Chương 2
Hoa Sinh Tước Bất Động
20/11/2024
- Edit + beta: Yu Xin -
-
Những năm gần đây mùa thu càng lúc càng đến muộn, rõ ràng đã đến cuối tháng tám, nhưng nhiệt độ ở Bắc Kinh lại không hề có dấu hiệu giảm xuống, thỉnh thoảng có một trận mưa rào, cũng chỉ để lại cái oi bức lúc chạng vạng.
Không biết là do thời tiết hay do tâm trạng không tốt, mặc dù trong phòng học đang bật điều hòa, nhưng Cố Hoài Châu vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái.
Hôm nay là ngày Viện Y học phỏng vấn tuyển giảng viên mới, từ trước đến giờ Cố Hoài Châu không thích dính vào mấy chuyện thế này, suốt cả ngày đều phải xem đủ các thể loại ppt, nghe một đoạn giới thiệu bản thân hết cái này đến cái khác, còn mệt mỏi hơn cả việc phải dạy cho nhóm học sinh chậm hiểu nữa. Nếu không phải trưởng khoa đã nói năm học mới nhất định phải phân cho anh một trợ giảng, cưỡng chế bắt ép anh phải lộ mặt, thì bây giờ anh đã nằm ở nhà hưởng thụ những tháng ngày cuối mùa hè rồi.
Mấy năm nay Cố Hoài Châu không đồng ý dẫn dắt trợ giảng, anh lên lớp không điểm danh, cũng rất ít khi yêu cầu bài tập, cuối kỳ lúc chấm bài thi một mình anh cũng có thể giải quyết.
Dẫn theo một trợ giảng thì lúc nào cũng phải thông báo trước cho đối phương biết tiến độ dạy học, cũng không thể tùy theo ý mình muốn giảng thế nào thì giảng thế đó. Trái lại còn thêm phiền, không hiểu tại sao trường học cứ nhất quyết phải chạy theo cái loại bệnh hình thức không thực dụng này.
Tuy nhiên, trưởng khoa đã nói với anh đây là nhiệm vụ cơ bản nhất sau khi anh trở thành giáo sư chính thức, anh có thể chọn một người trong số các nghiên cứu sinh do mình dẫn dắt hoặc chấp nhận sự sắp xếp của nhà trường.
Cố Hoài Châu suy nghĩ, mấy thí nghiệm mà đám nhóc kia làm đến nay vẫn chưa có chút tiến triển nào, trừ một ít bề nổi bên ngoài ra thì không biết một cái gì nữa, chỉ suốt ngày mong ngóng lấy được bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Đưa bọn họ đến trước mặt khéo lại càng khiến anh thấy đau đầu hơn.
Thôi, không nên tự làm khó mình nữa, lỡ như tức giận đến mức đột quỵ thì không hay cho lắm, cứ phó mặc cho số trời đi.
Vòng phỏng vấn bắt đầu từ chín giờ sáng, Cố Hoài Châu liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện tại đã là ba giờ chiều, nhóm giáo sư xung quanh đều giơ tay xoa huyệt thái dương, đã hơi không trụ nổi nữa, anh quay đầu nhìn trưởng khoa ngáp một cái, tỏ vẻ mình không thể ngồi lâu hơn được, liệu ông có thể giơ cao đánh khẽ, ít đi một giám khảo thì cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Trưởng khoa nghiêm mặt lắc đầu, sau đó thì không thèm nhìn anh lần nào nữa.
Buổi sáng là phỏng vấn giảng viên, buổi chiều mới là trợ giảng, Cố Hoài Châu đau đầu ngồi nghe hết cả ngày, xoa xoa thái dương đánh số như một cái máy, lại không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt khá quen.
Số 9, Vu Dao.
Không phải trùng tên, là ba ba của Vu Tinh.
Buổi tối cái ngày vô tình gặp nhau trước cửa tiệm đó, không chỉ có mình tâm trạng của Vu Tinh sa sút, sau khi Cố Hoài Châu về nhà gần như lúc nào cũng nhớ tới anh bạn nhỏ luôn miệng gọi mình là chú ơi, còn có ba ba của nhóc con đứng trước mặt anh với dáng vẻ vừa luống cuống vừa lo lắng ấy. Khi đó hẳn nên chọc cho bọn họ vui vẻ một tí, hoặc ít nhất nên lưu lại phương thức liên lạc, trong lòng Cố Hoài Châu cảm thấy hơi hối hận, buồn chán lướt lướt trên giao diện wechat, lại bỗng nhớ tới câu nhanh chóng sinh một đứa bé mà chị gái đã nói.
Lần đầu tiên trong đầu Cố Hoài Châu xuất hiện một suy nghĩ, nếu như có một đứa con giống như nhóc Vu Tinh vậy, thì có vẻ cũng không tệ lắm.
Sau đó anh lại cười tự giễu, trên đời này làm gì có chuyện tốt như tự nhiên có được một đứa con ngoan như vậy chứ.
Cố Hoài Châu cũng không phải là người kiên quyết theo chủ nghĩa không kết hôn, anh cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, chẳng là vẫn luôn không gặp được người thích hợp, từ thân thể đến trái tim chưa từng rung động trước ai. Chỉ có một lần tham gia hội nghị học thuật ở Thụy Điển vào mấy năm trước, lần đầu tiên anh gặp được một Omega có thể làm anh bước vào kỳ nhạy cảm, tình huống lúc đó khá khẩn cấp, anh buộc phải đánh dấu tạm thời với Omega ấy, nào ngờ đến khi hội nghị kết thúc thì người cũng biến mất theo.
Hai người chen chúc trong nhà kho chật hẹp, đèn trong phòng đã sớm hỏng, đến bộ dạng đối phương như thế nào cũng không thể nhìn rõ, chứ đừng nói đến bất kỳ thông tin nào khác. Cố Hoài Châu đã từng nghiêm túc tìm kiếm rất lâu, lại vẫn bặt vô âm tín, cũng bởi vì người này nên anh mới nói ba mẹ rằng mình sẽ không kết hôn.
Nếu như chưa từng trải qua cảm giác kết hợp giữa AO cực kỳ phù hợp, có lẽ Cố Hoài Châu thật sự sẽ tìm một người thích hợp cùng sống qua ngày, thế nhưng anh đã gặp được một người, từng vùi sâu trong cơ thể người kia, liếm hôn tuyến thể của người nọ, đây là "trừ khước Vu Sơn, bất thị vân"[1].
[1] Đây là một câu thơ trong bài thơ Ly tứ kỳ 4 của nhà thơ Nguyên Chuẩn:
"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân."
Dịch nghĩa:
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,
Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.
=> Ở đây ý nói nếu đã trải nghiệm được thứ tốt đẹp nhất thì những thứ khác chẳng đáng là gì nữa.
Không phải nếu không là người đó thì không thể, chỉ là anh muốn kiên trì chờ đợi tình yêu đến.
Sáu năm trôi qua, Cố Hoài Châu đã không còn nhớ rõ rất nhiều tình tiết khi ấy nữa, nhưng khi Vu Dao xuất hiện trước mặt anh, căng thẳng nói cảm ơn với anh, Cố Hoài Châu lại bỗng nhiên nhớ tới khung cảnh bên trong căn nhà kho chật chội ở hội nghị lúc đó, omega yếu ớt đó cũng giống như thế này, đôi mắt ngập nước long lanh, cơ thể không khống chế được run rẩy, cậu ấy nói với anh, muốn nữa... sâu thêm chút nữa...
Mấy hôm trước Cố Hoài Châu mời nhóm sinh viên cùng ăn cơm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến cửa tiệm kia, nhưng anh không gặp được Vu Dao.
Nào ngờ Vu Dao lại đến viện Y học phỏng vấn làm trợ giảng.
Hôm đó ở cửa tiệm không nhìn kỹ, hôm nay Cố Hoài Châu mới phát hiện Vu Dao thật sự rất đẹp, làn da trắng nõn, tóc mái để dài che trán, hệt như một cậu sinh viên, cho dù mặc một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ cũng không tăng thêm được khí chất trưởng thành, nhìn kiểu gì cũng giống như một đứa trẻ lấy trộm quần áo của người lớn trong nhà mặc thử, càng lộ vẻ ngây ngô.
Nụ cười của cậu vừa trong sáng vừa dịu dàng, khi mở miệng giới thiệu về mình, giọng nói cũng như một cơn gió xuân tươi mát, xua tan nóng bức trong lòng người nghe.
Nếu như có thể để cậu làm trợ giảng cho anh, hình như cũng không đến nỗi khó tiếp thu như thế.
Cố Hoài Châu vực dậy tinh thần một lần nữa, cầm lấy phần sơ yếu lý lịch của Vu Dao xem --- cậu du học từ Thụy Điển về, có vài luận văn được đăng trên tạp chí khoa học, ngoài ra còn có kinh nghiệm thực tế xã hội, cậu dư sức vào viện Y học làm trợ giảng.
Chỉ có một thứ có thể khiến lãnh đạo cảm thấy lo lắng.
- -- Cậu là một Omega.
Còn là một omega chưa lập gia đình, không phải li dị, mà là chưa kết hôn.
Bây giờ miếng dán ức chế đã được phổ biến rộng rãi, sau một ngày phỏng vấn dài thế này, người trong phòng học lớn cũng không thể ngửi ra được một chút mùi hương của chất dẫn dụ nào, nếu như không xem sơ yếu lý lịch của cậu, không ai biết được giới tính thứ hai của cậu là gì.
Nhưng mà nếu một ngày nào đó cậu và một beta khác muốn cạnh tranh một chức vụ, rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng yếu thế, chứ đừng nói là so với một alpha.
Cố Hoài Châu ma xui quỷ khiến lấy việc công làm việc tư, một là vì anh có ấn tượng khá tốt với Vu Dao, hai là... anh có một sự chấp nhất không rõ với đất nước Thụy Điển này.
Sớm đã qua cái tuổi tin vào kỳ tích xuất hiện, Cố Hoài Châu cũng không cho rằng đây sẽ là người mà anh đã tìm kiếm suốt bao năm qua, anh chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt mang đến cảm giác trong sáng khiến người khác ưa thích, đơn thuần chỉ muốn giúp cậu một tay.
Đề phòng lỡ như, anh cho Vu Dao số điểm cao nhất trong ngày hôm nay.
Mỗi hạng mục gần như đạt max điểm.
Những người trước đó đều không có gì quá nổi bật, chỉ cần Vu Dao đạt được điểm số áp đảo trong vòng phỏng vấn, thì chuyện bị loại vì giới tính thứ hai sẽ hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Vu Dao chỉ mới trình bày được một nửa ppt, Cố Hoài Châu đã vung bút cho điểm xong, anh không nhịn được cong môi, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên bục giảng, rồi lại cúi đầu nhìn bảng điểm trong tay mình, thầm khen ngợi sự nhanh trí của bản thân.
Nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ đến một chuyện, nếu Vu Dao vẫn chưa kết hôn, vậy tại sao Vu Tinh lại gọi cậu là ba ba?
Anh muốn tìm Vu Dao hỏi cho rõ, nhưng lại cảm thấy vấn đề này quá riêng tư, Cố Hoài Châu nghĩ mãi không ra, dứt khoát không nghĩ đến nữa, sau này nếu như có cơ hội làm bạn bè với nhau, thì hẳn là sẽ biết được thôi.
Mấy ngày tiếp theo Cố Hoài Châu cũng không hỏi đến chuyện phỏng vấn thế nào, nghĩ thầm chờ đến khai giảng có lẽ sẽ gặp được Vu Dao ở trong viện Y học, thậm chí anh còn có suy nghĩ chủ động đến gặp trưởng khoa đánh tiếng, để Vu Dao trở thành trợ giảng cho mình.
Thế nhưng nghĩ lại, Vu Dao học là chuyên ngành y tế công cộng, còn anh dạy sinh lí học, cho dù có sắp xếp thế nào thì cũng không thể phân đến chỗ anh được, lúc này mới thôi.
Theo thường lệ, giáo sư luôn khai giảng sớm hơn sinh viên một tuần, còn phải đưa ra kế hoạch dạy học cho học kỳ mới. Học kỳ này Cố Hoài Châu chịu trách nhiệm giảng dạy môn sinh lý tim mạch, còn phải có đủ kỹ năng để dạy thực hành, anh lục trong một đống thư mục trên máy tính để tìm bản kế hoạch dạy học đã được làm từ mấy năm trước, làm bộ suy nghĩ nghiêm túc nửa ngày, cuối cùng không sửa một chữ nào cả gửi thẳng vào hòm thư điện tử của trưởng khoa.
Lãnh đạo trong viện đều đã quen với phong cách giảng dạy tùy hứng này của anh, mấy năm trước còn tận tình khuyên bảo phê bình vài câu, bây giờ chỉ như hổ giấy giả vờ nghiêm khắc mà thôi.
Không có cách mà, sinh viên đều thích học lớp anh dạy, các môn tự chọn của Cố Hoài Châu luôn được đăng ký full chỗ, còn các môn bắt buộc, những nhóm nhỏ do anh hướng dẫn luôn đạt được thành tích xuất sắc nhất và anh gần như luôn dành được ngân sách tài trợ thí nghiệm, các bài báo khoa học cũng được đánh giá cực tốt.
Những thành tích mà một giáo sư nên có Cố Hoài Châu đều đã làm được, thậm chí còn làm tốt hơn nhiều so với rất nhiều người khác, cái việc như lập bản kế hoạch dạy học này chỉ là thứ nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhóm lãnh đạo cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cũng giống như những học kỳ trước đó, Cố Hoài Châu vẫn là nước đến chân rồi mới chịu nộp lên khoa những tư liệu cần thiết ngay sát nút ngày khai giảng, đồng thời cũng đạt được ước nguyện gặp được Vu Dao vào ngày họp ban thường niên đầu năm.
Thiếu niên đã cởi bỏ bộ quần áo người lớn, chỉ mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản, chiếc áo sơ mi tay ngắn ôm sát lấy cơ thể, khuy áo sơ mi trên cùng mở rộng, để lộ phần hầu kết không quá rõ ràng, trông càng trẻ trung năng động hơn.
Lúc Cố Hoài Châu bước vào phòng họp, Vu Dao đang giúp trợ lý trưởng khoa chuẩn bị nước trà, động tác lập đi lập lại cũng không làm cậu thấy phiền chán, trái lại mỗi khi có vị giáo sư nào bước vào cậu đều có thể đón chào bằng một nụ cười, cung kính nói một câu chào giáo sư.
Khi nhìn rõ người đi vào là Cố Hoài Châu, nụ cười trên môi của Vu Dao còn tươi hơn mấy phần, giống y như trông thấy người quen mà lộ ra nụ cười tươi rói, hơn nữa còn mở miệng nhắc nhở anh nước trà có hơi nóng cẩn thận kẻo bị bỏng.
- -- Hôm phỏng vấn đó cậu đã nhận ra Cố Hoài Châu, là cái chú mà Vu Tinh cứ nhắc đi nhắc lại mãi mấy ngày trước.
Buổi chiều hôm phỏng vấn, anh một lát thì cúi đầu xem sơ yếu lý lịch của cậu, một chốc lại ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, trong đó còn có cả sự tán thưởng không hề che giấu, khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu luôn cảm thấy rất an tâm, nhất là khi so sánh với những ánh mắt mỏi mệt và có phần mất kiên nhẫn của mấy vị giám khảo xung quanh, càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Bộ lọc của Vu Dao dành cho anh càng thêm sâu sắc hơn.
Ban đầu khi phỏng vấn xong cậu còn muốn nói mấy câu với Cố Hoài Châu, nhưng lại lo lắng kết quả phỏng vấn còn chưa xác định, mình có lẽ nên tránh hiềm nghi, bây giờ cả hai đã là đồng nghiệp rồi, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận chào hỏi anh.
Vu Dao nói thêm một câu dặn dò làm Cố Hoài Châu cực kỳ hưởng thụ, lúc đi ngang qua người cậu, dường như có một hạt giống nhỏ đã nảy mầm trong lòng anh --- không biết chất dẫn dụ của cậu có mùi hương gì, có phải cũng giống như giọng nói của cậu, vừa ấm áp vừa trong sáng không.
Suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu anh rất lâu, viện trưởng và trưởng khoa đã thay phiên nhau phát biểu, một câu anh cũng không nghe lọt, đôi mắt lại cứ thỉnh thoảng trộm liếc nhìn Vu Dao đang ngồi trong một góc, nhìn cậu cẩn thận ghi chép biên bản cuộc họp, không hiểu sao trong lòng lại bỗng thấy tự hào, giống như đang nói: Nhìn này, đây chính là người do tôi chọn đấy, nghiêm túc chưa!
Cố Hoài Châu còn suy nghĩ xem bên khoa y tế công cộng có giáo sư nào mà mình quen biết không, đợi trường sắp xếp xong có cần phải đánh tiếng trước với người ta hay không.
Đáng tiếc cuộc họp kéo dài đến tận trưa, nhưng vẫn không thấy công bố sắp xếp trợ giảng như thế nào, trong lòng Cố Hoài Châu nghi hoặc, sau khi tan họp anh đến tìm trưởng khoa hỏi thăm, nhưng lại không tiện nói mình muốn biết Vu Dao được phân đến đâu, chỉ nói rằng mình tò mò không biết người trẻ nào sẽ làm trợ giảng cho anh, không biết có hợp tính nhau hay không.
Trưởng khoa chỉ nói vẫn còn đang sắp xếp, khi nào xong sẽ để trợ giảng trực tiếp liên hệ với Cố Hoài Châu.
- ----------------------------------------------------------------------
-
Những năm gần đây mùa thu càng lúc càng đến muộn, rõ ràng đã đến cuối tháng tám, nhưng nhiệt độ ở Bắc Kinh lại không hề có dấu hiệu giảm xuống, thỉnh thoảng có một trận mưa rào, cũng chỉ để lại cái oi bức lúc chạng vạng.
Không biết là do thời tiết hay do tâm trạng không tốt, mặc dù trong phòng học đang bật điều hòa, nhưng Cố Hoài Châu vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái.
Hôm nay là ngày Viện Y học phỏng vấn tuyển giảng viên mới, từ trước đến giờ Cố Hoài Châu không thích dính vào mấy chuyện thế này, suốt cả ngày đều phải xem đủ các thể loại ppt, nghe một đoạn giới thiệu bản thân hết cái này đến cái khác, còn mệt mỏi hơn cả việc phải dạy cho nhóm học sinh chậm hiểu nữa. Nếu không phải trưởng khoa đã nói năm học mới nhất định phải phân cho anh một trợ giảng, cưỡng chế bắt ép anh phải lộ mặt, thì bây giờ anh đã nằm ở nhà hưởng thụ những tháng ngày cuối mùa hè rồi.
Mấy năm nay Cố Hoài Châu không đồng ý dẫn dắt trợ giảng, anh lên lớp không điểm danh, cũng rất ít khi yêu cầu bài tập, cuối kỳ lúc chấm bài thi một mình anh cũng có thể giải quyết.
Dẫn theo một trợ giảng thì lúc nào cũng phải thông báo trước cho đối phương biết tiến độ dạy học, cũng không thể tùy theo ý mình muốn giảng thế nào thì giảng thế đó. Trái lại còn thêm phiền, không hiểu tại sao trường học cứ nhất quyết phải chạy theo cái loại bệnh hình thức không thực dụng này.
Tuy nhiên, trưởng khoa đã nói với anh đây là nhiệm vụ cơ bản nhất sau khi anh trở thành giáo sư chính thức, anh có thể chọn một người trong số các nghiên cứu sinh do mình dẫn dắt hoặc chấp nhận sự sắp xếp của nhà trường.
Cố Hoài Châu suy nghĩ, mấy thí nghiệm mà đám nhóc kia làm đến nay vẫn chưa có chút tiến triển nào, trừ một ít bề nổi bên ngoài ra thì không biết một cái gì nữa, chỉ suốt ngày mong ngóng lấy được bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Đưa bọn họ đến trước mặt khéo lại càng khiến anh thấy đau đầu hơn.
Thôi, không nên tự làm khó mình nữa, lỡ như tức giận đến mức đột quỵ thì không hay cho lắm, cứ phó mặc cho số trời đi.
Vòng phỏng vấn bắt đầu từ chín giờ sáng, Cố Hoài Châu liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện tại đã là ba giờ chiều, nhóm giáo sư xung quanh đều giơ tay xoa huyệt thái dương, đã hơi không trụ nổi nữa, anh quay đầu nhìn trưởng khoa ngáp một cái, tỏ vẻ mình không thể ngồi lâu hơn được, liệu ông có thể giơ cao đánh khẽ, ít đi một giám khảo thì cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Trưởng khoa nghiêm mặt lắc đầu, sau đó thì không thèm nhìn anh lần nào nữa.
Buổi sáng là phỏng vấn giảng viên, buổi chiều mới là trợ giảng, Cố Hoài Châu đau đầu ngồi nghe hết cả ngày, xoa xoa thái dương đánh số như một cái máy, lại không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt khá quen.
Số 9, Vu Dao.
Không phải trùng tên, là ba ba của Vu Tinh.
Buổi tối cái ngày vô tình gặp nhau trước cửa tiệm đó, không chỉ có mình tâm trạng của Vu Tinh sa sút, sau khi Cố Hoài Châu về nhà gần như lúc nào cũng nhớ tới anh bạn nhỏ luôn miệng gọi mình là chú ơi, còn có ba ba của nhóc con đứng trước mặt anh với dáng vẻ vừa luống cuống vừa lo lắng ấy. Khi đó hẳn nên chọc cho bọn họ vui vẻ một tí, hoặc ít nhất nên lưu lại phương thức liên lạc, trong lòng Cố Hoài Châu cảm thấy hơi hối hận, buồn chán lướt lướt trên giao diện wechat, lại bỗng nhớ tới câu nhanh chóng sinh một đứa bé mà chị gái đã nói.
Lần đầu tiên trong đầu Cố Hoài Châu xuất hiện một suy nghĩ, nếu như có một đứa con giống như nhóc Vu Tinh vậy, thì có vẻ cũng không tệ lắm.
Sau đó anh lại cười tự giễu, trên đời này làm gì có chuyện tốt như tự nhiên có được một đứa con ngoan như vậy chứ.
Cố Hoài Châu cũng không phải là người kiên quyết theo chủ nghĩa không kết hôn, anh cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, chẳng là vẫn luôn không gặp được người thích hợp, từ thân thể đến trái tim chưa từng rung động trước ai. Chỉ có một lần tham gia hội nghị học thuật ở Thụy Điển vào mấy năm trước, lần đầu tiên anh gặp được một Omega có thể làm anh bước vào kỳ nhạy cảm, tình huống lúc đó khá khẩn cấp, anh buộc phải đánh dấu tạm thời với Omega ấy, nào ngờ đến khi hội nghị kết thúc thì người cũng biến mất theo.
Hai người chen chúc trong nhà kho chật hẹp, đèn trong phòng đã sớm hỏng, đến bộ dạng đối phương như thế nào cũng không thể nhìn rõ, chứ đừng nói đến bất kỳ thông tin nào khác. Cố Hoài Châu đã từng nghiêm túc tìm kiếm rất lâu, lại vẫn bặt vô âm tín, cũng bởi vì người này nên anh mới nói ba mẹ rằng mình sẽ không kết hôn.
Nếu như chưa từng trải qua cảm giác kết hợp giữa AO cực kỳ phù hợp, có lẽ Cố Hoài Châu thật sự sẽ tìm một người thích hợp cùng sống qua ngày, thế nhưng anh đã gặp được một người, từng vùi sâu trong cơ thể người kia, liếm hôn tuyến thể của người nọ, đây là "trừ khước Vu Sơn, bất thị vân"[1].
[1] Đây là một câu thơ trong bài thơ Ly tứ kỳ 4 của nhà thơ Nguyên Chuẩn:
"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân."
Dịch nghĩa:
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,
Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.
=> Ở đây ý nói nếu đã trải nghiệm được thứ tốt đẹp nhất thì những thứ khác chẳng đáng là gì nữa.
Không phải nếu không là người đó thì không thể, chỉ là anh muốn kiên trì chờ đợi tình yêu đến.
Sáu năm trôi qua, Cố Hoài Châu đã không còn nhớ rõ rất nhiều tình tiết khi ấy nữa, nhưng khi Vu Dao xuất hiện trước mặt anh, căng thẳng nói cảm ơn với anh, Cố Hoài Châu lại bỗng nhiên nhớ tới khung cảnh bên trong căn nhà kho chật chội ở hội nghị lúc đó, omega yếu ớt đó cũng giống như thế này, đôi mắt ngập nước long lanh, cơ thể không khống chế được run rẩy, cậu ấy nói với anh, muốn nữa... sâu thêm chút nữa...
Mấy hôm trước Cố Hoài Châu mời nhóm sinh viên cùng ăn cơm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến cửa tiệm kia, nhưng anh không gặp được Vu Dao.
Nào ngờ Vu Dao lại đến viện Y học phỏng vấn làm trợ giảng.
Hôm đó ở cửa tiệm không nhìn kỹ, hôm nay Cố Hoài Châu mới phát hiện Vu Dao thật sự rất đẹp, làn da trắng nõn, tóc mái để dài che trán, hệt như một cậu sinh viên, cho dù mặc một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ cũng không tăng thêm được khí chất trưởng thành, nhìn kiểu gì cũng giống như một đứa trẻ lấy trộm quần áo của người lớn trong nhà mặc thử, càng lộ vẻ ngây ngô.
Nụ cười của cậu vừa trong sáng vừa dịu dàng, khi mở miệng giới thiệu về mình, giọng nói cũng như một cơn gió xuân tươi mát, xua tan nóng bức trong lòng người nghe.
Nếu như có thể để cậu làm trợ giảng cho anh, hình như cũng không đến nỗi khó tiếp thu như thế.
Cố Hoài Châu vực dậy tinh thần một lần nữa, cầm lấy phần sơ yếu lý lịch của Vu Dao xem --- cậu du học từ Thụy Điển về, có vài luận văn được đăng trên tạp chí khoa học, ngoài ra còn có kinh nghiệm thực tế xã hội, cậu dư sức vào viện Y học làm trợ giảng.
Chỉ có một thứ có thể khiến lãnh đạo cảm thấy lo lắng.
- -- Cậu là một Omega.
Còn là một omega chưa lập gia đình, không phải li dị, mà là chưa kết hôn.
Bây giờ miếng dán ức chế đã được phổ biến rộng rãi, sau một ngày phỏng vấn dài thế này, người trong phòng học lớn cũng không thể ngửi ra được một chút mùi hương của chất dẫn dụ nào, nếu như không xem sơ yếu lý lịch của cậu, không ai biết được giới tính thứ hai của cậu là gì.
Nhưng mà nếu một ngày nào đó cậu và một beta khác muốn cạnh tranh một chức vụ, rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng yếu thế, chứ đừng nói là so với một alpha.
Cố Hoài Châu ma xui quỷ khiến lấy việc công làm việc tư, một là vì anh có ấn tượng khá tốt với Vu Dao, hai là... anh có một sự chấp nhất không rõ với đất nước Thụy Điển này.
Sớm đã qua cái tuổi tin vào kỳ tích xuất hiện, Cố Hoài Châu cũng không cho rằng đây sẽ là người mà anh đã tìm kiếm suốt bao năm qua, anh chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt mang đến cảm giác trong sáng khiến người khác ưa thích, đơn thuần chỉ muốn giúp cậu một tay.
Đề phòng lỡ như, anh cho Vu Dao số điểm cao nhất trong ngày hôm nay.
Mỗi hạng mục gần như đạt max điểm.
Những người trước đó đều không có gì quá nổi bật, chỉ cần Vu Dao đạt được điểm số áp đảo trong vòng phỏng vấn, thì chuyện bị loại vì giới tính thứ hai sẽ hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Vu Dao chỉ mới trình bày được một nửa ppt, Cố Hoài Châu đã vung bút cho điểm xong, anh không nhịn được cong môi, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên bục giảng, rồi lại cúi đầu nhìn bảng điểm trong tay mình, thầm khen ngợi sự nhanh trí của bản thân.
Nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ đến một chuyện, nếu Vu Dao vẫn chưa kết hôn, vậy tại sao Vu Tinh lại gọi cậu là ba ba?
Anh muốn tìm Vu Dao hỏi cho rõ, nhưng lại cảm thấy vấn đề này quá riêng tư, Cố Hoài Châu nghĩ mãi không ra, dứt khoát không nghĩ đến nữa, sau này nếu như có cơ hội làm bạn bè với nhau, thì hẳn là sẽ biết được thôi.
Mấy ngày tiếp theo Cố Hoài Châu cũng không hỏi đến chuyện phỏng vấn thế nào, nghĩ thầm chờ đến khai giảng có lẽ sẽ gặp được Vu Dao ở trong viện Y học, thậm chí anh còn có suy nghĩ chủ động đến gặp trưởng khoa đánh tiếng, để Vu Dao trở thành trợ giảng cho mình.
Thế nhưng nghĩ lại, Vu Dao học là chuyên ngành y tế công cộng, còn anh dạy sinh lí học, cho dù có sắp xếp thế nào thì cũng không thể phân đến chỗ anh được, lúc này mới thôi.
Theo thường lệ, giáo sư luôn khai giảng sớm hơn sinh viên một tuần, còn phải đưa ra kế hoạch dạy học cho học kỳ mới. Học kỳ này Cố Hoài Châu chịu trách nhiệm giảng dạy môn sinh lý tim mạch, còn phải có đủ kỹ năng để dạy thực hành, anh lục trong một đống thư mục trên máy tính để tìm bản kế hoạch dạy học đã được làm từ mấy năm trước, làm bộ suy nghĩ nghiêm túc nửa ngày, cuối cùng không sửa một chữ nào cả gửi thẳng vào hòm thư điện tử của trưởng khoa.
Lãnh đạo trong viện đều đã quen với phong cách giảng dạy tùy hứng này của anh, mấy năm trước còn tận tình khuyên bảo phê bình vài câu, bây giờ chỉ như hổ giấy giả vờ nghiêm khắc mà thôi.
Không có cách mà, sinh viên đều thích học lớp anh dạy, các môn tự chọn của Cố Hoài Châu luôn được đăng ký full chỗ, còn các môn bắt buộc, những nhóm nhỏ do anh hướng dẫn luôn đạt được thành tích xuất sắc nhất và anh gần như luôn dành được ngân sách tài trợ thí nghiệm, các bài báo khoa học cũng được đánh giá cực tốt.
Những thành tích mà một giáo sư nên có Cố Hoài Châu đều đã làm được, thậm chí còn làm tốt hơn nhiều so với rất nhiều người khác, cái việc như lập bản kế hoạch dạy học này chỉ là thứ nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhóm lãnh đạo cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cũng giống như những học kỳ trước đó, Cố Hoài Châu vẫn là nước đến chân rồi mới chịu nộp lên khoa những tư liệu cần thiết ngay sát nút ngày khai giảng, đồng thời cũng đạt được ước nguyện gặp được Vu Dao vào ngày họp ban thường niên đầu năm.
Thiếu niên đã cởi bỏ bộ quần áo người lớn, chỉ mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản, chiếc áo sơ mi tay ngắn ôm sát lấy cơ thể, khuy áo sơ mi trên cùng mở rộng, để lộ phần hầu kết không quá rõ ràng, trông càng trẻ trung năng động hơn.
Lúc Cố Hoài Châu bước vào phòng họp, Vu Dao đang giúp trợ lý trưởng khoa chuẩn bị nước trà, động tác lập đi lập lại cũng không làm cậu thấy phiền chán, trái lại mỗi khi có vị giáo sư nào bước vào cậu đều có thể đón chào bằng một nụ cười, cung kính nói một câu chào giáo sư.
Khi nhìn rõ người đi vào là Cố Hoài Châu, nụ cười trên môi của Vu Dao còn tươi hơn mấy phần, giống y như trông thấy người quen mà lộ ra nụ cười tươi rói, hơn nữa còn mở miệng nhắc nhở anh nước trà có hơi nóng cẩn thận kẻo bị bỏng.
- -- Hôm phỏng vấn đó cậu đã nhận ra Cố Hoài Châu, là cái chú mà Vu Tinh cứ nhắc đi nhắc lại mãi mấy ngày trước.
Buổi chiều hôm phỏng vấn, anh một lát thì cúi đầu xem sơ yếu lý lịch của cậu, một chốc lại ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, trong đó còn có cả sự tán thưởng không hề che giấu, khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu luôn cảm thấy rất an tâm, nhất là khi so sánh với những ánh mắt mỏi mệt và có phần mất kiên nhẫn của mấy vị giám khảo xung quanh, càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Bộ lọc của Vu Dao dành cho anh càng thêm sâu sắc hơn.
Ban đầu khi phỏng vấn xong cậu còn muốn nói mấy câu với Cố Hoài Châu, nhưng lại lo lắng kết quả phỏng vấn còn chưa xác định, mình có lẽ nên tránh hiềm nghi, bây giờ cả hai đã là đồng nghiệp rồi, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận chào hỏi anh.
Vu Dao nói thêm một câu dặn dò làm Cố Hoài Châu cực kỳ hưởng thụ, lúc đi ngang qua người cậu, dường như có một hạt giống nhỏ đã nảy mầm trong lòng anh --- không biết chất dẫn dụ của cậu có mùi hương gì, có phải cũng giống như giọng nói của cậu, vừa ấm áp vừa trong sáng không.
Suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu anh rất lâu, viện trưởng và trưởng khoa đã thay phiên nhau phát biểu, một câu anh cũng không nghe lọt, đôi mắt lại cứ thỉnh thoảng trộm liếc nhìn Vu Dao đang ngồi trong một góc, nhìn cậu cẩn thận ghi chép biên bản cuộc họp, không hiểu sao trong lòng lại bỗng thấy tự hào, giống như đang nói: Nhìn này, đây chính là người do tôi chọn đấy, nghiêm túc chưa!
Cố Hoài Châu còn suy nghĩ xem bên khoa y tế công cộng có giáo sư nào mà mình quen biết không, đợi trường sắp xếp xong có cần phải đánh tiếng trước với người ta hay không.
Đáng tiếc cuộc họp kéo dài đến tận trưa, nhưng vẫn không thấy công bố sắp xếp trợ giảng như thế nào, trong lòng Cố Hoài Châu nghi hoặc, sau khi tan họp anh đến tìm trưởng khoa hỏi thăm, nhưng lại không tiện nói mình muốn biết Vu Dao được phân đến đâu, chỉ nói rằng mình tò mò không biết người trẻ nào sẽ làm trợ giảng cho anh, không biết có hợp tính nhau hay không.
Trưởng khoa chỉ nói vẫn còn đang sắp xếp, khi nào xong sẽ để trợ giảng trực tiếp liên hệ với Cố Hoài Châu.
- ----------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.