Chương 19: Thông suốt
Thị Kim
27/11/2014
Tiểu Từ sáng sớm tỉnh
lại, thấy ánh nắng chưa tràn vào, còn muốn nằm một hồi. Đột nhiên nghe
thấy trong viện có thanh âm Lục Nhiễm và Kế Diêu. Nàng đứng dậy mở cửa
sổ, chỉ thấy Kế Diêu tay nắm trường kiếm. Mà Lục Nhiễm lần này cầm một
cái roi, cùng hắn đứng đối diện, vẻ mặt mỉm cười: “Ta đêm qua vẫn luôn
nghĩ đến kiếm pháp của ngươi.”
Kế Diêu hít một ngụm khí lạnh. Hắn không ngờ bị người ta tưởng nhớ một đêm, lại là một nữ nhân.
– “Đều nói lấy nhu thắng cương. Cho nên hôm nay ta cầm cây roi này trở lại xin chỉ giáo một phen.”
Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của nàng không cho phép chống cự lại. Kế Diêu sóng mắt liếc qua Tiểu Từ bên cửa sổ.
Tiểu Từ vội vàng kéo cửa sổ xuống.
Một hồi tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Kế Diêu đẩy cửa bước vào, nhìn thần sắc của nàng, hỏi: “Ngươi tức giận?”
Tiểu Từ ù ù cạc cạc, hắn vì sao lúc nào cũng hỏi nàng có tức giận hay không? Nàng đáp một tiếng: “Không có”, sau đó nhớ đến một màn đêm qua, mặt nàng hiện lên sắc đỏ, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn. Mặc dù đã ngầm cho phép, nhưng đêm qua sự việc phát sinh bất ngờ. Quả thực xấu hổ quẫn bách, may mà vẻ mặt hắn hôm nay không nhăn nhó, bằng không nàng càng thêm ngượng ngùng.
Kế Diêu lông mày nhíu chặt, buông kiếm, thần sắc không vui.
Lục Nhiễm cũng theo vào, cười nói: “Tiểu Từ ngươi tỉnh.”
– “Lục Nhiễm, ngươi thức dậy thật sớm.”
– “Bởi vì ta vội vã đến tìm Kế thiếu hiệp, thế nhưng hắn lại không chịu cùng ta so chiêu.” Lục Nhiễm hờn dỗi nhìn thoáng qua Kế Diêu, sau đó lung lay cánh tay Tiểu Từ, ý tứ muốn Tiểu Từ giúp nàng.
Kế Diêu ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Tay nàng bị thương, ngươi không nên đụng.”
Lục Nhiễm sửng sốt, buông cánh tay Tiểu Từ ra.
Tiểu Từ thấy vẻ mặt Lục Nhiễm có chút xấu hổ, vội nói: “Không sao, ngươi có dùng sức lung lay cũng không có cảm giác.”
Lục Nhiễm vẻ mặt có chút áy náy, cười cười xin lỗi.
– “Kế Diêu, ngươi nhàn rỗi như thế, không bằng bồi Lục Nhiễm mấy chiêu đi.” Hắn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, trước đây ở Cẩm Tú sơn, chính mình bám lấy hắn đòi so chiêu, tuy rằng vân khởi cửu thức chỉ được cái động tác đẹp mắt, hắn vẫn kiên nhẫn, tự giác thu nội lực, âm thầm nhường nàng. Ngày hôm nay làm sao vậy, không tình nguyện như thế, ý tứ rõ ràng hiện ở trên mặt, lẽ nào hắn không học đối với nữ nhân phải thương hương tiếc ngọc? Huống chi, lúc này còn ở trong biệt viện của tỷ phu Lục Nhiễm.
Tiểu Từ bất mãn liếc mắt nhìn hắn, ách xì một cái: “Ta muốn ngủ một lát nữa, các ngươi đi đi.”
Kế Diêu nhíu chặt lông mày, hình như có vẻ tức giận, Tiểu Từ thản nhiên nằm úp sấp trên giường, ôm chăn ngủ.
Đang mơ hồ đi vào giấc ngủ, chợt cảm giác một cỗ lãnh khí ập đến trước giường, Tiểu Từ theo bản năng mở mắt ra, đã thấy Kế Diêu đứng trước giường, trường kiếm nắm trong tay, trừng trừng nhìn nàng.
– “Ngươi làm sao?” Tiểu Từ sửng sốt, ngồi dậy.
– “Việc đó, nếu ngươi buồn bực, ta sẽ bồi ngươi nói chuyện.” Kế Diêu giọng điệu ôn nhu hiếm thấy, gần như thân mật nỉ non, khuôn mặt tuấn lãng cũng phá lệ mềm mại dịu dàng.
Tiểu Từ buồn bực nhìn hắn, giống như trở thành một người khác. Thái độ của hắn hôm nay thật kỳ lạ.
Bốn mắt nhìn nhau, Kế Diêu nheo mắt. Tuy rằng nàng mặc y phục, nhưng trong đầu lại hiện lên một màn xuân sắc đêm qua, hắn bối rối dời tầm mắt, nói: “Cái đó, Lục Nhiễm, ngươi nói nàng về đi.” Kỳ thực, đây mới là thực lòng hắn, câu vừa rồi chẳng qua là bí quá mới nói thôi.
– “Ngươi không thích nàng?” Tiểu Từ thốt ra những lời này, cũng không có ý tứ gì khác, thế nhưng vào tai Kế Diêu lại có tầng tầng ý nghĩa, miệng hắn giật giật, có chút bực mình. Nói gì vậy, lẽ nào nàng tuyệt không để bụng những nữ tử vây quanh hắn sao? Lẽ nào những bày tỏ trước đây của nàng, chẳng qua chỉ hồ đồ, mà không biết hàm nghĩa chân chính?
Hắn có phần buồn bực, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi, biết cái gì gọi là thích?”
– “Ta đương nhiên biết.” Tiểu Từ tức giận, vẻ mặt của hắn cứ như xem nàng là trẻ lên ba, có nghi ngờ còn có xem thường.
– “Được, vậy ngươi nói một chút.” Kế Diêu dù bận vẫn ung dung, ôm cánh tay nhìn nàng.
– “Thích chính là thích, không có gì để nói, nếu thật muốn nói, vậy quá phức tạp quá ảo diệu, ngươi nghe cũng không hiểu.” Tiểu Từ biểu tình trịnh trọng, cũng hồi báo ánh mắt xem thường của hắn. Như vậy, thực sự rất dễ thương.
Kế Diêu cơn tức giận tiêu tan thành mây khói, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn nghe không hiểu? Có thể trước đây hắn không để trong lòng, bị nàng năm lần bảy lượt “Bức bách”, mới hiểu ra cảm giác ấy. Bất quá nếu đã để tâm, làm sao có thể quay đầu lại.
Hắn rất nhanh xoa nhẹ tóc nàng, nói: “Thức dậy ăn cơm.”
Tiểu Từ sờ sờ tóc mình, rất nghi hoặc, hôm nay Kế Diêu thật sự rất kỳ quái. Lục Nhiễm chẳng qua chỉ muốn tìm hắn so mấy chiêu, làm gì chọc đến hắn? Cư nhiên muốn nàng làm người xấu, đuổi Lục Nhiễm trở về. Đây cũng quá làm mất mặt mũi của nàng đi, cũng quá coi thường ý tốt của An vương gia, nàng mới không cần.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Nhiễm cùng nàng ngồi trên hành lang nói chuyện, Kế Diêu trốn ở trong phòng đọc sách. Tiểu Từ thấy ánh mắt Lục Nhiễm luôn lưu luyến trước cửa sổ phòng Kế Diêu, vội hỏi: “Ngươi tìm hắn có việc?”
– “Không có.” Lục Nhiễm gò má đỏ lên, thấp giọng nói: “Hắn là sư huynh của ngươi?”
– “Ân, cũng xem như là vậy.” Kỳ thực cũng không phải, hắn gọi sư phụ là di nương. Như vậy hắn rốt cuộc cùng nàng có quan hệ gì? Nàng có chút buồn bực sầu não, nhớ tới Tiểu Chu, hắn là người như thế nào? Mà có thể làm bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu. Nếu thế trong đầu hắn nghĩ gì chắc đều nói cho Tiểu Chu, có cái gì cũng sẽ cùng Tiểu Chu chia sẻ. Bằng hữu tốt nhất, đó chính là đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, tâm ý tương thông sao? Nàng lo lắng thở dài, rất hâm mộ Tiểu Chu, cũng thoáng có chút ghen tị.
Lục Nhiễm bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, xấu hổ nói nhỏ: “Hắn thích dạng nữ tử như thế nào?”
Tiểu Từ tiu nghỉu thở dài: “Ta không biết. Có điều ta biết hắn thích dạng nam nhân gì.” Lời này có ý tứ là, chờ nàng gặp Tiểu Chu sẽ biết.
Lục Nhiễm sắc mặt từ hồng đến trắng, kinh ngạc không nói nên lời.
– “Tin đồn trên giang hồ là thật?”
– “Lời đồn nào?”
– “Nga, không có gì.” Lục Nhiễm thất thần, khuôn mặt đột nhiên thiếu đi một phần thanh lệ thêm vào đó là vẻ mặt rung động lòng người, vừa rồi vẫn còn rực rỡ chói mắt.
Tiểu Từ mờ mịt chưa phát giác, nhìn bươm bướm bay trong viện, suy nghĩ xa xôi. Lục Nhiễm giống như có tâm sự, ngượng ngùng rời đi.
Sau cơm chiều cũng không thấy bóng dáng Lục Nhiễm, Tiểu Từ buồn bực, chẳng lẽ Kế Diêu lén lút nói thẳng, nói nàng không cần đến làm bạn với mình?
Bầu trời đêm yên tĩnh. Tiểu Từ nhớ lại ngày mai có thể lấy được ngọc bội, trong lòng vui sướng nhộn nhạo đứng ngồi không yên, thực sự linh nghiệm như thế sao? Nhưng là hắn nếu không chịu nhận thì làm sao bây giờ? Niềm vui của nàng chợt tắt, có chút phiền muộn. Vậy trước tiên cầm, chờ một ngày nào đó hắn bằng lòng thì sẽ đưa cho hắn. Dù sao cũng chỉ có hắn, nàng sẽ không đưa cho người thứ hai.
Kế Diêu gõ cửa đi vào, thấy nàng nửa quỳ nửa ngồi trên giường, chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghiêng đầu với hắn thản nhiên cười, thần sắc có chút hốt hoảng, hết sức khả ái.
Hắn tiến lên đóng cửa sổ, nói: “Gió đêm lạnh, cánh tay ngươi tốt nhất không nên bị cảm.”
Tiểu Từ giật giật cổ tay, hơi giơ lên nói: “Ngươi xem, đã có thể cử động một chút rồi, ngày mai chắc sẽ khỏi hẳn.”
Kế Diêu ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn nói cái gì lại trầm mặc. Hồi lâu bỗng nhiên cất tiếng: “Chúng ta ngày mai phải đi U Châu, ngươi chuẩn bị đi.”
- “Không có gì phải chuẩn bị, cầm ngọc bội là có thể đi.” Tiểu Từ rất sảng khoái đáp.
Ngọc bội, lông mày Kế Diêu khẽ động, đứng dậy rời đi. Tiểu Từ thấy hắn đi đến cửa, một cái chớp mắt hắn xoay người lại đóng cửa, có lẽ là do ánh nến, khuôn mặt hắn dường như có chút ngại ngùng.
Hôm sau chính là ngày mười lăm, Tiểu Từ sáng sớm liền thúc giục Kế Diêu đi Tam Sinh tự.
Kế Diêu đang muốn hướng Triển Hoằng cáo từ. Đã thấy Triển Hoằng mang theo Chu Nhân đến.
Hắn tiến lên thi lễ, nói: “Đa tạ Vương gia tiếp đãi nhiều ngày, hôm nay chúng tôi sẽ khởi hành.”
Triển Hoằng đưa ra một phong thư: “Ở đây có một phong thư, thứ sử U Châu Vân Dực là do một tay ta tiến cử, ngươi nếu có chuyện gì cứ mang theo phong thư này đến tìm hắn.”
Kế Diêu tiếp nhận, lại nói một tiếng tạ ơn.
Triển Hoằng ánh mắt lướt qua Tiểu Từ, cười nói: “Tiểu Từ cô nương, cánh tay của cô nương đã khỏi hẳn chưa?”
- “Rất tốt, đa tạ Vương gia chiếu cố. Như thế nào không thấy Lục Nhiễm?”
Triển Hoằng cười cười: “Nàng nhiễm phong hàn.”
Tiểu Từ tiếc nuối thở dài “Nga” một tiếng, Triển Hoằng lại nói: “Chuyến đi U Châu, chúc Kế thiếu hiệp thuận đường xuôi gió. Tiểu Từ cô nương cũng đi đường cẩn thận.”
Hai người tạ ơn xong, vội cáo từ. Ra khỏi biệt viện, Kế Diêu thở dài một hơi, trong ngực an ổn hơn rất nhiều.
- “An vương thật là nhiệt tình.” Tiểu Từ thuận miệng vừa nói, đã thấy biểu tình của Kế Diêu không đúng.
- “Ngươi cảm thấy sao?”
Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng, nói: “Chắc đến lúc bị bán đi ngươi cũng không biết.”
- “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Nhớ đến ánh mắt Triển Hoằng cứ nhìn nàng, giọng nói cũng thập phần thân thiết, Kế Diêu chợt thấy trong lòng khó chịu, kiềm chế không được hỏi: “Ngươi sẽ không cho rằng hắn bởi vì ngươi mới nhiệt tâm như thế chứ?”
- “Kế Diêu, lời này của ngươi như thế nào lại có vị chua?”
Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, hừ một tiếng: “Rốt cuộc có đi Tam Sinh tự hay không?”
Tiểu Từ mặt mày hớn hở: “Đương nhiên phải đi.”
Hôm nay Tam Sinh tự so với ngày thường càng thêm tấp nập, oanh oanh yến yến, Kế Diêu theo sát Tiểu Từ, tâm tình cũng ôn nhu mềm mại. Nàng mở tráp ra, lấy ngọc bội nắm chặt trong tay, giống như nắm hạnh phúc và niềm hi vọng cả đời, thành kính mà dè dặt. Khóe miệng Kế Diêu hiện lên nụ cười, trong chớp mắt dáng vẻ tươi cười bị động tác của nàng bóp nát. Nàng đem ngọc bội thu vào trong tay áo, lại không có đưa cho hắn.
Những nữ tử xung quanh líu ríu hân hoan nhảy nhót đưa cho tình lang tín vật. Nàng thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có ý định đưa ngọc bội cho hắn. Nàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngọc bội đó không phải đưa cho hắn sao?
Trong ngực hắn thấp thỏm bất an, ngược lại còn có tức giận! Thật vất vả kiên nhẫn ra đến cửa chùa, vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, hắn có chút kích động, cước bộ dừng lại, buồn bực nói: “Ngọc bội kia, ân, ngươi định tặng người?”
- “Ân.” Nàng ngọt ngào lên tiếng, khuôn mặt nhìn nghiêng bừng sáng, môi vẽ một nụ cười. Bên cạnh nhìn sang, mắt nàng hơi rung động, giống như cánh bướm trong gió, mềm mại lướt qua cánh hoa.
Đưa cho người nào? Lời này hắn ở trong lòng nghĩ bao nhiêu lần nhưng cũng không nói. Mà nàng lúc này dĩ nhiên không có ý tứ đưa ra! Đêm dài lắm mộng, vẫn là cất vào trong tay nải cho an toàn.
Hồi lâu, hắn hừ một tiếng, một phen kéo ống tay áo của nàng, rất nhanh cướp lấy ngọc bội nhét vào trong ngực mình, sau đó làm như vô tình nói: “Đây là ngọc bội của ta, dựa vào cái gì để ngươi tặng cho người khác?”
Hắn thân thủ giống như đang thi triển lưu quang kiếm pháp, hành động bất ngờ, lưu loát sinh động.Tiểu Từ sửng sốt, nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy giận dữ, đột nhiên, nàng hiểu được, “Phì” cười ra tiếng, đưa tay muốn đoạt ngọc bội trong ngực hắn. Hắn đè chặt vạt áo phía trước, nắm chặt bàn tay nho nhỏ của nàng. Buồn bực nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi sao có thể làm càn?”
Sẽ làm càn! Tiểu Từ cảm thấy hạnh phúc như đám mây màu hồng bao quanh trước mắt. Tay nàng ở trước ngực hắn dùng sức, nhưng vẫn không cách nào lấy được ngọc bội. Kế Diêu sắc mặt thoáng đỏ. Tiểu Từ bỗng nhiên hiểu ra tay mình chạm vào chỗ nào, bối rối rút tay ra.
Mây mù nhuộm đỏ lưng chừng núi, giống như sắc mặt hai người lúc này. Kế Diêu chưa bao giờ luống cuống như vậy, tay nàng chỉ mới rút ra, vì sao trong ngực vẫn còn cảm giác tê ngứa? Hắn cúi đầu buồn bực hừ một tiếng: “Ngươi muốn tặng cho ai, thì dùng vật của mình ấy.” Sau đó bước nhanh xuống núi.
Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, cười hì hì nói: “Được, ta đây lại vào trong một chuyến.” Nàng giả vờ quay lại, Kế Diêu giậm chân một phen nắm lấy cánh tay nàng, nghiến răng nói: “Ngươi dám.”
Tiểu Từ quay đầu, nét mặt tươi cười như hoa. Sóng mắt đung đưa như nước, làn da đỏ bừng, hơi thở say lòng người. Kế Diêu suýt nữa đắm chìm vào, tay chậm rãi buông ra, nhưng hơi ấm trong tay vẫn còn đọng lại.
Tiểu Từ ánh mắt trong veo, Kế Diêu thất vọng nghiêm mặt, không nhìn tới nàng, vành tai lờ mờ có sắc hồng.
Tiểu Từ cười lên ngựa, cố tình rên một tiếng. Quả nhiên hắn vẻ mặt khẩn trương đứng lên, đỡ cánh tay nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
- “Tay của ta dường như vẫn chưa linh hoạt.”
- “Vậy, nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
- “Hay là, ngươi cùng ta ngồi chung một ngựa được không?” Tiểu Từ cười hì hì nhìn hắn, có chút vô lại.
- “Không được.” Kế Diêu trừng mắt nhìn nàng, Nhanh chóng vung tay.
Tiểu Từ bộ dáng tươi cười, quay đầu nhìn lại, thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả mắt cũng không nhìn về phía nàng, lẽ nào thời gian qua dáng vẻ lạnh lùng của hắn là bởi vì ngại ngùng? Tiểu Từ cười thành tiếng.
Tiểu Từ nhếch môi, lập tức nghiêng người nói: “Đem ngọc bội cho ta.”
Kế Diêu hung dữ nói: “Là của ta.”
- “Ta đây mua lại của ngươi.”
Hắn quay đầu sang một bên: “Không bán!”
- “Vậy ngươi nói một câu thích ta, ta sẽ đưa ngươi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, làm như không nghe thấy.
Tiểu Từ không buông tha: “Kế Diêu, ngươi có nói hay không?”
- “Rõ ràng là ngọc bội của ta, còn dùng để đưa cho ta sao, thực rõ là không còn gì để nói.” Kế Diêu thúc ngựa, nhanh chóng phóng đi.
Kế Diêu hít một ngụm khí lạnh. Hắn không ngờ bị người ta tưởng nhớ một đêm, lại là một nữ nhân.
– “Đều nói lấy nhu thắng cương. Cho nên hôm nay ta cầm cây roi này trở lại xin chỉ giáo một phen.”
Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của nàng không cho phép chống cự lại. Kế Diêu sóng mắt liếc qua Tiểu Từ bên cửa sổ.
Tiểu Từ vội vàng kéo cửa sổ xuống.
Một hồi tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Kế Diêu đẩy cửa bước vào, nhìn thần sắc của nàng, hỏi: “Ngươi tức giận?”
Tiểu Từ ù ù cạc cạc, hắn vì sao lúc nào cũng hỏi nàng có tức giận hay không? Nàng đáp một tiếng: “Không có”, sau đó nhớ đến một màn đêm qua, mặt nàng hiện lên sắc đỏ, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn. Mặc dù đã ngầm cho phép, nhưng đêm qua sự việc phát sinh bất ngờ. Quả thực xấu hổ quẫn bách, may mà vẻ mặt hắn hôm nay không nhăn nhó, bằng không nàng càng thêm ngượng ngùng.
Kế Diêu lông mày nhíu chặt, buông kiếm, thần sắc không vui.
Lục Nhiễm cũng theo vào, cười nói: “Tiểu Từ ngươi tỉnh.”
– “Lục Nhiễm, ngươi thức dậy thật sớm.”
– “Bởi vì ta vội vã đến tìm Kế thiếu hiệp, thế nhưng hắn lại không chịu cùng ta so chiêu.” Lục Nhiễm hờn dỗi nhìn thoáng qua Kế Diêu, sau đó lung lay cánh tay Tiểu Từ, ý tứ muốn Tiểu Từ giúp nàng.
Kế Diêu ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Tay nàng bị thương, ngươi không nên đụng.”
Lục Nhiễm sửng sốt, buông cánh tay Tiểu Từ ra.
Tiểu Từ thấy vẻ mặt Lục Nhiễm có chút xấu hổ, vội nói: “Không sao, ngươi có dùng sức lung lay cũng không có cảm giác.”
Lục Nhiễm vẻ mặt có chút áy náy, cười cười xin lỗi.
– “Kế Diêu, ngươi nhàn rỗi như thế, không bằng bồi Lục Nhiễm mấy chiêu đi.” Hắn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, trước đây ở Cẩm Tú sơn, chính mình bám lấy hắn đòi so chiêu, tuy rằng vân khởi cửu thức chỉ được cái động tác đẹp mắt, hắn vẫn kiên nhẫn, tự giác thu nội lực, âm thầm nhường nàng. Ngày hôm nay làm sao vậy, không tình nguyện như thế, ý tứ rõ ràng hiện ở trên mặt, lẽ nào hắn không học đối với nữ nhân phải thương hương tiếc ngọc? Huống chi, lúc này còn ở trong biệt viện của tỷ phu Lục Nhiễm.
Tiểu Từ bất mãn liếc mắt nhìn hắn, ách xì một cái: “Ta muốn ngủ một lát nữa, các ngươi đi đi.”
Kế Diêu nhíu chặt lông mày, hình như có vẻ tức giận, Tiểu Từ thản nhiên nằm úp sấp trên giường, ôm chăn ngủ.
Đang mơ hồ đi vào giấc ngủ, chợt cảm giác một cỗ lãnh khí ập đến trước giường, Tiểu Từ theo bản năng mở mắt ra, đã thấy Kế Diêu đứng trước giường, trường kiếm nắm trong tay, trừng trừng nhìn nàng.
– “Ngươi làm sao?” Tiểu Từ sửng sốt, ngồi dậy.
– “Việc đó, nếu ngươi buồn bực, ta sẽ bồi ngươi nói chuyện.” Kế Diêu giọng điệu ôn nhu hiếm thấy, gần như thân mật nỉ non, khuôn mặt tuấn lãng cũng phá lệ mềm mại dịu dàng.
Tiểu Từ buồn bực nhìn hắn, giống như trở thành một người khác. Thái độ của hắn hôm nay thật kỳ lạ.
Bốn mắt nhìn nhau, Kế Diêu nheo mắt. Tuy rằng nàng mặc y phục, nhưng trong đầu lại hiện lên một màn xuân sắc đêm qua, hắn bối rối dời tầm mắt, nói: “Cái đó, Lục Nhiễm, ngươi nói nàng về đi.” Kỳ thực, đây mới là thực lòng hắn, câu vừa rồi chẳng qua là bí quá mới nói thôi.
– “Ngươi không thích nàng?” Tiểu Từ thốt ra những lời này, cũng không có ý tứ gì khác, thế nhưng vào tai Kế Diêu lại có tầng tầng ý nghĩa, miệng hắn giật giật, có chút bực mình. Nói gì vậy, lẽ nào nàng tuyệt không để bụng những nữ tử vây quanh hắn sao? Lẽ nào những bày tỏ trước đây của nàng, chẳng qua chỉ hồ đồ, mà không biết hàm nghĩa chân chính?
Hắn có phần buồn bực, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi, biết cái gì gọi là thích?”
– “Ta đương nhiên biết.” Tiểu Từ tức giận, vẻ mặt của hắn cứ như xem nàng là trẻ lên ba, có nghi ngờ còn có xem thường.
– “Được, vậy ngươi nói một chút.” Kế Diêu dù bận vẫn ung dung, ôm cánh tay nhìn nàng.
– “Thích chính là thích, không có gì để nói, nếu thật muốn nói, vậy quá phức tạp quá ảo diệu, ngươi nghe cũng không hiểu.” Tiểu Từ biểu tình trịnh trọng, cũng hồi báo ánh mắt xem thường của hắn. Như vậy, thực sự rất dễ thương.
Kế Diêu cơn tức giận tiêu tan thành mây khói, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn nghe không hiểu? Có thể trước đây hắn không để trong lòng, bị nàng năm lần bảy lượt “Bức bách”, mới hiểu ra cảm giác ấy. Bất quá nếu đã để tâm, làm sao có thể quay đầu lại.
Hắn rất nhanh xoa nhẹ tóc nàng, nói: “Thức dậy ăn cơm.”
Tiểu Từ sờ sờ tóc mình, rất nghi hoặc, hôm nay Kế Diêu thật sự rất kỳ quái. Lục Nhiễm chẳng qua chỉ muốn tìm hắn so mấy chiêu, làm gì chọc đến hắn? Cư nhiên muốn nàng làm người xấu, đuổi Lục Nhiễm trở về. Đây cũng quá làm mất mặt mũi của nàng đi, cũng quá coi thường ý tốt của An vương gia, nàng mới không cần.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Nhiễm cùng nàng ngồi trên hành lang nói chuyện, Kế Diêu trốn ở trong phòng đọc sách. Tiểu Từ thấy ánh mắt Lục Nhiễm luôn lưu luyến trước cửa sổ phòng Kế Diêu, vội hỏi: “Ngươi tìm hắn có việc?”
– “Không có.” Lục Nhiễm gò má đỏ lên, thấp giọng nói: “Hắn là sư huynh của ngươi?”
– “Ân, cũng xem như là vậy.” Kỳ thực cũng không phải, hắn gọi sư phụ là di nương. Như vậy hắn rốt cuộc cùng nàng có quan hệ gì? Nàng có chút buồn bực sầu não, nhớ tới Tiểu Chu, hắn là người như thế nào? Mà có thể làm bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu. Nếu thế trong đầu hắn nghĩ gì chắc đều nói cho Tiểu Chu, có cái gì cũng sẽ cùng Tiểu Chu chia sẻ. Bằng hữu tốt nhất, đó chính là đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, tâm ý tương thông sao? Nàng lo lắng thở dài, rất hâm mộ Tiểu Chu, cũng thoáng có chút ghen tị.
Lục Nhiễm bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, xấu hổ nói nhỏ: “Hắn thích dạng nữ tử như thế nào?”
Tiểu Từ tiu nghỉu thở dài: “Ta không biết. Có điều ta biết hắn thích dạng nam nhân gì.” Lời này có ý tứ là, chờ nàng gặp Tiểu Chu sẽ biết.
Lục Nhiễm sắc mặt từ hồng đến trắng, kinh ngạc không nói nên lời.
– “Tin đồn trên giang hồ là thật?”
– “Lời đồn nào?”
– “Nga, không có gì.” Lục Nhiễm thất thần, khuôn mặt đột nhiên thiếu đi một phần thanh lệ thêm vào đó là vẻ mặt rung động lòng người, vừa rồi vẫn còn rực rỡ chói mắt.
Tiểu Từ mờ mịt chưa phát giác, nhìn bươm bướm bay trong viện, suy nghĩ xa xôi. Lục Nhiễm giống như có tâm sự, ngượng ngùng rời đi.
Sau cơm chiều cũng không thấy bóng dáng Lục Nhiễm, Tiểu Từ buồn bực, chẳng lẽ Kế Diêu lén lút nói thẳng, nói nàng không cần đến làm bạn với mình?
Bầu trời đêm yên tĩnh. Tiểu Từ nhớ lại ngày mai có thể lấy được ngọc bội, trong lòng vui sướng nhộn nhạo đứng ngồi không yên, thực sự linh nghiệm như thế sao? Nhưng là hắn nếu không chịu nhận thì làm sao bây giờ? Niềm vui của nàng chợt tắt, có chút phiền muộn. Vậy trước tiên cầm, chờ một ngày nào đó hắn bằng lòng thì sẽ đưa cho hắn. Dù sao cũng chỉ có hắn, nàng sẽ không đưa cho người thứ hai.
Kế Diêu gõ cửa đi vào, thấy nàng nửa quỳ nửa ngồi trên giường, chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghiêng đầu với hắn thản nhiên cười, thần sắc có chút hốt hoảng, hết sức khả ái.
Hắn tiến lên đóng cửa sổ, nói: “Gió đêm lạnh, cánh tay ngươi tốt nhất không nên bị cảm.”
Tiểu Từ giật giật cổ tay, hơi giơ lên nói: “Ngươi xem, đã có thể cử động một chút rồi, ngày mai chắc sẽ khỏi hẳn.”
Kế Diêu ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn nói cái gì lại trầm mặc. Hồi lâu bỗng nhiên cất tiếng: “Chúng ta ngày mai phải đi U Châu, ngươi chuẩn bị đi.”
- “Không có gì phải chuẩn bị, cầm ngọc bội là có thể đi.” Tiểu Từ rất sảng khoái đáp.
Ngọc bội, lông mày Kế Diêu khẽ động, đứng dậy rời đi. Tiểu Từ thấy hắn đi đến cửa, một cái chớp mắt hắn xoay người lại đóng cửa, có lẽ là do ánh nến, khuôn mặt hắn dường như có chút ngại ngùng.
Hôm sau chính là ngày mười lăm, Tiểu Từ sáng sớm liền thúc giục Kế Diêu đi Tam Sinh tự.
Kế Diêu đang muốn hướng Triển Hoằng cáo từ. Đã thấy Triển Hoằng mang theo Chu Nhân đến.
Hắn tiến lên thi lễ, nói: “Đa tạ Vương gia tiếp đãi nhiều ngày, hôm nay chúng tôi sẽ khởi hành.”
Triển Hoằng đưa ra một phong thư: “Ở đây có một phong thư, thứ sử U Châu Vân Dực là do một tay ta tiến cử, ngươi nếu có chuyện gì cứ mang theo phong thư này đến tìm hắn.”
Kế Diêu tiếp nhận, lại nói một tiếng tạ ơn.
Triển Hoằng ánh mắt lướt qua Tiểu Từ, cười nói: “Tiểu Từ cô nương, cánh tay của cô nương đã khỏi hẳn chưa?”
- “Rất tốt, đa tạ Vương gia chiếu cố. Như thế nào không thấy Lục Nhiễm?”
Triển Hoằng cười cười: “Nàng nhiễm phong hàn.”
Tiểu Từ tiếc nuối thở dài “Nga” một tiếng, Triển Hoằng lại nói: “Chuyến đi U Châu, chúc Kế thiếu hiệp thuận đường xuôi gió. Tiểu Từ cô nương cũng đi đường cẩn thận.”
Hai người tạ ơn xong, vội cáo từ. Ra khỏi biệt viện, Kế Diêu thở dài một hơi, trong ngực an ổn hơn rất nhiều.
- “An vương thật là nhiệt tình.” Tiểu Từ thuận miệng vừa nói, đã thấy biểu tình của Kế Diêu không đúng.
- “Ngươi cảm thấy sao?”
Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng, nói: “Chắc đến lúc bị bán đi ngươi cũng không biết.”
- “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Nhớ đến ánh mắt Triển Hoằng cứ nhìn nàng, giọng nói cũng thập phần thân thiết, Kế Diêu chợt thấy trong lòng khó chịu, kiềm chế không được hỏi: “Ngươi sẽ không cho rằng hắn bởi vì ngươi mới nhiệt tâm như thế chứ?”
- “Kế Diêu, lời này của ngươi như thế nào lại có vị chua?”
Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, hừ một tiếng: “Rốt cuộc có đi Tam Sinh tự hay không?”
Tiểu Từ mặt mày hớn hở: “Đương nhiên phải đi.”
Hôm nay Tam Sinh tự so với ngày thường càng thêm tấp nập, oanh oanh yến yến, Kế Diêu theo sát Tiểu Từ, tâm tình cũng ôn nhu mềm mại. Nàng mở tráp ra, lấy ngọc bội nắm chặt trong tay, giống như nắm hạnh phúc và niềm hi vọng cả đời, thành kính mà dè dặt. Khóe miệng Kế Diêu hiện lên nụ cười, trong chớp mắt dáng vẻ tươi cười bị động tác của nàng bóp nát. Nàng đem ngọc bội thu vào trong tay áo, lại không có đưa cho hắn.
Những nữ tử xung quanh líu ríu hân hoan nhảy nhót đưa cho tình lang tín vật. Nàng thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có ý định đưa ngọc bội cho hắn. Nàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngọc bội đó không phải đưa cho hắn sao?
Trong ngực hắn thấp thỏm bất an, ngược lại còn có tức giận! Thật vất vả kiên nhẫn ra đến cửa chùa, vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, hắn có chút kích động, cước bộ dừng lại, buồn bực nói: “Ngọc bội kia, ân, ngươi định tặng người?”
- “Ân.” Nàng ngọt ngào lên tiếng, khuôn mặt nhìn nghiêng bừng sáng, môi vẽ một nụ cười. Bên cạnh nhìn sang, mắt nàng hơi rung động, giống như cánh bướm trong gió, mềm mại lướt qua cánh hoa.
Đưa cho người nào? Lời này hắn ở trong lòng nghĩ bao nhiêu lần nhưng cũng không nói. Mà nàng lúc này dĩ nhiên không có ý tứ đưa ra! Đêm dài lắm mộng, vẫn là cất vào trong tay nải cho an toàn.
Hồi lâu, hắn hừ một tiếng, một phen kéo ống tay áo của nàng, rất nhanh cướp lấy ngọc bội nhét vào trong ngực mình, sau đó làm như vô tình nói: “Đây là ngọc bội của ta, dựa vào cái gì để ngươi tặng cho người khác?”
Hắn thân thủ giống như đang thi triển lưu quang kiếm pháp, hành động bất ngờ, lưu loát sinh động.Tiểu Từ sửng sốt, nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy giận dữ, đột nhiên, nàng hiểu được, “Phì” cười ra tiếng, đưa tay muốn đoạt ngọc bội trong ngực hắn. Hắn đè chặt vạt áo phía trước, nắm chặt bàn tay nho nhỏ của nàng. Buồn bực nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi sao có thể làm càn?”
Sẽ làm càn! Tiểu Từ cảm thấy hạnh phúc như đám mây màu hồng bao quanh trước mắt. Tay nàng ở trước ngực hắn dùng sức, nhưng vẫn không cách nào lấy được ngọc bội. Kế Diêu sắc mặt thoáng đỏ. Tiểu Từ bỗng nhiên hiểu ra tay mình chạm vào chỗ nào, bối rối rút tay ra.
Mây mù nhuộm đỏ lưng chừng núi, giống như sắc mặt hai người lúc này. Kế Diêu chưa bao giờ luống cuống như vậy, tay nàng chỉ mới rút ra, vì sao trong ngực vẫn còn cảm giác tê ngứa? Hắn cúi đầu buồn bực hừ một tiếng: “Ngươi muốn tặng cho ai, thì dùng vật của mình ấy.” Sau đó bước nhanh xuống núi.
Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, cười hì hì nói: “Được, ta đây lại vào trong một chuyến.” Nàng giả vờ quay lại, Kế Diêu giậm chân một phen nắm lấy cánh tay nàng, nghiến răng nói: “Ngươi dám.”
Tiểu Từ quay đầu, nét mặt tươi cười như hoa. Sóng mắt đung đưa như nước, làn da đỏ bừng, hơi thở say lòng người. Kế Diêu suýt nữa đắm chìm vào, tay chậm rãi buông ra, nhưng hơi ấm trong tay vẫn còn đọng lại.
Tiểu Từ ánh mắt trong veo, Kế Diêu thất vọng nghiêm mặt, không nhìn tới nàng, vành tai lờ mờ có sắc hồng.
Tiểu Từ cười lên ngựa, cố tình rên một tiếng. Quả nhiên hắn vẻ mặt khẩn trương đứng lên, đỡ cánh tay nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
- “Tay của ta dường như vẫn chưa linh hoạt.”
- “Vậy, nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
- “Hay là, ngươi cùng ta ngồi chung một ngựa được không?” Tiểu Từ cười hì hì nhìn hắn, có chút vô lại.
- “Không được.” Kế Diêu trừng mắt nhìn nàng, Nhanh chóng vung tay.
Tiểu Từ bộ dáng tươi cười, quay đầu nhìn lại, thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả mắt cũng không nhìn về phía nàng, lẽ nào thời gian qua dáng vẻ lạnh lùng của hắn là bởi vì ngại ngùng? Tiểu Từ cười thành tiếng.
Tiểu Từ nhếch môi, lập tức nghiêng người nói: “Đem ngọc bội cho ta.”
Kế Diêu hung dữ nói: “Là của ta.”
- “Ta đây mua lại của ngươi.”
Hắn quay đầu sang một bên: “Không bán!”
- “Vậy ngươi nói một câu thích ta, ta sẽ đưa ngươi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, làm như không nghe thấy.
Tiểu Từ không buông tha: “Kế Diêu, ngươi có nói hay không?”
- “Rõ ràng là ngọc bội của ta, còn dùng để đưa cho ta sao, thực rõ là không còn gì để nói.” Kế Diêu thúc ngựa, nhanh chóng phóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.