Chương 14: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
Mặc Y Bạch
01/07/2021
Editor: Đông Vân Triều
Phong Minh lập tức trở nên thất vọng.
"Là tớ đường đột rồi." Gã chán nản nói.
Cũng đúng, trong hoàn cảnh này, ai mà tùy tiện tin tưởng một kẻ xa lạ chứ?
Dung mạo thiếu niên đẹp tinh tế, đúng kiểu em trai nhỏ thân thiện nhà bên. Gã còn dùng thêm chiêu cúi gằm ra vẻ lạc lõng, có thở khơi gợi lòng đồng cảm của mọi người mà không tốn sức mấy, từ đó khiến họ thay đổi quyết định.
Đáng tiếc Lương Diệc Phi đã nguyện làm Thiên Lôi để anh Tạ sai đâu đánh đó, Trần Tuệ Tuệ vốn là người được cứu nên không có tiếng nói, còn Tạ Trì rành rành là một tên sát thủ vô tình.
Nên để phối hợp với diễn viên Phong Minh, ba người đều làm như không thấy.
Phong Minh cầm nhạc phổ che mặt, cũng che đi nỗi kích động, hưng phấn lồ lộ nơi đáy mắt. Gã cảm thấy máu nóng toàn thân sôi lên sùng sục, gào thét khát khao được giết chết tên túc địch kia. Gã muốn thấy giá lạnh vạn năm không suy chuyển trong mắt thiếu niên vỡ tan tành, để lộ ra bao nhiêu tuyệt vọng lẫn sợ hãi sâu thẳm. Chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cũng chắc chắn sẽ là tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời gã.
Thật sự là quá có tính khiêu chiến!
Mặt Trời ngả dần về Tây, Tạ Trì An chống một chân, cùi chỏ gối lên lan can để chống đầu, cậu gà gật.
Lương Diệc Phi khóa trái cửa thật kỹ, rồi cùng Trần Tuệ Tuệ ngồi đợi thời gian lững lờ trôi. Hai người không có tâm thế lớn như Tạ Trì An, lúc này mà còn ngủ được ngon được chứ đừng nói đến cảnh giác một người xa lạ đang chung phòng.
Mặc dù thiếu niên kia nhìn khá vô hại.
Nhưng nhìn bề ngoài anh Tạ cũng có tính uy hiếp khỉ gì đâu! Mà sức chiến đấu của người ta phá trần đó thôi?
Hai người hồi hộp căng thẳng, lén dòm Phong Minh, thấy vị này cũng nằm sấp trên nắp đàn mà ngủ phỏng bóng.
... Chẳng lẽ giá trị nhan sắc tỉ lệ thuận với độ lớn của gan sao?
_
Đồng Dập Huy trốn sau thùng rác ăn qua quýt chiếc bánh mì được người ta cho, bèn lén lút chạy về siêu thị nhỏ.
Cậu không biết bây giờ cô Đặng đang ở nơi nào, nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đành về nơi này trước mà tìm vậy.
Trốn đông trốn tây cả một đường, cậu rất cẩn thận, sợ bị người khác để mắt tới.
Cũng may là cuối cùng cũng đến đó bình an.
Đám người xung quanh siêu thị đã tan hết, Đồng Dập Huy nhìn bốn phía, rón rén như mèo mà bước vào.
Vừa thấy đã biết là cửa nhà kho lại bị lũ người dùng lực cố phá không biết bao nhiêu lần, trên ván cửa la liệt những vết hằn nông sâu làm bằng chứng, nhưng nó vẫn ngoan cường trụ vững, chẳng hề bị xê dịch đi chút nào.
Một vật vô tri đã K.O. toàn bộ đám bã đậu trong trường.
Nhưng cô Đặng không có ở đây.
Đồng Dập Huy thất vọng đang định rời đi thì nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
Họ bước vào.
Đồng Dập Huy cuống quít ngồi thụp xuống sau một kệ hàng, mượn những cái hộp lớn xếp lộn xộn để che giấu chính mình.
Người tiến vào là Phó hiệu trưởng và cô giáo Vương.
Cô Vương là giáo viên chủ nhiệm lớp Mười hai, Đồng Dập Huy vốn không biết. Nhưng Phó hiệu trưởng suốt ngày xoen xoét ba hoa dưới lá cờ Tổ quốc, Đồng Dập Huy quen ngấy.
"Anh thật sự lấy được chìa khóa rồi?"
"Lấy được rồi, trong người tôi đây này."
"Nói trước nhé, sau khi cửa mở, cái gi gỉ gì gi bên trong cũng phải chia cho tôi một nửa."
"Biết rồi, hỏi lắm, nói mãi!"
"Chẳng phải do tôi lo mụ vợ nhà ông sao? Ông đưa phần của mụ ta cho tôi, mụ ta lại để yên à? Không cướp lại của tôi à?"
"Cô cứ yên tâm, bà ta không cách nào tới tìm cô tính sổ được nữa đâu."
"Ý gì?"
Phó hiệu trưởng dòm ngó xung quanh, sau đó hạ giọng, bảo: "Bà ta, chết rồi."
"Chết?!" Ả ré lên the thé, "Bà ta chết như thế nào?"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đồng Dập Huy men theo kẽ hở của kệ hàng mà chăm chú dõi theo họ, họ càng tới gần cậu càng dịch người sang bên cạnh. Mắt thấy bọn họ sắp đi vào kệ hàng bên này, Đồng Dập Huy mau chóng đứng dậy, lẻn ra đằng sau một cái khác.
Ngay giây tiếp theo, một đôi giày cao gót đã dẫm lên chỗ Đồng Dập Huy vừa ngồi.
Thiếu chút nữa bị phát hiện.
Tim Đồng Dập Huy vẫn nhảy lên bình bịch. Cậu căng mắt ép mình tỉnh táo, bắt đầu suy nghĩ lời qua tiếng lại của bọn họ.
Chết rồi? Ai chết? Bọn họ cầm chìa khóa, người phụ nữ kia còn nói đó là của vợ gã ta, chẳng nhẽ --
Mắt Đồng Dập Huy chợt trợn trừng.
"Suỵt be bé cái mồm thôi!" Phó hiệu trưởng lập tức bụm miệng ả.
"Sợ cái gì mà sợ? Nơi này làm gì có ai khác đâu." Cô Vương vẫn cố nói lầm bầm.
Đồng Dập Huy rụt người về phía sau.
Đầu óc của cậu bây giờ loạn quá.
"Chết thì chết thôi, trong trường người chết còn ít à? Ông chả nói thế còn gì." Cô Vương thấy mặt Phó hiệu trưởng đen như ống cống, giật nảy lên, "Này, sao sắc mặt ông kém thế? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là ông giết Đặng Lệ Quyên?"
"Mày câm miệng!" Phó hiệu trưởng bị thọc trúng chỗ đau, thẹn quá hoá giận, "Còn không phải mày khích tao đi cướp chìa khoá à, tao chỉ lỡ tay đẩy mụ ta ngã cầu thang! Nếu người ngoài vào truy cứu trách nhiệm, mày cũng chẳng thoát nổi đâu. Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợ dây rồi."
Coi như gã thông minh, không trực tiếp thừa nhận là mình cố ý giết người, đồng thời còn giấu nhẹm đi chuyện cô Đặng chết hụt một lần, cuối cùng nhờ bàn tay người chồng kính yêu túm tóc đập vào lan can mà chết thật.
"Cướp? Tao bảo mày lừa nó mày gạt nó, ai biết mày còn có thể giết chết người! Tao nói cho mày biết, tao chẳng có một cắc quan hệ nào với chuyện này đâu." Cô Vương lập túc phủi sạch trách nhiệm.
"Mày định đứng một bên nhìn? Được thôi, có gan thì chớ ăn đồ của tao."
"Tên khốn kiếp nhà mày thừa dịp đêm hôm bà ngủ -- tiếng động gì vậy?"
Là Đồng Dập Huy trong lúc hoảng loạn đã vô ý đụng rơi một hộp kem đánh răng trên kệ hàng xuống đất, gây động tĩnh lớn.
Đồng Dập Huy ôm miệng, cậu vùng dậy, đạp tung cửa sau của siêu thị rồi chạy hùng hục.
Gió lạnh quét qua, cắt vào mặt đau nhức.
Đôi mắt như trời sao lấp lánh giờ đã đọng đầy mưa bão.
Chú thích: Dập Huy có nghĩa là sáng rõ, lấp lánh.
_
Lúc Tạ Trì An tỉnh dậy nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn năm giờ. Trời bên ngoài sắp chuyển tối.
Thời lượng học tập của lớp Mười hai rất gấp, phòng nào cũng có đồng hồ, ngay cả phòng học nhạc cũng thế.
Tạ Trì An chả hiểu tại sao luôn.
Phải học nhiều thì chớ, thời khoá biểu còn không có môn âm nhạc. Căn bản cái phòng này xây ra là để trang trí thôi mà.
Tạ Trì An vừa ngoái đầu đã va phải vào ánh mắt của Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ đang nhìn cậu chằm chằm.
Tạ Trì An hơi mê man: "Nhìn tao làm gì?"
Lương Diệc Phi nhỏ giọng đáp: "Không nhìn mày hai đứa tao cũng không biết nên làm gì."
Chẳng phải ai cũng giống như hai vị này ngủ say bất tỉnh nhân sự như thế.
Tạ Trì An đưa mắt nhìn sang chỗ đàn dương cầm, Phong Minh đang áp mặt lên nắp đàn ngủ phởn phơ.
Chống cằm lâu quá làm tê hết cả tay, Tạ Trì An khẽ xoay các khớp.
Phong Minh bên kia đã có dấu hiệu tỉnh lại.
"Mấy giờ rồi?" Hình như gã vẫn còn ngái ngủ, hỏi rất hàm hò.
Trần Tuệ Tuệ thuận miệng đáp: "Năm giờ hai mươi."
"A?" Phong Minh lẩm bẩm, "Nên ăn cơm tối rồi..."
Tự nhiên gã khơi ra câu này, mọi người cũng thấy bụng rỗng không.
Tạ Trì An còn đỡ, sức ăn của cậu không lớn, buổi chiều mới ăn một cái bánh mì xong, lúc này cảm thấy không đói lắm.
Còn tên Lương Diệc Phi là một cái thùng cơm chính hiệu, ăn nhiều gấp đôi Tạ Trì An, dòm vào bụng còn thấy cả đáy lòng. Trần Tuệ Tuệ thì sờ bụng, cô cơm trưa chưa ăn, bữa sáng cũng là bữa sáng của ngày hôm qua...
Trong túi Lương Diệc Phi còn không ít đồ, nhưng ngồi ngay trước mặt Phong Minh, cậu chẳng dám lấy lung tung.
Ai biết gã thấy sẽ có ý định khỉ gì? Đồ ăn bây giờ đáng giá bằng cả mạng sống, chẳng dám đem ra mà khảo nghiệm.
Lương Diệc Phi vẫn giữ vững một lòng đề phòng người lạ.
Ba người bên kia không ai tiếp lời. Phong Minh nhấc một cái túi đeo chéo từ dưới gầm đàn, gã kéo khóa, lấy ra mấy khối bánh kem nhỏ, rồi bày lên đàn chẳng chút e dè.
Gã còn ngẩng đầu hỏi ba người: "Các cậu ăn cùng không?"
Trong nháy mắt Lương Diệc Phi cảm thấy xấu hổ, rõ là mình đang dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà.
Trần Tuệ Tuệ rạo rực khát vọng. Cô đói lắm lắm ấy.
Tạ Trì An hỏi: "Cho chúng ta rồi, cậu còn đủ không?"
"Đủ mà." Phong Minh giơ cả cái túi ngập bánh gatô lên cho mọi người xem, "Đủ ăn lâu dài."
Lương Diệc Phi líu lưỡi: "Nhiều thế sao?"
"Đúng vậy. Tớ thích bánh kem mà." Phong Minh cắn một miếng bánh lỏng toẹt rồi nuốt xuống, "Cơ mà tớ lười phải chạy xuống thường xuyên cho nên là mỗi tuần sẽ mua một đống lớn phòng hờ như này này."
Trần Tuệ Tuệ thế mà không hề ngạc nhiên.
Phong Minh hảo ngọt, nhất là bánh gatô. Đây vốn không phải bí mật gì.
Đây là thông tin mà nội bộ các nữ sinh lớp 12-9 tự tuồn ra, làm thiết lập Phong Minh trong mấy câu chuyện đồng nhân ướt át lập tức lập tức dôi thêm ra một thuộc tính ăn hàng. Mỹ thiếu niên ấm áp thích đồ ngọt, đúng là đã MOE chết không biết bao nhiêu là nữ sinh.
Tạ Trì An bước tới, bốc một phát ba miếng bánh kem cực kỳ không khách khí, cậu đáp: "Cảm ơn."
Cậu quay lại, ném cho Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ một người một miếng.
Lương Diệc Phi có hơi ngượng, sao có thể lấy không của người ta bây giờ.
Phong Minh thấy Tạ Trì An lấy bánh, nụ cười đượm chân thành tha thiết, mắt mang muôn vàn chờ đợi mà nói: "Cầm bánh của tớ đi, có phải cũng nên mang tớ đi cùng không đây?"
Rất biết cách "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm".
Lương Diệc Phi bắt đầu đổi phe giúp Phong Minh nói chuyện: "Anh Tạ, nếu không thì mày... cứ mang thêm một người nữa đi ha?"
Tạ Trì An ngồi về chỗ từ tốn ngốn hết miếng bánh gatô: "Được."
Để bên cạnh coi chừng, dù sao cũng tốt hơn thả tai họa chạy lung tung.
Lần này Tạ Trì An đáp ứng sảng khoái ngoài ý muốn, khiến Lương Diệc Phi đều cả thật sửng sốt.
Chẳng lẽ anh Tạ đã bán mình bằng một miếng bánh ư?
Sắc trời đã tối sầm.
Phòng học nhạc lâm vào cảnh tương tự.
Ban ngày Tạ Trì An đã ngủ một giấc, bấy giờ vẫn còn rất tỉnh. Phong Minh cũng thế.
Đầu hai người Lương Diệc Phi, Trần Tuệ Tuệ cứ cúi thấp dần thấp dần, hình như chịu không nổi.
Trong quang cảnh vừa tối vừa tĩnh mịch, con người ta trở nên trơ lì với sự chảy trôi của thời gian.
Kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ.
Tiếng đài phát thanh lại rè rè báo hiệu "nó" sắp bắt đầu.
"Kết thúc ngày thứ Hai của trò chơi. Nhân số sống sót trước mắt, 1776 người."
... Hôm nay đã có 208 người chết.
So với 24 người hôm qua hơn gấp gần mười lần.
Sau đó, dưới áp lực dã man của cơn đói, chỉ cần một nhân tố ngoại sinh kích thích thì cả trường sẽ thành lò mổ quy mô lớn, nơi ai cũng là lợn và ai cũng có thể làm đồ tể.
Đợi đến ngày mai, khi cơn đói khát đã trở thành ý nghĩ duy nhất trong đầu họ, lại dưới sự uy hiếp trắng trợn của 'vạch chết'[1] ba ngày, sẽ có càng nhiều càng nhiều người đi đột phá giới hạn cuối cùng của nhân tính.
[1] Lấy ý tưởng từ một từ trong tiếng Anh "deadline" mang nghĩa "thời hạn kết thúc", dịch thô ra cũng là "vạch chết".
Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ vốn đang buồn ngủ, tai nghe thấy lời đài phát thanh nói lập tức tỉnh luôn.
208 người...
Mới một ngày. Mà đã chết nhiều người như vậy.
Vậy còn ngày mai? Những ngày sau đó thì sao?
Quá đỗi tuyệt vọng!
Con số này làm người ta quá tuyệt vọng.
Trần Tuệ Tuệ cắn chặt răng, cật lực kiềm chế tiếng khóc.
Ánh mắt Lương Diệc Phi ngốc trệ, cứ như một đồ vật vô tri vô giác, một kẻ ngu đần.
Phản ứng của hai người, cũng chính là phản ứng của đại đa số còn lại trong trường.
Hai vị còn lại thì sao?
Cả phòng đen kịt giơ tay không thấy được năm ngón, cũng chẳng thấy được biểu cảm mỗi người. Tạ Trì An không thèm nghe "nó" nói, chống cằm, ngáp đến mức cậu phải cố lắm mới khép được miệng vào.
Dẫu đầu óc còn rất thanh tỉnh, nhưng đồng hồ sinh học tốt đẹp lại đang xúi cậu đi ngủ.
Khuôn mặt Phong Minh ẩn trong đêm lấp ló vẻ thất vọng.
Đúng vậy, thất vọng.
Mới 208 người thôi... Toàn là do một tay gã và Tư Đồ Nguyệt cống hiến hết trơn.
Thật vô nghĩa!
Phong Minh lập tức trở nên thất vọng.
"Là tớ đường đột rồi." Gã chán nản nói.
Cũng đúng, trong hoàn cảnh này, ai mà tùy tiện tin tưởng một kẻ xa lạ chứ?
Dung mạo thiếu niên đẹp tinh tế, đúng kiểu em trai nhỏ thân thiện nhà bên. Gã còn dùng thêm chiêu cúi gằm ra vẻ lạc lõng, có thở khơi gợi lòng đồng cảm của mọi người mà không tốn sức mấy, từ đó khiến họ thay đổi quyết định.
Đáng tiếc Lương Diệc Phi đã nguyện làm Thiên Lôi để anh Tạ sai đâu đánh đó, Trần Tuệ Tuệ vốn là người được cứu nên không có tiếng nói, còn Tạ Trì rành rành là một tên sát thủ vô tình.
Nên để phối hợp với diễn viên Phong Minh, ba người đều làm như không thấy.
Phong Minh cầm nhạc phổ che mặt, cũng che đi nỗi kích động, hưng phấn lồ lộ nơi đáy mắt. Gã cảm thấy máu nóng toàn thân sôi lên sùng sục, gào thét khát khao được giết chết tên túc địch kia. Gã muốn thấy giá lạnh vạn năm không suy chuyển trong mắt thiếu niên vỡ tan tành, để lộ ra bao nhiêu tuyệt vọng lẫn sợ hãi sâu thẳm. Chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cũng chắc chắn sẽ là tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời gã.
Thật sự là quá có tính khiêu chiến!
Mặt Trời ngả dần về Tây, Tạ Trì An chống một chân, cùi chỏ gối lên lan can để chống đầu, cậu gà gật.
Lương Diệc Phi khóa trái cửa thật kỹ, rồi cùng Trần Tuệ Tuệ ngồi đợi thời gian lững lờ trôi. Hai người không có tâm thế lớn như Tạ Trì An, lúc này mà còn ngủ được ngon được chứ đừng nói đến cảnh giác một người xa lạ đang chung phòng.
Mặc dù thiếu niên kia nhìn khá vô hại.
Nhưng nhìn bề ngoài anh Tạ cũng có tính uy hiếp khỉ gì đâu! Mà sức chiến đấu của người ta phá trần đó thôi?
Hai người hồi hộp căng thẳng, lén dòm Phong Minh, thấy vị này cũng nằm sấp trên nắp đàn mà ngủ phỏng bóng.
... Chẳng lẽ giá trị nhan sắc tỉ lệ thuận với độ lớn của gan sao?
_
Đồng Dập Huy trốn sau thùng rác ăn qua quýt chiếc bánh mì được người ta cho, bèn lén lút chạy về siêu thị nhỏ.
Cậu không biết bây giờ cô Đặng đang ở nơi nào, nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đành về nơi này trước mà tìm vậy.
Trốn đông trốn tây cả một đường, cậu rất cẩn thận, sợ bị người khác để mắt tới.
Cũng may là cuối cùng cũng đến đó bình an.
Đám người xung quanh siêu thị đã tan hết, Đồng Dập Huy nhìn bốn phía, rón rén như mèo mà bước vào.
Vừa thấy đã biết là cửa nhà kho lại bị lũ người dùng lực cố phá không biết bao nhiêu lần, trên ván cửa la liệt những vết hằn nông sâu làm bằng chứng, nhưng nó vẫn ngoan cường trụ vững, chẳng hề bị xê dịch đi chút nào.
Một vật vô tri đã K.O. toàn bộ đám bã đậu trong trường.
Nhưng cô Đặng không có ở đây.
Đồng Dập Huy thất vọng đang định rời đi thì nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
Họ bước vào.
Đồng Dập Huy cuống quít ngồi thụp xuống sau một kệ hàng, mượn những cái hộp lớn xếp lộn xộn để che giấu chính mình.
Người tiến vào là Phó hiệu trưởng và cô giáo Vương.
Cô Vương là giáo viên chủ nhiệm lớp Mười hai, Đồng Dập Huy vốn không biết. Nhưng Phó hiệu trưởng suốt ngày xoen xoét ba hoa dưới lá cờ Tổ quốc, Đồng Dập Huy quen ngấy.
"Anh thật sự lấy được chìa khóa rồi?"
"Lấy được rồi, trong người tôi đây này."
"Nói trước nhé, sau khi cửa mở, cái gi gỉ gì gi bên trong cũng phải chia cho tôi một nửa."
"Biết rồi, hỏi lắm, nói mãi!"
"Chẳng phải do tôi lo mụ vợ nhà ông sao? Ông đưa phần của mụ ta cho tôi, mụ ta lại để yên à? Không cướp lại của tôi à?"
"Cô cứ yên tâm, bà ta không cách nào tới tìm cô tính sổ được nữa đâu."
"Ý gì?"
Phó hiệu trưởng dòm ngó xung quanh, sau đó hạ giọng, bảo: "Bà ta, chết rồi."
"Chết?!" Ả ré lên the thé, "Bà ta chết như thế nào?"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đồng Dập Huy men theo kẽ hở của kệ hàng mà chăm chú dõi theo họ, họ càng tới gần cậu càng dịch người sang bên cạnh. Mắt thấy bọn họ sắp đi vào kệ hàng bên này, Đồng Dập Huy mau chóng đứng dậy, lẻn ra đằng sau một cái khác.
Ngay giây tiếp theo, một đôi giày cao gót đã dẫm lên chỗ Đồng Dập Huy vừa ngồi.
Thiếu chút nữa bị phát hiện.
Tim Đồng Dập Huy vẫn nhảy lên bình bịch. Cậu căng mắt ép mình tỉnh táo, bắt đầu suy nghĩ lời qua tiếng lại của bọn họ.
Chết rồi? Ai chết? Bọn họ cầm chìa khóa, người phụ nữ kia còn nói đó là của vợ gã ta, chẳng nhẽ --
Mắt Đồng Dập Huy chợt trợn trừng.
"Suỵt be bé cái mồm thôi!" Phó hiệu trưởng lập tức bụm miệng ả.
"Sợ cái gì mà sợ? Nơi này làm gì có ai khác đâu." Cô Vương vẫn cố nói lầm bầm.
Đồng Dập Huy rụt người về phía sau.
Đầu óc của cậu bây giờ loạn quá.
"Chết thì chết thôi, trong trường người chết còn ít à? Ông chả nói thế còn gì." Cô Vương thấy mặt Phó hiệu trưởng đen như ống cống, giật nảy lên, "Này, sao sắc mặt ông kém thế? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là ông giết Đặng Lệ Quyên?"
"Mày câm miệng!" Phó hiệu trưởng bị thọc trúng chỗ đau, thẹn quá hoá giận, "Còn không phải mày khích tao đi cướp chìa khoá à, tao chỉ lỡ tay đẩy mụ ta ngã cầu thang! Nếu người ngoài vào truy cứu trách nhiệm, mày cũng chẳng thoát nổi đâu. Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợ dây rồi."
Coi như gã thông minh, không trực tiếp thừa nhận là mình cố ý giết người, đồng thời còn giấu nhẹm đi chuyện cô Đặng chết hụt một lần, cuối cùng nhờ bàn tay người chồng kính yêu túm tóc đập vào lan can mà chết thật.
"Cướp? Tao bảo mày lừa nó mày gạt nó, ai biết mày còn có thể giết chết người! Tao nói cho mày biết, tao chẳng có một cắc quan hệ nào với chuyện này đâu." Cô Vương lập túc phủi sạch trách nhiệm.
"Mày định đứng một bên nhìn? Được thôi, có gan thì chớ ăn đồ của tao."
"Tên khốn kiếp nhà mày thừa dịp đêm hôm bà ngủ -- tiếng động gì vậy?"
Là Đồng Dập Huy trong lúc hoảng loạn đã vô ý đụng rơi một hộp kem đánh răng trên kệ hàng xuống đất, gây động tĩnh lớn.
Đồng Dập Huy ôm miệng, cậu vùng dậy, đạp tung cửa sau của siêu thị rồi chạy hùng hục.
Gió lạnh quét qua, cắt vào mặt đau nhức.
Đôi mắt như trời sao lấp lánh giờ đã đọng đầy mưa bão.
Chú thích: Dập Huy có nghĩa là sáng rõ, lấp lánh.
_
Lúc Tạ Trì An tỉnh dậy nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn năm giờ. Trời bên ngoài sắp chuyển tối.
Thời lượng học tập của lớp Mười hai rất gấp, phòng nào cũng có đồng hồ, ngay cả phòng học nhạc cũng thế.
Tạ Trì An chả hiểu tại sao luôn.
Phải học nhiều thì chớ, thời khoá biểu còn không có môn âm nhạc. Căn bản cái phòng này xây ra là để trang trí thôi mà.
Tạ Trì An vừa ngoái đầu đã va phải vào ánh mắt của Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ đang nhìn cậu chằm chằm.
Tạ Trì An hơi mê man: "Nhìn tao làm gì?"
Lương Diệc Phi nhỏ giọng đáp: "Không nhìn mày hai đứa tao cũng không biết nên làm gì."
Chẳng phải ai cũng giống như hai vị này ngủ say bất tỉnh nhân sự như thế.
Tạ Trì An đưa mắt nhìn sang chỗ đàn dương cầm, Phong Minh đang áp mặt lên nắp đàn ngủ phởn phơ.
Chống cằm lâu quá làm tê hết cả tay, Tạ Trì An khẽ xoay các khớp.
Phong Minh bên kia đã có dấu hiệu tỉnh lại.
"Mấy giờ rồi?" Hình như gã vẫn còn ngái ngủ, hỏi rất hàm hò.
Trần Tuệ Tuệ thuận miệng đáp: "Năm giờ hai mươi."
"A?" Phong Minh lẩm bẩm, "Nên ăn cơm tối rồi..."
Tự nhiên gã khơi ra câu này, mọi người cũng thấy bụng rỗng không.
Tạ Trì An còn đỡ, sức ăn của cậu không lớn, buổi chiều mới ăn một cái bánh mì xong, lúc này cảm thấy không đói lắm.
Còn tên Lương Diệc Phi là một cái thùng cơm chính hiệu, ăn nhiều gấp đôi Tạ Trì An, dòm vào bụng còn thấy cả đáy lòng. Trần Tuệ Tuệ thì sờ bụng, cô cơm trưa chưa ăn, bữa sáng cũng là bữa sáng của ngày hôm qua...
Trong túi Lương Diệc Phi còn không ít đồ, nhưng ngồi ngay trước mặt Phong Minh, cậu chẳng dám lấy lung tung.
Ai biết gã thấy sẽ có ý định khỉ gì? Đồ ăn bây giờ đáng giá bằng cả mạng sống, chẳng dám đem ra mà khảo nghiệm.
Lương Diệc Phi vẫn giữ vững một lòng đề phòng người lạ.
Ba người bên kia không ai tiếp lời. Phong Minh nhấc một cái túi đeo chéo từ dưới gầm đàn, gã kéo khóa, lấy ra mấy khối bánh kem nhỏ, rồi bày lên đàn chẳng chút e dè.
Gã còn ngẩng đầu hỏi ba người: "Các cậu ăn cùng không?"
Trong nháy mắt Lương Diệc Phi cảm thấy xấu hổ, rõ là mình đang dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà.
Trần Tuệ Tuệ rạo rực khát vọng. Cô đói lắm lắm ấy.
Tạ Trì An hỏi: "Cho chúng ta rồi, cậu còn đủ không?"
"Đủ mà." Phong Minh giơ cả cái túi ngập bánh gatô lên cho mọi người xem, "Đủ ăn lâu dài."
Lương Diệc Phi líu lưỡi: "Nhiều thế sao?"
"Đúng vậy. Tớ thích bánh kem mà." Phong Minh cắn một miếng bánh lỏng toẹt rồi nuốt xuống, "Cơ mà tớ lười phải chạy xuống thường xuyên cho nên là mỗi tuần sẽ mua một đống lớn phòng hờ như này này."
Trần Tuệ Tuệ thế mà không hề ngạc nhiên.
Phong Minh hảo ngọt, nhất là bánh gatô. Đây vốn không phải bí mật gì.
Đây là thông tin mà nội bộ các nữ sinh lớp 12-9 tự tuồn ra, làm thiết lập Phong Minh trong mấy câu chuyện đồng nhân ướt át lập tức lập tức dôi thêm ra một thuộc tính ăn hàng. Mỹ thiếu niên ấm áp thích đồ ngọt, đúng là đã MOE chết không biết bao nhiêu là nữ sinh.
Tạ Trì An bước tới, bốc một phát ba miếng bánh kem cực kỳ không khách khí, cậu đáp: "Cảm ơn."
Cậu quay lại, ném cho Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ một người một miếng.
Lương Diệc Phi có hơi ngượng, sao có thể lấy không của người ta bây giờ.
Phong Minh thấy Tạ Trì An lấy bánh, nụ cười đượm chân thành tha thiết, mắt mang muôn vàn chờ đợi mà nói: "Cầm bánh của tớ đi, có phải cũng nên mang tớ đi cùng không đây?"
Rất biết cách "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm".
Lương Diệc Phi bắt đầu đổi phe giúp Phong Minh nói chuyện: "Anh Tạ, nếu không thì mày... cứ mang thêm một người nữa đi ha?"
Tạ Trì An ngồi về chỗ từ tốn ngốn hết miếng bánh gatô: "Được."
Để bên cạnh coi chừng, dù sao cũng tốt hơn thả tai họa chạy lung tung.
Lần này Tạ Trì An đáp ứng sảng khoái ngoài ý muốn, khiến Lương Diệc Phi đều cả thật sửng sốt.
Chẳng lẽ anh Tạ đã bán mình bằng một miếng bánh ư?
Sắc trời đã tối sầm.
Phòng học nhạc lâm vào cảnh tương tự.
Ban ngày Tạ Trì An đã ngủ một giấc, bấy giờ vẫn còn rất tỉnh. Phong Minh cũng thế.
Đầu hai người Lương Diệc Phi, Trần Tuệ Tuệ cứ cúi thấp dần thấp dần, hình như chịu không nổi.
Trong quang cảnh vừa tối vừa tĩnh mịch, con người ta trở nên trơ lì với sự chảy trôi của thời gian.
Kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ.
Tiếng đài phát thanh lại rè rè báo hiệu "nó" sắp bắt đầu.
"Kết thúc ngày thứ Hai của trò chơi. Nhân số sống sót trước mắt, 1776 người."
... Hôm nay đã có 208 người chết.
So với 24 người hôm qua hơn gấp gần mười lần.
Sau đó, dưới áp lực dã man của cơn đói, chỉ cần một nhân tố ngoại sinh kích thích thì cả trường sẽ thành lò mổ quy mô lớn, nơi ai cũng là lợn và ai cũng có thể làm đồ tể.
Đợi đến ngày mai, khi cơn đói khát đã trở thành ý nghĩ duy nhất trong đầu họ, lại dưới sự uy hiếp trắng trợn của 'vạch chết'[1] ba ngày, sẽ có càng nhiều càng nhiều người đi đột phá giới hạn cuối cùng của nhân tính.
[1] Lấy ý tưởng từ một từ trong tiếng Anh "deadline" mang nghĩa "thời hạn kết thúc", dịch thô ra cũng là "vạch chết".
Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ vốn đang buồn ngủ, tai nghe thấy lời đài phát thanh nói lập tức tỉnh luôn.
208 người...
Mới một ngày. Mà đã chết nhiều người như vậy.
Vậy còn ngày mai? Những ngày sau đó thì sao?
Quá đỗi tuyệt vọng!
Con số này làm người ta quá tuyệt vọng.
Trần Tuệ Tuệ cắn chặt răng, cật lực kiềm chế tiếng khóc.
Ánh mắt Lương Diệc Phi ngốc trệ, cứ như một đồ vật vô tri vô giác, một kẻ ngu đần.
Phản ứng của hai người, cũng chính là phản ứng của đại đa số còn lại trong trường.
Hai vị còn lại thì sao?
Cả phòng đen kịt giơ tay không thấy được năm ngón, cũng chẳng thấy được biểu cảm mỗi người. Tạ Trì An không thèm nghe "nó" nói, chống cằm, ngáp đến mức cậu phải cố lắm mới khép được miệng vào.
Dẫu đầu óc còn rất thanh tỉnh, nhưng đồng hồ sinh học tốt đẹp lại đang xúi cậu đi ngủ.
Khuôn mặt Phong Minh ẩn trong đêm lấp ló vẻ thất vọng.
Đúng vậy, thất vọng.
Mới 208 người thôi... Toàn là do một tay gã và Tư Đồ Nguyệt cống hiến hết trơn.
Thật vô nghĩa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.