Chạy Đua Với Thời Gian

Chương 7: Sang số

Carolyn Keene

11/04/2016

“MẤT?” BESS KÊU LÊN, phá vỡ sự căng thẳng của những phút vừa qua. “Có chuyện gì với nó?”

“Thì, có kẻ lấy cắp nó,” Charlie nói. Cậu hít một hơi sâu, rồi thở dài. Rồi bắt đầu tuôn.

“Khi tiền được cất trở vào hầm,” Charlie nói, “lực lượng bảo vệ được yêu cầu phải đếm lại. Nhưng khi mở khóa két sắt ra, tất cả những gì họ thấy chỉ là những tờ báo được cắt vụn thôi. Tiền thì đã mất, mất hết!”

“Tớ còn nhớ cái két sắt kiểu cổ đó,” tôi nói. “Ông Holman đã mở két cho mọi người cùng thấy tất cả tiền quyên góp.”

“Đúng,” Charlie nói. “Tớ cũng có mặt ở đó mà. Tớ muốn xem vòng xuất phát, và biết thể nào người ta cũng cho xem cả tiền quyên góp nữa.”

“Tụi mình đang nói đến rất nhiều tiền đấy,” George nói. “Hàng ngàn, hàng chục ngàn.”

“Đó là sai lầm đầu tiên của họ,” Charlie khẳng định. “Cậu cho người ta xem tiền, và thế là có kẻ nổi lòng tham ngay.”

“Thật ra, có một tên cùng với chiếc xe đạp leo núi...” tôi bắt đầu.

“Bà muốn nói cái tên mặc quần soóc đỏ ấy hả?” Bess ngắt lời.

“Ừ,” tôi nói. “Cậu có thấy tên đó không, Charlie? Cậu biết hắn là ai không?”

“Tớ không nhớ có thấy tên đó hay không,” Charlie nói. “Nhưng không phải hắn tham gia cuộc đua với chiếc xe leo núi chứ hả?”

“Không thấy hắn đua ở chặng xuất phát,” George nói, “nhưng có thể là một thành viên của đội nào đấy. Tụi này vẫn chưa biết được.”

“Ông Holman vừa rời sân khấu sau khi mở két sắt, tên mặc quần đỏ đã nhảy ngay lên đó,” tôi kể với Charlie. “Hắn tỏ ra rất hứng thú với số tiền, và cứ lẩn quẩn quanh cái két sắt đang để ngỏ.”

“Lúc đó nhân viên an ninh đâu?” Charlie hỏi.

“Lúc đầu sĩ quan Rainey không để ý nên không thấy. Nhưng sau đó anh ta đã đuổi hắn xuống ngay - mà thật tình tớ không thể tin được là tên đó lại dám nhảy ngay lên sân khấu như vậy.”

“Ông Holman có thấy việc đó không?” Charlie hỏi. “Ông ấy sẽ không thích một chút nào đâu.”

“Tớ không biết,” tôi trả lời. “Ông ấy quay trở lại sân khấu không lâu sau đó, rồi cùng với Rainey đẩy cái két sắt xuống. Rồi cuộc đua bắt đầu.”

“Phải rồi,” Charlie nói. “Tớ cũng thấy họ đẩy cái két đi. Có vẻ khá nặng.”

“Và bọn trộm đã không mang cả cái két đi,” tôi nói khẽ, chủ yếu là nói với chính mình. Tôi đang cố hình dung mọi việc đã xảy ra như thế nào. “Chúng chỉ lấy tiền.”

“Nhưng lấy lúc nào được chứ?” Bess hỏi.

“Câu hỏi hóc búa đó,” Charlie nói. “Khi người ta mở két để đếm lại tiền thì đã chẳng còn gì ngoài giấy báo vụn.”

“Mất toàn bộ mấy chồng tiền đó sao,” Bess nói, lắc đầu không tin. Nó vẫn đang loay hoay thử mấy cái nắp mới.

“Vậy vụ trộm chỉ xảy ra trong khoảng thời gian giữa lúc người ta đẩy két đi, và lúc mở két ra để đếm lại tiền thôi.” Tôi tiếp tục nói ra những suy nghĩ của mình.

Charlie bắt đầu bước lui bước tới, như thể lo lắng vì đã cho chúng tôi biết chuyện vừa xảy ra. “Cảnh sát đang rất kín môi kín tiếng về chuyện này,” Charlie nhìn quanh, làm như sợ có người nghe lén cả bọn vậy. “Nhớ là cậu đã hứa sẽ không nói với ai là chính tớ kể cho các cậu nghe chuyện này đấy nhé.”

“Tớ tin chắc rằng người ta đang cố tìm ra số tiền đó trước khi cuộc đua kết thúc,” tôi nói. “Họ không muốn các tay đua và cổ động viên nản lòng về mục tiêu chính của sự kiện này: số tiền mà mọi người đã quyên góp cho quỹ từ thiện.”

“Quỹ Mở rộng Trái tim, ừ,” Charlie gật đầu nói. “Thật đáng xấu hổ nếu số tiền đó biến mất mãi mãi.”

“Sao cậu biết được chuyện này hả Charlie?” tôi hỏi.



“Tớ nhận được điện thoại gọi đến kéo một chiếc xe bị quá nhiệt ở bộ phận bơm nước,” Charlie trả lời. “Tình cờ đó lại là xe của một người trong ban tổ chức. Ê, chính là cái anh Rainey đó - người đứng trên sân khấu với ông Holman. Chẳng trách mà anh ta lại nổi điên lên như thế.”

“Sĩ quan Rainey làm việc cho ngân hàng à?” tôi hỏi. “Hay ban tổ chức thuê anh ta, dịch vụ vệ sĩ tư ấy?”

“Tớ không biết,” Charlie đáp. “Dù sao, trước đó tớ cũng đã thấy anh ta loanh quanh ở đấy rồi.”

“Xong! Cái nắp này rất chi vừa vặn nhé.” Bess kêu lên đắc thắng. Nó chạy vòng xuống và nhảy vào xe. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng máy nổ.

“Tớ phải quay về thị trấn đây,” Charlie nói. “Chúc mấy bồ may mắn. Mấy bồ là đội ruột của tớ đấy!” Charlie khởi động xe, rồi vẫy tay. “Đừng quên nhé. Các cậu không biết gì từ tớ về số tiền bị mất đâu đấy nhé!” Charlie hét to qua cửa xe khi chạy đi.

“Đi thôi,” George nói, rồi nhảy lên ghế sau.

“Tao không đi được,” tôi nói. “Bọn mình phải đổi chiến lược thôi. Ngay bây giờ.”

Bess và George ra khỏi xe, bước đến chỗ tôi đứng. Khi đã thảo xong kế hoạch, tôi bắt đầu nói.

“Nghe này, vào lúc nào đó trong khoảng thời gian ba tiếng đồng hồ vừa qua, người ta phát hiện ra số tiền đã bị mất. Chắc hẳn cảnh sát đã cho phong tỏa mọi ngả đường từ River Heights ra ngoài, và cũng đã cắt đặt nhân viên theo dõi chỗ dòng sông luôn rồi.”

“Bà đang nói gì vậy?” Bess hỏi.

“Nếu ai đó đang cố thoát khỏi thị trấn với số tiền, thì giờ đây hẳn hắn đã bị tóm, và tiền cũng đã được trả lại trong ngân hàng.”

“Và Charlie đã có thể nghe được tin đó,” George nói.

“Chính xác,” tôi tán thành. “Dù là kẻ nào chôm tiền đi chăng nữa thì hắn cũng đủ khôn ngoan để không cố tẩu thoát vào lúc này, cho tới khi hắn nghĩ có thể chuồn êm.”

“Chẳng hạn như ban đêm?” Bess lý luận.

“Đó chính là những gì tôi đang nghĩ,” tôi nói.

“Vậy là số tiền đó vẫn còn đâu đây trong thị trấn,” George kết luận.

“Có nghĩa là vẫn còn cơ hội tìm ra nó và trả lại đúng chỗ trước khi cuộc đua kết thúc,” tôi nói. “Tao phải thử xem sao.”

“Đợi đã,” George nói. “Ý là mày sẽ rút khỏi cuộc đua hả Nancy?”

“Đành vậy thôi,” tôi nói. “Tao sẽ đạp xe dự phòng về thị trấn. Tụi mày và Ned cứ tiếp tục cuộc đua đi. Bess sẽ phải dùng xe tao vì trên đó có GPS.”

“Nancy, tụi này cũng sẽ giúp bà một tay,” Bess nói. Đúng là bạn của tôi, người luôn sẵn lòng giúp đỡ.

“Tôi đã ra rả luôn mồm là tụi mình phải tập trung vào cuộc đua,” tôi nói. “Và tụi mình vẫn sẽ như vậy. Có quy định là không được có quá ba tay đua trong một đội nhưng làm gì có quy định nào nói ai sẽ lái xe tải hay ai sẽ đạp xe đạp đâu. Tụi mình có chuẩn bị xe đạp dự phòng cho trường hợp khẩn cấp. Bây giờ là lúc cần tới nó rồi.”

“Bà muốn tôi vừa đạp xe vừa lái xe tải hay sao?” Bess băn khoăn hỏi.

“Hai bà và anh Ned đều có thể đạp xe, và đều có thể thay phiên nhau lái xe tải mà, Bess. Chiều nay bà thay tôi đua vòng kế tiếp sau Ned nhé. Nếu đến sáng tôi vẫn chưa quay lại kịp để đua thì sẽ phải lên lịch mới để người khỏe nhất chạy nước rút trong vòng cuối.”

“Nhưng bà chính là người khỏe nhất,” Bess nói. “Bọn tôi cần bà.”

“Tôi sẽ cố quay lại trước sáng mai,” tôi nói. “Cho tới lúc đó mọi người phải nỗ lực hết mình. Điều quan trọng là đạt được phần tiền ủng hộ cho tụi mình nhé.”

“Mày có chắc là không cần bọn này giúp không?” George nói. “Tao sẽ bỏ cuộc đua nếu mày cần phụ một tay.”



Đây quả là một đề nghị hào hiệp của George. Nó gắn bó với thể thao gần như từ lúc mới biết đi, và là một trong những cầu thủ xịn nhất mà tôi từng biết. Nó thật tốt khi sẵn sàng từ bỏ hết để giúp tôi giải quyết vụ án. Nhưng không cần phải thế. Tôi mỉm cười lắc đầu.

“Còn Ned thì sao?” Bess hỏi. “Bà không nghĩ là bây giờ nên gọi cho anh ấy để báo là tụi mình đã thay đổi kế hoạch à?”

“Hay là đợi đến ba giờ chiều, lúc đổi ca rồi nói luôn,” George đề nghị.

“Để gọi cho Ned luôn thì hơn,” tôi quyết định. “Tao thật sự không muốn phá vỡ sự tập trung của Ned trong lúc này. Nhưng nếu thấy Bess đạp xe đổi ca lúc ba giờ thay vì tao, anh ấy sẽ còn mất tập trung hơn nữa. Ned sẽ nghĩ ngay là tao đã gặp chuyện gì rồi.”

“Đúng đấy,” George nói. “Với lại đã một giờ bốn lăm rồi còn gì. Ned đã phát hiện ra tụi mình không ở gần anh ấy, chắc chắn là đang thắc mắc không biết có chuyện gì không. Ned sẽ yên tâm hơn nếu nghe được giọng Nancy và biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Gọi cho Ned ngay đi,” Bess nói. “Tụi này sẽ đem chiếc xe dự phòng xuống - tốt nhất là để tôi kiểm tra nó một lượt cái đã.”

“Tao sẽ lái xe tải trong thời gian còn lại của vòng đua này cho Bess được nghỉ một chút,” George nói. “Hỏi xem bây giờ chính xác Ned đang ở đâu, để bọn tao còn đuổi kịp.”

Lộ trình đua là một con đường rất ngoằn nghoèo. Có rất nhiều đoạn quanh co, khúc khuỷu, và những ngọn đồi nhấp nhô. Nó được thiết kế để khiến cho các tay đua khó theo được, do đó sẽ khó đua hơn. Bằng cách đi theo những đường cái thẳng, George có thể bắt kịp Ned nhanh hơn.

Tôi lấy di động ra, bấm số gọi nhanh kết nối với điện thoại sau yên xe Ned.

George đã cài di động của mỗi đứa với một cái điều khiển từ xa gắn vào tay lái, và một bộ tai nghe-míc vừa khít trong mũ bảo hiểm. Khi điện thoại reo, chúng tôi không cần phải với tay ra sau yên xe để lấy, mà chỉ cần nhấn nút điều khiển, và giọng của người gọi sẽ truyền đến mũ bảo hiểm ngay. Míc nằm ở quai mũ, nên cũng chẳng phải cầm làm gì. George đã bắt chước toàn bộ hệ thống liên lạc mà các tay đua xe hơi sử dụng.

Tôi rất vui khi nghe thấy giọng Ned. Ít nhất đội tôi cũng có một thành viên đang trên đường đua. Tôi chỉ mất vài phút để thuật lại cho anh nghe toàn bộ câu chuyện cũng như kế hoạch của mình.

“Và em sẽ không sao chứ?” Ned hỏi. Tôi có thể nhận thấy sự quan tâm trong giọng nói của anh, và điều đó đem lại cho tôi một cảm giác thật ấm áp, dễ chịu.

“Em không sao. Và chắc chắn sẽ tốt hơn nữa khi em biết số tiền đã trở về chỗ cũ an toàn, đầy đủ.”

“Vậy anh sẽ đổi ca với Bess lúc ba giờ,” Ned nói. “Nhưng thế là nhỡ mất cơ hội được ngắm đôi mắt xanh to tròn của em rồi.”

Đôi khi Ned thật biết khéo nói. “Ừ, à, Bess cũng có đôi mắt xanh to tròn đấy,” tôi nhắc Ned.

“Ờ... Bess cũng có nhỉ.” Ned cười to. “Thôi vậy.”

“Nghe giọng anh vui thế. Anh đến đâu rồi?” tôi rút ra một tấm bản đồ lộ trình đua.

“Anh đang đến những ngọn đồi gần Berryville.”

“Quá tốt! Xe tải sẽ gặp anh ở phía bên kia đồi. Và Bess có thể đưa mọi người đến hồ Thiên Nga lúc năm giờ, hay ít nhất cũng gần gần đó - có lẽ là gần sông.”

“Tuyệt! Em cẩn thận nhé. Giải quyết vụ đó, đem tiền về rồi gặp tụi anh ở hồ Thiên Nga vào bữa tối nghe chưa.”

“Ừm... anh đòi hỏi quá đấy! Hoặc em sẽ đến hoặc sẽ gọi lại cho anh. Anh cũng cẩn thận nhé.”

Tôi ghét phải tắt máy, nhưng cả hai đều có việc quan trọng cần giải quyết ngay. Viễn cảnh được ngắm ánh trăng trên sông với Ned đành phải hoãn lại vậy.

“Xe dự phòng tốt lắm rồi,” Bess dắt xe tới cho tôi. “Cũng là xe dùng nhiều nguồn nhiên liệu đó, cho nên bà không những có thể dùng nó để đi như bình thường, mà còn có thể dùng để đua trên bất cứ địa hình kỳ cục nào khi phải đua. Tôi có bỏ ba lô cùng với chút thức ăn vào giỏ xe, cả quần jeans và áo thun nữa, phòng khi bà không kịp về nhà thay đồ.”

Tôi cám ơn Bess và chỉ cho George thấy chỗ Ned đang chạy trên bản đồ, rồi chỗ tôi bảo với anh ấy là sẽ gặp xe tải. Sau đó tôi đội mũ bảo hiểm, mang găng tay vào.

“Được rồi, các đồng đội, tiến lên nhé,” tôi vừa nói vừa lên xe.

“Bà cũng vậy,” Bess gọi với theo khi nó leo lên ghế sau trong xe tải.

Cả George và tôi đều lên đường. George rẽ trái, còn tôi rẽ phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Đua Với Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook