Chạy Đâu Cho Thoát: Mama Đến Rồi!
Chương 91: Tự ngược
Vô Nhất Vô Bửu
29/08/2021
Cao Mỹ Lệ không muốn về nhà sớm, cô cứ lang thang trên đường một lúc nữa mới chịu bắt xe về. Nói ở đó là nhà cũng không đúng, giống như địa ngục thì hơn, bước vào lại nhìn thấy mặt của Từ Minh Triết khiến cô cảm thấy khó thở, cuộc sống này đúng là khắc nghiệt với mỗi người mà.
Cao Mỹ Lệ ngồi trên taxi, cô nhìn tờ giấy khám thai rồi mỉm cười, nói rằng muốn bỏ đứa nhỏ này… nhưng mà nó cũng là con của cô. Cao Mỹ Lệ đặt tay lên bụng mình, cô nhẹ nhàng xoa xoa nó, chỉ mong mọi chuyện có thể thay đổi một chút. Nếu như Từ Minh Triết biết mình làm ba rồi anh sẽ phản ứng như thế nào đây chứ? Người đàn ông đó liệu còn độc ác không? Còn trở nên đáng sợ như bây giờ không? Trong lòng của Cao Mỹ Lệ thật sự mong Từ Minh Triết thay đổi, bản thân cô cũng không muốn mất đi đứa bé này chút nào…
Từ Minh Triết và Cao Mỹ Lệ là bạn học, Từ Minh Triết từ trước đến nay rất ít nói, thời đi học cũng thấy anh luôn một mình. Cô cũng chỉ dám nhìn lén từ đằng xa, luôn cảm thấy bạn học này có chút gì đó rất đặc biệt. Thế nào mà Từ Minh Triết lại bất ngờ nói thích cô, cô cũng không biết mình đã từng làm gì cho người đàn ông này yêu mình đến tận bây giờ.
Từ Minh Triết theo đuổi cô, bằng mọi cách luôn cố gắng có trái tim của Cao Mỹ Lệ. Nhưng đến tận bây giờ cũng đã mấy năm rồi, anh vẫn không bỏ cuộc cũng không thay lòng. Chỉ là cách yêu của anh… khiến Cao Mỹ Lệ không cô không thể chấp nhận được.
Ngồi suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng về đến Từ gia, xe dừng lại trước cổng. Cao Mỹ Lệ trả tiền rồi bước xuống xe, cô bấm chuông người trong nhà liền chạy ra mở cửa.
Cao Mỹ Lệ cởi giày ra, nhìn đôi giày cao gót của mình, có lẽ cô nên thay đổi rồi, dù sao bản thân cũng đang mang thai tốt hơn từ ngày mai không nên mang nữa. Cao Mỹ Lệ ngửi thấy mùi thơm, không biết là ai đang nấu gì trong bếp. Bây giờ cô cũng không có tâm trạng ăn uống, chán chẳng muốn hỏi gì định quay lưng lên lầu thì…
“Về rồi đấy à.” Từ Minh Triết từ bên trong tiến ra, trên người anh còn mang tạp giề, cô quay đầu nhìn anh rồi đứng hình mất vài giây.
“Anh…” Cao Mỹ Lệ bất ngờ, ngọn gió nào hôm nay đã đẩy Từ Minh Triết tiến vào căn bếp vậy? Nhìn anh lúc này cô cảm thấy thật dịu dàng ôn nhu làm sao.
“Tôi nấu sắp xong rồi, cô đi tắm đi.” Từ Minh Triết nói.
“Ờ ừm…” Cao Mỹ Lệ đáp rồi vội rời đi. Cô về phòng vỗ vỗ mặt mình để hoàn hồn, không nghĩ Từ Minh Triết lại.
Ở trong bếp Từ Minh Triết đang nếm thử đồ ăn mình nấu. Anh biết Cao Mỹ Lệ sẽ không chịu về nhà sớm nên anh đã về sớm trước rồi nấu bữa tối cho cô, cô đến bệnh viện kiểm tra nhất định là không khỏe. Dạo gần đây Cao Mỹ Lệ ăn rất ít, ngủ cũng không đủ giấc nên anh muốn làm gì đó tẩm bổ cho cô. Nhìn bàn ăn mình cất công nấu, Từ Minh Triết cởi tạp giề ra, hôm nay anh đều làm những món cô thích, quen biết Cao Mỹ Lệ đã lâu nên anh nắm rõ khẩu vị của cô như thế nào.
Anh mỉm cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn mọi ngày nên đã lấy điện thoại ra chụp ảnh lại những món mình nấu. Bây giờ chỉ muốn ngồi ăn cùng cô mà thôi.
Một lúc sau Cao Mỹ Lệ cũng tắm xong, cô bước xuống nhà. Từ Minh Triết kéo ghế cho cô ngồi xuống, hôm nay được anh đối xử tốt như thế này khiến cô có chút không quen. Cao Mỹ Lệ nhìn bàn ăn trước mặt mình, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Minh Triết. Hình như anh đang rất vui?
“Ăn đi.” Từ Minh Triết nói, rồi ngồi đó từ tốn bốc tôm cho cô ăn.
“Ừm…”
Một người cắm mặt xuống mà ăn, một người thì cứ ngồi đó bóc tôm. Cho đến khi không còn tôm cho anh bóc nữa Từ Minh Triết mới dừng lại.
“Ngẩng đầu lên đi, cô cứ định cúi xuống như thế suốt bữa cơm sao?” Anh khó chịu nói rồi đẩy đĩa tôm sang cho cô.
Cao Mỹ Lệ bị anh dọa cho sợ liền ngẩng đầu lên, nhìn đĩa tôm trước mặt mà bất ngờ.
“Ăn đi.” Anh nói.
“Ừm…” Cao Mỹ Lệ đáp.
Từ Minh Triết cảm thấy không ổn rồi: “Ăn một bữa cơm cùng tôi đối với cô khó lắm sao?”
“Không… không có…” Cao Mỹ Lệ vội nói.
Từ Minh Triết mất hứng rồi, anh đứng dậy định rời đi thì…
Rầm
Cao Mỹ Lệ vội bật dậy, cô không cẩn thận làm ghế của mình ngã xuống. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
“Oẹ…”
Cao Mỹ Lệ không ngừng nôn, Từ Minh Triết không hiểu chuyện gì liền chạy theo. Thấy cô như thế anh liền chạy đến vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Cô làm sao vậy?”
Cao Mỹ Lệ không có tâm trạng đâu trả lời anh. Cô nôn xong thì ngẩng đầu lên, mặt mũi cũng còn khí sắc gì. Từ Minh Triết vội rót nước cho cô súc miệng, Cao Mỹ Lệ cảm thấy khó chịu. Cả người đứng cũng không vững liền ngã vào lòng Từ Minh Triết.
“Cô…” Từ Minh Triết ôm lấy cô.
“Tôi… tôi xin lỗi…”
“Nhưng anh giúp tôi… về phòng có được không?” Cao Mỹ Lệ nói nhỏ.
“Thật phiền phức đấy.” Từ Minh Triết buông lời, miệng thì chê phiền nhưng tay vẫn ôm chặt Cao Mỹ Lệ, đưa cô vào lòng mình rồi bế Cao Mỹ Lệ về phòng.
Để cô nằm xuống giường, anh nói: “Không phải cô đi khám rồi sao? Có cần tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa không?”
“Không… không cần đâu…” Cô vội nói, nếu bác sĩ đến anh nhất định sẽ biết cô mang thai.
“Đang yên đang lành tại sao lại nôn không ngừng như thế?” Anh hỏi cô.
“Chắc do gần đây tôi ít ăn, nên ăn vào liền cảm thấy khó chịu thôi.” Cao Mỹ Lệ đáp.
Từ Minh Triết nghe thế liền không vui, anh ngồi xuống giường: “Kể từ ngày mai tôi sẽ giám sát cô. Một ngày ba bữa không được thiếu, ăn nhiều ngủ đủ giấc.”
“Hả?”
“Hả? Cô còn muốn hủy hoại bản thân mình sao? Đây là tự ngược đó?” Từ Minh Triết tức giận.
“Tôi…”
Không phải cô không muốn ăn mà là không có khẩu vị, ăn vào đều thấy nhạt nhẽo, khó chịu một chút liền nôn hết những gì đã ăn. Mấy hôm nay đều như vậy ròi…
Đây là do mang thai sao? Làm mẹ thật khó mà. Cô nhìn Từ Minh Triết, thật sự muốn nói cho anh biết, cô sợ bản thân mình chống chọi không nổi. Nhưng mà…
Cao Mỹ Lệ đưa tay ra, cô nắm lấy tay anh: “Minh Triết…”
Nghe cô gọi tên mình anh bất ngờ, hai mắt tròn xoe nhìn cô. Cả hai cứ thế nhìn nhau rồi quay mặt đi, căn phòng trở nên im lặng.
…
Một lát sau Cao Mỹ Lệ đã ngủ thiếp đi. Anh bỏ tay cô vào mền rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Xuống nhà nhìn bữa cơm mình cất công nấu đã nguội lạnh, anh cười nhạt: “Đổ sông đổ biển cả rồi.”
Anh vốn muốn nhân cơ hội này vun đắp tình cảm giữa cả hai, cho cả hai cơ hội tìm hiểu nhau gần nhau hơn. Bản thân anh… thật sự muốn cho Cao Mỹ Lệ một hạnh phúc thật sự, một tình yêu đích thật.
Từ Minh Triết thở dài, không biết khi nào mối quan hệ giữa cả hai mới tốt hơn đây?
Cao Mỹ Lệ ngồi trên taxi, cô nhìn tờ giấy khám thai rồi mỉm cười, nói rằng muốn bỏ đứa nhỏ này… nhưng mà nó cũng là con của cô. Cao Mỹ Lệ đặt tay lên bụng mình, cô nhẹ nhàng xoa xoa nó, chỉ mong mọi chuyện có thể thay đổi một chút. Nếu như Từ Minh Triết biết mình làm ba rồi anh sẽ phản ứng như thế nào đây chứ? Người đàn ông đó liệu còn độc ác không? Còn trở nên đáng sợ như bây giờ không? Trong lòng của Cao Mỹ Lệ thật sự mong Từ Minh Triết thay đổi, bản thân cô cũng không muốn mất đi đứa bé này chút nào…
Từ Minh Triết và Cao Mỹ Lệ là bạn học, Từ Minh Triết từ trước đến nay rất ít nói, thời đi học cũng thấy anh luôn một mình. Cô cũng chỉ dám nhìn lén từ đằng xa, luôn cảm thấy bạn học này có chút gì đó rất đặc biệt. Thế nào mà Từ Minh Triết lại bất ngờ nói thích cô, cô cũng không biết mình đã từng làm gì cho người đàn ông này yêu mình đến tận bây giờ.
Từ Minh Triết theo đuổi cô, bằng mọi cách luôn cố gắng có trái tim của Cao Mỹ Lệ. Nhưng đến tận bây giờ cũng đã mấy năm rồi, anh vẫn không bỏ cuộc cũng không thay lòng. Chỉ là cách yêu của anh… khiến Cao Mỹ Lệ không cô không thể chấp nhận được.
Ngồi suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng về đến Từ gia, xe dừng lại trước cổng. Cao Mỹ Lệ trả tiền rồi bước xuống xe, cô bấm chuông người trong nhà liền chạy ra mở cửa.
Cao Mỹ Lệ cởi giày ra, nhìn đôi giày cao gót của mình, có lẽ cô nên thay đổi rồi, dù sao bản thân cũng đang mang thai tốt hơn từ ngày mai không nên mang nữa. Cao Mỹ Lệ ngửi thấy mùi thơm, không biết là ai đang nấu gì trong bếp. Bây giờ cô cũng không có tâm trạng ăn uống, chán chẳng muốn hỏi gì định quay lưng lên lầu thì…
“Về rồi đấy à.” Từ Minh Triết từ bên trong tiến ra, trên người anh còn mang tạp giề, cô quay đầu nhìn anh rồi đứng hình mất vài giây.
“Anh…” Cao Mỹ Lệ bất ngờ, ngọn gió nào hôm nay đã đẩy Từ Minh Triết tiến vào căn bếp vậy? Nhìn anh lúc này cô cảm thấy thật dịu dàng ôn nhu làm sao.
“Tôi nấu sắp xong rồi, cô đi tắm đi.” Từ Minh Triết nói.
“Ờ ừm…” Cao Mỹ Lệ đáp rồi vội rời đi. Cô về phòng vỗ vỗ mặt mình để hoàn hồn, không nghĩ Từ Minh Triết lại.
Ở trong bếp Từ Minh Triết đang nếm thử đồ ăn mình nấu. Anh biết Cao Mỹ Lệ sẽ không chịu về nhà sớm nên anh đã về sớm trước rồi nấu bữa tối cho cô, cô đến bệnh viện kiểm tra nhất định là không khỏe. Dạo gần đây Cao Mỹ Lệ ăn rất ít, ngủ cũng không đủ giấc nên anh muốn làm gì đó tẩm bổ cho cô. Nhìn bàn ăn mình cất công nấu, Từ Minh Triết cởi tạp giề ra, hôm nay anh đều làm những món cô thích, quen biết Cao Mỹ Lệ đã lâu nên anh nắm rõ khẩu vị của cô như thế nào.
Anh mỉm cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn mọi ngày nên đã lấy điện thoại ra chụp ảnh lại những món mình nấu. Bây giờ chỉ muốn ngồi ăn cùng cô mà thôi.
Một lúc sau Cao Mỹ Lệ cũng tắm xong, cô bước xuống nhà. Từ Minh Triết kéo ghế cho cô ngồi xuống, hôm nay được anh đối xử tốt như thế này khiến cô có chút không quen. Cao Mỹ Lệ nhìn bàn ăn trước mặt mình, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Minh Triết. Hình như anh đang rất vui?
“Ăn đi.” Từ Minh Triết nói, rồi ngồi đó từ tốn bốc tôm cho cô ăn.
“Ừm…”
Một người cắm mặt xuống mà ăn, một người thì cứ ngồi đó bóc tôm. Cho đến khi không còn tôm cho anh bóc nữa Từ Minh Triết mới dừng lại.
“Ngẩng đầu lên đi, cô cứ định cúi xuống như thế suốt bữa cơm sao?” Anh khó chịu nói rồi đẩy đĩa tôm sang cho cô.
Cao Mỹ Lệ bị anh dọa cho sợ liền ngẩng đầu lên, nhìn đĩa tôm trước mặt mà bất ngờ.
“Ăn đi.” Anh nói.
“Ừm…” Cao Mỹ Lệ đáp.
Từ Minh Triết cảm thấy không ổn rồi: “Ăn một bữa cơm cùng tôi đối với cô khó lắm sao?”
“Không… không có…” Cao Mỹ Lệ vội nói.
Từ Minh Triết mất hứng rồi, anh đứng dậy định rời đi thì…
Rầm
Cao Mỹ Lệ vội bật dậy, cô không cẩn thận làm ghế của mình ngã xuống. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
“Oẹ…”
Cao Mỹ Lệ không ngừng nôn, Từ Minh Triết không hiểu chuyện gì liền chạy theo. Thấy cô như thế anh liền chạy đến vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Cô làm sao vậy?”
Cao Mỹ Lệ không có tâm trạng đâu trả lời anh. Cô nôn xong thì ngẩng đầu lên, mặt mũi cũng còn khí sắc gì. Từ Minh Triết vội rót nước cho cô súc miệng, Cao Mỹ Lệ cảm thấy khó chịu. Cả người đứng cũng không vững liền ngã vào lòng Từ Minh Triết.
“Cô…” Từ Minh Triết ôm lấy cô.
“Tôi… tôi xin lỗi…”
“Nhưng anh giúp tôi… về phòng có được không?” Cao Mỹ Lệ nói nhỏ.
“Thật phiền phức đấy.” Từ Minh Triết buông lời, miệng thì chê phiền nhưng tay vẫn ôm chặt Cao Mỹ Lệ, đưa cô vào lòng mình rồi bế Cao Mỹ Lệ về phòng.
Để cô nằm xuống giường, anh nói: “Không phải cô đi khám rồi sao? Có cần tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa không?”
“Không… không cần đâu…” Cô vội nói, nếu bác sĩ đến anh nhất định sẽ biết cô mang thai.
“Đang yên đang lành tại sao lại nôn không ngừng như thế?” Anh hỏi cô.
“Chắc do gần đây tôi ít ăn, nên ăn vào liền cảm thấy khó chịu thôi.” Cao Mỹ Lệ đáp.
Từ Minh Triết nghe thế liền không vui, anh ngồi xuống giường: “Kể từ ngày mai tôi sẽ giám sát cô. Một ngày ba bữa không được thiếu, ăn nhiều ngủ đủ giấc.”
“Hả?”
“Hả? Cô còn muốn hủy hoại bản thân mình sao? Đây là tự ngược đó?” Từ Minh Triết tức giận.
“Tôi…”
Không phải cô không muốn ăn mà là không có khẩu vị, ăn vào đều thấy nhạt nhẽo, khó chịu một chút liền nôn hết những gì đã ăn. Mấy hôm nay đều như vậy ròi…
Đây là do mang thai sao? Làm mẹ thật khó mà. Cô nhìn Từ Minh Triết, thật sự muốn nói cho anh biết, cô sợ bản thân mình chống chọi không nổi. Nhưng mà…
Cao Mỹ Lệ đưa tay ra, cô nắm lấy tay anh: “Minh Triết…”
Nghe cô gọi tên mình anh bất ngờ, hai mắt tròn xoe nhìn cô. Cả hai cứ thế nhìn nhau rồi quay mặt đi, căn phòng trở nên im lặng.
…
Một lát sau Cao Mỹ Lệ đã ngủ thiếp đi. Anh bỏ tay cô vào mền rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Xuống nhà nhìn bữa cơm mình cất công nấu đã nguội lạnh, anh cười nhạt: “Đổ sông đổ biển cả rồi.”
Anh vốn muốn nhân cơ hội này vun đắp tình cảm giữa cả hai, cho cả hai cơ hội tìm hiểu nhau gần nhau hơn. Bản thân anh… thật sự muốn cho Cao Mỹ Lệ một hạnh phúc thật sự, một tình yêu đích thật.
Từ Minh Triết thở dài, không biết khi nào mối quan hệ giữa cả hai mới tốt hơn đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.