tuyết Lăng xách túi thuốc ny lon trắng, đi vào phòng bếp mở, nấu nước cho anh ấy: “Cơ thể cậu vẫn luôn rất tốt, sao lại bị bệnh rồi?”
Dương Kéo không hề giấu giếm, nói: “Tôi bị giội một thùng nước đá lên người, lúc về lại bị chảy nước mũi, lúc nãy lại đứng trần trong sân nửa giờ, nên sốt.”
“…”
Lục Tuyết Lăng buông ly nước xuống: “Lục ba tuổi còn trưởng thành hơn cậu, nhiều năm rồi mà vẫn còn dáng vẻ này là sao!”
Giữa hai lông mày của cô mơ hồ có sự tức giận.
Dương Kéo đi đến, kéo tay cô: “Chị ơi, đừng nóng giận, tức giận lên sẽ có nếp nhăn.”. truyện tiên hiệp hay
Lục Tuyết Lăng đẩy hộp thuốc vào người anh ấy, xách túi xoay người định đi.
Dương Kéo đuổi theo, kéo cổ tay cô: “Xin lỗi, chị đừng đi mà, là do tôi không tốt, chị đừng giận.”
“Qủy con nít!”
“Đúng, là tôi.” Cô có nói cái gì, anh ấy cũng nhận.
Lục Tuyết Lăng biết tính của Dương Kéo là như vậy, dù trước mặt người khác giả bộ đứng đắn thế nào đi chăng nữa, nhưng thì trước mặt cô, vĩnh viễn giống như một đứa trẻ không đủ chỉ số thông minh.
“Cậu nói dối tôi, tôi cũng không biết, cần gì phải nói thật ra.”
Dương Kéo cười, nói: “Chị mãi mãi có thể tin tôi, tôi sẽ không lừa chị.”
Những lời này khiến cho tâm tình của Lục Tuyết Lăng tốt hơn, tức giận hỏi: “Ăn cơm rồi à?”
“Không, chờ chị tới ăn chung.” Dương Kéo đè bả vai Lục Tuyết Lăng xuống, ngồi trên ghế: “Chị ngồi đi, tôi đi nấu cho chị ăn.”
“Cậu có thể nghỉ ngơi chút được không.” Lục Tuyết Lăng kéo anh ấy về, tự mình xuống bếp nấu cho anh ấy một báo cháo.
Dương Kéo thấp thỏm nhìn bóng người bận rộn của cô, rón rén hỏi: “Lúc nãy những lời chị không muốn nói ra khỏi miệng, là muốn từ chối tôi à?”
Lục Tuyết Lăng không đáp lại ngay, chỉ nói: “Chờ cậu khỏi bệnh rồi nói sau.”
“Đã như vậy, tôi sẽ bệnh suốt đời.”
“Còn nói mấy lời của trẻ con nữa.” Lục Tuyết Lăng đưa tay gõ trán anh ấy: “Tôi phát hiện mấy người, còn trẻ con hơn Chúc Chúc nhỏ nhà tôi.”
“Chị đừng nói vậy, bây giờ tôi và Chúc Chúc nhỏ là bạn rất thân.” Dương Kéo nói: “Chúng tôi không giấu nhau bất cứ chuyện gì cả.”
Nhắc tới Lục Chúc Chúc, khóe miệng Lục Tuyết Lăng lộ ra nụ cười ấm áp, gõ vào trán anh ấy: “Thì ra chơi với bé con nhà tôi là mưu đồ dụ dỗ của cậu nhỉ.”
Dương Kéo nói: “Nào có đâu, tôi chân thành kết bạn với Lục Chúc Chúc, tuyệt đối không hề lôi kéo.”
“Được rồi, tạm thời tôi tin cậu đấy.”
Ăn xong cơm tối, Lục Tuyết Lăng bắt Dương Kéo nằm xuống giường, đặt lên trán anh ấy một cái khăn lông ướt để hạ nhiệt độ: “Sau này không được phép làm tiếp chuyện ngu ngốc như vậy nữa, câu cũng chẳng còn phải là con nít mười mấy tuổi nữa đâu, đã là đàn ông ba mươi tuổi, cậu cũng sắp đi đến tuổi bốn mươi rồi.”
Khóe mắt Dương Kéo hơi cong lên, nói: “Trước kia chị không tin tôi, cảm thấy chẳng qua tôi đang ở thời kỳ nổi loạn, bây giờ không phải tin rồi à.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, mau nghỉ ngơi đi.” Lục Tuyết Lăng xoa tóc anh ấy, chuẩn bị rời đi: “Hy vọng ngày mai có thể giảm sốt.”
Dương Kéo kéo cô về, ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên bả vai cô ――
“Lúc tôi không có gì cả, là chị luôn chăm sóc tôi. Nhiều năm rồi, cho tới bây giờ không hề có một người giống chị, khiến tôi động lòng. Tôi biết... Chị cũng thích tôi, nếu không thì chẳng xuất hiện ở đây.”
“Cho tôi một cơ hội.” Anh ấy dùng tư thế ỷ lại, ôm cô thật chặt từ phía sau: “Tôi muốn chị, tôi thật sự rất nhớ chị.”
Hô hấp nóng hổi thổi vào tai cô, Lục Tuyết Lăng có thể cảm giác rõ ràng được đáy lòng mình đang hòa tan.
Yêu đương ngọt ngào không chỉ là mơ ước của thiếu nữ, một trái tim thật tâm lại luôn cố chấp đặt trước mặt, ai có thể cự tuyệt được chứ.
Nhưng... cô không thể hại anh ấy.
“Dương Kéo, nếu chúng ta không có tương lai, cho dù giờ phút này tôi đồng ý với cậu, cũng không có ý nghĩa gì hết, chỉ để cho cậu khó chịu hơn thôi.”
Anh ấy ôm cô chặt hơn, rất sợ vừa buông lỏng ra, cô sẽ mãi mãi rời khỏi anh ấy.
“Chị dựa vào cái gì mà chắc chắn chúng ta sẽ không có tương lai.”
Lục Tuyết Lăng cắn môi dưới: “Vậy cậu nói cho tôi biết đi, nếu chỉ là vui vẻ nhất thời, có lẽ tương lai sẽ rơi vào đau khổ đằng đẵng, cậu có dũng khí đó không?”
Nhẹ nhàng mà thâm tình hôn lên cổ cô, giọng anh ấy như có vòng xoáy vô tận, khiến người ta mê mệt ――
“Chị đang nói gì vậy, không thể ở bên chị, đối với cuộc đời còn lại của tôi mà nói, thì đó mới là hình phạt dài đằng đẵng.”
Buổi tối, Lục Chúc Chúc ngồi cạnh lò sưởi, lấy tập album cũ của nhà ra xem.
Trong sách có để hình thời thiếu niên của ông nội với bà cô, thậm chí còn có hình ảnh lúc còn bé của ba cô bé Lục Tùy Ý nữa.
“Trời ơi! Ba con nhìn trẻ con quá! Còn chảy nước mũi nữa nè!”
“Ông nội thật là... không già đi tí nào.”
“Lúc bà cô còn trẻ, ngầu quá đi! Buộc tóc đuôi ngựa, lại còn lái xe máy nữa!”
Lục Hoài Nhu vẫn đứng sát chỗ cửa số, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lo âu nói: “Sao bà cô con còn chưa về nữa.”
Lục Chúc Chúc biết bà cô đi tìm Dương Kéo, nói: “Bà cô không phải là trẻ nít nữa, coi như buổi tối không về nhà, ông cũng chẳng thể can thiệp được đâu!”
Cảm xúc của Lục Hoài Nhu có hơi tức giận: “Bà là chị ông! Tất nhiên ông phaỉ quản lí bà rồi!”
“Biết tại sao nhiều năm như vậy rồi mà bà cô không cưới chồng không? Cũng vì ông đấy.”
“Chuyện này thì có liên quan gì với ông?”
“Người khác biết bà cô có một người em trai có tính khí nóng nảy, không dám đến cửa xin cưới đó.”
Lục Hoài Nhu đi đến, kéo bím tóc sam nhỏ của cô bé: “Con thì biết cái gì, chị ấy không cưới, là chính vấn đề của chị ấy, ông không ngăn cấm chị ấy yêu đương.”
Lục Chúc Chúc lập tức có hứng thú: “Bà cô có vấn đề gì ạ?”
“Đi đi đi, xem ảnh của con đi, chuyện của người lớn, trẻ nít đừng để ý.”
Trong bụng Lục Chúc Chúc càng thêm tò mò, chẳng qua Lục Hoài Nhu không nói, cố hỏi cũng không có kết quả gì được.
Cô gái nhỏ lại tiếp tục cẩn thận lật xem mỗi một tấm ảnh trong album.
Quyển album này khá dày, bên trong là ảnh chụp của ông nội và bà cô lúc bằng tuổi nhau, hơn nữa còn có ghi chú, như là thời kỳ tuổi thơ, thời kỳ thanh xuân, lúc 20 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi,… đều để lại những hình ảnh đáng quý.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Chúc Chúc đã phát hiện hiện ra nhiều chỗ đáng nghi.
Trong album ngay cả hình bạn gái trước của Lục Tùy Ý cũng có, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại không có hình của cô Lục Huỳnh.
Lục Chúc Chúc biết trước kia bà cô bị mất một người con gái, nên cô bé suy đoán, trong album không có hình của cô ấy, có lẽ là để bà cô không gợi lại sự nhớ thương.
Nhưng... Vấn đề là, tại sao ngay cả hình bà cô mang thai cũng không có?
Từ trong việc giải thích của ba, Lục Chúc Chúc suy đoán lúc bà cô mang thai là lúc hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Nhưng khi cô bé nhìn xuống ngày tháng ghi ở góc, cùng với tuổi tác hiện tại của bà cô, ngoài ý muốn phát hiện, dù là Lục Tuyết Lăng ở tuổi hai mươi bốn, hay hai mươi lăm tuổi hoặc hai mươi sáu tuổi, cũng không hề có hình lúc mang thai!
Mấy thời kỳ có thể là lúc mang thai của bà cô, rõ ràng vẫn là vóc dáng thon thả của thiếu nữ, đâu có chút dáng vẻ mang thai chứ.
Cô bé lấy ổ khóa vàng bà cô đưa cho, phía trên có khắc hai chữ LH.
Lục Tuyết Lăng nói, đây là ổ khóa vàng của cô nhỏ Lục Huỳnh.
Chắc bà cô sẽ không lừa cô đâu nhỉ.
Thật kỳ quái.
Lục Chúc Chúc nhìn về phía Lục Hoài Nhu, hỏi: “Ông nội, con gái của bà cô tên là gì?”
“Cái gì?”
“Con gái của bà cô, tên là gì.”
Lục Hoài Nhu thờ ơ nói: “Lục cái gì đó... Không nhớ rõ nữa, con hỏi cái này làm gì?”
“Kỳ lạ thật, sao ông không nhớ tên cháu gái nhỏ của ông, trí nhớ của ông nội con chắc sẽ không kém vậy chứ, hay quên trước tuổi luôn à?”
Lục Hoài Nhu đập một cái vào đầu cô bé: “Tuổi còn nhỏ, sao nghịch ngợm vậy hả, còn chất vấn ông!”
Lục Chúc Chúc ôm đầu, không phục nói: “Con chỉ muốn điều tra rõ thôi mà.”
“Lục Huỳnh, con bé tên là Lục Huỳnh, được chưa, dĩ nhiên là ông phải nhớ rồi.”
“Vậy ocn hỏi ông nội thêm nữa, Huỳnh trong huỳnh quang hay huỳnh long lanh?”
“Là long lanh.”
“Thật ạ?”
“Đúng!” Lục Hoài Nhu đặc biệt vỗ ngực khẳng định: “Tên này là do ông đặt đấy!”
“Ông nộitrả lời sai rồi, hẳn là long lanh trong suốt oánh, còn phải thêm một cá ba giờ nước, sao ông nội ngày cả tên của cô cũng không nhớ được thế.”
“Lâu quá rồi ông quên không được sao!” Lục Hoài Nhu càng thêm chột dạ, đứng dậy về thư phòng, không để ý tới cô bé: “Có thời gian thì chỉ muốn nghĩ mấy chuyện không đâu thôi, không bằng đi học bài môn nào trong học kỳ mới đi!”
“Việc học của con không cần ông nội bận tâm!”
**
Ngày thứ hai, Lục Chúc Chúc gửi cho Dương Kéo một tin nhắn: ” Anh Dương Kéo, anh có nghe nói trước kia bà cô em có một người con gái không?”
Dương Kéo: “Vài năm trước, anh có nghe chị Lục nói ngắn gọn một chút, đứa trẻ hình như là do chết yểu.”
Lục Chúc Chúc: “Vậy anh không tò mò cha đứa bé là ai à?”
Dương Kéo: “Không tò mò.”
Lục Chúc Chúc: “Ơ???”
Dương Kéo: “Bất kể là ai, chắc chắn là một tên khốn ngu ngốc, anh vui về việc tên đó đã sớm rời khỏi chị Lục.”
“Ồ.”
Sáng sớm đã bị đút một mồm thức ăn chó rồi.
Lục Chúc Chúc tiếp tục hỏi: “Vậy anh có từ chỗ bà cô nghe được chuyện của đứa trẻ không, anh đã xem ảnh của đứa trẻ chưa, hoặc từ chỗ người nào đó nghe được chuyện của đứa trẻ không?”
Dương Kéo: “Không, chị Lục nói đây là một bí mật, chỉ có người nhà biết, vì vậy cho tới bây giờ anh không nói cho bất kỳ ai đâu.”
Lục Chúc Chúc: “Em biết rồi! Cám ơn ạ!”
Dương Kéo: “Tại sao đột nhiên hỏi cái này?”
Lục Chúc Chúc: “Em phát hiện một số chỗ khả nghi, chờ em phá án xong sẽ nói cho anh Dương Kéo!”
Dương Kéo: “Sẵn nói nè, anh với chị Lục bắt đầu ở bên nhau rồi rồi. [vui vẻ] “
Lục Chúc Chúc: “Trời ơi! Chúc mừng! Em rất hạnh phúc. “
Dương Kéo: “Cô ấy tỉnh dậy rồi, không nói nữa.”
Lục Chúc Chúc:?
Tỉnh... Tỉnh á?
Buổi sáng, Lục Hoài Nhu ngồi trên quầy bar uống sữa tươi, nhìn giờ trên đồng hồ đeo trên tay, trầm mặt nói: “Bà cô con đã một đêm không về nhà!”
Lục Chúc Chúc chột dạ “Ồ”.
Lục Hoài Nhu đánh giá cô bé: “Nhìn dáng vẻ này của con, hình như cũng không ngoài dự đoán lắm nhỉ.”
“Bà bà bà... bà cô một đêm không về ạ?” Lục Chúc Chúc kinh ngạc hô to: “Con cảm thấy rất kỳ lạ!”
Lục Hoài Nhu: …
Có phải quá kiêu ngạo khi diễn trước mặt ảnh đế rồi không?
Lục Chúc Chúc sợ Lục Hoài Nhu tiếp tục truy hỏi, ôm album chạy ra ngoài cửa, chạy tới nhà Cảnh Tự ở cách vách.
Trong phòng, Cảnh Tự ngồi trước dương cầm màu trắng, đàn một đoạn trong bài < Tặng cho Alice>.
Lục Chúc Chúc nằm bên bệ cửa sổ, lật xem những bức hình cũ trong album, sửa sang lại toàn bộ đầu mối câu chuyện.
Bây giờ trên Internet không có một ai biết bà cô từng có một người con gái, cái này quá kỳ quái rồi.
Nhưng dù là bí mật lớn hơn nữa, trên thế giới này không có lửa thì sao có khói, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Nhưng hết lần này tới lần khác không có.
Lục Tùy Ý không thường gặp mặt Lục Tuyết Lăng, nên cũng chưa từng thấy bà cô mang thai, là khi đứa trẻ sinh ra rồi mới chết yểu, anh mới chủ nghe được trong mấy lời ngắn gọn của người lớn thôi.
Lời nói hùng hồn của Lục Hoài Nhu…
Cộng thêm các bức ảnh trong cái giai đoạn kỳ lạ…
Khúc đàn
Chúc Chúc xoay người lại nói: “Thỉnh thoảng người ta không thể yên lặng một chút được à.”
“Đề số học thấy khó à?”
“Không phải, là ở bà cô em, trên người bà có rất nhiều bí mật.”
Lục Chúc Chúc biết Cảnh Tự sẽ thay cô bé giữ bí mật, vì vậy mở album ra, nói nghi ngờ trong lòng cô bé cho cậu ――
“Theo lý thuyết, lúc bà cô em hai mươi lăm tuổi, từng có một đứa con gái, nhưng em không hề tìm thấy hình lúc mang thai của bà cô em.”
Lục Chúc Chúc chỉ cô gái trẻ xinh đẹp trong album, là dáng vẻ của Lục Tuyết Lăng: “Tấm hình này là lúc bà đóng phim năm hai mươi lăm tuổi, thời gian là ngày 13 tháng 8, cũng không hề có bộ dáng mang thai, ở bức này, lúc bà hai mươi sáu tuổi, thời gian là ngày 24tháng 3, cũng không thấy mang thai, thử liên kết lại xem, bà cô em căn bản không hề mang thai mà! Vậy chuyện của cô Lục Huỳnh là chuyện gì?”
Lục Chúc Chúc vô cùng nhạy cảm với con số, mà Cảnh Tự lại là thiên tài số học, cậu thậm chí cũng không cần dùng đến giấy và bút tính toán, chẳng qua là nhìn thời gian được ghi trong những tấm ảnh, là có thể suy ra, căn bản Lục Tuyết Lăng không hề có thời gian mang thai em bé.
Vì để giúp Lục Chúc Chúc biết rõ chân tướng, Cảnh Tự mở máy tính ra, tìm kiếm lý lịch của Lục Tuyết Lăng.
“Anh ơi, em đã thử tìm rồi.” Lục Chúc Chúc quỳ trên ghế bên cạnh cậu, chỉ máy tính nói: “Trên thông tin tìm ra không hề có bất kì một tin nào nói về chuyện bà cô sinh con cả.”
Nhưng, cô bé chưa dứt lời, thì bỗng nhiên Cảnh Tự nói: “Có.”
“Có cái gì ạ?”
Cảnh Tự tìm kiếm mấy chữ Lục Huỳnh và Lục Tuyết Lăng, trong trang mạng bách khoa nhảy ra một đoạn tin, Lục Huỳnh là con gái đã chết yểu của Lục Tuyết Lăng trong bộ phim《 bầu trời đầy sao 》 trên ti vi.
Lục Chúc Chúc trợn to hai mắt, sợ hãi không nói nên lời.
“Trời ơi!!!!”
Cảnh Tự tìm kiếm thêm, suy nghĩ nói: “Từ thời gian đã xem, bộ phim kịch chính này《 bầu trời đầy sao 》là bộ phim bà cô em quay năm hai mươi lăm tuổi, trong bộ phim này, bà diễn vai một người mẹ bị mất con, đứa trẻ tên là Lục Huỳnh.”
“Anh nói... anh nói cô Lục Huỳnh... không tồn tại sao, chỉ là nhân vật tưởng tượng trong ti vi!”
Lục Chúc Chúc lắc đầu, không thể tin nói: “Bà cô nói với em, cô ấy là con gái của bà cô. Không không, ngay cả ba em, ông nội em cũng nói như vậy... sao họ phải lừa em?”
Cảnh Tự mở bộ phim tên là 《 bầu trời dầy sao 》ra, nói: “Không nhất định là lừa em. Có lẽ, chính bà cũng đang mơ hồ.”
“Ý anh là, bà cô đã lấy tình tiết trong phim trộn với cuộc sống thực.”
Cảnh Tự: “Thông minh đó.”
“Sao có thể như vậy!”
“Trước kia anh có xem qua một bài phổ cập khoa học, có vài diễn viên sau khi quay phim, nhập vai rất sâu, cảm xúc trong đó không thể thoát ra được.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy lời giải thích của Cảnh Tự có khả năng lớn: “Bà cô có tình cảm rất sâu nặng với cô Lục Huỳnh, bà còn làm một ổ khóa vàng cho cô ấy nữa.”
Lục Chúc Chúc lấy ổ khóa vàng trên cô ra, đưa cho nhìn Cảnh Tự: “Bà cô thực sự coi Lục Huỳnh là con gái mình rồi. Ba em nói, sau khi cô Lục Huỳnh đi, một đoạn thời gian rất dài bà cô không đi ra ngoài.”
Cảnh Tự tiếp tục tìm kiếm, thì thầm “Sau khi quay xong 《 bầu trời đầy sao 》, Lục Tuyết Lăng đã rời màn ảnh năm năm, rút ra khỏi giới giải trí, ai cũng không biết tại sao bà lại rời đi vào thời kỳ vàng son. Nhưng sau năm năm trở lại, sự nghiệp của bà đã đi lên đỉnh cao …”
“Điều này hợp với lời ba em nói.” Lục Chúc Chúc như có điều suy nghĩ nói: “Nên, căn bản bà cô em không có người yêu cũ cặn bã, cũng không có con gái, tất cả... Cũng chỉ là nhập vai quá sâu.”
Cảnh Tự suy nghĩ một chút, hỏi: “Bình thường bà cô em trong cuộc sống, có biểu hiện bình thường không.”
“Là sao ạ?”
“Ý anh là...”
Lục Chúc Chúc lắc đầu liên tục: “Không không, không đâu, bà cô rất bình thường, bà không hề có một vấn đề gì về tinh thần cả!”
Cảnh Tự suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ em phải đi tìm ông nội em, hỏi cho rõ.”
Buổi tối, Lục Hoài Nhu đang ghi âm viết ca khúc, Lục Chúc Chúc đứng cạnh cửa chờ, đến khi anh tháo tai nghe xuống.
Cô bé chạy tới, nơm nớp lo sợ nói: “Ông nội, con chỉ hỏi một vấn đề thôi. Ông chỉ có thể trả lời là có, hoặc không.”
Lục Hoài Nhu đang đang gảy một đoạn nhịp vừa sáng tác, thờ ơ nói: “Hỏi.”
“Bà cô con... Có phải từng bị tâm thần phân liệt rồi hay không?”
Bộp!
Phím đàn phát ra bị trùng xuống, Lục Hoài Nhu nghiêng đầu, trợn mắt há mồm nhìn về phía Lục Chúc Chúc ――
“Ai... Ai nói cho con biết?!”
“Con đoán.”
Lục Chúc Chúc ôm album, nói: “Chỉ có như vậy, mới giải thích tại sao trên Internet không hề có dấu vết, tại sao ông không nhớ tên cô, tại sao trong album không hề có một bức ảnh mang thai của bà, còn cả bộ phim 《 bầu trời đầy sao 》 nữa, trong đó cũng có cái tên Lục Huỳnh này, đúng lại là con gái đã chết yểu của bà cô.”
“Chỉ có người không tồn tại, mới không tồn tại trên thế giới này bất cứ dấu vết gì, nên, tất cả đều là do suy nghĩ của bà cô.”
Lục Hoài Nhu ngồi sụp xuống ghế, nghe Lục Chúc Chúc điều tra tất cả mọi thức, tâm tình rất phức tạp ――
Cháu gái anh thông minh như vậy, tương lai nếu không làm nhà khoa học, thì tên Lục Hoài Nhu của anh sẽ viết ngược!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.