Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
Chương 65: “Cháu hiểu mà.”
Sơn Hữu Thanh Mộc
02/09/2024
Tạ Uyên và Kỷ Thụy lại nói thêm vài câu, anh tìm cớ cúp máy, điện thoại chưa kịp cất vào túi thì Tưởng Cách ngồi ghế phụ đã háo hức lên tiếng: “Cô Thụy gọi à?”
“Ừ, chắc là muốn tìm tôi, tôi không cho.” Tạ Uyên đáp.
Tưởng Cách gật đầu, lại hỏi: “Phía Nam thành mới mở một quán trà, trà ở đó không tệ, chỗ cũng yên tĩnh, có muốn thử không?”
“Không đi, về nhà cậu.” Tạ Uyên không mấy hứng thú.
Tưởng Cách giật giật khóe miệng, khéo léo nhắc nhở: “Sếp Tạ, anh đã liên tục đến nhà tôi một tuần rồi, hay là đổi chỗ khác đi.”
“Ai bày cho tôi ý tưởng tăng ca để đầu óc minh mẫn?” Tạ Uyên sâu kín mở miệng: “Lại là ai nói chỉ cần tôi muốn tăng ca thì sẽ có vô số việc để làm?”
… Ai mà biết anh lại yêu đương đến mức không cứu vãn được! Ai có thể ngờ anh yêu đương đến mức này mà vẫn có thể xử lý công việc hiệu quả đến mức không còn việc gì để làm nữa! Tưởng Cách nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng có cách nào với anh, đành bảo tài xế lái về nhà mình.
Bên Kỷ Thụy, sau khi cúp máy, cô thất thần ngồi bệt bên bồn hoa trước tòa nhà văn phòng rất lâu, đến khi chân tê mới loạng choạng rời đi.
Về đến nhà, cô từ chối lời mời trồng rau của quản gia và lời mời nướng bánh của bác Chung, trực tiếp về phòng, sau đó nằm lì trong chăn không chịu ra ngoài.
Gần một giờ sáng, Tạ Uyên vất vả suốt ngày mới về nhà, bật đèn phòng khách, việc đầu tiên là nhìn về phía bàn trà tối nay – Trống trơn.
Tạ Uyên dừng lại một chút, lại kiểm tra khu vực xung quanh bàn trà… thậm chí cả dưới gầm bàn, sau khi xác định không có món quà nhỏ nào, anh đi thẳng đến phòng quản gia.
Gần sáng là thời điểm thích hợp nhất cho giấc ngủ sâu, quản gia đã làm việc vất vả cả ngày đang chìm trong giấc mộng. Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên như tiếng chuông báo tử, trực tiếp dọa bác ấy bật dậy.
“Ai?” Bác ấy cảnh giác hỏi.
“Tôi.”
Quản gia nhận ra giọng nói của Tạ Uyên, vội vàng chạy ra mở cửa: “Sao vậy cậu chủ, có chuyện gì xảy ra?”
“Món quà Kỷ Thụy tặng tôi bị ai lấy mất rồi?” Tạ Uyên hỏi.
Quản gia: “…”
“Ừ?” Thấy bác ấy không trả lời, Tạ Uyên vẫy vẫy tay.
Quản gia cạn lời, mãi một lúc mới nghẹn ra một câu: “Nửa đêm nửa hôm đột nhiên tìm tôi, tôi tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.”
“Ừ, quà Kỷ Thụy tặng tôi bị người ta lấy mất rồi.” Tạ Uyên gật đầu, đây là chuyện lớn long trời lở đất.
Quản gia hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy không còn luyến tiếc với “nơi làm việc” mình đã gắn bó mấy chục năm. Bác ấy bắt đầu nghiêm túc cân nhắc có nên nghỉ việc về hưu hay không, ít nhất lũ trẻ ở nhà không dám nửa đêm vì mấy món quà vớ vẩn nào đó chạy đến làm phiền bác ấy.
Chủ nhà đánh thức nhân viên vì mấy món quà vớ vẩn dường như vẫn chưa nhận ra mình sắp mất đi một quản gia xuất sắc, vẫn đang băn khoăn về vấn đề quà cáp của mình: “Hay là xem camera đi, cô ấy không tặng đồ ngọt thì cũng viết giấy, có thể có người tưởng là rác nên vứt đi…”
“Cô Thụy hôm nay không có quà cho cậu.” Quản gia bình thản nói cho anh một tin sét đánh.
Tạ Uyên khựng lại, cau mày: “Không thể nào, chắc chắn có.”
“Thật sự không có, cô ấy từ ngoài về là vào phòng luôn.” Quản gia khẳng định.
Trọng tâm của Tạ Uyên nhanh chóng lệch đi: “Cô ấy… chưa ăn cơm?”
“Có lẽ là ăn ở ngoài rồi.” Quản gia cũng không chắc lắm.
Tạ Uyên không đồng tình nhìn bác ấy: “Bác nên xác nhận lại.”
“Được, từ ngày mai tôi nhất định sẽ chú ý xem Thụy Thụy dậy lúc nào, đánh răng rửa mặt lúc nào, ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, ăn bao nhiêu cơm, bình thường liên lạc với ai, liên lạc bao lâu, có cãi nhau với bạn cũ không, có kết bạn mới không.” Quản gia hơn năm mươi tuổi mỉm cười nói.
Tạ Uyên gật đầu: “Vậy nhé.”
Quản gia: “…” Nghe không hiểu ý chính à cậu chủ!
Tạ Uyên vẫn bận tâm chuyện tối nay không có quà. Sau vài câu đối thoại đơn giản, anh nhíu mày rời đi, khiến quản gia tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, cả đêm không ngủ được.
Tạ Uyên cũng không ngủ được, nhắm mắt lại là không nhịn được suy nghĩ tại sao hôm nay Kỷ Thụy không chuẩn bị quà cho mình. Nhiều lần anh muốn xuống lầu lôi cô dậy hỏi cho ra nhẽ, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.
Mãi đến ngày hôm sau vào văn phòng, anh vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại chỉ nghĩ ra được một câu trả lời: Đó là khi đưa hợp đồng mua nhà cho cô hôm qua, anh nổi giận đã dọa cô sợ.
Ban đầu làm những điều đó là để dỗ cô vui, sao lại phản tác dụng thế này? Tạ Uyên hiếm khi tự kiểm điểm bản thân, cô đơn một mình đứng trước cửa sổ nhìn xuống cảnh đường phố bên dưới.
Gần đây để tránh mặt Kỷ Thụy, anh luôn đi sớm về muộn, bây giờ cách giờ làm việc còn một tiếng, anh đã đến văn phòng.
Theo thói quen, anh uống một tách cà phê trước, sau đó ngồi vào bàn làm việc, nhắm mắt bắt đầu tự tẩy não.
Thật ra anh không thích Kỷ Thụy chút nào, chỉ là vì quá cô đơn nên mới có ảo giác thích cô. Anh không thích Kỷ Thụy, anh chỉ thích náo nhiệt. Nếu như người chuyển đến nhà họ Tạ lúc đầu không phải là Kỷ Thụy mà là một con khỉ, thì đối tượng khiến anh rung động có lẽ chính là con khỉ mặt Thiên Lôi mỏ nhọn.
Ừ, anh thực sự không thích Kỷ Thụy, chỉ là chi phí đầu tư quá lớn, khiến anh lầm tưởng mình thích Kỷ Thụy, Kỷ Thụy có gì tốt? Chẳng qua là một tiểu công chúa được nuôi dưỡng rất tốt, tiểu công chúa thôi, không chịu được sóng gió lớn… Hình như cũng không phải, đã xuyên không rồi, cũng coi như là người trải qua sóng gió lớn, cũng không thấy cô suy sụp, chứng minh cô có tính cách kiên cường.
Ngoài kiên cường, cô còn ung dung hào phóng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không lúng túng, biết ơn, một bữa cơm phải lấy một căn nhà để trả, mặc dù là anh thanh toán… Nhưng tiền của anh cũng giống như tiền của cô, ai thanh toán cũng không khác biệt, mà cô có thể luôn ghi nhớ lời hứa, thì có thể thấy cô ấy là một người có tâm địa lương thiện.
Tạ Uyên dựa vào ghế xoay giả vờ ngủ, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra, khẳng định một điều: Tự tẩy não hôm nay lại thất bại rồi.
… Vậy tại sao tối qua Kỷ Thụy không chuẩn bị quà cho anh?
Khi Tưởng Cách bước vào cửa, nhìn thấy anh đang bực bội đi tới đi lui trong văn phòng.
Thư ký Tưởng đã làm việc nhiều năm hiển nhiên đã quen với sự thất thường gần đây của ông chủ, bình tĩnh nói sơ qua công việc sắp xếp hôm nay, sau đó trực tiếp quay về văn phòng của mình.
Sau khi anh ấy rời đi, Tạ Uyên cũng dừng động tác cứng nhắc, đang chuẩn bị gọi các giám đốc của một vài bộ phận ở dưới lầu lên để họp nhỏ thì một cô gái cẩn thận gõ cửa bước vào: “Chào buổi sáng sếp Tạ.”
Tạ Uyên ngẩng đầu lên, thấy là người lạ mặt thì cau mày.
“Chào sếp Tạ, tôi, tôi là trợ lý mới được Văn phòng trợ lý tuyển dụng, Vương Kỳ.” Cô gái vội vàng nói.
Tạ Uyên nhớ ra rồi, hỏi: “Có chuyện gì?”
“… Xin lỗi sếp Tạ, thật ra là chuyện riêng.” Cô gái do dự tiến lại gần, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm rất lớn: “Tôi biết nói chuyện riêng trong giờ làm việc không tốt, nhưng để đề phòng, tôi cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng.”
Nói xong, cô ta mở điện thoại của mình, mở một đoạn video, đưa thẳng đến bàn làm việc của Tạ Uyên. Tạ Uyên liếc mắt nhìn, khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trong video, lập tức cầm điện thoại lên.
“Tối qua tôi làm mất chìa khóa, nên nhờ bảo vệ hỗ trợ xem camera, kết quả khi xem thì thấy… cô Kỷ.” Cô nhớ chị Lý đã nói hôm qua, người sếp tổng yêu nhất là Kỷ Thụy.
“Cô Kỷ ngồi xổm ở vườn hoa rất lâu, có vẻ không được khỏe, mặc dù có thể anh đã biết tình hình rồi, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên báo cho anh một tiếng.”
Cô ta giải thích xong, video cũng đã phát xong, Tạ Uyên nhìn thời gian trên video, lập tức mở lịch sử cuộc gọi của mình.
Cuộc gọi trước khi Kỷ Thụy ngồi xuống là gọi cho anh. Tim Tạ Uyên chùng xuống, lập tức hỏi: “Cô ấy đến đây lúc mấy giờ ngày hôm qua?”
“Vào lúc chúng tôi tan làm, lúc đó sếp Tạ đã rời đi rồi.” Trợ lý mới trả lời.
Trên trái tim chùng xuống của Tạ Uyên lại bị đè thêm một tảng đá, anh im lặng hồi lâu, mãi đến khi trợ lý mới lại cẩn thận gọi anh một tiếng, anh mới đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi đến cửa, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại: “Việc đó… Cảm ơn, cảm ơn.”
Trợ lý mới nghe xong, biết mình lần này đến đúng lúc, lập tức vui vẻ gật đầu.
Tạ Uyên không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi xuống lầu, Tưởng Cách nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra: “Sếp Tạ đi đâu vậy?”
“Hủy bỏ tất cả lịch trình buổi sáng.” Tạ Uyên không quay đầu lại.
Tưởng Cách: “… Được, hủy bỏ, ai dám chống lại ý chỉ của anh, hôn quân.”
“Sao không nói trước mặt anh ấy?” Chị Lý lướt qua nói thầm.
Tưởng Cách làm động tác kéo khóa kéo trên miệng, giơ hai tay cầu xin tha thứ.
Trên đường về nhà, Tạ Uyên liên tục nhớ lại hình ảnh Kỷ Thụy ngồi xổm sau khi nghe điện thoại. Mỗi lần nhớ lại, tim anh lại nhói đau, đau đến mức cuối cùng cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì bản thân là một người trưởng thành, nói muốn thu xếp tốt cảm xúc của mình để không ảnh hưởng đến cô, nhưng ngay từ khi bản thân nảy sinh tâm tư không nên có, anh đã ảnh hưởng đến cô rồi.
Anh còn nói dối, lừa cô nói mình đang tăng ca, nghĩ đến việc cô ngồi xổm trước cửa công ty mười phút đó đã buồn đến mức nào, Tạ Uyên cảm thấy ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Tài xế nhận ra tâm trạng anh không tốt, phi nhanh trên đường. Về đến nhà, xe còn chưa dừng hẳn, Tạ Uyên đã đẩy cửa xe ra.
“Cẩn thận!” Anh ấy vội vàng nhắc nhở, đáng tiếc Tạ Uyên đã vội vã đi vào phòng khách.
Quản gia và bác Chung đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, thấy anh về liền đứng dậy chào hỏi. Tạ Uyên mặt lạnh lùng phớt lờ tất cả mọi người, chống gậy đi thẳng lên lầu.
Cuối cùng cũng đến cửa phòng ngủ trên tầng hai, anh hít một hơi thật sâu, vừa giơ tay lên định gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Kỷ Thụy đang định bước ra ngoài, nhìn thấy Tạ Uyên đột nhiên xuất hiện giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.
Tạ Uyên thoáng hiện vẻ không tự nhiên trên mặt, định mở miệng nói chuyện, đột nhiên chú ý đến cô đang mặc chiếc váy lúc bỏ nhà đi lần trước. Nhất thời chuông báo động trong anh vang lên: “Cô lại định rời khỏi nhà họ Tạ?”
“Cháu…”
“Chỉ vì tôi nói dối hôm qua, cô lại định bỏ đi?” Sắc mặt Tạ Uyên lạnh lùng cứng rắn: “Ít nhất cô cũng cho tôi một cơ hội giải thích chứ!”
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, khoanh tay: “Vậy chú giải thích đi.”
Tạ Uyên: “…”
“Giải thích đi.” Kỷ Thụy giục.
Tạ Uyên: “…”
“Giải thích đi.” Kỷ Thụy giục.
Giải thích cái gì, nói rằng anh không cố ý nói dối, chỉ là sợ bị cô phát hiện ra anh thích cô, nên muốn lén lút trốn đi để thu xếp tình cảm của mình dành cho cô? Tạ Uyên càng lúc càng cứng đờ, đang định mở miệng nói chuyện thì Kỷ Thụy đột nhiên bịt miệng anh lại.
“Không muốn nói thì thôi.” Cô bất lực nói.
… Cứ qua loa như vậy sao? Tạ Uyên ngơ ngác nhìn cô.
Kỷ Thụy vẫn bịt miệng anh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Nhưng chú phải trả lời cháu vài câu hỏi.”
Lòng bàn tay ấm áp của cô vẫn truyền đến môi anh, Tạ Uyên sắc mặt bình tĩnh, thực ra đầu óc trống rỗng, đợi đến khi phản ứng lại thì đã gật đầu.
Kỷ Thụy buông anh ra, cân nhắc hồi lâu rồi hỏi: “Công ty có phải gặp rắc rối gì rồi không?”
Tạ Uyên khựng lại, phủ nhận.
“Vậy là chú gặp rắc rối rồi?” Kỷ Thụy lo lắng: “Là chuyện vi phạm pháp luật kỷ luật à? Lần trước chú say rượu, lần này nói dối, đều là để giải quyết chuyện này? Là về chính trị hay kinh tế…”
Cô liên tục đặt ra nhiều câu hỏi, suy nghĩ ngày càng bay xa, Tạ Uyên vội vàng ngăn cản: “Tôi không gặp rắc rối, công ty cũng không gặp rắc rối, là… một số chuyện không tiện nói.”
Kỷ Thụy ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh.
Tạ Uyên nghiêm túc gật đầu.
Kỷ Thụy từ ánh mắt kiên định của anh hiểu ra điều gì đó, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Không, không sao là tốt rồi… Cháu hiểu.” Kỷ Thụy có chút đồng cảm, muốn an ủi nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh, đành chuyển chủ đề: “Cháu cũng không định đi, chỉ muốn đến công ty tìm chú hỏi cho rõ ràng. Tối qua cháu suy nghĩ lung tung cả đêm, nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không thể xác định, nên mới thay quần áo chuẩn bị đi tìm chú.”
Nghe cô nói mặc như vậy là để đi tìm mình, Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nói: “Sau này đừng mặc chiếc váy này nữa, tôi không thích.”
“Tại sao? Rất đẹp mà!” Kỷ Thụy nhíu mày khổ sở.
Tạ Uyên khựng lại: “Cô thích?”
“Tất nhiên, không thì cháu mặc làm gì.” Kỷ Thụy xoay một vòng trước mặt anh.
Tạ Uyên cũng chẳng có nguyên tắc gì: “Thích thì mặc nhiều vào.”
Hai người lại tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt, Tạ Uyên được quan tâm đầy đủ thì mỹ mãn đi làm. Kỷ Thụy thì quay lại phòng thay đồ ngủ, sau đó bắt đầu tìm kiếm bệnh viện nam khoa tốt nhất ở Chu Thành.
“Ừ, chắc là muốn tìm tôi, tôi không cho.” Tạ Uyên đáp.
Tưởng Cách gật đầu, lại hỏi: “Phía Nam thành mới mở một quán trà, trà ở đó không tệ, chỗ cũng yên tĩnh, có muốn thử không?”
“Không đi, về nhà cậu.” Tạ Uyên không mấy hứng thú.
Tưởng Cách giật giật khóe miệng, khéo léo nhắc nhở: “Sếp Tạ, anh đã liên tục đến nhà tôi một tuần rồi, hay là đổi chỗ khác đi.”
“Ai bày cho tôi ý tưởng tăng ca để đầu óc minh mẫn?” Tạ Uyên sâu kín mở miệng: “Lại là ai nói chỉ cần tôi muốn tăng ca thì sẽ có vô số việc để làm?”
… Ai mà biết anh lại yêu đương đến mức không cứu vãn được! Ai có thể ngờ anh yêu đương đến mức này mà vẫn có thể xử lý công việc hiệu quả đến mức không còn việc gì để làm nữa! Tưởng Cách nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng có cách nào với anh, đành bảo tài xế lái về nhà mình.
Bên Kỷ Thụy, sau khi cúp máy, cô thất thần ngồi bệt bên bồn hoa trước tòa nhà văn phòng rất lâu, đến khi chân tê mới loạng choạng rời đi.
Về đến nhà, cô từ chối lời mời trồng rau của quản gia và lời mời nướng bánh của bác Chung, trực tiếp về phòng, sau đó nằm lì trong chăn không chịu ra ngoài.
Gần một giờ sáng, Tạ Uyên vất vả suốt ngày mới về nhà, bật đèn phòng khách, việc đầu tiên là nhìn về phía bàn trà tối nay – Trống trơn.
Tạ Uyên dừng lại một chút, lại kiểm tra khu vực xung quanh bàn trà… thậm chí cả dưới gầm bàn, sau khi xác định không có món quà nhỏ nào, anh đi thẳng đến phòng quản gia.
Gần sáng là thời điểm thích hợp nhất cho giấc ngủ sâu, quản gia đã làm việc vất vả cả ngày đang chìm trong giấc mộng. Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên như tiếng chuông báo tử, trực tiếp dọa bác ấy bật dậy.
“Ai?” Bác ấy cảnh giác hỏi.
“Tôi.”
Quản gia nhận ra giọng nói của Tạ Uyên, vội vàng chạy ra mở cửa: “Sao vậy cậu chủ, có chuyện gì xảy ra?”
“Món quà Kỷ Thụy tặng tôi bị ai lấy mất rồi?” Tạ Uyên hỏi.
Quản gia: “…”
“Ừ?” Thấy bác ấy không trả lời, Tạ Uyên vẫy vẫy tay.
Quản gia cạn lời, mãi một lúc mới nghẹn ra một câu: “Nửa đêm nửa hôm đột nhiên tìm tôi, tôi tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.”
“Ừ, quà Kỷ Thụy tặng tôi bị người ta lấy mất rồi.” Tạ Uyên gật đầu, đây là chuyện lớn long trời lở đất.
Quản gia hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy không còn luyến tiếc với “nơi làm việc” mình đã gắn bó mấy chục năm. Bác ấy bắt đầu nghiêm túc cân nhắc có nên nghỉ việc về hưu hay không, ít nhất lũ trẻ ở nhà không dám nửa đêm vì mấy món quà vớ vẩn nào đó chạy đến làm phiền bác ấy.
Chủ nhà đánh thức nhân viên vì mấy món quà vớ vẩn dường như vẫn chưa nhận ra mình sắp mất đi một quản gia xuất sắc, vẫn đang băn khoăn về vấn đề quà cáp của mình: “Hay là xem camera đi, cô ấy không tặng đồ ngọt thì cũng viết giấy, có thể có người tưởng là rác nên vứt đi…”
“Cô Thụy hôm nay không có quà cho cậu.” Quản gia bình thản nói cho anh một tin sét đánh.
Tạ Uyên khựng lại, cau mày: “Không thể nào, chắc chắn có.”
“Thật sự không có, cô ấy từ ngoài về là vào phòng luôn.” Quản gia khẳng định.
Trọng tâm của Tạ Uyên nhanh chóng lệch đi: “Cô ấy… chưa ăn cơm?”
“Có lẽ là ăn ở ngoài rồi.” Quản gia cũng không chắc lắm.
Tạ Uyên không đồng tình nhìn bác ấy: “Bác nên xác nhận lại.”
“Được, từ ngày mai tôi nhất định sẽ chú ý xem Thụy Thụy dậy lúc nào, đánh răng rửa mặt lúc nào, ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, ăn bao nhiêu cơm, bình thường liên lạc với ai, liên lạc bao lâu, có cãi nhau với bạn cũ không, có kết bạn mới không.” Quản gia hơn năm mươi tuổi mỉm cười nói.
Tạ Uyên gật đầu: “Vậy nhé.”
Quản gia: “…” Nghe không hiểu ý chính à cậu chủ!
Tạ Uyên vẫn bận tâm chuyện tối nay không có quà. Sau vài câu đối thoại đơn giản, anh nhíu mày rời đi, khiến quản gia tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, cả đêm không ngủ được.
Tạ Uyên cũng không ngủ được, nhắm mắt lại là không nhịn được suy nghĩ tại sao hôm nay Kỷ Thụy không chuẩn bị quà cho mình. Nhiều lần anh muốn xuống lầu lôi cô dậy hỏi cho ra nhẽ, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.
Mãi đến ngày hôm sau vào văn phòng, anh vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại chỉ nghĩ ra được một câu trả lời: Đó là khi đưa hợp đồng mua nhà cho cô hôm qua, anh nổi giận đã dọa cô sợ.
Ban đầu làm những điều đó là để dỗ cô vui, sao lại phản tác dụng thế này? Tạ Uyên hiếm khi tự kiểm điểm bản thân, cô đơn một mình đứng trước cửa sổ nhìn xuống cảnh đường phố bên dưới.
Gần đây để tránh mặt Kỷ Thụy, anh luôn đi sớm về muộn, bây giờ cách giờ làm việc còn một tiếng, anh đã đến văn phòng.
Theo thói quen, anh uống một tách cà phê trước, sau đó ngồi vào bàn làm việc, nhắm mắt bắt đầu tự tẩy não.
Thật ra anh không thích Kỷ Thụy chút nào, chỉ là vì quá cô đơn nên mới có ảo giác thích cô. Anh không thích Kỷ Thụy, anh chỉ thích náo nhiệt. Nếu như người chuyển đến nhà họ Tạ lúc đầu không phải là Kỷ Thụy mà là một con khỉ, thì đối tượng khiến anh rung động có lẽ chính là con khỉ mặt Thiên Lôi mỏ nhọn.
Ừ, anh thực sự không thích Kỷ Thụy, chỉ là chi phí đầu tư quá lớn, khiến anh lầm tưởng mình thích Kỷ Thụy, Kỷ Thụy có gì tốt? Chẳng qua là một tiểu công chúa được nuôi dưỡng rất tốt, tiểu công chúa thôi, không chịu được sóng gió lớn… Hình như cũng không phải, đã xuyên không rồi, cũng coi như là người trải qua sóng gió lớn, cũng không thấy cô suy sụp, chứng minh cô có tính cách kiên cường.
Ngoài kiên cường, cô còn ung dung hào phóng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không lúng túng, biết ơn, một bữa cơm phải lấy một căn nhà để trả, mặc dù là anh thanh toán… Nhưng tiền của anh cũng giống như tiền của cô, ai thanh toán cũng không khác biệt, mà cô có thể luôn ghi nhớ lời hứa, thì có thể thấy cô ấy là một người có tâm địa lương thiện.
Tạ Uyên dựa vào ghế xoay giả vờ ngủ, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra, khẳng định một điều: Tự tẩy não hôm nay lại thất bại rồi.
… Vậy tại sao tối qua Kỷ Thụy không chuẩn bị quà cho anh?
Khi Tưởng Cách bước vào cửa, nhìn thấy anh đang bực bội đi tới đi lui trong văn phòng.
Thư ký Tưởng đã làm việc nhiều năm hiển nhiên đã quen với sự thất thường gần đây của ông chủ, bình tĩnh nói sơ qua công việc sắp xếp hôm nay, sau đó trực tiếp quay về văn phòng của mình.
Sau khi anh ấy rời đi, Tạ Uyên cũng dừng động tác cứng nhắc, đang chuẩn bị gọi các giám đốc của một vài bộ phận ở dưới lầu lên để họp nhỏ thì một cô gái cẩn thận gõ cửa bước vào: “Chào buổi sáng sếp Tạ.”
Tạ Uyên ngẩng đầu lên, thấy là người lạ mặt thì cau mày.
“Chào sếp Tạ, tôi, tôi là trợ lý mới được Văn phòng trợ lý tuyển dụng, Vương Kỳ.” Cô gái vội vàng nói.
Tạ Uyên nhớ ra rồi, hỏi: “Có chuyện gì?”
“… Xin lỗi sếp Tạ, thật ra là chuyện riêng.” Cô gái do dự tiến lại gần, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm rất lớn: “Tôi biết nói chuyện riêng trong giờ làm việc không tốt, nhưng để đề phòng, tôi cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng.”
Nói xong, cô ta mở điện thoại của mình, mở một đoạn video, đưa thẳng đến bàn làm việc của Tạ Uyên. Tạ Uyên liếc mắt nhìn, khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trong video, lập tức cầm điện thoại lên.
“Tối qua tôi làm mất chìa khóa, nên nhờ bảo vệ hỗ trợ xem camera, kết quả khi xem thì thấy… cô Kỷ.” Cô nhớ chị Lý đã nói hôm qua, người sếp tổng yêu nhất là Kỷ Thụy.
“Cô Kỷ ngồi xổm ở vườn hoa rất lâu, có vẻ không được khỏe, mặc dù có thể anh đã biết tình hình rồi, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên báo cho anh một tiếng.”
Cô ta giải thích xong, video cũng đã phát xong, Tạ Uyên nhìn thời gian trên video, lập tức mở lịch sử cuộc gọi của mình.
Cuộc gọi trước khi Kỷ Thụy ngồi xuống là gọi cho anh. Tim Tạ Uyên chùng xuống, lập tức hỏi: “Cô ấy đến đây lúc mấy giờ ngày hôm qua?”
“Vào lúc chúng tôi tan làm, lúc đó sếp Tạ đã rời đi rồi.” Trợ lý mới trả lời.
Trên trái tim chùng xuống của Tạ Uyên lại bị đè thêm một tảng đá, anh im lặng hồi lâu, mãi đến khi trợ lý mới lại cẩn thận gọi anh một tiếng, anh mới đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi đến cửa, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại: “Việc đó… Cảm ơn, cảm ơn.”
Trợ lý mới nghe xong, biết mình lần này đến đúng lúc, lập tức vui vẻ gật đầu.
Tạ Uyên không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi xuống lầu, Tưởng Cách nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra: “Sếp Tạ đi đâu vậy?”
“Hủy bỏ tất cả lịch trình buổi sáng.” Tạ Uyên không quay đầu lại.
Tưởng Cách: “… Được, hủy bỏ, ai dám chống lại ý chỉ của anh, hôn quân.”
“Sao không nói trước mặt anh ấy?” Chị Lý lướt qua nói thầm.
Tưởng Cách làm động tác kéo khóa kéo trên miệng, giơ hai tay cầu xin tha thứ.
Trên đường về nhà, Tạ Uyên liên tục nhớ lại hình ảnh Kỷ Thụy ngồi xổm sau khi nghe điện thoại. Mỗi lần nhớ lại, tim anh lại nhói đau, đau đến mức cuối cùng cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì bản thân là một người trưởng thành, nói muốn thu xếp tốt cảm xúc của mình để không ảnh hưởng đến cô, nhưng ngay từ khi bản thân nảy sinh tâm tư không nên có, anh đã ảnh hưởng đến cô rồi.
Anh còn nói dối, lừa cô nói mình đang tăng ca, nghĩ đến việc cô ngồi xổm trước cửa công ty mười phút đó đã buồn đến mức nào, Tạ Uyên cảm thấy ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Tài xế nhận ra tâm trạng anh không tốt, phi nhanh trên đường. Về đến nhà, xe còn chưa dừng hẳn, Tạ Uyên đã đẩy cửa xe ra.
“Cẩn thận!” Anh ấy vội vàng nhắc nhở, đáng tiếc Tạ Uyên đã vội vã đi vào phòng khách.
Quản gia và bác Chung đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, thấy anh về liền đứng dậy chào hỏi. Tạ Uyên mặt lạnh lùng phớt lờ tất cả mọi người, chống gậy đi thẳng lên lầu.
Cuối cùng cũng đến cửa phòng ngủ trên tầng hai, anh hít một hơi thật sâu, vừa giơ tay lên định gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Kỷ Thụy đang định bước ra ngoài, nhìn thấy Tạ Uyên đột nhiên xuất hiện giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.
Tạ Uyên thoáng hiện vẻ không tự nhiên trên mặt, định mở miệng nói chuyện, đột nhiên chú ý đến cô đang mặc chiếc váy lúc bỏ nhà đi lần trước. Nhất thời chuông báo động trong anh vang lên: “Cô lại định rời khỏi nhà họ Tạ?”
“Cháu…”
“Chỉ vì tôi nói dối hôm qua, cô lại định bỏ đi?” Sắc mặt Tạ Uyên lạnh lùng cứng rắn: “Ít nhất cô cũng cho tôi một cơ hội giải thích chứ!”
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, khoanh tay: “Vậy chú giải thích đi.”
Tạ Uyên: “…”
“Giải thích đi.” Kỷ Thụy giục.
Tạ Uyên: “…”
“Giải thích đi.” Kỷ Thụy giục.
Giải thích cái gì, nói rằng anh không cố ý nói dối, chỉ là sợ bị cô phát hiện ra anh thích cô, nên muốn lén lút trốn đi để thu xếp tình cảm của mình dành cho cô? Tạ Uyên càng lúc càng cứng đờ, đang định mở miệng nói chuyện thì Kỷ Thụy đột nhiên bịt miệng anh lại.
“Không muốn nói thì thôi.” Cô bất lực nói.
… Cứ qua loa như vậy sao? Tạ Uyên ngơ ngác nhìn cô.
Kỷ Thụy vẫn bịt miệng anh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Nhưng chú phải trả lời cháu vài câu hỏi.”
Lòng bàn tay ấm áp của cô vẫn truyền đến môi anh, Tạ Uyên sắc mặt bình tĩnh, thực ra đầu óc trống rỗng, đợi đến khi phản ứng lại thì đã gật đầu.
Kỷ Thụy buông anh ra, cân nhắc hồi lâu rồi hỏi: “Công ty có phải gặp rắc rối gì rồi không?”
Tạ Uyên khựng lại, phủ nhận.
“Vậy là chú gặp rắc rối rồi?” Kỷ Thụy lo lắng: “Là chuyện vi phạm pháp luật kỷ luật à? Lần trước chú say rượu, lần này nói dối, đều là để giải quyết chuyện này? Là về chính trị hay kinh tế…”
Cô liên tục đặt ra nhiều câu hỏi, suy nghĩ ngày càng bay xa, Tạ Uyên vội vàng ngăn cản: “Tôi không gặp rắc rối, công ty cũng không gặp rắc rối, là… một số chuyện không tiện nói.”
Kỷ Thụy ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh.
Tạ Uyên nghiêm túc gật đầu.
Kỷ Thụy từ ánh mắt kiên định của anh hiểu ra điều gì đó, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Không, không sao là tốt rồi… Cháu hiểu.” Kỷ Thụy có chút đồng cảm, muốn an ủi nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh, đành chuyển chủ đề: “Cháu cũng không định đi, chỉ muốn đến công ty tìm chú hỏi cho rõ ràng. Tối qua cháu suy nghĩ lung tung cả đêm, nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không thể xác định, nên mới thay quần áo chuẩn bị đi tìm chú.”
Nghe cô nói mặc như vậy là để đi tìm mình, Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nói: “Sau này đừng mặc chiếc váy này nữa, tôi không thích.”
“Tại sao? Rất đẹp mà!” Kỷ Thụy nhíu mày khổ sở.
Tạ Uyên khựng lại: “Cô thích?”
“Tất nhiên, không thì cháu mặc làm gì.” Kỷ Thụy xoay một vòng trước mặt anh.
Tạ Uyên cũng chẳng có nguyên tắc gì: “Thích thì mặc nhiều vào.”
Hai người lại tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt, Tạ Uyên được quan tâm đầy đủ thì mỹ mãn đi làm. Kỷ Thụy thì quay lại phòng thay đồ ngủ, sau đó bắt đầu tìm kiếm bệnh viện nam khoa tốt nhất ở Chu Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.